Trạm nghỉ tuy không nhỏ, nhưng đồng thời tiếp đãi một thân vương và một tứ phẩm Tri Phủ cùng với người nhà là việc chưa từng có. Đương nhiên đại viện chính là dành cho Vương gia, một nhà của Uyển Nhược được sắp xếp ở Thiên viện, hai viện được ngăn cách bởi một bức tường.
Thiên viện là khu nhà lớn có 2 sân, bên cạnh còn có vài dãy nhà nhỏ, được thu dọn khá sạch sẽ ngăn nắp. Uyển Nhược cùng Thừa An ở tại tiểu khóa viện, Chu Ánh Tuyết và Uyển Như ở tại đông sương phòng, Tô Triệt và Vương thị ở tại chính phòng , cũng an trí hết sức thỏa đáng.
An trí xong xuôi, Duệ thân vương ở bên kia còn phái người đến, nói bên kia bàn tiệc đã chuẩn bị xong, mời Tô Triệt sang uống rượu. Tô Triệt mừng rỡ, nghe nói vị Duệ thân vương này xưa nay không thích lui tới với quan viên, bây giờ ông được mời, trong lòng có mấy phần thấp thỏm, không nghĩ đến Duệ thân vương nhiệt tình như vậy.
Ông cũng biết nguyên nhân bởi vì Vương thị, trong lòng càng cảm thấy cưới người vợ như Vương thị quả không sai, trước kia mình lại hồ đồ, làm chuyện không đúng.
Nửa năm qua, Tô Triệt cách vài ngày liền ở bên phòng Vương thị, mà Vương thị không hiểu sao cũng không còn dáng vẻ lạnh nhạt như trước đây. Hai người vui vẻ cá nước thân mật, cũng dần dần hài hòa.
Tô Triệt càng nhìn Vương thị càng thuận mắt , mặc dù vẻ thùy mị không bằng Ánh Tuyết, nhưng sự đoan trang thì Ánh Tuyết lại không bì kịp. Khí chất ung dung thản nhiên, Chu Ánh Tuyết đứng ở bên người nàng, đương nhiên là không bì kịp, lại có vẻ có chút hèn mọn.
Bàn về kiến thức, hai người cũng cách nhau khá xa. Vợ chồng hoà thuận rồi, tự nhiên nói chuyện cũng không lạnh nhạt giống như trước kia. Hai người thường xuyên nói chút chuyện gia đình, Tô Triệt phát hiện kiến thức của vợ cả thật bất phàm, biết lớn biết nhỏ, ông thế mới biết người xưa nói quả không sai, lấy vợ nên cưới vợ hiền.
Hiểu được, ông tự nhiên đối với Vương thị rất có cảm tình, đối với Chu Ánh Tuyết càng có khoảng cách. Lúc đầu nghe nói bà bị bệnh đi qua thăm mấy lần, Chu Ánh Tuyết lôi kéo ông buông lời oán giận, trách móc, khó tránh khỏi khiến Tô Triệt phiền não, dần dần càng ít lui tới.
Chẳng bao lâu, cục diện Tô phủ mơ hồ thay đổi, trong phủ từ trên xuống dưới cũng ngầm biết, chỉ là trải qua phen này, cũng coi như hoàn toàn hiểu, chủ mẫu Tô phủ là ai, không phải Chu Ánh Tuyết ỷ sủng mà kiêu , mà là phu nhân Vương thị danh chính ngôn thuận .
Vương thị nhận lấy áo choàng nha hoàn đưa, tự mình thay trượng phu khoác lên người, nhỏ giọng dặn dò:
Gia đi nhớ uống ít rượu, cũng ít nói chuyện thôi. Vương gia mặc dù là thân thích, nhưng chúng ta là thần tử, uống nhiều rượu, không cẩn thận nói lời gì mạo phạm là không xong.
Ánh mắt của Tô Triệt lóe lóe, nắm tay của bà cười:
Ta biết rồi, còn vất vả phu nhân quan tâm dặn dò.
Vương thị rút tay về, thấy nha hoàn đều lui ra ngoài, mới liếc ông một cái:
Biết vậy, nhưng vẫn cần lưu ý một chút, chúng ta nếu sơ ý, sẽ khiến người ta chê cười.
Tô Triệt gật đầu:
Những thứ này ta sẽ lưu ý, phu nhân nghỉ ngơi đi, nàng hai ngày nay thân thể khó chịu, một lát nhớ uống thuốc.
Nói xong, vén rèm lên đi ra ngoài, Vương thị không khỏi nhếch miệng nở một nụ cười, Vương ma ma vào nhà đi tới cười nói:
Hôm nay lão nô nhìn lão gia giống như biến thành người khác vậy, dịu dàng tình cảm quá.
Vương thị đỏ mặt, Vương ma ma vừa thu dọn đồ vừa nói:
Phu nhân cũng đừng chủ quan, ngài phải giữ chặt tình cảm của lão gia, đừng làm cho Chu thị một lần nữa có cơ hội.
Vương thị sắc mặt trầm xuống:
Nàng nếu đã an phận rồi, chúng ta không cần để ý, nếu lại gây ra phiền nhiễu, ta sẽ có cách xử trí.”
Vương ma ma thở dài:
Năm xưa lúc ở nhà, lão thái thái đã nói, đừng nhìn nha đầu Băng Ngọc này ngày thường dường như ngang ngược nhưng trái tim này! So với người khác rất yếu đuối, lời nói của thái thái quả thật rất đúng
Vương thị khe khẽ thở dài:
Làm người cũng nên có lòng khoan dung ! Coi như là tích đức, ta bây giờ cũng không hi vọng gì khác, chỉ mong có thể cả đời an an ổn ổn. Vú nuôi cũng đừng quá chấp niệm những chuyện trước đây, phân phó nhà bếp làm canh gừng cho nàng uống đi, hôm nay đi xe ngựa vất vả, nàng thân thể yếu đuối, chỉ sợ lại cảm lạnh.
Bà vú đáp một tiếng, rảo bước đi ra, vừa đi đến bên cửa, liền nghe Vương thị nói:
Vú cũng làm cho Thừa An một bát”
Bà vú trong lòng cũng hiểu, bình thường phu nhân đối với Thừa An thiếu gia rất là lạnh nhạt, thật ra thì những vướng mắc trong lòng đã bớt đi phân nửa, cộng thêm Thừa An thiếu gia cùng Nhị tiểu thư thân thiết, cũng hiền hòa hơn chút, có lúc bà vú liền cảm thán:
Không phải do phu nhân sinh ra, thật là đáng tiếc.
Đi vào tiểu viện, mới vừa đi tới gần cửa sổ, bèn nghe thấy thanh âm bên trong của Nhị tiểu thư :
Thừa An, đệ nói Duệ thân vương trông như thế nào? Người cầm binh, chắc không phải mảnh khảnh văn nhược thư sinh rồi !
Thừa An nhếch miệng, nhìn các loại hình khối bằng gỗ bày trên bàn. Đây là Uyển Nhược vẽ ra kiểu dáng, sai quản gia tìm thợ mộc làm. Lúc ban đầu hắn còn không biết để làm gì, thấy nàng bĩu môi nói:
Làm xong sẽ biết
Hắn nhìn tay nàng thoăn thoắt, không lâu sau liền bày ra một tòa nhà mô hình, hắn kinh ngạc miệng cũng không khép được.
Vẫn biết nàng thông minh, có nhiều ý tưởng mới mẻ, nhưng mỗi lần bày ra ở trước mặt hắn, Thừa An lại cảm thấy hoa cả mắt. Trong lòng hắn, Nhược Nhược là người thông minh nhất thiên hạ.
Nàng không cần học quá nhiều, cũng có thể cùng Phương tiên sinh tranh cãi, hơn nữa lại có dẫn chứng rất bài bản. Chữ viết cũng không thật tốt, bởi vì tính tình bại hoại, nhưng bởi vì lừa gạt cha, nàng mỗi ngày cũng sẽ tận lực bỏ một canh giờ để luyện chữ, hơn nữa luyện chữ rất giống chữ của hắn.
Lúc đầu, Thừa An vẫn không rõ ý đồ của nàng, sau này hắn mới biết, bởi vì hai người chữ giống nhau, hắn giúp đỡ nàng làm bài tập, có thể dễ dàng lừa gạt phụ thân cùng tiên sinh, đây mới là mục đích của nàng.
Nàng cũng không quá kiên nhẫn, đàn ra một khúc cũng bị lỗi mấy âm, nhưng hứng lên thì sẽ gảy ra một loạt khúc nhạc mà hắn chưa bao giờ học qua, chưa từng nghe qua, mà lại dị thường dễ nghe.
Nàng biết rất nhiều chuyện mà hắn không biết. Có lúc, Thừa An thật hoài nghi nàng làm sao biết nhiều như vậy. Lúc này đây nhìn trong tay nàng tòa nhà mô hình có mấy tầng cao, nhưng không có nhiều tiểu viện.Thừa An ngay lập tức hỏi nàng:
Đây là cái gì?
Uyển Nhược hàm hồ nói:
Không biết
Nhưng Thừa An chắc chắn, nàng khẳng định gặp qua tòa nhà như vậy, bởi vì ánh mắt của nàng kỳ quái thế kia, giống như là đang hoài niệm:
Nhược Nhược, sau khi vào kinh, đệ xin phụ thân thỉnh sư phụ, dạy đệ cưỡi ngựa bắn cung được không?
Uyển Nhược đang nghĩ đến Duệ thân vương, chợt nghe Thừa An nói như vậy , không khỏi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bộ dạng hắn gầy gò thế này có thể luyện võ sao? Lại nói, hắn đọc sách tốt như vậy, làm Uyển Nhược đôi lúc phải cảm thán. Đời trước nàng học tập tri thức hiện đại nhiều năm như vậy, còn không bằng một tên nhóc như hắn. Một thần đồng đọc sách như hắn, lại muốn đi học võ, chẳng phải buồn cười.
Uyển Nhược lắc đầu một cái:
Ta nghĩ đệ nên chuyên tâm đọc sách, tương lai thi đỗ Trạng nguyên làm rạng rỡ tổ tông, học võ làm gì?
Thừa An nhìn nàng nhỏ giọng nói:
Tại vì tỷ nói Duệ thân vương…
Uyển Nhược gãi gãi đầu:
Đây là kiểu bản năng sùng bái cùng tò mò đối với anh hùng, có biết hay không?
Bản năng là cái gì?
Thừa An luôn luôn phát huy nguyên tắc không hiểu liền hỏi.
Uyển Nhược lúc này mới phát hiện ra mình vô tình đã nói lời không nên nói. Cùng tiểu tử này ở chung đã quen, nhiều lúc nói chuyện cũng không chú ý.
Tiểu tử này cực kỳ tò mò, cái gì không hiểu liền hỏi, nhiều lần làm cho Uyển Nhược vắt hết óc giải thích, giải thích không thông, liền ăn vạ rất vô lý.
Lúc này nghe hắn vặn vẹo, không khỏi liếc hắn một cái:
Không biết, không cho hỏi
Hì hì một tiếng, Vương ma ma nở nụ cười, đi vào nhà nói:
Ngày hôm trước lão gia còn khen Nhị tiểu thư, nói đã lớn rồi, cũng biết chăm sóc đệ đệ, hôm nay lão nô thấy lại không phải như thế
Thừa An hơi cười cười, nghiêng đầu nhìn Uyển Nhược. Uyển Nhược cười hì hì:
Xuân Mai rót cho mama ly trà , hôm nay ở bên ngoài rất lạnh đấy.
Xuân Mai vén rèm lên đi vào, tự tay dâng lên trà thơm, lại để cho tiểu nha hoàn mang đến ghế con kê chân, Vương ma ma nhận lấy trà ngồi xuống nói:
Phu nhân để cho lão nô tới đây nhìn một hai tỷ đệ một chút, sợ ban ngày hai người ở trong xe bị nhiễm lạnh, nên bảo lão nô nấu canh gừng cho uống
Xuân Mai vội nói:
Bà vú cũng sợ chủ tử cảm lạnh, đã phân phó rồi, đợi lát nữa trước lúc ngủ uống vào sẽ ngủ ngon hơn
Vương ma ma gật đầu một cái, nhìn ra cửa sổ thở dài nói:
Hôm nay buổi sáng còn thoáng đãng, ai ngờ buổi tối liền âm u, hy vọng tuyết đừng rơi, nếu không sáng mai có thể không đi được. Trì hoãn ở chỗ này, không có thôn xóm cũng chẳng có nhà trọ, khó tìm chỗ dừng chân. Lão nô cũng phải sang bên kia phân phó làm canh giải rượu, không biết lão gia có uống nhiều không đây.
Thừa An và Uyển Nhược cùng đưa Vương ma ma đi ra ngoài rồi trở lại ngồi ở đầu giường gần phía lò sưởi. Giường ở đây là giường gạch, lại nối liền với lò sưởi, chỉ cần trải một lớp chăn đệm lên là rất ấm áp.
Thừa An sai Xuân Hương chuyển chăn nệm của hắn vào, nói nằm ở bên cạnh Uyển Nhược, không cần đi lại, tiết kiệm phiền toái, Uyển Nhược cũng lười để ý đến hắn, dù sao hắn còn nhỏ tuổi, lại còn là đệ đệ ruột thịt.
Bà vú và Xuân Mai hơi e ngại, nhưng nghĩ thời gian cũng đã muộn, lò sưởi bên kia lại chưa kịp đốt, ngủ trên giường lạnh dễ nhiễm lạnh, nên cũng không nói gì.
Hai chị em uống canh gừng xong liền ngủ, đêm khuya gió bấc thổi ào ào.
Sáng sớm còn đang ngủ say, bỗng thấy mũi tê ngứa, nhịn không được hắt hơi một cái , mở mắt nhìn thấy một gương mặt tuấn tú, là Thừa An đang lấy đuôi tóc gãi chóp mũi của nàng, thấy nàng tỉnh mới nói:
Nhược Nhược mau dậy đi, bên ngoài tuyết rơi rồi.
Khẽ dụi mắt, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ thấy bên ngoài trắng xóa, cùng lúc Xuân Mai dẫn nha hoàn bưng nước nóng đi vào:
Vương mama nói không sai, đêm qua tuyết bắt đầu rơi, thật sự là không nhỏ, sáng nay ra ngoài tuyết dày chừng nửa thước rồi, vào lúc này còn chưa ngừng rơi nữa, hôm nay có lẽ chúng ta không đi được rồi, chắc phải trì hoãn mấy ngày, chờ tuyết trên đường tan mới đi được.
Vừa nghe thấy vậy, nàng đột nhiên tỉnh táo:
Mau, mau, Thừa An, chúng ta nhanh thu thập cho xong, đi ra sân nặn người tuyết đi”
Thiên viện là khu nhà lớn có 2 sân, bên cạnh còn có vài dãy nhà nhỏ, được thu dọn khá sạch sẽ ngăn nắp. Uyển Nhược cùng Thừa An ở tại tiểu khóa viện, Chu Ánh Tuyết và Uyển Như ở tại đông sương phòng, Tô Triệt và Vương thị ở tại chính phòng , cũng an trí hết sức thỏa đáng.
An trí xong xuôi, Duệ thân vương ở bên kia còn phái người đến, nói bên kia bàn tiệc đã chuẩn bị xong, mời Tô Triệt sang uống rượu. Tô Triệt mừng rỡ, nghe nói vị Duệ thân vương này xưa nay không thích lui tới với quan viên, bây giờ ông được mời, trong lòng có mấy phần thấp thỏm, không nghĩ đến Duệ thân vương nhiệt tình như vậy.
Ông cũng biết nguyên nhân bởi vì Vương thị, trong lòng càng cảm thấy cưới người vợ như Vương thị quả không sai, trước kia mình lại hồ đồ, làm chuyện không đúng.
Nửa năm qua, Tô Triệt cách vài ngày liền ở bên phòng Vương thị, mà Vương thị không hiểu sao cũng không còn dáng vẻ lạnh nhạt như trước đây. Hai người vui vẻ cá nước thân mật, cũng dần dần hài hòa.
Tô Triệt càng nhìn Vương thị càng thuận mắt , mặc dù vẻ thùy mị không bằng Ánh Tuyết, nhưng sự đoan trang thì Ánh Tuyết lại không bì kịp. Khí chất ung dung thản nhiên, Chu Ánh Tuyết đứng ở bên người nàng, đương nhiên là không bì kịp, lại có vẻ có chút hèn mọn.
Bàn về kiến thức, hai người cũng cách nhau khá xa. Vợ chồng hoà thuận rồi, tự nhiên nói chuyện cũng không lạnh nhạt giống như trước kia. Hai người thường xuyên nói chút chuyện gia đình, Tô Triệt phát hiện kiến thức của vợ cả thật bất phàm, biết lớn biết nhỏ, ông thế mới biết người xưa nói quả không sai, lấy vợ nên cưới vợ hiền.
Hiểu được, ông tự nhiên đối với Vương thị rất có cảm tình, đối với Chu Ánh Tuyết càng có khoảng cách. Lúc đầu nghe nói bà bị bệnh đi qua thăm mấy lần, Chu Ánh Tuyết lôi kéo ông buông lời oán giận, trách móc, khó tránh khỏi khiến Tô Triệt phiền não, dần dần càng ít lui tới.
Chẳng bao lâu, cục diện Tô phủ mơ hồ thay đổi, trong phủ từ trên xuống dưới cũng ngầm biết, chỉ là trải qua phen này, cũng coi như hoàn toàn hiểu, chủ mẫu Tô phủ là ai, không phải Chu Ánh Tuyết ỷ sủng mà kiêu , mà là phu nhân Vương thị danh chính ngôn thuận .
Vương thị nhận lấy áo choàng nha hoàn đưa, tự mình thay trượng phu khoác lên người, nhỏ giọng dặn dò:
Gia đi nhớ uống ít rượu, cũng ít nói chuyện thôi. Vương gia mặc dù là thân thích, nhưng chúng ta là thần tử, uống nhiều rượu, không cẩn thận nói lời gì mạo phạm là không xong.
Ánh mắt của Tô Triệt lóe lóe, nắm tay của bà cười:
Ta biết rồi, còn vất vả phu nhân quan tâm dặn dò.
Vương thị rút tay về, thấy nha hoàn đều lui ra ngoài, mới liếc ông một cái:
Biết vậy, nhưng vẫn cần lưu ý một chút, chúng ta nếu sơ ý, sẽ khiến người ta chê cười.
Tô Triệt gật đầu:
Những thứ này ta sẽ lưu ý, phu nhân nghỉ ngơi đi, nàng hai ngày nay thân thể khó chịu, một lát nhớ uống thuốc.
Nói xong, vén rèm lên đi ra ngoài, Vương thị không khỏi nhếch miệng nở một nụ cười, Vương ma ma vào nhà đi tới cười nói:
Hôm nay lão nô nhìn lão gia giống như biến thành người khác vậy, dịu dàng tình cảm quá.
Vương thị đỏ mặt, Vương ma ma vừa thu dọn đồ vừa nói:
Phu nhân cũng đừng chủ quan, ngài phải giữ chặt tình cảm của lão gia, đừng làm cho Chu thị một lần nữa có cơ hội.
Vương thị sắc mặt trầm xuống:
Nàng nếu đã an phận rồi, chúng ta không cần để ý, nếu lại gây ra phiền nhiễu, ta sẽ có cách xử trí.”
Vương ma ma thở dài:
Năm xưa lúc ở nhà, lão thái thái đã nói, đừng nhìn nha đầu Băng Ngọc này ngày thường dường như ngang ngược nhưng trái tim này! So với người khác rất yếu đuối, lời nói của thái thái quả thật rất đúng
Vương thị khe khẽ thở dài:
Làm người cũng nên có lòng khoan dung ! Coi như là tích đức, ta bây giờ cũng không hi vọng gì khác, chỉ mong có thể cả đời an an ổn ổn. Vú nuôi cũng đừng quá chấp niệm những chuyện trước đây, phân phó nhà bếp làm canh gừng cho nàng uống đi, hôm nay đi xe ngựa vất vả, nàng thân thể yếu đuối, chỉ sợ lại cảm lạnh.
Bà vú đáp một tiếng, rảo bước đi ra, vừa đi đến bên cửa, liền nghe Vương thị nói:
Vú cũng làm cho Thừa An một bát”
Bà vú trong lòng cũng hiểu, bình thường phu nhân đối với Thừa An thiếu gia rất là lạnh nhạt, thật ra thì những vướng mắc trong lòng đã bớt đi phân nửa, cộng thêm Thừa An thiếu gia cùng Nhị tiểu thư thân thiết, cũng hiền hòa hơn chút, có lúc bà vú liền cảm thán:
Không phải do phu nhân sinh ra, thật là đáng tiếc.
Đi vào tiểu viện, mới vừa đi tới gần cửa sổ, bèn nghe thấy thanh âm bên trong của Nhị tiểu thư :
Thừa An, đệ nói Duệ thân vương trông như thế nào? Người cầm binh, chắc không phải mảnh khảnh văn nhược thư sinh rồi !
Thừa An nhếch miệng, nhìn các loại hình khối bằng gỗ bày trên bàn. Đây là Uyển Nhược vẽ ra kiểu dáng, sai quản gia tìm thợ mộc làm. Lúc ban đầu hắn còn không biết để làm gì, thấy nàng bĩu môi nói:
Làm xong sẽ biết
Hắn nhìn tay nàng thoăn thoắt, không lâu sau liền bày ra một tòa nhà mô hình, hắn kinh ngạc miệng cũng không khép được.
Vẫn biết nàng thông minh, có nhiều ý tưởng mới mẻ, nhưng mỗi lần bày ra ở trước mặt hắn, Thừa An lại cảm thấy hoa cả mắt. Trong lòng hắn, Nhược Nhược là người thông minh nhất thiên hạ.
Nàng không cần học quá nhiều, cũng có thể cùng Phương tiên sinh tranh cãi, hơn nữa lại có dẫn chứng rất bài bản. Chữ viết cũng không thật tốt, bởi vì tính tình bại hoại, nhưng bởi vì lừa gạt cha, nàng mỗi ngày cũng sẽ tận lực bỏ một canh giờ để luyện chữ, hơn nữa luyện chữ rất giống chữ của hắn.
Lúc đầu, Thừa An vẫn không rõ ý đồ của nàng, sau này hắn mới biết, bởi vì hai người chữ giống nhau, hắn giúp đỡ nàng làm bài tập, có thể dễ dàng lừa gạt phụ thân cùng tiên sinh, đây mới là mục đích của nàng.
Nàng cũng không quá kiên nhẫn, đàn ra một khúc cũng bị lỗi mấy âm, nhưng hứng lên thì sẽ gảy ra một loạt khúc nhạc mà hắn chưa bao giờ học qua, chưa từng nghe qua, mà lại dị thường dễ nghe.
Nàng biết rất nhiều chuyện mà hắn không biết. Có lúc, Thừa An thật hoài nghi nàng làm sao biết nhiều như vậy. Lúc này đây nhìn trong tay nàng tòa nhà mô hình có mấy tầng cao, nhưng không có nhiều tiểu viện.Thừa An ngay lập tức hỏi nàng:
Đây là cái gì?
Uyển Nhược hàm hồ nói:
Không biết
Nhưng Thừa An chắc chắn, nàng khẳng định gặp qua tòa nhà như vậy, bởi vì ánh mắt của nàng kỳ quái thế kia, giống như là đang hoài niệm:
Nhược Nhược, sau khi vào kinh, đệ xin phụ thân thỉnh sư phụ, dạy đệ cưỡi ngựa bắn cung được không?
Uyển Nhược đang nghĩ đến Duệ thân vương, chợt nghe Thừa An nói như vậy , không khỏi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bộ dạng hắn gầy gò thế này có thể luyện võ sao? Lại nói, hắn đọc sách tốt như vậy, làm Uyển Nhược đôi lúc phải cảm thán. Đời trước nàng học tập tri thức hiện đại nhiều năm như vậy, còn không bằng một tên nhóc như hắn. Một thần đồng đọc sách như hắn, lại muốn đi học võ, chẳng phải buồn cười.
Uyển Nhược lắc đầu một cái:
Ta nghĩ đệ nên chuyên tâm đọc sách, tương lai thi đỗ Trạng nguyên làm rạng rỡ tổ tông, học võ làm gì?
Thừa An nhìn nàng nhỏ giọng nói:
Tại vì tỷ nói Duệ thân vương…
Uyển Nhược gãi gãi đầu:
Đây là kiểu bản năng sùng bái cùng tò mò đối với anh hùng, có biết hay không?
Bản năng là cái gì?
Thừa An luôn luôn phát huy nguyên tắc không hiểu liền hỏi.
Uyển Nhược lúc này mới phát hiện ra mình vô tình đã nói lời không nên nói. Cùng tiểu tử này ở chung đã quen, nhiều lúc nói chuyện cũng không chú ý.
Tiểu tử này cực kỳ tò mò, cái gì không hiểu liền hỏi, nhiều lần làm cho Uyển Nhược vắt hết óc giải thích, giải thích không thông, liền ăn vạ rất vô lý.
Lúc này nghe hắn vặn vẹo, không khỏi liếc hắn một cái:
Không biết, không cho hỏi
Hì hì một tiếng, Vương ma ma nở nụ cười, đi vào nhà nói:
Ngày hôm trước lão gia còn khen Nhị tiểu thư, nói đã lớn rồi, cũng biết chăm sóc đệ đệ, hôm nay lão nô thấy lại không phải như thế
Thừa An hơi cười cười, nghiêng đầu nhìn Uyển Nhược. Uyển Nhược cười hì hì:
Xuân Mai rót cho mama ly trà , hôm nay ở bên ngoài rất lạnh đấy.
Xuân Mai vén rèm lên đi vào, tự tay dâng lên trà thơm, lại để cho tiểu nha hoàn mang đến ghế con kê chân, Vương ma ma nhận lấy trà ngồi xuống nói:
Phu nhân để cho lão nô tới đây nhìn một hai tỷ đệ một chút, sợ ban ngày hai người ở trong xe bị nhiễm lạnh, nên bảo lão nô nấu canh gừng cho uống
Xuân Mai vội nói:
Bà vú cũng sợ chủ tử cảm lạnh, đã phân phó rồi, đợi lát nữa trước lúc ngủ uống vào sẽ ngủ ngon hơn
Vương ma ma gật đầu một cái, nhìn ra cửa sổ thở dài nói:
Hôm nay buổi sáng còn thoáng đãng, ai ngờ buổi tối liền âm u, hy vọng tuyết đừng rơi, nếu không sáng mai có thể không đi được. Trì hoãn ở chỗ này, không có thôn xóm cũng chẳng có nhà trọ, khó tìm chỗ dừng chân. Lão nô cũng phải sang bên kia phân phó làm canh giải rượu, không biết lão gia có uống nhiều không đây.
Thừa An và Uyển Nhược cùng đưa Vương ma ma đi ra ngoài rồi trở lại ngồi ở đầu giường gần phía lò sưởi. Giường ở đây là giường gạch, lại nối liền với lò sưởi, chỉ cần trải một lớp chăn đệm lên là rất ấm áp.
Thừa An sai Xuân Hương chuyển chăn nệm của hắn vào, nói nằm ở bên cạnh Uyển Nhược, không cần đi lại, tiết kiệm phiền toái, Uyển Nhược cũng lười để ý đến hắn, dù sao hắn còn nhỏ tuổi, lại còn là đệ đệ ruột thịt.
Bà vú và Xuân Mai hơi e ngại, nhưng nghĩ thời gian cũng đã muộn, lò sưởi bên kia lại chưa kịp đốt, ngủ trên giường lạnh dễ nhiễm lạnh, nên cũng không nói gì.
Hai chị em uống canh gừng xong liền ngủ, đêm khuya gió bấc thổi ào ào.
Sáng sớm còn đang ngủ say, bỗng thấy mũi tê ngứa, nhịn không được hắt hơi một cái , mở mắt nhìn thấy một gương mặt tuấn tú, là Thừa An đang lấy đuôi tóc gãi chóp mũi của nàng, thấy nàng tỉnh mới nói:
Nhược Nhược mau dậy đi, bên ngoài tuyết rơi rồi.
Khẽ dụi mắt, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ thấy bên ngoài trắng xóa, cùng lúc Xuân Mai dẫn nha hoàn bưng nước nóng đi vào:
Vương mama nói không sai, đêm qua tuyết bắt đầu rơi, thật sự là không nhỏ, sáng nay ra ngoài tuyết dày chừng nửa thước rồi, vào lúc này còn chưa ngừng rơi nữa, hôm nay có lẽ chúng ta không đi được rồi, chắc phải trì hoãn mấy ngày, chờ tuyết trên đường tan mới đi được.
Vừa nghe thấy vậy, nàng đột nhiên tỉnh táo:
Mau, mau, Thừa An, chúng ta nhanh thu thập cho xong, đi ra sân nặn người tuyết đi”
/85
|