Rõ ràng là muốn giữ chân nàng, lý do gì cũng đều quang minh chính đại.
A Mộc đứng ở bên giường, trong tay còn cầm một ghế tròn, cả người ướt nhẹp vẫn đang nhỏ nước, đang kinh hãi nhìn xuống dưới. Vừa rồi bầu không khí còn rất tốt, cực kỳ hài hòa, lúc A Mộc kì lưng cho Lý Dục dùng chút sức lực, bởi vì hai vai hắn cứng nên cứ ấn mạnh xuống, kết quả nam nhân khi nãy còn mất kiên nhẫn với nàng giờ lại ngủ thiếp đi.
Sau đó trong lúc nàng đang do sự có nên đánh thức gọi hắn dậy hay không, nam nhân bỗng nhiên đè lấy tay của A Mộc đặt ở trên vai, xoay đầu lại vẻ mặt âm u tàn độc, A Mộc còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì thì thấy cổ tay đau xót, cả người liền bị Lý Dục phản tay nhắc qua vai, đánh ngã vào trong bồn tắm.
Thùng tắm to lớn, nhưng do có hai người ngồi vào trong nên lộ vẻ hết sức chen chúc.
A Mộc ngồi xổm ở trên người nam nhân, lúc nàng ngã nhào vào trong nước cực kì nhếch nhác, ngã ở trước ngực Lý Dục, bởi vì bị sặc nước nên cũng bất chấp tất cả quơ loạn tóm lấy hai thứ, đương nhiên có thể nàng tóm lấy vị trí có chút quá nhạy cảm, nam nhân lập tức nổi giận, bóp cổ nàng, lại nhắc cổ áo của nàng lên đáng văng ra ngoài.
Lúc A Mộc bò từ trên mặt đất dậy, nam nhân đã đi ra khỏi bồn tắm, hắn đi chân trần, kéo áo ngoài qua khoác lên người, che lại tất cả vị trí quan trọng, A Mộc vô thức nhảy dựng lên, nắm lấy cái ghế nhảy lên cái sạp.
Đó không phải là Lý Dục.
Mà là Thế tử Trọng Gia bạo tẩu, nếu như là Lý Dục thì cho dù nổi giận cũng sẽ khắc chế, mà lúc này ánh mắt của nam nhân kia thoạt nhìn muốn giết người, nàng cầm cái ghế lên không chút do dự kêu to: Trường Lộ! Ngưu Nhị ca! Vào nhanh!
Bên ngoài tất nhiên có người bảo vệ, A Mộc vừa kêu lên, cửa phòng lập tức bị người ta đẩy mở ra.
Trường Lộ thật sự đi vào, A Mộc thở phào một hơi, nhìn về hướng Lý Trọng Gia lần nữa: Mau, mau đỡ Điện hạ các người...
Nam nhân lại đưa lưng ra, thắt đai lại, chỉ lạnh nhạt nói: Đi ra ngoài.
Trường Lộ không chút do dự, lui ra ngoài lần nữa,
A Mộc: ...
Lý Trọng Gia xoay người lại, trên tóc dài vẫn còn nhỏ nước: Ta muốn giết ngươi!
A Mộc thấy hắn đi thẳng về phía mình, vội vàng nhảy xuống: Điện hạ, ta là A Mộc đây, ngươi quên ta rồi sao? Chúng ta là huynh đệ song hành, ngươi cũng quên sao?
Nam nhân hung tợn nhìn nàng: Ngươi vừa phạm vào điều gì?
Nàng đã phạm phải cái gì?
Nàng vừa mới kỳ lưng xoa bóp huyệt vị trợ giúp giấc ngủ cho Lý Dục mà thôi, không ngờ lại gọi Trọng Gia ra, kết quả hắn vừa tỉnh lại thì muốn mạng của nàng, A Mộc vẫn lui về sau khi hắn tới gần: Ta kỳ lưng cho Điện hạ, à đúng rồi ca ca của ngươi nói để ta kỳ lưng cho hắn, ta thật sự không làm gì cả!
Trong mắt Trọng Gia lộ ra vẻ hung hãng: Tốt nhất ngươi đừng gạt ta, vừa rồi rõ ràng có một nữ nhân ở đây.
A Mộc: ...
Nam nhân càng tới gần thêm: Ta cho ngươi biết, trên thế giới này nữ nhân đều không phải là thứ tốt, đều là kẻ lừa gạt, dáng vẻ càng đẹp càng yếu đuối thì càng sẽ gạt người, ai dám đến trước mặt ta, ta sẽ bóp chết nàng ta.
Đây là địa bàn của người ta, A Mộc ném cái ghế đi, giơ hai tay lên: Không có, không có nữ nhân nào cả Điện hạ, vừa rồi vẫn là ta, ca ca ngươi bảo ta kỳ lưng cho hắn, trong phòng này làm gì có nữ nhân chứ, ngươi cũng nhìn thấy, thật sự không có ai hết, không tin ngươi tìm xem.
Mười ngón tay của nàng hết sức nhỏ, lòng bàn tay có hơi trắng bệch.
Nam nhân tiến đến trước mặt thiếu niên, ép người ta đến bên tường: Thật à?
Một tay A Mộc rút chủy thủ ở bên hông giấu ở trong tay áo, tay phải run rẩy đưa lên trước, rồi ngừng ở bên mặt hắn: Thật sự là ta.
Tay trái của nàng sẵn sàng tấn công, mắt nhìn chăm chăm vào mặt Lý Trọng Gia, thấy hắn không có bất kỳ động tác nào thì tự ý xoa lên mặt hắn.
Đầu ngón tay của A Mộc nhẹ nhàng phất qua, quả nhiên là mềm đến khó tin.
Lệ khí trong mắt Lý Trọng Gia dần dần trở nên mê mang, thậm chí hắn còn đè lên tay A Mộc, nhẹ nhàng vân vê đang trên mặt hắn: A Mộc, thật sự là ngươi, tay ngươi mềm quá.
A Mộc cũng không dám khinh thường: Ừ, là ta.
Nam nhân nhìn khắp nơi, lúc này hai người đã giẫm đầy nước, quay đầu nhìn thoáng qua bồn tắm kia thì khẽ nhíu mày: Ta không muốn rửa mặt, cũng không muốn ngủ, A Mộc ngươi chơi với ta đi.
Tốc độ hắn trở mặt lúc nào cũng nhanh hơn lật sách, cả người A Mộc đều ướt đẫm, gió đêm thôi qua cửa sổ lành lạnh, kinh nguyệt của nàng đã hết nhưng cũng biết không được để lạnh, đành phải dỗ ngọt hắn: Điện hạ đi vào phòng trong đợi ta chút nhé, ta thay quần áo khô sẽ trở lại, lát nữa sẽ đọc sách cho Điện hạ nghe, mau vào đi.
Nàng đẩy người đi vào, tận mắt thấy Trọng Gia mặc dù rất không cao hứng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi nàng. Lúc này nàng mới xoay người đi lấy quần áo sạch, bên ngoài khắp nơi đều là nước, dọn dẹp xong A Mộc lại qua loa lau cho mình, thay quần áo trong rồi trở lại phòng lần nữa, lúc này nam nhân đã ngồi xếp bằng ở trên giường rồi.
Lúc này A Mộc đã lau khô tóc, đến bên cạnh bàn cố ý thêm hương mới đi đến bên giường ngồi xuống.
Trọng Gia vẫn luôn chăm chú nhìn nàng: A Mộc ngươi đẹp quá.
Bình thường A Mộc cũng khen Lý Dục như vậy, nàng im lặng: Ngươi đẹp hơn ta nhiều.
Tóc Trọng Gia vẫn còn nhỏ nước, A Mộc khăn đưa cho hắn lau khô, giống như bà mẹ già kể hai ba chuyện vui nơi phố phường cho hắn nghe, kể chuyện điên điên khùng khùng của nàng ngày thường đi đến nơi nào chơi, cuối cùng còn làm mấy trò hiếm lạ để hắn xem rất lâu, lúc này mới dỗ được người ta ngủ.
Đương nhiên, chính nàng cũng ngủ thiếp đi.
Sáng dậy mặt trời đã lên cao, Lý Dục sớm đã rời đi, Đằng Lan bưng chậu nước đứng ở bên ngoài gọi nàng, Ngưu Nhị cũng đứng bên khinh thường liếc nhìn nàng. Hai ngày này hắn ta bị bơ qua bên, mà nàng lại được Thế tử Điện hạ đối đãi đặc biệt, sau khi phát hiện thiếu niên này vô sỉ bò lên giường Điện hạ hai lần, thì cũng chỉ liếc mắt xem thường mà thôi.
Rời giường rửa mặt, A Mộc chỉ vui vẻ một chuyện là không cần thay dây vải nữa, sáng sớm cũng không có Lý Dục ở đây, sai người mang nước ấm vào, đóng cửa phòng lại thoải mái khoan khoái tắm rửa, nàng để Đằng Lan ở ngoài cửa trông chừng, ngâm hơn nửa canh giờ mới leo ra khỏi phòng tắm.
Quả nhiên là nam nhân vẫn đơn giản hơn nữ nhân nhiều.
Dọn dẹp trong ngoài một lượt xong thì đã gần trưa, cha con Lý Dục vào triều thế mà vẫn chưa trở về, Trường Lộ cũng không ở đây. A Mộc cầm lấy yêu bài* lắc lư mấy cái ở cửa lớn, phát hiện hoàn toàn không có người để ý tới nàng, nên nghênh ngang mà rời khỏi phủ Tấn Vương.
(* tấm bài đeo ở bên eo, eo là yêu 腰 [yāo])
Trên phố muôn vàn náo nhiệt hết sức tưng bừng cũng không lọt nổi vào mắt xanh của nàng, A Mộc đi tới đầu đường ném một khối bạc vụn nhỏ vào trong bát của một ăn xin bên cạnh, bảo người đó đi đến ngõ sau của Phù Dung Lý tìm La Tiểu Hổ đến gặp nàng, còn mình thì đi đến nơi lân cận phủ Tướng quân.
Dần dần vào thu, buổi trưa cũng không quá nóng.
A Mộc đứng canh gần nửa ngày cũng không nhìn thấy người nào đi ra khỏi phủ viện, ngược lại nhìn thấy Triệu Thị từ trong cung quay lại, xuống xe liền mắng lão nô theo hầu hai câu, giận dữ bỏ đi, vừa nhìn đã biết là tâm trạng không tốt rồi. Chắc là sáng nay Thánh thượng thay đổi thánh ý, quả nhiên là kéo dài thêm hai tháng mới đưa Phù Tô hồi Triệu, lúc này mới ông ta mới bực mình không có chỗ để phát tiết.
Từ cửa sân trước phủ Tướng quân quay ngược trở về, trên đường gặp được La Tiểu Hổ tìm nàng khắp nơi, A Mộc để hắn canh chừng trước cửa phủ Thái tử, nhìn xem có cơ hội thì đưa một phong thư cho a tỷ, nói hai chữ: Yên tâm.
Tất cả đều dặn dò xong, A Mộc quay người trở lại một trà lâu ở gần phủ Tấn Vương.
Con phố này phần lớn đều là quán rượu trà lâu, lúc trước nàng đã để ý đến, mỗi ngày gần như Phù Tô đều đến một trà lâu không bắt mắt uống trà, tên là tiểu xá Thanh Phong, tổng cộng chỉ có hai tầng nhỏ, bên trong phần lớn là nhã gian, ngày thường rất ít người đến uống trà, chưởng quầy đều ở bên ngoài đánh cờ, phơi nắng.
Ước chừng lúc qua trưa, A Mộc đi vào trà lâu, chưởng quầy kia đang nằm ở trên mặt ghế lắc lư, tiểu hỏa kế ăn mặc chỉnh tề, khom lưng đi ra đón.
Không đợi A Mộc mở miệng, người tới liền nở nụ cười: Vị đây chính là tiểu gia A Mộc nổi danh ở ngõ số chín?
A Mộc cười: Chính là tiểu gia ta.
Vẻ mặt tiểu hỏa kế sùng kính: Mau mau xin mời, lầu hai có người chờ ngài đấy, lên đi!
Ít nhiều A Mộc cũng đoán được chút ít, cũng không nói nhiều đi lên lầu hai. Trên lầu cái gọi là nhã gian cũng cực kỳ đơn giản, chỉ có cái bình phong đơn giản, cửa ra vào dùng bức rèm châu ngăn cách, cực kì tao nhã yên tĩnh.
Chỉ có một gian ở cửa ra vào có người đang đứng, nàng liếc một cái thì nhìn thấy là Triệu Vạn và Đông Sinh.
Nha đầu kia đã vẫn chưa hết hy vọng muốn làm việc dưới tay Phù Tô, nàng cũng hết cách, chỉ hung hăng lườm nàng ta một cái, vén rèm châu lên đi vào, trên bàn bày trà cụ, trên lầu khắp nơi đều là hương trà, bên trong còn mang theo hương gỗ đàn hương thanh đạm, quả thật cực kỳ yên tĩnh, khiến tâm tình người ta thoải mãi không ít.
Bên cạnh bàn có hai nam nhân đang ngồi, một người chính là tiếu diện hổ* Phù Tô mặc cẩm y hoa phục đeo mũ ngọc nhỏ, lúc này đang cười híp mắt nhìn A Mộc, vẻ mặt đương nhiên. Người còn lại có dáng dấp chừng ba mươi mấy tuổi, trên khuôn mặt nghiêng tuấn tú có một vết sẹo, nhìn có hơi dữ tợn, ngồi bên cạnh Phù Tô, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người nàng.
[* nham hiểm; khẩu Phật tâm xà; miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm; con hổ biết cười (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác)]
A Mộc đi vào ôm quyền: Làm phiền, Điện hạ.
Phù Tô nhướng mày: Nào có, chúng tôi đợi ngươi ở đây nhưng không nghĩ tới ngươi lại đến nhanh như vậy, đã nghĩ thông suốt rồi đúng không?
A Mộc luôn luôn cẩn thận, cũng không đáp ngay.
Phù Tô cười, vẫy tay với nàng: Yên tâm, tiểu lâu này là của Triệu quốc chúng ta, là người mình, ngày thường cũng ít khách, thỉnh thoảng mới có hai ba bàn, ta sai người canh chừng phía dưới, ngươi có lời gì có thể yên tâm nói ra.
Hắn vừa dứt lời, nam nhân bên cạnh đã đứng lên: Thật sự là Ninh nhi nhà ta.
Người kia nện một quyền lên bàn, người thân trước mặt nhưng lại ẩn nhẫn mới không nhào qua, chỉ nhìn đường nét trên mặt nàng. A Mộc đã không còn nhớ rõ người trước mặt, nhưng có thể là sự thân thiết cốt nhục trời sinh này, khiến nàng phản ứng được người kia là ai, cũng thổn thức theo.
Năm đó rời khỏi Triệu quốc, sau này nghe nói hơn một trăm khẩu nhân ở Mộc Vương phủ không một ai sống sót, a tỷ ôm nàng khóc rất lâu.
Nhưng không ngờ được, còn có cữu cữu sống trên đời này.
Người thân gặp nhau đương nhiên xót xa khó nhịn, nam nhân xải bước đi qua, quan sát A Mộc từ trên xuống dưới: Bọn họ gọi con là gì? A Mộc?
A Mộc gật đầu, lại thấy Phù Tô ở bên cạnh nhếch môi: Nghĩ thông nhanh vậy à? Thật sự muốn quay về Triệu quốc cùng bọn ta sao?
A Mộc vươn tay ra muốn cữu cữu ngồi trước, sau đó vén vạt áo cũng ngồi xuống theo: Ừm, trong khoảng thời gian này có lẽ chúng ta không thể gặp nhau, Điện hạ và cữu cữu chỉ có thể chờ ta, ta còn hai chuyện gấp muốn làm.
Nam nhân đâu chỉ là kích động nhưng chỉ có thể nói: A Mộc...
A Mộc mím môi: Không đến một tháng con sẽ rời khỏi phủ Tấn Vương, đến lúc đó trên đời này không còn người tên Hàn Mộc nữa. Tối nay có thể con sẽ đến tìm hai người, bởi vì ở phủ Tướng quân còn có một thứ cần phải cầm về, đó là đồ của Mộc Vương phủ chúng ta, cũng là đồ của mẹ con, không thể để bọn họ làm bẩn được.
Phù Tô cười, không khỏi nhíu mày: Thế gian này sợ rằng sẽ không tìm được diệu nhân như A Mộc, ai haizz...
A Mộc đứng ở bên giường, trong tay còn cầm một ghế tròn, cả người ướt nhẹp vẫn đang nhỏ nước, đang kinh hãi nhìn xuống dưới. Vừa rồi bầu không khí còn rất tốt, cực kỳ hài hòa, lúc A Mộc kì lưng cho Lý Dục dùng chút sức lực, bởi vì hai vai hắn cứng nên cứ ấn mạnh xuống, kết quả nam nhân khi nãy còn mất kiên nhẫn với nàng giờ lại ngủ thiếp đi.
Sau đó trong lúc nàng đang do sự có nên đánh thức gọi hắn dậy hay không, nam nhân bỗng nhiên đè lấy tay của A Mộc đặt ở trên vai, xoay đầu lại vẻ mặt âm u tàn độc, A Mộc còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì thì thấy cổ tay đau xót, cả người liền bị Lý Dục phản tay nhắc qua vai, đánh ngã vào trong bồn tắm.
Thùng tắm to lớn, nhưng do có hai người ngồi vào trong nên lộ vẻ hết sức chen chúc.
A Mộc ngồi xổm ở trên người nam nhân, lúc nàng ngã nhào vào trong nước cực kì nhếch nhác, ngã ở trước ngực Lý Dục, bởi vì bị sặc nước nên cũng bất chấp tất cả quơ loạn tóm lấy hai thứ, đương nhiên có thể nàng tóm lấy vị trí có chút quá nhạy cảm, nam nhân lập tức nổi giận, bóp cổ nàng, lại nhắc cổ áo của nàng lên đáng văng ra ngoài.
Lúc A Mộc bò từ trên mặt đất dậy, nam nhân đã đi ra khỏi bồn tắm, hắn đi chân trần, kéo áo ngoài qua khoác lên người, che lại tất cả vị trí quan trọng, A Mộc vô thức nhảy dựng lên, nắm lấy cái ghế nhảy lên cái sạp.
Đó không phải là Lý Dục.
Mà là Thế tử Trọng Gia bạo tẩu, nếu như là Lý Dục thì cho dù nổi giận cũng sẽ khắc chế, mà lúc này ánh mắt của nam nhân kia thoạt nhìn muốn giết người, nàng cầm cái ghế lên không chút do dự kêu to: Trường Lộ! Ngưu Nhị ca! Vào nhanh!
Bên ngoài tất nhiên có người bảo vệ, A Mộc vừa kêu lên, cửa phòng lập tức bị người ta đẩy mở ra.
Trường Lộ thật sự đi vào, A Mộc thở phào một hơi, nhìn về hướng Lý Trọng Gia lần nữa: Mau, mau đỡ Điện hạ các người...
Nam nhân lại đưa lưng ra, thắt đai lại, chỉ lạnh nhạt nói: Đi ra ngoài.
Trường Lộ không chút do dự, lui ra ngoài lần nữa,
A Mộc: ...
Lý Trọng Gia xoay người lại, trên tóc dài vẫn còn nhỏ nước: Ta muốn giết ngươi!
A Mộc thấy hắn đi thẳng về phía mình, vội vàng nhảy xuống: Điện hạ, ta là A Mộc đây, ngươi quên ta rồi sao? Chúng ta là huynh đệ song hành, ngươi cũng quên sao?
Nam nhân hung tợn nhìn nàng: Ngươi vừa phạm vào điều gì?
Nàng đã phạm phải cái gì?
Nàng vừa mới kỳ lưng xoa bóp huyệt vị trợ giúp giấc ngủ cho Lý Dục mà thôi, không ngờ lại gọi Trọng Gia ra, kết quả hắn vừa tỉnh lại thì muốn mạng của nàng, A Mộc vẫn lui về sau khi hắn tới gần: Ta kỳ lưng cho Điện hạ, à đúng rồi ca ca của ngươi nói để ta kỳ lưng cho hắn, ta thật sự không làm gì cả!
Trong mắt Trọng Gia lộ ra vẻ hung hãng: Tốt nhất ngươi đừng gạt ta, vừa rồi rõ ràng có một nữ nhân ở đây.
A Mộc: ...
Nam nhân càng tới gần thêm: Ta cho ngươi biết, trên thế giới này nữ nhân đều không phải là thứ tốt, đều là kẻ lừa gạt, dáng vẻ càng đẹp càng yếu đuối thì càng sẽ gạt người, ai dám đến trước mặt ta, ta sẽ bóp chết nàng ta.
Đây là địa bàn của người ta, A Mộc ném cái ghế đi, giơ hai tay lên: Không có, không có nữ nhân nào cả Điện hạ, vừa rồi vẫn là ta, ca ca ngươi bảo ta kỳ lưng cho hắn, trong phòng này làm gì có nữ nhân chứ, ngươi cũng nhìn thấy, thật sự không có ai hết, không tin ngươi tìm xem.
Mười ngón tay của nàng hết sức nhỏ, lòng bàn tay có hơi trắng bệch.
Nam nhân tiến đến trước mặt thiếu niên, ép người ta đến bên tường: Thật à?
Một tay A Mộc rút chủy thủ ở bên hông giấu ở trong tay áo, tay phải run rẩy đưa lên trước, rồi ngừng ở bên mặt hắn: Thật sự là ta.
Tay trái của nàng sẵn sàng tấn công, mắt nhìn chăm chăm vào mặt Lý Trọng Gia, thấy hắn không có bất kỳ động tác nào thì tự ý xoa lên mặt hắn.
Đầu ngón tay của A Mộc nhẹ nhàng phất qua, quả nhiên là mềm đến khó tin.
Lệ khí trong mắt Lý Trọng Gia dần dần trở nên mê mang, thậm chí hắn còn đè lên tay A Mộc, nhẹ nhàng vân vê đang trên mặt hắn: A Mộc, thật sự là ngươi, tay ngươi mềm quá.
A Mộc cũng không dám khinh thường: Ừ, là ta.
Nam nhân nhìn khắp nơi, lúc này hai người đã giẫm đầy nước, quay đầu nhìn thoáng qua bồn tắm kia thì khẽ nhíu mày: Ta không muốn rửa mặt, cũng không muốn ngủ, A Mộc ngươi chơi với ta đi.
Tốc độ hắn trở mặt lúc nào cũng nhanh hơn lật sách, cả người A Mộc đều ướt đẫm, gió đêm thôi qua cửa sổ lành lạnh, kinh nguyệt của nàng đã hết nhưng cũng biết không được để lạnh, đành phải dỗ ngọt hắn: Điện hạ đi vào phòng trong đợi ta chút nhé, ta thay quần áo khô sẽ trở lại, lát nữa sẽ đọc sách cho Điện hạ nghe, mau vào đi.
Nàng đẩy người đi vào, tận mắt thấy Trọng Gia mặc dù rất không cao hứng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi nàng. Lúc này nàng mới xoay người đi lấy quần áo sạch, bên ngoài khắp nơi đều là nước, dọn dẹp xong A Mộc lại qua loa lau cho mình, thay quần áo trong rồi trở lại phòng lần nữa, lúc này nam nhân đã ngồi xếp bằng ở trên giường rồi.
Lúc này A Mộc đã lau khô tóc, đến bên cạnh bàn cố ý thêm hương mới đi đến bên giường ngồi xuống.
Trọng Gia vẫn luôn chăm chú nhìn nàng: A Mộc ngươi đẹp quá.
Bình thường A Mộc cũng khen Lý Dục như vậy, nàng im lặng: Ngươi đẹp hơn ta nhiều.
Tóc Trọng Gia vẫn còn nhỏ nước, A Mộc khăn đưa cho hắn lau khô, giống như bà mẹ già kể hai ba chuyện vui nơi phố phường cho hắn nghe, kể chuyện điên điên khùng khùng của nàng ngày thường đi đến nơi nào chơi, cuối cùng còn làm mấy trò hiếm lạ để hắn xem rất lâu, lúc này mới dỗ được người ta ngủ.
Đương nhiên, chính nàng cũng ngủ thiếp đi.
Sáng dậy mặt trời đã lên cao, Lý Dục sớm đã rời đi, Đằng Lan bưng chậu nước đứng ở bên ngoài gọi nàng, Ngưu Nhị cũng đứng bên khinh thường liếc nhìn nàng. Hai ngày này hắn ta bị bơ qua bên, mà nàng lại được Thế tử Điện hạ đối đãi đặc biệt, sau khi phát hiện thiếu niên này vô sỉ bò lên giường Điện hạ hai lần, thì cũng chỉ liếc mắt xem thường mà thôi.
Rời giường rửa mặt, A Mộc chỉ vui vẻ một chuyện là không cần thay dây vải nữa, sáng sớm cũng không có Lý Dục ở đây, sai người mang nước ấm vào, đóng cửa phòng lại thoải mái khoan khoái tắm rửa, nàng để Đằng Lan ở ngoài cửa trông chừng, ngâm hơn nửa canh giờ mới leo ra khỏi phòng tắm.
Quả nhiên là nam nhân vẫn đơn giản hơn nữ nhân nhiều.
Dọn dẹp trong ngoài một lượt xong thì đã gần trưa, cha con Lý Dục vào triều thế mà vẫn chưa trở về, Trường Lộ cũng không ở đây. A Mộc cầm lấy yêu bài* lắc lư mấy cái ở cửa lớn, phát hiện hoàn toàn không có người để ý tới nàng, nên nghênh ngang mà rời khỏi phủ Tấn Vương.
(* tấm bài đeo ở bên eo, eo là yêu 腰 [yāo])
Trên phố muôn vàn náo nhiệt hết sức tưng bừng cũng không lọt nổi vào mắt xanh của nàng, A Mộc đi tới đầu đường ném một khối bạc vụn nhỏ vào trong bát của một ăn xin bên cạnh, bảo người đó đi đến ngõ sau của Phù Dung Lý tìm La Tiểu Hổ đến gặp nàng, còn mình thì đi đến nơi lân cận phủ Tướng quân.
Dần dần vào thu, buổi trưa cũng không quá nóng.
A Mộc đứng canh gần nửa ngày cũng không nhìn thấy người nào đi ra khỏi phủ viện, ngược lại nhìn thấy Triệu Thị từ trong cung quay lại, xuống xe liền mắng lão nô theo hầu hai câu, giận dữ bỏ đi, vừa nhìn đã biết là tâm trạng không tốt rồi. Chắc là sáng nay Thánh thượng thay đổi thánh ý, quả nhiên là kéo dài thêm hai tháng mới đưa Phù Tô hồi Triệu, lúc này mới ông ta mới bực mình không có chỗ để phát tiết.
Từ cửa sân trước phủ Tướng quân quay ngược trở về, trên đường gặp được La Tiểu Hổ tìm nàng khắp nơi, A Mộc để hắn canh chừng trước cửa phủ Thái tử, nhìn xem có cơ hội thì đưa một phong thư cho a tỷ, nói hai chữ: Yên tâm.
Tất cả đều dặn dò xong, A Mộc quay người trở lại một trà lâu ở gần phủ Tấn Vương.
Con phố này phần lớn đều là quán rượu trà lâu, lúc trước nàng đã để ý đến, mỗi ngày gần như Phù Tô đều đến một trà lâu không bắt mắt uống trà, tên là tiểu xá Thanh Phong, tổng cộng chỉ có hai tầng nhỏ, bên trong phần lớn là nhã gian, ngày thường rất ít người đến uống trà, chưởng quầy đều ở bên ngoài đánh cờ, phơi nắng.
Ước chừng lúc qua trưa, A Mộc đi vào trà lâu, chưởng quầy kia đang nằm ở trên mặt ghế lắc lư, tiểu hỏa kế ăn mặc chỉnh tề, khom lưng đi ra đón.
Không đợi A Mộc mở miệng, người tới liền nở nụ cười: Vị đây chính là tiểu gia A Mộc nổi danh ở ngõ số chín?
A Mộc cười: Chính là tiểu gia ta.
Vẻ mặt tiểu hỏa kế sùng kính: Mau mau xin mời, lầu hai có người chờ ngài đấy, lên đi!
Ít nhiều A Mộc cũng đoán được chút ít, cũng không nói nhiều đi lên lầu hai. Trên lầu cái gọi là nhã gian cũng cực kỳ đơn giản, chỉ có cái bình phong đơn giản, cửa ra vào dùng bức rèm châu ngăn cách, cực kì tao nhã yên tĩnh.
Chỉ có một gian ở cửa ra vào có người đang đứng, nàng liếc một cái thì nhìn thấy là Triệu Vạn và Đông Sinh.
Nha đầu kia đã vẫn chưa hết hy vọng muốn làm việc dưới tay Phù Tô, nàng cũng hết cách, chỉ hung hăng lườm nàng ta một cái, vén rèm châu lên đi vào, trên bàn bày trà cụ, trên lầu khắp nơi đều là hương trà, bên trong còn mang theo hương gỗ đàn hương thanh đạm, quả thật cực kỳ yên tĩnh, khiến tâm tình người ta thoải mãi không ít.
Bên cạnh bàn có hai nam nhân đang ngồi, một người chính là tiếu diện hổ* Phù Tô mặc cẩm y hoa phục đeo mũ ngọc nhỏ, lúc này đang cười híp mắt nhìn A Mộc, vẻ mặt đương nhiên. Người còn lại có dáng dấp chừng ba mươi mấy tuổi, trên khuôn mặt nghiêng tuấn tú có một vết sẹo, nhìn có hơi dữ tợn, ngồi bên cạnh Phù Tô, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người nàng.
[* nham hiểm; khẩu Phật tâm xà; miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm; con hổ biết cười (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác)]
A Mộc đi vào ôm quyền: Làm phiền, Điện hạ.
Phù Tô nhướng mày: Nào có, chúng tôi đợi ngươi ở đây nhưng không nghĩ tới ngươi lại đến nhanh như vậy, đã nghĩ thông suốt rồi đúng không?
A Mộc luôn luôn cẩn thận, cũng không đáp ngay.
Phù Tô cười, vẫy tay với nàng: Yên tâm, tiểu lâu này là của Triệu quốc chúng ta, là người mình, ngày thường cũng ít khách, thỉnh thoảng mới có hai ba bàn, ta sai người canh chừng phía dưới, ngươi có lời gì có thể yên tâm nói ra.
Hắn vừa dứt lời, nam nhân bên cạnh đã đứng lên: Thật sự là Ninh nhi nhà ta.
Người kia nện một quyền lên bàn, người thân trước mặt nhưng lại ẩn nhẫn mới không nhào qua, chỉ nhìn đường nét trên mặt nàng. A Mộc đã không còn nhớ rõ người trước mặt, nhưng có thể là sự thân thiết cốt nhục trời sinh này, khiến nàng phản ứng được người kia là ai, cũng thổn thức theo.
Năm đó rời khỏi Triệu quốc, sau này nghe nói hơn một trăm khẩu nhân ở Mộc Vương phủ không một ai sống sót, a tỷ ôm nàng khóc rất lâu.
Nhưng không ngờ được, còn có cữu cữu sống trên đời này.
Người thân gặp nhau đương nhiên xót xa khó nhịn, nam nhân xải bước đi qua, quan sát A Mộc từ trên xuống dưới: Bọn họ gọi con là gì? A Mộc?
A Mộc gật đầu, lại thấy Phù Tô ở bên cạnh nhếch môi: Nghĩ thông nhanh vậy à? Thật sự muốn quay về Triệu quốc cùng bọn ta sao?
A Mộc vươn tay ra muốn cữu cữu ngồi trước, sau đó vén vạt áo cũng ngồi xuống theo: Ừm, trong khoảng thời gian này có lẽ chúng ta không thể gặp nhau, Điện hạ và cữu cữu chỉ có thể chờ ta, ta còn hai chuyện gấp muốn làm.
Nam nhân đâu chỉ là kích động nhưng chỉ có thể nói: A Mộc...
A Mộc mím môi: Không đến một tháng con sẽ rời khỏi phủ Tấn Vương, đến lúc đó trên đời này không còn người tên Hàn Mộc nữa. Tối nay có thể con sẽ đến tìm hai người, bởi vì ở phủ Tướng quân còn có một thứ cần phải cầm về, đó là đồ của Mộc Vương phủ chúng ta, cũng là đồ của mẹ con, không thể để bọn họ làm bẩn được.
Phù Tô cười, không khỏi nhíu mày: Thế gian này sợ rằng sẽ không tìm được diệu nhân như A Mộc, ai haizz...
/54
|