Giữa trưa, mặt trời đã nhô lên cao, thời tiết ấm áp.
Trong sân nhỏ, nam nhân vòng tay qua áo nằm trên xích đu, không biết đang cầm vật gì, thỉnh thoảng di chuyển một chút.
Cửa lớn được mở ra, Lý Dục ngước mắt liếc nhìn thấy Hàn Tương Tử đang kiên nhẫn cầm đao khắc khắc bút họa trên đầu một viên mộc, trên lưng cõng từng tia sáng mặt trời, thần thái tùy nhiên. Ngưu Nhị ở phía sau hắng giọng một cái, vui vẻ gọi một tiếng: Hàn đại phu!
Động tác trong tay nam nhân chưa ngừng lại, ngược lại Dung nương nghe thấy động tĩnh từ trong nhà ra đón, bước chân cũng nhanh, thi lễ với Lý Dục: Tham kiến Thế tử Điện hạ.
Lý Dục ừ một tiếng: Hàn đại phu thế nào rồi?
Dung nương hơi có phần sầu não, cúi đầu thở dài: Vẫn là Điện hạ bận tâm đến cảm nhận của tiên sinh nhà chúng tôi, dù sao người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tâm lý sao có thể thoải mái được.
Lý Dục nhếch môi: Thằng nhóc A Mộc này ở chỗ ta được mấy ngày, đến cả ta cũng đau lòng, huống chi là Hàn đại phu đây.
Trong lúc nói chuyện đã đi đến cửa sổ, hắn khẽ khom người cúi đầu, có thể trông thấy trên viên mộc của Hàn Tương Tử, điêu khắc trên đó là một người nhỏ, hiện giờ chỉ mới có hình dạng cơ bản. Ngưu Nhị giơ cái hộp cầm theo lên, âm thanh vang dội: Hàn đại phu, Điện hạ chúng ta tới vấn an ngài!
Hàn Tương Tử ừ một tiếng, chỉ ngước mắt lên, sắc mặt xám trắng: Vấn an ta thì có ích gì, chuyện có thể làm giúp ngươi ta cũng đã làm, hiện giờ con ta đã không còn rồi, sau này đến cả một người dưỡng lão chăm sóc cũng không có, ai tới thăm ta thì có thể thế nào?
Ngưu Nhị ân cần đặt cái ghế sang bên cạnh, Lý Dục vén áo ngồi xuống: Ngài đừng nên nói như thế, thích khách trước sau vẫn chưa bắt được, nhắc tới cũng kỳ quái, toàn thành điều tra một chút dấu vết để lại cũng không có, nếu Hàn đại phu đã phó thác con cho ta rồi, như vậy chắc chắn phủ Tấn Vương sẽ cho các người một công đạo.
Nam nhân xuống một đao dưới vạt áo của người nhỏ, khắc ra một đóa tường vân: Công đạo thế nào? Công đạo kiểu gì? Ta không muốn điều gì khác, ta chỉ muốn con ta, có thế nào cũng không đổi được A Mộc của ta.
Sân nhỏ không lớn, ngõ thứ chín bên nãy đã tính là một cái sân rất nhỏ rồi.
Nơi này giản dị tới mức ngay cả thứ như sành cũng không có, chỉ có gói đá xanh trên mặt đất còn coi như trật tự, thiếu niên A Mộc lớn lên trên con đường này, xen lẫn với các sòng bài kỹ viện lớn, rõ ràng là một kẻ tinh ranh, hiện giờ hình dạng viên gỗ Hàn Tương Tử cầm khắc trên tay càng thêm ba phần chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Nếu là phụ tử tình thâm, lúc nào cũng nhớ tới con trai, sao còn có thể có lòng dạ thanh thản điêu khắc người nhỏ của mình chứ?
Kỹ thuật đao khắc của Hàn Tương Tử rất ổn, nhìn đồ án tường vân trên vạt áo rõ ràng chính là bộ ông đang mặc, Lý Dục cúi đầu nhặt một người gỗ nhỏ bị vứt ra ngoài lên, bên trên cũng là dạng trang phục đó, chẳng qua khi điêu khắc khuôn mặt của nam nhân, một vết hơi sâu rơi trên nửa mặt của nam nhân, giống như không hài lòng mới ném trên mặt đất.
Hắn đi qua đi lại lòng vòng, nhìn Hàn Tương Tử: Hôm nay ngoại trừ thăm Hàn đại phu ra, còn có một chuyện muốn hỏi một chút, trước kia Trọng Gia đưa một miếng ngọc cho A Mộc, đó là lệnh ngọc của phủ Tấn Vương ta, sau khi A Mộc gặp chuyện bất trắc vẫn không tìm ra được, không biết có trong đống y phục của hắn hay không?
Động tác của nam nhân vẫn không ngừng, nghe vậy cũng chỉ a một tiếng: Khối ngọc này ta biết, chẳng qua y phục đồ dùng tùy thân của A Mộc đều chôn cùng nó, ta cũng không biết có còn ở đó nữa hay không.
Lý Dục nhíu mày: Hắn chôn ở chỗ nào? Đáng lý nên qua xem một chút.
Đi xem nó?
Hàn Tương Tử tựa như nghe thấy một chuyện cười: Chôn ở đâu? Con ta đương nhiên ở cùng với ta, hai người chúng ta trước nay luôn sống nương tựa lẫn nhau, sao có thể để nó cô độc nằm đó, người không biết A Mộc nhát gan sợ tối, đương nhiên là trăm năm sau chôn cùng ta...
Ông than thở, giống như con trai hời này đang ở trước mặt, thậm chí đáy mắt còn có chút vui vẻ.
Vừa nghe thấy nói người không chôn, Lý Dục ngầm thở ra, hai mươi nhược quán ba mươi nhi lập, tuổi của A Mộc coi như thiếu niên, đơn giản sẽ không hỏa thiêu.
Nhưng Hàn Tương Tử nhanh chóng đứng dậy: Người muốn thăm nó, được thôi, ta cũng đã nửa ngày không nói chuyện với nó rồi, cùng đi thôi.
Dứt lời xoay người đi vào trong nhà, Ngưu Nhị kỳ quái nhìn Lý Dục: Điện hạ?
Dù Lý Dục phát giác ra không được bình thường, đáy lòng thấp thoáng có loại dự cảm xấu, quả nhiên khi đi vào phòng, ngay trên kệ cao là một cái vò bắt mắt, Hàn Tương Tử vươn tay ôm xuống, đặt trên mặt bàn: Nhìn đi, A Mộc chúng ta rất nghe lời, ta để cho nó ngủ một giấc thật ngon, nó liền không nói lời nào. Ông vỗ cái bình, còn dùng ánh mắt thăm dò: Chẳng qua ngọc gì đó hình như không có, y phục đồ tùy thân của A Mộc đều vứt ở cửa miếu nát Đông Giao rồi, có một số đứa trẻ y phục rách không đủ che thân, cũng coi như làm chuyện tốt đi.
Ý ở mặt chữ, khối ngọc này của ngươi chúng ta không chú ý tới, cũng không biết có phải đã ném ở cửa miếu cùng với đồ tùy thân của A Mộc không nữa.
Mà hôm nay, người được gọi A Mộc đã biến thành bụi.
Điều này khiến hắn làm sao có thể nuốt trôi được, quả nhiên Hàn Tương Tử không giữ lại cho hắn chút cơ hội nào, nhưng càng không có sơ hở, Lý Dục càng nghi ngờ A Mộc chưa chết, bất kể vì nguyên nhân gì mà giả chết, “hắn” cũng không chết, cũng rất có thể đã sớm giả trang thành một bộ dạng khác, hiện giờ đang ăn ngon mặc đẹp sống qua cuộc sống ngập tràn vui sướng, gia đình tạm ổn của chính “hắn”.
Việc này còn cần bí mật điều tra, hắn trầm ngâm một khắc rồi phất tay áo rời đi.
Đương nhiên Cát Tường đang ăn ngon mặc đẹp, sống những tháng ngày vô cùng vui sướng.
Trên bàn lúc này bày hai món ăn, một chén canh.
Nàng đã quen trước khi ăn cơm uống một ngụm nước, một thân một mình ngồi cạnh cửa sổ, quay đầu lại nhìn quanh.
Hải đường trong sân được làn gió thổi qua tán lá, yên lặng, không thể tin được cả khu vườn chỉ có một mình nàng ở đây, mới sáng sớm lão thái thái đã gọi Triệu Anh qua nói chuyện, nghe nói có bà mối tới làm mai, mấy nha hoàn đều đi theo qua đó, chỉ có nàng bị ở lại trông sân vườn.
Cảm giác vô cùng vi diệu, nàng thì sống sót dưới mí mắt Triệu Thị, đã từng lén dò xét ông, nhưng bất kể như thế nào cũng không nhớ nổi bộ dáng trước kia của ông. Hiện giờ ông đã có thê có khuê nữ, còn ở cùng lão thái thái, trong phủ Tướng quân to lớn này nhớ lại bao nhiêu hồi ức, đã bao nhiêu năm thực ra nàng rất ít khi ăn cơm một mình, lúc này nghĩ tới người nhà Triệu Thị cho dù cãi nhau cũng sẽ sum họp, giữa lồng ngực và lục phủ ngũ tạng của nàng đều đau.
Mặc dù ánh nắng rất ấm áp, nhưng nàng cũng khó tránh khỏi có chút buồn phiền.
Nhưng Cát Tường là ai, nàng quay người cần một cái khăn tới, lục tìm một chút liền giả làm thành mấy đầu người, bày trên bàn ăn, giả làm a tỷ và nàng, thậm chí còn lén hôn a tỷ một cái, sau đó mới động đũa.
Cơm nước no nê, đoàn người đã trở lại từ chỗ lão thái thái, mệt mỏi tới mức chỉ cần nhìn sắc mặt cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Ba nha hoàn đều không lo lắng nhìn Triệu Anh, bà cô này coi như không xảy ra chuyện gì trở lại ngồi bên cạnh bàn thấp, trông thấy Cát Tường đang loay hoay vò một cái khăn tới lui làm thành đầu người, hết sức tò mò: Đó là cái gì?
Cát Tường nháy mắt: Là a tỷ của ta.
Đứa nhỏ này lại nói mê sảng, Triệu Anh cười giễu cợt một tiếng, đơn thuần nhìn nàng: Xem ra bà lão này hạ quyết tâm gả ta ra ngoài, ta chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của phủ Tướng quân này, một ngày chưa diệt trừ sẽ có bao nhiêu người không ngủ ngon giấc được nha!
Cát Tường cười: Ai bảo ngươi ngày ngày làm trò chi.
Triệu Anh mím môi: Thời gian không còn nhiều lắm, ta phải ngẫm lại thế nào để tiễn ông ta đi Tây Thiên.
Nàng ta híp mắt liếc qua mặt Cát Tường, cố gắng nhìn cảm xúc trên mặt nàng, đáng tiếc người này căn bản không để ý tới: Tùy đi, nếu ngươi có thể tiễn thì tiễn.
Nàng sớm đã nói tới điều này, ở trong phủ tướng quân, muốn để Triệu Thị chết bất đắc kỳ tử, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ.
Cũng không biết có phải do thói quen hành quân hay không mà lão nô cực kỳ cẩn thận, mọi việc đều tự lực đi làm.
Đương nhiên Triệu Anh cũng hiểu đạo lý trong đó, chỉ có điều nàng cũng không chỉ tâm niệm mỗi chuyện này: Mấy ngày nay ta sẽ ra ngoài, có chuyện gì đặc biệt cần làm không?
Cát Tường giả bộ nghe không hiểu: Không có.
Triệu Anh hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn: Ta đã sớm nói ngươi chính là một con bạch nhãn lang mà, tiên sinh nuôi ngươi mấy năm nay, vậy mà ngươi chẳng hiểu chút thương người nào là sao?
Cát Tường mím môi, miết khăn cất vào trong ngực: Ta sợ gặp rồi sẽ khiến cha nuôi tức chết, lời giải thích này ngươi hài lòng chưa?
Nàng cợt nhả mà không có một chút đứng đắn, Triệu Anh liền nhìn đi chỗ khác, tức giận không thôi.
Bà mối tới cửa phủ Tướng quân quả nhiên càng ngày càng siêng năng, đến cả Triệu Thị cũng muối mặt hỏi qua Triệu Anh thích nam tử hình thức thế nào, thích gia thế như thế nào, đương nhiên hiện tại cô nương này cũng coi như một nữ tử lỡ thì, muốn tìm một người vừa lòng đẹp ý cũng khó, phần lớn là lão phu tới cầu tái giá. Tâm tình Triệu Anh không tốt, đương nhiên giở trò nóng nảy, Triệu Thị cũng tùy ý để nàng ta náo loạn, việc hôn nhân nên thu xếp vẫn thu xếp, ngược lại Lâm Thị và Triệu Thù hỏi tới lại náo loạn một trận.
Qua thêm bảy, tám ngày, quả nhiên Triệu Anh nói quá buồn bực, muốn ra ngoài đi dạo.
Nàng ta ầm ĩ được vài ngày, lão thái thái vui vẻ đến thanh tịnh, kêu người đánh xe tới đưa nàng ta đi ra ngoài lên núi xin xăm.
Chớp mắt đã tới mùng một, núi Ngũ Hành lại vô cùng náo nhiệt, Cát Tường nửa đường xuống xe, sáng sớm nàng còn cố ý thay váy mới, nói muốn đi gặp một người, Triệu Anh cũng chỉ cho là nàng đã nghĩ thông, vô cùng vui vẻ để nàng đi.
Qua buổi trưa, đoàn người Triệu Anh bước xuống núi Ngũ Hành thì gặp Hà Kỳ Chính.
Biết được tiểu thư phủ tướng quân muốn lên núi, sáng sớm Hàn Tương Tử đã rời giường, nhưng đợi hơn nửa ngày, đến cả bóng dáng A Mộc cũng không thấy được, lúc này mới giận giữ sai người tới hỏi thăm. Triệu Anh lặng lẽ theo ông lên xe, sắc mặt Hàn Tương Tử không phiền, cũng đích thân tới. Nàng ta không dám giấu diếm, nói hết một lần Cát Tường mặc y phục như thế nào, trang điểm như thế nào, nam nhân hừ lạnh mấy tiếng, hiển nhiên đã rất tức giận.
Nhất định cứ không đi gặp ông, nhất định không muốn gặp ông, đến cả cha cũng không muốn nữa rồi, phủ sạch quan hệ luôn!
Cũng chẳng quan tâm rốt cuộc nàng đi gặp ai, ánh mắt Hàn Tương Tử như hai lưỡi dao, gọi Hàn Ký Chính tới: Hôm nay có hơi tối rồi, sáng ngày mai đi một chuyến tới phủ Thái tử, gọi Hồng Tụ về ở hai ngày.
Hàn Kỳ Chính cúi đầu đáp ứng, Triệu Anh cẩn thận mở miệng: Tiên sinh, còn A Mộc thì sao? Người muốn gặp nàng thì trực tiếp gọi nàng về là được, Hồng Tụ tỷ mới được Lý Khải độc sủng, lúc này bỗng nhiên lui về chỉ sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy!
Nam nhân chỉ nắn xương tay vang lên tiếng bốp bốp nói: Ranh con kia, ta gọi nó chạy, bạch nhãn lang không có lương tâm nuôi sao cũng không thèm nhận thân!
/54
|