Lý Dục phất tay áo, A Mộc không thể không lùi về sau.
Kịch bóng trên đài cao đang diễn đến đoạn đặc sắc, sao nàng cam lòng từ bỏ không xem.
Từ nhỏ A Mộc đã thích những thứ cổ lộng huyền hư này, hôm nay thấy a tỷ, trái tim càng nhẹ nhõm hơn, nàng đứng sau lưng Lý Dục, ngẩng mặt nhìn màn vải trên đài.
Bóng con rối phía trên hết sức rõ nét, ngựa chiến kêu hí, vở kịch giờ mới bắt đầu.
Phù Tô nghiêng mắt thờ ơ nhìn, không khỏi mím môi. Sau khi biết thân thế của nàng thì không thể không cảm thán, trưởng thành ở hoàn cảnh nào mới có thể có dáng vẻ này, không hề có chút dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, ngay cả hắn nhìn mà cũng than thở.
Rõ ràng mới bị châm chọc xong, nhưng lại không dời mắt đi được.
A Mộc tới gần, Lý Dục không kiên nhẫn gạt lần nữa, nhóc con mặt dày lại không thèm để ý đến, lại mặt dày mày dạn nhích tới gần chút. Lý Dục quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào A Mộc, lúc này nàng mới ngượng ngùng lùi về sau.
Buồn bực bị nàng đùa giỡn trước đó đã bị Phù Tô sớm ném lên chín tầng mây rồi, trong lúc quay đầu nhìn thì ý cười hiện lên.
Đương nhiên A Mộc nhìn thấy hắn, nàng lườm hắn một cái.
Phù Tô cũng không để ý, chỉ âm thầm ngoắc ngón tay với A Mộc, muốn bảo nàng tiến lên, đáng tiếc người ta không để ý tới hắn, đành phải xoay người lại.
A Mộc không nhúc nhích, vẫn đứng sau lưng Lý Dục như cũ, nhìn một loạt bóng trên màn vải thì vô cùng vui vẻ, bất chợt nàng phát hiện động tác vừa rồi của Phù Tô, vạt áo ngoài rơi xuống đất, A Mộc tiến lên một bước, yên lặng dẫm lên.
Nàng đứng ở giữa Phù Tô và Lý Dục, bên cạnh còn có Xuân Mai Đông Sinh đi cùng.
Chiêng trống trên sân khấu vang dội, phía sau Phù Tô như có mắt, lặng lẽ vươn tay qua kéo, nắm lấy cổ tay A Mộc, hắn hơi dùng sức ngón tay cái, ấn một cái trên cổ tay của A Mộc.
Phù Tô im lặng cười cười: Người một nhà.
Mượn tay áo rộng che giấu, A Mộc phản tay nắm ngược lại.
Từ nhỏ nàng luyện không chỉ có khéo tay, mà còn có lực tay.
Nắm lấy tay Phù Tô, A Mộc lập tức nở nụ cười.
Phù Tô cũng cười, đương nhiên rất nhanh hắn không cười được nữa.
A Mộc vẫn nhìn lên đài, khuôn mặt của Phù Tô càng tái nhợt, hắn vội vàng quay qua, dùng âm thanh không cao không thấp gọi một tiếng: A Mộc.
Một tiếng này làm cho Lý Dục quay đầu lại, A Mộc nhanh chóng buông tay hắn ra, vội vàng đứng bên cạnh Lý Dục lần nữa.
Ướng chừng hai khắc, nàng cúi đầu xuống: Điện hạ, ta đi nhà vệ sinh một lát.
Đương nhiên Lý Dục không kiên nhẫn, cũng lười nhìn nàng.
A Mộc chui vào trong một đám tỳ nữ, rồi vòng vo đi ra ngoài, nàng nhớ rõ phương hướng a tỷ đi, trong phủ Thái tử vốn không canh phòng nghiêm ngặt, cũng đều do a tỷ sắp xếp xong xuôi, bước nhanh đi tới sân sau, đảo mắt qua, nhìn mười mấy gian phòng sáng đèn một chút thì đi tìm a tỷ.
Bóng ở trên ô cửa sổ có thể nhìn ra là bóng của Lý Khái, trong phòng có mấy nha hoàn đứng bên cạnh, không biết tại sao nam nhân lại đi tới đi lui, dáng vẻ sốt ruột.
Rõ ràng là mời khách đến xem kịch bóng, nhưng chủ nhà lại không xuất hiện, thật đúng là không nói nổi.
A Mộc đi lên trước, dán sát vào bức tường ở sân sau núp ở trong chỗ tối.
Không bao lâu, quả nhiên Lý Khái dẫn một đám người nối đuôi nhau đi ra, cả sân sau rốt cục cũng yên tĩnh lại, A Mộc khom lưng, bước chân cũng nhẹ hơn, bước nhanh đến dưới song cửa sổ, nàng đẩy cửa ra, leo vào trong.
Ở ngoài phòng có hai nha hoàn cúi đầu chụm lại một chỗ không biết nhìn vật gì, A Mộc đi đến sau lưng đánh cho mỗi người một cái ngất xỉu rồi nhẹ nhàng đẩy qua bên. Lúc này nàng mới có thể đi vào phòng trong, trong phòng không có người khác, mỹ nhân nằm nghiêng trên giường, dáng người quen thuộc này khiến trái tim A Mộc nhảy dựng lên, không kiềm được bước chân nặng hơn chút.
Có lẽ nghe thấy động tĩnh, nữ nhân vô cùng mất kiên nhẫn: Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi, ta bảo các ngươi đi ra ngoài hết đi! Đã nói rất nhiều lần rồi, đầu ta đau không muốn xem kịch bóng!
Đương nhiên A Mộc biết a tỷ đang đợi nàng.
Nàng đi đến trước giường, nhếch môi cười nói: Muội cũng đi ra ngoài sao?
Nữ nhân giật mình, ngay sau đó xoay người ngồi dậy, bốn mắt nhìn nhau, nàng ấy kéo người đến ngồi lên giường: A Mộc! Mấy ngày này muội vẫn tốt chứ?
A Mộc lắc đầu, ôm cổ a tỷ, vùi mặt vào vai nàng ấy: Không tốt, a tỷ, muội không hề tốt.
Ngày đó sau khi tách ra, liên tục không hề có tin tức gì về A Mộc, sao trong lòng có thể an tâm được. Mộc Kiếm Anh vỗ nhẹ lưng nàng, gần như lệ nóng lưng tròng: Sao lại không tốt, ai bắt nạt A Mộc của chúng ta, nói cho a tỷ, a tỷ nghĩ cách bắt nạt lại!
A Mộc cọ đầu lên vai nàng ấy: Không nhìn thấy a tỷ, làm sao mà tốt được.
A Mộc mếu máo, dáng vẻ như là bị ủy khuất vậy.
Thật ra hai tỷ muội vẫn luôn chưa bao giờ tách xa nhau, trong lòng Mộc Kiếm Anh chua chát, nhưng thời gian cấp bách nàng ấy không có nhiều cơ hội ôm lấy nàng, vươn tay đẩy muội muội ra, nàng ấy nhìn ra bên ngoài: Hai nha hoàn kia thì sao?
A Mộc: Bị muội đánh ngất rồi.
Mộc Kiếm Anh tựa như vỗ về vuốt mặt nàng: Muội nghe đây A Mộc, hiện tại có một cơ hội tốt, Thái tử Triệu quốc sắp hồi Triệu, muội đi theo hắn đi, đừng trở lại đây nữa.
A Mộc tựa lên vai a tỷ, chỉ cảm thấy giờ khắc này vô cùng an tâm: Thái tử Triệu quốc đã tới tìm muội rồi, hắn nói cữu cữu vẫn còn sống, muốn mang chúng ta hồi Triệu, còn muốn phục hưng quân Mộc gia, để chúng ta xứng danh phủ Quốc Công.
Mộc Kiếm Anh mím môi: Đúng, tuổi muội còn nhỏ có thể không nhớ rõ, tỷ đã từng thấy, đúng là cữu cữu chúng ta, nhưng A Mộc biết không? Hiện tại tỷ không có yêu cầu nào khác, chỉ cầu cho muội bình an là được.
A Mộc không khỏi xúc động: A tỷ ở đâu muội sẽ ở đó, tỷ ở Tề quốc, muội cũng không đi.
Mộc Kiếm Anh ngẩng mặt, mở to mắt để không cho nước mắt chảy xuống: Không, A Mộc muội nhất định phải đi, nếu thân phận của chúng ta đã bị người ta đoán được, nếu muội không đi, không bao lâu nữa sẽ có nhiều người biết hơn, nơi này đã không còn an toàn rồi, muội đi trước, tỷ tìm cơ hội đi tìm muội.
Nói thì dễ, nhưng một khi tách ra thì không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, A Mộc đương nhiên lắc đầu: Muội có thể làm bất cứ việc gì vì a tỷ, chỉ riêng không thể rời khỏi a tỷ.
Mộc Kiếm Anh cắn môi, cúi đầu trán kề trán với muội muội: A Mộc, nếu muội thật sự muốn làm chút gì đó cho a tỷ, vậy hãy đi cùng cữu cữu đi, phủ Quốc Công của chúng ta không thể mai mọt uổng phí như vậy, năm đó mẫu thân chúng ta cũng là võ tướng tiếng tăm lừng lẫy, cho dù là nữ nhân cũng phải là người đầu đội trời chân đạp đất, nữ nhân không thua đấng mày râu, nếu muội có thể xứng danh phủ Quốc Công, cho dù tỷ đi theo mẫu thân cũng là cái chết có ý nghĩa!
A Mộc còn muốn lắc đầu, Mộc Kiếm Anh lại càng nghiêm mặt, dùng sức đẩy nàng đứng dậy: A tỷ không nuôi muội nữa, thì không quản được muội đúng không?
Mộc Kiếm Anh mặc cẩm y, nhưng không thể che hết đau khổ ở giữa hàng lông mày.
A Mộc không khỏi rơi lệ: Tỷ luôn nói muốn muội đi, a tỷ ở đây chịu khổ, sao muội nhẫn tâm đi được đây!
Nước mắt vừa mới rơi xuống, Mộc Kiếm Anh bước xuống giường, vung tay lên tát A Mộc một cái, A Mộc bị đánh đến đầu kêu ong ong, trong lúc nhất thời quen cả khóc.
Mộc Kiếm Anh trợn mắt nhìn: Khóc! Khóc cái gì! So với những tên khất cái ăn không đủ no mặc không đủ ấm ở trên phố, ta sống tốt hơn không biết bao nhiêu lần! Lúc này không đi thì đợi đến bao giờ! Trên dưới Mộc gia ta hơn một trăm người, sao có thể chết không rõ ràng! Triệu Thị nhất định sẽ chiến, đánh thì đánh, nếu muội có thể phục hưng Mộc gia, ta còn là a tỷ của muội, nếu cứ khăng khăng không đi, a tỷ nói cho muội biết, ngày mai ta sẽ thắt cổ trong phủ Thái tử này!
Nàng ta trợn mắt hung dữ, vẻ mặt phẫn hận.
A Mộc tiến lên muốn ôm: A tỷ!
Mộc Kiếm Anh phất tay áo đẩy nàng ra: Ta không có muội muội như muội.
A Mộc lập tức rơi nước mắt dữ dội hơn: A tỷ!
Mộc Kiếm Anh vẫn đẩy nàng đi: Muội đi đi, từ nay về sau muội muốn làm gì thì làm cái đó, đừng tới tìm tỷ nữa, tỷ cũng không sống được mấy ngày.
A Mộc tiến lên bắt lấy tay áo nàng ta: A tỷ!
Một bên mặt của nàng đỏ lên, liên tiếp kêu ba tiếng a tỷ, giống như chó và mèo sắp bị ném đi vậy.
Cuối cùng Mộc Kiếm Anh không đành lòng, vươn tay xoa xoa mặt nàng: Muội đồng ý với a tỷ, hiện tại chỉ có thể đồng ý.
A Mộc trịnh trọng gật đầu: Nếu a tỷ muốn, vậy muội sẽ đi.
Cuối cùng Mộc Kiếm Anh cũng hài lòng nhếch môi: Được A Mộc...
Nói xong thì đi lên ôm lấy nàng.
Còn lần này, không đợi hai người phát ra bất kỳ âm thanh nào, trong sân đã có âm thanh nam nhân giận dữ mắng mỏ, A Mộc lập tức nghiêng người, tránh né cái bóng trên ô cửa sổ, tránh cho bóng của mình chiếu ra ngoài. Bên ngoài có hai tỳ nữ ngất xỉu nằm trên đất, hai tỷ muội bốn mắt nhìn nhau, một người đưa hai tay ra sau lưng, một người kéo mạnh cái chăn trói hai tay Mộc Kiếm Anh lại, cực kỳ ăn ý.
Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, A Mộc nhanh chóng cầm khăn tay của a tỷ ở trên giường nhét vào miệng nàng ấy, trong lúc cửa phòng bị đẩy ra, nàng lập tức chui người xuống dưới giường.
Mộc Kiếm Anh đúng lúc ngã xuống giường, tiếng nam nhân vang lên bên ngoài: Người đâu!
Trong lúc kêu người thì hắn xông vào phòng trong, cửa sổ còn mở, ẩm ướt sau cơn mưa tựa như xâm nhập vào trong phòng, khắp nơi đều hơi nước, nữ nhân ngã ở trên giường, trong miệng phát ra tiếng ô ô, hai mắt rưng rưng, đang nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta, bộ dạng điềm đạm đáng thương.
Lý Khái bước nhanh tới trước giường, ôm chặt lấy người vào trong ngực, sau đó rút khăn tay trong miệng nàng ấy ra: Dung Việt, thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?
Đã có thị vệ điều tra bên ngoài, nam nhân hao phí sức lực mới gỡ được mảnh vải buộc sau lưng nữ nhân.
Mộc Kiếm Anh ở phủ Thái tử vẫn luôn dùng cái tên Dung Việt này, lúc này vùi ở trong ngực Lý Khái, ôm lấy cổ hắn ta, nước mắt tí tách rơi xuống: Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi có một người áo đen che mặt vào trong phòng trói ta... Điện hạ đừng bỏ ta lại...
Nói nhiều sai nhiều, nữ nhân cũng không nhiều lời, cứ vùi ở trong ngực hắn khóc nức nở, lực chú ý của Lý Khái đều ở trên người nàng, ôm lấy nàng, khẽ nên lên trán nàng: Không sao, không sao...
Hắn ta chỉ lo cúi đầu dỗ dành, hai tỳ nữ bị đánh ngất xỉu bên ngoài kia đã sớm bị người khiêng đi, trong phòng hết sức yên tĩnh, Mộc Kiếm Anh nói gì cũng không chịu tiếp tục ở lại chỗ này, trước đó Lý Khái dụ dỗ nàng bao nhiêu lần để nàng đi đến trong phòng hắn đều không chịu, vừa vặn mỹ nhân bị kinh hãi, lúc này bế người đi ra ngoài.
Trong đêm yên tĩnh, dường như còn có thể nghe thấy tiếng đàn cầm ở sân trước.
Không một ai phát hiện ra, A Mộc nằm ở dưới giường, dùng một tay che kín hai mắt của mình.
Kịch bóng trên đài cao đang diễn đến đoạn đặc sắc, sao nàng cam lòng từ bỏ không xem.
Từ nhỏ A Mộc đã thích những thứ cổ lộng huyền hư này, hôm nay thấy a tỷ, trái tim càng nhẹ nhõm hơn, nàng đứng sau lưng Lý Dục, ngẩng mặt nhìn màn vải trên đài.
Bóng con rối phía trên hết sức rõ nét, ngựa chiến kêu hí, vở kịch giờ mới bắt đầu.
Phù Tô nghiêng mắt thờ ơ nhìn, không khỏi mím môi. Sau khi biết thân thế của nàng thì không thể không cảm thán, trưởng thành ở hoàn cảnh nào mới có thể có dáng vẻ này, không hề có chút dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, ngay cả hắn nhìn mà cũng than thở.
Rõ ràng mới bị châm chọc xong, nhưng lại không dời mắt đi được.
A Mộc tới gần, Lý Dục không kiên nhẫn gạt lần nữa, nhóc con mặt dày lại không thèm để ý đến, lại mặt dày mày dạn nhích tới gần chút. Lý Dục quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào A Mộc, lúc này nàng mới ngượng ngùng lùi về sau.
Buồn bực bị nàng đùa giỡn trước đó đã bị Phù Tô sớm ném lên chín tầng mây rồi, trong lúc quay đầu nhìn thì ý cười hiện lên.
Đương nhiên A Mộc nhìn thấy hắn, nàng lườm hắn một cái.
Phù Tô cũng không để ý, chỉ âm thầm ngoắc ngón tay với A Mộc, muốn bảo nàng tiến lên, đáng tiếc người ta không để ý tới hắn, đành phải xoay người lại.
A Mộc không nhúc nhích, vẫn đứng sau lưng Lý Dục như cũ, nhìn một loạt bóng trên màn vải thì vô cùng vui vẻ, bất chợt nàng phát hiện động tác vừa rồi của Phù Tô, vạt áo ngoài rơi xuống đất, A Mộc tiến lên một bước, yên lặng dẫm lên.
Nàng đứng ở giữa Phù Tô và Lý Dục, bên cạnh còn có Xuân Mai Đông Sinh đi cùng.
Chiêng trống trên sân khấu vang dội, phía sau Phù Tô như có mắt, lặng lẽ vươn tay qua kéo, nắm lấy cổ tay A Mộc, hắn hơi dùng sức ngón tay cái, ấn một cái trên cổ tay của A Mộc.
Phù Tô im lặng cười cười: Người một nhà.
Mượn tay áo rộng che giấu, A Mộc phản tay nắm ngược lại.
Từ nhỏ nàng luyện không chỉ có khéo tay, mà còn có lực tay.
Nắm lấy tay Phù Tô, A Mộc lập tức nở nụ cười.
Phù Tô cũng cười, đương nhiên rất nhanh hắn không cười được nữa.
A Mộc vẫn nhìn lên đài, khuôn mặt của Phù Tô càng tái nhợt, hắn vội vàng quay qua, dùng âm thanh không cao không thấp gọi một tiếng: A Mộc.
Một tiếng này làm cho Lý Dục quay đầu lại, A Mộc nhanh chóng buông tay hắn ra, vội vàng đứng bên cạnh Lý Dục lần nữa.
Ướng chừng hai khắc, nàng cúi đầu xuống: Điện hạ, ta đi nhà vệ sinh một lát.
Đương nhiên Lý Dục không kiên nhẫn, cũng lười nhìn nàng.
A Mộc chui vào trong một đám tỳ nữ, rồi vòng vo đi ra ngoài, nàng nhớ rõ phương hướng a tỷ đi, trong phủ Thái tử vốn không canh phòng nghiêm ngặt, cũng đều do a tỷ sắp xếp xong xuôi, bước nhanh đi tới sân sau, đảo mắt qua, nhìn mười mấy gian phòng sáng đèn một chút thì đi tìm a tỷ.
Bóng ở trên ô cửa sổ có thể nhìn ra là bóng của Lý Khái, trong phòng có mấy nha hoàn đứng bên cạnh, không biết tại sao nam nhân lại đi tới đi lui, dáng vẻ sốt ruột.
Rõ ràng là mời khách đến xem kịch bóng, nhưng chủ nhà lại không xuất hiện, thật đúng là không nói nổi.
A Mộc đi lên trước, dán sát vào bức tường ở sân sau núp ở trong chỗ tối.
Không bao lâu, quả nhiên Lý Khái dẫn một đám người nối đuôi nhau đi ra, cả sân sau rốt cục cũng yên tĩnh lại, A Mộc khom lưng, bước chân cũng nhẹ hơn, bước nhanh đến dưới song cửa sổ, nàng đẩy cửa ra, leo vào trong.
Ở ngoài phòng có hai nha hoàn cúi đầu chụm lại một chỗ không biết nhìn vật gì, A Mộc đi đến sau lưng đánh cho mỗi người một cái ngất xỉu rồi nhẹ nhàng đẩy qua bên. Lúc này nàng mới có thể đi vào phòng trong, trong phòng không có người khác, mỹ nhân nằm nghiêng trên giường, dáng người quen thuộc này khiến trái tim A Mộc nhảy dựng lên, không kiềm được bước chân nặng hơn chút.
Có lẽ nghe thấy động tĩnh, nữ nhân vô cùng mất kiên nhẫn: Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi, ta bảo các ngươi đi ra ngoài hết đi! Đã nói rất nhiều lần rồi, đầu ta đau không muốn xem kịch bóng!
Đương nhiên A Mộc biết a tỷ đang đợi nàng.
Nàng đi đến trước giường, nhếch môi cười nói: Muội cũng đi ra ngoài sao?
Nữ nhân giật mình, ngay sau đó xoay người ngồi dậy, bốn mắt nhìn nhau, nàng ấy kéo người đến ngồi lên giường: A Mộc! Mấy ngày này muội vẫn tốt chứ?
A Mộc lắc đầu, ôm cổ a tỷ, vùi mặt vào vai nàng ấy: Không tốt, a tỷ, muội không hề tốt.
Ngày đó sau khi tách ra, liên tục không hề có tin tức gì về A Mộc, sao trong lòng có thể an tâm được. Mộc Kiếm Anh vỗ nhẹ lưng nàng, gần như lệ nóng lưng tròng: Sao lại không tốt, ai bắt nạt A Mộc của chúng ta, nói cho a tỷ, a tỷ nghĩ cách bắt nạt lại!
A Mộc cọ đầu lên vai nàng ấy: Không nhìn thấy a tỷ, làm sao mà tốt được.
A Mộc mếu máo, dáng vẻ như là bị ủy khuất vậy.
Thật ra hai tỷ muội vẫn luôn chưa bao giờ tách xa nhau, trong lòng Mộc Kiếm Anh chua chát, nhưng thời gian cấp bách nàng ấy không có nhiều cơ hội ôm lấy nàng, vươn tay đẩy muội muội ra, nàng ấy nhìn ra bên ngoài: Hai nha hoàn kia thì sao?
A Mộc: Bị muội đánh ngất rồi.
Mộc Kiếm Anh tựa như vỗ về vuốt mặt nàng: Muội nghe đây A Mộc, hiện tại có một cơ hội tốt, Thái tử Triệu quốc sắp hồi Triệu, muội đi theo hắn đi, đừng trở lại đây nữa.
A Mộc tựa lên vai a tỷ, chỉ cảm thấy giờ khắc này vô cùng an tâm: Thái tử Triệu quốc đã tới tìm muội rồi, hắn nói cữu cữu vẫn còn sống, muốn mang chúng ta hồi Triệu, còn muốn phục hưng quân Mộc gia, để chúng ta xứng danh phủ Quốc Công.
Mộc Kiếm Anh mím môi: Đúng, tuổi muội còn nhỏ có thể không nhớ rõ, tỷ đã từng thấy, đúng là cữu cữu chúng ta, nhưng A Mộc biết không? Hiện tại tỷ không có yêu cầu nào khác, chỉ cầu cho muội bình an là được.
A Mộc không khỏi xúc động: A tỷ ở đâu muội sẽ ở đó, tỷ ở Tề quốc, muội cũng không đi.
Mộc Kiếm Anh ngẩng mặt, mở to mắt để không cho nước mắt chảy xuống: Không, A Mộc muội nhất định phải đi, nếu thân phận của chúng ta đã bị người ta đoán được, nếu muội không đi, không bao lâu nữa sẽ có nhiều người biết hơn, nơi này đã không còn an toàn rồi, muội đi trước, tỷ tìm cơ hội đi tìm muội.
Nói thì dễ, nhưng một khi tách ra thì không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, A Mộc đương nhiên lắc đầu: Muội có thể làm bất cứ việc gì vì a tỷ, chỉ riêng không thể rời khỏi a tỷ.
Mộc Kiếm Anh cắn môi, cúi đầu trán kề trán với muội muội: A Mộc, nếu muội thật sự muốn làm chút gì đó cho a tỷ, vậy hãy đi cùng cữu cữu đi, phủ Quốc Công của chúng ta không thể mai mọt uổng phí như vậy, năm đó mẫu thân chúng ta cũng là võ tướng tiếng tăm lừng lẫy, cho dù là nữ nhân cũng phải là người đầu đội trời chân đạp đất, nữ nhân không thua đấng mày râu, nếu muội có thể xứng danh phủ Quốc Công, cho dù tỷ đi theo mẫu thân cũng là cái chết có ý nghĩa!
A Mộc còn muốn lắc đầu, Mộc Kiếm Anh lại càng nghiêm mặt, dùng sức đẩy nàng đứng dậy: A tỷ không nuôi muội nữa, thì không quản được muội đúng không?
Mộc Kiếm Anh mặc cẩm y, nhưng không thể che hết đau khổ ở giữa hàng lông mày.
A Mộc không khỏi rơi lệ: Tỷ luôn nói muốn muội đi, a tỷ ở đây chịu khổ, sao muội nhẫn tâm đi được đây!
Nước mắt vừa mới rơi xuống, Mộc Kiếm Anh bước xuống giường, vung tay lên tát A Mộc một cái, A Mộc bị đánh đến đầu kêu ong ong, trong lúc nhất thời quen cả khóc.
Mộc Kiếm Anh trợn mắt nhìn: Khóc! Khóc cái gì! So với những tên khất cái ăn không đủ no mặc không đủ ấm ở trên phố, ta sống tốt hơn không biết bao nhiêu lần! Lúc này không đi thì đợi đến bao giờ! Trên dưới Mộc gia ta hơn một trăm người, sao có thể chết không rõ ràng! Triệu Thị nhất định sẽ chiến, đánh thì đánh, nếu muội có thể phục hưng Mộc gia, ta còn là a tỷ của muội, nếu cứ khăng khăng không đi, a tỷ nói cho muội biết, ngày mai ta sẽ thắt cổ trong phủ Thái tử này!
Nàng ta trợn mắt hung dữ, vẻ mặt phẫn hận.
A Mộc tiến lên muốn ôm: A tỷ!
Mộc Kiếm Anh phất tay áo đẩy nàng ra: Ta không có muội muội như muội.
A Mộc lập tức rơi nước mắt dữ dội hơn: A tỷ!
Mộc Kiếm Anh vẫn đẩy nàng đi: Muội đi đi, từ nay về sau muội muốn làm gì thì làm cái đó, đừng tới tìm tỷ nữa, tỷ cũng không sống được mấy ngày.
A Mộc tiến lên bắt lấy tay áo nàng ta: A tỷ!
Một bên mặt của nàng đỏ lên, liên tiếp kêu ba tiếng a tỷ, giống như chó và mèo sắp bị ném đi vậy.
Cuối cùng Mộc Kiếm Anh không đành lòng, vươn tay xoa xoa mặt nàng: Muội đồng ý với a tỷ, hiện tại chỉ có thể đồng ý.
A Mộc trịnh trọng gật đầu: Nếu a tỷ muốn, vậy muội sẽ đi.
Cuối cùng Mộc Kiếm Anh cũng hài lòng nhếch môi: Được A Mộc...
Nói xong thì đi lên ôm lấy nàng.
Còn lần này, không đợi hai người phát ra bất kỳ âm thanh nào, trong sân đã có âm thanh nam nhân giận dữ mắng mỏ, A Mộc lập tức nghiêng người, tránh né cái bóng trên ô cửa sổ, tránh cho bóng của mình chiếu ra ngoài. Bên ngoài có hai tỳ nữ ngất xỉu nằm trên đất, hai tỷ muội bốn mắt nhìn nhau, một người đưa hai tay ra sau lưng, một người kéo mạnh cái chăn trói hai tay Mộc Kiếm Anh lại, cực kỳ ăn ý.
Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, A Mộc nhanh chóng cầm khăn tay của a tỷ ở trên giường nhét vào miệng nàng ấy, trong lúc cửa phòng bị đẩy ra, nàng lập tức chui người xuống dưới giường.
Mộc Kiếm Anh đúng lúc ngã xuống giường, tiếng nam nhân vang lên bên ngoài: Người đâu!
Trong lúc kêu người thì hắn xông vào phòng trong, cửa sổ còn mở, ẩm ướt sau cơn mưa tựa như xâm nhập vào trong phòng, khắp nơi đều hơi nước, nữ nhân ngã ở trên giường, trong miệng phát ra tiếng ô ô, hai mắt rưng rưng, đang nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta, bộ dạng điềm đạm đáng thương.
Lý Khái bước nhanh tới trước giường, ôm chặt lấy người vào trong ngực, sau đó rút khăn tay trong miệng nàng ấy ra: Dung Việt, thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?
Đã có thị vệ điều tra bên ngoài, nam nhân hao phí sức lực mới gỡ được mảnh vải buộc sau lưng nữ nhân.
Mộc Kiếm Anh ở phủ Thái tử vẫn luôn dùng cái tên Dung Việt này, lúc này vùi ở trong ngực Lý Khái, ôm lấy cổ hắn ta, nước mắt tí tách rơi xuống: Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi có một người áo đen che mặt vào trong phòng trói ta... Điện hạ đừng bỏ ta lại...
Nói nhiều sai nhiều, nữ nhân cũng không nhiều lời, cứ vùi ở trong ngực hắn khóc nức nở, lực chú ý của Lý Khái đều ở trên người nàng, ôm lấy nàng, khẽ nên lên trán nàng: Không sao, không sao...
Hắn ta chỉ lo cúi đầu dỗ dành, hai tỳ nữ bị đánh ngất xỉu bên ngoài kia đã sớm bị người khiêng đi, trong phòng hết sức yên tĩnh, Mộc Kiếm Anh nói gì cũng không chịu tiếp tục ở lại chỗ này, trước đó Lý Khái dụ dỗ nàng bao nhiêu lần để nàng đi đến trong phòng hắn đều không chịu, vừa vặn mỹ nhân bị kinh hãi, lúc này bế người đi ra ngoài.
Trong đêm yên tĩnh, dường như còn có thể nghe thấy tiếng đàn cầm ở sân trước.
Không một ai phát hiện ra, A Mộc nằm ở dưới giường, dùng một tay che kín hai mắt của mình.
/54
|