Hai thiếu nữ, một áo xanh và một áo trắng mang vẻ mặt tò mò ngồi nhìn về phía một thanh niên, trong mắt hai nàng thì thanh niên này đang lấy ra từ một cái hộp màu trắng có hình chữ thập đỏ ở phía ngoài nhiều thứ li kì cổ quái. Mang theo vẻ tò mò thiếu nữ áo trắng lên tiếng
-Phong ca à? Ca đang làm gì? Không phải đã nói là trị thương sao? Tại sao ca lại lôi ra đầy thứ li kì cổ quái như vậy?
Thiếu niên chợt dừng tay và có chút đỏ mặt nhìn về phía thiếu nữ áo trắng, hắn gãi đầu khẽ ho khan rồi trả lời.
-Đây là dụng cụ y tế, bọn hắn là dùng để băng bó vết thương, ngươi gọi ta tiếng Phong ca ta sẽ gọi lại ngươi là tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết lại gần đây ca sẽ giúp muội băng bó vết thương.
Cầm trên tay chai thuốc sát trùng, một bộ băng gạc, một bịch bông gòn cùng hộp băng cá nhân, hắn vẫy tay gọi Nam Cung Tuyết, nàng xích lại gần hắn và đưa lên cánh tay thon dài trắng ngần mang theo vài vết thương có máu đã khô và bắt đầu đóng vảy.
Hắn nắm lấy cánh tay của nàng, nhìn bàn tay trắng ngần mang theo nhiều đạo vết thương, hắn có chút giận vì không biết những tên ác nhân nào có thể nhẫn tâm khiến bàn tay của mỹ nhân bị thương như thế này, Lâm Thanh Phong thề nếu hiện tại tên ấy dám xuất hiện hắn sẽ biết tại sao nước biển lại mặn.
-Trước tiên ta sẽ hướng dẫn muội dùng những vật này đi, vì ngoài cánh tay ta còn thấy muội và tỷ tỷ cũng bị thương ở nhiều nơi khác khá tư mật ta không tiện nhìn, để lát nữa ta sẽ đi chỗ khác và hai người tự mình băng bó cho nhau được chứ?
Nam Cung Mị Ảnh và Nam Cung Tuyết nghe hắn nói cũng thở phào một hơi, hai nàng cũng từng nghĩ về nhiều vết thương khác ở nơi tư mật của chính mình, sẽ khá ngại ngùng nếu như để một vị nam nhân nhìn thấy a.
Thấy hai thiếu nữ khẽ thở phào, hắn cũng bắt đầu hướng dẫn. Cầm lên một chai thuốc sát trùng hắn nói.
-Đây là thuốc sát trùng, không khí bình thường mang theo rất nhiều bụi bẩn và vi khuẩn nên khi ta bị thương, những bụi bẩn và vi khuẩn đó sẽ theo vết thương thâm nhập vào cơ thể sau đó sẽ tạo thành mủ.
-Vì thế điều chúng ta phải làm trước khi băng bó là dùng thuốc sát trùng bôi vào vết thương, đợi một lúc rồi dùng bông gòn lau đi, sau đó rồi dùng băng gạc băng lại vết thương, đối với những vết thương nhỏ thì muội có thể dùng băng cá nhân để băng lại như vậy là được.
-Sau khi băng bó xong, muội cũng không cần lo lắng khi ra ngoài vi khuẩn có thể theo không khí len lỏi vào vết thương rồi tạo thành mủ.
-Tuy nhiên thuốc sát trùng khi nhỏ vào vết thương sẽ có chút rát, nhưng không sao cả, cũng như bị kiến cắn thôi muội đừng lo lắng á.
Hắn bắt đầu mở nắp chai thuốc sát trùng, cầm lên bàn tay trắng nõn nà của Nam Cung Tuyết, nàng có chút đỏ mặt vì đây là lần đầu tiên ngoài cha nàng lại có một người nam nhân cầm tay của nàng, mà đây lại là một người xa lạ.
Nước thuốc sát trùng mát lạnh chảy vào vết thương của cánh tay Nam Cung Tuyết, và bắt đầu sủi bọt trắng, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hơi rát nhưng rất thoải mái như thế này nàng khẽ rên lên một tiếng.
~Ân~…
Nhưng ngay lập tức nàng dừng lại và cúi đầu đỏ mặt, nàng len lén nhìn về phía Lâm Thanh Phong, không biết hắn có nghe được tiếng rên của nàng hay không, nhìn lại chỉ thấy Lâm Thanh Phong vẻ mặt có chút nghiêm túc tập trung vào vết thương của nàng nên nàng khẽ thở phào.
Nhưng làm sao nàng biết được, tiếng rên khẽ của nàng Lâm Thanh Phong đã nghe, còn nghe rất rõ, hắn suýt nữa thì chảy máu mũi do tiếng rên của nàng nhưng hắn đã kịp thời kìm nén lại và giả trang nghiêm túc.
-Không thể để lộ ra, nếu lộ ra thì về sau rất khó để ăn đậu hũ a, nghiêm túc, ta phải nghiêm túc.
Băng bó xong vết thương ở cánh tay cho Nam Cung Tuyết, hắn cảm giác vừa thoải mái mà vừa đau khổ, vì đạo vết thương ở cánh tay nàng khá dài nên hắn không dùng băng cá nhân mà dùng băng gạc để băng bó, hắn có cơ hội cầm tay nàng lâu hơn, nhưng cũng đau khổ do phải giả vờ nghiêm túc để nàng không cảm thấy ác cảm.
Nghĩ thử xem một tên hơn 20 năm với người yêu là bàn tay phải, khi được nắm tay người khác giới, mà lại là mỹ nhân thì cảm giác sẽ phê như thế nào, mà lúc này hắn lại phê mà còn phải giả trang nghiêm túc.
-Đã xong, muội xem được rồi chứ?
Hai thiếu nữ đồng thời gật đầu, nhìn về phía vết thương đã được băng bó của Nam Cung Tuyết, nhìn phần băng gạc quấn quanh cánh tay che lấp đi đạo vết thương dài, ngoài ra còn được thắt thành một cái nơ, khiến hai nàng càng nhìn càng thích.
Nhìn hai nàng lộ rõ vẻ thích thú, hắn cũng cười cười, rồi đứng dậy quay đầu đi đến một phía khác để hai nàng có thể băng bó cho nhau.
-Hiện tại ta sẽ qua bên kia ngồi chờ, khi nào hai người băng bó xong thì hãy kêu ta.
Nam Cung Mị Ảnh nhìn hắn rồi gật đầu, còn Nam Cung Tuyết mang theo mặt cười ngây ngô vẫn đang nhìn về phía vết thương đã được băng bó của mình không để ý đến hắn.
Nhìn theo hướng mà Lâm Thanh Phong đã đi, Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi, trong lòng còn mang theo địch ý cuối cùng cũng buông xuống, hiện tại nàng nhận thấy Lâm Thanh Phong cũng không có ý đồ xấu, rồi nàng bắt đầu cùng Nam Cung Tuyết làm theo hướng dẫn của hắn mà băng bó cho nhau.
Đã đi xa xa, nghĩ thầm đã ngoài tầm nhìn của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong dừng lại và quay đầu, mang theo một vẻ mặt cười đểu, miệng chảy nước miếng, hắn núp vào một bụi cỏ từ từ nhìn chăm chú vào nơi mà hai thiếu nữ đang băng bó cho nhau.
-Khà khà, mỹ nữ a, đại gia Lâm Thanh Phong làm sao có thể bỏ qua dù chỉ là một cơ hội nhìn các ngươi cơ chứ.
Hai nàng thiếu nữ ngây thơ, không biết rằng đây là lần thứ hai trong cùng một ngày lại bị một tên nhìn chằm chằm vào thân thể hai lần, Nam Cung Tuyết cởi xuống áo ngoài lộ ra phần lưng trắng mang theo nhiều đạo vết thương nhỏ, Nam Cung Mị Ảnh nhìn vào lưng của muội muội thở dài rồi bắt đầu bôi lên thuốc sát trùng.
~Ân… thoải mái quá…~
Tiếng rên của Nam Cung Tuyết lại vang lên, dù cho đây không phải lần đầu nàng trải qua cảm giác này nhưng nàng vẫn nhịn không được, lần này nàng không cần kìm nén mà cứ rên thoải mái vì nghĩ rằng Lâm Thanh Phong đã đi xa không nghe được mà nơi này chỉ còn lại nàng và tỷ tỷ nên nàng cũng không cần che giấu.
Một bên thiếu niên đang nhìn lén, miệng hắn đã chảy nước miếng, vì cả thân thể đều được cường hóa nhờ Không Gian Thông Đạo nên hắn có thể nghe rất rõ… tiếng rên của Nam Cung Tuyết, nước mũi hắn bắt đầu chảy ra, vẻ mặt dâm đãng ngày càng hiện rõ hơn.
-Tiên nhân Cóc a, ta nhận ngài là lão đại, lý tưởng của ngài đã soi sáng ta từng bước giúp ta đi tới thiên đường, cũng chỉ có những tên não tàn và những tên sợ vợ mới không nhận ra được lý tưởng của ngài à.
Nam Cung Tuyết cuối cùng cũng được băng bó xong, nàng mặc lại áo, quay đầu nhìn về Nam Cung Mị Ảnh, nàng nói
-Tỷ tỷ, vết thương của ta đã được băng bó tốt, bây giờ tới lượt ta sẽ băng bó cho tỷ, tỷ cởi áo ra đi.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu rồi lại nhìn xung quanh một chút, không hiểu sao mà nàng cảm giác được có một đôi mắt không có hảo ý đang nhìn chằm chằm vào mình và muội muội, xem xét hồi lâu nàng cũng không thấy ai, nàng lắc đầu bảo mình đa nghi rồi từ từ cởi áo.
Vết thương của Nam Cung Mị Ảnh rất nhiều, nàng bị thương từ phía trước đến phía sau, có lẽ trong quá trình bị truy sát, nàng đã nhiều lần dùng thân để bảo vệ muội muội.
Nhìn thấy phần lưng trắng nhưng chi chít vết thương của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong triệt để nổi giận rồi, hắn thề lần này nhất định phải theo cùng hai nàng đánh chết những tên khiến hai nàng bị thương như vậy.
-Không thể tin được có những tên nào tàn như vậy, lại có thể khiến hai mỹ nhân gặp tình cảnh như thế này.
Băng bó xong phần lưng của Nam Cung Mị Ảnh, Nam Cung Tuyết bắt đầu băng bó phía trước, phía trước của Nam Cung Mị Ảnh lại không nhiều vết thương, chỉ có một vết dài từ phía trên ngực phải, kéo thẳng xuống phần bụng.
Cho dù là Lâm Thanh Phong hiện tại cũng không nhìn được nữa, bỗng dưng hắn đứng dậy, và đi tới chỗ hai nàng, hai mắt mang theo sát khí cực nồng, hắn ngồi xuống trước mặt hai nàng lộ ra thần sắc cực kì nghiêm túc.
Hai thiếu nữ sững sờ vì Lâm Thanh Phong bỗng dưng lại nhảy ra với vẻ mặt như vậy, hai nàng cuống cuồng lên tìm vật để che lại cho Nam Cung Mị Ảnh, hai nàng lại tính trách móc hắn vì không giữ lời, nhưng chỉ nghe hắn nói một câu với vẻ mặt lạnh tanh
-Là ai làm?
…..Hết chương 5…..
-Phong ca à? Ca đang làm gì? Không phải đã nói là trị thương sao? Tại sao ca lại lôi ra đầy thứ li kì cổ quái như vậy?
Thiếu niên chợt dừng tay và có chút đỏ mặt nhìn về phía thiếu nữ áo trắng, hắn gãi đầu khẽ ho khan rồi trả lời.
-Đây là dụng cụ y tế, bọn hắn là dùng để băng bó vết thương, ngươi gọi ta tiếng Phong ca ta sẽ gọi lại ngươi là tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết lại gần đây ca sẽ giúp muội băng bó vết thương.
Cầm trên tay chai thuốc sát trùng, một bộ băng gạc, một bịch bông gòn cùng hộp băng cá nhân, hắn vẫy tay gọi Nam Cung Tuyết, nàng xích lại gần hắn và đưa lên cánh tay thon dài trắng ngần mang theo vài vết thương có máu đã khô và bắt đầu đóng vảy.
Hắn nắm lấy cánh tay của nàng, nhìn bàn tay trắng ngần mang theo nhiều đạo vết thương, hắn có chút giận vì không biết những tên ác nhân nào có thể nhẫn tâm khiến bàn tay của mỹ nhân bị thương như thế này, Lâm Thanh Phong thề nếu hiện tại tên ấy dám xuất hiện hắn sẽ biết tại sao nước biển lại mặn.
-Trước tiên ta sẽ hướng dẫn muội dùng những vật này đi, vì ngoài cánh tay ta còn thấy muội và tỷ tỷ cũng bị thương ở nhiều nơi khác khá tư mật ta không tiện nhìn, để lát nữa ta sẽ đi chỗ khác và hai người tự mình băng bó cho nhau được chứ?
Nam Cung Mị Ảnh và Nam Cung Tuyết nghe hắn nói cũng thở phào một hơi, hai nàng cũng từng nghĩ về nhiều vết thương khác ở nơi tư mật của chính mình, sẽ khá ngại ngùng nếu như để một vị nam nhân nhìn thấy a.
Thấy hai thiếu nữ khẽ thở phào, hắn cũng bắt đầu hướng dẫn. Cầm lên một chai thuốc sát trùng hắn nói.
-Đây là thuốc sát trùng, không khí bình thường mang theo rất nhiều bụi bẩn và vi khuẩn nên khi ta bị thương, những bụi bẩn và vi khuẩn đó sẽ theo vết thương thâm nhập vào cơ thể sau đó sẽ tạo thành mủ.
-Vì thế điều chúng ta phải làm trước khi băng bó là dùng thuốc sát trùng bôi vào vết thương, đợi một lúc rồi dùng bông gòn lau đi, sau đó rồi dùng băng gạc băng lại vết thương, đối với những vết thương nhỏ thì muội có thể dùng băng cá nhân để băng lại như vậy là được.
-Sau khi băng bó xong, muội cũng không cần lo lắng khi ra ngoài vi khuẩn có thể theo không khí len lỏi vào vết thương rồi tạo thành mủ.
-Tuy nhiên thuốc sát trùng khi nhỏ vào vết thương sẽ có chút rát, nhưng không sao cả, cũng như bị kiến cắn thôi muội đừng lo lắng á.
Hắn bắt đầu mở nắp chai thuốc sát trùng, cầm lên bàn tay trắng nõn nà của Nam Cung Tuyết, nàng có chút đỏ mặt vì đây là lần đầu tiên ngoài cha nàng lại có một người nam nhân cầm tay của nàng, mà đây lại là một người xa lạ.
Nước thuốc sát trùng mát lạnh chảy vào vết thương của cánh tay Nam Cung Tuyết, và bắt đầu sủi bọt trắng, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hơi rát nhưng rất thoải mái như thế này nàng khẽ rên lên một tiếng.
~Ân~…
Nhưng ngay lập tức nàng dừng lại và cúi đầu đỏ mặt, nàng len lén nhìn về phía Lâm Thanh Phong, không biết hắn có nghe được tiếng rên của nàng hay không, nhìn lại chỉ thấy Lâm Thanh Phong vẻ mặt có chút nghiêm túc tập trung vào vết thương của nàng nên nàng khẽ thở phào.
Nhưng làm sao nàng biết được, tiếng rên khẽ của nàng Lâm Thanh Phong đã nghe, còn nghe rất rõ, hắn suýt nữa thì chảy máu mũi do tiếng rên của nàng nhưng hắn đã kịp thời kìm nén lại và giả trang nghiêm túc.
-Không thể để lộ ra, nếu lộ ra thì về sau rất khó để ăn đậu hũ a, nghiêm túc, ta phải nghiêm túc.
Băng bó xong vết thương ở cánh tay cho Nam Cung Tuyết, hắn cảm giác vừa thoải mái mà vừa đau khổ, vì đạo vết thương ở cánh tay nàng khá dài nên hắn không dùng băng cá nhân mà dùng băng gạc để băng bó, hắn có cơ hội cầm tay nàng lâu hơn, nhưng cũng đau khổ do phải giả vờ nghiêm túc để nàng không cảm thấy ác cảm.
Nghĩ thử xem một tên hơn 20 năm với người yêu là bàn tay phải, khi được nắm tay người khác giới, mà lại là mỹ nhân thì cảm giác sẽ phê như thế nào, mà lúc này hắn lại phê mà còn phải giả trang nghiêm túc.
-Đã xong, muội xem được rồi chứ?
Hai thiếu nữ đồng thời gật đầu, nhìn về phía vết thương đã được băng bó của Nam Cung Tuyết, nhìn phần băng gạc quấn quanh cánh tay che lấp đi đạo vết thương dài, ngoài ra còn được thắt thành một cái nơ, khiến hai nàng càng nhìn càng thích.
Nhìn hai nàng lộ rõ vẻ thích thú, hắn cũng cười cười, rồi đứng dậy quay đầu đi đến một phía khác để hai nàng có thể băng bó cho nhau.
-Hiện tại ta sẽ qua bên kia ngồi chờ, khi nào hai người băng bó xong thì hãy kêu ta.
Nam Cung Mị Ảnh nhìn hắn rồi gật đầu, còn Nam Cung Tuyết mang theo mặt cười ngây ngô vẫn đang nhìn về phía vết thương đã được băng bó của mình không để ý đến hắn.
Nhìn theo hướng mà Lâm Thanh Phong đã đi, Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi, trong lòng còn mang theo địch ý cuối cùng cũng buông xuống, hiện tại nàng nhận thấy Lâm Thanh Phong cũng không có ý đồ xấu, rồi nàng bắt đầu cùng Nam Cung Tuyết làm theo hướng dẫn của hắn mà băng bó cho nhau.
Đã đi xa xa, nghĩ thầm đã ngoài tầm nhìn của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong dừng lại và quay đầu, mang theo một vẻ mặt cười đểu, miệng chảy nước miếng, hắn núp vào một bụi cỏ từ từ nhìn chăm chú vào nơi mà hai thiếu nữ đang băng bó cho nhau.
-Khà khà, mỹ nữ a, đại gia Lâm Thanh Phong làm sao có thể bỏ qua dù chỉ là một cơ hội nhìn các ngươi cơ chứ.
Hai nàng thiếu nữ ngây thơ, không biết rằng đây là lần thứ hai trong cùng một ngày lại bị một tên nhìn chằm chằm vào thân thể hai lần, Nam Cung Tuyết cởi xuống áo ngoài lộ ra phần lưng trắng mang theo nhiều đạo vết thương nhỏ, Nam Cung Mị Ảnh nhìn vào lưng của muội muội thở dài rồi bắt đầu bôi lên thuốc sát trùng.
~Ân… thoải mái quá…~
Tiếng rên của Nam Cung Tuyết lại vang lên, dù cho đây không phải lần đầu nàng trải qua cảm giác này nhưng nàng vẫn nhịn không được, lần này nàng không cần kìm nén mà cứ rên thoải mái vì nghĩ rằng Lâm Thanh Phong đã đi xa không nghe được mà nơi này chỉ còn lại nàng và tỷ tỷ nên nàng cũng không cần che giấu.
Một bên thiếu niên đang nhìn lén, miệng hắn đã chảy nước miếng, vì cả thân thể đều được cường hóa nhờ Không Gian Thông Đạo nên hắn có thể nghe rất rõ… tiếng rên của Nam Cung Tuyết, nước mũi hắn bắt đầu chảy ra, vẻ mặt dâm đãng ngày càng hiện rõ hơn.
-Tiên nhân Cóc a, ta nhận ngài là lão đại, lý tưởng của ngài đã soi sáng ta từng bước giúp ta đi tới thiên đường, cũng chỉ có những tên não tàn và những tên sợ vợ mới không nhận ra được lý tưởng của ngài à.
Nam Cung Tuyết cuối cùng cũng được băng bó xong, nàng mặc lại áo, quay đầu nhìn về Nam Cung Mị Ảnh, nàng nói
-Tỷ tỷ, vết thương của ta đã được băng bó tốt, bây giờ tới lượt ta sẽ băng bó cho tỷ, tỷ cởi áo ra đi.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu rồi lại nhìn xung quanh một chút, không hiểu sao mà nàng cảm giác được có một đôi mắt không có hảo ý đang nhìn chằm chằm vào mình và muội muội, xem xét hồi lâu nàng cũng không thấy ai, nàng lắc đầu bảo mình đa nghi rồi từ từ cởi áo.
Vết thương của Nam Cung Mị Ảnh rất nhiều, nàng bị thương từ phía trước đến phía sau, có lẽ trong quá trình bị truy sát, nàng đã nhiều lần dùng thân để bảo vệ muội muội.
Nhìn thấy phần lưng trắng nhưng chi chít vết thương của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong triệt để nổi giận rồi, hắn thề lần này nhất định phải theo cùng hai nàng đánh chết những tên khiến hai nàng bị thương như vậy.
-Không thể tin được có những tên nào tàn như vậy, lại có thể khiến hai mỹ nhân gặp tình cảnh như thế này.
Băng bó xong phần lưng của Nam Cung Mị Ảnh, Nam Cung Tuyết bắt đầu băng bó phía trước, phía trước của Nam Cung Mị Ảnh lại không nhiều vết thương, chỉ có một vết dài từ phía trên ngực phải, kéo thẳng xuống phần bụng.
Cho dù là Lâm Thanh Phong hiện tại cũng không nhìn được nữa, bỗng dưng hắn đứng dậy, và đi tới chỗ hai nàng, hai mắt mang theo sát khí cực nồng, hắn ngồi xuống trước mặt hai nàng lộ ra thần sắc cực kì nghiêm túc.
Hai thiếu nữ sững sờ vì Lâm Thanh Phong bỗng dưng lại nhảy ra với vẻ mặt như vậy, hai nàng cuống cuồng lên tìm vật để che lại cho Nam Cung Mị Ảnh, hai nàng lại tính trách móc hắn vì không giữ lời, nhưng chỉ nghe hắn nói một câu với vẻ mặt lạnh tanh
-Là ai làm?
…..Hết chương 5…..
/381
|