Cảm ơn các bạn thời gian qua đã ủng hộ ” Gọi tao là anh yêu” nhé. Nhân tiện đây các bạn cứ gọi mình là Nấm nha, gọi tg hoài sao nghe xa cách quá. Sỡ dĩ mình có tên Nấm vì ai đời đứa học sinh lớp 9 nào mà cao có 1m5!!! Thiệt là đao lòng quá à! Chia sẻ chút thôi, xin mời thưởng thức truyện tiếp ạ.
….
Cậu vừa ngồi vừa nghịch cây thước kẻ, mắt thì cứ lâu lâu lại liếc nhìn ra phía cửa lớp.
” Xoạch”
Cậu giật mình, giả bộ không quan tâm, chú tâm vào quyển sách.
Bóng dáng ấy đang đi tới bàn cậu, rõ là nó rồi, sao tự nhiên người cậu đổ nhiều mồ hôi thế nhỉ.
” Hi Lâm” bóng dáng ấy ôm chầm lấy người cậu.
Quái lạ, thường thường nó vào là bà ác quỷ la to lắm cơ mà, sao hôm nay bả chỉ chú tâm ghi chép chứ. Với lại hôm qua cậu và nó cãi nhau, dù cho là nó có lại làm hòa đi chăng nữa thì cũng không xưng hô với cậu kiểu đấy.
” An?” Cậu ngước đầu lên, nói giọng ngạc nhiên.
” Tớ chứ ai nữa, thế Lâm còn người khác à?” Cô bé làm mặt bí xị.
” À…à không, cậu qua đây làm gì thế?” Cậu lấy tay mình gỡ bàn tay của nhỏ đang quàng vào cổ.
” Thì tất nhiên là đến thăm cậu rồi, chúng mình thích nhau thì phải đến thăm nhau chứ, đúng không?”
” An à, tớ…tớ có chuyện cần nói”
Chừng 10 phút sau, người ta thấy viễn cảnh một cô bé gái dễ thương chạy ra ngoài khóc lóc thảm thiết, ở trong có cậu bé thở dài thườn thượt, và kế bên có bà chị mặt nghiêm trọng tay vẫn tiếp túc ghi chép.
” Ê bà ác quỷ, sao nó chưa tới nữa, còn có 5 phút nữa là vào học rồi” cậu nhìn đồng hồ sốt ruột.
” Ê bà ác quỷ, bà có nghe tui nói gì không hả?”
” Ê?”
Trâm Anh tay vẫn tiếp tục, mặt hầm hầm sát khí nhìn vào quyển sổ như muốn ăn tươi nuốt sống từng con chữ đang được viết ra, miệng cười đểu liên tục làm cậu hơi lạnh sống lưng.
Cậu đang định là nếu nó vào thì sẽ dẹp tự ái sang một bên, đi xin lỗi nó. Chứ cứ giận thế này mãi chắc cậu chết vì nhớ nó quá, thế mà đến lúc cô giáo vào lớp nó vẫn chẳng chịu đến.
” Hôm nay bạn Huyền Mi nghỉ học à, các em có ai biết tại sao không?”
Cả lớp ngồi im thin thít.
” Không ai biết hết à, thôi để lát cô gọi điện vậy, nào bây giờ lấy tập sách ra làm bài”
“5 phút
“10 phút”
” 15 phút”
15 phút trôi qua lòng cậu như lửa đốt, cứ cồn cào không yên, có đứa ở trên đã chịu gập quyển sổ cất đi, quay xuống lo lắng.
” Lâm, lần trước còn có tao, lần này không có, chẳng lẽ…”
Cậu đứng bật dậy sách cặp ra khỏi lớp, đi ngang qua có không quên cuối đầu chào cô giáo đang mắt tròn mắt dẹt, Trâm Anh cũng lon ton chạy theo sau.
….
Cậu lao thẳng đến căn nhà phía cuối hẻm, cửa bị đạp đổ, đồ đạc vỡ lung tung, mảnh thủy tinh văng tung tóe. Trong góc tối có hai con người ôm nhau khóc thút thít.
” Mi, Mi, mày có sao không?” Cậu lao đến sờ nắn tay chân nó, mặt cắt không còn giọt máu.
Mẹ nó xô cậu ra, mặt hầm hầm giận dữ
” Cậu Lâm, tôi biết là nhà chúng tôi có nghèo. Nhưng chúng tôi rất yêu quý cậu, thậm chí còn cho cậu ở lại cơ mà. Tại sao cậu lại đối xử với chúng tôi như thế chứ?”
” Cô à, cô nói gì con không hiểu?”
….
1 tiếng trước.
” Mẹ ơi, con đi học nhé” nó vui vẻ, nóng lòng muốn nói cho cậu biết chuyện nó thích cậu.
” Chờ chút mẹ chở” mẹ nó dắt chiếc xe honda cũ ra.
” Nhưng mẹ còn phải đi bán nữa mà, thôi để con đi bộ được rồi”
” Không sao, mẹ nhờ người ta trông hộ rồi, lên xe mẹ chở đi, trường xa chứ có gần đâu”
” Dạ vâng” nó tươi cười đẩy xe phụ mẹ.
Đứng trước cửa nhà là 4 người đàn ông to cao, áo vest đen lịch lãm, nhưng mặt nhìn rất giang hồ, xăm trổ đầy mình.
” Các anh…các anh là ai?” Mẹ nó run run đứng trước che chắn cho nó.
” Đây có phải là nhà của bà Thu và con nhóc tên là Mi không?” Tên cầm đầu lên tiếng.
” Phải… các người cần gì?”
” Hì, cần gì à, tụi bây…phá, nhớ đừng động đến bọn họ” Tên cầm đầu ra lên, lập tức cả bọn nhào vào nhà đập vỡ tất cả đồ đạc
” Các người làm gì vậy, mau thôi đi, có tin tôi gọi công an không?” mẹ nó hét lên, ôm chầm lấy nó lùi vào góc tường. Nó sợ hãi, khóc không ra tiếng
” Tôi thách bà đó, nhớ đừng làm họ bị gì, cậu Lâm không muốn đâu” tên cầm đầu không quên lệnh bà chủ phải nói hớ ra.
” Cậu…cậu Lâm” mẹ nó ngạc nhiên, nó hoảng hồn, không, anh Ca không làm thế bao giờ, sao bỗng nhiên tim nó lại quặn đau thế này.
” Phải đó, là cậu Lâm, thôi bao nhiêu đó đủ rồi, đi” Cả bọn cười ha hả đi ra, cả đời làm vệ sĩ của họ là phải đi bảo vệ người khác, thế mà hôm nay bị bà chủ sai đóng vai kẻ ác đi phá làng phá xóm, quả thật cảm thấy tội lỗi, nhưng lệnh là của bà chủ, ai dám cãi.
….
Cậu đứng như trời trồng khi nghe mẹ nó kể lại, Trâm Anh kế bên cũng không thoát khỏi cái không khí ngột ngạt.
” Bà ác quỷ, chăm sóc họ giùm tôi. Tôi phải đi”
” Nhớ bảo trọng, đừng mất bình tĩnh quá”
Cậu gật đầu chạy đi, Trâm Anh tiến tới ôm nó vào lòng vỗ về.
….
” Bà chủ” ông quản gia bước vào thư phòng tráng lệ.
” Đến rồi phải không?” Bà chủ nhếch mép hơi tỏ ý cười.
” Rầm” Cánh cửa phòng bị đạp không thương tiếc.
” Loại gỗ đó mắc tiền lắm đấy”
” Sao mẹ lại làm vậy? Sao mẹ lại làm cái trò bẩn thỉu đó hả” cậu hét ầm lên.
” Chậc chậc, con bình tĩnh xem nào, con nói gì mẹ không hiểu?” Phu nhân vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên thường ngày
” Thế cái lũ đó không phải do mẹ làm sao? Tức cười”
” Chết thật, mẹ đã dặn chúng nó không được động đến con bé cơ mà, thật là làm ăn chẳng cẩn thận gì hết. Thế có sao không, cần tiền mua bông băng không hả, mẹ có dư ít tiền lẻ đấy” bà ta cợt nhả
” Mẹ câm ngay” cậu lại một lần nữa không giữ được bình tĩnh mà hét lên.
” Tôi sẽ bảo vệ nó. Dù cho mẹ có làm gì đi chăng nữa, vì vậy, từ giờ tôi và mẹ sẽ đối đầu với nhau xem ai thắng nhé?” Cánh cửa vô tội một lần nữa lại bị đá không thương tiếc.
Vẻ mặt thản nhiên của phu nhân chỉ giữ được đến khi hình bóng cậu khuất đi. Nước mắt lăn dài trên gò má, bà không chịu nổi mà ngã xuống mặt bàn. Ông quản gia vội vàng chạy lại đỡ người phụ nữ xinh đẹp tiều tụy.
” Phu nhân, phu nhân không sao chứ? Để tôi gọi bác sĩ nhé?”
” Tôi thật là độc ác phải không ông Gray? Tôi thật sự là một người mẹ tồi” cổ họng bà khản đặc, nói không thành lời.
” Phu nhân đã thành công rồi mà, phu nhân phải cứng rắn lên, rồi cậu chủ sẽ hiểu thôi” ông quản gia vỗ về, cuộc đời của phu nhân, sao thật lắm khổ đau.
….
….
” Mi, đừng giận tao nữa mà” Cậu năn nỉ, mỏ chu ra đến dễ thương phát ghét.
Đồ đạc trong nhà đều đã được cậu cho người dọn dẹp sạch sẽ và trang hoàng lại mới hết. Sau khi nghe cậu giải thích, mẹ của nó cũng đỡ hơn phần nào tức giận. Duy chỉ có nó là vẫn chẳng thèm mở miệng nói với cậu câu nào.
” Này, mày cứ đánh tao đi” cậu lấy tay nó tát bôm bốp vào mặt mình.
Nó giật tay lại, vẫn quay mặt nhìn ra phía ngoài.
” Mày không hết giận tao thì tao còn thiết sống trên đời này làm gì nữa, thôi tao chết quách đi cho rồi” cậu vờ đứng lên lấy tay bóp cổ, thế mà có đứa ngây thơ tưởng thiệt vội vàng ngăn lại.
” Thôi được rồi em không giận nữa, nhưng…” nó ấp úng.
” Nhưng gì? Mày muốn gì tao cũng chiều theo hết á, nói đi” cậu tay bắt mặt mừng.
” Chuyện anh Ca thích bạn An là thật hả?” Nó thấy sao mình ích kỉ quá, bèn lập tức sửa lại câu nói” A…a í em là chúc, chúc anh với bạn An thích nhau thật vui vẻ nha, em luôn luôn ủng hộ”
” Mày nhắc tao mới nhớ, tao bị người ta từ chối rồi” cậu vờ làm mặt ủ rũ.
” Sao lại thế?” Nó ngạc nhiên, nhưng không hiểu sao trong lòng có chút vui vui.
” Bạn ấy chê tao mập, tao xấu”
” Ôi chu choa mạ ơi, anh Ca em đẹp trai thế này không để đâu cho hết thì lấy chỗ đâu mà chê mập, chê xấu. Bạn ấy thật là chẳng có mắt thẩm mĩ gì cả”
” Tao biết mày nói thế chỉ để an ủi tao thôi chứ gì? Chắc mày cũng nghĩ tao xấu, tao mập phải không?”
” Trời ơi, anh Ca đẹp trai nhất trần đời mà”
” Mày thề tao mới tin”
” Em xin thề” nó chấm chút nước bót rồi chỉa ngón trỏ lên trời.
” Thế mày hết giận tao rồi phải không?”
” Vâng” nó vui vẻ tươi cười.
” Coi như đây là quà xin lỗi” cậu nhét vào tay nó một cái dây chuyền bằng bạc, mặt có hình hai ngôi sao dính vào với nhau trông rất đẹp, ở đằng sau còn khắc chữ LTM và MTL nữa.
” Oa, đẹp quá à, đây là sao của tụi mình nè” nó trầm trồ.
” Nhớ giữ cẩn thận đó, mất là tao cắt cổ”
” Vâng”
Cậu và nó, hai con người sao cảm thấy trong lòng có nhiều xúc cảm lạ lẫm, nửa thương nửa nhớ. Có một cô gái đứng ở trong nhà, mỉm cười thật đẹp, có lẽ nhiệm vụ của cô, cũng gần như đã hoàn thành.
….
Cậu vừa ngồi vừa nghịch cây thước kẻ, mắt thì cứ lâu lâu lại liếc nhìn ra phía cửa lớp.
” Xoạch”
Cậu giật mình, giả bộ không quan tâm, chú tâm vào quyển sách.
Bóng dáng ấy đang đi tới bàn cậu, rõ là nó rồi, sao tự nhiên người cậu đổ nhiều mồ hôi thế nhỉ.
” Hi Lâm” bóng dáng ấy ôm chầm lấy người cậu.
Quái lạ, thường thường nó vào là bà ác quỷ la to lắm cơ mà, sao hôm nay bả chỉ chú tâm ghi chép chứ. Với lại hôm qua cậu và nó cãi nhau, dù cho là nó có lại làm hòa đi chăng nữa thì cũng không xưng hô với cậu kiểu đấy.
” An?” Cậu ngước đầu lên, nói giọng ngạc nhiên.
” Tớ chứ ai nữa, thế Lâm còn người khác à?” Cô bé làm mặt bí xị.
” À…à không, cậu qua đây làm gì thế?” Cậu lấy tay mình gỡ bàn tay của nhỏ đang quàng vào cổ.
” Thì tất nhiên là đến thăm cậu rồi, chúng mình thích nhau thì phải đến thăm nhau chứ, đúng không?”
” An à, tớ…tớ có chuyện cần nói”
Chừng 10 phút sau, người ta thấy viễn cảnh một cô bé gái dễ thương chạy ra ngoài khóc lóc thảm thiết, ở trong có cậu bé thở dài thườn thượt, và kế bên có bà chị mặt nghiêm trọng tay vẫn tiếp túc ghi chép.
” Ê bà ác quỷ, sao nó chưa tới nữa, còn có 5 phút nữa là vào học rồi” cậu nhìn đồng hồ sốt ruột.
” Ê bà ác quỷ, bà có nghe tui nói gì không hả?”
” Ê?”
Trâm Anh tay vẫn tiếp tục, mặt hầm hầm sát khí nhìn vào quyển sổ như muốn ăn tươi nuốt sống từng con chữ đang được viết ra, miệng cười đểu liên tục làm cậu hơi lạnh sống lưng.
Cậu đang định là nếu nó vào thì sẽ dẹp tự ái sang một bên, đi xin lỗi nó. Chứ cứ giận thế này mãi chắc cậu chết vì nhớ nó quá, thế mà đến lúc cô giáo vào lớp nó vẫn chẳng chịu đến.
” Hôm nay bạn Huyền Mi nghỉ học à, các em có ai biết tại sao không?”
Cả lớp ngồi im thin thít.
” Không ai biết hết à, thôi để lát cô gọi điện vậy, nào bây giờ lấy tập sách ra làm bài”
“5 phút
“10 phút”
” 15 phút”
15 phút trôi qua lòng cậu như lửa đốt, cứ cồn cào không yên, có đứa ở trên đã chịu gập quyển sổ cất đi, quay xuống lo lắng.
” Lâm, lần trước còn có tao, lần này không có, chẳng lẽ…”
Cậu đứng bật dậy sách cặp ra khỏi lớp, đi ngang qua có không quên cuối đầu chào cô giáo đang mắt tròn mắt dẹt, Trâm Anh cũng lon ton chạy theo sau.
….
Cậu lao thẳng đến căn nhà phía cuối hẻm, cửa bị đạp đổ, đồ đạc vỡ lung tung, mảnh thủy tinh văng tung tóe. Trong góc tối có hai con người ôm nhau khóc thút thít.
” Mi, Mi, mày có sao không?” Cậu lao đến sờ nắn tay chân nó, mặt cắt không còn giọt máu.
Mẹ nó xô cậu ra, mặt hầm hầm giận dữ
” Cậu Lâm, tôi biết là nhà chúng tôi có nghèo. Nhưng chúng tôi rất yêu quý cậu, thậm chí còn cho cậu ở lại cơ mà. Tại sao cậu lại đối xử với chúng tôi như thế chứ?”
” Cô à, cô nói gì con không hiểu?”
….
1 tiếng trước.
” Mẹ ơi, con đi học nhé” nó vui vẻ, nóng lòng muốn nói cho cậu biết chuyện nó thích cậu.
” Chờ chút mẹ chở” mẹ nó dắt chiếc xe honda cũ ra.
” Nhưng mẹ còn phải đi bán nữa mà, thôi để con đi bộ được rồi”
” Không sao, mẹ nhờ người ta trông hộ rồi, lên xe mẹ chở đi, trường xa chứ có gần đâu”
” Dạ vâng” nó tươi cười đẩy xe phụ mẹ.
Đứng trước cửa nhà là 4 người đàn ông to cao, áo vest đen lịch lãm, nhưng mặt nhìn rất giang hồ, xăm trổ đầy mình.
” Các anh…các anh là ai?” Mẹ nó run run đứng trước che chắn cho nó.
” Đây có phải là nhà của bà Thu và con nhóc tên là Mi không?” Tên cầm đầu lên tiếng.
” Phải… các người cần gì?”
” Hì, cần gì à, tụi bây…phá, nhớ đừng động đến bọn họ” Tên cầm đầu ra lên, lập tức cả bọn nhào vào nhà đập vỡ tất cả đồ đạc
” Các người làm gì vậy, mau thôi đi, có tin tôi gọi công an không?” mẹ nó hét lên, ôm chầm lấy nó lùi vào góc tường. Nó sợ hãi, khóc không ra tiếng
” Tôi thách bà đó, nhớ đừng làm họ bị gì, cậu Lâm không muốn đâu” tên cầm đầu không quên lệnh bà chủ phải nói hớ ra.
” Cậu…cậu Lâm” mẹ nó ngạc nhiên, nó hoảng hồn, không, anh Ca không làm thế bao giờ, sao bỗng nhiên tim nó lại quặn đau thế này.
” Phải đó, là cậu Lâm, thôi bao nhiêu đó đủ rồi, đi” Cả bọn cười ha hả đi ra, cả đời làm vệ sĩ của họ là phải đi bảo vệ người khác, thế mà hôm nay bị bà chủ sai đóng vai kẻ ác đi phá làng phá xóm, quả thật cảm thấy tội lỗi, nhưng lệnh là của bà chủ, ai dám cãi.
….
Cậu đứng như trời trồng khi nghe mẹ nó kể lại, Trâm Anh kế bên cũng không thoát khỏi cái không khí ngột ngạt.
” Bà ác quỷ, chăm sóc họ giùm tôi. Tôi phải đi”
” Nhớ bảo trọng, đừng mất bình tĩnh quá”
Cậu gật đầu chạy đi, Trâm Anh tiến tới ôm nó vào lòng vỗ về.
….
” Bà chủ” ông quản gia bước vào thư phòng tráng lệ.
” Đến rồi phải không?” Bà chủ nhếch mép hơi tỏ ý cười.
” Rầm” Cánh cửa phòng bị đạp không thương tiếc.
” Loại gỗ đó mắc tiền lắm đấy”
” Sao mẹ lại làm vậy? Sao mẹ lại làm cái trò bẩn thỉu đó hả” cậu hét ầm lên.
” Chậc chậc, con bình tĩnh xem nào, con nói gì mẹ không hiểu?” Phu nhân vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên thường ngày
” Thế cái lũ đó không phải do mẹ làm sao? Tức cười”
” Chết thật, mẹ đã dặn chúng nó không được động đến con bé cơ mà, thật là làm ăn chẳng cẩn thận gì hết. Thế có sao không, cần tiền mua bông băng không hả, mẹ có dư ít tiền lẻ đấy” bà ta cợt nhả
” Mẹ câm ngay” cậu lại một lần nữa không giữ được bình tĩnh mà hét lên.
” Tôi sẽ bảo vệ nó. Dù cho mẹ có làm gì đi chăng nữa, vì vậy, từ giờ tôi và mẹ sẽ đối đầu với nhau xem ai thắng nhé?” Cánh cửa vô tội một lần nữa lại bị đá không thương tiếc.
Vẻ mặt thản nhiên của phu nhân chỉ giữ được đến khi hình bóng cậu khuất đi. Nước mắt lăn dài trên gò má, bà không chịu nổi mà ngã xuống mặt bàn. Ông quản gia vội vàng chạy lại đỡ người phụ nữ xinh đẹp tiều tụy.
” Phu nhân, phu nhân không sao chứ? Để tôi gọi bác sĩ nhé?”
” Tôi thật là độc ác phải không ông Gray? Tôi thật sự là một người mẹ tồi” cổ họng bà khản đặc, nói không thành lời.
” Phu nhân đã thành công rồi mà, phu nhân phải cứng rắn lên, rồi cậu chủ sẽ hiểu thôi” ông quản gia vỗ về, cuộc đời của phu nhân, sao thật lắm khổ đau.
….
….
” Mi, đừng giận tao nữa mà” Cậu năn nỉ, mỏ chu ra đến dễ thương phát ghét.
Đồ đạc trong nhà đều đã được cậu cho người dọn dẹp sạch sẽ và trang hoàng lại mới hết. Sau khi nghe cậu giải thích, mẹ của nó cũng đỡ hơn phần nào tức giận. Duy chỉ có nó là vẫn chẳng thèm mở miệng nói với cậu câu nào.
” Này, mày cứ đánh tao đi” cậu lấy tay nó tát bôm bốp vào mặt mình.
Nó giật tay lại, vẫn quay mặt nhìn ra phía ngoài.
” Mày không hết giận tao thì tao còn thiết sống trên đời này làm gì nữa, thôi tao chết quách đi cho rồi” cậu vờ đứng lên lấy tay bóp cổ, thế mà có đứa ngây thơ tưởng thiệt vội vàng ngăn lại.
” Thôi được rồi em không giận nữa, nhưng…” nó ấp úng.
” Nhưng gì? Mày muốn gì tao cũng chiều theo hết á, nói đi” cậu tay bắt mặt mừng.
” Chuyện anh Ca thích bạn An là thật hả?” Nó thấy sao mình ích kỉ quá, bèn lập tức sửa lại câu nói” A…a í em là chúc, chúc anh với bạn An thích nhau thật vui vẻ nha, em luôn luôn ủng hộ”
” Mày nhắc tao mới nhớ, tao bị người ta từ chối rồi” cậu vờ làm mặt ủ rũ.
” Sao lại thế?” Nó ngạc nhiên, nhưng không hiểu sao trong lòng có chút vui vui.
” Bạn ấy chê tao mập, tao xấu”
” Ôi chu choa mạ ơi, anh Ca em đẹp trai thế này không để đâu cho hết thì lấy chỗ đâu mà chê mập, chê xấu. Bạn ấy thật là chẳng có mắt thẩm mĩ gì cả”
” Tao biết mày nói thế chỉ để an ủi tao thôi chứ gì? Chắc mày cũng nghĩ tao xấu, tao mập phải không?”
” Trời ơi, anh Ca đẹp trai nhất trần đời mà”
” Mày thề tao mới tin”
” Em xin thề” nó chấm chút nước bót rồi chỉa ngón trỏ lên trời.
” Thế mày hết giận tao rồi phải không?”
” Vâng” nó vui vẻ tươi cười.
” Coi như đây là quà xin lỗi” cậu nhét vào tay nó một cái dây chuyền bằng bạc, mặt có hình hai ngôi sao dính vào với nhau trông rất đẹp, ở đằng sau còn khắc chữ LTM và MTL nữa.
” Oa, đẹp quá à, đây là sao của tụi mình nè” nó trầm trồ.
” Nhớ giữ cẩn thận đó, mất là tao cắt cổ”
” Vâng”
Cậu và nó, hai con người sao cảm thấy trong lòng có nhiều xúc cảm lạ lẫm, nửa thương nửa nhớ. Có một cô gái đứng ở trong nhà, mỉm cười thật đẹp, có lẽ nhiệm vụ của cô, cũng gần như đã hoàn thành.
/52
|