Lớp 11A3 là một lớp học toạ lạc tại tầng 2 của dãy A ở trường Văn Hiến (nói đại nha mấy bạn,bạn nào có học Văn Hiến thì comment nói chính xác mình sẽ chữa lại nhé :D) bình thường nổi tiếng là yên tĩnh.Mà yên tĩnh là vì cái lý do chi?Là vì nơi đó được xây dựng rất “không bình thường”.Là tại sao?Lớp học gì mà được xây kế bên phòng giám thị với một thầy nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường.Hơizz,đời học sinh thì chả sợ gì ngoài cái sổ của giám thị cả.Thế nhưng cũng không hiểu vì sao mà dù ở nơi “nguy hiểm luôn rình rập” như thế mà lớp 11A3 vẫn là một trong những lớp quậy nhất trường…
Trở lại với cái không khí của buổi sáng nay.Đã không còn sự “bình yên” bao trùm nơi đây nữa rồi khi mà cả một đám nữ sinh (tất nhiên phần lớn là nữ sinh 11A3) đang bu quanh anh chàng Khánh tội nghiệp.Khánh lắc đầu nghĩ “Không biết kiếp trước mình có ăn ở ác không sao mà kiếp này mình bị trời phạt quá” rồi thở dài ngán ngẩm.Lúc lắc đầu để giảm bớt căng thẳng và “nhiệt” mà đám đông đã vô tình gây ra,Khánh chợt chú ý đến một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn và mái tóc ngắn cá tính – chính là cô gái đã làm anh bẽ mặt lúc sáng.Nhưng lạ một điều là cô ấy chẳng những không hoà vào cái đám đông kia mà còn cố tình tách ra khỏi “sự phiền phức” ấy nữa.Chợt Khánh thấy cô bĩu môi rồi liếc cậu một cái nhưng không ngờ cậu thấy được,My cũng chẳng thèm kiêng nể nữa mà hất đầu về phía cậu và cái bĩu môi kia vẫn chưa “tắt”….Trong khoảnh khắc đó,tim Khánh đột nhiên cảm nhận được điều gì đó rất bất thường,có cảm giác nôn nao khó tả và tự dưng thấy cái khuôn mặt ấy sao mà đáng yêu quá…
Cảm giác “khó tả” ấy cứ đeo bám Khánh suốt từ lúc đó và đến khi đã vào đến lớp học rồi mà cậu vẫn cứ ngơ ngơ như người mất hồn…
-Học sinh nghiêm – Giọng Bi dõng dạc…
-Thầy chào tất cả các em,các em ngồi đi – Thầy hiệu trưởng cười nhẹ rồi ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống và kèm theo đó là tiếng xì xào không ngớt phát ra từ những nữ sinh tự cho mình là người may mắn nhất thế giới…
Mãi mà cái “làn sóng” ấy vẫn chưa dứt,thầy có chút không hài lòng và liền hướng ánh mắt về phía Bi.Bi nuốt nướt bọt cái ực rồi nhanh chóng quay lại hắng giọng ổn định và trấn áp “cơn bão” dư luận kia:
-Mấy bạn,tôi cảm thấy có một sự ồn ào nặng ở đây.Xin các bạn hãy ổn định và trật tự để nghe thầy nói.
Một câu nói rất nhẹ đúng chất hiền lành của Bi nhưng bỗng dưng lớp lại im phăng phắc.Nếu bình thường thì sẽ chẳng có đứa nào buồn để những lời “vàng ngọc” của Bi vào tai nhưng hôm nay một phần vì có thầy hiệu trưởng và cũng vì muốn tạo ấn tượng tốt với bạn “đẹp trai” nên bọn nó chịu tiếp thu lời nói của Bi ấy mà!
Hài lòng khi tiếng ồn đã (tạm) lắng xuống,thầy Hiệu Trưởng lại cười rồi đẩy vai Khánh lên trước và giới thiệu:
-Thầy giới thiệu với các em,đây sẽ là thành viên mới của lớp chúng ta.Mong các em hãy cố gắng giúp bạn ấy mau chóng hoà nhập với môi trường nơi đây nhé.Còn bây giờ em mau giới thiệu về bản thân đi…
Được thầy Hiệu Trưởng mở lời trước cho mình nhưng Khánh vẫn cứ trơ trơ như thổ địa và mắt thì lại hướng về nơi bàn đầu nơi mà Khởi My vẫn cứ tỏ vẻ không quan tâm mà cứ ngồi đùa nghịch cây viết “độc” của mình…
-Khánh,em sao vậy?Khánh…
Thấy tự dưng cái tên này bị câm đột xuất,Khởi My bèn lười biếng nhìn lên xem tên này đang giở trò gì thì bỗng thấy cậu nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt ngố nhưng….rất dễ thương.Khởi My cũng “đơ” mất vài….khắc rồi trừng mắt với cậu rồi hất đầu về phía thầy đang đứng chờ đợi…
Như một liều thuốc giải,Khánh “tỉnh” ngay lập tức,cậu lập tức trở về với thực tại…
-À vâng,em xin lỗi thầy.Thầy vừa mới hỏi em gì ạ?
-Thầy bảo em giới thiệu về bản thân.Em mệt à? – Thầy hỏi với giọng lo lắng.
-À không ạ…
Khánh nhẹ đáp rồi quay sang cả lớp nở một nụ cười tươi nhất có thể làm cho các bạn nữ sinh muốn xỉu…
-Chào các bạn,mình là Nguyễn Văn Khánh.Các bạn cứ gọi mình là Khánh.Rất mong được làm quen với các bạn và mong các bạn sẽ chỉ dẫn cho mình một số điều mình chưa được tường tận trong thời gian sắp tới.Cảm ơn các bạn rất nhiều…
Nói rồi Khánh lại cười tươi một cái nữa khiến cho cái lớp nãy giờ đang “cố” tỏ ra im ắng lại phải thêm một tràng bàn tán nào là “Khánh đẹp trai quá!”,”Khánh nói chuyện hay ghê,giọng ấm nữa”,”Khánh cười đẹp quá,cứ như là soái ca vậy…” vân vân và vân vân…
Là một lớp trưởng nên Bi tất nhiên sẽ theo dõi sát sao tất cả “nhất cử nhất động” của lớp và chẳng lạ khi cậu “lọt tai” hết từng lời nói lúc nãy.Bi lắc đầu chịu thua và còn cảm thán thêm một câu…
-Cái lớp này có một sự mê trai….thiệt là bá đạo :))
Thầy hiệu trưởng vẫn đứng đó kiên nhẫn chờ cho cái “tiếng ồn” kia tự động biến mất.Bây giờ thì thầy đã hiểu vì sao mà Khánh phải chuyển đi đến những bốn trường rồi.Thầy phải cố gắng để cho cái trường này không phải là trường thứ năm nhưng xem ra sẽ là rất khó khăn đây…
-Khánh,em hãy kiếm chỗ ngồi đi. – Thầy chủ nhiệm nãy giờ đang im lặng để cấp trên của mình giới thiệu học sinh nhẹ nhàng nói.
-Vâng ạ…
Nói xong Khánh nhắm ngay cái chỗ bàn hai ngay bên dãy bên trái tức là dưới chỗ Khởi My ngồi.Thật ra Khánh đã “nghía” từ lâu rồi và mặc kệ biết bao nhiêu lời chào mời từ phía các bạn nữ trong lớp,cậu vội lỉnh ngay “miếng mồi ngon” đó mà không biết bạn nữ ngồi kế bên đang sắp chết vì sung sướng… (Ây da,nhằm rồi chế ơi :v)
Không biết đây có phải là vi chỗ ngồi cuối cùng nên Khánh mới nhanh vậy không hay là tại một lý do…là muốn được ngồi gần cô gái “dễ thương” (thương sẽ không dễ đâu Khánh ơi kha kha)…
Sau khi đã ổn định việc giới thiệu bạn mới thì cả thầy chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng liền rời đi với công việc đang chờ,nhường lại lớp cho tiết văn sắp tới nhưng đã 5’ trôi qua vẫn không thấy bong dáng của thầy đẹp trai.Nhưng thôi,hôm nay lớp này đâu cần thầy nữa và hành động của họ là minh chứng rõ nhất khi hầu hết tất cả nữ sinh liền bu lại chỗ Khánh hỏi han đủ chuyện mặc kệ rất nhiều ánh mắt hận thù chất chứa của các bạn nam đang phải cố mà hiểu cái câu “Vắt chanh bỏ vỏ”,bởi vậy người ta nói ông bà không bao giờ sai mà…
-Khánh,nhà Khánh ở đâu vậy? – Một bạn chớp chớp mắt hỏi Khánh nhưng chưa kịp đạt mục đích thì đã có người khác đẩy ra…
-Xê ra.Khánh ơi,chiều nay đi chơi với mình nha…. Blah…blah…
Và cùng với đó là vô số câu hỏi khác nhưng Khánh không trả lời mà chỉ cười ngượng và trân mình chịu trận…
-Nè nè mấy người kia,có về chỗ không thì bảo.Im lặng để tôi học bài nào.
Khởi My dường như chịu không nổi trước sức ép khủng khiếp đó và nhìn Khánh trân mình chịu trận thì cô lại càng ghét hơn.
“Hừ,thích gần chết mà giả vờ,ngứa mắt quá!Aizz!!”
May sao lúc Khởi My định quát lên thì thầy dạy Văn đã vào đến nơi.Thấy tình hình là cái lớp đang mất kiểm soát trầm trọng với việc lớp trưởng đang méo mặt bất lực trước đám con gái “trọng sắc khinh bạn”.
-Mấy em,đến giờ học rồi vào chỗ đi.
Dĩ nhiên là lời nói phát ra từ thầy đẹp trai có tiếng thì sẽ có hiệu nghiệm ngay lập tức nhưng đương nhiên một điều là bây giờ thầy sẽ không còn nhận được những ánh mắt liếc trộm cũng như độ hot tăng ngùn ngụt nữa mà những thứ đó đã chuyển sang Khánh mất rồi…
Khởi My sè sẹ thở ra.Cũng may là thầy vào kịp chứ nếu để cơn thịnh nộ của cô mà không khống chế được chắc lại có cảnh “máu đổ đầu rơi” mất.Mà càng nghĩ cô càng tức,cái tên đó mới vô lớp đúng ra là chính thức mới có 1 tiết mà đã gây nhiễu loạn lớp và cả truyền thông đại chúng (Neg bà tám đấy bà con) thật không thể tha thứ mà…
Đang suy nghĩ với một cục tức chà bá trong đầu thì bỗng đâu nghe một giọng nam rất ấm vang lên sau lưng….
-Bạn gì đó ơi,bạn có thể cho mình mượn cây bút được không?
Là giọng của Khánh.Cây viết của cậu đã hết mực từ lâu mà cậu lại cứ quên mãi và đến khi lôi cây bút ra để ghi ghi chép chép thì nó chẳng chịu nhểu ra giọt mực nào cả.Vốn là có thể mượn cây bút của bạn nữ kế bên nhưng không hiểu sao Khánh lại cứ muốn nhọc thân gọi với lên cái cô gái “dễ thương” trước mặt…
Thế nhưng đã vài giây trôi qua mà chẳng có hồi âm,Khánh hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng “chịu khó” gọi lại lần nữa và lần này là một cái khều nhẹ:
-Bạn gì đó ơi?
Khởi My đang tập trung lên bảng và cố tình lờ đi cho Khánh tức chơi thì bỗng có một lực nào đó tác dụng lên lưng khiến cô giật nãy người.Khỏi cần suy nghĩ cũng biết là ai gây ra chuyện này,Khởi My khẽ khàng nhìn thầy đang say mê giảng bài rồi hằn học quay xuống…
-Nè tên kia.Ông mới làm gì thế?
Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ đó bỗng dưng Khánh thấy ơn ớn,cậu lí nhí:
-Ơ tại mình muốn gọi bạn thôi mà…
-Thứ nhất,tôi tên My,Trần Khởi My chứ không phải tên bạn gì đó.Thứ hai tại sao trong giờ học mà bạn lại làm phiền tôi như vậy?Thật là khiến tôi hơi bực bôi đó nha…
Khởi My làm một tràng dài và âm điệu trong đó còn mang một cái gì đó khiến cho Khánh dựng tóc gáy và lần này cậu không lí nhí nữa mà chuyển sang lắp bắp…
-Mình…mình chỉ muốn…mượn My cây…cây bút thôi mà…
-Hừ,đi học mà không đem bút à?Vậy thì thôi chịu khó ngồi đó đi nhé.Tôi không bao giờ cho tên không có trách nhiệm chuẩn bị dụng cụ học tập mượn đâu... – Khởi My nhếch mép rồi quay lên cười thầm trong bụng với cái lý do củ chuối ấy….
Và thế là Khánh đành méo mặt nhờ cậy sự giúp đỡ của bạn nữ bên cạnh…
Trở lại với cái không khí của buổi sáng nay.Đã không còn sự “bình yên” bao trùm nơi đây nữa rồi khi mà cả một đám nữ sinh (tất nhiên phần lớn là nữ sinh 11A3) đang bu quanh anh chàng Khánh tội nghiệp.Khánh lắc đầu nghĩ “Không biết kiếp trước mình có ăn ở ác không sao mà kiếp này mình bị trời phạt quá” rồi thở dài ngán ngẩm.Lúc lắc đầu để giảm bớt căng thẳng và “nhiệt” mà đám đông đã vô tình gây ra,Khánh chợt chú ý đến một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn và mái tóc ngắn cá tính – chính là cô gái đã làm anh bẽ mặt lúc sáng.Nhưng lạ một điều là cô ấy chẳng những không hoà vào cái đám đông kia mà còn cố tình tách ra khỏi “sự phiền phức” ấy nữa.Chợt Khánh thấy cô bĩu môi rồi liếc cậu một cái nhưng không ngờ cậu thấy được,My cũng chẳng thèm kiêng nể nữa mà hất đầu về phía cậu và cái bĩu môi kia vẫn chưa “tắt”….Trong khoảnh khắc đó,tim Khánh đột nhiên cảm nhận được điều gì đó rất bất thường,có cảm giác nôn nao khó tả và tự dưng thấy cái khuôn mặt ấy sao mà đáng yêu quá…
Cảm giác “khó tả” ấy cứ đeo bám Khánh suốt từ lúc đó và đến khi đã vào đến lớp học rồi mà cậu vẫn cứ ngơ ngơ như người mất hồn…
-Học sinh nghiêm – Giọng Bi dõng dạc…
-Thầy chào tất cả các em,các em ngồi đi – Thầy hiệu trưởng cười nhẹ rồi ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống và kèm theo đó là tiếng xì xào không ngớt phát ra từ những nữ sinh tự cho mình là người may mắn nhất thế giới…
Mãi mà cái “làn sóng” ấy vẫn chưa dứt,thầy có chút không hài lòng và liền hướng ánh mắt về phía Bi.Bi nuốt nướt bọt cái ực rồi nhanh chóng quay lại hắng giọng ổn định và trấn áp “cơn bão” dư luận kia:
-Mấy bạn,tôi cảm thấy có một sự ồn ào nặng ở đây.Xin các bạn hãy ổn định và trật tự để nghe thầy nói.
Một câu nói rất nhẹ đúng chất hiền lành của Bi nhưng bỗng dưng lớp lại im phăng phắc.Nếu bình thường thì sẽ chẳng có đứa nào buồn để những lời “vàng ngọc” của Bi vào tai nhưng hôm nay một phần vì có thầy hiệu trưởng và cũng vì muốn tạo ấn tượng tốt với bạn “đẹp trai” nên bọn nó chịu tiếp thu lời nói của Bi ấy mà!
Hài lòng khi tiếng ồn đã (tạm) lắng xuống,thầy Hiệu Trưởng lại cười rồi đẩy vai Khánh lên trước và giới thiệu:
-Thầy giới thiệu với các em,đây sẽ là thành viên mới của lớp chúng ta.Mong các em hãy cố gắng giúp bạn ấy mau chóng hoà nhập với môi trường nơi đây nhé.Còn bây giờ em mau giới thiệu về bản thân đi…
Được thầy Hiệu Trưởng mở lời trước cho mình nhưng Khánh vẫn cứ trơ trơ như thổ địa và mắt thì lại hướng về nơi bàn đầu nơi mà Khởi My vẫn cứ tỏ vẻ không quan tâm mà cứ ngồi đùa nghịch cây viết “độc” của mình…
-Khánh,em sao vậy?Khánh…
Thấy tự dưng cái tên này bị câm đột xuất,Khởi My bèn lười biếng nhìn lên xem tên này đang giở trò gì thì bỗng thấy cậu nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt ngố nhưng….rất dễ thương.Khởi My cũng “đơ” mất vài….khắc rồi trừng mắt với cậu rồi hất đầu về phía thầy đang đứng chờ đợi…
Như một liều thuốc giải,Khánh “tỉnh” ngay lập tức,cậu lập tức trở về với thực tại…
-À vâng,em xin lỗi thầy.Thầy vừa mới hỏi em gì ạ?
-Thầy bảo em giới thiệu về bản thân.Em mệt à? – Thầy hỏi với giọng lo lắng.
-À không ạ…
Khánh nhẹ đáp rồi quay sang cả lớp nở một nụ cười tươi nhất có thể làm cho các bạn nữ sinh muốn xỉu…
-Chào các bạn,mình là Nguyễn Văn Khánh.Các bạn cứ gọi mình là Khánh.Rất mong được làm quen với các bạn và mong các bạn sẽ chỉ dẫn cho mình một số điều mình chưa được tường tận trong thời gian sắp tới.Cảm ơn các bạn rất nhiều…
Nói rồi Khánh lại cười tươi một cái nữa khiến cho cái lớp nãy giờ đang “cố” tỏ ra im ắng lại phải thêm một tràng bàn tán nào là “Khánh đẹp trai quá!”,”Khánh nói chuyện hay ghê,giọng ấm nữa”,”Khánh cười đẹp quá,cứ như là soái ca vậy…” vân vân và vân vân…
Là một lớp trưởng nên Bi tất nhiên sẽ theo dõi sát sao tất cả “nhất cử nhất động” của lớp và chẳng lạ khi cậu “lọt tai” hết từng lời nói lúc nãy.Bi lắc đầu chịu thua và còn cảm thán thêm một câu…
-Cái lớp này có một sự mê trai….thiệt là bá đạo :))
Thầy hiệu trưởng vẫn đứng đó kiên nhẫn chờ cho cái “tiếng ồn” kia tự động biến mất.Bây giờ thì thầy đã hiểu vì sao mà Khánh phải chuyển đi đến những bốn trường rồi.Thầy phải cố gắng để cho cái trường này không phải là trường thứ năm nhưng xem ra sẽ là rất khó khăn đây…
-Khánh,em hãy kiếm chỗ ngồi đi. – Thầy chủ nhiệm nãy giờ đang im lặng để cấp trên của mình giới thiệu học sinh nhẹ nhàng nói.
-Vâng ạ…
Nói xong Khánh nhắm ngay cái chỗ bàn hai ngay bên dãy bên trái tức là dưới chỗ Khởi My ngồi.Thật ra Khánh đã “nghía” từ lâu rồi và mặc kệ biết bao nhiêu lời chào mời từ phía các bạn nữ trong lớp,cậu vội lỉnh ngay “miếng mồi ngon” đó mà không biết bạn nữ ngồi kế bên đang sắp chết vì sung sướng… (Ây da,nhằm rồi chế ơi :v)
Không biết đây có phải là vi chỗ ngồi cuối cùng nên Khánh mới nhanh vậy không hay là tại một lý do…là muốn được ngồi gần cô gái “dễ thương” (thương sẽ không dễ đâu Khánh ơi kha kha)…
Sau khi đã ổn định việc giới thiệu bạn mới thì cả thầy chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng liền rời đi với công việc đang chờ,nhường lại lớp cho tiết văn sắp tới nhưng đã 5’ trôi qua vẫn không thấy bong dáng của thầy đẹp trai.Nhưng thôi,hôm nay lớp này đâu cần thầy nữa và hành động của họ là minh chứng rõ nhất khi hầu hết tất cả nữ sinh liền bu lại chỗ Khánh hỏi han đủ chuyện mặc kệ rất nhiều ánh mắt hận thù chất chứa của các bạn nam đang phải cố mà hiểu cái câu “Vắt chanh bỏ vỏ”,bởi vậy người ta nói ông bà không bao giờ sai mà…
-Khánh,nhà Khánh ở đâu vậy? – Một bạn chớp chớp mắt hỏi Khánh nhưng chưa kịp đạt mục đích thì đã có người khác đẩy ra…
-Xê ra.Khánh ơi,chiều nay đi chơi với mình nha…. Blah…blah…
Và cùng với đó là vô số câu hỏi khác nhưng Khánh không trả lời mà chỉ cười ngượng và trân mình chịu trận…
-Nè nè mấy người kia,có về chỗ không thì bảo.Im lặng để tôi học bài nào.
Khởi My dường như chịu không nổi trước sức ép khủng khiếp đó và nhìn Khánh trân mình chịu trận thì cô lại càng ghét hơn.
“Hừ,thích gần chết mà giả vờ,ngứa mắt quá!Aizz!!”
May sao lúc Khởi My định quát lên thì thầy dạy Văn đã vào đến nơi.Thấy tình hình là cái lớp đang mất kiểm soát trầm trọng với việc lớp trưởng đang méo mặt bất lực trước đám con gái “trọng sắc khinh bạn”.
-Mấy em,đến giờ học rồi vào chỗ đi.
Dĩ nhiên là lời nói phát ra từ thầy đẹp trai có tiếng thì sẽ có hiệu nghiệm ngay lập tức nhưng đương nhiên một điều là bây giờ thầy sẽ không còn nhận được những ánh mắt liếc trộm cũng như độ hot tăng ngùn ngụt nữa mà những thứ đó đã chuyển sang Khánh mất rồi…
Khởi My sè sẹ thở ra.Cũng may là thầy vào kịp chứ nếu để cơn thịnh nộ của cô mà không khống chế được chắc lại có cảnh “máu đổ đầu rơi” mất.Mà càng nghĩ cô càng tức,cái tên đó mới vô lớp đúng ra là chính thức mới có 1 tiết mà đã gây nhiễu loạn lớp và cả truyền thông đại chúng (Neg bà tám đấy bà con) thật không thể tha thứ mà…
Đang suy nghĩ với một cục tức chà bá trong đầu thì bỗng đâu nghe một giọng nam rất ấm vang lên sau lưng….
-Bạn gì đó ơi,bạn có thể cho mình mượn cây bút được không?
Là giọng của Khánh.Cây viết của cậu đã hết mực từ lâu mà cậu lại cứ quên mãi và đến khi lôi cây bút ra để ghi ghi chép chép thì nó chẳng chịu nhểu ra giọt mực nào cả.Vốn là có thể mượn cây bút của bạn nữ kế bên nhưng không hiểu sao Khánh lại cứ muốn nhọc thân gọi với lên cái cô gái “dễ thương” trước mặt…
Thế nhưng đã vài giây trôi qua mà chẳng có hồi âm,Khánh hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng “chịu khó” gọi lại lần nữa và lần này là một cái khều nhẹ:
-Bạn gì đó ơi?
Khởi My đang tập trung lên bảng và cố tình lờ đi cho Khánh tức chơi thì bỗng có một lực nào đó tác dụng lên lưng khiến cô giật nãy người.Khỏi cần suy nghĩ cũng biết là ai gây ra chuyện này,Khởi My khẽ khàng nhìn thầy đang say mê giảng bài rồi hằn học quay xuống…
-Nè tên kia.Ông mới làm gì thế?
Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ đó bỗng dưng Khánh thấy ơn ớn,cậu lí nhí:
-Ơ tại mình muốn gọi bạn thôi mà…
-Thứ nhất,tôi tên My,Trần Khởi My chứ không phải tên bạn gì đó.Thứ hai tại sao trong giờ học mà bạn lại làm phiền tôi như vậy?Thật là khiến tôi hơi bực bôi đó nha…
Khởi My làm một tràng dài và âm điệu trong đó còn mang một cái gì đó khiến cho Khánh dựng tóc gáy và lần này cậu không lí nhí nữa mà chuyển sang lắp bắp…
-Mình…mình chỉ muốn…mượn My cây…cây bút thôi mà…
-Hừ,đi học mà không đem bút à?Vậy thì thôi chịu khó ngồi đó đi nhé.Tôi không bao giờ cho tên không có trách nhiệm chuẩn bị dụng cụ học tập mượn đâu... – Khởi My nhếch mép rồi quay lên cười thầm trong bụng với cái lý do củ chuối ấy….
Và thế là Khánh đành méo mặt nhờ cậy sự giúp đỡ của bạn nữ bên cạnh…
/20
|