1. Tắm suối nước nóng.
Trước Tết Âm lịch, nhà xuất bản của cô có tổ chức cho mọi người cùng đi tắm suối nước nóng, thế nên cô bèn hỏi: có thể mang người nhà đi suối nước nóng hay không?
Vì biết cô vừa tân hôn nên tất cả mọi người ai cũng đều ủng hộ cô dẫn chồng mình theo cùng, nhưng trong nội tâm của cô lại âm thầm kêu khổ, cô thật sự là không muốn anh đi chung mà...!
Hôm nay Từ Mộ Duyên tăng ca thế nên Tang Điềm về nhà trước, cô phải suy nghĩ xem buổi tối phải nói với anh như thế nào về việc này đây? Cô muốn cùng các đồng nghiệp cùng đi làng du lịch và tắm suối nước nóng, 3 ngày 2 đêm, có thể mang theo người nhà đi cùng nhưng cô lại không muốn anh cùng đi...
Từ Mộ Duyên mãi cho đến buổi tối hơn 10 giờ mới về, anh thấy cô đang nằm trên giường đọc sách, cả người cô như là muốn rúc vào trong chăn luôn rồi, sách trên tay cô nhăn lại, hai mắt lim dim.
Anh nhịn không được lại nhíu mày, anh đi qua thò tay ra phía sau ôm cô lên, sau đó lấy một cái gối kê ra sau lưng của cô, nhẹ giọng khiển trách: Anh đã bảo em không được nằm đọc sách mà? Làm như vậy sẽ hại mắt đấy.
Thực ra cô buồn ngủ lắm rồi nhưng lại nghĩ đến còn có chuyện muốn bàn bạc với anh nên mới căng mắt ra mà gắng thức. Mà lúc này cô lại bị anh ôm lên, hai mắt cô đã híp lại thành một đường thẳng rồi, trông cô rất mệt mỏi, thực sự thì cô rất mệt, nhịn không được cô ngáp một cái rồi nói: Anh đã về rồi à? Em chờ anh rất lâu rồi đó, chờ tới nổi mà muốn ngủ luôn rồi này...
Cô tự nhiên thấy rất vui vì hôm nay nhìn anh có vẻ rất dễ nói chuyện. Cô đột nhiên thấy anh đứng dậy, vội vã kéo anh lại: Em có chuyện muốn nói.
Anh nhướng mày, thì ra là có chuyện muốn nói: Em nói đi.
Thực ra... Ngày mai em cùng các đồng nghiệp trong công ty đi tắm suối nước nóng, đi ba ngày hai đêm. Nói xong cô cẩn thận mà nhìn anh.
Từ Mộ Duyên muốn cùng cô chơi trò tán tỉnh ở suối nước nóng, vì thế không phải là đi cùng anh là tốt nhất sao? Vì vậy anh ôm cô, anh kề sát lỗ tai cô nhẹ nhàng mà dụ dỗ: Ngoan nào, em đợi vài ngày nữa để anh sắp xếp thời gian rồi dẫn em đi.
Tang Điềm mất hứng, sau khi kết hôn thì cơ bản thời gian của cô đều bị anh chiếm hết. Lúc trước là cô dính anh, bây giờ vị trí bị đổi lại rồi, lần này cô lại thành người bị dính, hơn nữa...anh quá đói!
Bây giờ cô muốn đi chơi thực ra cũng là để thả lỏng vài ngày... Mà bây giờ nếu như cùng anh đi thì... Nghe giọng điệu của anh, cô đoán cô nhất định sẽ mệt đến chết!
Cô lo trái lo phải nghĩ cố tìm một lí do thích hợp để từ chối anh, cuối cùng cô ôm cánh tay của anh lắc lắc làm nũng: Nhưng em lại muốn đi cùng bọn họ nha...! Chuyến đi này là do nhà xuất bản tổ chức, nếu như là bình thường thì những chúng rất đắt đó, bởi vậy em không thể lãng phí.
Miễn phí? Hử? anh cố ý kéo dài âm cuối.
Đúng rồi! Vì vậy không thể lãng phí! cô trả lời đúng lí hợp tình, nhưng lại không biết rằng mình đang rơi vào cái hố của người nào đó.
Quả nhiên, anh câu môi nói: Đi với anh cũng miễn phí mà, còn được tặng thêm phục vụ năm sao.
... cô chẹp miệng, trong chốc lát không biết nói gì.
Từ Mộ Duyên nhìn cô, lại cho là cô không vui nên đằng hắng một tiếng: Được rồi, được rồi, em muốn đi thì đi đi.
Ông xã anh thật tốt, chờ em, em sẽ về nhanh thôi! Trên mặt Tang Điềm ngay lập tức xuất hiện lên nét tươi cười, cô còn chủ động ôm cổ anh, hôn lên môi anh một cái: Em đi ngủ trước đây, anh ngủ ngon nha. Cô vừa nói xong cả người đều đã nằm trong chăn rồi.
Từ Mộ Duyên nhìn cô nằm trong chăn trở mình tìm một tư thế thoải mái, đưa lưng về phía anh, anh bất đắc dĩ đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Khi anh đi ra thì cô đã ngủ từ lâu rồi. Trong nhà yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của cô. Trong phòng là ánh đèn nhàn nhạt mà ấm áp, khiến cho đáy lòng anh cảm thấy thoã mãn.
Nhấc chăn lên cẩn thận mà nằm xuống bên cô, vươn tay ôm cô vào lòng, người đang ngủ an ổn kia trở mình ôm lấy anh, không hề biết gì mà cọ sát vào lòng anh. Cúi đầu hôn cô, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn cô, ôm cô đi ngủ, một đêm không mơ.
Do tối hôm qua ngủ sớm, lại có một giấc ngủ ngon nên hôm nay cô dậy rất sớm. Chuyện đầu tiên khi cô tỉnh dậy là lăn trên giường, cô duỗi mỏi lưng mới mở mắt dậy thì thấy anh đang nhìn cô chằm chằm: Sao anh lại nhìn em như thế...
Khi nào thì bọn em tập hợp? Anh hỏi.
10 giờ. nói tới đây cô chợt nhớ ra là tối qua cô quên đặt đồng hồ báo thức vì thế vội hỏi: Mấy giờ rồi?
Mới 7 giờ 40 thôi, em có muốn ngủ tiếp không?
Cô nhẹ nhàng thở ra, cô còn tưởng là cô đã trễ rồi cơ: không ngủ nữa, mà so anh lại không đi làm?
Hôm nay không cần gấp, anh muốn đưa em đến chỗ tập hợp trước.
Cô hào hứng mà bước xuống giường: Hôm nay để em làm bữa sáng cho anh nhé? Bình thường anh đều dậy trước cô nên thành ra bữa sáng cũng là anh làm. Anh ở Mĩ nhiều năm như vậy nên anh làm bữa sáng rất đơn giản, hầu như là kiểu Tây Âu. Cũng may cô cũng rất thích.
Anh bỗng nhiên nở nụ cười Tốt! sau đó thì trở mình đè lên người cô.
Anh, anh làm gì thế? Cô vươn tay đẩy anh, rõ ràng đã nói là sẽ không làm mà! Vậy bây giờ anh đang làm gì thế?
Em nói làm bữa sáng cho anh. người nào đó đã hoá thân thành sói xám, bắt đầu ăn thịt cô bé thỏ trắng của mình.
... Anh không nên xuyên tạc ý của cô ư?Tang Điềm khóc không ra nước mắt, chỉ có thể yếu ớt nói: Không được để lại dấu hôn trên người em, em còn phải đi suối nước nóng...
Anh không trả lời nhưng động tác hôn cô nhẹ nhàng của anh đã cho cô câu trả lời.
Sau khi kết thúc, Từ Mộ Duyên ôm cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Cô kéo cơ thể mệt mỏi của mình đi tìm đồ bơi. Bình thường cô rất ít khi bơi vì cô chỉ có thể bơi hơn 2m mà thôi. Năm ngoái, cô cùng với Tô Tầm và Chu Thụy Tình đi suối nước nóng. Đồ tắm là do Chu Thụy Tình đưa cho, cô và Tô Tầm mỗi người một bộ, nên cô chỉ có mỗi bộ này mà thôi.
Tìm mãi cuối cùng cô cũng thấy rồi.
Anh định đến gọi cô xuống ăn điểm tâm, nhưng nhìn thấy áo tắm trên tay cô, đây là...áo tắm 2 mảnh. Ah không, có nhiều vải hơn tí xíu nhưng đối với anh như vậy là quá lộ rồi.
Em định mặc cái này? trong giọng nói của anh là tầng tầng bất mãn, đầy bá đạo thuộc về nam giới.
Cô thì cảm thấy bộ đồ này rất được, trên thân áo còn có nữa đường viền bằng hoa nữa, dài cũng cỡ tới rốn, bên mép quần là một ít bông hoa nhỏ. Nếu như nói theo lời của Chu Thụy Tình thì là không quá lộ liễu hay là gợi cảm mà là rất trẻ trung, rất thanh nhã.
Trong chuyến đi lần này thì phụ nữ chiếm đa số, bình thường bọn họ cũng sẽ ăn mặc rất cẩn thận, vì vậy áo tắm kiểu này sẽ không quá bắt mắt. Cô đang sửa sang lại quần áo của mình, vì là đi 3 ngày 2 đêm nên quần áo phải luôn chuẩn bị đủ. Vì lúc sáng cô bị anh giày vò nên bây giờ giọng điệu của cô thể hiện sự không thèm để ý tới anh: đúng vậy! Không phải mọi người đi tắm suối nước nóng đều mặc đồ bơi sao?
Từ Mộ Duyên trầm mặc, bây giờ anh hối hận rồi, đáng lẽ lúc sáng phải để lại những dấu hôn chằn chịt trên người cô, nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của cô thì anh chỉ có thể nói: Đi ăn điểm tâm thôi! Sau khi đi ra ngoài thì yên lặng lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Hai người đến dưới tầng lâu cô làm việc, xe buýt đã đợi sẵn ở dưới lầu, anh thấy chị Trần đã đứng trước xe chờ bọn họ, tay cầm túi mua đồ, anh lập tức yên tâm.
Cô vừa xuống xe liền muốn ôm balo của mình chạy lại, nhưng anh lại giữ chặt cô lại: Chờ chút.
Cô quay đầu, lại có chút nóng nảy: Làm gì vậy, đã trễ rồi.
Cầm theo cái này nữa. Anh kín đáo đưa cho cô một cái túi. Cô cầm lấy nói một tiếng được liền chạy đến bên kia.
Chị Trần mới sáng sớm đã nhận được một cuộc điện thoại. Chẳng qua là nhờ cô ấy đi mua hộ bộ đồ tắm, một bộ đồ kín đáo.
Sau đó ở chỗ này đợi cậu ta. Bây giờ cô lại nhìn thấy một màn này, bây giờ cô đã hiểu vì sao lại như vậy.
Vợ không ở nhà buổi tối đầu tiên, anh gọi điện thoại cho cô. Nhưng cô không muốn nói chuyện mà lại muốn cùng các đồng nghiệp đi chơi, chỉ vội vội vàng vàng cúp điện thoại, được rồi.
Vợ không ở nhà vào buổi tối ngày thứ hai, anh gọi điện cho cô hỏi khi nào thì về, anh đi đón cô.
Cuối cùng vào buổi tối thứ ngày ba, thì cũng là lúc vợ bé nhỏ của anh phải về rồi. Từ Mộ Duyên tâm tình rất tốt mà đợi ở dưới lầu chỗ cô làm việc.
Anh đến quá sớm mà xe lại về trễ cho nên, anh đợi rất lâu mới thấy được chiếc xe chở vợ của anh từ từ đi tới. Các đồng nghiệp của cô từ từ đi xuống, thấy anh thì gật đầu chào hỏi. Lại đợi một lát, nhưng lại không thấy cô xuống, lại đợi một phút thì thấy một người được các đồng nghiệp khác đỡ xuống xe.
Vừa nhìn thấy hình ảnh cô bước xuống xe, khuôn mặt anh lập tức lạnh xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy trong mắt anh là sự tức giận, cười hì hì nói: Không cẩn thận té ngã mà thôi
Từ Mộ Duyên đi lên phía trước, nói cảm ơn với đồng nghiệp của cô, rồi đi đến ôm cô lên, lạnh lùng xoay người.
Các đồng nghiệp nữ của cô cảm thán: Tổng giám đốc bá đạo tức giận nha...!
Lên xe cô ấp úng giải thích cho anh: Em ở đó em bị một đứa bé trai đụng cho nên bị ngã, mà chỗ đó lại rất trơn, xung quanh lại có rất nhiều cây cối và hòn đá nhỏ, cho nên không cẩn thận té đau...
Anh trầm mặt lái xe, không có trả lời.
Tuy trên đường anh làm mặt lạnh nhưng vừa về tới nhà lại cầm chân của cô lên cẩn thận xem thử. Cô nhanh chóng lấy từ túi sách ra tờ giấy khám bệnh của bệnh viện, cô nhỏ giọng nói anh: Không có bị thương đến xương, qua vài ngày nữa là có thể đi bộ rồi.
Anh lúc này mới yên tâm mà để chân cô xuống: Có bị thương chỗ nào khác nữa không?
Cô cẩn thận mà vén góc áo lên, lộ ra một chỗ sưng đỏ: Chỗ này...bị sưng lên.
Anh nhịn: Còn nữa không?
...Hết rồi. Thực ra còn vài chỗ bị trầy da nhưng cô không nói cho anh biết, dù sao thì mấy ngày này cô đang bị thương chắc anh sẽ không lột đồ cô đâu.
Em muốn ăn gì? Anh ôm cô bế vào phòng ngủ, thả cô lên giường, bắt đầu cởi đồ của cô ra...
Tang Điềm đỏ mặt, tuy đã ba ngày không gặp... Nhưng bây giờ cô đang bị thương mà...! Anh sẽ không thèm khát tới vậy chứ...
Anh...anh làm gì vậy... Em còn đang bị thương mà. cô vươn tay giữ lại đồ của mình.
Động tác của anh dừng lại, nhưng anh vẫn tiếp tục cởi cho đến khi trên người cô chỉ lại đồ trong mà thôi. Anh cẩn thận kiểm tra cả người cô, sau đó thì phát hiện khuỷu tay của cô bị bầm, còn bị trầy da, đầu gối thì xưng lên một mảnh...
Còn nói là hết rồi? Vậy những chỗ này là gì? Khuôn mặt anh lập tức lạnh xuống khi thấy nhưng vết thương này.
Cô cắn môi, rồi thò tay ôm lấy anh, sờ người anh, mơ mơ màng màng mà nói: Chồng à, em lạnh...
...
Sau khi chuyện này kết thúc thì cô bắt đầu phàn nàn với anh về ngày hôm đó. Ngày đó cô còn chưa xuống nước thì liền bị thương rồi, cho nên cô chưa được tận hưởng niềm vui nha!
Sau khi các vết bầm trên người cô tan hết thì anh liền dẫn cô đi du lịch, hưởng thụ thế giới hai người ở suối nước nóng. Dĩ nhiên cô mặt bộ đồ hai mảnh lúc trước. Cũng có thể nói là anh được toại nguyện.
- ---------
2. Đi dạo
Chỗ ở của bọn họ cách khuôn viên của trường đại học rất gần, mà mỗi lần muốn về nhà thì phải đi qua đây. Bây giờ đã là mùa xuân, là mùa hoa nở! Đột nhiên Tang Điềm nổi hứng muốn đi dạo. Vì vậy, sau khi ăn cơm xong cô liền lôi Từ Mộ Duyên đi dạo trong khuôn viên.
Bây giờ trời đã tối, hai người đi trên con đường nhỏ mà bọn họ hay đi, dưới bóng cây, trong khuôn viên không thiếu nhất là những cặp đôi, chỉ cần nhìn một chút thôi thì có thể nhìn thấy những cặp đôi trẻ tuổi trên đường, tất cả đều là những sinh viên khoảng 22 tuổi. Khi cô nhìn thấy họ, cô lại nghĩ đến cô và anh hồi trước.
Các cặp đôi bây giờ đã cởi mở hơn rất nhiều so với bọn họ hồi xưa, trên con đường này cô không biết đã thấy bao nhiêu hành động thân mật của họ rồi, họ cũng không có tìm một chỗ kín đáo nào để...
Trên đường cô đỏ mặt, nói nhỏ với anh: Hay là chúng ta đi chỗ khác đi?
Từ Mộ Duyên nở nụ cười, chế nhạo nói: Ngượng ngùng sao?
Không phải...
Anh kề sát đến nên tai cô: Hồi trước chúng ta cũng như vậy mà.
Không có! Lúc trước chúng ta không có công khai như vậy! Cô đỏ mặt cãi lại.
Anh bỗng nhiên cười, rồi cúi xuống hôn cô. Mặt cô lập tức đỏ lên, tim đập loạn nhịp, cả hai ở trong này hôn môi, hai người giống như trở về với quá khứ, mà cảm giác ngượng ngùng lúc trước cũng giống nhau như đúc. Không lâu sau đó, Từ Mộ Duyên liền dắt cô đi ra khỏi con đường nhỏ đó.
Ở gần sân trường đại học thì khó tránh khỏi sẽ gặp một nhóm lớn cô gái trẻ tuổi, hai người lại đi một lúc lâu trong sân nên cô lại càng cảm thấy mình đã già rồi. Mà điều cô để ý nhất chính là, anh có cùng suy nghĩ với cô hay không? Anh mỗi ngày đều thấy nhiều người như vậy, nhìn cô lâu như vậy, anh có thể chán cô không?
Vì vậy cô liền phàn nàn cùng anh: Ai kêu anh mua nhà ở gần đây chứ, để mỗi ngày đều phải nhìn thấy các cô gái thanh xuân phơi phới, làm em cảm thấy càng ngày càng già rồi...
Từ Mộ Duyên nhìn khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen láy của cô, trên người vẫn còn những nét đẹp ngày xưa. Anh thật sự là không nhìn ra cô có cái gì khác với lúc trước, lại thêm bình thường cô không thích trang điểm, để mặt mộc lại đơn thuần và đáng yêu, anh chân thành nói: Anh thì thấy em cùng với các cô ấy không khác nhau nhiều lắm.
Không phải đâu, em lớn hơn một vài tuổi. Cô nghĩ một lúc rồi chỉ tay vào anh nói: Anh mau nói, có phải lúc trước anh mua nhà ở đây là để mỗi ngày được ngắm các cô gái trẻ không?
... Anh nâng trán, cô nói như vậy làm anh có cảm giác mình rất hèn hạ. Là loại người háo sắc, anh biết đây chỉ là tính khí của cô thôi, anh vươn tay kéo cô vào trong ngực mình, để cho còn tựa vào lòng ngực anh, cẩn thận dỗ dành: Lúc trước anh mua chỗ này là vì cảm thấy em sẽ thích sân thượng trên này, còn về những...người kia thì anh chưa bao giờ nhìn qua, bộ dạng như thế nào anh cũng không biết.
Anh còn muốn xem? Cô nhanh chóng hỏi lại.
Em nói oan cho chồng em rồi, như vậy có được không hả? Từ Mộ Duyên cúi đầu cắn vành tai cô không những thế mà còn nhẹ nhàng cắn thêm một phát.
Tang Điềm cúi đầu, anh lại muốn phạt cô...
- -------
3. Cuộc sống gia đình
Cuối tuần, Từ Mộ Duyên vẫn đi làm như thường lệ,buổi chiều khi anh về đến nhà, thì thấy căn nhà yên tĩnh một cách lạ thường, một tiếng động cũng không có. Anh nhìn khắp nơi mà không thấy cô, gọi tên cô cũng không thấy ai trả lời. Anh liền đi lên lầu, mới đầu mùa hạ nên không khí không lạnh cũng không nóng, gió thoang thoảng nhẹ nhàng, rất là thoải mái. Mà trên sân thượng nhà của bọn họ là nơi cô trồng cây nên có hương hoa nhàn nhạt trong không khí, mà cô đang lẳng lặng nằm trên ghế trong sân, trên mặt có che một quyển sách.
Anh có chút buồn cười, nhẹ nhàng đi đến bên cô, vươn tay chậm rãi lấy đi quyển sách trên mặt cô, đồng thời che đi đôi mắt của cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Một phút sau, anh cảm giác được lông mi của cô đang gãi nhẹ lòng bàn tay anh, từng cơn ngứa ngáy truyền tới, sau đó cô duỗi tay, đẩy tay anh ra, lúc này cuối cùng anh mới chịu tách ra, trong khoảng cách rất gần đó anh cười khẽ: Dậy rồi sao? Sao lại ngủ ở đây?
Lúc này cô đã tỉnh hơn nữa, nháy mắt ừ một tiếng: Anh trở về khi nào?
Vừa mới về thôi. Anh nằm xuống bên cạnh cô, à, ghế này là ghế đôi, có đủ không gian để hai người cùng nằm.
Cô vươn tay ôm lấy eo anh, híp mắt lại như muốn ngủ, anh cúi đầu nhìn thấy cô nhắm hai mắt lại, bộ dạng yên tĩnh nhu thuận, duỗi tay ôm cô: Về phòng rồi ngủ.
Cuối tuần rảnh rổi, rất thích hợp với việc làm một chút hành động thân mật. Sau đó sẽ cùng nhau ngủ bù.
Cô thích xem Từ Mộ Duyên nấu cơm, đương nhiên cũng sẽ chê đồ ăn của anh.
Một thời gian sau đó, tài nấu nướng của anh tiến bộ rất nhanh, người thông minh thì làm cái gì cũng tốt.
Bởi vì ăn cơm trưa ở bên ngoài, cho nên hai người đã hứa trước, buổi tối sẽ cố gắng ăn ở nhà. Cha mẹ của anh ở Mĩ, cha mẹ cô thì ở thành phố. Nên không giống như vợ chồng người ta, lâu lâu sẽ qua nhà cha mẹ ăn cơm, bọn họ có chính là thế giới hai người.
Anh xào rau, cô ở bên giúp đỡ, sau khi cô xong tất cả mọi việc thì liền đi ra ngoài xem tivi hoặc lên mạng. Miễn là đợi đến giờ cơm là được.
Lúc anh xào rau, cô thường xuyên sẽ ôm lấy anh từ phía sau, ví như hiện tại.
Mới hai phút trước người mới vừa nói là muốn đi xem tivi bây giờ lại ở phía sau lưng anh, cọ qua cọ lại, hai tay rồi ôm chặt lấy eo anh.
Mộ Duyên, nhanh lên đi, em đói lắm rồi. Cô cọ ở sau lưng anh, bụng thì đang đánh trống rầm rầm. Hồi chiều hai người ngủ đến 5 giờ, khụ khụ... Cô đói như vậy là bởi vì có một phần năng lượng đã vận động cùng anh rồi.
Ra ngoài chờ đi, sẽ nhanh thôi. Nếu đói quá thì ăn một ít bánh bích quy đi. Anh dỗ dành.
Lúc anh bày ba món rau một món canh được lên bàn thì anh lại thấy cô đang nghe điện thoại, cả khuôn mặt đều là sự nghiêm túc, giống như là phải đại địch vậy.
Anh vừa nhìn cũng biết được là ai đang gọi cho cô.
Cô cứ trả lời: ừ, vâng, dạ, vâng con biết rồi...
Anh thấy cô bỏ điện thoại xuống thì thở phào một hơi, nhìn cô như vậy khiến cho anh không thể không cười được. Anh đi tới nắm tay cô dẫn đến bàn ăn, xới cơm cho cô, đã biết mà còn hỏi: Là ba mẹ anh với bác cả gọi điện phải không?
Ừ... bây giờ bên kia đang là 7 giờ sáng còn sớm như vậy mà đã gọi cho cô rồi o(╯□╰)o
Từ Mộ Duyên có thể đoán được họ muốn nói gì với cô. Chuyện này họ cũng đã từng nói với anh một lần rồi nhưng lại không thành công nên chuyển sang nói với cô. Có phải là họ muốn em khuyên anh về Mỹ hay không? Sau đó thì em đi cùng anh?
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, chuyện này thì cô không biết: Thì ra còn có chuyện này hả...Nhưng mà họ nói với em không phải là chuyện này...
Thấy cô kinh ngạc như vậy anh liền giải thích: Lúc chúng ta vừa mới kết hôn, ba mẹ cùng bác cả đã từng nói qua. Nếu như em có thể về Mỹ cùng với anh thì đó chính là tốt nhất, nhưng em yên tâm anh đã nói rõ với họ rồi, chúng ta sẽ không đi.
Tang Điềm nhẹ nhàng thở ra, cô cầm đũa chọt chọt vào chén cơm: Vậy là tốt rồi...
Nhưng mà họ nói gì với em vậy, anh thấy mặt em rất nặng nề. Anh vừa nói vừa gắp cánh gà cho cô.
Cô gặm cánh gà mà không nói lời nào mà trên mặt có chút đỏ.
Buổi tối, cô nằm trong lồng ngực của anh mà nhỏ giọng nói: Mẹ hỏi chúng ta chừng nào thì sinh con.
Anh trước giờ luôn làm biện pháp mà cô cũng không muốn có con sớm. Hai người mới kết hôn có nữa năm mà thôi vả lại cuộc sống hai người này cô rất thích.
Anh cũng có cảm giác giống cô, hai người đã từng chia tay rất lâu, lại khó khăn lắm hai người mới được ở bên nhau, nên chuyện sinh con vẫn nên đợi một thời gian đi. Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: Hay là năm sau chúng ta sẽ sinh, còn bây giờ là thế giới hai người của chúng ta, anh rất thích, em thì sao?
Ừ... năm nay cô mới 26 tuổi để sang năm sinh con cũng không muộn.
- ------
4. Niềm vui trong mùa đông
Từ Mộ Duyên thường xuyên đi công tác, ít nhất là một tháng một lần, có chuyến dài có chuyến ngắn, ngắn thì là ba bốn ngày, còn dài thì cũng phải nữa tháng, tất cả điều này cô cũng có thể hiểu được.
Lúc này, anh phải đi Mĩ công tác, lần này đi cũng phải một tháng anh mới về. Anh rất lo lắng để cô ở nhà một mình, thời gian tới một tháng lận, anh không nỡ rời xa cô, vì vậy anh hỏi cô: Có muốn đi cùng anh hay không?
Tang Điềm lắc đầu, cô còn có công việc, có một lần cô cùng anh đi Mĩ rồi, còn lần anh là đi công tác, không giống lần đó.
Cô biết, anh lo lắng cho cô vì vậy nói: Em đã lớn rồi, anh cứ yên tâm đi, em sẽ ở nhà chờ anh về.
Hiện tại là đầu tháng 12, là mùa đông lạnh giá, tuyết cũng đã rơi rồi. Nhưng Từ Mộ Duyên vẫn còn ở Mĩ. Cô đang ở dưới lầu đắp người tuyết cùng các bạn nhỏ trong tiểu khu, cô có chụp lại một tấm gửi cho anh.
Mãi cho đến khi qua Lễ Giáng Sinh, anh còn chưa về. Một tuần sau, 30 tháng 12, bây giờ là nửa đêm, anh mới về đến nhà, nhưng cô đã ngủ rồi.
Sau khi tắm rửa, lập tức trèo lên giường chui vào trong chăn ôm cô. Hơn một tháng này nhớ nhung này, lập tức bị lắp đầy, nhưng bây giờ ôm cô như vậy lại làm cho anh có cảm giác không đủ. Anh muốn cô, muốn cô đến điên rồi.
Tang Điềm mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy, nhìn thấy anh ở đây cũng không kinh ngạc, dù sao anh cũng thường xuyên như vậy. Nhưng cô rất vui, lập tức tỉnh táo lại, vươn tay ôm cổ anh: Anh cuối cùng cũng về rồi, em rất nhớ anh.
Từ Mộ Duyên cúi đầu hôn cô, mơ hồ nói: Anh cũng nhớ em, nhớ đến điên rồi.
Nhưng cô vẫn luôn đẩy anh ra, khiến anh bất mãn ngẩng đầu, oán hận nói: Ngoan nào, đừng lộn xộn, anh muốn em.
Tiếng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên: Bây giờ thì không được, em, em có chuyện muốn nói với anh.
Chuyện gì thì để lát rồi nói.
Có một chuyện vui... Anh yên nào để em nói xong... Cô cầm tay anh, chẫm rãi để lên bụng mình.
Ngẩng đầu nhìn anh còn đang ngây ngốc, Từ Mộ Duyên nhất thời không hiểu ý của cô. Tang Điềm ôm cổ anh, dán lên lỗ tay anh nói nhỏ một câu.
Anh lập tức cứng đờ, thất thần một lát, nhưng sau đó, rất nhanh cả khuôn mặt anh đều không dấu nỗi sự vui vẻ. Một lát sau, anh hôn thật mạnh cô một cái. Đứa bé đến rất đúng lúc, là cho anh rất vui vẻ, đúng thật là vừa yêu vừa hận.
Cô đương nhiên biết rõ tại sao anh lại như vậy, nên trầm thấp cười.
Trước Tết Âm lịch, nhà xuất bản của cô có tổ chức cho mọi người cùng đi tắm suối nước nóng, thế nên cô bèn hỏi: có thể mang người nhà đi suối nước nóng hay không?
Vì biết cô vừa tân hôn nên tất cả mọi người ai cũng đều ủng hộ cô dẫn chồng mình theo cùng, nhưng trong nội tâm của cô lại âm thầm kêu khổ, cô thật sự là không muốn anh đi chung mà...!
Hôm nay Từ Mộ Duyên tăng ca thế nên Tang Điềm về nhà trước, cô phải suy nghĩ xem buổi tối phải nói với anh như thế nào về việc này đây? Cô muốn cùng các đồng nghiệp cùng đi làng du lịch và tắm suối nước nóng, 3 ngày 2 đêm, có thể mang theo người nhà đi cùng nhưng cô lại không muốn anh cùng đi...
Từ Mộ Duyên mãi cho đến buổi tối hơn 10 giờ mới về, anh thấy cô đang nằm trên giường đọc sách, cả người cô như là muốn rúc vào trong chăn luôn rồi, sách trên tay cô nhăn lại, hai mắt lim dim.
Anh nhịn không được lại nhíu mày, anh đi qua thò tay ra phía sau ôm cô lên, sau đó lấy một cái gối kê ra sau lưng của cô, nhẹ giọng khiển trách: Anh đã bảo em không được nằm đọc sách mà? Làm như vậy sẽ hại mắt đấy.
Thực ra cô buồn ngủ lắm rồi nhưng lại nghĩ đến còn có chuyện muốn bàn bạc với anh nên mới căng mắt ra mà gắng thức. Mà lúc này cô lại bị anh ôm lên, hai mắt cô đã híp lại thành một đường thẳng rồi, trông cô rất mệt mỏi, thực sự thì cô rất mệt, nhịn không được cô ngáp một cái rồi nói: Anh đã về rồi à? Em chờ anh rất lâu rồi đó, chờ tới nổi mà muốn ngủ luôn rồi này...
Cô tự nhiên thấy rất vui vì hôm nay nhìn anh có vẻ rất dễ nói chuyện. Cô đột nhiên thấy anh đứng dậy, vội vã kéo anh lại: Em có chuyện muốn nói.
Anh nhướng mày, thì ra là có chuyện muốn nói: Em nói đi.
Thực ra... Ngày mai em cùng các đồng nghiệp trong công ty đi tắm suối nước nóng, đi ba ngày hai đêm. Nói xong cô cẩn thận mà nhìn anh.
Từ Mộ Duyên muốn cùng cô chơi trò tán tỉnh ở suối nước nóng, vì thế không phải là đi cùng anh là tốt nhất sao? Vì vậy anh ôm cô, anh kề sát lỗ tai cô nhẹ nhàng mà dụ dỗ: Ngoan nào, em đợi vài ngày nữa để anh sắp xếp thời gian rồi dẫn em đi.
Tang Điềm mất hứng, sau khi kết hôn thì cơ bản thời gian của cô đều bị anh chiếm hết. Lúc trước là cô dính anh, bây giờ vị trí bị đổi lại rồi, lần này cô lại thành người bị dính, hơn nữa...anh quá đói!
Bây giờ cô muốn đi chơi thực ra cũng là để thả lỏng vài ngày... Mà bây giờ nếu như cùng anh đi thì... Nghe giọng điệu của anh, cô đoán cô nhất định sẽ mệt đến chết!
Cô lo trái lo phải nghĩ cố tìm một lí do thích hợp để từ chối anh, cuối cùng cô ôm cánh tay của anh lắc lắc làm nũng: Nhưng em lại muốn đi cùng bọn họ nha...! Chuyến đi này là do nhà xuất bản tổ chức, nếu như là bình thường thì những chúng rất đắt đó, bởi vậy em không thể lãng phí.
Miễn phí? Hử? anh cố ý kéo dài âm cuối.
Đúng rồi! Vì vậy không thể lãng phí! cô trả lời đúng lí hợp tình, nhưng lại không biết rằng mình đang rơi vào cái hố của người nào đó.
Quả nhiên, anh câu môi nói: Đi với anh cũng miễn phí mà, còn được tặng thêm phục vụ năm sao.
... cô chẹp miệng, trong chốc lát không biết nói gì.
Từ Mộ Duyên nhìn cô, lại cho là cô không vui nên đằng hắng một tiếng: Được rồi, được rồi, em muốn đi thì đi đi.
Ông xã anh thật tốt, chờ em, em sẽ về nhanh thôi! Trên mặt Tang Điềm ngay lập tức xuất hiện lên nét tươi cười, cô còn chủ động ôm cổ anh, hôn lên môi anh một cái: Em đi ngủ trước đây, anh ngủ ngon nha. Cô vừa nói xong cả người đều đã nằm trong chăn rồi.
Từ Mộ Duyên nhìn cô nằm trong chăn trở mình tìm một tư thế thoải mái, đưa lưng về phía anh, anh bất đắc dĩ đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Khi anh đi ra thì cô đã ngủ từ lâu rồi. Trong nhà yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của cô. Trong phòng là ánh đèn nhàn nhạt mà ấm áp, khiến cho đáy lòng anh cảm thấy thoã mãn.
Nhấc chăn lên cẩn thận mà nằm xuống bên cô, vươn tay ôm cô vào lòng, người đang ngủ an ổn kia trở mình ôm lấy anh, không hề biết gì mà cọ sát vào lòng anh. Cúi đầu hôn cô, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn cô, ôm cô đi ngủ, một đêm không mơ.
Do tối hôm qua ngủ sớm, lại có một giấc ngủ ngon nên hôm nay cô dậy rất sớm. Chuyện đầu tiên khi cô tỉnh dậy là lăn trên giường, cô duỗi mỏi lưng mới mở mắt dậy thì thấy anh đang nhìn cô chằm chằm: Sao anh lại nhìn em như thế...
Khi nào thì bọn em tập hợp? Anh hỏi.
10 giờ. nói tới đây cô chợt nhớ ra là tối qua cô quên đặt đồng hồ báo thức vì thế vội hỏi: Mấy giờ rồi?
Mới 7 giờ 40 thôi, em có muốn ngủ tiếp không?
Cô nhẹ nhàng thở ra, cô còn tưởng là cô đã trễ rồi cơ: không ngủ nữa, mà so anh lại không đi làm?
Hôm nay không cần gấp, anh muốn đưa em đến chỗ tập hợp trước.
Cô hào hứng mà bước xuống giường: Hôm nay để em làm bữa sáng cho anh nhé? Bình thường anh đều dậy trước cô nên thành ra bữa sáng cũng là anh làm. Anh ở Mĩ nhiều năm như vậy nên anh làm bữa sáng rất đơn giản, hầu như là kiểu Tây Âu. Cũng may cô cũng rất thích.
Anh bỗng nhiên nở nụ cười Tốt! sau đó thì trở mình đè lên người cô.
Anh, anh làm gì thế? Cô vươn tay đẩy anh, rõ ràng đã nói là sẽ không làm mà! Vậy bây giờ anh đang làm gì thế?
Em nói làm bữa sáng cho anh. người nào đó đã hoá thân thành sói xám, bắt đầu ăn thịt cô bé thỏ trắng của mình.
... Anh không nên xuyên tạc ý của cô ư?Tang Điềm khóc không ra nước mắt, chỉ có thể yếu ớt nói: Không được để lại dấu hôn trên người em, em còn phải đi suối nước nóng...
Anh không trả lời nhưng động tác hôn cô nhẹ nhàng của anh đã cho cô câu trả lời.
Sau khi kết thúc, Từ Mộ Duyên ôm cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Cô kéo cơ thể mệt mỏi của mình đi tìm đồ bơi. Bình thường cô rất ít khi bơi vì cô chỉ có thể bơi hơn 2m mà thôi. Năm ngoái, cô cùng với Tô Tầm và Chu Thụy Tình đi suối nước nóng. Đồ tắm là do Chu Thụy Tình đưa cho, cô và Tô Tầm mỗi người một bộ, nên cô chỉ có mỗi bộ này mà thôi.
Tìm mãi cuối cùng cô cũng thấy rồi.
Anh định đến gọi cô xuống ăn điểm tâm, nhưng nhìn thấy áo tắm trên tay cô, đây là...áo tắm 2 mảnh. Ah không, có nhiều vải hơn tí xíu nhưng đối với anh như vậy là quá lộ rồi.
Em định mặc cái này? trong giọng nói của anh là tầng tầng bất mãn, đầy bá đạo thuộc về nam giới.
Cô thì cảm thấy bộ đồ này rất được, trên thân áo còn có nữa đường viền bằng hoa nữa, dài cũng cỡ tới rốn, bên mép quần là một ít bông hoa nhỏ. Nếu như nói theo lời của Chu Thụy Tình thì là không quá lộ liễu hay là gợi cảm mà là rất trẻ trung, rất thanh nhã.
Trong chuyến đi lần này thì phụ nữ chiếm đa số, bình thường bọn họ cũng sẽ ăn mặc rất cẩn thận, vì vậy áo tắm kiểu này sẽ không quá bắt mắt. Cô đang sửa sang lại quần áo của mình, vì là đi 3 ngày 2 đêm nên quần áo phải luôn chuẩn bị đủ. Vì lúc sáng cô bị anh giày vò nên bây giờ giọng điệu của cô thể hiện sự không thèm để ý tới anh: đúng vậy! Không phải mọi người đi tắm suối nước nóng đều mặc đồ bơi sao?
Từ Mộ Duyên trầm mặc, bây giờ anh hối hận rồi, đáng lẽ lúc sáng phải để lại những dấu hôn chằn chịt trên người cô, nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của cô thì anh chỉ có thể nói: Đi ăn điểm tâm thôi! Sau khi đi ra ngoài thì yên lặng lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Hai người đến dưới tầng lâu cô làm việc, xe buýt đã đợi sẵn ở dưới lầu, anh thấy chị Trần đã đứng trước xe chờ bọn họ, tay cầm túi mua đồ, anh lập tức yên tâm.
Cô vừa xuống xe liền muốn ôm balo của mình chạy lại, nhưng anh lại giữ chặt cô lại: Chờ chút.
Cô quay đầu, lại có chút nóng nảy: Làm gì vậy, đã trễ rồi.
Cầm theo cái này nữa. Anh kín đáo đưa cho cô một cái túi. Cô cầm lấy nói một tiếng được liền chạy đến bên kia.
Chị Trần mới sáng sớm đã nhận được một cuộc điện thoại. Chẳng qua là nhờ cô ấy đi mua hộ bộ đồ tắm, một bộ đồ kín đáo.
Sau đó ở chỗ này đợi cậu ta. Bây giờ cô lại nhìn thấy một màn này, bây giờ cô đã hiểu vì sao lại như vậy.
Vợ không ở nhà buổi tối đầu tiên, anh gọi điện thoại cho cô. Nhưng cô không muốn nói chuyện mà lại muốn cùng các đồng nghiệp đi chơi, chỉ vội vội vàng vàng cúp điện thoại, được rồi.
Vợ không ở nhà vào buổi tối ngày thứ hai, anh gọi điện cho cô hỏi khi nào thì về, anh đi đón cô.
Cuối cùng vào buổi tối thứ ngày ba, thì cũng là lúc vợ bé nhỏ của anh phải về rồi. Từ Mộ Duyên tâm tình rất tốt mà đợi ở dưới lầu chỗ cô làm việc.
Anh đến quá sớm mà xe lại về trễ cho nên, anh đợi rất lâu mới thấy được chiếc xe chở vợ của anh từ từ đi tới. Các đồng nghiệp của cô từ từ đi xuống, thấy anh thì gật đầu chào hỏi. Lại đợi một lát, nhưng lại không thấy cô xuống, lại đợi một phút thì thấy một người được các đồng nghiệp khác đỡ xuống xe.
Vừa nhìn thấy hình ảnh cô bước xuống xe, khuôn mặt anh lập tức lạnh xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy trong mắt anh là sự tức giận, cười hì hì nói: Không cẩn thận té ngã mà thôi
Từ Mộ Duyên đi lên phía trước, nói cảm ơn với đồng nghiệp của cô, rồi đi đến ôm cô lên, lạnh lùng xoay người.
Các đồng nghiệp nữ của cô cảm thán: Tổng giám đốc bá đạo tức giận nha...!
Lên xe cô ấp úng giải thích cho anh: Em ở đó em bị một đứa bé trai đụng cho nên bị ngã, mà chỗ đó lại rất trơn, xung quanh lại có rất nhiều cây cối và hòn đá nhỏ, cho nên không cẩn thận té đau...
Anh trầm mặt lái xe, không có trả lời.
Tuy trên đường anh làm mặt lạnh nhưng vừa về tới nhà lại cầm chân của cô lên cẩn thận xem thử. Cô nhanh chóng lấy từ túi sách ra tờ giấy khám bệnh của bệnh viện, cô nhỏ giọng nói anh: Không có bị thương đến xương, qua vài ngày nữa là có thể đi bộ rồi.
Anh lúc này mới yên tâm mà để chân cô xuống: Có bị thương chỗ nào khác nữa không?
Cô cẩn thận mà vén góc áo lên, lộ ra một chỗ sưng đỏ: Chỗ này...bị sưng lên.
Anh nhịn: Còn nữa không?
...Hết rồi. Thực ra còn vài chỗ bị trầy da nhưng cô không nói cho anh biết, dù sao thì mấy ngày này cô đang bị thương chắc anh sẽ không lột đồ cô đâu.
Em muốn ăn gì? Anh ôm cô bế vào phòng ngủ, thả cô lên giường, bắt đầu cởi đồ của cô ra...
Tang Điềm đỏ mặt, tuy đã ba ngày không gặp... Nhưng bây giờ cô đang bị thương mà...! Anh sẽ không thèm khát tới vậy chứ...
Anh...anh làm gì vậy... Em còn đang bị thương mà. cô vươn tay giữ lại đồ của mình.
Động tác của anh dừng lại, nhưng anh vẫn tiếp tục cởi cho đến khi trên người cô chỉ lại đồ trong mà thôi. Anh cẩn thận kiểm tra cả người cô, sau đó thì phát hiện khuỷu tay của cô bị bầm, còn bị trầy da, đầu gối thì xưng lên một mảnh...
Còn nói là hết rồi? Vậy những chỗ này là gì? Khuôn mặt anh lập tức lạnh xuống khi thấy nhưng vết thương này.
Cô cắn môi, rồi thò tay ôm lấy anh, sờ người anh, mơ mơ màng màng mà nói: Chồng à, em lạnh...
...
Sau khi chuyện này kết thúc thì cô bắt đầu phàn nàn với anh về ngày hôm đó. Ngày đó cô còn chưa xuống nước thì liền bị thương rồi, cho nên cô chưa được tận hưởng niềm vui nha!
Sau khi các vết bầm trên người cô tan hết thì anh liền dẫn cô đi du lịch, hưởng thụ thế giới hai người ở suối nước nóng. Dĩ nhiên cô mặt bộ đồ hai mảnh lúc trước. Cũng có thể nói là anh được toại nguyện.
- ---------
2. Đi dạo
Chỗ ở của bọn họ cách khuôn viên của trường đại học rất gần, mà mỗi lần muốn về nhà thì phải đi qua đây. Bây giờ đã là mùa xuân, là mùa hoa nở! Đột nhiên Tang Điềm nổi hứng muốn đi dạo. Vì vậy, sau khi ăn cơm xong cô liền lôi Từ Mộ Duyên đi dạo trong khuôn viên.
Bây giờ trời đã tối, hai người đi trên con đường nhỏ mà bọn họ hay đi, dưới bóng cây, trong khuôn viên không thiếu nhất là những cặp đôi, chỉ cần nhìn một chút thôi thì có thể nhìn thấy những cặp đôi trẻ tuổi trên đường, tất cả đều là những sinh viên khoảng 22 tuổi. Khi cô nhìn thấy họ, cô lại nghĩ đến cô và anh hồi trước.
Các cặp đôi bây giờ đã cởi mở hơn rất nhiều so với bọn họ hồi xưa, trên con đường này cô không biết đã thấy bao nhiêu hành động thân mật của họ rồi, họ cũng không có tìm một chỗ kín đáo nào để...
Trên đường cô đỏ mặt, nói nhỏ với anh: Hay là chúng ta đi chỗ khác đi?
Từ Mộ Duyên nở nụ cười, chế nhạo nói: Ngượng ngùng sao?
Không phải...
Anh kề sát đến nên tai cô: Hồi trước chúng ta cũng như vậy mà.
Không có! Lúc trước chúng ta không có công khai như vậy! Cô đỏ mặt cãi lại.
Anh bỗng nhiên cười, rồi cúi xuống hôn cô. Mặt cô lập tức đỏ lên, tim đập loạn nhịp, cả hai ở trong này hôn môi, hai người giống như trở về với quá khứ, mà cảm giác ngượng ngùng lúc trước cũng giống nhau như đúc. Không lâu sau đó, Từ Mộ Duyên liền dắt cô đi ra khỏi con đường nhỏ đó.
Ở gần sân trường đại học thì khó tránh khỏi sẽ gặp một nhóm lớn cô gái trẻ tuổi, hai người lại đi một lúc lâu trong sân nên cô lại càng cảm thấy mình đã già rồi. Mà điều cô để ý nhất chính là, anh có cùng suy nghĩ với cô hay không? Anh mỗi ngày đều thấy nhiều người như vậy, nhìn cô lâu như vậy, anh có thể chán cô không?
Vì vậy cô liền phàn nàn cùng anh: Ai kêu anh mua nhà ở gần đây chứ, để mỗi ngày đều phải nhìn thấy các cô gái thanh xuân phơi phới, làm em cảm thấy càng ngày càng già rồi...
Từ Mộ Duyên nhìn khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen láy của cô, trên người vẫn còn những nét đẹp ngày xưa. Anh thật sự là không nhìn ra cô có cái gì khác với lúc trước, lại thêm bình thường cô không thích trang điểm, để mặt mộc lại đơn thuần và đáng yêu, anh chân thành nói: Anh thì thấy em cùng với các cô ấy không khác nhau nhiều lắm.
Không phải đâu, em lớn hơn một vài tuổi. Cô nghĩ một lúc rồi chỉ tay vào anh nói: Anh mau nói, có phải lúc trước anh mua nhà ở đây là để mỗi ngày được ngắm các cô gái trẻ không?
... Anh nâng trán, cô nói như vậy làm anh có cảm giác mình rất hèn hạ. Là loại người háo sắc, anh biết đây chỉ là tính khí của cô thôi, anh vươn tay kéo cô vào trong ngực mình, để cho còn tựa vào lòng ngực anh, cẩn thận dỗ dành: Lúc trước anh mua chỗ này là vì cảm thấy em sẽ thích sân thượng trên này, còn về những...người kia thì anh chưa bao giờ nhìn qua, bộ dạng như thế nào anh cũng không biết.
Anh còn muốn xem? Cô nhanh chóng hỏi lại.
Em nói oan cho chồng em rồi, như vậy có được không hả? Từ Mộ Duyên cúi đầu cắn vành tai cô không những thế mà còn nhẹ nhàng cắn thêm một phát.
Tang Điềm cúi đầu, anh lại muốn phạt cô...
- -------
3. Cuộc sống gia đình
Cuối tuần, Từ Mộ Duyên vẫn đi làm như thường lệ,buổi chiều khi anh về đến nhà, thì thấy căn nhà yên tĩnh một cách lạ thường, một tiếng động cũng không có. Anh nhìn khắp nơi mà không thấy cô, gọi tên cô cũng không thấy ai trả lời. Anh liền đi lên lầu, mới đầu mùa hạ nên không khí không lạnh cũng không nóng, gió thoang thoảng nhẹ nhàng, rất là thoải mái. Mà trên sân thượng nhà của bọn họ là nơi cô trồng cây nên có hương hoa nhàn nhạt trong không khí, mà cô đang lẳng lặng nằm trên ghế trong sân, trên mặt có che một quyển sách.
Anh có chút buồn cười, nhẹ nhàng đi đến bên cô, vươn tay chậm rãi lấy đi quyển sách trên mặt cô, đồng thời che đi đôi mắt của cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Một phút sau, anh cảm giác được lông mi của cô đang gãi nhẹ lòng bàn tay anh, từng cơn ngứa ngáy truyền tới, sau đó cô duỗi tay, đẩy tay anh ra, lúc này cuối cùng anh mới chịu tách ra, trong khoảng cách rất gần đó anh cười khẽ: Dậy rồi sao? Sao lại ngủ ở đây?
Lúc này cô đã tỉnh hơn nữa, nháy mắt ừ một tiếng: Anh trở về khi nào?
Vừa mới về thôi. Anh nằm xuống bên cạnh cô, à, ghế này là ghế đôi, có đủ không gian để hai người cùng nằm.
Cô vươn tay ôm lấy eo anh, híp mắt lại như muốn ngủ, anh cúi đầu nhìn thấy cô nhắm hai mắt lại, bộ dạng yên tĩnh nhu thuận, duỗi tay ôm cô: Về phòng rồi ngủ.
Cuối tuần rảnh rổi, rất thích hợp với việc làm một chút hành động thân mật. Sau đó sẽ cùng nhau ngủ bù.
Cô thích xem Từ Mộ Duyên nấu cơm, đương nhiên cũng sẽ chê đồ ăn của anh.
Một thời gian sau đó, tài nấu nướng của anh tiến bộ rất nhanh, người thông minh thì làm cái gì cũng tốt.
Bởi vì ăn cơm trưa ở bên ngoài, cho nên hai người đã hứa trước, buổi tối sẽ cố gắng ăn ở nhà. Cha mẹ của anh ở Mĩ, cha mẹ cô thì ở thành phố. Nên không giống như vợ chồng người ta, lâu lâu sẽ qua nhà cha mẹ ăn cơm, bọn họ có chính là thế giới hai người.
Anh xào rau, cô ở bên giúp đỡ, sau khi cô xong tất cả mọi việc thì liền đi ra ngoài xem tivi hoặc lên mạng. Miễn là đợi đến giờ cơm là được.
Lúc anh xào rau, cô thường xuyên sẽ ôm lấy anh từ phía sau, ví như hiện tại.
Mới hai phút trước người mới vừa nói là muốn đi xem tivi bây giờ lại ở phía sau lưng anh, cọ qua cọ lại, hai tay rồi ôm chặt lấy eo anh.
Mộ Duyên, nhanh lên đi, em đói lắm rồi. Cô cọ ở sau lưng anh, bụng thì đang đánh trống rầm rầm. Hồi chiều hai người ngủ đến 5 giờ, khụ khụ... Cô đói như vậy là bởi vì có một phần năng lượng đã vận động cùng anh rồi.
Ra ngoài chờ đi, sẽ nhanh thôi. Nếu đói quá thì ăn một ít bánh bích quy đi. Anh dỗ dành.
Lúc anh bày ba món rau một món canh được lên bàn thì anh lại thấy cô đang nghe điện thoại, cả khuôn mặt đều là sự nghiêm túc, giống như là phải đại địch vậy.
Anh vừa nhìn cũng biết được là ai đang gọi cho cô.
Cô cứ trả lời: ừ, vâng, dạ, vâng con biết rồi...
Anh thấy cô bỏ điện thoại xuống thì thở phào một hơi, nhìn cô như vậy khiến cho anh không thể không cười được. Anh đi tới nắm tay cô dẫn đến bàn ăn, xới cơm cho cô, đã biết mà còn hỏi: Là ba mẹ anh với bác cả gọi điện phải không?
Ừ... bây giờ bên kia đang là 7 giờ sáng còn sớm như vậy mà đã gọi cho cô rồi o(╯□╰)o
Từ Mộ Duyên có thể đoán được họ muốn nói gì với cô. Chuyện này họ cũng đã từng nói với anh một lần rồi nhưng lại không thành công nên chuyển sang nói với cô. Có phải là họ muốn em khuyên anh về Mỹ hay không? Sau đó thì em đi cùng anh?
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, chuyện này thì cô không biết: Thì ra còn có chuyện này hả...Nhưng mà họ nói với em không phải là chuyện này...
Thấy cô kinh ngạc như vậy anh liền giải thích: Lúc chúng ta vừa mới kết hôn, ba mẹ cùng bác cả đã từng nói qua. Nếu như em có thể về Mỹ cùng với anh thì đó chính là tốt nhất, nhưng em yên tâm anh đã nói rõ với họ rồi, chúng ta sẽ không đi.
Tang Điềm nhẹ nhàng thở ra, cô cầm đũa chọt chọt vào chén cơm: Vậy là tốt rồi...
Nhưng mà họ nói gì với em vậy, anh thấy mặt em rất nặng nề. Anh vừa nói vừa gắp cánh gà cho cô.
Cô gặm cánh gà mà không nói lời nào mà trên mặt có chút đỏ.
Buổi tối, cô nằm trong lồng ngực của anh mà nhỏ giọng nói: Mẹ hỏi chúng ta chừng nào thì sinh con.
Anh trước giờ luôn làm biện pháp mà cô cũng không muốn có con sớm. Hai người mới kết hôn có nữa năm mà thôi vả lại cuộc sống hai người này cô rất thích.
Anh cũng có cảm giác giống cô, hai người đã từng chia tay rất lâu, lại khó khăn lắm hai người mới được ở bên nhau, nên chuyện sinh con vẫn nên đợi một thời gian đi. Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: Hay là năm sau chúng ta sẽ sinh, còn bây giờ là thế giới hai người của chúng ta, anh rất thích, em thì sao?
Ừ... năm nay cô mới 26 tuổi để sang năm sinh con cũng không muộn.
- ------
4. Niềm vui trong mùa đông
Từ Mộ Duyên thường xuyên đi công tác, ít nhất là một tháng một lần, có chuyến dài có chuyến ngắn, ngắn thì là ba bốn ngày, còn dài thì cũng phải nữa tháng, tất cả điều này cô cũng có thể hiểu được.
Lúc này, anh phải đi Mĩ công tác, lần này đi cũng phải một tháng anh mới về. Anh rất lo lắng để cô ở nhà một mình, thời gian tới một tháng lận, anh không nỡ rời xa cô, vì vậy anh hỏi cô: Có muốn đi cùng anh hay không?
Tang Điềm lắc đầu, cô còn có công việc, có một lần cô cùng anh đi Mĩ rồi, còn lần anh là đi công tác, không giống lần đó.
Cô biết, anh lo lắng cho cô vì vậy nói: Em đã lớn rồi, anh cứ yên tâm đi, em sẽ ở nhà chờ anh về.
Hiện tại là đầu tháng 12, là mùa đông lạnh giá, tuyết cũng đã rơi rồi. Nhưng Từ Mộ Duyên vẫn còn ở Mĩ. Cô đang ở dưới lầu đắp người tuyết cùng các bạn nhỏ trong tiểu khu, cô có chụp lại một tấm gửi cho anh.
Mãi cho đến khi qua Lễ Giáng Sinh, anh còn chưa về. Một tuần sau, 30 tháng 12, bây giờ là nửa đêm, anh mới về đến nhà, nhưng cô đã ngủ rồi.
Sau khi tắm rửa, lập tức trèo lên giường chui vào trong chăn ôm cô. Hơn một tháng này nhớ nhung này, lập tức bị lắp đầy, nhưng bây giờ ôm cô như vậy lại làm cho anh có cảm giác không đủ. Anh muốn cô, muốn cô đến điên rồi.
Tang Điềm mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy, nhìn thấy anh ở đây cũng không kinh ngạc, dù sao anh cũng thường xuyên như vậy. Nhưng cô rất vui, lập tức tỉnh táo lại, vươn tay ôm cổ anh: Anh cuối cùng cũng về rồi, em rất nhớ anh.
Từ Mộ Duyên cúi đầu hôn cô, mơ hồ nói: Anh cũng nhớ em, nhớ đến điên rồi.
Nhưng cô vẫn luôn đẩy anh ra, khiến anh bất mãn ngẩng đầu, oán hận nói: Ngoan nào, đừng lộn xộn, anh muốn em.
Tiếng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên: Bây giờ thì không được, em, em có chuyện muốn nói với anh.
Chuyện gì thì để lát rồi nói.
Có một chuyện vui... Anh yên nào để em nói xong... Cô cầm tay anh, chẫm rãi để lên bụng mình.
Ngẩng đầu nhìn anh còn đang ngây ngốc, Từ Mộ Duyên nhất thời không hiểu ý của cô. Tang Điềm ôm cổ anh, dán lên lỗ tay anh nói nhỏ một câu.
Anh lập tức cứng đờ, thất thần một lát, nhưng sau đó, rất nhanh cả khuôn mặt anh đều không dấu nỗi sự vui vẻ. Một lát sau, anh hôn thật mạnh cô một cái. Đứa bé đến rất đúng lúc, là cho anh rất vui vẻ, đúng thật là vừa yêu vừa hận.
Cô đương nhiên biết rõ tại sao anh lại như vậy, nên trầm thấp cười.
/44
|