Ba năm sau!
Thành phố những ngày bắt đầu mùa hạ mưa rơi tầm tả, những cơn mưa lạnh lẻo trong suốt cứ thả mình tự do rơi vào lòng thành phố phồn hoa tráng lệ. Người ta nói, mưa là cô nàng người yêu khó tính còn thành phố là chàng trai chung tình, những tháng ngày qua vắng bóng cơn mưa thành phố bị chiếm giữ bởi sự khô khan, nóng nực của cô nàng nắng vàng chói chang, thế nhưng thành phố vẫn một lòng chờ đợi, vẫn mở rộng vòng tay đón chờ sự xuất hiện của nàng mưa khi đã nguôi ngoai cơn ghen tị với nàng nắng, để rơi vào lòng thành phố vĩnh cữu.
Vẫn giữ thói quen như thuở nào, sáng nay Minh Hạo thức dậy thật sớm làm vệ sinh cá nhân xong thì vội vã lên đường đến trường. Sáng nay nàng mưa đã thôi cơn ghen mà trở về với lòng thành phố, ngồi trên xe buýt Minh Hạo đưa mắt nhìn ra ô cửa kính bị nhòa đi bơi mưa, âm thầm lặng lẽ quan sát nhịp sống xô bồ, tấp nập của người dân thành phố, Minh Hạo chợt phát hiện ra nỗi buồn của mưa. Những ngày nắng gắt oi ả trời không thả lấy một giọt mưa, mọi người tha thiết van xin trông chờ cơn mưa mùa hạ đầu tiên với bao niềm hy vọng, thế nhưng khi trời đã thật sự đỗ mưa, thì tình yêu thương của mọi người dành cho mưa dường như cũng tan biến theo ánh nắng chói chang khi màn mưa giăng kín.
Trước đây mọi người nói yêu mưa, thế mà khi mưa đến mọi người lại mang nào là ô, là áo mưa ra chỉ để che chắn không cho mưa chạm vào cơ thể, người thì vào nhà đóng kín cửa tránh để chàng gió thổi tạt nàng mưa bay vào, kẻ thì đứng dưới mái hiên chấp tay cầu trời cơn mưa mau tạnh, người làm thì đến công ty, người học thì đến trường không bị trễ giờ. Đâu đó còn có người thầm trách cơn mưa đến không đúng lúc, làm cho công việc làm ăn buôn bán của họ gặp nhiều rắc rối, đâu đâu cũng thấy mọi người tránh mưa, thỉnh thoảng lâu lắm mới bắt gặp được một vài tâm hồn lãng mạn, đứng dưới mái hiên đưa tay hứng lấy những giọt mưa mát lạnh, hình ảnh của một số trẻ con hồn nhiên, ngây thơ cởi truồng tắm mưa, nghịch ngợm mới thấy dễ thương làm sao.
Mưa là nền tảng gợi nên quá khứ nhiều nhất, ngồi trên xe nhìn lũ trẻ chơi đùa cùng cơn mưa Minh Hạo chợt nhớ đến mới ngày nào anh cũng chỉ là một thằng nhóc con, cũng nghịch ngợm chẳng kém ai, cũng cởi truồng tắm mưa, thế mà giờ đây anh đã là một chàng sinh viên năm thứ ba của đại học kiến trúc. Minh Hạo mĩm cười tự nhiên, ký ức bỗng chốc ùa về như đang diễn ra trước mắt, nhìn mưa anh thấy hình ảnh của anh và người bạn thân Vệ Đan cùng nhau nô đùa trên cánh đồng quê hương bát ngát dưới cơn mưa đầu tiên của mùa hạ, ngày đó thật vui khi được làm những đứa trẻ hồn nhiên, vô tư, không suy nghĩ nhiều về cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền, chỉ biết có vui chơi và học hành, ấy vậy mà giờ đây mọi chuyện đâu cũng vào đấy.
Tự dưng Minh Hạo thấy tận đáy lòng buồn không kể siết, thấy nơi sống mũi cay cay, nơi khóe mắt ươn ướt, nơi khóe miệng mằn mặn, cơn mưa sáng nay sao kéo dài và lạnh quá. Xe buýt dừng lại trước cổng trường, Minh Hạo khẽ buông tiếng thở dài, mĩm cười với chính bản thân rồi nhanh chân bước xuống xe, từng bước nhẹ nhàng đi dưới cơn mưa giờ đây chỉ còn là những hạt bụi. Cái cảm giác được đi dưới những cơn mưa bụi như thế này thật là tuyệt vời, nó lại làm cho Minh Hạo nhớ, nhớ đến da diết, nhớ đến rưng rưng, nhớ về tuổi ấu thơ với biết bao kỷ niệm đẹp, anh khép hờ đôi mắt cảm nhận khoảng trời yên bình của ngày ấu thơ. Bỗng có tiếng người gọi phát ra từ phía sau, Minh Hạo giật mình rời xa quá khứ trở về hiện tại, quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra gương mặt nhân hậu cùng nụ cười triều mến của bà cụ già bán xôi gất trước cổng trường mỗi sáng sớm, mà suốt những năm qua anh thường gọi là bà ngoại nuôi.
Bà mĩm cười thân thiện, nhìn Minh Hạo bằng ánh mắt hiền hậu.
_Minh Hạo của bà, hôm nay đã xảy ra chuyện gì làm cho con không được vui sao?
Minh Hạo nhìn bà cảm thấy nhẹ lòng, liền vội vàng chạy đến.
_Hôm nay trời mưa sao ngoại không nghĩ ở nhà cho khỏe ra đây làm gì? Ngoại có lạnh không? Có bị ướt mưa chỗ nào không?
Bà xoa đầu Minh Hạo mĩm cười hạnh phúc.
_Cái thằng nhóc tì này, hôm nay còn biết lo lắng cho ngoại nữa sao?
Minh Hạo gãi đầu bối rối chợt thấy mình thật vô tâm, tuy rằng bà đây không thân thích, không ruột rà, không quan hệ máu mủ gì với anh, nhưng kể từ lúc xa quê vào thành phố học đại học, bà là người mà anh gặp đầu tiên giữa cái đất sài thành đầy xa hoa cám dỗ này, và cũng nhờ bà mà anh mới có được một chỗ ở lý tưởng để yên tâm dồn hết sức lực cho những năm đại học xa nhà nhiều trắc trỡ. Năm nay bà đã ngoài 60 tuổi, không gia đình, con cái, họ hàng, một thân một mình mưu sinh giữa chợ đời đầy chông gai cạm bẫy.
Minh Hạo còn nhớ rất rõ cái lần đầu tiên gặp bà trước cổng trường đại học, xa nhà đi học bị kẻ xấu móc túi lấy mất hết tiền từ lúc nào mà không hay, đứng nhìn làn khói mong manh bốc lên từ những gối xôi gất ngọt lịm mà không cầm được sự đói khát, chỉ biết đưa mắt đứng nhìn, tay thì xoa xoa nơi bụng, nước bọt trong miệng cứ ứa ra rồi lại nuốt vào trong, chợt bà đưa cho anh gối xôi miệng mĩm cười bảo anh ăn đi, mất hết lòng tin vào con người, gối xôi của bà như giúp anh lấy lại lòng tin, tin vào cuộc đời vẫn còn có người tốt.
Ăn hết gối xôi bỗng Minh Hạo thấy lòng bồi hồi, cảm động thật lòng không thể nói ra, gật đầu thay lời cám ơn rồi anh nhẹ nhàng quay lưng, tiếng bà lại thốt lên triều mến. Nhìn Minh Hạo bà biết là sinh viên xa nhà đang khốn khó tìm kiếm chỗ ở, bà chủ động bảo anh hãy đến ở cùng bà khi nào tìm được nhà trọ thì dọn đi cũng chưa muộn, dù sao thì bà cũng chỉ ở có một mình, không người thân thích, có anh bên cạnh cũng cảm thấy vui hơn, cảm thấy phần nào được an ủi. Rồi Minh Hạo cũng theo bà về nhà, suốt năm học đầu tiên của đại học không biết anh đã làm phiền và tốn kém của bà bao nhiêu tiền bạc, nhưng bà vẫn vui vẻ lo cho anh như một đứa cháu trai ruột thịt, ấy vậy mà chưa một lần nào anh mở miệng hỏi thăm được bà vài câu, đại loại như bà có khỏe không?.
Giờ đây khi đối diện với bà với gương mặt nhân hậu, nụ cười triều mến đó Minh Hạo thấy sao mình thật vô tâm. Minh Hạo thấy sống mũi lại cay cay, khóe mắt lại rưng rưng, khóe miệng lại có cảm giác mằn mặn, không nói được lời nào chỉ biết vòng tay ôm thật chặt bà vào lòng. Bất ngờ trước cái ôm tình cảm của Minh Hạo, bà vô cùng ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy thật hạnh phúc.
_Minh Hạo làm gì vậy? Thả ngoại ra nào
Minh Hạo làm nũng như một đứa trẻ.
_Cho con được ôm ngoại một lát, chỉ một lát thôi Bà mĩm cười tươi rối vỗ vỗ tay vào lưng Minh Hạo.
_Minh Hạo ngoan mau thả ngoại ra, không khéo bạn học nhìn thấy lại cười con cho mà xem Minh Hạo vẫn ôm chặt lấy bà không chịu buông tay.
_Minh Hạo không sợ ai cười cả, hãy để cho Minh Hạo được ôm bà ngoại một lát đi
Bà đánh nhẹ vào đầu Minh Hạo trách yêu
_Bây giờ còn ôm lấy ngoại, sau này lấy vợ rồi là quên đi bà ngoại này liền Minh Hạo lắc đầu, mắt nhắm cảm nhận hơi ấm của tình yêu thương
_Ngoạn yên tâm đi, cho dù con có cưới vợ con cũng sẽ không quên ngoại đâu
Bà nhìn Minh Hạo gật đầu
_Được rồi, được rồi, mau thả tay ra con còn phải vào học nữa mà, cứ như vậy hoài sẽ trễ học mất đó
Cánh tay Minh Hạo từ từ nới lỏng ra, bà nhanh tay lấy một gối xôi rồi cằm tay anh đặt vào.
_Con cằm lấy mà ăn kẻo đói
Nhìn gối xôi nằm trong tay, Minh Hạo chẳng biết phải làm điều gì để thể hiện lòng cám ơn, lòng yêu thương chân thành và sâu sắc nhất đến bà, anh lại vòng tay ôm lấy bà thêm một lần nữa để bày tỏ sự yêu thương không thể diễn tả thành lời. Cánh cổng trường dần dần đóng lại, Minh Hạo buông tay chào tạm biệt bà rồi nhanh chân chạy vào trường trong niềm vui, niềm hạnh phúc hân hoan của một buổi sáng trời mưa thuần khiết trong lành.
Minh Hạo là một sinh viên ưu tú, anh luôn là tấm gương sáng để những sinh viên khác noi theo, thành tích học tập trong suốt ba năm qua của anh quả thật đáng nể, anh luôn là người dẫn đầu tốp sinh viên xuất sắc của trường, mỗi khi nhắc đến cái tên Minh Hạo người ta chẳng biết dùng từ gì để nói về anh ngoài hai từ xuất sắc và xuất sắc.
Với chiều cao lý tưởng 1m80, thân hình cân đối cùng gương mặt điển trai, thành tích học tập lại vượt bậc, Minh Hạo luôn là tâm điểm cho các cô gái nhắm tới. Từ khi đặt chân bước vào ngôi trường đại học kiến trúc này không biết đã có nhiêu cô gái tự nguyện mở lời xin được kết thân với Minh Hạo, nhưng tất cả anh đều từ chối chỉ kết thân duy nhất với một cô gái tên gọi Lưu Đan, nữ sinh của trường đại học kinh tế.
Lý do Minh Hạo muốn kết thân với Lưu Đan vì cô người duy nhất không biết giả tạo trước mặt anh, cô thanh cao và tinh khiết như một đóa hoa trời, lại mong manh và dễ vỡ. Lưu Đan là một cô gái có dàn da trắng như sữa, một gương mặt trắng hồng tựa cánh hoa anh đào, đẹp dịu dàng không tì vết lại thêm má lúm đồng tiền xinh xắn, đôi mắt to tròn tựa búp bê, sống mũi cao dọc dừa…Cô được mệnh danh là tiên nữ lạc giữa trần gian, cũng chính vì vậy mà cô được nhiều nam sinh để ý, nữ sinh ghen tỵ với sắc đẹp trời phú, một số người mạnh miệng khẳng định cô là chuẩn của cái đẹp, nhưng tiếc một điều đôi mắt cô luôn buồn rười rượi, nhìn nó lúc nào cũng có vẻ ngấn lệ.
Một đôi mắt buồn là thế nhưng nó vẫn có thừa khả năng mê hoặc người khác, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy là người ta lại cảm thấy chạnh lòng, lại có cảm giác thương hại pha vào đó một tình yêu thương cháy bỏng, có lẽ khi nhìn vào ánh mắt như ngấn lệ sầu buồn da diết đó ai cũng có chung một suy nghĩ, chắc hẳn cô có một nỗi buồn quặng đau đáy lòng không biết tâm sự cùng ai, nhưng suy cho cùng thì cũng chẳng ai biết được gì nhiều về cô ngoài cái tên Lưu Đan. Minh Hạo kết thân với Lưu Đan không phải vì cô đẹp, cô xinh như một thiên thần mùa hạ hay vì thứ gì khác, mà anh kết thân với cô vì lòng cô bao dung độ lượng và không hề biết giả tạo.
Cái lần đầu tiên Minh Hạo gặp Lưu Đan là vào một buổi chiều mưa gió ở công viên, lần đó không hiểu cô đang có chuyện buồn gì trong lòng mà một mình ngồi lặng lẽ dưới mưa ở một góc công viên vắng người qua lại ngữa mặt lên trời, mắt nhắm, hai tay dang ngang để cơn mưa mặc sức rơi vào người, vì hiếu kì về hành động lạ thường của cô và cũng không thể đứng nhìn một người con gái tự đầy đọa bản thân mình trong gió trong mưa như thế, anh vội lao người tới cùng chiếc ô đứng bên cạnh cô, không nói không rằng chỉ lặng lẽ che mưa giúp người con gái tội nghiệp với một nỗi niềm chất chứa tâm sự.
Những hạt mưa thôi không còn rơi được vào người mặc dù bên tai vẫn còn nghe rõ mồn một tiếng mưa, Lưu Đan từ tốn mở mắt ra và vô tình cô phát hiện phía trên đầu mình là một chiếc ô màu hồng nhạt, bên cạnh là một người con trai xuất sắc của trường đại học kiến trúc, cô âm thầm nhìn Minh Hạo không nói, anh cũng nhìn cô chẳng nói lời nào, cho đến khi cơn mưa bắt đầu nhỏ hạt dần và tạnh hẳn. Cơn mưa kết thúc báo hiệu sự khởi đầu của một mối quan hệ mới, quan hệ của những chữ tình. Cái nhìn nhau lặng lẽ trong mưa, không một lời nào thốt lên là thứ tình cảm rất thật tâm của những người yêu thương nhau thật lòng. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của người con gái chưa quen trước mặt, Minh Hạo cảm thấy như mình đã quen cô gái này từ lâu lắm rồi, nó có một cảm giác rất lạ, vừa quen thuộc mà lại xa lạ.
Ở bên cạnh Lưu Đan dưới cơn mưa xối xả, gió thổi vùn vụt, sấm chớp liên hồi nhưng Minh Hạo lại thấy lòng bình yên đến lạ thường và từ giây phút đó, giây phút của lần gặp gỡ đầu tiên, tình yêu đến như định mệnh, mới đó mà đã gần 1 năm anh và cô yêu thương nhau kể từ cơn mưa ấy. Có những khi ngồi một mình suy nghĩ lại những chuyện đã qua, Minh Hạo cảm thấy nó thật đẹp, thật đẹp như một giấc mơ nhưng là giấc mơ không hoàn hảo, nó không hoàn hảo ở chỗ dù anh và Lưu Đan đã là những người quan trọng không thể nào thiếu trong cuộc sống của nhau, vậy mà cô chẳng bao giờ nói gì về mình cho anh biết và bản thân anh cũng không dám mở miệng hỏi cô về những vấn đề riêng tư đó, vì cứ mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy anh lại không thể nói nên lời, có lẽ vì đôi mắt quá buồn, quá ướt át nếu như anh hỏi những chuyện mà cô cố tình chôn giấu, có lẽ từ đôi mắt ấy sẽ vỡ òa những giọt trong suốt tựa pha lê mặn nồng, đắng chát.
Ba năm đã trôi qua, ba năm kể từ ngày người bạn thân Vệ Đan gây ra lầm lỗi rồi biến mất khỏi thế giới của Minh Hạo, ba năm mất đi cảm giác yêu thương, Lưu Đan xuất hiện như gieo một mầm sống mới vào mãnh đất tình yêu trong con người anh, mang anh trở lại với cuộc sống tươi đẹp, thoát khỏi những mặc cảm tội lỗi của những chuyện đã qua. Đối với chuyện của Vệ Đan ngày xưa, Minh Hạo thừa hiểu với bản chất của một người đồng tính thì sự khao khát chiếm đoạt người đàn ông mình yêu thích là một chuyện bình thường, như nam yêu nữ và ngược lại, anh không trách Vệ Đan vì không kiềm chế được bản thân trong phút chốc mà làm ra những chuyện bệnh hoạn như thế với anh, anh chỉ trách bản thân mình ngày ấy đã không chạy theo nói lời tha thứ, mà lặng im để Vệ Đan biến mất khỏi cuộc đời anh như một cơn gió thoáng qua.
Nếu như ngày đó Minh Hạo bao dung, rộng lượng và mạnh mẽ nói ra sớm hơn rằng anh không hề trách Vệ Đan, trong tận đáy lòng anh luôn coi Vệ Đan là một người bạn thân, một người bạn trai bình thường như những người bạn trai khác, thì có lẽ Vệ Đan đã không đi và biết đâu giờ đây anh có cách nào đó giúp Vệ Đan thoát ra sự ngộ nhận về giới tính để làm một người đàn ông đích thật, với anh, Vệ Đan mãi mãi là một người bạn trai thực thụ, một kỷ niệm buồn mà giờ đây không nên nhớ cũng chẳng phải để quên đi.
Thành phố những ngày bắt đầu mùa hạ mưa rơi tầm tả, những cơn mưa lạnh lẻo trong suốt cứ thả mình tự do rơi vào lòng thành phố phồn hoa tráng lệ. Người ta nói, mưa là cô nàng người yêu khó tính còn thành phố là chàng trai chung tình, những tháng ngày qua vắng bóng cơn mưa thành phố bị chiếm giữ bởi sự khô khan, nóng nực của cô nàng nắng vàng chói chang, thế nhưng thành phố vẫn một lòng chờ đợi, vẫn mở rộng vòng tay đón chờ sự xuất hiện của nàng mưa khi đã nguôi ngoai cơn ghen tị với nàng nắng, để rơi vào lòng thành phố vĩnh cữu.
Vẫn giữ thói quen như thuở nào, sáng nay Minh Hạo thức dậy thật sớm làm vệ sinh cá nhân xong thì vội vã lên đường đến trường. Sáng nay nàng mưa đã thôi cơn ghen mà trở về với lòng thành phố, ngồi trên xe buýt Minh Hạo đưa mắt nhìn ra ô cửa kính bị nhòa đi bơi mưa, âm thầm lặng lẽ quan sát nhịp sống xô bồ, tấp nập của người dân thành phố, Minh Hạo chợt phát hiện ra nỗi buồn của mưa. Những ngày nắng gắt oi ả trời không thả lấy một giọt mưa, mọi người tha thiết van xin trông chờ cơn mưa mùa hạ đầu tiên với bao niềm hy vọng, thế nhưng khi trời đã thật sự đỗ mưa, thì tình yêu thương của mọi người dành cho mưa dường như cũng tan biến theo ánh nắng chói chang khi màn mưa giăng kín.
Trước đây mọi người nói yêu mưa, thế mà khi mưa đến mọi người lại mang nào là ô, là áo mưa ra chỉ để che chắn không cho mưa chạm vào cơ thể, người thì vào nhà đóng kín cửa tránh để chàng gió thổi tạt nàng mưa bay vào, kẻ thì đứng dưới mái hiên chấp tay cầu trời cơn mưa mau tạnh, người làm thì đến công ty, người học thì đến trường không bị trễ giờ. Đâu đó còn có người thầm trách cơn mưa đến không đúng lúc, làm cho công việc làm ăn buôn bán của họ gặp nhiều rắc rối, đâu đâu cũng thấy mọi người tránh mưa, thỉnh thoảng lâu lắm mới bắt gặp được một vài tâm hồn lãng mạn, đứng dưới mái hiên đưa tay hứng lấy những giọt mưa mát lạnh, hình ảnh của một số trẻ con hồn nhiên, ngây thơ cởi truồng tắm mưa, nghịch ngợm mới thấy dễ thương làm sao.
Mưa là nền tảng gợi nên quá khứ nhiều nhất, ngồi trên xe nhìn lũ trẻ chơi đùa cùng cơn mưa Minh Hạo chợt nhớ đến mới ngày nào anh cũng chỉ là một thằng nhóc con, cũng nghịch ngợm chẳng kém ai, cũng cởi truồng tắm mưa, thế mà giờ đây anh đã là một chàng sinh viên năm thứ ba của đại học kiến trúc. Minh Hạo mĩm cười tự nhiên, ký ức bỗng chốc ùa về như đang diễn ra trước mắt, nhìn mưa anh thấy hình ảnh của anh và người bạn thân Vệ Đan cùng nhau nô đùa trên cánh đồng quê hương bát ngát dưới cơn mưa đầu tiên của mùa hạ, ngày đó thật vui khi được làm những đứa trẻ hồn nhiên, vô tư, không suy nghĩ nhiều về cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền, chỉ biết có vui chơi và học hành, ấy vậy mà giờ đây mọi chuyện đâu cũng vào đấy.
Tự dưng Minh Hạo thấy tận đáy lòng buồn không kể siết, thấy nơi sống mũi cay cay, nơi khóe mắt ươn ướt, nơi khóe miệng mằn mặn, cơn mưa sáng nay sao kéo dài và lạnh quá. Xe buýt dừng lại trước cổng trường, Minh Hạo khẽ buông tiếng thở dài, mĩm cười với chính bản thân rồi nhanh chân bước xuống xe, từng bước nhẹ nhàng đi dưới cơn mưa giờ đây chỉ còn là những hạt bụi. Cái cảm giác được đi dưới những cơn mưa bụi như thế này thật là tuyệt vời, nó lại làm cho Minh Hạo nhớ, nhớ đến da diết, nhớ đến rưng rưng, nhớ về tuổi ấu thơ với biết bao kỷ niệm đẹp, anh khép hờ đôi mắt cảm nhận khoảng trời yên bình của ngày ấu thơ. Bỗng có tiếng người gọi phát ra từ phía sau, Minh Hạo giật mình rời xa quá khứ trở về hiện tại, quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra gương mặt nhân hậu cùng nụ cười triều mến của bà cụ già bán xôi gất trước cổng trường mỗi sáng sớm, mà suốt những năm qua anh thường gọi là bà ngoại nuôi.
Bà mĩm cười thân thiện, nhìn Minh Hạo bằng ánh mắt hiền hậu.
_Minh Hạo của bà, hôm nay đã xảy ra chuyện gì làm cho con không được vui sao?
Minh Hạo nhìn bà cảm thấy nhẹ lòng, liền vội vàng chạy đến.
_Hôm nay trời mưa sao ngoại không nghĩ ở nhà cho khỏe ra đây làm gì? Ngoại có lạnh không? Có bị ướt mưa chỗ nào không?
Bà xoa đầu Minh Hạo mĩm cười hạnh phúc.
_Cái thằng nhóc tì này, hôm nay còn biết lo lắng cho ngoại nữa sao?
Minh Hạo gãi đầu bối rối chợt thấy mình thật vô tâm, tuy rằng bà đây không thân thích, không ruột rà, không quan hệ máu mủ gì với anh, nhưng kể từ lúc xa quê vào thành phố học đại học, bà là người mà anh gặp đầu tiên giữa cái đất sài thành đầy xa hoa cám dỗ này, và cũng nhờ bà mà anh mới có được một chỗ ở lý tưởng để yên tâm dồn hết sức lực cho những năm đại học xa nhà nhiều trắc trỡ. Năm nay bà đã ngoài 60 tuổi, không gia đình, con cái, họ hàng, một thân một mình mưu sinh giữa chợ đời đầy chông gai cạm bẫy.
Minh Hạo còn nhớ rất rõ cái lần đầu tiên gặp bà trước cổng trường đại học, xa nhà đi học bị kẻ xấu móc túi lấy mất hết tiền từ lúc nào mà không hay, đứng nhìn làn khói mong manh bốc lên từ những gối xôi gất ngọt lịm mà không cầm được sự đói khát, chỉ biết đưa mắt đứng nhìn, tay thì xoa xoa nơi bụng, nước bọt trong miệng cứ ứa ra rồi lại nuốt vào trong, chợt bà đưa cho anh gối xôi miệng mĩm cười bảo anh ăn đi, mất hết lòng tin vào con người, gối xôi của bà như giúp anh lấy lại lòng tin, tin vào cuộc đời vẫn còn có người tốt.
Ăn hết gối xôi bỗng Minh Hạo thấy lòng bồi hồi, cảm động thật lòng không thể nói ra, gật đầu thay lời cám ơn rồi anh nhẹ nhàng quay lưng, tiếng bà lại thốt lên triều mến. Nhìn Minh Hạo bà biết là sinh viên xa nhà đang khốn khó tìm kiếm chỗ ở, bà chủ động bảo anh hãy đến ở cùng bà khi nào tìm được nhà trọ thì dọn đi cũng chưa muộn, dù sao thì bà cũng chỉ ở có một mình, không người thân thích, có anh bên cạnh cũng cảm thấy vui hơn, cảm thấy phần nào được an ủi. Rồi Minh Hạo cũng theo bà về nhà, suốt năm học đầu tiên của đại học không biết anh đã làm phiền và tốn kém của bà bao nhiêu tiền bạc, nhưng bà vẫn vui vẻ lo cho anh như một đứa cháu trai ruột thịt, ấy vậy mà chưa một lần nào anh mở miệng hỏi thăm được bà vài câu, đại loại như bà có khỏe không?.
Giờ đây khi đối diện với bà với gương mặt nhân hậu, nụ cười triều mến đó Minh Hạo thấy sao mình thật vô tâm. Minh Hạo thấy sống mũi lại cay cay, khóe mắt lại rưng rưng, khóe miệng lại có cảm giác mằn mặn, không nói được lời nào chỉ biết vòng tay ôm thật chặt bà vào lòng. Bất ngờ trước cái ôm tình cảm của Minh Hạo, bà vô cùng ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy thật hạnh phúc.
_Minh Hạo làm gì vậy? Thả ngoại ra nào
Minh Hạo làm nũng như một đứa trẻ.
_Cho con được ôm ngoại một lát, chỉ một lát thôi Bà mĩm cười tươi rối vỗ vỗ tay vào lưng Minh Hạo.
_Minh Hạo ngoan mau thả ngoại ra, không khéo bạn học nhìn thấy lại cười con cho mà xem Minh Hạo vẫn ôm chặt lấy bà không chịu buông tay.
_Minh Hạo không sợ ai cười cả, hãy để cho Minh Hạo được ôm bà ngoại một lát đi
Bà đánh nhẹ vào đầu Minh Hạo trách yêu
_Bây giờ còn ôm lấy ngoại, sau này lấy vợ rồi là quên đi bà ngoại này liền Minh Hạo lắc đầu, mắt nhắm cảm nhận hơi ấm của tình yêu thương
_Ngoạn yên tâm đi, cho dù con có cưới vợ con cũng sẽ không quên ngoại đâu
Bà nhìn Minh Hạo gật đầu
_Được rồi, được rồi, mau thả tay ra con còn phải vào học nữa mà, cứ như vậy hoài sẽ trễ học mất đó
Cánh tay Minh Hạo từ từ nới lỏng ra, bà nhanh tay lấy một gối xôi rồi cằm tay anh đặt vào.
_Con cằm lấy mà ăn kẻo đói
Nhìn gối xôi nằm trong tay, Minh Hạo chẳng biết phải làm điều gì để thể hiện lòng cám ơn, lòng yêu thương chân thành và sâu sắc nhất đến bà, anh lại vòng tay ôm lấy bà thêm một lần nữa để bày tỏ sự yêu thương không thể diễn tả thành lời. Cánh cổng trường dần dần đóng lại, Minh Hạo buông tay chào tạm biệt bà rồi nhanh chân chạy vào trường trong niềm vui, niềm hạnh phúc hân hoan của một buổi sáng trời mưa thuần khiết trong lành.
Minh Hạo là một sinh viên ưu tú, anh luôn là tấm gương sáng để những sinh viên khác noi theo, thành tích học tập trong suốt ba năm qua của anh quả thật đáng nể, anh luôn là người dẫn đầu tốp sinh viên xuất sắc của trường, mỗi khi nhắc đến cái tên Minh Hạo người ta chẳng biết dùng từ gì để nói về anh ngoài hai từ xuất sắc và xuất sắc.
Với chiều cao lý tưởng 1m80, thân hình cân đối cùng gương mặt điển trai, thành tích học tập lại vượt bậc, Minh Hạo luôn là tâm điểm cho các cô gái nhắm tới. Từ khi đặt chân bước vào ngôi trường đại học kiến trúc này không biết đã có nhiêu cô gái tự nguyện mở lời xin được kết thân với Minh Hạo, nhưng tất cả anh đều từ chối chỉ kết thân duy nhất với một cô gái tên gọi Lưu Đan, nữ sinh của trường đại học kinh tế.
Lý do Minh Hạo muốn kết thân với Lưu Đan vì cô người duy nhất không biết giả tạo trước mặt anh, cô thanh cao và tinh khiết như một đóa hoa trời, lại mong manh và dễ vỡ. Lưu Đan là một cô gái có dàn da trắng như sữa, một gương mặt trắng hồng tựa cánh hoa anh đào, đẹp dịu dàng không tì vết lại thêm má lúm đồng tiền xinh xắn, đôi mắt to tròn tựa búp bê, sống mũi cao dọc dừa…Cô được mệnh danh là tiên nữ lạc giữa trần gian, cũng chính vì vậy mà cô được nhiều nam sinh để ý, nữ sinh ghen tỵ với sắc đẹp trời phú, một số người mạnh miệng khẳng định cô là chuẩn của cái đẹp, nhưng tiếc một điều đôi mắt cô luôn buồn rười rượi, nhìn nó lúc nào cũng có vẻ ngấn lệ.
Một đôi mắt buồn là thế nhưng nó vẫn có thừa khả năng mê hoặc người khác, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy là người ta lại cảm thấy chạnh lòng, lại có cảm giác thương hại pha vào đó một tình yêu thương cháy bỏng, có lẽ khi nhìn vào ánh mắt như ngấn lệ sầu buồn da diết đó ai cũng có chung một suy nghĩ, chắc hẳn cô có một nỗi buồn quặng đau đáy lòng không biết tâm sự cùng ai, nhưng suy cho cùng thì cũng chẳng ai biết được gì nhiều về cô ngoài cái tên Lưu Đan. Minh Hạo kết thân với Lưu Đan không phải vì cô đẹp, cô xinh như một thiên thần mùa hạ hay vì thứ gì khác, mà anh kết thân với cô vì lòng cô bao dung độ lượng và không hề biết giả tạo.
Cái lần đầu tiên Minh Hạo gặp Lưu Đan là vào một buổi chiều mưa gió ở công viên, lần đó không hiểu cô đang có chuyện buồn gì trong lòng mà một mình ngồi lặng lẽ dưới mưa ở một góc công viên vắng người qua lại ngữa mặt lên trời, mắt nhắm, hai tay dang ngang để cơn mưa mặc sức rơi vào người, vì hiếu kì về hành động lạ thường của cô và cũng không thể đứng nhìn một người con gái tự đầy đọa bản thân mình trong gió trong mưa như thế, anh vội lao người tới cùng chiếc ô đứng bên cạnh cô, không nói không rằng chỉ lặng lẽ che mưa giúp người con gái tội nghiệp với một nỗi niềm chất chứa tâm sự.
Những hạt mưa thôi không còn rơi được vào người mặc dù bên tai vẫn còn nghe rõ mồn một tiếng mưa, Lưu Đan từ tốn mở mắt ra và vô tình cô phát hiện phía trên đầu mình là một chiếc ô màu hồng nhạt, bên cạnh là một người con trai xuất sắc của trường đại học kiến trúc, cô âm thầm nhìn Minh Hạo không nói, anh cũng nhìn cô chẳng nói lời nào, cho đến khi cơn mưa bắt đầu nhỏ hạt dần và tạnh hẳn. Cơn mưa kết thúc báo hiệu sự khởi đầu của một mối quan hệ mới, quan hệ của những chữ tình. Cái nhìn nhau lặng lẽ trong mưa, không một lời nào thốt lên là thứ tình cảm rất thật tâm của những người yêu thương nhau thật lòng. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của người con gái chưa quen trước mặt, Minh Hạo cảm thấy như mình đã quen cô gái này từ lâu lắm rồi, nó có một cảm giác rất lạ, vừa quen thuộc mà lại xa lạ.
Ở bên cạnh Lưu Đan dưới cơn mưa xối xả, gió thổi vùn vụt, sấm chớp liên hồi nhưng Minh Hạo lại thấy lòng bình yên đến lạ thường và từ giây phút đó, giây phút của lần gặp gỡ đầu tiên, tình yêu đến như định mệnh, mới đó mà đã gần 1 năm anh và cô yêu thương nhau kể từ cơn mưa ấy. Có những khi ngồi một mình suy nghĩ lại những chuyện đã qua, Minh Hạo cảm thấy nó thật đẹp, thật đẹp như một giấc mơ nhưng là giấc mơ không hoàn hảo, nó không hoàn hảo ở chỗ dù anh và Lưu Đan đã là những người quan trọng không thể nào thiếu trong cuộc sống của nhau, vậy mà cô chẳng bao giờ nói gì về mình cho anh biết và bản thân anh cũng không dám mở miệng hỏi cô về những vấn đề riêng tư đó, vì cứ mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy anh lại không thể nói nên lời, có lẽ vì đôi mắt quá buồn, quá ướt át nếu như anh hỏi những chuyện mà cô cố tình chôn giấu, có lẽ từ đôi mắt ấy sẽ vỡ òa những giọt trong suốt tựa pha lê mặn nồng, đắng chát.
Ba năm đã trôi qua, ba năm kể từ ngày người bạn thân Vệ Đan gây ra lầm lỗi rồi biến mất khỏi thế giới của Minh Hạo, ba năm mất đi cảm giác yêu thương, Lưu Đan xuất hiện như gieo một mầm sống mới vào mãnh đất tình yêu trong con người anh, mang anh trở lại với cuộc sống tươi đẹp, thoát khỏi những mặc cảm tội lỗi của những chuyện đã qua. Đối với chuyện của Vệ Đan ngày xưa, Minh Hạo thừa hiểu với bản chất của một người đồng tính thì sự khao khát chiếm đoạt người đàn ông mình yêu thích là một chuyện bình thường, như nam yêu nữ và ngược lại, anh không trách Vệ Đan vì không kiềm chế được bản thân trong phút chốc mà làm ra những chuyện bệnh hoạn như thế với anh, anh chỉ trách bản thân mình ngày ấy đã không chạy theo nói lời tha thứ, mà lặng im để Vệ Đan biến mất khỏi cuộc đời anh như một cơn gió thoáng qua.
Nếu như ngày đó Minh Hạo bao dung, rộng lượng và mạnh mẽ nói ra sớm hơn rằng anh không hề trách Vệ Đan, trong tận đáy lòng anh luôn coi Vệ Đan là một người bạn thân, một người bạn trai bình thường như những người bạn trai khác, thì có lẽ Vệ Đan đã không đi và biết đâu giờ đây anh có cách nào đó giúp Vệ Đan thoát ra sự ngộ nhận về giới tính để làm một người đàn ông đích thật, với anh, Vệ Đan mãi mãi là một người bạn trai thực thụ, một kỷ niệm buồn mà giờ đây không nên nhớ cũng chẳng phải để quên đi.
/21
|