Chương 4
Tùng...tùng....tùng....
Ba hồi trống kết thúc buổi học vang lên nghe sao thật vui tai và rộn rã.Nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao cái lớp 11A3 vốn xem trọng cái tiếng trống kia ngang ngửa với cục vàng cả ký lại không có biểu hiện gì gọi là sắp sửa gây bạo động cả...
Thật ra lý do cũng đơn giản thôi...
Con nhóc nghịch phá lắm trò kia vẫn đang say sưa chìm trong cơn mê nên đã quên mất một nhiệm vụ quan trọng là cất tiếng hét trong trẻo chào đón sự bế mạc đầy long trọng của tiết học cũng như là cả buổi học...(~.~!!)....
Nãy giờ cũng đã là ba tiết học khác nhau.Cũng may cho Khởi My là ba tiết này các thầy các cô đều tương đối dễ và không quan trọng chuyện các học sinh có đứng lên chào mình hay không.Nếu không thì Khởi My của chúng ta cũng không lành lặn mà có thể nằm ngủ đến nỗi mà trời đất sập xuống cũng không biết(~.~)...
Bốp...
Đang yên đang lành,gió trời vẫn đang mơn man mái tóc(máy quạt đó cô gái :3) thì bỗng nhiên một vật thể không xác định UFO (~.~) từ đâu rớt xuống làm con nhóc tỉnh khỏi cơn mơ đẹp có nguy cơ không hồi kết...
-A!Đứa nào dám đánh tui hả??? - Khởi My vẫn đang chưa tỉnh khỏi cơn ngái ngủ.Nhưng có vẻ là giọng cô luôn luôn lúc nào cũng khoẻ mặc cho có mới ngủ dậy hay không.Bằng chứng là sau tiếng hét của cô,cả lớp học như vừa mới trải qua một cơn kinh thiên động địa....
-Tao nè mày!!! - giọng một cô gái vang lên càng đổ thêm mấy lít xăng E5 (~.~) vào cơn lửa giận đang bùng cháy dữ dội.Khởi My đập mạnh bàn quay lại định bụng sẽ cho người đó một trận....
-Ủa mày hả?Không có cách nào đánh thức nhẹ nhàng hơn hay sao??
Nhưng vừa quay lại đã thấy cô bạn thân điệu đà của mình đang đứng dũa móng tay thản nhiên như kiểu cốc đầu cô là một chuyện rất ư là tốt và còn có thể được nhận bằng khen của chính phủ không chừng(~.~!!),Khởi My liền hiểu ra rằng đã tan học từ đời nảo đời nao rồi....
-Không.Với một đứa mê ngủ như mày thì tao phải cốc cốc cốc nhiều vào mới chịu dậy,hiểu chưa? - Vừa nói Mun vừa phang tới tấp cây dũa với lực sát thương cao ngất ngưỡng của mình về phía vầng trán cao của Khởi My (~.~!!)
-Thôi thôi,biết rồi mà.Mình về nha nha - Khởi My nũng nịu nói.Nghe cái giọng điệu kìa,đúng là không đúng chất ngỗ ngáo của bản thân.Đúng là chỉ có mỗi bạn Mun nhà ta mới trị được Khởi My thôi...
Nhắc mới nhớ,đôi bạn này luôn đi với nhau như hình với bóng (tất nhiên là trừ buổi sáng vì Mun luôn đi học đúng giờ,còn với Khởi My thì....~.~).Kể cả khi đi học về,cả hai cũng không gần ngại trời nắng nóng mà đạp loanh quanh,lê la hàng quán chè chén (hơi quá rồi :D) thoả thích.Thêm một điều nữa là nhà hai đứa cũng gần nhau,ba mẹ lại là chỗ quen biết.Thiên thời,địa lợi,nhân hoà quá tuyệt để hình thành một tình bạn thân gắn bó rồi...
Lái xe qua những con đường lộ tuy nhỏ nhưng cũng đã được trải nhựa bằng phẳng,Khởi My liền hít lấy hít để không khí thơm mát của đất trời.Không hiểu do đâu mà trời hôm nay không có lấy một gợn nắng dù đang giữa trưa.Mây kéo đến dày đặc nhưng chẳng có một chút biểu hiện gì là sẽ trút xuống một cơn mưa.Gió vẫn cứ vi vu thổi,những hàng cỏ dại ven đường cũng lắc lư theo từng điệu nhạc mà cơn gió mang lại.Tự dưng Khởi My thấy lòng mình ấm áp lạ thường và nó càng khiến cô yêu thêm cái mảnh đất Long Khánh thân thương,nơi ấp ôm cô khi cô mới lọt lòng và là nơi luôn âm thầm theo dõi những bước đi chập chững của người con gái bé nhỏ này...
-Hạnh phúc quá - Khởi My mỉm cười rồi khẽ cảm thán khiến Mun đang đi bên cạnh tròn mắt.
-Hạnh phúc gì?
-Tao hạnh phúc vì được sinh ra ở mảnh đất này.
Mun nghe thấy thế thì bật cười.Không ngờ cái con nhóc này lại có những lúc cảm nhận được sâu sắc đến vậy.
-Thế có bao giờ muốn rời xa nơi đây không? - Mun nheo mắt hỏi.
-Thật sự thì không muốn tí nào cả......
Ngừng một chút như nuốt cảm xúc vào trong,Khởi My mới nói tiếp nhưng trong giọng nói vẫn nhuốm sự xúc động:
-Nhưng tao còn có nhiều ước mơ phải thực hiện.Nhưng không vì thế mà tao quên đi cái nơi gắn liền với tuổi thơ của mình.Tao đã tự hứa với bản thân rằng khi đã thực hiện được tất cả ước mơ,tao sẽ tự cho mình ước thêm một điều nữa thôi....
-Ước mơ gì? - Mun nôn nóng hỏi.
-Đó là được sống ở đây đến khi nhắm mắt....Bởi vì tao yêu nó lắm.....
Nói rồi Khởi My hít một hơi sâu kìm nén xúc động.Xong rồi lại quay sang tán gẫu với cái Mun,trở lại là một con nhóc nghịch ngợm.....
Tạm biệt những con đường xanh mát.Hai chiếc xe đạp nhỏ nhắn bắt đầu lăn từng nhịp nhẹ nhàng vào con đường đất đỏ thân quen.Đang say sưa trò chuyện bỗng nhận thây một chiếc xe đạp màu đen quan thuộc...
-Ê Mun,mày nhìn coi.Đó phải là chiếc xe đạp của ông Bi hông??
Mun nhìn theo hướng của Khởi My,thấy đúng là chiếc xe mà ngài lớp trưởng thường ngự để đến trường.Trong lòng liền dự cảm một điều chẳng lành.Mun gấp gáp đạp tới bỏ mặc tiếng réo của Khởi My đằng sau...
Vừa chạy đến nơi,không chỉ có mỗi một chiếc xe mà khuất sau đó còn là một chiếc xe đạp nam khác nữa.Không nghĩ nhiều,Mun dựng xe thật nhanh rồi chạy đi tìm Bi thật nhanh:
-Mun,chờ tao với... - Khởi My kéo tay Mun lại.Lúc này phải thật bình tĩnh vì biết đâu gặp phải bọn cướp thì sẽ khó để đối phó...
Thận trọng tiến từng bước vào căn nhà hoang gần đó.Vừa tiếp cận được căn nhà thì đã nghe trong đó phát ra tiếng nói mà không khó để Khởi My và Mun nhận ra là Long...
Profile
Long đại ca
Tính tình:nóng nảy,hay gây gỗ đánh nhau
Là học sinh cá biệt và là đại ca của trường..
-Đưa tiền đây... - Long gằng giọng nói.Thật sự nhìn bộ dạng cậu ta lúc này thật đáng sợ...Nhưng mà sợ cũng....đáng,vì cậu ta là cao thủ của môn phái Taekwondo cũng như Judo nên thật sự ai mà chọc giận cậu ta thì chỉ có nước là trả tiền viện phí sớm.Và đó cũng chính là lý do cậu cho mình là đại ca toàn trường,luôn dẫn đầu đám đàn em trấn lột các học sinh khác.Nhưng duy chỉ có mỗi lớp 11A3 là cậu chưa thể trấn lột được ai vì đã có một cô gái nhỏ nhắn đứng ra can ngăn và đã không tiếc lời mắng chửi cậu,không hiểu sao dù bị mắng không thương tiếc nhưng khi thấy khuôn mặt đáng yêu và giọng nói tuy rằng cố tỏ ra dữ dằn nhưng lại trong veo như tiếng sáo ấy thì Long lại bất giác chùng tay....
Tổng hợp những lý do trên cộng với việc chỉ có mỗi lớp 11A3 là chưa trấn lột mà nếu như thế thì mất mặt quá nên quyết định chọn ngay một học sinh của lớp 11A3 để trấn lột qua đó hoàn thành kỷ lục trấn lột toàn trường (~.~).Cậu cũng không muốn phải gặp nhân tố khiến cậu chùng lòng nên đã kéo ngay nạn nhân (chính là bạn Bi tội nghiệp ý mà) vào khu nhà hoang để chắc chắn là không ai có thể biết...
-Tiền hả anh??Một sự lo lắng nhẹ... - Bi nói xong rồi nuốt nước bọt cái ực,tay thì mò mẫm vào túi.
Mãi một lúc sau khi đã móc hết tất cả các túi trên người mà không tìm thấy một đồng nào cả thì không hiểu sao mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy xuống.Bi trả lời mà trong lời nói chứa một sự run rẩy rất lớn...
-Em hổng có tiền....
-Đi học mà không có tiền hả mày? - Long cáu tiết gắt lên rồi nắm tay lại thành cước và đưa lên...
Nhưng bỗng một giọng nói thân quen đã làm cái cánh tay ấy hoá đá...
-Nè,tên kia.Sao ăn hiếp bạn tui... - Vừa nói Khởi My vừa hùng hổ đi đến đẩy mạnh Long ra khiến cậu suýt ngã.Còn Mun thì không để ý gì,chỉ lo chạy đến bên Bi mà hỏi dồn.
-Sao rồi?Ông có sao không?
Bi lắc đầu nhẹ.
-Thôi,đi về đi. - Mun đỡ Bi đứng dậy rồi định đưa ra khỏi căn nhà.
Nhưng....một cánh tay đã chắn ngang lối đi...
-Không ai được ra khỏi đây hết - Long lạnh lùng nói.Tạm gạt đi khuôn mặt ấy để tập trung vào chuyên môn nhưng cậu lại không dám nhìn thẳng mặt Khỏi My.Và cũng vì cử chỉ ấy mà giọng nói lạnh lùng khi nãy cũng chứa đựng sự gượng gạo...
-Tránh ra... - Khởi My đanh giọng.Cô thật sự rất rất không ưa những loại người ỷ mạnh hiếp yếu.
-Không - Long nói cứng...
Khởi My tức giận lao đến đẩy Long,nói to với Mun và Bi:
-Đi trước đi.Ở đây để tôi lo.
Hai người hơi do dự chốc lát nhưng rồi thấy ánh mắt cương quyết của Khởi My đành phải gật đầu rồi chạy ra ngoài.
Tạm vơi đi nỗi lo về hai đứa bạn,Khởi My tiếp tục fighting với Long.Nhưng Khởi My quả không phải là đối thủ của Long.Cô bị cậu chiếm thế thượng phong một cách dễ dàng.Bỗng trong lúc giằng co,Long vô tình làm đứt chiếc đồng hồ rơi xuống đất và tệ hơn nữa là giẫm phải nó...
Khởi My mặt không còn hột máu.Dồn hết sức đẩy Long ra rồi chạy nhanh đến chiếc đồng hồ hình chú gấu ôm trái tim đã bị vỡ ra từng mảnh.Không kìm lòng được,cô khóc nấc lên...
-Đồ khốn.Anh có biết đây là cái đồng hồ đầu tiên tui có được không hả?Là của má tui mua cho tui đó... - Khởi My lao đến Long đang đứng thẫn thờ vì thấy cô khóc mà đánh túi bụi.Long cũng chỉ biết im lặng chịu trận mà không nói một lời nào.Thật khó có thể nhận ra đó là một người nóng nảy đến độ thét ra lửa...
Mãi một lúc sau,những cú đánh đã không còn xuất hiện.Chỉ còn hình ảnh Khởi My ngồi ôm chiếc đồng hồ bị vỡ mà khóc...
-Tôi xin lỗi - Giọng Long nghe nhỏ tí.Phải!Cậu đang rất áy náy mà.Không ngờ bản thân lại làm khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười kia khóc...
Khởi My hít một hơi thật sâu,đưa tay quẹt nước mắt rồi nói:
-Từ nay về sau,đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.Tôi ghét anh... - Nói rồi Khởi My chạy nhanh ra khỏi căn nhà bỏ lại Long chết lặng với ba chữ Tôi ghét anh cùng gương mặt như đang đối diện với kẻ thù.
Nhưng Long đâu biết rằng khi bước ra khỏi căn nhà,Khởi My đã khóc đến tối mà ngay cả má Năm cũng không dỗ được....
Tùng...tùng....tùng....
Ba hồi trống kết thúc buổi học vang lên nghe sao thật vui tai và rộn rã.Nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao cái lớp 11A3 vốn xem trọng cái tiếng trống kia ngang ngửa với cục vàng cả ký lại không có biểu hiện gì gọi là sắp sửa gây bạo động cả...
Thật ra lý do cũng đơn giản thôi...
Con nhóc nghịch phá lắm trò kia vẫn đang say sưa chìm trong cơn mê nên đã quên mất một nhiệm vụ quan trọng là cất tiếng hét trong trẻo chào đón sự bế mạc đầy long trọng của tiết học cũng như là cả buổi học...(~.~!!)....
Nãy giờ cũng đã là ba tiết học khác nhau.Cũng may cho Khởi My là ba tiết này các thầy các cô đều tương đối dễ và không quan trọng chuyện các học sinh có đứng lên chào mình hay không.Nếu không thì Khởi My của chúng ta cũng không lành lặn mà có thể nằm ngủ đến nỗi mà trời đất sập xuống cũng không biết(~.~)...
Bốp...
Đang yên đang lành,gió trời vẫn đang mơn man mái tóc(máy quạt đó cô gái :3) thì bỗng nhiên một vật thể không xác định UFO (~.~) từ đâu rớt xuống làm con nhóc tỉnh khỏi cơn mơ đẹp có nguy cơ không hồi kết...
-A!Đứa nào dám đánh tui hả??? - Khởi My vẫn đang chưa tỉnh khỏi cơn ngái ngủ.Nhưng có vẻ là giọng cô luôn luôn lúc nào cũng khoẻ mặc cho có mới ngủ dậy hay không.Bằng chứng là sau tiếng hét của cô,cả lớp học như vừa mới trải qua một cơn kinh thiên động địa....
-Tao nè mày!!! - giọng một cô gái vang lên càng đổ thêm mấy lít xăng E5 (~.~) vào cơn lửa giận đang bùng cháy dữ dội.Khởi My đập mạnh bàn quay lại định bụng sẽ cho người đó một trận....
-Ủa mày hả?Không có cách nào đánh thức nhẹ nhàng hơn hay sao??
Nhưng vừa quay lại đã thấy cô bạn thân điệu đà của mình đang đứng dũa móng tay thản nhiên như kiểu cốc đầu cô là một chuyện rất ư là tốt và còn có thể được nhận bằng khen của chính phủ không chừng(~.~!!),Khởi My liền hiểu ra rằng đã tan học từ đời nảo đời nao rồi....
-Không.Với một đứa mê ngủ như mày thì tao phải cốc cốc cốc nhiều vào mới chịu dậy,hiểu chưa? - Vừa nói Mun vừa phang tới tấp cây dũa với lực sát thương cao ngất ngưỡng của mình về phía vầng trán cao của Khởi My (~.~!!)
-Thôi thôi,biết rồi mà.Mình về nha nha - Khởi My nũng nịu nói.Nghe cái giọng điệu kìa,đúng là không đúng chất ngỗ ngáo của bản thân.Đúng là chỉ có mỗi bạn Mun nhà ta mới trị được Khởi My thôi...
Nhắc mới nhớ,đôi bạn này luôn đi với nhau như hình với bóng (tất nhiên là trừ buổi sáng vì Mun luôn đi học đúng giờ,còn với Khởi My thì....~.~).Kể cả khi đi học về,cả hai cũng không gần ngại trời nắng nóng mà đạp loanh quanh,lê la hàng quán chè chén (hơi quá rồi :D) thoả thích.Thêm một điều nữa là nhà hai đứa cũng gần nhau,ba mẹ lại là chỗ quen biết.Thiên thời,địa lợi,nhân hoà quá tuyệt để hình thành một tình bạn thân gắn bó rồi...
Lái xe qua những con đường lộ tuy nhỏ nhưng cũng đã được trải nhựa bằng phẳng,Khởi My liền hít lấy hít để không khí thơm mát của đất trời.Không hiểu do đâu mà trời hôm nay không có lấy một gợn nắng dù đang giữa trưa.Mây kéo đến dày đặc nhưng chẳng có một chút biểu hiện gì là sẽ trút xuống một cơn mưa.Gió vẫn cứ vi vu thổi,những hàng cỏ dại ven đường cũng lắc lư theo từng điệu nhạc mà cơn gió mang lại.Tự dưng Khởi My thấy lòng mình ấm áp lạ thường và nó càng khiến cô yêu thêm cái mảnh đất Long Khánh thân thương,nơi ấp ôm cô khi cô mới lọt lòng và là nơi luôn âm thầm theo dõi những bước đi chập chững của người con gái bé nhỏ này...
-Hạnh phúc quá - Khởi My mỉm cười rồi khẽ cảm thán khiến Mun đang đi bên cạnh tròn mắt.
-Hạnh phúc gì?
-Tao hạnh phúc vì được sinh ra ở mảnh đất này.
Mun nghe thấy thế thì bật cười.Không ngờ cái con nhóc này lại có những lúc cảm nhận được sâu sắc đến vậy.
-Thế có bao giờ muốn rời xa nơi đây không? - Mun nheo mắt hỏi.
-Thật sự thì không muốn tí nào cả......
Ngừng một chút như nuốt cảm xúc vào trong,Khởi My mới nói tiếp nhưng trong giọng nói vẫn nhuốm sự xúc động:
-Nhưng tao còn có nhiều ước mơ phải thực hiện.Nhưng không vì thế mà tao quên đi cái nơi gắn liền với tuổi thơ của mình.Tao đã tự hứa với bản thân rằng khi đã thực hiện được tất cả ước mơ,tao sẽ tự cho mình ước thêm một điều nữa thôi....
-Ước mơ gì? - Mun nôn nóng hỏi.
-Đó là được sống ở đây đến khi nhắm mắt....Bởi vì tao yêu nó lắm.....
Nói rồi Khởi My hít một hơi sâu kìm nén xúc động.Xong rồi lại quay sang tán gẫu với cái Mun,trở lại là một con nhóc nghịch ngợm.....
Tạm biệt những con đường xanh mát.Hai chiếc xe đạp nhỏ nhắn bắt đầu lăn từng nhịp nhẹ nhàng vào con đường đất đỏ thân quen.Đang say sưa trò chuyện bỗng nhận thây một chiếc xe đạp màu đen quan thuộc...
-Ê Mun,mày nhìn coi.Đó phải là chiếc xe đạp của ông Bi hông??
Mun nhìn theo hướng của Khởi My,thấy đúng là chiếc xe mà ngài lớp trưởng thường ngự để đến trường.Trong lòng liền dự cảm một điều chẳng lành.Mun gấp gáp đạp tới bỏ mặc tiếng réo của Khởi My đằng sau...
Vừa chạy đến nơi,không chỉ có mỗi một chiếc xe mà khuất sau đó còn là một chiếc xe đạp nam khác nữa.Không nghĩ nhiều,Mun dựng xe thật nhanh rồi chạy đi tìm Bi thật nhanh:
-Mun,chờ tao với... - Khởi My kéo tay Mun lại.Lúc này phải thật bình tĩnh vì biết đâu gặp phải bọn cướp thì sẽ khó để đối phó...
Thận trọng tiến từng bước vào căn nhà hoang gần đó.Vừa tiếp cận được căn nhà thì đã nghe trong đó phát ra tiếng nói mà không khó để Khởi My và Mun nhận ra là Long...
Profile
Long đại ca
Tính tình:nóng nảy,hay gây gỗ đánh nhau
Là học sinh cá biệt và là đại ca của trường..
-Đưa tiền đây... - Long gằng giọng nói.Thật sự nhìn bộ dạng cậu ta lúc này thật đáng sợ...Nhưng mà sợ cũng....đáng,vì cậu ta là cao thủ của môn phái Taekwondo cũng như Judo nên thật sự ai mà chọc giận cậu ta thì chỉ có nước là trả tiền viện phí sớm.Và đó cũng chính là lý do cậu cho mình là đại ca toàn trường,luôn dẫn đầu đám đàn em trấn lột các học sinh khác.Nhưng duy chỉ có mỗi lớp 11A3 là cậu chưa thể trấn lột được ai vì đã có một cô gái nhỏ nhắn đứng ra can ngăn và đã không tiếc lời mắng chửi cậu,không hiểu sao dù bị mắng không thương tiếc nhưng khi thấy khuôn mặt đáng yêu và giọng nói tuy rằng cố tỏ ra dữ dằn nhưng lại trong veo như tiếng sáo ấy thì Long lại bất giác chùng tay....
Tổng hợp những lý do trên cộng với việc chỉ có mỗi lớp 11A3 là chưa trấn lột mà nếu như thế thì mất mặt quá nên quyết định chọn ngay một học sinh của lớp 11A3 để trấn lột qua đó hoàn thành kỷ lục trấn lột toàn trường (~.~).Cậu cũng không muốn phải gặp nhân tố khiến cậu chùng lòng nên đã kéo ngay nạn nhân (chính là bạn Bi tội nghiệp ý mà) vào khu nhà hoang để chắc chắn là không ai có thể biết...
-Tiền hả anh??Một sự lo lắng nhẹ... - Bi nói xong rồi nuốt nước bọt cái ực,tay thì mò mẫm vào túi.
Mãi một lúc sau khi đã móc hết tất cả các túi trên người mà không tìm thấy một đồng nào cả thì không hiểu sao mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy xuống.Bi trả lời mà trong lời nói chứa một sự run rẩy rất lớn...
-Em hổng có tiền....
-Đi học mà không có tiền hả mày? - Long cáu tiết gắt lên rồi nắm tay lại thành cước và đưa lên...
Nhưng bỗng một giọng nói thân quen đã làm cái cánh tay ấy hoá đá...
-Nè,tên kia.Sao ăn hiếp bạn tui... - Vừa nói Khởi My vừa hùng hổ đi đến đẩy mạnh Long ra khiến cậu suýt ngã.Còn Mun thì không để ý gì,chỉ lo chạy đến bên Bi mà hỏi dồn.
-Sao rồi?Ông có sao không?
Bi lắc đầu nhẹ.
-Thôi,đi về đi. - Mun đỡ Bi đứng dậy rồi định đưa ra khỏi căn nhà.
Nhưng....một cánh tay đã chắn ngang lối đi...
-Không ai được ra khỏi đây hết - Long lạnh lùng nói.Tạm gạt đi khuôn mặt ấy để tập trung vào chuyên môn nhưng cậu lại không dám nhìn thẳng mặt Khỏi My.Và cũng vì cử chỉ ấy mà giọng nói lạnh lùng khi nãy cũng chứa đựng sự gượng gạo...
-Tránh ra... - Khởi My đanh giọng.Cô thật sự rất rất không ưa những loại người ỷ mạnh hiếp yếu.
-Không - Long nói cứng...
Khởi My tức giận lao đến đẩy Long,nói to với Mun và Bi:
-Đi trước đi.Ở đây để tôi lo.
Hai người hơi do dự chốc lát nhưng rồi thấy ánh mắt cương quyết của Khởi My đành phải gật đầu rồi chạy ra ngoài.
Tạm vơi đi nỗi lo về hai đứa bạn,Khởi My tiếp tục fighting với Long.Nhưng Khởi My quả không phải là đối thủ của Long.Cô bị cậu chiếm thế thượng phong một cách dễ dàng.Bỗng trong lúc giằng co,Long vô tình làm đứt chiếc đồng hồ rơi xuống đất và tệ hơn nữa là giẫm phải nó...
Khởi My mặt không còn hột máu.Dồn hết sức đẩy Long ra rồi chạy nhanh đến chiếc đồng hồ hình chú gấu ôm trái tim đã bị vỡ ra từng mảnh.Không kìm lòng được,cô khóc nấc lên...
-Đồ khốn.Anh có biết đây là cái đồng hồ đầu tiên tui có được không hả?Là của má tui mua cho tui đó... - Khởi My lao đến Long đang đứng thẫn thờ vì thấy cô khóc mà đánh túi bụi.Long cũng chỉ biết im lặng chịu trận mà không nói một lời nào.Thật khó có thể nhận ra đó là một người nóng nảy đến độ thét ra lửa...
Mãi một lúc sau,những cú đánh đã không còn xuất hiện.Chỉ còn hình ảnh Khởi My ngồi ôm chiếc đồng hồ bị vỡ mà khóc...
-Tôi xin lỗi - Giọng Long nghe nhỏ tí.Phải!Cậu đang rất áy náy mà.Không ngờ bản thân lại làm khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười kia khóc...
Khởi My hít một hơi thật sâu,đưa tay quẹt nước mắt rồi nói:
-Từ nay về sau,đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.Tôi ghét anh... - Nói rồi Khởi My chạy nhanh ra khỏi căn nhà bỏ lại Long chết lặng với ba chữ Tôi ghét anh cùng gương mặt như đang đối diện với kẻ thù.
Nhưng Long đâu biết rằng khi bước ra khỏi căn nhà,Khởi My đã khóc đến tối mà ngay cả má Năm cũng không dỗ được....
/20
|