Sở Vân Thăng bỗng thấy tư duy của bản thân như dòng suối, tất thảy các ý tưởng lạ cứ tuôn trào không dứt. Trời xuôi đất khiến thế nào hắn lại một lần nhấn vào mũi tên quay lại.
Vẫn chỉ là một Xích Giáp trùng, năng lượng bổn của hắn dần dần được dồn vào đầu ngón tay đưa lên không triện chế loại phù công kích sở trường nhất – Băng Băng phù.
Thực tế không đơn giản như hắn nghĩ, không có vật trung gian là thể dẫn, nguyên khí đi ra không khí, trước khi phù triện được hình thành, không phải do năng lượng biến mất rất nhanh thì lại do hình dạng bị phát sinh biến hóa, không hình thành phù hồ hoàn chỉnh, để không thể thành lập quy tắc.
Vân Thăng vừa thần tốc trốn tránh trùng tử, vừa phóng tới lui bổ sung cho nguyên phù chưa triện chế thành công. Thất bại một lần thì bắt đầu một lần, quan trọng là ở tốc độ, chỉ cần tốc độ luyện phù của hắn đạt đến một tốc độ đủ nhanh, nhất định có thể luyện thành phù trước khi nguyên khí biến dạng hoặc biến mất.
Nhanh ! Rất nhanh! Vô cùng nhanh!
Giờ đây đầu óc hắn chỉ còn lại mỗi chữ: nhanh!
Bàn tay hắn múa lượn nhanh chóng trên không trung một cách phản xạ, chứ không cần dựa vào mắt thịt.
Khi một người tập trung sự chú ý vào một sự việc, trong đầu họ sẽ không còn gì ngoài nó. Giờ đây hắn chính là thế, trong mắt hắn, trong tim hắn chỉ còn lại kết cấu của Băng Băng phù…
Cảm nhận được rồi!
Chỉ còn một chút nữa! Hắn nhủ thầm, dẫu sao cũng phải thử một lần cuối cùng!
Nguyên khi bổn thể của hắn đã gần cạn kiệt. Xúc nguyên thể Nhị Nguyên Thiên nhị tầng, năng lượng của hắn đã vượt xa bọn Thiên Hành Giả thông thường, nhưng để tu luyện một nguyên phù công kích tam đẳng là một việc vô cùng hao tổn năng lượng.Dù có là Băng Băng phù sở trường cũng không ngoại lệ!
Thành hay không thành, chỉ còn trông chờ lần này!
Hắn đạp lên đầu Xích Giáp trùng, phóng mình bay lên. Khi bay đển điểm cao nhất, chân vừa chạm màn lưới, nhanh như sấm chớp,hắn dùng mũi giày vẽ vời rông bay phượng múa thật nhanh trên không.
Xoẹt!
Phù quang sáng chiếu, chói lòa bốn phương, phù tắc lập!
Sau khi đại công cáo thành, Vân Thăng chân tay bủn rủn, tinh thần mệt mỏi ngồi phệt xuống nền. Cơ hội ngàn năm có một, Xích Giáp trùng liền nhanh chóng tiến lên chuẩn bị cắn xé hắn.
Ngay lúc nó đang phấn khởi nhầm tưởng phen này vớ được mánh, Băng Băng phù đã được kích hoạt! Tảng băng xuyên to và kiên cố đã chụp nó lại ngay trên không. Đóng băng!
Cả Kim Giáp trùng còn không thoát khỏi uy lực loại nguyên phù này, một Xích Giáp nhỏ nhoi thì làm sao đối kháng?
Mốt tiếng Crắt!
Băng vỡ! Xích Giáp trùng phút trước còn khí thế hừng hực, giờ đây đã vỡ vụng theo từng mãnh băng vỡ, biến mất cùng với màn lưới.
Ngay cùng lúc đó, núi treo rung đảo nghiêm trọng, cả quả núi chập chờn ánh sáng đỏ nguy cấp. Màn sóng xanh một lại xuất hiện, nhưng trên màn ảnh lại xuất hiện chữ “Error”!
Từng dòng từng dòng phù tự và hình họa vô nghĩa biến hóa không ngừng liên tục xuất hiện trước mặt hắn, trông tựa như máy tính bị nhiễm virut thời đại Dương Quang. Chẳng mấy chốc cả màn hình đã tràn ngập đâu đâu toàn phù tự…
Khó tin hơn nữa, ánh sáng trên Thông Thiên Trụ bỗng hiện thành hình mặt con mắt dựng ngược. “Ánh mắt” bỗng chốc nhìn thẳng về phía ngọn núi Vân Thăng đang đứng.
Tất cả núi treo khu Thần Vực thực chất đang không ngừng xoay quanh Thông Thiên Trụ theo một quy luật nhất định, như các hành tinh trong hệ mặt trời.
Trong lúc Vân Thăng triệt hạ một Xích Giáp trùng, hệ thống đại loạn, một núi treo trên quỹ đạo khác gần Thông Thiên Trụ hơn, Thiên Hành Giả trên quả núi ấy cũng đang tròn mắt há mồm ngắm nhìn ánh đỏ báo hiệu xa xa từ núi treo vòng thứ nhất.
Tuy cự ly của hắn không thấy rõ hình dáng đối phương, cũng như thủ pháp của đối phương, nhưng ánh đỏ cảnh báo đó không sai vào đâu được, nó báo hiệu quy tắc đã bị phá.
Hắn chưa từng nghe là ngay vòng thứ nhất có người có thể thắng tuyệt đối hạ sát quái vật. Xích Giáp trùng tuy không mạnh, nếu ở thế giới bên ngoài, Thiên Hành Giả có thể không tốn chút công sức dễ dàng diệt nó, nhưng đây là Thần Vực! Tại đây, theo quy của vòng một là theo cửu chương hình đồ trốn tránh sự công kích của Xích Giáp trùng theo thời gian quy định mà không bị nó giết chết.
Đã từng có Thiên Hành Giả có kỹ năng trời phú cao cường muốn triệt sát Xích Giáp trùng ngay vòng một, kết quả vẫn chưa một ai từng thành công!
Vì quy tắc không cho phép! Thần Vực ban cho Xích Giáp trùng tham chiến một khả năng hồi phục quá mạnh, trừ khi trong có thể xé nát mạng lưới năng lượng của nó thành vô vàn mảnh vỡ trong chớp mắt, phá hoại triệt để, không thì căn bản vô phương giết chết nó.
Sau khoảnh khắc kinh ngạc, hắn lập tức cảm nhận thấy sự nghiệp trọng của sự thể. Một Thiên Hành Giả lai lịch bất minh xuất hiện, ngay từ vòng đầu đã có thể phá vỡ quy tắc của Thần Vực, một kẻ đủ mạnh để phá vỡ sự cân bằng thế lượng giữa hai thành Băng Hỏa.
Lần đầu tiên hắn chủ động bỏ qua cơ hội hiếm có này, tự nhảy khỏi núi treo, rời Thần Vực…
Một tin tức động trời nhanh chóng được truyền bá giữa các lãnh đạo cấp cao thành Thôi Tuyết. Năm đại thủ lĩnh tức tốc được thành chủ triệu tập tiến hành hội nghị mật.
Tiếp theo đó, thành Thôi Tuyết bắt đầu bí mật điều tra khắp thành, lực lượng chìm tìm ẩn trong thành Liệt Hỏa của họ cũng điên cuồng lao vào thám thính tình báo…
Sự khác thường của bọn thành Thôi Tuyết cũng nhanh chóng gây sự chú ý của mật thám bọn thành Liệt Hỏa. Một trận chiến giữa đâm máu giữa lực lượng ngầm hai bên ngày càng gay gắt, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Khi báo cáo điều tra vào tay thành chủ thành Thôi Tuyết, hơn mười tên nghi phạm được vạch ra.
Tên Edgar da đen nghiễm nhiên nằm trong số đó. Ngài tiến sĩ đại nhân đang đắc ý với “kế hoạch chuột chũi” của mình hiển nhiên không biết là Vân Thăng đang phá kế hoạch của hắn như chẻ củi…
Còn Vân Thăng, giờ nguyên khí cạn kiệt, thể lực không còn, cả sự phấn khỏi khi sửa lỗi pháp tắc lúc đầu cũng không còn. Cả người hắn mệt mỏi, căn bản không chú ý được một Thiên Hành Giả ở núi treo gân đấy xuất hiện.
Một chốc sau, màn sóng cũng đã hoạt động bình thường, núi treo cũng ngưng chấn động.
Ô vuông màu cam trong màn cũng biến mất, thay vào đấy là một ô vuông màu đỏ bắt mắt. Hơn nữa, đầu mũi tên đã thành màu xám, không thể lựa chọn được nữa.
Màn lướt xung quanh vẫn còn, trong lúc Vân Thăng đang lo lắng làm cách nào rời Thần Vực trở về hang động, trên màn sóng bỗng xuất hiện một hình họa lập thể 3D, hình họa cực kỳ kỳ quái. Đợi lúc hắn khắc ghi hình họa trong lòng, chẳng bao lâu đã biến mất. Tiếp đến, mũi tên chĩa vào ô vuông màu xám kế tiếp bỗng dưng sáng lên.
Màn lưới năng lượng biến mất, màn sóng cũng dần chui xuống nền đất. Một thạch thuyền lại từ từ trôi đến dừng lại bên núi treo hắn đang đứng.
Hắn giờ nguyên khí tiệu hao sạch sẽ. Đã tốn quá nhiều thời gian tại đây, hắn thật sự lo lắng cho sự an nguy của bổn thể bản thân. Thay vì đi lên thạch thuyền để đến núi treo tiếp theo, hắn lựa chọn nhày xuống vực.
Vừa đang trong trạng thái rơi tự do, bỗng nhiên giật mình, hắn mở mắt tỉnh dậy trong hoang tuyết.
Hắn hoạt động tay chân cho cơ thể bớt đông lại. May còn có Lục Giáp phù, không hắn đã thành “người động lạnh”.
Vừa định thần xong, vách động phía bên tay phải hắn đột ngột chấn động, một lớp bụi dày rơi xuống theo làn trấn, dần dần để lộ một bức phù điêu hình dài.
Cảm nhận được được sự biến hóa, hắn nhanh chóng phản ứng, khởi động chiến giáp, tay cầm Thiên Bích Kiếm, một tay cầm sẵn lá bùa Nhiếp Nguyên duy nhất còn lại, chuẩn bị sẵn tinh thần xông pha.
Một lúc sau vẫn chưa thấy quái vật xuất hiện, hắn tỉ mỉ ngắm nhìn bức phù điêu. Trên đấy khắc đầy các hình họa kỳ lạ, một trong số đó y đúc như cái hắn vừa được nhìn thấy tại Thần Vực.
Sự việc khi nãy vẫn chưa kết thúc? Hắn nhủ thầm, hắn do dự dùng Thiên Bích Kiếm chạm nhẹ vào họa tiết đó.
Ngay lập tức, họa tiết trên phù điêu nhanh chóng chuyển động, tự động tổ hợp lại thứ tự. Sauk hi lắng xuống, ngay vị trí chính giữa phù điêu tự động dạt về hai bên như cửa mở.
Tiếp theo một làn khói trắng, một ống dẫn dịch thể trong suốt màu xanh nhạt trồi ra ngay trước mặt Vân Thăng.
Năng lượng dạng lỏng? Cầm nó trên tay, Vân Thăng tựa cảm nhận được một năng lượng nguyên khí hùng hậu chứa chất trong đó.
Lúc này, phù điêu tự dưng đóng lại, biến mất. Vách tường vẫn là vách tường. Hắn nghi hoặc vùng Thiên Bích kiếm chém sắt như chém đất xuất liền vài nhát. Nhưng chỉ là vách đất đá bình thường, không gì khả nghi.
Quá kỳ quái!
Nhìn ống dẫn thể màu xanh trên tay, trong lòng hắn không ngừng nghi hoặc.
Lúc đầu, hắn cứ ngỡ Thần Vực là nơi mà vị bá chủ đến địa cầu thời cổ đại như tiền bối Cổ Thư nhắc đến để lại, nhưng lại không thể giải thích vì sao nó lại dùng hình họa chỉ giáo con người? Không phải bất kỳ kẻ dị tộc nào cũng như tiền bối, ít nhất hai tên dị tộc thành Kim Lăng đã không như thế.
Nếu do tổ tiên con người để lại, vậy sao không công bố trước thế gian những hình thù pháp tắc đó, mà dùng chúng để thử thách con người, dùng nguy cơ để ép buộc họ học tập?
Còn ống dịch thể năng lượng này, Thần Vực làm sao biết được vị trí cụ thể của hắn?
Hắn tuyệt đối không tin đấy chỉ là ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên nó được chôn dưới đây, ngẫu nhiên họa tiết hắn nhìn thấy tại thần vật tương ứng với phù điêu! Nhất định có mối liên hệ giữa chúng mà hắn chưa rõ.
Điều duy nhất có thể khẳng định ngay giây phút này là khu vực phụ cận thành Hoàng Sơn đã hoàn toàn bị bao phủ bởi Thượng Cổ Thần Vực. Nếu muốn rời khu vực này, chỉ có tìm ra căn nguyên của nó, hủy diệt nó!
Nhìn ống dịch thể xanh này trong tay, hắn bất chợt nhớ đến thanh đao kỳ quái của thủ lĩnh đội xe thành Liệt Hỏa. Nó lại có thể chắn được sự công kích liên hoàn làn đạn nguyên khí. Xem chừng, nó cũng được lưu truyền từ Thượng Cổ Thần Vực ra!
Nhẩm tính thời gian, từ khi lần đầu vào Thần Vực đến khi nãy vừa đúng bảy ngày, rất có thể sau bảy ngày nữa, Thần Vực lại một lần mở cửa.
Hắn bây giờ vô phương ngăn chặn nó “buộc” hắn đi vào, nhưng hắn có thể chủ động nhảy ra. Trong Thần Vực hoàn toàn là sự so tài giữa các nguồn thể năng lượng, việc việc phục của hắn chỉ dựa vào tu luyện không đủ để theo kịp bước chân của nó. Xem ra ống dịch thể này có thể giúp được!
Tuy không biết tác dụng thật sự của nó, hắn chỉ biết căn cứ vào hiện trạng sử dụng tất cả những vật tư mình có được.
Bảy ngày sau, hắn phải tìm ra một nơi ẩn trú thật an toàn, và tìm cách mang Nhiếp Nguyên phù vào Thần Vực. Nếu không dù trong trạng thế tràn đầy năng lượng, nhưng cũng khó có thể duy trì đến khi tiếp cận căn nguyên Thần Vực.
Cách có thể trước đây không có, nhưng có thể thử. Nếu như hắn đã có thể triện chế nguyên phù tam đẳng trong Thần Vực, sao lại không thể mang nguyên phù bổ sung năng lượng vào trong.
Sau khi hút hết năng lượng rồi phong ấn lên cơ thể mình. Nếu thật sự có thể mang vào Thượng Cổ Thần Vực, chỉ cần đảm bảo được an toàn bổn thể, hắn hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc, tiến thẳng đến đại bổn doanh trong ấy.
Vẫn chỉ là một Xích Giáp trùng, năng lượng bổn của hắn dần dần được dồn vào đầu ngón tay đưa lên không triện chế loại phù công kích sở trường nhất – Băng Băng phù.
Thực tế không đơn giản như hắn nghĩ, không có vật trung gian là thể dẫn, nguyên khí đi ra không khí, trước khi phù triện được hình thành, không phải do năng lượng biến mất rất nhanh thì lại do hình dạng bị phát sinh biến hóa, không hình thành phù hồ hoàn chỉnh, để không thể thành lập quy tắc.
Vân Thăng vừa thần tốc trốn tránh trùng tử, vừa phóng tới lui bổ sung cho nguyên phù chưa triện chế thành công. Thất bại một lần thì bắt đầu một lần, quan trọng là ở tốc độ, chỉ cần tốc độ luyện phù của hắn đạt đến một tốc độ đủ nhanh, nhất định có thể luyện thành phù trước khi nguyên khí biến dạng hoặc biến mất.
Nhanh ! Rất nhanh! Vô cùng nhanh!
Giờ đây đầu óc hắn chỉ còn lại mỗi chữ: nhanh!
Bàn tay hắn múa lượn nhanh chóng trên không trung một cách phản xạ, chứ không cần dựa vào mắt thịt.
Khi một người tập trung sự chú ý vào một sự việc, trong đầu họ sẽ không còn gì ngoài nó. Giờ đây hắn chính là thế, trong mắt hắn, trong tim hắn chỉ còn lại kết cấu của Băng Băng phù…
Cảm nhận được rồi!
Chỉ còn một chút nữa! Hắn nhủ thầm, dẫu sao cũng phải thử một lần cuối cùng!
Nguyên khi bổn thể của hắn đã gần cạn kiệt. Xúc nguyên thể Nhị Nguyên Thiên nhị tầng, năng lượng của hắn đã vượt xa bọn Thiên Hành Giả thông thường, nhưng để tu luyện một nguyên phù công kích tam đẳng là một việc vô cùng hao tổn năng lượng.Dù có là Băng Băng phù sở trường cũng không ngoại lệ!
Thành hay không thành, chỉ còn trông chờ lần này!
Hắn đạp lên đầu Xích Giáp trùng, phóng mình bay lên. Khi bay đển điểm cao nhất, chân vừa chạm màn lưới, nhanh như sấm chớp,hắn dùng mũi giày vẽ vời rông bay phượng múa thật nhanh trên không.
Xoẹt!
Phù quang sáng chiếu, chói lòa bốn phương, phù tắc lập!
Sau khi đại công cáo thành, Vân Thăng chân tay bủn rủn, tinh thần mệt mỏi ngồi phệt xuống nền. Cơ hội ngàn năm có một, Xích Giáp trùng liền nhanh chóng tiến lên chuẩn bị cắn xé hắn.
Ngay lúc nó đang phấn khởi nhầm tưởng phen này vớ được mánh, Băng Băng phù đã được kích hoạt! Tảng băng xuyên to và kiên cố đã chụp nó lại ngay trên không. Đóng băng!
Cả Kim Giáp trùng còn không thoát khỏi uy lực loại nguyên phù này, một Xích Giáp nhỏ nhoi thì làm sao đối kháng?
Mốt tiếng Crắt!
Băng vỡ! Xích Giáp trùng phút trước còn khí thế hừng hực, giờ đây đã vỡ vụng theo từng mãnh băng vỡ, biến mất cùng với màn lưới.
Ngay cùng lúc đó, núi treo rung đảo nghiêm trọng, cả quả núi chập chờn ánh sáng đỏ nguy cấp. Màn sóng xanh một lại xuất hiện, nhưng trên màn ảnh lại xuất hiện chữ “Error”!
Từng dòng từng dòng phù tự và hình họa vô nghĩa biến hóa không ngừng liên tục xuất hiện trước mặt hắn, trông tựa như máy tính bị nhiễm virut thời đại Dương Quang. Chẳng mấy chốc cả màn hình đã tràn ngập đâu đâu toàn phù tự…
Khó tin hơn nữa, ánh sáng trên Thông Thiên Trụ bỗng hiện thành hình mặt con mắt dựng ngược. “Ánh mắt” bỗng chốc nhìn thẳng về phía ngọn núi Vân Thăng đang đứng.
Tất cả núi treo khu Thần Vực thực chất đang không ngừng xoay quanh Thông Thiên Trụ theo một quy luật nhất định, như các hành tinh trong hệ mặt trời.
Trong lúc Vân Thăng triệt hạ một Xích Giáp trùng, hệ thống đại loạn, một núi treo trên quỹ đạo khác gần Thông Thiên Trụ hơn, Thiên Hành Giả trên quả núi ấy cũng đang tròn mắt há mồm ngắm nhìn ánh đỏ báo hiệu xa xa từ núi treo vòng thứ nhất.
Tuy cự ly của hắn không thấy rõ hình dáng đối phương, cũng như thủ pháp của đối phương, nhưng ánh đỏ cảnh báo đó không sai vào đâu được, nó báo hiệu quy tắc đã bị phá.
Hắn chưa từng nghe là ngay vòng thứ nhất có người có thể thắng tuyệt đối hạ sát quái vật. Xích Giáp trùng tuy không mạnh, nếu ở thế giới bên ngoài, Thiên Hành Giả có thể không tốn chút công sức dễ dàng diệt nó, nhưng đây là Thần Vực! Tại đây, theo quy của vòng một là theo cửu chương hình đồ trốn tránh sự công kích của Xích Giáp trùng theo thời gian quy định mà không bị nó giết chết.
Đã từng có Thiên Hành Giả có kỹ năng trời phú cao cường muốn triệt sát Xích Giáp trùng ngay vòng một, kết quả vẫn chưa một ai từng thành công!
Vì quy tắc không cho phép! Thần Vực ban cho Xích Giáp trùng tham chiến một khả năng hồi phục quá mạnh, trừ khi trong có thể xé nát mạng lưới năng lượng của nó thành vô vàn mảnh vỡ trong chớp mắt, phá hoại triệt để, không thì căn bản vô phương giết chết nó.
Sau khoảnh khắc kinh ngạc, hắn lập tức cảm nhận thấy sự nghiệp trọng của sự thể. Một Thiên Hành Giả lai lịch bất minh xuất hiện, ngay từ vòng đầu đã có thể phá vỡ quy tắc của Thần Vực, một kẻ đủ mạnh để phá vỡ sự cân bằng thế lượng giữa hai thành Băng Hỏa.
Lần đầu tiên hắn chủ động bỏ qua cơ hội hiếm có này, tự nhảy khỏi núi treo, rời Thần Vực…
Một tin tức động trời nhanh chóng được truyền bá giữa các lãnh đạo cấp cao thành Thôi Tuyết. Năm đại thủ lĩnh tức tốc được thành chủ triệu tập tiến hành hội nghị mật.
Tiếp theo đó, thành Thôi Tuyết bắt đầu bí mật điều tra khắp thành, lực lượng chìm tìm ẩn trong thành Liệt Hỏa của họ cũng điên cuồng lao vào thám thính tình báo…
Sự khác thường của bọn thành Thôi Tuyết cũng nhanh chóng gây sự chú ý của mật thám bọn thành Liệt Hỏa. Một trận chiến giữa đâm máu giữa lực lượng ngầm hai bên ngày càng gay gắt, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Khi báo cáo điều tra vào tay thành chủ thành Thôi Tuyết, hơn mười tên nghi phạm được vạch ra.
Tên Edgar da đen nghiễm nhiên nằm trong số đó. Ngài tiến sĩ đại nhân đang đắc ý với “kế hoạch chuột chũi” của mình hiển nhiên không biết là Vân Thăng đang phá kế hoạch của hắn như chẻ củi…
Còn Vân Thăng, giờ nguyên khí cạn kiệt, thể lực không còn, cả sự phấn khỏi khi sửa lỗi pháp tắc lúc đầu cũng không còn. Cả người hắn mệt mỏi, căn bản không chú ý được một Thiên Hành Giả ở núi treo gân đấy xuất hiện.
Một chốc sau, màn sóng cũng đã hoạt động bình thường, núi treo cũng ngưng chấn động.
Ô vuông màu cam trong màn cũng biến mất, thay vào đấy là một ô vuông màu đỏ bắt mắt. Hơn nữa, đầu mũi tên đã thành màu xám, không thể lựa chọn được nữa.
Màn lướt xung quanh vẫn còn, trong lúc Vân Thăng đang lo lắng làm cách nào rời Thần Vực trở về hang động, trên màn sóng bỗng xuất hiện một hình họa lập thể 3D, hình họa cực kỳ kỳ quái. Đợi lúc hắn khắc ghi hình họa trong lòng, chẳng bao lâu đã biến mất. Tiếp đến, mũi tên chĩa vào ô vuông màu xám kế tiếp bỗng dưng sáng lên.
Màn lưới năng lượng biến mất, màn sóng cũng dần chui xuống nền đất. Một thạch thuyền lại từ từ trôi đến dừng lại bên núi treo hắn đang đứng.
Hắn giờ nguyên khí tiệu hao sạch sẽ. Đã tốn quá nhiều thời gian tại đây, hắn thật sự lo lắng cho sự an nguy của bổn thể bản thân. Thay vì đi lên thạch thuyền để đến núi treo tiếp theo, hắn lựa chọn nhày xuống vực.
Vừa đang trong trạng thái rơi tự do, bỗng nhiên giật mình, hắn mở mắt tỉnh dậy trong hoang tuyết.
Hắn hoạt động tay chân cho cơ thể bớt đông lại. May còn có Lục Giáp phù, không hắn đã thành “người động lạnh”.
Vừa định thần xong, vách động phía bên tay phải hắn đột ngột chấn động, một lớp bụi dày rơi xuống theo làn trấn, dần dần để lộ một bức phù điêu hình dài.
Cảm nhận được được sự biến hóa, hắn nhanh chóng phản ứng, khởi động chiến giáp, tay cầm Thiên Bích Kiếm, một tay cầm sẵn lá bùa Nhiếp Nguyên duy nhất còn lại, chuẩn bị sẵn tinh thần xông pha.
Một lúc sau vẫn chưa thấy quái vật xuất hiện, hắn tỉ mỉ ngắm nhìn bức phù điêu. Trên đấy khắc đầy các hình họa kỳ lạ, một trong số đó y đúc như cái hắn vừa được nhìn thấy tại Thần Vực.
Sự việc khi nãy vẫn chưa kết thúc? Hắn nhủ thầm, hắn do dự dùng Thiên Bích Kiếm chạm nhẹ vào họa tiết đó.
Ngay lập tức, họa tiết trên phù điêu nhanh chóng chuyển động, tự động tổ hợp lại thứ tự. Sauk hi lắng xuống, ngay vị trí chính giữa phù điêu tự động dạt về hai bên như cửa mở.
Tiếp theo một làn khói trắng, một ống dẫn dịch thể trong suốt màu xanh nhạt trồi ra ngay trước mặt Vân Thăng.
Năng lượng dạng lỏng? Cầm nó trên tay, Vân Thăng tựa cảm nhận được một năng lượng nguyên khí hùng hậu chứa chất trong đó.
Lúc này, phù điêu tự dưng đóng lại, biến mất. Vách tường vẫn là vách tường. Hắn nghi hoặc vùng Thiên Bích kiếm chém sắt như chém đất xuất liền vài nhát. Nhưng chỉ là vách đất đá bình thường, không gì khả nghi.
Quá kỳ quái!
Nhìn ống dẫn thể màu xanh trên tay, trong lòng hắn không ngừng nghi hoặc.
Lúc đầu, hắn cứ ngỡ Thần Vực là nơi mà vị bá chủ đến địa cầu thời cổ đại như tiền bối Cổ Thư nhắc đến để lại, nhưng lại không thể giải thích vì sao nó lại dùng hình họa chỉ giáo con người? Không phải bất kỳ kẻ dị tộc nào cũng như tiền bối, ít nhất hai tên dị tộc thành Kim Lăng đã không như thế.
Nếu do tổ tiên con người để lại, vậy sao không công bố trước thế gian những hình thù pháp tắc đó, mà dùng chúng để thử thách con người, dùng nguy cơ để ép buộc họ học tập?
Còn ống dịch thể năng lượng này, Thần Vực làm sao biết được vị trí cụ thể của hắn?
Hắn tuyệt đối không tin đấy chỉ là ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên nó được chôn dưới đây, ngẫu nhiên họa tiết hắn nhìn thấy tại thần vật tương ứng với phù điêu! Nhất định có mối liên hệ giữa chúng mà hắn chưa rõ.
Điều duy nhất có thể khẳng định ngay giây phút này là khu vực phụ cận thành Hoàng Sơn đã hoàn toàn bị bao phủ bởi Thượng Cổ Thần Vực. Nếu muốn rời khu vực này, chỉ có tìm ra căn nguyên của nó, hủy diệt nó!
Nhìn ống dịch thể xanh này trong tay, hắn bất chợt nhớ đến thanh đao kỳ quái của thủ lĩnh đội xe thành Liệt Hỏa. Nó lại có thể chắn được sự công kích liên hoàn làn đạn nguyên khí. Xem chừng, nó cũng được lưu truyền từ Thượng Cổ Thần Vực ra!
Nhẩm tính thời gian, từ khi lần đầu vào Thần Vực đến khi nãy vừa đúng bảy ngày, rất có thể sau bảy ngày nữa, Thần Vực lại một lần mở cửa.
Hắn bây giờ vô phương ngăn chặn nó “buộc” hắn đi vào, nhưng hắn có thể chủ động nhảy ra. Trong Thần Vực hoàn toàn là sự so tài giữa các nguồn thể năng lượng, việc việc phục của hắn chỉ dựa vào tu luyện không đủ để theo kịp bước chân của nó. Xem ra ống dịch thể này có thể giúp được!
Tuy không biết tác dụng thật sự của nó, hắn chỉ biết căn cứ vào hiện trạng sử dụng tất cả những vật tư mình có được.
Bảy ngày sau, hắn phải tìm ra một nơi ẩn trú thật an toàn, và tìm cách mang Nhiếp Nguyên phù vào Thần Vực. Nếu không dù trong trạng thế tràn đầy năng lượng, nhưng cũng khó có thể duy trì đến khi tiếp cận căn nguyên Thần Vực.
Cách có thể trước đây không có, nhưng có thể thử. Nếu như hắn đã có thể triện chế nguyên phù tam đẳng trong Thần Vực, sao lại không thể mang nguyên phù bổ sung năng lượng vào trong.
Sau khi hút hết năng lượng rồi phong ấn lên cơ thể mình. Nếu thật sự có thể mang vào Thượng Cổ Thần Vực, chỉ cần đảm bảo được an toàn bổn thể, hắn hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc, tiến thẳng đến đại bổn doanh trong ấy.
/495
|