10 giờ đêm, sau khi uống thuốc xong Tang Điềm liền ngủ say, trước khi ngủ, còn chưa kịp đuổi hai người về, Từ Mộ Duyên cũng Trác Việt đi ra khỏi phòng bệnh, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Hai người cùng nhau đi đến phòng trực ban, sau khi nhìn thoáng nhau, Từ Mộ Dyên liền mở miệng trước, dặn hộ lý chăm sóc Tang Điềm cẩn thận. Vào mùa đông ban đêm luôn có vẻ lạnh lẽo đìu hiu, nhìn lên bầu trời còn thấy tối hơn một chút, gió bắc như đang gào thét qua, khí lạnh như thấm vào cơ thể.
Tang Điềm nói rất đúng, bọn họ còn rất nhiều việc phải làm, Trác Việt vừa bị thương lại còn sốt cao, hơn nữa cả đêm không ngủ, cho dù thân thể có khỏe mạnh đến mấy cũng sẽ mệt và suy sụp, huống chi mấy ngày nay anh không hề được nghỉ ngơi, giờ phút này quả thật cảm thấy cơ thể giống như trống rỗng, mỏi mệt yếu ớt.
Màn đêm càng mờ mịt, khí lạnh càng nhiều, hai người cùng bước đi, xe của Trác Việt vẫn còn để ở B Đại, lúc đi tới một góc yên tĩnh của bệnh viện, Từ Mộ Duyên mở miệng nói: Mình đưa cậu đi lấy xe.
Không cần. Trác Việt lạnh lùng nói, thái độ có chút xa lạ.
Trác Việt, có một số chuyện mình nghĩ cậu hẳn biết rõ, lúc đó mình và Tang Điềm chỉ là hiểu lầm, mình sẽ giải thích rõ với cô ấy. Anh xoay người đối mặt với Trác Việt, giọng nói cũng đồng thời chậm lại, Cho nên mình hy vọng cậu không nên xen vào,chuyện lúc đó của mình và Tang Điềm so với bất cứ ai thì cậu là người rõ nhất, lần này là do sơ xuất của mình, sau này mình sẽ không để cho cô ấy bị thương dù chỉ một chút.
Cậu cảm thấy cô ấy còn tin tưởng cậu được nữa không? Cậu nghĩ rằng mình có thể yên tâm giao cô ấy vào tay cậu? Giọng nói của Trác Việt càng ngày càng lạnh, Mình đã nói rồi lần này mình sẽ không buông tay.
Mình không cần cậu phải giao cô ấy cho mình thái độ của anh trở nên cứng rắn, lời nói đó làm cho Từ Mộ Duyên kích động, không thể bình tĩnh, Trác Việt, cho tới bây giờ Tang Điềm cũng không phải là của cậu.
Thế thì sao, hiện tại không phải không có nghĩa là sau này cũng thế. Có lẽ hành động của anh ta có thể coi là đục nước béo cò, nhưng thế thì có sao chứ? Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy phải thuộc về mình.
Thời gian năm năm cũng không thể làm cho cô ấy yêu cậu, Trác Việt, ngay từ đầu đã định sẵn cậu là người thua cuộc. Đôi mắt Từ Mộ Duyên trầm xuống, giọng nói lại âm u và mạnh mẽ: Người Tang Điềm yêu chính là mình, chưa bao giờ thay đổi, mình sẽ không để cho bất kỳ ai chen vào giữa bọn mình .
Cho tới bây giờ Trác Việt vẫn luôn tự tin về mình, chỉ có một việc duy nhất, là chuyện Tang Điềm không yêu anh ta, cho dù anh có ở bên cạnh cô bao lâu đi nữa, lúc trước người đàn ông này ra đi một cách thoài mái như vậy mà khi trở về như không chuyện gì xảy ra. Vẫn có thể tự tin như trước kia nói Người Tang Điềm yêu là mình .
Trong phút chốc làm anh tức giận cùng khó chịu vô cùng, sắc mặt anh trở nên tàn nhẫn, nắm chặt tay lại, ngay sau đó dùng hết toàn lực đánh vào trên mặt người đàn ông tràn đầy tự tin này, không một chút nương tay.
Từ Mộ Duyên chưa từng nghĩ tới người đàn ông luôn ấm áp như Trác Việt cũng sẽ có lúc nóng giận mà giơ tay đánh người, bất ngờ không kịp đề phòng phòng nên bị một đánh này làm cho lui về sau hai bước. Anh biết rõ người mình có lỗi không chỉ mình Tang Điềm mà còn có Trác Việt, anh đưa tay lau khóe miệng, không thèm để ý mặc kệ máu chảy ra, Trác Việt thấy anh tránh cũng không tránh, nhất thời càng tức giận, đưa tay lên đánh thêm một cái nữa,Từ Mộ Duyên đứng yên chấp nhận, đây là anh nợ Trác Việt.
Tại sao lại không đánh trả? Trác Việt túm lấy cổ áo anh, màu mắt còn đen hơn so với bóng đêm.
Đây là mình nợ cậu. Từ Mộ Duyên nâng đôi mắt vừa đen và sâu thản nhiên nhìn anh ta.
Trác Việt đưa tay ra đánh thêm một quyền nữa, gầm nhẹ lên nói: Con mẹ nó người cậu có lỗi không phải là mình, mà là Tang Điềm. Cậu dựa vào cái gì mà để cho cô ấy chờ nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì lại tự tin cô ấy còn yêu cậu như vậy, rốt cuộc cậu đã làm được gì cho cô ấy? Sai lầm lớn nhất cuộc đời này của Tang Điềm chính là yêu cậu!
Sai lầm lớn nhất cuộc đời này của Tang điềm chính là yêu cậu những lời này đâm thẳng vào trong lòng Từ Mộ Duyên, mọi đau đớn anh đều có thể cố gắng chịu đựng, nhưng những lời này thật sự kích thích rất lớn với Từ Mộ Duyên giống như một viên đạn bắn thẳng vào trong đầu của anh, tức giận nháy mắt bùng nổ, chớp đôi mắt đen như mực, nhìn thấy Trác Việt không khống chế được trước mắt, đưa tay ra, đánh xuống một cú, sức lực không hề kém một cú đánh kia của Trác Việt.
Trong bóng đêm tối đen, gió Bắc lạnh lẽo, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống hai người đàn ông cao lớn, hai người một cú lại một cú, mỗi một cú hạ xuống lại một tiếng rên vang lên, sau một lúc lâu, hai người cùng thở hồng hộc mà ngã lên trên tuyết, trên người đều dính chút bẩn chút nước.
Ban đêm vừa rét lạnh lại hiu quạnh, bênh viện yên tĩnh u ám nên không có người nào đi qua cho đến tận khi 2 người ngã xuống đất, Phó Hề Hề từ hiệu thuốc trong bệnh viện đi qua nơi này, nhìn thấy hai người đàn ông nằm trên mặt đất, nhất thời bị hoảng sợ, may mắn vẫn thấy 2 người cử động, hô hấp từ lồng ngực phập phồng lên xuống, cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hai người..... Không có việc gì chứ? Ánh mắt Phó Hề Hề liếc qua hai người đàn ông trên mặt đất, liếc mắt một cái liền nhận ra Trác Việt, hôm trước anh ta đến hiệu thuốc mua thuốc tiêu sưng đúng ca trực của cô, đưa cho anh ta mấy loại thuốc, anh ta đều hỏi vô cùng cẩn thận, trên khuôn mặt anh tuấn giống như đang được nghe thuyết trình, sau khi so sánh một số loại thuốc một cách cẩn thận thì mới chọn một loại trong đó. Cô chưa từng gặp được người đàn ông nào cẩn thận như thế, sau khi anh ta đi không khỏi thầm than tận đáy lòng, cũng không biết cô gái nào may mắn được ở cùng người đàn ông như vậy.
Trác Việt vẫn nằm trên mặt đất như thế, chỗ xương gò má truyền đến cảm giác đau rát, anh chớp mắt, cũng nhận ra người con gái mặc áo blouse trắng trước mặt, giọng nói so với lúc trước yếu hơn một chút, lại càng lạnh nhạt hơn: Không có việc gì.
Lúc này Từ Mộ Duyên cũng từ mặt đất đứng lên, sau đó nâng mu bàn tay lau máu đang chảy trên khóe miệng, anh nhìn về phía Trác Việt đang còn nằm trên đất, đưa tay ra. Trác Việt chỉ nhìn tay anh một cái rồi chống hai tay trên mặt đất cũng đứng lên.
Hai nam nhân anh tuấn vừa đứng lên, kéo theo 2 bóng đen thật dài trên mặt đất, ánh mắt Phó Hề Hề dừng trên người bọn họ, hai người đi song song nhau, thần sắc lại vô cùng lạnh lùng. Tuy rằng cô không nhìn thấy tận mắt nhưng cũng không khó tưởng tượng, hai người này vừa rồi chắc chắn đã đánh nhau một trận, mặc dù trên trán của Trác Việt có vết thương thoạt nhìn thấy chật vật nhiều hơn một ít nhưng bị thương cũng không quá nặng, cô nhịn không được nhíu mày, tầm mắt dừng trên người anh có chút cô đơn, khi nhìn thấy vết sưng trên xương gò má của anh liền nói: Anh có muốn vào hiệu thuốc để tôi xem một chút hay không?
Trác Việt nhìn thoáng qua Từ Mộ Duyên, vết thương trên mặt cậu ta cũng không kém hơn mình. hai người đều ra tay rất mạnh, anh động nhẹ trên khóe miệng, Không cần, vết thương nhỏ thôi.
Từ Mộ Duyên nhìn anh ta một cái, cũng không nói gì.
Hai người đàn ông im lặng nhìn nhau, một trước một sau mà bước đi, lạnh lùng không nói với nhau câu nào, Phó Hề Hề đăm chiêu nhìn theo bóng lưng của Trác Việt, đáy lòng có chút gì đó như có như không dâng lên, lại có chút đau lòng, khi mà cô còn chưa hiểu rõ tình cảm này như thế nào thì đã phải vội vàng chạy về hiệu thuốc.
Từ Mộ Duyên ngồi trong xe nhìn thấy Trác tuyệt đi từng bước một ra ngoài, ánh mắt sâu thẳm, anh cũng không khởi động xe rời đi, mà ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt nặng nề mà nhìn đỉnh xe sau đó đưa tay che khuất 2 mắt, trước mắt tối đen.
Phó Hề Hề thở hồng hộc chạy ra phía ngoài, nhìn khắp xung quanh, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia đang bắt taxi, rất nhanh một chiếc xe đã dừng trước mặt anh, cô vội vàng bước tới, đúng lúc anh mở cửa xe liền đưa tay ra giữ chặt tay áo anh, vừa thở vừa nói: Tiên sinh, anh chờ, chờ một chút.
Trác Việt nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh đang níu trên tay áo mình. Sau đó xoay người lại, nhìn cô dược sỹ trẻ tuổi kia, không biết bởi vì do chạy hay vì gió lạnh mà khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp ửng hồng lên, sợi tóc rối loạn, đôi mắt đen láy trong suốt chân thành nhìn anh, khi nở nụ cười còn hiện lên hai xoáy nhỏ trên khóe miệng.
Đây là thuốc cho anh, vết thương trên mặt hay trên người đều có thể dùng nhé, còn đây là tiêu sưng và thuốc cầm máu, bên trong đều có hướng dẫn sử dụng. Nếu anh không bận...... Tôi nghĩ tôi có thể xử lý giúp anh rồi anh hãy về...... Phó Hề Hề vội vã nói xong những lời đó liền nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh rồi bối rối cúi đầu xuống.
Sau vài giây im lặng, không nghe được câu trả lời của anh, Phó Hề Hề khẩn trương cầm gói to trên tay đưa tới trước mặt anh, ngay cả hai tai cũng đỏ ửng.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Trác Việt xuất hiện biến động rất nhỏ, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn vào người con gái phía trước, đang nhẹ nhàng co tay lại thoát khỏi tay áo của anh, khuôn mặt cứng nhắc của anh giống như hiện lên ý cười dù rất nhỏ.
Cám ơn, nhưng tôi không cần đâu.
Lần đầu tiên bị người ta cự tuyệt ý tốt, Phó Hề Hề bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên nhìn vào Trác Việt, lúc này anh...... Mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, quần áo trên người đã sớm bẩn thỉu, cả người thoạt nhìn chật vật không thôi, đã như thế này còn nói không cần? Cô không quan tâm mà nhét thuốc vào trong tay anh, Sao lại không cần? Anh nhìn lại bộ dạng của mình lúc này đi.
Phó Hề Hề nói xong những lời này, không nhìn đến vẻ mặt cứng nhắc của anh liền xoay người chạy đi, càng chạy càng nhanh, giống như là chạy trốn.
Trác Việt nhìn theo bóng dáng màu trắng đến khi càng ngày càng nhỏ, hòa vào trong bóng đêm, rồi biến mất không thấy.
Anh cúi đầu nhìn quần áo bẩn thỉu trên người mình, rồi cảm giác đau đến chết lặng trên người cùng trên mặt truyền đến, trong đầu lướt qua lời nói đầy tự tin cuả Từ Mộ Duyên, bỗng nhiên cười khổ một tiếng, A...... Quả thật là không xong.
Gói thuốc trên tay khá là nặng, anh mở ra nhìn một chút, thần sắc không rõ.
Người lái xe taxi cũng rất tôn trọng khách hàng, nhưng đợi một lúc vẫn thấy người đàn ông trẻ tuối này đứng ở bên ngoài, cuối cùng không chịu được nữa ông đành lên tiếng hỏi: Cậu còn muốn đi xe nữa không? Không đi thì để tôi còn tìm khách khác.
Trác Việt bước lên xe, sau khi nói địa chỉ nhà, liền nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi.
——
Trong bóng đêm, Từ Mộ Duyên bỏ tay đang che trên mắt ra, hai mắt lưu chuyển, rồi mở cửa xuống xe, bước đi vào trong bênh viện.
Vào nửa đêm trong bệnh viện vô cùng im lặng, tiếng bước chân của anh vang lên rõ ràng, khi đến trước cửa phòng bệnh anh lại thấy do dự. Sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, bên trong tối đen, anh nhìn thấy trên giường nổi lên bóng dáng nho nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy có chút an tâm.
Anh nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong phòng WC, xử lý tốt vết bẩn trên người rồi mới ra ngoài. Ngồi xuống cạnh giường bệnh, nhìn cô đang nằm nghiêng trên giường lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với anh. Ánh sáng bên trong rất tối, anh nhìn không rõ khuôn mặt của cô, lại nhịn không được đưa tay ra sờ mặt cô, thấy cô có chút bất an rụt đầu lại, cả người vùi vào trong chăn.
Anh kéo chăn giúp cô, lúc này mới phát hiện tư thế ngủ của cô có chút quái lạ, xốc nhẹ chăn lên, phát hiện cả người cô đều cuộn lại, hai tay gần như ôm vào nhau, giống như ôm lấy thân mình rất không có cảm giác an toàn.
Trong lòng Từ Mộ Duyên như bị ai nhéo, tay bỗng dưng căng thẳng, không nghĩ tới cô ngay cả trong giấc ngủ cũng không có cảm giác an toàn như vậy, chậm rãi đưa tay điều chỉnh tư thế ngủ cho cô, cô lại như bất an xoay qua phía bên kia vẫn lấy tư thế đấy ngủ say sưa.
Im lặng trong chốc lát, Từ Mộ Duyên đứng dậy cởi áo khoác trên người, nhẹ nhàng nằm bên cạnh cô, ôm thân thể nhỏ bé của cô vào trong lòng giúp điều chỉnh tư thế cho cô.
Hương thơm trên người cô là độc nhất vô nhị, khẽ hôn ở trên trán cô. Đáy lòng vừa chua vừa chát.
Qua một lúc lâu, người trong lòng bỗng nhiên nhích lại gần anh, thân hình Từ Một Duyên chợt cứng đờ, nhưng người trong lòng vẫn ngủ như cũ.
Anh cả một đêm không ngủ, nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của cô cũng dần dần ngủ say.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: càng...... Đại khái chỉ 1 điểm như vậy còn có canh một, Chuyện kia...... Bọn họ đánh nhau một trận...... Còn có...... Trác Việt sẽ có tình yêu của mình......
Khụ khụ...... Tất cả mọi người nói nữ chính không tốt, như vậy như vậy...... Khụ khụ, vậy đem nữ chính tặng cho Mộ Duyên đi →_→
Hai người cùng nhau đi đến phòng trực ban, sau khi nhìn thoáng nhau, Từ Mộ Dyên liền mở miệng trước, dặn hộ lý chăm sóc Tang Điềm cẩn thận. Vào mùa đông ban đêm luôn có vẻ lạnh lẽo đìu hiu, nhìn lên bầu trời còn thấy tối hơn một chút, gió bắc như đang gào thét qua, khí lạnh như thấm vào cơ thể.
Tang Điềm nói rất đúng, bọn họ còn rất nhiều việc phải làm, Trác Việt vừa bị thương lại còn sốt cao, hơn nữa cả đêm không ngủ, cho dù thân thể có khỏe mạnh đến mấy cũng sẽ mệt và suy sụp, huống chi mấy ngày nay anh không hề được nghỉ ngơi, giờ phút này quả thật cảm thấy cơ thể giống như trống rỗng, mỏi mệt yếu ớt.
Màn đêm càng mờ mịt, khí lạnh càng nhiều, hai người cùng bước đi, xe của Trác Việt vẫn còn để ở B Đại, lúc đi tới một góc yên tĩnh của bệnh viện, Từ Mộ Duyên mở miệng nói: Mình đưa cậu đi lấy xe.
Không cần. Trác Việt lạnh lùng nói, thái độ có chút xa lạ.
Trác Việt, có một số chuyện mình nghĩ cậu hẳn biết rõ, lúc đó mình và Tang Điềm chỉ là hiểu lầm, mình sẽ giải thích rõ với cô ấy. Anh xoay người đối mặt với Trác Việt, giọng nói cũng đồng thời chậm lại, Cho nên mình hy vọng cậu không nên xen vào,chuyện lúc đó của mình và Tang Điềm so với bất cứ ai thì cậu là người rõ nhất, lần này là do sơ xuất của mình, sau này mình sẽ không để cho cô ấy bị thương dù chỉ một chút.
Cậu cảm thấy cô ấy còn tin tưởng cậu được nữa không? Cậu nghĩ rằng mình có thể yên tâm giao cô ấy vào tay cậu? Giọng nói của Trác Việt càng ngày càng lạnh, Mình đã nói rồi lần này mình sẽ không buông tay.
Mình không cần cậu phải giao cô ấy cho mình thái độ của anh trở nên cứng rắn, lời nói đó làm cho Từ Mộ Duyên kích động, không thể bình tĩnh, Trác Việt, cho tới bây giờ Tang Điềm cũng không phải là của cậu.
Thế thì sao, hiện tại không phải không có nghĩa là sau này cũng thế. Có lẽ hành động của anh ta có thể coi là đục nước béo cò, nhưng thế thì có sao chứ? Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy phải thuộc về mình.
Thời gian năm năm cũng không thể làm cho cô ấy yêu cậu, Trác Việt, ngay từ đầu đã định sẵn cậu là người thua cuộc. Đôi mắt Từ Mộ Duyên trầm xuống, giọng nói lại âm u và mạnh mẽ: Người Tang Điềm yêu chính là mình, chưa bao giờ thay đổi, mình sẽ không để cho bất kỳ ai chen vào giữa bọn mình .
Cho tới bây giờ Trác Việt vẫn luôn tự tin về mình, chỉ có một việc duy nhất, là chuyện Tang Điềm không yêu anh ta, cho dù anh có ở bên cạnh cô bao lâu đi nữa, lúc trước người đàn ông này ra đi một cách thoài mái như vậy mà khi trở về như không chuyện gì xảy ra. Vẫn có thể tự tin như trước kia nói Người Tang Điềm yêu là mình .
Trong phút chốc làm anh tức giận cùng khó chịu vô cùng, sắc mặt anh trở nên tàn nhẫn, nắm chặt tay lại, ngay sau đó dùng hết toàn lực đánh vào trên mặt người đàn ông tràn đầy tự tin này, không một chút nương tay.
Từ Mộ Duyên chưa từng nghĩ tới người đàn ông luôn ấm áp như Trác Việt cũng sẽ có lúc nóng giận mà giơ tay đánh người, bất ngờ không kịp đề phòng phòng nên bị một đánh này làm cho lui về sau hai bước. Anh biết rõ người mình có lỗi không chỉ mình Tang Điềm mà còn có Trác Việt, anh đưa tay lau khóe miệng, không thèm để ý mặc kệ máu chảy ra, Trác Việt thấy anh tránh cũng không tránh, nhất thời càng tức giận, đưa tay lên đánh thêm một cái nữa,Từ Mộ Duyên đứng yên chấp nhận, đây là anh nợ Trác Việt.
Tại sao lại không đánh trả? Trác Việt túm lấy cổ áo anh, màu mắt còn đen hơn so với bóng đêm.
Đây là mình nợ cậu. Từ Mộ Duyên nâng đôi mắt vừa đen và sâu thản nhiên nhìn anh ta.
Trác Việt đưa tay ra đánh thêm một quyền nữa, gầm nhẹ lên nói: Con mẹ nó người cậu có lỗi không phải là mình, mà là Tang Điềm. Cậu dựa vào cái gì mà để cho cô ấy chờ nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì lại tự tin cô ấy còn yêu cậu như vậy, rốt cuộc cậu đã làm được gì cho cô ấy? Sai lầm lớn nhất cuộc đời này của Tang Điềm chính là yêu cậu!
Sai lầm lớn nhất cuộc đời này của Tang điềm chính là yêu cậu những lời này đâm thẳng vào trong lòng Từ Mộ Duyên, mọi đau đớn anh đều có thể cố gắng chịu đựng, nhưng những lời này thật sự kích thích rất lớn với Từ Mộ Duyên giống như một viên đạn bắn thẳng vào trong đầu của anh, tức giận nháy mắt bùng nổ, chớp đôi mắt đen như mực, nhìn thấy Trác Việt không khống chế được trước mắt, đưa tay ra, đánh xuống một cú, sức lực không hề kém một cú đánh kia của Trác Việt.
Trong bóng đêm tối đen, gió Bắc lạnh lẽo, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống hai người đàn ông cao lớn, hai người một cú lại một cú, mỗi một cú hạ xuống lại một tiếng rên vang lên, sau một lúc lâu, hai người cùng thở hồng hộc mà ngã lên trên tuyết, trên người đều dính chút bẩn chút nước.
Ban đêm vừa rét lạnh lại hiu quạnh, bênh viện yên tĩnh u ám nên không có người nào đi qua cho đến tận khi 2 người ngã xuống đất, Phó Hề Hề từ hiệu thuốc trong bệnh viện đi qua nơi này, nhìn thấy hai người đàn ông nằm trên mặt đất, nhất thời bị hoảng sợ, may mắn vẫn thấy 2 người cử động, hô hấp từ lồng ngực phập phồng lên xuống, cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hai người..... Không có việc gì chứ? Ánh mắt Phó Hề Hề liếc qua hai người đàn ông trên mặt đất, liếc mắt một cái liền nhận ra Trác Việt, hôm trước anh ta đến hiệu thuốc mua thuốc tiêu sưng đúng ca trực của cô, đưa cho anh ta mấy loại thuốc, anh ta đều hỏi vô cùng cẩn thận, trên khuôn mặt anh tuấn giống như đang được nghe thuyết trình, sau khi so sánh một số loại thuốc một cách cẩn thận thì mới chọn một loại trong đó. Cô chưa từng gặp được người đàn ông nào cẩn thận như thế, sau khi anh ta đi không khỏi thầm than tận đáy lòng, cũng không biết cô gái nào may mắn được ở cùng người đàn ông như vậy.
Trác Việt vẫn nằm trên mặt đất như thế, chỗ xương gò má truyền đến cảm giác đau rát, anh chớp mắt, cũng nhận ra người con gái mặc áo blouse trắng trước mặt, giọng nói so với lúc trước yếu hơn một chút, lại càng lạnh nhạt hơn: Không có việc gì.
Lúc này Từ Mộ Duyên cũng từ mặt đất đứng lên, sau đó nâng mu bàn tay lau máu đang chảy trên khóe miệng, anh nhìn về phía Trác Việt đang còn nằm trên đất, đưa tay ra. Trác Việt chỉ nhìn tay anh một cái rồi chống hai tay trên mặt đất cũng đứng lên.
Hai nam nhân anh tuấn vừa đứng lên, kéo theo 2 bóng đen thật dài trên mặt đất, ánh mắt Phó Hề Hề dừng trên người bọn họ, hai người đi song song nhau, thần sắc lại vô cùng lạnh lùng. Tuy rằng cô không nhìn thấy tận mắt nhưng cũng không khó tưởng tượng, hai người này vừa rồi chắc chắn đã đánh nhau một trận, mặc dù trên trán của Trác Việt có vết thương thoạt nhìn thấy chật vật nhiều hơn một ít nhưng bị thương cũng không quá nặng, cô nhịn không được nhíu mày, tầm mắt dừng trên người anh có chút cô đơn, khi nhìn thấy vết sưng trên xương gò má của anh liền nói: Anh có muốn vào hiệu thuốc để tôi xem một chút hay không?
Trác Việt nhìn thoáng qua Từ Mộ Duyên, vết thương trên mặt cậu ta cũng không kém hơn mình. hai người đều ra tay rất mạnh, anh động nhẹ trên khóe miệng, Không cần, vết thương nhỏ thôi.
Từ Mộ Duyên nhìn anh ta một cái, cũng không nói gì.
Hai người đàn ông im lặng nhìn nhau, một trước một sau mà bước đi, lạnh lùng không nói với nhau câu nào, Phó Hề Hề đăm chiêu nhìn theo bóng lưng của Trác Việt, đáy lòng có chút gì đó như có như không dâng lên, lại có chút đau lòng, khi mà cô còn chưa hiểu rõ tình cảm này như thế nào thì đã phải vội vàng chạy về hiệu thuốc.
Từ Mộ Duyên ngồi trong xe nhìn thấy Trác tuyệt đi từng bước một ra ngoài, ánh mắt sâu thẳm, anh cũng không khởi động xe rời đi, mà ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt nặng nề mà nhìn đỉnh xe sau đó đưa tay che khuất 2 mắt, trước mắt tối đen.
Phó Hề Hề thở hồng hộc chạy ra phía ngoài, nhìn khắp xung quanh, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia đang bắt taxi, rất nhanh một chiếc xe đã dừng trước mặt anh, cô vội vàng bước tới, đúng lúc anh mở cửa xe liền đưa tay ra giữ chặt tay áo anh, vừa thở vừa nói: Tiên sinh, anh chờ, chờ một chút.
Trác Việt nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh đang níu trên tay áo mình. Sau đó xoay người lại, nhìn cô dược sỹ trẻ tuổi kia, không biết bởi vì do chạy hay vì gió lạnh mà khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp ửng hồng lên, sợi tóc rối loạn, đôi mắt đen láy trong suốt chân thành nhìn anh, khi nở nụ cười còn hiện lên hai xoáy nhỏ trên khóe miệng.
Đây là thuốc cho anh, vết thương trên mặt hay trên người đều có thể dùng nhé, còn đây là tiêu sưng và thuốc cầm máu, bên trong đều có hướng dẫn sử dụng. Nếu anh không bận...... Tôi nghĩ tôi có thể xử lý giúp anh rồi anh hãy về...... Phó Hề Hề vội vã nói xong những lời đó liền nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh rồi bối rối cúi đầu xuống.
Sau vài giây im lặng, không nghe được câu trả lời của anh, Phó Hề Hề khẩn trương cầm gói to trên tay đưa tới trước mặt anh, ngay cả hai tai cũng đỏ ửng.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Trác Việt xuất hiện biến động rất nhỏ, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn vào người con gái phía trước, đang nhẹ nhàng co tay lại thoát khỏi tay áo của anh, khuôn mặt cứng nhắc của anh giống như hiện lên ý cười dù rất nhỏ.
Cám ơn, nhưng tôi không cần đâu.
Lần đầu tiên bị người ta cự tuyệt ý tốt, Phó Hề Hề bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên nhìn vào Trác Việt, lúc này anh...... Mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, quần áo trên người đã sớm bẩn thỉu, cả người thoạt nhìn chật vật không thôi, đã như thế này còn nói không cần? Cô không quan tâm mà nhét thuốc vào trong tay anh, Sao lại không cần? Anh nhìn lại bộ dạng của mình lúc này đi.
Phó Hề Hề nói xong những lời này, không nhìn đến vẻ mặt cứng nhắc của anh liền xoay người chạy đi, càng chạy càng nhanh, giống như là chạy trốn.
Trác Việt nhìn theo bóng dáng màu trắng đến khi càng ngày càng nhỏ, hòa vào trong bóng đêm, rồi biến mất không thấy.
Anh cúi đầu nhìn quần áo bẩn thỉu trên người mình, rồi cảm giác đau đến chết lặng trên người cùng trên mặt truyền đến, trong đầu lướt qua lời nói đầy tự tin cuả Từ Mộ Duyên, bỗng nhiên cười khổ một tiếng, A...... Quả thật là không xong.
Gói thuốc trên tay khá là nặng, anh mở ra nhìn một chút, thần sắc không rõ.
Người lái xe taxi cũng rất tôn trọng khách hàng, nhưng đợi một lúc vẫn thấy người đàn ông trẻ tuối này đứng ở bên ngoài, cuối cùng không chịu được nữa ông đành lên tiếng hỏi: Cậu còn muốn đi xe nữa không? Không đi thì để tôi còn tìm khách khác.
Trác Việt bước lên xe, sau khi nói địa chỉ nhà, liền nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi.
——
Trong bóng đêm, Từ Mộ Duyên bỏ tay đang che trên mắt ra, hai mắt lưu chuyển, rồi mở cửa xuống xe, bước đi vào trong bênh viện.
Vào nửa đêm trong bệnh viện vô cùng im lặng, tiếng bước chân của anh vang lên rõ ràng, khi đến trước cửa phòng bệnh anh lại thấy do dự. Sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, bên trong tối đen, anh nhìn thấy trên giường nổi lên bóng dáng nho nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy có chút an tâm.
Anh nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong phòng WC, xử lý tốt vết bẩn trên người rồi mới ra ngoài. Ngồi xuống cạnh giường bệnh, nhìn cô đang nằm nghiêng trên giường lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với anh. Ánh sáng bên trong rất tối, anh nhìn không rõ khuôn mặt của cô, lại nhịn không được đưa tay ra sờ mặt cô, thấy cô có chút bất an rụt đầu lại, cả người vùi vào trong chăn.
Anh kéo chăn giúp cô, lúc này mới phát hiện tư thế ngủ của cô có chút quái lạ, xốc nhẹ chăn lên, phát hiện cả người cô đều cuộn lại, hai tay gần như ôm vào nhau, giống như ôm lấy thân mình rất không có cảm giác an toàn.
Trong lòng Từ Mộ Duyên như bị ai nhéo, tay bỗng dưng căng thẳng, không nghĩ tới cô ngay cả trong giấc ngủ cũng không có cảm giác an toàn như vậy, chậm rãi đưa tay điều chỉnh tư thế ngủ cho cô, cô lại như bất an xoay qua phía bên kia vẫn lấy tư thế đấy ngủ say sưa.
Im lặng trong chốc lát, Từ Mộ Duyên đứng dậy cởi áo khoác trên người, nhẹ nhàng nằm bên cạnh cô, ôm thân thể nhỏ bé của cô vào trong lòng giúp điều chỉnh tư thế cho cô.
Hương thơm trên người cô là độc nhất vô nhị, khẽ hôn ở trên trán cô. Đáy lòng vừa chua vừa chát.
Qua một lúc lâu, người trong lòng bỗng nhiên nhích lại gần anh, thân hình Từ Một Duyên chợt cứng đờ, nhưng người trong lòng vẫn ngủ như cũ.
Anh cả một đêm không ngủ, nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của cô cũng dần dần ngủ say.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: càng...... Đại khái chỉ 1 điểm như vậy còn có canh một, Chuyện kia...... Bọn họ đánh nhau một trận...... Còn có...... Trác Việt sẽ có tình yêu của mình......
Khụ khụ...... Tất cả mọi người nói nữ chính không tốt, như vậy như vậy...... Khụ khụ, vậy đem nữ chính tặng cho Mộ Duyên đi →_→
/44
|