8 giờ rưỡi sáng thứ bảy.
Ngôn Luật Kỷ dừng xe dưới tiểu khu Lâm Dược ở.
Lúc Ngôn Luật Kỷ xem thời gian đến lần thứ ba, cuối cùng thì Lâm Dược cũng từ trên lầu đi xuống, cùng lúc đó, trong mắt Ngôn Luật Kỷ hiện lên sự kinh ngạc.
Một chiếc váy dài theo phong cách Retro* màu lục lam, đôi giày cao gót đơn giản, lớp trang điểm tự nhiên thanh thoát cùng với đôi khuyên tai bằng trân châu trắng, sự kết hợp hoàn hảo giữa hiện đại và cổ điển khiến Lâm Dược như trở thành người khác.
(*Phong cách Retro nghĩa là gì?
Retro là thuật ngữ được sử dụng từ những năm 1960 của thế kỉ 20. Phong cách Retro nghĩa là mượn, sao chép hoặc thiết kế bắt chước những phong cách của thời trang Vintage. Đây là từ rút gọn của "retrospective" (hồi tưởng quá khứ) hay có nguồn gốc từ tiếng Latin "retrospectus" (ngược trở lại).)
"Anh thấy thế nào?" Lâm Dược đối với thành quả tỉ mỉ suốt hai giờ đồng hồ của mình vô cùng hài lòng.
"Em thế này làm tôi không muốn mang em ra ngoài." Ngôn Luật Kỷ âu sầu nói.
"Tại sao?"
"Lo lắng người ta đoạt em trong tay tôi." Ngôn Luật Kỷ bật cười đáp.
"Được rồi..... Em nghe ra được anh đang khen em mà." Lâm Dược hớn hở dùng túi xách che miệng cong môi cười.
"Chỉ là một buổi triển lãm tranh thôi mà, em cần gì long trọng như vậy." Ngôn Luật Kỷ mỉm cười nhìn cô nói.
"Em vì buổi triển lãm tranh? Đây là em vì anh đó!" Lâm Dược hùng hồn nói, "Em không thể để cho người khác nói hoá ra ánh mắt của anh ngày càng kém đi được!"
"À......" Ngôn Luật Kỷ nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu Lâm Dược.
"A! Anh làm gì đó? Kiểu tóc này em mất nửa giờ để làm đấy." Lâm Dược vội vàng né móng vuốt của ai kia.
"Đồ ngốc!" Ngôn Luật Kỷ ghét bỏ nói, "Người khác thì liên quan gì đến chúng ta chứ."
Lâm Dược chớp chớp mắt, cô nghiền ngẫm ý nghĩa lời Ngôn Luật Kỷ nói, sau đó nghi hoặc hỏi, "Ý anh là, cứ mặc kệ người khác chê bai anh có ánh mắt kém, anh vẫn sẽ luôn ở bên em, hay là nói, anh cũng nghĩ em không bằng bạn gái cũ của anh, nhưng anh vẫn sẽ ở bên em?"
Ngôn Luật Kỷ ngỡ rằng bản thân đang nghe lầm gì đấy, "Sao em có thể nghĩ ra ý nghĩ này được??"
"Không phải ý anh là như vậy sao?" Lâm Dược cân nhắc thêm một lần nữa, cô cảm thấy mình lí giải ý tứ của hắn cũng không có lệch lạc cái gì mà.
"Lên xe!" Ngôn Luật Kỷ tức giận thở ra một hơi, hắn mở cửa ghế phụ cũng không thèm đợi Lâm Dược ngồi vào, xoay người đi đến bên kia trực tiếp ngồi vào ghế lái.
Ngôn Luật Kỷ giận sắp bay màu cmn rồi, trước đây khi cô theo đuổi hắn thì không nói đi, bây giờ đến lượt hắn muốn nói lời âu yếm cho cô nghe, kết quả cô nhóc ngốc nghếch này lại không thể get* được lời hắn nói!
(*Raw tác giả dùng từ get.)
Bởi vì Lâm Dược chậm trễ cho nên chờ đến khi hai người đến phòng tranh Thượng Hải thì đã là 9 giờ 30 phút, mà triển lãm tranh lại bắt đầu lúc 9 giờ 30 phút, tuy rằng họ đã bỏ qua tiết mục khai mạc, nhưng cũng không tính là đi quá muộn.
"Đi thôi." Ngôn Luật Kỷ tìm chỗ đỗ xe xong liền nắm tay Lâm Dược đi vào bên trong.
"Khoan." Lâm Dược níu Ngôn Luật Kỷ lại, cô chỉ vào tiệm trà sữa đối diện bên đường, "Sáng nay em chưa ăn gì cả, có hơi đói, có thể mua ly trà sữa trước hay không ạ?"
"Trong đó không thể ăn uống." Ngôn Luật Kỷ nhíu mày nói.
"Vậy em ăn xong sẽ vào sau." Lâm Dược bĩu môi, cô buông tay Ngôn Luật Kỷ muốn băng qua đường đi mua trà sữa để uống lót dạ.
"Từ từ đã." Ngôn Luật Kỷ giữ chặt Lâm Dược, bất đắc dĩ nói, "Tôi đi mua cho em, em ở đây chờ nhé."
"Cảm ơn anh!" Lâm Dược vui vẻ hôn lên mặt Ngôn Luật Kỷ.
Chỉ giúp em mua trà sữa thôi mà em đã vui đến như vậy, lúc tôi đứng đắn cùng em nói lời yêu đương thì EQ của em lại không online! Ngôn Luật Kỷ một bên sang bên kia đường, một bên hờn dỗi bực bội.
Lâm Dược đứng ở cửa phòng tranh nhìn bạn trai đang xếp hàng bên kia đường, nhìn một lúc lại cười ngây ngô. Một cô gái xinh đẹp đáng yêu lại cười ngây ngô như vậy đã thu hút vô số ánh mắt.
Tôn Vân Khởi đứng cách Lâm Dược hơn 1m, anh ta nhìn cô ba lần, cho đến khi nhìn thấy lắc tay quen thuộc trên cô tay cô mới dám nhận người quen, "Lâm Dược?"
"Hử?" Lâm Dược nghe thấy có người gọi tên mình, cô xoay người theo bản năng, đến khi nhìn thấy Tôn Vân Khởi thì có chút ngạc nhiên, "Là anh à?"
"Thật là cô à, tôi suýt nữa thì không dám nhận người quen rồi." Tôn Vân Khởi bước đến vài bước, anh ta đánh giá trên dưới một lượt, "Lâm tiểu thư, hôm nay trông cô vô cùng xinh đẹp!"
"Cảm ơn, anh cũng đến xem triển lãm tranh à?" Lâm Dược thấy thư mời trên tay hắn.
"Đúng vậy, cô cũng vậy?"
"Vâng...." Lâm Dược bỗng nhiên đến gần nói nhỏ vào tai Tôn Vân Khởi hỏi, "Hoạ sĩ này nổi tiếng lắm à?"
Tôn Vân Khởi có chút ngạc nhiên với câu hỏi của Lâm Dược, nhưng hắn vẫn lễ phép trả lời, "Thật ra thì tôi cũng không biết nữa."
"Đó........." Lâm Dược chỉ chỉ vào thư mời trong tay hắn.
"Công ty hợp tác tặng, không thể dắc tội với khách hàng." Tôn Vân Khởi cho Lâm Dược một ánh mắt cô hiểu mà, "Nhưng mà hẳn là kẻ vô danh, dù sao thì tôi chưa từng nghe qua tên người này."
"Haha, miệng của anh cũng thật độc, nhưng mà tôi thích." Lâm Dược nhịn không được cười haha nói.
"Cô không vào là do đang đợi người sao?" Tôn Vân Khởi hỏi.
"Vâng, tôi đang đợi bạn trai." Lâm Dược chỉ về phía bên kia đường nói, "Anh ấy đi mua đồ ăn giúp tôi."
Trong mắt Tôn Vân Khởi hiện lên tia ngạc nhiên, sau đó biến thành hiểu rõ, một cô gái đáng yêu như thế này không có bạn trai mới là điều quái lạ.
"Vậy cô chờ đi nhé, tôi vào trước đây." Tôn Vân Khởi nói.
"Vâng, lát nữa gặp." Lâm Dược vẫy vẫy tay.
Tôn Vân Khởi xoay người đi vào bên trong.
Tôn Vân Khởi đi chưa được bao lâu thì Ngôn Luật Kỷ mang theo trà sữa và trứng gà luộc quay trở lại, nói "Quán trà sữa không có gì khác nên tôi giúp em mua thêm trứng gà, em ăn lót bụng một chút đi."
"Vâng ạ, cảm ơn anh." Lâm Dược tay cầm trà sữa tay cầm trứng gà vui vẻ ăn.
"Sau này nhớ phải ăn sáng đấy." Ngôn Luật Kỷ dặn dò.
"Ưm, vâng, hôm nay em phải trang điểm nên chậm trễ." Lâm Dược vừa ăn vừa nghĩ một đằng nói một nẻo, "Anh có muốn vào trước hay không, em còn phải ăn một lúc nữa mới xong."
Ngôn Luật Kỷ nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 45 phút, dù gì cũng đã đến muộn rồi nên hắn cũng không thèm quan tâm đến giờ giấc nữa, "Không sao, tôi chờ em ăn."
"Không sao? Không sợ người tiền nhiệm của anh giận dỗi sao?" Lâm Dược đảo mắt nói.
"Em....." Ngôn Luật Kỷ đột nhiên hiểu ra, "Em cố ý?"
"Nếu em nói...... Là em cố ý thì sao?" Lâm Dược chột dạ cúi đầu hút trà sữa khong dám nhìn hắn.
"Ấu trĩ." Ngôn Luật Kỷ nhịn không nổi chê bai.
"........." Lâm Dược cúi đầu ôm ly trà sữa không đáp trả.
"Ngốc nghếch." Ngôn Luật Kỷ tiếp tục nói.
"........." Lâm Dược uỷ khuất trừng mắt nhìn Ngôn Luật Kỷ nhưng vẫn không nói lời nào.
"Rốt cuộc là con gái bọn em nghĩ gì vậy?" Ngôn Luật Kỷ bất đắc dĩ nói, "Sao cứ phải một hai phải lấy việc quá khứ so với hiện tại? Bây giờ em mới là bạn gái của tôi, em so với cô ấy làm gì?"
".........." Lâm Dược chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, tâm trạng âm u trong nháy mắt liền chuyển thành vui sướng.
Chờ Lâm Dược ăn xong đồ ăn trong tay đã là giờ, Ngôn Luật Kỷ nắm tay Lâm Dược đi vào sảnh lớn của buổi triển lãm. Ngay lúc Ngôn Luật Kỷ vừa bước vào sảnh, Hoa Vũ vốn đang cùng người khác trò chuyện ngay lập tức quay đầu nhìn về phía hắn.
Hoa Vũ nhìn Ngôn Luật Kỷ bằng đôi mắt sáng ngời rạng rỡ, nhưng khi nhìn đến cô gái bên cạnh hắn, bước chân đang di chuyển của cô không tự nhiên khựng lại một chút.
"Bên này." Ngôn Luật Kỷ cũng phát hiện ra Hoa Vũ, hắn nắm tay Lâm Dược đi qua chào hỏi Hoa Vũ, "Ngại quá, anh đến trễ."
"Không sao." Hoa Vũ mỉm cười lắc đầu, "Vị này là?"
"Bạn gái anh, Lâm Dược." Ngôn Luật Kỷ giới thiệu.
"Chào chị, cảm ơn chị đã mời bọn em." Lâm Dược lịch sự chào hỏi.
Ngôn Luật Kỷ nghe Lâm Dược nói xong thì sửng sốt một chút, những vẫn không nói gì thêm.
"Đừng khách sáo." Sắc mặt Hoa Vũ có chút mất tự nhiên nói.
Lâm Dược nói tay Ngôn Luật Kỷ chặt hơn, cô nhìn Ngôn Luật Kỷ cười ngọt ngào. Ngôn Luật Kỷ nhướng mày, hắn dung túng cười đáp trả Lâm Dược.
Nhìn hình ảnh hai người mắt qua mày lại dường như biến thành một quyền nện thật mạnh vào lòng Hoa Vũ.
Hoa Vũ miễn cưỡng cười thật xinh đẹp nói, "Ngại quá, A Thiệu anh có thể giúp em một chút hay không?"
"A Thiệu?" Lâm Dược nghi hoặc hỏi.
"Anh ấy không nói cho cô biết sao? A Thiệu chính là....."
"Là tôi, là nhũ danh của tôi." Ngôn Luật Kỷ không đợi Hoa Vũ nói xong đã nói trước, "Đã nhiều năm không cần gọi như vậy rồi."
"Ồ." Lâm Dược gật đầu trong long có chút hụt hẫng.
Ngôn Luật Kỷ nhăn mày, hắn có dự cảm không tốt, đang định giải thích với cô, cô nhóc ngốc nghếch này càng lúc càng mẫn cảm.
"A Thiệu." Hoa Vũ có chút không vui gọi lại một lần nữa.
"Sao vậy?" Ngôn Luật Kỷ hoàn hồn.
"Em muốn nhờ anh giúp một chút." Hoa Vũ nói, "Bên kia có một người Nhật Bản thích tranh của em, nhưng tiếng Anh của ông ấy không được tốt, bọn em nói chuyện không tiện, anh có thể giúp em phiên dịch một chút không? Em nhớ là tiếng Nhật của anh không tồi."
Ngôn Luật Kỷ quay đầu nhìn Lâm Dược, cô vẫn còn đang đắm chìm trong đả kích không biết nhũ danh của hắn vẫn chưa hoàn hồn.
"Em đi dạo xung quanh đi, một chút nữa tôi sẽ đến tìm em." Ngôn Luật Kỷ nói.
"Vâng." Lâm Dược gật đầu.
Lâm Dược đứng tại chỗ một lúc, thấy Ngôn Luật Kỷ và người Nhật Bản đó có vẻ muốn trò chuyện thật lâu, Lâm Dược có chút nhàm chán bắt đầu xem tranh sơn dầu trên vách tường.
Lâm Dược không hiểu tranh, đối với loại tranh sơn dầu này, nhiều nhất thì cô cũng chỉ có thể hiểu được là tranh và vật thật rất giống nhau, những thứ không giống hoặc những gì hoạ sĩ muốn thể hiện Lâm Dược không thể nhìn ra.
Cho đến khi Lâm Dược nhìn thấy một bức tranh sơn dầu ở vị trí dễ thấy nhất của phòng triển lãm, đó là một chiếc mũ rơm, trên tấm vải sạch sẽ không có thêm chút màu sắc nào ngoại trừ chiếc mũ rơm.
Còn có một vật mẫu treo bên cạnh bức tranh sơn dầu này, kiểu dáng giống hệt chiếc mũ rơm trong bức tranh.
Lúc đầu Lâm Dược chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng dần dần càng nhìn càng cảm thấy mình đã từng nhìn thấy cái mũ rơm này. Chiếc mũ rơm có màu vàng nhạt đặc biệt, là màu đã phai sau khi ngâm trong thuốc bắc, còn có họa tiết bện này và chiếc khoá hình hoa lan ở bên trong mũ, đây là chiếc mũ rơm của cô!
"Cô cũng cảm thấy bức tranh này đẹp?" Tôn Vân Khởi không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Lâm Dược nói, "Toàn bộ tranh trong sảnh này xem ra cũng chỉ có bức tranh này là có hồn."
"Mũ rơm này tuy nhìn giản dị tự nhiên, nhưng lúc hoạ sĩ phác hoạ, dường như mỗi nét bút đều mang theo tình cảm sâu đậm." Tôn Vân Khởi bình luận, "Bức tranh này tên là AMOUR, trong tiếng Pháp nghĩa là tình cảm chân thành. Mũ rơm này nhất tình là do người yêu cô ấy tặng cho cô ấy."
Lâm Dược bỗng nhớ lại 6 năm trước, năm đó khi cô vừa thi Đại học xong, cô tự thưởng cho mình một chuyến du lịch, địa điểm là Tây Tạng. Có lẽ đó là ngày cuối cùng của chuyến đi, Lâm Dược tìm được một hồ nước trên cao nguyên vô cùng xinh đẹp, sau đó cô yên lặng ngồi bên hồ thưởng ngoạn phong cảnh.
Chỉ là ngồi chưa được bao lâu, bỗng nhiên có một chàng trai trông thật dịu dàng ấm áp, thật ra Lâm Dược cũng không nhớ được chàng trai đó trông như thế nào, cô chỉ nhớ, chàng trai này đối xử với bạn gái vô cùng tốt, là một chàng trai đặc biệt tinh tế, ấm áp.
"Em gái ơi, em có thể bán mũ rơm đang đội cho anh không?" Chàng trai hỏi.
"Không bán." Lâm Dược cự tuyệt mà không thèm suy nghĩ.
"Ngại quá, bạn gái tôi khá sợ ánh nắng mặt trời......"
"Tôi cũng sợ phơi nắng." Lâm Dược không đợi đối phương nói xong liền trực tiếp trả lời.
Chàng trai nhìn làn da nâu khoẻ khoắn màu bánh mật của Lâm Dược, ôn nhu nói, "Là thế này, bạn gái tôi dị ứng với tia cực tím, tôi sợ cô ấy bị cháy nắng. Nếu có cách khác thì tôi nhất định đã không làm phiền em rồi, em gái giúp tôi một chút nhé, được không?"
"Xem anh đối với bạn gái tốt như vậy, tôi sẽ giúp anh một lần." Lâm Dược nghĩ, sau khi vào Đại học cô cũng muốn yêu đương, hy vọng cũng có thể tìm được một chàng trai có thể đối với cô như vậy.
"Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy?"
"Không cần tiền." Lâm Dược mỉm cười, "Anh viết giấy nợ cho tôi đi."
"Giấy nợ?"
"Mũ thì tạm thời cho anh mượn, anh phải trả lại cho tôi."
"Vậy em lưu cho tôi địa chỉ đi, lúc quay về tôi sẽ gửi trả lại cho em."
"Chúng ta chơi một trò chơi đi, tôi cảm thấy sau này có lẽ chúng ta sẽ gặp lại. Nếu có duyên gặp thì anh hãy trả mũ lại cho tôi, còn nếu không duyên thì xem như tặng mũ này cho anh."
"Những cô gái hiện nay đều thích chơi trò này sao?"
Lâm Dược nhớ rõ chàng trai kia cuối cùng cũng viết một tờ giấy nợ cho cô, trên đó dường như có tên của hắn, tên là gì thì Lâm Dược nhớ không rõ. Cô chỉ nhớ, khi chàng trai đó cầm mũ rơm đi về phía bạn gái của mình, trên gương mặt là biểu cảm chất chứa tình cảm chân thành và ấm áp.
Hoá ra khi hắn thích một người thì có bộ dáng như thế.
Vậy lúc hắn nhìn cô, cũng có biểu cảm như vậy sao?
Ngôn Luật Kỷ dừng xe dưới tiểu khu Lâm Dược ở.
Lúc Ngôn Luật Kỷ xem thời gian đến lần thứ ba, cuối cùng thì Lâm Dược cũng từ trên lầu đi xuống, cùng lúc đó, trong mắt Ngôn Luật Kỷ hiện lên sự kinh ngạc.
Một chiếc váy dài theo phong cách Retro* màu lục lam, đôi giày cao gót đơn giản, lớp trang điểm tự nhiên thanh thoát cùng với đôi khuyên tai bằng trân châu trắng, sự kết hợp hoàn hảo giữa hiện đại và cổ điển khiến Lâm Dược như trở thành người khác.
(*Phong cách Retro nghĩa là gì?
Retro là thuật ngữ được sử dụng từ những năm 1960 của thế kỉ 20. Phong cách Retro nghĩa là mượn, sao chép hoặc thiết kế bắt chước những phong cách của thời trang Vintage. Đây là từ rút gọn của "retrospective" (hồi tưởng quá khứ) hay có nguồn gốc từ tiếng Latin "retrospectus" (ngược trở lại).)
"Anh thấy thế nào?" Lâm Dược đối với thành quả tỉ mỉ suốt hai giờ đồng hồ của mình vô cùng hài lòng.
"Em thế này làm tôi không muốn mang em ra ngoài." Ngôn Luật Kỷ âu sầu nói.
"Tại sao?"
"Lo lắng người ta đoạt em trong tay tôi." Ngôn Luật Kỷ bật cười đáp.
"Được rồi..... Em nghe ra được anh đang khen em mà." Lâm Dược hớn hở dùng túi xách che miệng cong môi cười.
"Chỉ là một buổi triển lãm tranh thôi mà, em cần gì long trọng như vậy." Ngôn Luật Kỷ mỉm cười nhìn cô nói.
"Em vì buổi triển lãm tranh? Đây là em vì anh đó!" Lâm Dược hùng hồn nói, "Em không thể để cho người khác nói hoá ra ánh mắt của anh ngày càng kém đi được!"
"À......" Ngôn Luật Kỷ nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu Lâm Dược.
"A! Anh làm gì đó? Kiểu tóc này em mất nửa giờ để làm đấy." Lâm Dược vội vàng né móng vuốt của ai kia.
"Đồ ngốc!" Ngôn Luật Kỷ ghét bỏ nói, "Người khác thì liên quan gì đến chúng ta chứ."
Lâm Dược chớp chớp mắt, cô nghiền ngẫm ý nghĩa lời Ngôn Luật Kỷ nói, sau đó nghi hoặc hỏi, "Ý anh là, cứ mặc kệ người khác chê bai anh có ánh mắt kém, anh vẫn sẽ luôn ở bên em, hay là nói, anh cũng nghĩ em không bằng bạn gái cũ của anh, nhưng anh vẫn sẽ ở bên em?"
Ngôn Luật Kỷ ngỡ rằng bản thân đang nghe lầm gì đấy, "Sao em có thể nghĩ ra ý nghĩ này được??"
"Không phải ý anh là như vậy sao?" Lâm Dược cân nhắc thêm một lần nữa, cô cảm thấy mình lí giải ý tứ của hắn cũng không có lệch lạc cái gì mà.
"Lên xe!" Ngôn Luật Kỷ tức giận thở ra một hơi, hắn mở cửa ghế phụ cũng không thèm đợi Lâm Dược ngồi vào, xoay người đi đến bên kia trực tiếp ngồi vào ghế lái.
Ngôn Luật Kỷ giận sắp bay màu cmn rồi, trước đây khi cô theo đuổi hắn thì không nói đi, bây giờ đến lượt hắn muốn nói lời âu yếm cho cô nghe, kết quả cô nhóc ngốc nghếch này lại không thể get* được lời hắn nói!
(*Raw tác giả dùng từ get.)
Bởi vì Lâm Dược chậm trễ cho nên chờ đến khi hai người đến phòng tranh Thượng Hải thì đã là 9 giờ 30 phút, mà triển lãm tranh lại bắt đầu lúc 9 giờ 30 phút, tuy rằng họ đã bỏ qua tiết mục khai mạc, nhưng cũng không tính là đi quá muộn.
"Đi thôi." Ngôn Luật Kỷ tìm chỗ đỗ xe xong liền nắm tay Lâm Dược đi vào bên trong.
"Khoan." Lâm Dược níu Ngôn Luật Kỷ lại, cô chỉ vào tiệm trà sữa đối diện bên đường, "Sáng nay em chưa ăn gì cả, có hơi đói, có thể mua ly trà sữa trước hay không ạ?"
"Trong đó không thể ăn uống." Ngôn Luật Kỷ nhíu mày nói.
"Vậy em ăn xong sẽ vào sau." Lâm Dược bĩu môi, cô buông tay Ngôn Luật Kỷ muốn băng qua đường đi mua trà sữa để uống lót dạ.
"Từ từ đã." Ngôn Luật Kỷ giữ chặt Lâm Dược, bất đắc dĩ nói, "Tôi đi mua cho em, em ở đây chờ nhé."
"Cảm ơn anh!" Lâm Dược vui vẻ hôn lên mặt Ngôn Luật Kỷ.
Chỉ giúp em mua trà sữa thôi mà em đã vui đến như vậy, lúc tôi đứng đắn cùng em nói lời yêu đương thì EQ của em lại không online! Ngôn Luật Kỷ một bên sang bên kia đường, một bên hờn dỗi bực bội.
Lâm Dược đứng ở cửa phòng tranh nhìn bạn trai đang xếp hàng bên kia đường, nhìn một lúc lại cười ngây ngô. Một cô gái xinh đẹp đáng yêu lại cười ngây ngô như vậy đã thu hút vô số ánh mắt.
Tôn Vân Khởi đứng cách Lâm Dược hơn 1m, anh ta nhìn cô ba lần, cho đến khi nhìn thấy lắc tay quen thuộc trên cô tay cô mới dám nhận người quen, "Lâm Dược?"
"Hử?" Lâm Dược nghe thấy có người gọi tên mình, cô xoay người theo bản năng, đến khi nhìn thấy Tôn Vân Khởi thì có chút ngạc nhiên, "Là anh à?"
"Thật là cô à, tôi suýt nữa thì không dám nhận người quen rồi." Tôn Vân Khởi bước đến vài bước, anh ta đánh giá trên dưới một lượt, "Lâm tiểu thư, hôm nay trông cô vô cùng xinh đẹp!"
"Cảm ơn, anh cũng đến xem triển lãm tranh à?" Lâm Dược thấy thư mời trên tay hắn.
"Đúng vậy, cô cũng vậy?"
"Vâng...." Lâm Dược bỗng nhiên đến gần nói nhỏ vào tai Tôn Vân Khởi hỏi, "Hoạ sĩ này nổi tiếng lắm à?"
Tôn Vân Khởi có chút ngạc nhiên với câu hỏi của Lâm Dược, nhưng hắn vẫn lễ phép trả lời, "Thật ra thì tôi cũng không biết nữa."
"Đó........." Lâm Dược chỉ chỉ vào thư mời trong tay hắn.
"Công ty hợp tác tặng, không thể dắc tội với khách hàng." Tôn Vân Khởi cho Lâm Dược một ánh mắt cô hiểu mà, "Nhưng mà hẳn là kẻ vô danh, dù sao thì tôi chưa từng nghe qua tên người này."
"Haha, miệng của anh cũng thật độc, nhưng mà tôi thích." Lâm Dược nhịn không được cười haha nói.
"Cô không vào là do đang đợi người sao?" Tôn Vân Khởi hỏi.
"Vâng, tôi đang đợi bạn trai." Lâm Dược chỉ về phía bên kia đường nói, "Anh ấy đi mua đồ ăn giúp tôi."
Trong mắt Tôn Vân Khởi hiện lên tia ngạc nhiên, sau đó biến thành hiểu rõ, một cô gái đáng yêu như thế này không có bạn trai mới là điều quái lạ.
"Vậy cô chờ đi nhé, tôi vào trước đây." Tôn Vân Khởi nói.
"Vâng, lát nữa gặp." Lâm Dược vẫy vẫy tay.
Tôn Vân Khởi xoay người đi vào bên trong.
Tôn Vân Khởi đi chưa được bao lâu thì Ngôn Luật Kỷ mang theo trà sữa và trứng gà luộc quay trở lại, nói "Quán trà sữa không có gì khác nên tôi giúp em mua thêm trứng gà, em ăn lót bụng một chút đi."
"Vâng ạ, cảm ơn anh." Lâm Dược tay cầm trà sữa tay cầm trứng gà vui vẻ ăn.
"Sau này nhớ phải ăn sáng đấy." Ngôn Luật Kỷ dặn dò.
"Ưm, vâng, hôm nay em phải trang điểm nên chậm trễ." Lâm Dược vừa ăn vừa nghĩ một đằng nói một nẻo, "Anh có muốn vào trước hay không, em còn phải ăn một lúc nữa mới xong."
Ngôn Luật Kỷ nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 45 phút, dù gì cũng đã đến muộn rồi nên hắn cũng không thèm quan tâm đến giờ giấc nữa, "Không sao, tôi chờ em ăn."
"Không sao? Không sợ người tiền nhiệm của anh giận dỗi sao?" Lâm Dược đảo mắt nói.
"Em....." Ngôn Luật Kỷ đột nhiên hiểu ra, "Em cố ý?"
"Nếu em nói...... Là em cố ý thì sao?" Lâm Dược chột dạ cúi đầu hút trà sữa khong dám nhìn hắn.
"Ấu trĩ." Ngôn Luật Kỷ nhịn không nổi chê bai.
"........." Lâm Dược cúi đầu ôm ly trà sữa không đáp trả.
"Ngốc nghếch." Ngôn Luật Kỷ tiếp tục nói.
"........." Lâm Dược uỷ khuất trừng mắt nhìn Ngôn Luật Kỷ nhưng vẫn không nói lời nào.
"Rốt cuộc là con gái bọn em nghĩ gì vậy?" Ngôn Luật Kỷ bất đắc dĩ nói, "Sao cứ phải một hai phải lấy việc quá khứ so với hiện tại? Bây giờ em mới là bạn gái của tôi, em so với cô ấy làm gì?"
".........." Lâm Dược chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, tâm trạng âm u trong nháy mắt liền chuyển thành vui sướng.
Chờ Lâm Dược ăn xong đồ ăn trong tay đã là giờ, Ngôn Luật Kỷ nắm tay Lâm Dược đi vào sảnh lớn của buổi triển lãm. Ngay lúc Ngôn Luật Kỷ vừa bước vào sảnh, Hoa Vũ vốn đang cùng người khác trò chuyện ngay lập tức quay đầu nhìn về phía hắn.
Hoa Vũ nhìn Ngôn Luật Kỷ bằng đôi mắt sáng ngời rạng rỡ, nhưng khi nhìn đến cô gái bên cạnh hắn, bước chân đang di chuyển của cô không tự nhiên khựng lại một chút.
"Bên này." Ngôn Luật Kỷ cũng phát hiện ra Hoa Vũ, hắn nắm tay Lâm Dược đi qua chào hỏi Hoa Vũ, "Ngại quá, anh đến trễ."
"Không sao." Hoa Vũ mỉm cười lắc đầu, "Vị này là?"
"Bạn gái anh, Lâm Dược." Ngôn Luật Kỷ giới thiệu.
"Chào chị, cảm ơn chị đã mời bọn em." Lâm Dược lịch sự chào hỏi.
Ngôn Luật Kỷ nghe Lâm Dược nói xong thì sửng sốt một chút, những vẫn không nói gì thêm.
"Đừng khách sáo." Sắc mặt Hoa Vũ có chút mất tự nhiên nói.
Lâm Dược nói tay Ngôn Luật Kỷ chặt hơn, cô nhìn Ngôn Luật Kỷ cười ngọt ngào. Ngôn Luật Kỷ nhướng mày, hắn dung túng cười đáp trả Lâm Dược.
Nhìn hình ảnh hai người mắt qua mày lại dường như biến thành một quyền nện thật mạnh vào lòng Hoa Vũ.
Hoa Vũ miễn cưỡng cười thật xinh đẹp nói, "Ngại quá, A Thiệu anh có thể giúp em một chút hay không?"
"A Thiệu?" Lâm Dược nghi hoặc hỏi.
"Anh ấy không nói cho cô biết sao? A Thiệu chính là....."
"Là tôi, là nhũ danh của tôi." Ngôn Luật Kỷ không đợi Hoa Vũ nói xong đã nói trước, "Đã nhiều năm không cần gọi như vậy rồi."
"Ồ." Lâm Dược gật đầu trong long có chút hụt hẫng.
Ngôn Luật Kỷ nhăn mày, hắn có dự cảm không tốt, đang định giải thích với cô, cô nhóc ngốc nghếch này càng lúc càng mẫn cảm.
"A Thiệu." Hoa Vũ có chút không vui gọi lại một lần nữa.
"Sao vậy?" Ngôn Luật Kỷ hoàn hồn.
"Em muốn nhờ anh giúp một chút." Hoa Vũ nói, "Bên kia có một người Nhật Bản thích tranh của em, nhưng tiếng Anh của ông ấy không được tốt, bọn em nói chuyện không tiện, anh có thể giúp em phiên dịch một chút không? Em nhớ là tiếng Nhật của anh không tồi."
Ngôn Luật Kỷ quay đầu nhìn Lâm Dược, cô vẫn còn đang đắm chìm trong đả kích không biết nhũ danh của hắn vẫn chưa hoàn hồn.
"Em đi dạo xung quanh đi, một chút nữa tôi sẽ đến tìm em." Ngôn Luật Kỷ nói.
"Vâng." Lâm Dược gật đầu.
Lâm Dược đứng tại chỗ một lúc, thấy Ngôn Luật Kỷ và người Nhật Bản đó có vẻ muốn trò chuyện thật lâu, Lâm Dược có chút nhàm chán bắt đầu xem tranh sơn dầu trên vách tường.
Lâm Dược không hiểu tranh, đối với loại tranh sơn dầu này, nhiều nhất thì cô cũng chỉ có thể hiểu được là tranh và vật thật rất giống nhau, những thứ không giống hoặc những gì hoạ sĩ muốn thể hiện Lâm Dược không thể nhìn ra.
Cho đến khi Lâm Dược nhìn thấy một bức tranh sơn dầu ở vị trí dễ thấy nhất của phòng triển lãm, đó là một chiếc mũ rơm, trên tấm vải sạch sẽ không có thêm chút màu sắc nào ngoại trừ chiếc mũ rơm.
Còn có một vật mẫu treo bên cạnh bức tranh sơn dầu này, kiểu dáng giống hệt chiếc mũ rơm trong bức tranh.
Lúc đầu Lâm Dược chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng dần dần càng nhìn càng cảm thấy mình đã từng nhìn thấy cái mũ rơm này. Chiếc mũ rơm có màu vàng nhạt đặc biệt, là màu đã phai sau khi ngâm trong thuốc bắc, còn có họa tiết bện này và chiếc khoá hình hoa lan ở bên trong mũ, đây là chiếc mũ rơm của cô!
"Cô cũng cảm thấy bức tranh này đẹp?" Tôn Vân Khởi không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Lâm Dược nói, "Toàn bộ tranh trong sảnh này xem ra cũng chỉ có bức tranh này là có hồn."
"Mũ rơm này tuy nhìn giản dị tự nhiên, nhưng lúc hoạ sĩ phác hoạ, dường như mỗi nét bút đều mang theo tình cảm sâu đậm." Tôn Vân Khởi bình luận, "Bức tranh này tên là AMOUR, trong tiếng Pháp nghĩa là tình cảm chân thành. Mũ rơm này nhất tình là do người yêu cô ấy tặng cho cô ấy."
Lâm Dược bỗng nhớ lại 6 năm trước, năm đó khi cô vừa thi Đại học xong, cô tự thưởng cho mình một chuyến du lịch, địa điểm là Tây Tạng. Có lẽ đó là ngày cuối cùng của chuyến đi, Lâm Dược tìm được một hồ nước trên cao nguyên vô cùng xinh đẹp, sau đó cô yên lặng ngồi bên hồ thưởng ngoạn phong cảnh.
Chỉ là ngồi chưa được bao lâu, bỗng nhiên có một chàng trai trông thật dịu dàng ấm áp, thật ra Lâm Dược cũng không nhớ được chàng trai đó trông như thế nào, cô chỉ nhớ, chàng trai này đối xử với bạn gái vô cùng tốt, là một chàng trai đặc biệt tinh tế, ấm áp.
"Em gái ơi, em có thể bán mũ rơm đang đội cho anh không?" Chàng trai hỏi.
"Không bán." Lâm Dược cự tuyệt mà không thèm suy nghĩ.
"Ngại quá, bạn gái tôi khá sợ ánh nắng mặt trời......"
"Tôi cũng sợ phơi nắng." Lâm Dược không đợi đối phương nói xong liền trực tiếp trả lời.
Chàng trai nhìn làn da nâu khoẻ khoắn màu bánh mật của Lâm Dược, ôn nhu nói, "Là thế này, bạn gái tôi dị ứng với tia cực tím, tôi sợ cô ấy bị cháy nắng. Nếu có cách khác thì tôi nhất định đã không làm phiền em rồi, em gái giúp tôi một chút nhé, được không?"
"Xem anh đối với bạn gái tốt như vậy, tôi sẽ giúp anh một lần." Lâm Dược nghĩ, sau khi vào Đại học cô cũng muốn yêu đương, hy vọng cũng có thể tìm được một chàng trai có thể đối với cô như vậy.
"Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy?"
"Không cần tiền." Lâm Dược mỉm cười, "Anh viết giấy nợ cho tôi đi."
"Giấy nợ?"
"Mũ thì tạm thời cho anh mượn, anh phải trả lại cho tôi."
"Vậy em lưu cho tôi địa chỉ đi, lúc quay về tôi sẽ gửi trả lại cho em."
"Chúng ta chơi một trò chơi đi, tôi cảm thấy sau này có lẽ chúng ta sẽ gặp lại. Nếu có duyên gặp thì anh hãy trả mũ lại cho tôi, còn nếu không duyên thì xem như tặng mũ này cho anh."
"Những cô gái hiện nay đều thích chơi trò này sao?"
Lâm Dược nhớ rõ chàng trai kia cuối cùng cũng viết một tờ giấy nợ cho cô, trên đó dường như có tên của hắn, tên là gì thì Lâm Dược nhớ không rõ. Cô chỉ nhớ, khi chàng trai đó cầm mũ rơm đi về phía bạn gái của mình, trên gương mặt là biểu cảm chất chứa tình cảm chân thành và ấm áp.
Hoá ra khi hắn thích một người thì có bộ dáng như thế.
Vậy lúc hắn nhìn cô, cũng có biểu cảm như vậy sao?
/55
|