*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái cảm giác này, giống như là đang chờ phán quyết cái chết vậy, khiến cho cô càng thêm bất an.
Cô cúi đầu xuống, nhìn bàn tay mình run rẩy, trên đó vẫn còn dính máu của Giang Thanh Nhiên, thời gian lâu rồi, những vết máu đó đã khô, nhưng lúc này lại là bằng chứng về tội ác của cô.
Không biết là sau bao lâu, anh cuối cùng cũng đứng dậy, dáng người cao mảnh khảnh đang dần dần tiến lại gần cô.
“Hướng Vãn, làm sai thì phải trả giá, chiếc chân của Thanh Nhiên giữ được rồi, nhưng mà lại không thể tiếp tục nhảy múa được nữa, còn cô … dựa vào cái gì mà còn có thể chạy nhảy lung tung khắp nơi được chứ?”
Giọng điệu khiếp sợ, khiến cho cô sợ hãi tim đập thình thịch.
Nhờ ánh trăng sáng chiếu vào, cô lờ mờ nhìn thấy được người đàn ông này đang cầm chiếc gậy đánh gôn trên tay.
“Tôi nói rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi có thể lấy cô, nhưng mà vì sao lại chọn cách không hay ho gì để đi chọc giận Thanh Nhiên chứ?”
Giọng nói của người đàn ông này vừa dứt, chiếc gậy đánh gôn cũng rơi thẳng xuống, đập thẳng vào gò má.
“A!”
Anh dùng mười phần trăm sức lực của mình nhưng cô phải chịu sự đau đớn gấp trăm lần.
“Hàn Xuyên … Tôi không có …”
Cơn đau ở chân trái khiến cô sợ hãi, chỉ có thể lùi từng chút một về phía sau, nhưng đáng tiếc chiếc chân bị thương chỉ có thể hạ xuống một cách cứng nhắc và vô hồn.
Người đàn ông vứt chiếc gậy đánh gôn đã bị cong xuống, đôi mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, “Hướng Vãn, chiếc chân này là cô đền cho Thanh Nhiên, tôi giữ lại mạng sống cho cô, nhưng mà cô nhớ đó, món nợ này, vẫn chưa xong được.”
Cô ôm chặt lấy người mình, run rẩy.
Mọi thứ trước mắt cô dần dần chìm vào bóng tối, nhắm mắt lại cô mơ hồ nhìn thấy anh ta cầm điện thoại lên và gọi điện, “ Đi nói với người nhà họ Hướng, Hướng Vãn cố ý giết người không thành, bảo vệ cô tay là bảo vệ Hướng thị, để cho bọn họ quyết định.”
Hướng Vãn cười nhạt một cái, mệt mỏi quá, cô nghĩ, cứ như thế này chết đi có phải tất cả mọi người đều hài lòng không?”
Hai năm sau ___
Một ngày lạnh nhất mùa đông, thành phố B cuối cùng cũng rơi trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Cánh cổng lớn của trại giam ở Đông Thành, sớm đã được mở ra rồi.
Một người phụ nữ dáng người gầy gò từ trong bước ra, có lẽ là do chân có chút gì đó bất tiện, nên cô bước đi cũng không nhanh.
Tuyết trắng đang rơi xuống, người phụ nữ ngước đầu lên, nếu bỏ qua những vết sẹo nông sâu đều có trên mặt, có thể thấy đó là người có gương mặt khá là trẻ và xinh đẹp.
Thời tiết như thế này, xe buýt chắc cũng không có nhiều chuyến, từ một tiếng một chuyến giảm xuống ba tiếng mới có một chuyến.
Số cô không may, bước ra tới cổng trại giam thì vừa mới có một chuyến xe mới rời khỏi được khoảng năm phút.
Vì thế giờ cô phải ở bên đường chờ khoảng ba tiếng đồng hồ nữa.
Khẽ sờ vào chiếc áo voan trên người, cô khẽ chau mày lại, đến cả một vết sẹo giống như hình lưỡi liềm ở góc trán cũng chau lại.
Năm đó khi vào trại giam vẫn còn đang là mùa xuân, giờ ra khỏi trại giam cũng không ngờ lại là mùa đông.
Cô đứng dưới biển báo trạm dừng xe, nhìn chằm chằm vào trại giam phía đối diện đã giam cô hai năm trời, trên bức tường trắng còn có tám chữ: “Chịu khó cải tạo, làm lại từ đầu.”
Đột nhiên, cô bật cười.
Những chữ này, hai năm nay cô phải nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng từ nơi này đi ra, thì còn có cơ hội bắt đầu làm người lại từ đầu hay sao?
Trong cái lạnh, cô suy nghĩ linh tinh, cho đến khi có xe buýt từ trong tuyết đi tới, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, cô mới sờ sờ vào đôi chân đau đớn khó chịu của mình bước lên xe.
Cô chỉ có một chiếc điện thoại di động cũ lỗi thời, còn có mười mấy đồng lẻ mà nhân viên nhà giam thương tình cho cô, thả tiền xu vào, cô cẩn thận ngồi và ghế ở phía sau.
Chuyến xe buýt này là chuyến duy nhất chạy từ nhà giam tới thành phố, vì thế cả chiếc xe chỉ có một hành khách duy nhất là cô Hướng Vãn. Trên đường đi, cô chỉ nhìn trừng trừng vào chiếc cửa sổ như là nhìn thế nào cũng không thấy đủ vậy.
Hóa ra, thời gian hai năm, thành phố này cũng đã thay đổi khá nhiều.
Cái cảm giác này, giống như là đang chờ phán quyết cái chết vậy, khiến cho cô càng thêm bất an.
Cô cúi đầu xuống, nhìn bàn tay mình run rẩy, trên đó vẫn còn dính máu của Giang Thanh Nhiên, thời gian lâu rồi, những vết máu đó đã khô, nhưng lúc này lại là bằng chứng về tội ác của cô.
Không biết là sau bao lâu, anh cuối cùng cũng đứng dậy, dáng người cao mảnh khảnh đang dần dần tiến lại gần cô.
“Hướng Vãn, làm sai thì phải trả giá, chiếc chân của Thanh Nhiên giữ được rồi, nhưng mà lại không thể tiếp tục nhảy múa được nữa, còn cô … dựa vào cái gì mà còn có thể chạy nhảy lung tung khắp nơi được chứ?”
Giọng điệu khiếp sợ, khiến cho cô sợ hãi tim đập thình thịch.
Nhờ ánh trăng sáng chiếu vào, cô lờ mờ nhìn thấy được người đàn ông này đang cầm chiếc gậy đánh gôn trên tay.
“Tôi nói rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi có thể lấy cô, nhưng mà vì sao lại chọn cách không hay ho gì để đi chọc giận Thanh Nhiên chứ?”
Giọng nói của người đàn ông này vừa dứt, chiếc gậy đánh gôn cũng rơi thẳng xuống, đập thẳng vào gò má.
“A!”
Anh dùng mười phần trăm sức lực của mình nhưng cô phải chịu sự đau đớn gấp trăm lần.
“Hàn Xuyên … Tôi không có …”
Cơn đau ở chân trái khiến cô sợ hãi, chỉ có thể lùi từng chút một về phía sau, nhưng đáng tiếc chiếc chân bị thương chỉ có thể hạ xuống một cách cứng nhắc và vô hồn.
Người đàn ông vứt chiếc gậy đánh gôn đã bị cong xuống, đôi mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, “Hướng Vãn, chiếc chân này là cô đền cho Thanh Nhiên, tôi giữ lại mạng sống cho cô, nhưng mà cô nhớ đó, món nợ này, vẫn chưa xong được.”
Cô ôm chặt lấy người mình, run rẩy.
Mọi thứ trước mắt cô dần dần chìm vào bóng tối, nhắm mắt lại cô mơ hồ nhìn thấy anh ta cầm điện thoại lên và gọi điện, “ Đi nói với người nhà họ Hướng, Hướng Vãn cố ý giết người không thành, bảo vệ cô tay là bảo vệ Hướng thị, để cho bọn họ quyết định.”
Hướng Vãn cười nhạt một cái, mệt mỏi quá, cô nghĩ, cứ như thế này chết đi có phải tất cả mọi người đều hài lòng không?”
Hai năm sau ___
Một ngày lạnh nhất mùa đông, thành phố B cuối cùng cũng rơi trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Cánh cổng lớn của trại giam ở Đông Thành, sớm đã được mở ra rồi.
Một người phụ nữ dáng người gầy gò từ trong bước ra, có lẽ là do chân có chút gì đó bất tiện, nên cô bước đi cũng không nhanh.
Tuyết trắng đang rơi xuống, người phụ nữ ngước đầu lên, nếu bỏ qua những vết sẹo nông sâu đều có trên mặt, có thể thấy đó là người có gương mặt khá là trẻ và xinh đẹp.
Thời tiết như thế này, xe buýt chắc cũng không có nhiều chuyến, từ một tiếng một chuyến giảm xuống ba tiếng mới có một chuyến.
Số cô không may, bước ra tới cổng trại giam thì vừa mới có một chuyến xe mới rời khỏi được khoảng năm phút.
Vì thế giờ cô phải ở bên đường chờ khoảng ba tiếng đồng hồ nữa.
Khẽ sờ vào chiếc áo voan trên người, cô khẽ chau mày lại, đến cả một vết sẹo giống như hình lưỡi liềm ở góc trán cũng chau lại.
Năm đó khi vào trại giam vẫn còn đang là mùa xuân, giờ ra khỏi trại giam cũng không ngờ lại là mùa đông.
Cô đứng dưới biển báo trạm dừng xe, nhìn chằm chằm vào trại giam phía đối diện đã giam cô hai năm trời, trên bức tường trắng còn có tám chữ: “Chịu khó cải tạo, làm lại từ đầu.”
Đột nhiên, cô bật cười.
Những chữ này, hai năm nay cô phải nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng từ nơi này đi ra, thì còn có cơ hội bắt đầu làm người lại từ đầu hay sao?
Trong cái lạnh, cô suy nghĩ linh tinh, cho đến khi có xe buýt từ trong tuyết đi tới, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, cô mới sờ sờ vào đôi chân đau đớn khó chịu của mình bước lên xe.
Cô chỉ có một chiếc điện thoại di động cũ lỗi thời, còn có mười mấy đồng lẻ mà nhân viên nhà giam thương tình cho cô, thả tiền xu vào, cô cẩn thận ngồi và ghế ở phía sau.
Chuyến xe buýt này là chuyến duy nhất chạy từ nhà giam tới thành phố, vì thế cả chiếc xe chỉ có một hành khách duy nhất là cô Hướng Vãn. Trên đường đi, cô chỉ nhìn trừng trừng vào chiếc cửa sổ như là nhìn thế nào cũng không thấy đủ vậy.
Hóa ra, thời gian hai năm, thành phố này cũng đã thay đổi khá nhiều.
/111
|