Bởi vì đêm hôm qua vừa mới mưa xong nên ngày hôm nay nhiều độ của thành phố B đã giảm xuống không ít độ, chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua đã tạo cho người ta cảm giác mát mẻ khoan khoái, mùa thu dần qua, dường như, mùa đông cũng sắp tới rồi.
Cô mặc một chiếc áo lông rộng cùng với chiếc quần jean đơn giản rồi ra ngoài nhưng cô không quên mang theo hộp đồ ăn mà Chu Thụy Tình muốn có đã lâu. Từ trong ngôi nhà ấm áp ra đến dưới lầu, bỗng nhiên có một trận gió đi ngang qua, tạo cho cô cảm giác mát mẻ.
Mẹ Tang chia đồ ăn tự làm thành mấy phần. Tất cả đều cho vào hộp rồi bỏ vào bao cẩn thận. Cộng đống này lại chắc cũng tới 15 cân. Cô cố hết sức ôm như vậy cho đến cửa tiểu khu, sau đó thì bắt xe đi thôi.
Lần ghé thăm trước là thời tiết nắng nhẹ, mọi người mặc những bộ đồ mát mẻ, bay giờ lại ra những bộ trang phục mùa thu, ừ... Còn có người đứng ở cửa đón cô cũng mặc một bộ trang phục mùa thu.
Cậu cuối cùng cũng đến rồi! Nhớ cậu quá! Chu Thụy Tình đang ăn vặt, thấy cô liền chạy tới. Tang Điềm nhìn người đi giày cao gót 7 tấc nhưng vẫn có thể chạy bình thường kia. Cô không do dự nhét túi trong tay vào người cô ấy, nói thẳng: Cậu nhớ cái này thì có! Thật nặng mà! Mẹ tớ vì làm cái này mà mới sáng sớm đã phải ra chợ mua cá với thịt bò mới nhất, rồi còn làm từ chiều đến 10 giờ mới xong đó.
Chu Thụy Tình cười vài tiếng: Tớ đã chuẩn bị tốt quà cho bác gái rồi. Lần sau cậu về nhớ đem cho bác ấy...nếu như không bận quá thì lần sau tớ có thể về với cậu.
Có phải là cậu rất nhớ các món ăn mà ba tớ làm không?
Ai da, đừng có nói trực tiếp như vậy mà, được không? Cũng đâu phải ai cũng có phúc khí như cậu, có ba mẹ là đầu bếp.
Vào trong tiệm, Chu Thụy tình cất đồ xong, liền xoay người tỉ mỉ quan sát cô: Tớ nói nha, cậu đã về được hai tháng mà sao vẫn không có miếng thịt nào vậy? Cậu đúng là lãng phí kĩ thuật nấu nướng của ba mẹ cậu mà.
... Lẽ nào giống như cậu ăn xong phải để thịt hiện lên bụng mới được gọi là không lãng phí sao? Tô Tầm cũng lại gần, trêu chọc cô ấy một câu.
Hai người các cậu ăn mãi không mập thì đừng có nói móc tớ! Chu Thụy Tình đã mở một hộp ra, lại bị mùi thơm toả ra khiến cho cô nổi lên cơn thèm ăn đến nổi không nhớ là mình đang giảm cân.
Tang Điềm cười cười, lấy hai hộp từ trong túi ra, nói với Tô Tầm: Cái này là do mẹ tớ đặc biệt làm vì Tiểu Tông, trẻ nhỏ có thể ăn. Lại đảo mắt một vòng Hôm nay Tiểu Tông không tới sao?
Tô Tầm gật đầu: Lễ Quốc Khánh tương đối bận rộn nên là mấy ngày nay mẹ tớ đều trông giúp tớ.
Chu Thụy Tình không kịp đợi mà mở nắp hộp ra, mùi cá cùng với thịt bò trong nháy mắt lan ra khắp nơi.
Thơm quá! trong quán có mấy người khách nghe thấy mùi thơm mà nhịn không được than một tiếng. Chu Thụy Tình chia thịt bò khô cho các khách hàng trong quán.
Khụ...bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, cuối cùng vài vị khách kia ăn xong thịt bò cũng mua những bộ đồ mà đã thử qua lúc trước, không có cò kè mặc cả. Người lúc trước còn đang đau lòng đống thịt kia cũng đã thăng bằng trở lại.
Tang Điềm ở trong cửa hàng dạo một vòng, thấy không có bộ nào mà cô ưng ý.
Tô Tầm từ sau quầy hàng đi cầm theo hai cái túi: Đừng xem bên kia, đây mới là mấy thứ mà cậu thích, chúng tớ đều giữ lại cho cậu đấy!
Phụ nữ thích đi dạo, thích mua sắm, thực ra Tang Điềm cũng giống như vậy. Nhưng cô lại thích mua những thứ hiếm thấy và kì lạ, nhưng trái lại đối với quần áo thì cô lại không có yêu cầu gì nhiều. Nhìn thấy cái nào không tệ lắm mà mặc vào thấy thuận mắt thì mua.
Tô Tằm cùng Chu Thụy Tình không mặc quần áo ở cửa hàng mình, mà lúc đi nhập hàng thì các cô sẽ mua một ít quần áo. Nếu thấy bộ nào đẹp thì sẽ mua dùm Tang Điềm.
Lúc rảnh rỗi cô thỉnh thoảng cũng sẽ đi mua đồ cùng, cũng là đi giải sầu, cô rất thích cái quá trình đó.
Cô mở ra xem thì thấy một cái áo khoác màu vàng nhạt còn có một bộ tôn sam hai bộ áo lông. Cô để túi lên quầy, vui vẻ nói: Tớ đi thử cái áo sơ mi này đây.
Ngày nghỉ cuối cùng trong lễ Quốc khánh khách trong cửa hàng không nhiều lắm mỗi lần tới là một nhóm, vừa rồi mới đi hết nên bây giờ trong cửa hàng rất là yên tĩnh. Nhân viên của cửa hàng là Tiểu Mạc cùng Chu Thụy Tình đã hoàn toàn đắm chìm trong mỹ thực rồi.
Tô Tầm nghĩ...bây giờ trong cửa hàng chỉ có tiếng hai tên ăn hàng nhóp nhép ở phía sau cô thôi. Đang muốn trêu chọc họ vài câu thì đúng lúc điện thoại trong túi của Tang Điềm vang lên, lấy điện thoại từ trong túi của cô ấy ra.
Tô Tầm vừa nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy 3 chữ Từ Mộ Duyên liền ngây ngẩn cả người.
Lúc chuông điện thoại tắt thi vừa lúc Tang Điềm cũng từ phòng thay đồ đi ra. Trên mặt đầy ý cười nhìn về phía Tô Tầm hỏi: Cậu thấy sao?
Tô Tầm lúc ngày mới phục hồi tinh thần lại, cầm điện thoại đưa cho cô, Điện thoại của cậu. .
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên lần nữa Tô Tầm còn nói một câu Là Từ Mộ Duyên gọi tới.
Trái với suy nghĩ của Tô Tầm, Tang Điềm lại rất bình tĩnh nhận điện thoại. Hôm qua cô đã thêm số của anh vào danh bạ để tên là Từ Mộ Duyên rồi.
Cô không có nhiều do dự liền ấn nút nghe, tiếng nói ôn nhu của anh vang lên: Em đang ở đâu?
Em ở Tinh Thiên. Có chuyện gì sao? cô hỏi.
Mục đích của Từ mưa duyên vô cùng chính xác, anh không phải là một người có kiên nhẫn, thế nhưng mỗi người đều có một thứ uy hiếp mình.
Năm năm trước thứ uy hiếp anh chính là Tang Điềm, dù là năm năm sau thì vẫn là cô. Giống như là chỉ cần đứng ở trước mặt của cô thì anh sẽ có vô hạn sự kiên nhẫn.
Lúc trước chỉ cần cô tức giận hay cáu kỉnh thì anh sẽ cố gắng dỗ cô. Cô tức giận không nghe điện thoại thì anh kiên nhẫn một lần tiếp một lần mà gọi tới, cho đến khi cô nhận điện thoại mới thôi.
Hiiện tại cũng giống như vậy. Dù rất lâu mà cô không nhận điện thoại thì anh vẫn sẽ gọi, mặc dù có chút ấu trĩ và vô lại.
Em ở đó bao lâu? Anh đến đón em, dẫn em đi đến chỗ này.
Tang Điềm quay người lại nhìn về phía sau. Chu Thụy Tình bị một câu Từ Mộ Duyên gọi tới của Tô Tầm làm cho kinh ngạc. Lúc này cô ấy đang đứng ở bên cạnh Tô Tầm, tầm mắt của hai người đều đồng loạt rơi vào trên người Tang Điềm, trong mắt đều là sự lo lắng.
Tang Điền không tiếng động cười: Hai tiếng nữa đi.
Kết thúc cuộc trò truyện, cô không đợi hai người hỏi mà thẳng thắn nói: giống như suy nghĩ của hai người đó.
Các cậu... quen nhau lần nữa? Chu Thụy Tình hỏi.
Cô rũ mắt, nghĩ đến những lời tối hôm qua anh đã nói. Anh nói anh có thể đợi cô chậm rãi yên tâm cởi bỏ khúc mắt, anh nói anh sẽ không ép cô, họ sẽ từ từ tiến đến với nhau, sẽ một bắt đầu một lần nữa.
Chúng tớ đã nói xong hết rồi, tất cả đều sẽ thuận theo tự nhiên.
Tô Tầm cũng nghe rõ, họ vừa tách ra thì đã năm năm, dù có yêu nhau nhiều như thế nào đi nữa thì vẫn sẽ có những khoảng cách trong lòng, chỉ càn nghĩ thôi thì cũng chỉ là không cam lòng. Nên hãy để thời gian chậm rãi chưa lành vết thương đi.
Còn Chu Thụy Tình thì phản ứng rất lớn. Cô cao mày lại hỏi: Vậy học trưởng Trác Việt thì sao? Anh ấy ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy. Nhưng nếu không phải là Từ Mộ Duyên đột nhiên trở về thì hai người nhất định sẽ có một cái kết tốt đẹp. Bây giờ cậu lại ở cùng với Từ Mộ Duyên kìa, thì học trưởng Trác Việt không phải sẽ đau lòng lắm sao?
Mỗi câu của cô ấy đều là vì Trác Việt bị tổn thương bởi bất công. Anh ấy đối tốt với Tang Điềm nhiều năm như vậy cô vẫn xem trong mắt, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông thâm tình đến vậy.
Tô Tầm kéo tay áo của cô ý bảo cô không cần quá kích động. Huống chi các cô biết Tang Điềm không quên được người kia.
Số phận là thứ mà không ai có thể lường trước được, trước đây cô có thể cho rằng thêm một thời gian nữa thì Tang Điềm sẽ thích người luôn luôn bên cạnh cô là Trác Việt, không ngờ Từ Mộ Duyên lại trở về, 5 năm có thể rất dài nhưng vẫn còn kịp cho mối tình dang dở của họ.
Nhớ tới Trác Việt đôi mắt của Tang Điềm tối lại: Đối với anh ấy, tớ chỉ có thể nói xin lỗi.
Chu Thụy Tình còn muốn nói cái gì đó, nhưng Tô Tầm lại hung hăng nhéo cô một cái, nói trước: dù cậu có ra quyết định gì đi nữa thì chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi. Chúng tớ rồi sẽ ủng hộ cậu.
Chu Thụy Tình vì bị cô nhéo một cái thì thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Vừa vặn lại có nhóm khách hàng đi tới, Tô Tầm lập tức đẩy cô về phía trước nói: Thượng đế tới rồi kìa, mau đi tiếp đi.
Trong cửa hàng, một nhóm rồi lại một nhóm khách đi tới rồi lại về. Cuối cùng Chu Thụy Tình cũng không có thời gian quan tâm Tang Điềm.
Bốn giờ chiều, một người đàn ông cao to tuấn tú đi vào cửa hàng, khí chất anh minh lỗi lạc. Trong của hàng có vài cô gái trẻ nhìn anh với ánh mắt hiếu kì.
Tang Điềm, anh tới đón em. Từ Mộ Duyên đi đến chỗ Tang Điềm sau đó nói với Chu Thụy Tình: Chu Thụy Tình, đã lâu không gặp.
không lâu đâu, mới năm năm thôi tôi xém chút nữa thì quên có một người như anh. Chu Thụy Tình lạnh lùng mà châm chọc.
Từ Mộ Duyên trầm mặc không nói gì.
Tang Điềm cũng không nghĩ tới người thẳng thắn như Chu Thụy Tình vậy mà cũng biết việc trào phúng ngầm. Trong lúc nhất thời cô cũng ngây người. Cuối cùng là Tô Tầm đi tới nói với Từ Mộ Duyên: Anh mang cô ấy đi trước đi, chúng tôi ở đây còn có nhiều việc.
Ừ, cảm ơn, hôm nào đó tôi sẽ mời hai người đi ăn. Anh gật đầu mỉm cười.
Tô Tầm đem túi xách và quần áo của Tang Điềm sau quầy ra, cô đưa tay nhận lấy, nhưng có một đôi tay thon dài lấy đồ trước cô.
Đi thôi anh nhìn về phía người nào đó còn đang sửng sờ rồi nói, anh vươn tay dắt cô đi ra ngoài mặc kệ sự giãy dụa của cô, vẫn kéo cô đi.
Chu Thụy Tình nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, có chút tức giận nói với Tô Tầm: Tại sao lại cản tớ, đáng lẽ phải mắng anh ta mới đúng chứ.
Cậu cũng đừng làm bậy, bây giờ lòng của Tang Điềm cũng đã đủ loại rồi. Tô Tầm bất đắc dĩ nói.
Quên đi, tớ không quan tâm tới nữa, không phải là tớ sợ não của Từ Mộ Duyên, ngày nào đó có vấn đề lại đột nhiên ra đi lần nữa sao. Như vậy làm sao mà Tang Điềm chịu được chứ.
Bây giờ cậu ấy không phải làm thiếu nữ ngây thơ năm đó nữa, có rất nhiều chuyện cậu ấy đã thông suốt rồi. Nếu như chúng ta can thiệp quá nhiều, ngược lại sẽ khiến sự việc ngày càng phức tạp hơn, cho nên cứ để bọn họ thuận theo tự nhiên đi. Tô Tầm tỉnh táo phân tích.
Chu Thụy Tình yên lặng.
Anh muốn mang em đi đâu? người đã bị đưa lên xe mở miệng hỏi người đàn ông bên cạnh mình.
Từ Mộ Duyên nhìn cô thật sâu, ý vì thâm trường nói: Đi đến chỗ có tương lai của chúng ta.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi... Tôi tính sai rồi ╮(╯▽╰)╭
Hôm nay suy nghĩ một chút nghĩ nếu như trực tiếp viết đoạn có tình tiết lớn thì sẽ có vẻ tương đối không liên kết với nội dung toàn văn cho nên tôi còn không có viết đến chỗ mà tôi muốn ╮(╯▽╰)╭
Các bạn sẽ muốn làm gì tôi? Đến đây đi... Roi da nhỏ.
Đại khái còn một chương tình cảm của Tang Điềm cùng Từ Mộ Duyên hi vọng là có thể nhẫn nhịn một chút cho nên cái nội dung câu chuyện kia tôi còn chưa có viết tới. Tốt bụng bỏ vào...là có thể khinh bỉ tôi...
Cô mặc một chiếc áo lông rộng cùng với chiếc quần jean đơn giản rồi ra ngoài nhưng cô không quên mang theo hộp đồ ăn mà Chu Thụy Tình muốn có đã lâu. Từ trong ngôi nhà ấm áp ra đến dưới lầu, bỗng nhiên có một trận gió đi ngang qua, tạo cho cô cảm giác mát mẻ.
Mẹ Tang chia đồ ăn tự làm thành mấy phần. Tất cả đều cho vào hộp rồi bỏ vào bao cẩn thận. Cộng đống này lại chắc cũng tới 15 cân. Cô cố hết sức ôm như vậy cho đến cửa tiểu khu, sau đó thì bắt xe đi thôi.
Lần ghé thăm trước là thời tiết nắng nhẹ, mọi người mặc những bộ đồ mát mẻ, bay giờ lại ra những bộ trang phục mùa thu, ừ... Còn có người đứng ở cửa đón cô cũng mặc một bộ trang phục mùa thu.
Cậu cuối cùng cũng đến rồi! Nhớ cậu quá! Chu Thụy Tình đang ăn vặt, thấy cô liền chạy tới. Tang Điềm nhìn người đi giày cao gót 7 tấc nhưng vẫn có thể chạy bình thường kia. Cô không do dự nhét túi trong tay vào người cô ấy, nói thẳng: Cậu nhớ cái này thì có! Thật nặng mà! Mẹ tớ vì làm cái này mà mới sáng sớm đã phải ra chợ mua cá với thịt bò mới nhất, rồi còn làm từ chiều đến 10 giờ mới xong đó.
Chu Thụy Tình cười vài tiếng: Tớ đã chuẩn bị tốt quà cho bác gái rồi. Lần sau cậu về nhớ đem cho bác ấy...nếu như không bận quá thì lần sau tớ có thể về với cậu.
Có phải là cậu rất nhớ các món ăn mà ba tớ làm không?
Ai da, đừng có nói trực tiếp như vậy mà, được không? Cũng đâu phải ai cũng có phúc khí như cậu, có ba mẹ là đầu bếp.
Vào trong tiệm, Chu Thụy tình cất đồ xong, liền xoay người tỉ mỉ quan sát cô: Tớ nói nha, cậu đã về được hai tháng mà sao vẫn không có miếng thịt nào vậy? Cậu đúng là lãng phí kĩ thuật nấu nướng của ba mẹ cậu mà.
... Lẽ nào giống như cậu ăn xong phải để thịt hiện lên bụng mới được gọi là không lãng phí sao? Tô Tầm cũng lại gần, trêu chọc cô ấy một câu.
Hai người các cậu ăn mãi không mập thì đừng có nói móc tớ! Chu Thụy Tình đã mở một hộp ra, lại bị mùi thơm toả ra khiến cho cô nổi lên cơn thèm ăn đến nổi không nhớ là mình đang giảm cân.
Tang Điềm cười cười, lấy hai hộp từ trong túi ra, nói với Tô Tầm: Cái này là do mẹ tớ đặc biệt làm vì Tiểu Tông, trẻ nhỏ có thể ăn. Lại đảo mắt một vòng Hôm nay Tiểu Tông không tới sao?
Tô Tầm gật đầu: Lễ Quốc Khánh tương đối bận rộn nên là mấy ngày nay mẹ tớ đều trông giúp tớ.
Chu Thụy Tình không kịp đợi mà mở nắp hộp ra, mùi cá cùng với thịt bò trong nháy mắt lan ra khắp nơi.
Thơm quá! trong quán có mấy người khách nghe thấy mùi thơm mà nhịn không được than một tiếng. Chu Thụy Tình chia thịt bò khô cho các khách hàng trong quán.
Khụ...bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, cuối cùng vài vị khách kia ăn xong thịt bò cũng mua những bộ đồ mà đã thử qua lúc trước, không có cò kè mặc cả. Người lúc trước còn đang đau lòng đống thịt kia cũng đã thăng bằng trở lại.
Tang Điềm ở trong cửa hàng dạo một vòng, thấy không có bộ nào mà cô ưng ý.
Tô Tầm từ sau quầy hàng đi cầm theo hai cái túi: Đừng xem bên kia, đây mới là mấy thứ mà cậu thích, chúng tớ đều giữ lại cho cậu đấy!
Phụ nữ thích đi dạo, thích mua sắm, thực ra Tang Điềm cũng giống như vậy. Nhưng cô lại thích mua những thứ hiếm thấy và kì lạ, nhưng trái lại đối với quần áo thì cô lại không có yêu cầu gì nhiều. Nhìn thấy cái nào không tệ lắm mà mặc vào thấy thuận mắt thì mua.
Tô Tằm cùng Chu Thụy Tình không mặc quần áo ở cửa hàng mình, mà lúc đi nhập hàng thì các cô sẽ mua một ít quần áo. Nếu thấy bộ nào đẹp thì sẽ mua dùm Tang Điềm.
Lúc rảnh rỗi cô thỉnh thoảng cũng sẽ đi mua đồ cùng, cũng là đi giải sầu, cô rất thích cái quá trình đó.
Cô mở ra xem thì thấy một cái áo khoác màu vàng nhạt còn có một bộ tôn sam hai bộ áo lông. Cô để túi lên quầy, vui vẻ nói: Tớ đi thử cái áo sơ mi này đây.
Ngày nghỉ cuối cùng trong lễ Quốc khánh khách trong cửa hàng không nhiều lắm mỗi lần tới là một nhóm, vừa rồi mới đi hết nên bây giờ trong cửa hàng rất là yên tĩnh. Nhân viên của cửa hàng là Tiểu Mạc cùng Chu Thụy Tình đã hoàn toàn đắm chìm trong mỹ thực rồi.
Tô Tầm nghĩ...bây giờ trong cửa hàng chỉ có tiếng hai tên ăn hàng nhóp nhép ở phía sau cô thôi. Đang muốn trêu chọc họ vài câu thì đúng lúc điện thoại trong túi của Tang Điềm vang lên, lấy điện thoại từ trong túi của cô ấy ra.
Tô Tầm vừa nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy 3 chữ Từ Mộ Duyên liền ngây ngẩn cả người.
Lúc chuông điện thoại tắt thi vừa lúc Tang Điềm cũng từ phòng thay đồ đi ra. Trên mặt đầy ý cười nhìn về phía Tô Tầm hỏi: Cậu thấy sao?
Tô Tầm lúc ngày mới phục hồi tinh thần lại, cầm điện thoại đưa cho cô, Điện thoại của cậu. .
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên lần nữa Tô Tầm còn nói một câu Là Từ Mộ Duyên gọi tới.
Trái với suy nghĩ của Tô Tầm, Tang Điềm lại rất bình tĩnh nhận điện thoại. Hôm qua cô đã thêm số của anh vào danh bạ để tên là Từ Mộ Duyên rồi.
Cô không có nhiều do dự liền ấn nút nghe, tiếng nói ôn nhu của anh vang lên: Em đang ở đâu?
Em ở Tinh Thiên. Có chuyện gì sao? cô hỏi.
Mục đích của Từ mưa duyên vô cùng chính xác, anh không phải là một người có kiên nhẫn, thế nhưng mỗi người đều có một thứ uy hiếp mình.
Năm năm trước thứ uy hiếp anh chính là Tang Điềm, dù là năm năm sau thì vẫn là cô. Giống như là chỉ cần đứng ở trước mặt của cô thì anh sẽ có vô hạn sự kiên nhẫn.
Lúc trước chỉ cần cô tức giận hay cáu kỉnh thì anh sẽ cố gắng dỗ cô. Cô tức giận không nghe điện thoại thì anh kiên nhẫn một lần tiếp một lần mà gọi tới, cho đến khi cô nhận điện thoại mới thôi.
Hiiện tại cũng giống như vậy. Dù rất lâu mà cô không nhận điện thoại thì anh vẫn sẽ gọi, mặc dù có chút ấu trĩ và vô lại.
Em ở đó bao lâu? Anh đến đón em, dẫn em đi đến chỗ này.
Tang Điềm quay người lại nhìn về phía sau. Chu Thụy Tình bị một câu Từ Mộ Duyên gọi tới của Tô Tầm làm cho kinh ngạc. Lúc này cô ấy đang đứng ở bên cạnh Tô Tầm, tầm mắt của hai người đều đồng loạt rơi vào trên người Tang Điềm, trong mắt đều là sự lo lắng.
Tang Điền không tiếng động cười: Hai tiếng nữa đi.
Kết thúc cuộc trò truyện, cô không đợi hai người hỏi mà thẳng thắn nói: giống như suy nghĩ của hai người đó.
Các cậu... quen nhau lần nữa? Chu Thụy Tình hỏi.
Cô rũ mắt, nghĩ đến những lời tối hôm qua anh đã nói. Anh nói anh có thể đợi cô chậm rãi yên tâm cởi bỏ khúc mắt, anh nói anh sẽ không ép cô, họ sẽ từ từ tiến đến với nhau, sẽ một bắt đầu một lần nữa.
Chúng tớ đã nói xong hết rồi, tất cả đều sẽ thuận theo tự nhiên.
Tô Tầm cũng nghe rõ, họ vừa tách ra thì đã năm năm, dù có yêu nhau nhiều như thế nào đi nữa thì vẫn sẽ có những khoảng cách trong lòng, chỉ càn nghĩ thôi thì cũng chỉ là không cam lòng. Nên hãy để thời gian chậm rãi chưa lành vết thương đi.
Còn Chu Thụy Tình thì phản ứng rất lớn. Cô cao mày lại hỏi: Vậy học trưởng Trác Việt thì sao? Anh ấy ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy. Nhưng nếu không phải là Từ Mộ Duyên đột nhiên trở về thì hai người nhất định sẽ có một cái kết tốt đẹp. Bây giờ cậu lại ở cùng với Từ Mộ Duyên kìa, thì học trưởng Trác Việt không phải sẽ đau lòng lắm sao?
Mỗi câu của cô ấy đều là vì Trác Việt bị tổn thương bởi bất công. Anh ấy đối tốt với Tang Điềm nhiều năm như vậy cô vẫn xem trong mắt, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông thâm tình đến vậy.
Tô Tầm kéo tay áo của cô ý bảo cô không cần quá kích động. Huống chi các cô biết Tang Điềm không quên được người kia.
Số phận là thứ mà không ai có thể lường trước được, trước đây cô có thể cho rằng thêm một thời gian nữa thì Tang Điềm sẽ thích người luôn luôn bên cạnh cô là Trác Việt, không ngờ Từ Mộ Duyên lại trở về, 5 năm có thể rất dài nhưng vẫn còn kịp cho mối tình dang dở của họ.
Nhớ tới Trác Việt đôi mắt của Tang Điềm tối lại: Đối với anh ấy, tớ chỉ có thể nói xin lỗi.
Chu Thụy Tình còn muốn nói cái gì đó, nhưng Tô Tầm lại hung hăng nhéo cô một cái, nói trước: dù cậu có ra quyết định gì đi nữa thì chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi. Chúng tớ rồi sẽ ủng hộ cậu.
Chu Thụy Tình vì bị cô nhéo một cái thì thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Vừa vặn lại có nhóm khách hàng đi tới, Tô Tầm lập tức đẩy cô về phía trước nói: Thượng đế tới rồi kìa, mau đi tiếp đi.
Trong cửa hàng, một nhóm rồi lại một nhóm khách đi tới rồi lại về. Cuối cùng Chu Thụy Tình cũng không có thời gian quan tâm Tang Điềm.
Bốn giờ chiều, một người đàn ông cao to tuấn tú đi vào cửa hàng, khí chất anh minh lỗi lạc. Trong của hàng có vài cô gái trẻ nhìn anh với ánh mắt hiếu kì.
Tang Điềm, anh tới đón em. Từ Mộ Duyên đi đến chỗ Tang Điềm sau đó nói với Chu Thụy Tình: Chu Thụy Tình, đã lâu không gặp.
không lâu đâu, mới năm năm thôi tôi xém chút nữa thì quên có một người như anh. Chu Thụy Tình lạnh lùng mà châm chọc.
Từ Mộ Duyên trầm mặc không nói gì.
Tang Điềm cũng không nghĩ tới người thẳng thắn như Chu Thụy Tình vậy mà cũng biết việc trào phúng ngầm. Trong lúc nhất thời cô cũng ngây người. Cuối cùng là Tô Tầm đi tới nói với Từ Mộ Duyên: Anh mang cô ấy đi trước đi, chúng tôi ở đây còn có nhiều việc.
Ừ, cảm ơn, hôm nào đó tôi sẽ mời hai người đi ăn. Anh gật đầu mỉm cười.
Tô Tầm đem túi xách và quần áo của Tang Điềm sau quầy ra, cô đưa tay nhận lấy, nhưng có một đôi tay thon dài lấy đồ trước cô.
Đi thôi anh nhìn về phía người nào đó còn đang sửng sờ rồi nói, anh vươn tay dắt cô đi ra ngoài mặc kệ sự giãy dụa của cô, vẫn kéo cô đi.
Chu Thụy Tình nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, có chút tức giận nói với Tô Tầm: Tại sao lại cản tớ, đáng lẽ phải mắng anh ta mới đúng chứ.
Cậu cũng đừng làm bậy, bây giờ lòng của Tang Điềm cũng đã đủ loại rồi. Tô Tầm bất đắc dĩ nói.
Quên đi, tớ không quan tâm tới nữa, không phải là tớ sợ não của Từ Mộ Duyên, ngày nào đó có vấn đề lại đột nhiên ra đi lần nữa sao. Như vậy làm sao mà Tang Điềm chịu được chứ.
Bây giờ cậu ấy không phải làm thiếu nữ ngây thơ năm đó nữa, có rất nhiều chuyện cậu ấy đã thông suốt rồi. Nếu như chúng ta can thiệp quá nhiều, ngược lại sẽ khiến sự việc ngày càng phức tạp hơn, cho nên cứ để bọn họ thuận theo tự nhiên đi. Tô Tầm tỉnh táo phân tích.
Chu Thụy Tình yên lặng.
Anh muốn mang em đi đâu? người đã bị đưa lên xe mở miệng hỏi người đàn ông bên cạnh mình.
Từ Mộ Duyên nhìn cô thật sâu, ý vì thâm trường nói: Đi đến chỗ có tương lai của chúng ta.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi... Tôi tính sai rồi ╮(╯▽╰)╭
Hôm nay suy nghĩ một chút nghĩ nếu như trực tiếp viết đoạn có tình tiết lớn thì sẽ có vẻ tương đối không liên kết với nội dung toàn văn cho nên tôi còn không có viết đến chỗ mà tôi muốn ╮(╯▽╰)╭
Các bạn sẽ muốn làm gì tôi? Đến đây đi... Roi da nhỏ.
Đại khái còn một chương tình cảm của Tang Điềm cùng Từ Mộ Duyên hi vọng là có thể nhẫn nhịn một chút cho nên cái nội dung câu chuyện kia tôi còn chưa có viết tới. Tốt bụng bỏ vào...là có thể khinh bỉ tôi...
/44
|