Quay trở lại lớp 11A Vip...
Cô giáo giảng bài. Học viên chăm chú lắng nghe. Nhưng vẫn có 3 con người cuối lớp ngồi suy nghĩ.
"Quái thế nhỉ ? Ai đã thả chậu hoa xuống mình chứ ? Chả lẽ... Chắc không phải đâu, cô ta không thể có gan làm thế được ! Nhưng mà chuyện lúc nãy ngại thật đấy. Không có Kan là mình tiêu rồi, không ngờ cậu ấy nói nhiều mà tốt thật ... ".
Chính xác là suy nghĩ của Pym, cô nàng vẫn ngồi chống cằm suy nghĩ liên miên, thỉnh thoảng lại khẽ cười.
"Thật kì lạ, chẳng lẽ có người muốn ám hại Pym nữa sao, hết lần này đến lần khác, lẽ nào là... Không, chẳng phải Pym đã cảnh cáo cô ta nhiều lần rồi sao ? Hồi nãy Pym cảm ơn mình cơ đấy, thích thật ! Vậy ra cô ấy vẫn không đến nỗi ghét bỏ mình !... ".
Kan nghĩ đến đó thì bỗng nhiên 1 nụ cười tươi xuất hiện.
" Ai dà, thật là phiền phức nha. Mình chắc chắn cô ta làm, tiếc là không có bằng chứng buộc tội ! Chuyện lúc nãy, 2 người đó (Pym và Kan)... hihi... Ủa, mà chị Anvil với anh Kei đi đâu mà lâu dữ vậy trời... ".
Yum ngán ngẩm lắc đầu.
Lớp học đang yên tĩnh thì "Rầm"...
Cánh cửa lớp học được mở bằng cú đá của... Kei. (mấy anh chị này cứ bắt lớp phải thay cửa mãi TT.TT)
Cả 2 bước vào chỗ ngồi, Yum liền chộp lấy cơ hội hỏi liền :
- Hey, 2 người đi đâu mà ướt sũng như chuột lột vậy, đã tìm được ai thả chậu hoa chưa ?_ Yum hỏi, đáy mắt lóe lên vài tia ngạc nhiên.
- Lisa, bằng chứng đây !_ Anvil lấy ra chiếc máy ghi âm đưa cho Yum làm cô tròn mắt thán phục.
Yum cười hiền và bảo giờ ra về sẽ đem đoạn ghi âm này lên phòng hiệu trưởng.
________ Tua nhanh _________
Giờ ra về...
Lisa bị gọi lên phòng "uống trà với hiệu trưởng". Chỉ biết là cô ta phải bồi thường vì làm vỡ chậu hoa của trường và nhận hình phạt gì đó từ thầy hiệu trưởng.
Kei thì rủ Anvil cùng về chung. Yum thì cùng Lin đi shopping và bảo tối mới về.
Còn Kan và Pym thì làm gì nhỉ ?
Đúng rồi, 2 người đó rủ nhau vào quán kem gần trường.
Tại quán kem Sweet Love...
- À... ờ... Pym ăn gì ?_ Kan ấp úng.
- Uhm... Pym... ăn vị dâu_ Pym khá ngượng ngùng.
- Ok, vậy cho em ở đây 1 dâu & 1 sôcôla nha !_ Kan quay qua chị nhân viên.
Chị nhân viên nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Kan.
- CHỊ ! CHỊ CÓ NGHE KHÔNG VẬY !_ Kan hét to (mất hình tượng), giọng nói pha lẫn tức giận. (hạ hỏa, hạ hỏa)
- À, à... em... chờ chút.. nhé..._ chị nhân viên ôm khuôn mặt đỏ ửng chạy đi.
Trong quán kem, ngoài Pym và Kan ra còn có rất nhiều những cặp đôi khác. Các cô gái nhìn Kan với ánh mắt trái tim to tướng, còn họ nhìn Pym với con mắt ngưỡng mộ pha ghen tị.
Mặc dù có hàng loạt cô gái đang ngắm mình nhưng có vẻ như là Kan không thèm để ý (ơ, hồi đó để ý nhiều cô lắm mà). Kan không hiểu tại sao, nhưng kể từ lúc gặp Pym là cái thói lăng nhăng của Kan biến đâu mất tiêu.
Sau khi kem được bưng ra, 2 người ngồi ăn vui vẻ mãi đến trời chập tối mới rời quán ra về.
Tối hôm đó, tại ngôi biệt thự phong cách châu Âu...
- Hichic, sao mày lại bình thản như thế cơ chứ !_ Pym than thở, tay cầm ly nước chanh khuấy khuấy.
- Cảm lạnh thì có gì to tát đâu !_ Anvil nhắm hờ mắt, buông 1 câu nhẹ nhàng.
- Chị ơi là chị, cảm lạnh mà bảo không có chi, chị bắt em thức khuya chăm sóc cho chị hả ?_ Yum méo mặt tay cầm chiếc khăn mát.
- Không nói nữa, để người bệnh nghỉ ngơi !_ Anvil nói rồi trùm chăn ngủ để lại Pym và Yum đang méo mó kêu trời.
_________ phân cách tuyến __________
Sáng hôm sau...
Pym và Yum bước vào lớp với tâm trạng khá là mệt mỏi.
- Anvil đâu ?_ Kei hỏi đầu tiên. (ủa, thường là Kan mà, lạ nhỉ ?)
- Cảm lạnh rồi_ Pym thở dài gục đầu xuống bàn.
- Vậy... chiều chúng tôi đi thăm được chứ ?_ Kei lôi cả Kan vào cuộc.
Yum gật đầu thay cho cho câu trả lời rồi nằm xuống bàn đánh 1 giấc dài.
Pym tuy đã nằm gục xuống bàn nhưng trong đầu lại suy nghĩ "Kei bắt đầu quan tâm đến Anvil từ khi nào vậy ? Chẳng phải cậu ta lạnh lùng lắm sao ? Hay là... " Nghĩ tới đây Pym bỗng nở 1 nụ cười gian.
Sau khi đã bắt đầu giờ học, cuối lớp vẫn có 1 con người không thể tập trung được. Vâng không ai khác là Kei.
Kei cứ bồn chồn không yên. Anvil bị cảm lạnh ? Hm, chắc chắn là do hôm qua ngâm dưới mưa lâu quá mà. Lòng Kei bỗng nhiên len lỏi 1 cảm giác gì đó mà chính Kei cũng chưa thể lí giải nổi.
Chiều, cả 4 người đi về ngôi biệt thự phong cách châu Âu...
Pym chỉ phòng Anvil cho Kei rồi bước xuống phòng khách ngồi "tám" chuyện với Kan và Yum về công việc của Guardian.
Đứng trước phòng Anvil, Kei hít 1 hơi dài rồi mở cửa bước vào. Kei có 1 chút hồi hộp vì đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng của con gái.
"Cạch" Cánh cửa mở ra 1 căn phòng màu xanh lam nhẹ nhàng. Đâu đó thoang thoảng 1 mùi hương nhè nhẹ dễ chịu. Căn phòng khá rộng và hầu như có đầy đủ tất cả mọi đồ vật.
Trên giường là 1 nàng công chúa xinh đẹp đang ngủ. Khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết của Anvil lúc ngủ dường như không còn vẻ lạnh lùng nữa.
Tự nhiên Kei thấy tim mình đập mỗi lúc 1 nhanh "Thình... thịch... thình... thịch...". Kei biết nếu còn cứ tiếp tục ngắm nhìn người đang ngủ nữa thì khuôn mặt mình sẽ trở thành quả cà chua mất, thế là Kei liền đưa mắt sang chỗ khác. Bỗng nhiên đập vào mắt cậu là bức ảnh 1 người phụ nữ có mái tóc đỏ hung thẳng dài và đôi mắt xám tro tuyệt đẹp đang cười rất tươi được đặt trên bàn. Đôi mắt màu ruby đỏ mở to. Ấy, sao người phụ nữ đó lại giống... Anvil quá vậy ?
- Cậu đến thăm tôi đấy à ?_ 1 giọng nói uể oải cất lên làm Kei giật mình.
- Hả ? Ừ, nghe tin cậu cảm lạnh nên tôi tới thăm thôi_ Kei cười nhẹ, gãi đầu_ À, mà tôi hỏi cậu 1 câu tế nhị nhé.
Anvil gật đầu.
- Người trong ảnh này là ai vậy ?_ Kei cầm bức ảnh lên. (tò mò quá rồi đó O.o)
- À... là... mẹ tôi, bà ấy đã mất năm tôi 7 tuổi_ Anvil cười buồn.
Bỗng nhiên lòng Kei dâng lên 1 chút xót xa. Kei bắt đầu cảm thấy hối lỗi.
- Vì tôi... bà ấy đã mất...nếu... lúc đó... mẹ tôi... đừng bảo vệ... tôi.._ Anvil vẫn là nụ cười buồn, giọng nói đứt quãng.
Những giọt lệ bắt đầu lăn dài trên má Anvil. Cô khóc. Mỗi lúc một to. Khóc như trước đây Anvil đã rất kìm nén. Quá khứ đau buồn lại quay về.
Kei thấy cảnh đó thì không thể chịu được, tự nhiên Kei cảm thấy lòng mình thắt lại. Cậu bước đến ngồi cạnh Anvil, lấy khăn lau nước mắt cho Anvil.
- Nín đi nào, tôi không tin trước mặt tôi là Quên băng giá đấy !_ Kei cười tươi an ủi.
- Chỉ là... tôi không kìm nén được... khi nhớ lại cái quá khứ kinh khủng đó !_ Anvil nói, trong lời nói vẫn còn những tiếng nấc nghẹn ngào.
Kei bỗng mỉm cười, rồi bất chợt ôm lấy Anvil (anh này lợi dụng).
- Cậu... cậu... làm... cái... gì... vậy...? _ Anvil nóng mặt, đẩy Kei ra.
- Yên nào, chẳng phải cậu đang buồn sao, tôi đang an ủi cậu mà !_ Kei đáp (cái cớ hoàn hảo :D), miệng nở nụ cười "cáo già", ôm chặt Anvil hơn.
Anvil đành bất lực (oh trời, chị này yếu thế sao).
2 người cứ ôm nhau như thế. 2 con người, 2 trái tim, nhưng cùng chung 1 nhịp đập.
___________ phân cách tuyến __________
Dưới phòng khách, có 3 con người đang bàn chuyện gì đó....
- Này, 2 người có thấy 2 người kia rất đáng nghi không ?_ Pym cười gian hết sức.
Yum và Kan cùng gật gật.
- A, mà em biết còn ai đáng nghi nữa nè !_ Yum "A" 1 tiếng, cái đuôi cáo bắt đầu lòi ra.
- Ai ? Ai ?_ Pym và Kan hớn hở hỏi Yum mà không biết đã đi vào bẫy.
- Là 2 người đó !_ Yum chỉ vào Pym và Kan rồi vọt chạy mất.
Pym và Kan ngẩn tò te nhìn nhau. 10s... 30s... 1 phút... 2 phút... 5 phút...
- YUM !_ cả 2 giờ mới vỡ lẽ được sự việc, hét to rồi đuổi theo Yum.
Cả 5 người vui vẻ vô tư mà không biết ngày mai sóng gió sẽ bắt đầu nổi lên.
__________ Tua nhanh ___________
Sáng hôm sau...
Tại lớp 11A Vip...
- Các em, chúng ta có thêm 1 học viên mới_ cô Thanh vui vẻ_ vào đi em !
1 cô gái khá xinh xắn bước vào, nở nụ cười duyên dáng.
- Chào các bạn, mình là Jen, mình mới vào nên chưa biết nhiều mong các bạn giúp đỡ_ cô gái tên Jen cất lời.
Đám học viên nam vỗ tay rầm rộ. Còn các học viên nữ thì bĩu môi, chê bai cô bạn học viên mới.
- Thưa cô, em muốn ngồi chỗ bạn Kei ạ_ Jen nói.
Cô Thanh giật mình, bắt đầu len lén nhìn xuống 2 con người ngồi ở chiếc bàn cuối lớp và có vẻ như 1 trong 2 người bắt đầu "động đậy".
- KHÔNG ĐƯỢC _ giọng nói từ bàn cuối vang lên.
Cô giáo giảng bài. Học viên chăm chú lắng nghe. Nhưng vẫn có 3 con người cuối lớp ngồi suy nghĩ.
"Quái thế nhỉ ? Ai đã thả chậu hoa xuống mình chứ ? Chả lẽ... Chắc không phải đâu, cô ta không thể có gan làm thế được ! Nhưng mà chuyện lúc nãy ngại thật đấy. Không có Kan là mình tiêu rồi, không ngờ cậu ấy nói nhiều mà tốt thật ... ".
Chính xác là suy nghĩ của Pym, cô nàng vẫn ngồi chống cằm suy nghĩ liên miên, thỉnh thoảng lại khẽ cười.
"Thật kì lạ, chẳng lẽ có người muốn ám hại Pym nữa sao, hết lần này đến lần khác, lẽ nào là... Không, chẳng phải Pym đã cảnh cáo cô ta nhiều lần rồi sao ? Hồi nãy Pym cảm ơn mình cơ đấy, thích thật ! Vậy ra cô ấy vẫn không đến nỗi ghét bỏ mình !... ".
Kan nghĩ đến đó thì bỗng nhiên 1 nụ cười tươi xuất hiện.
" Ai dà, thật là phiền phức nha. Mình chắc chắn cô ta làm, tiếc là không có bằng chứng buộc tội ! Chuyện lúc nãy, 2 người đó (Pym và Kan)... hihi... Ủa, mà chị Anvil với anh Kei đi đâu mà lâu dữ vậy trời... ".
Yum ngán ngẩm lắc đầu.
Lớp học đang yên tĩnh thì "Rầm"...
Cánh cửa lớp học được mở bằng cú đá của... Kei. (mấy anh chị này cứ bắt lớp phải thay cửa mãi TT.TT)
Cả 2 bước vào chỗ ngồi, Yum liền chộp lấy cơ hội hỏi liền :
- Hey, 2 người đi đâu mà ướt sũng như chuột lột vậy, đã tìm được ai thả chậu hoa chưa ?_ Yum hỏi, đáy mắt lóe lên vài tia ngạc nhiên.
- Lisa, bằng chứng đây !_ Anvil lấy ra chiếc máy ghi âm đưa cho Yum làm cô tròn mắt thán phục.
Yum cười hiền và bảo giờ ra về sẽ đem đoạn ghi âm này lên phòng hiệu trưởng.
________ Tua nhanh _________
Giờ ra về...
Lisa bị gọi lên phòng "uống trà với hiệu trưởng". Chỉ biết là cô ta phải bồi thường vì làm vỡ chậu hoa của trường và nhận hình phạt gì đó từ thầy hiệu trưởng.
Kei thì rủ Anvil cùng về chung. Yum thì cùng Lin đi shopping và bảo tối mới về.
Còn Kan và Pym thì làm gì nhỉ ?
Đúng rồi, 2 người đó rủ nhau vào quán kem gần trường.
Tại quán kem Sweet Love...
- À... ờ... Pym ăn gì ?_ Kan ấp úng.
- Uhm... Pym... ăn vị dâu_ Pym khá ngượng ngùng.
- Ok, vậy cho em ở đây 1 dâu & 1 sôcôla nha !_ Kan quay qua chị nhân viên.
Chị nhân viên nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Kan.
- CHỊ ! CHỊ CÓ NGHE KHÔNG VẬY !_ Kan hét to (mất hình tượng), giọng nói pha lẫn tức giận. (hạ hỏa, hạ hỏa)
- À, à... em... chờ chút.. nhé..._ chị nhân viên ôm khuôn mặt đỏ ửng chạy đi.
Trong quán kem, ngoài Pym và Kan ra còn có rất nhiều những cặp đôi khác. Các cô gái nhìn Kan với ánh mắt trái tim to tướng, còn họ nhìn Pym với con mắt ngưỡng mộ pha ghen tị.
Mặc dù có hàng loạt cô gái đang ngắm mình nhưng có vẻ như là Kan không thèm để ý (ơ, hồi đó để ý nhiều cô lắm mà). Kan không hiểu tại sao, nhưng kể từ lúc gặp Pym là cái thói lăng nhăng của Kan biến đâu mất tiêu.
Sau khi kem được bưng ra, 2 người ngồi ăn vui vẻ mãi đến trời chập tối mới rời quán ra về.
Tối hôm đó, tại ngôi biệt thự phong cách châu Âu...
- Hichic, sao mày lại bình thản như thế cơ chứ !_ Pym than thở, tay cầm ly nước chanh khuấy khuấy.
- Cảm lạnh thì có gì to tát đâu !_ Anvil nhắm hờ mắt, buông 1 câu nhẹ nhàng.
- Chị ơi là chị, cảm lạnh mà bảo không có chi, chị bắt em thức khuya chăm sóc cho chị hả ?_ Yum méo mặt tay cầm chiếc khăn mát.
- Không nói nữa, để người bệnh nghỉ ngơi !_ Anvil nói rồi trùm chăn ngủ để lại Pym và Yum đang méo mó kêu trời.
_________ phân cách tuyến __________
Sáng hôm sau...
Pym và Yum bước vào lớp với tâm trạng khá là mệt mỏi.
- Anvil đâu ?_ Kei hỏi đầu tiên. (ủa, thường là Kan mà, lạ nhỉ ?)
- Cảm lạnh rồi_ Pym thở dài gục đầu xuống bàn.
- Vậy... chiều chúng tôi đi thăm được chứ ?_ Kei lôi cả Kan vào cuộc.
Yum gật đầu thay cho cho câu trả lời rồi nằm xuống bàn đánh 1 giấc dài.
Pym tuy đã nằm gục xuống bàn nhưng trong đầu lại suy nghĩ "Kei bắt đầu quan tâm đến Anvil từ khi nào vậy ? Chẳng phải cậu ta lạnh lùng lắm sao ? Hay là... " Nghĩ tới đây Pym bỗng nở 1 nụ cười gian.
Sau khi đã bắt đầu giờ học, cuối lớp vẫn có 1 con người không thể tập trung được. Vâng không ai khác là Kei.
Kei cứ bồn chồn không yên. Anvil bị cảm lạnh ? Hm, chắc chắn là do hôm qua ngâm dưới mưa lâu quá mà. Lòng Kei bỗng nhiên len lỏi 1 cảm giác gì đó mà chính Kei cũng chưa thể lí giải nổi.
Chiều, cả 4 người đi về ngôi biệt thự phong cách châu Âu...
Pym chỉ phòng Anvil cho Kei rồi bước xuống phòng khách ngồi "tám" chuyện với Kan và Yum về công việc của Guardian.
Đứng trước phòng Anvil, Kei hít 1 hơi dài rồi mở cửa bước vào. Kei có 1 chút hồi hộp vì đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng của con gái.
"Cạch" Cánh cửa mở ra 1 căn phòng màu xanh lam nhẹ nhàng. Đâu đó thoang thoảng 1 mùi hương nhè nhẹ dễ chịu. Căn phòng khá rộng và hầu như có đầy đủ tất cả mọi đồ vật.
Trên giường là 1 nàng công chúa xinh đẹp đang ngủ. Khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết của Anvil lúc ngủ dường như không còn vẻ lạnh lùng nữa.
Tự nhiên Kei thấy tim mình đập mỗi lúc 1 nhanh "Thình... thịch... thình... thịch...". Kei biết nếu còn cứ tiếp tục ngắm nhìn người đang ngủ nữa thì khuôn mặt mình sẽ trở thành quả cà chua mất, thế là Kei liền đưa mắt sang chỗ khác. Bỗng nhiên đập vào mắt cậu là bức ảnh 1 người phụ nữ có mái tóc đỏ hung thẳng dài và đôi mắt xám tro tuyệt đẹp đang cười rất tươi được đặt trên bàn. Đôi mắt màu ruby đỏ mở to. Ấy, sao người phụ nữ đó lại giống... Anvil quá vậy ?
- Cậu đến thăm tôi đấy à ?_ 1 giọng nói uể oải cất lên làm Kei giật mình.
- Hả ? Ừ, nghe tin cậu cảm lạnh nên tôi tới thăm thôi_ Kei cười nhẹ, gãi đầu_ À, mà tôi hỏi cậu 1 câu tế nhị nhé.
Anvil gật đầu.
- Người trong ảnh này là ai vậy ?_ Kei cầm bức ảnh lên. (tò mò quá rồi đó O.o)
- À... là... mẹ tôi, bà ấy đã mất năm tôi 7 tuổi_ Anvil cười buồn.
Bỗng nhiên lòng Kei dâng lên 1 chút xót xa. Kei bắt đầu cảm thấy hối lỗi.
- Vì tôi... bà ấy đã mất...nếu... lúc đó... mẹ tôi... đừng bảo vệ... tôi.._ Anvil vẫn là nụ cười buồn, giọng nói đứt quãng.
Những giọt lệ bắt đầu lăn dài trên má Anvil. Cô khóc. Mỗi lúc một to. Khóc như trước đây Anvil đã rất kìm nén. Quá khứ đau buồn lại quay về.
Kei thấy cảnh đó thì không thể chịu được, tự nhiên Kei cảm thấy lòng mình thắt lại. Cậu bước đến ngồi cạnh Anvil, lấy khăn lau nước mắt cho Anvil.
- Nín đi nào, tôi không tin trước mặt tôi là Quên băng giá đấy !_ Kei cười tươi an ủi.
- Chỉ là... tôi không kìm nén được... khi nhớ lại cái quá khứ kinh khủng đó !_ Anvil nói, trong lời nói vẫn còn những tiếng nấc nghẹn ngào.
Kei bỗng mỉm cười, rồi bất chợt ôm lấy Anvil (anh này lợi dụng).
- Cậu... cậu... làm... cái... gì... vậy...? _ Anvil nóng mặt, đẩy Kei ra.
- Yên nào, chẳng phải cậu đang buồn sao, tôi đang an ủi cậu mà !_ Kei đáp (cái cớ hoàn hảo :D), miệng nở nụ cười "cáo già", ôm chặt Anvil hơn.
Anvil đành bất lực (oh trời, chị này yếu thế sao).
2 người cứ ôm nhau như thế. 2 con người, 2 trái tim, nhưng cùng chung 1 nhịp đập.
___________ phân cách tuyến __________
Dưới phòng khách, có 3 con người đang bàn chuyện gì đó....
- Này, 2 người có thấy 2 người kia rất đáng nghi không ?_ Pym cười gian hết sức.
Yum và Kan cùng gật gật.
- A, mà em biết còn ai đáng nghi nữa nè !_ Yum "A" 1 tiếng, cái đuôi cáo bắt đầu lòi ra.
- Ai ? Ai ?_ Pym và Kan hớn hở hỏi Yum mà không biết đã đi vào bẫy.
- Là 2 người đó !_ Yum chỉ vào Pym và Kan rồi vọt chạy mất.
Pym và Kan ngẩn tò te nhìn nhau. 10s... 30s... 1 phút... 2 phút... 5 phút...
- YUM !_ cả 2 giờ mới vỡ lẽ được sự việc, hét to rồi đuổi theo Yum.
Cả 5 người vui vẻ vô tư mà không biết ngày mai sóng gió sẽ bắt đầu nổi lên.
__________ Tua nhanh ___________
Sáng hôm sau...
Tại lớp 11A Vip...
- Các em, chúng ta có thêm 1 học viên mới_ cô Thanh vui vẻ_ vào đi em !
1 cô gái khá xinh xắn bước vào, nở nụ cười duyên dáng.
- Chào các bạn, mình là Jen, mình mới vào nên chưa biết nhiều mong các bạn giúp đỡ_ cô gái tên Jen cất lời.
Đám học viên nam vỗ tay rầm rộ. Còn các học viên nữ thì bĩu môi, chê bai cô bạn học viên mới.
- Thưa cô, em muốn ngồi chỗ bạn Kei ạ_ Jen nói.
Cô Thanh giật mình, bắt đầu len lén nhìn xuống 2 con người ngồi ở chiếc bàn cuối lớp và có vẻ như 1 trong 2 người bắt đầu "động đậy".
- KHÔNG ĐƯỢC _ giọng nói từ bàn cuối vang lên.
/18
|