Tấm bản đồ này, thô bóng vô cùng, trên da còn phả ra uy áp cường đại khiến người thường vô pháp tiếp xúc.
Loại uy áp này không ngờ lại ẩn chứa một loại uy nghiêm tối thượng, mạnh đến đáng sợ, chấn mạnh đến nhục thể, xuyên thẳng nhân tâm phòng ngự dễ như bẻ cành khô, trước mặt nó linh hồn nhân loại trở nên bé nhỏ hèn kém mà thấp bé đến đến cực điểm
"Đây là...Long Uy..." Thành Thông Thiên bật thốt, chính ông bị loại uy áp này chấn tới cũng bất giác khó chịu, phân thân chập chờn muốn rã.
Thu Vô Mệnh co lại ánh mắt, hắc khí phụ thể thoáng chốc liền bị đánh tan để lộ ra thân thể đen xì, phần bụng dưới trống không hở ra mấy thứ gì đỏ tươi nhúc nhích bên trong.
....
Cũng lúc đó huynh đệ Dương Đình Nghiệp như gặp trọng kích, mỗi người đều tràn ra tơ máu.
Thiết gia chủ phân thân trực tan ngay tại chỗ.
Cả mảnh quảng trường chỉ ngắn ngủi chốc lát liền không còn có ai trụ vững. Một đám người bình thường đều hộc máu đương trường.
Tất nhiên là vẫn ngoại lệ còn sót lại mấy người.
Trong một cái trướng bồng.
Hoa Chiếu Ngữ, Phan Cường, Phan Đình 3 người đều nhất loạt ngơ ngác nhìn qua Thiên, trong lòng không thể hình dung nổi khiếp sợ.
Tại vì tại trong phạm vi này, không ngờ họ lại cảm thấy như loại uy áp khủng bố mà chết người đó lại vô pháp tiến vào đây, bản thân họ nhìn thấy được thứ kinh khủng ngoài đó nhưng lại không chút nào chạm tới được họ.
Cùng lúc đó, họ nhìn tới đám nữ nhân, lại ai nấy đều một dạng "dĩ nhiên" vẻ mặt sau đó liếc nhìn qua họ đều như đang nhìn kẻ ngốc mà xem thường.
Hoa Chiếu Ngữ nhìn qua một bên, thấy Dương gia mấy người đã máu phun đầy miệng, Dương Đình Nghiệp cũng không ngoại lệ.
Hắn lại nhìn qua bên khác, thấy được Phân thân Thành Thông Thiên như ngọn đèn trước gió. Thấy được tên Thu Vô Thần như quỷ như ma cũng phờ phạc cường chống.
Hắn nhìn qua Thiết gia thấy được Thiết gia chủ phân thân đã chỉ còn là một đạo bóng mờ.
Sau đó hắn nhìn lại mấy đại thế gia khác, ai nấy đều thảm hại lê lết
Hắn trở về nhìn lại chỗ mình, khó khăn quay đầu đưa ánh mắt như thấy quỷ mà nhìn tới Thiên.
Nam nhân này, lúc trước ra sao thì bây giờ vẫn vậy một chút áp lực cũng không, mặt không biến, tâm không nhảy, đó là một loại tự tin mà khi vào mắt lão bây giờ đó giống như "coi rẻ" khi nhìn xuống dưới.
Dưới trận khủng bố uy áp này, hắn không những bình yên vô sự không chút nào mảy may, hơn nữa còn dễ dàng che chở cho người bên cạnh bình yên không lo.
Dưới đôi cánh của hắn, phạm vi này an toàn đến tuyệt đối,
Một loại ảo giác chứa đầy tính chân thật sinh ra trong lòng Hoa Chiếu Ngữ, Nam nhân này...chính là Thần.
Thậm chí, so với thần còn mạnh hơn.
Một loại so sánh mang tính trực giác ước lượng nhưng lại dễ hiểu đến không thể nghi ngờ, giữa hắn và Thành Thông Thiên.
Ai mạnh ai yếu
Dưới uy áp này, Thiên Thần cảnh như Thành Thông Thiên không chịu nổi, hắn là thiên thần vậy thì Thiên sẽ là cái gì, không lẽ....
Một ý nghĩ đáng sợ dâng lên trong lòng hắn.
"Thiên Thần cấp cường giả gọi hắn là..."chủ nhân"...như vậy không phải...
Một cơn sợ hãi lẫn kích động trào vào trong huyết quản.
Đầu gối Hoa Chiếu Ngữ mềm nhũn quỳ ra đất sau đó gập lưng cúi đầu
"Cộp...cộp..." từng lậy...từng lậy hắn mọp ra như con ếch mà lậy tới sắp dán sát mặt đất
7 lậy cha mẹ, 8 lậy sư phụ...9 lậy ân nhân....10 lậy..như thần
Hắn trọn vẹn lậy đủ 10 lậy, thể hiện sự tôn kính tuyệt đối của mình, hạ xuống đầu lâu và uy nghiêm của đế vương đem 10 lậy này cúi sát đất mà đối với một nam nhân vừa gặp lần đầu.
"Thần...thần Nhân ở trên, Chiếu Ngữ xin dâng lên ngài niềm tôn kính lớn nhất, xin đại diện toàn bộ con dân Hoa Linh hướng tới ngài thể hiện thành kính, khẩn xin ngài được cho bách tính Hoa Linh được tín ngưỡng ngài, dùng nghi lễ cao cấp nhất tín ngưỡng ngài"
Tín ngưỡng, là một cách khác của xin nhờ sự che chở, đem thần nhân tín nguyện phủ xuống toàn quốc ngày ngày lễ bái, hết lòng phục vụ, cầu lấy sự che chở và ban phát phúc duyên.
Truyền phát pháp tắc, thu nhận tín đồ.
Chân Thần cấp cường giả có thể làm được điều này.
Được quỳ dưới chân Chân Thần, đối với phàm nhân bình thường đó là phúc lớn, đối với võ giả đó là vinh hạnh, đối với cường giả đó là Cơ Duyên.
"Không phải không được, ngươi có thời gian 3 ngày"
Từ đầu đến cuối, Thiên không động không ngăn, mặc cho lão từng lậy từng lậy quỳ mọp cho tới bây giờ. Nhưng mà một lời như thần âm rung động, như cam lộ rót vào tai.
Hoa Chiếu Ngữ lập tức như tìm thấy khoản trúng số cực lớn rớt trúng đầu, vui đến tay chân cũng quýnh lên run rẩy.
Tay Thiên vẩy ra một cái tựa như vô ý, nhưng mà lúc này một đạo tia sáng mầu xanh bắn ra lại dĩ nhiên bắn vào mi tâm hắn nhập vào thể nội.
Hoa Chiếu Ngữ rung lên, một lát sau hoa văn này hiển lộ giữa trán, chính là đặc thù ấn ký truyền thừa của Thảo Mộc Tông.
"Thần Nhân ở trên, xin nhận của ta một lậy, tạ thần nhân thành toàn, Hoa Chiếu Ngữ xin thề tuyệt đối làm tốt"
"Cộp..." đầu lão va tới nền gỗ rõ vang.
"Thần nhân, đấu giá hội này mọi chi phí xin được để tín thần lo, đó là vinh hạnh lớn nhất của tín thần, xin ngài thành toàn"
"Được..."
"Haha...tạ Thần Nhân ân chuẩn, tín thần xin được đi trước lo việc, khấu tạ thần ân"
Nói xong, ông ta một nhà 3 người liền kính cẩn quỳ lùi 10 bước mới cam tâm rút đi, có thể thấy rõ ràng bước chân ông ta có bao nhiêu gấp gáp.
Sự việc này diễn ra cũng có chút nằm ngoài dự liệu của Thiên, tuy nhiên đây là việc tốt, có thể không mất công sức thu một quốc gia vào tay đó dĩ nhiên là hắn vô cùng tình nguyện.
"Oanh....oanh...oanh..."
Luc này tại bên dưới, cũng lần lượt bộc phát từng đạo hơi thở mạnh mẽ, từng đạo từng đạo lĩnh vực bị kích phát ra sau đó chồng chất lên nhau, đè nén lên nhau.
Cấm kỵ lực trong trời đất tức thì bộc phát như muốn phá tan một loại gông cùm gì đó như có thể hàng lâm bất cứ lúc nào.
Một loại ý chí trời đất không thêt nào kháng cự như phún dũng ra từ khe rãnh cấm kỵ.
Là loại ý chí vô thượng mà khủng bố đến cực điểm muốn nhân loại vô điều kiện tuần phục dưới dâm uy và quyền sinh sát tuyệt đối của nó.
Một đám nhân loại cường giả cũng theo đó mà như gặp phải trọng phạt, cả người tức thì bị ép cho quỳ mọp dưới đất.
Vô số đạo hà quang như pháo hoa tung tóe một vùng trời.
Thiên đạo uy nghiêm tựa như nhận lấy phẫn nộ mà phủ xuống, chẻ dọc thương khung, phá dỡ hết mọi quy tắc, rọc phá hư không nghiền nát nhân tâm cao thượng của con người nát vụn như giấy mỏng.
Một đạo vòng tròn hào quang mầu xanh từ đó trực tiếp chỉ xéo đâm xuống, trong nháy mắt liền tới gần người Thiên muốn đem hắn bọc lại.
Nhưng mà bỗng nhiên lúc này, một đạo vô hình lực lượng từ trên người hắn bỗng nhiên tràn ra, trong nháy mắt liền phủ trọn ngàn dặm hư không, bọc lấy gần 400 thánh nhân lĩnh vực vào trong.
Một loại lực lượng hỗn loạn kỳ dị mà bá đạo bộc phát, tức thì phá dỡ hư không vặn vẹo, trong nháy mắt liền thôn phệ đồng hóa đi cấm kỵ thiên đạo.
Thiên đạo ý chí còn chưa kịp phủ xuống liền sựng lại tại chỗ, gầm gừ phẫn nộ.
Loại uy áp này không ngờ lại ẩn chứa một loại uy nghiêm tối thượng, mạnh đến đáng sợ, chấn mạnh đến nhục thể, xuyên thẳng nhân tâm phòng ngự dễ như bẻ cành khô, trước mặt nó linh hồn nhân loại trở nên bé nhỏ hèn kém mà thấp bé đến đến cực điểm
"Đây là...Long Uy..." Thành Thông Thiên bật thốt, chính ông bị loại uy áp này chấn tới cũng bất giác khó chịu, phân thân chập chờn muốn rã.
Thu Vô Mệnh co lại ánh mắt, hắc khí phụ thể thoáng chốc liền bị đánh tan để lộ ra thân thể đen xì, phần bụng dưới trống không hở ra mấy thứ gì đỏ tươi nhúc nhích bên trong.
....
Cũng lúc đó huynh đệ Dương Đình Nghiệp như gặp trọng kích, mỗi người đều tràn ra tơ máu.
Thiết gia chủ phân thân trực tan ngay tại chỗ.
Cả mảnh quảng trường chỉ ngắn ngủi chốc lát liền không còn có ai trụ vững. Một đám người bình thường đều hộc máu đương trường.
Tất nhiên là vẫn ngoại lệ còn sót lại mấy người.
Trong một cái trướng bồng.
Hoa Chiếu Ngữ, Phan Cường, Phan Đình 3 người đều nhất loạt ngơ ngác nhìn qua Thiên, trong lòng không thể hình dung nổi khiếp sợ.
Tại vì tại trong phạm vi này, không ngờ họ lại cảm thấy như loại uy áp khủng bố mà chết người đó lại vô pháp tiến vào đây, bản thân họ nhìn thấy được thứ kinh khủng ngoài đó nhưng lại không chút nào chạm tới được họ.
Cùng lúc đó, họ nhìn tới đám nữ nhân, lại ai nấy đều một dạng "dĩ nhiên" vẻ mặt sau đó liếc nhìn qua họ đều như đang nhìn kẻ ngốc mà xem thường.
Hoa Chiếu Ngữ nhìn qua một bên, thấy Dương gia mấy người đã máu phun đầy miệng, Dương Đình Nghiệp cũng không ngoại lệ.
Hắn lại nhìn qua bên khác, thấy được Phân thân Thành Thông Thiên như ngọn đèn trước gió. Thấy được tên Thu Vô Thần như quỷ như ma cũng phờ phạc cường chống.
Hắn nhìn qua Thiết gia thấy được Thiết gia chủ phân thân đã chỉ còn là một đạo bóng mờ.
Sau đó hắn nhìn lại mấy đại thế gia khác, ai nấy đều thảm hại lê lết
Hắn trở về nhìn lại chỗ mình, khó khăn quay đầu đưa ánh mắt như thấy quỷ mà nhìn tới Thiên.
Nam nhân này, lúc trước ra sao thì bây giờ vẫn vậy một chút áp lực cũng không, mặt không biến, tâm không nhảy, đó là một loại tự tin mà khi vào mắt lão bây giờ đó giống như "coi rẻ" khi nhìn xuống dưới.
Dưới trận khủng bố uy áp này, hắn không những bình yên vô sự không chút nào mảy may, hơn nữa còn dễ dàng che chở cho người bên cạnh bình yên không lo.
Dưới đôi cánh của hắn, phạm vi này an toàn đến tuyệt đối,
Một loại ảo giác chứa đầy tính chân thật sinh ra trong lòng Hoa Chiếu Ngữ, Nam nhân này...chính là Thần.
Thậm chí, so với thần còn mạnh hơn.
Một loại so sánh mang tính trực giác ước lượng nhưng lại dễ hiểu đến không thể nghi ngờ, giữa hắn và Thành Thông Thiên.
Ai mạnh ai yếu
Dưới uy áp này, Thiên Thần cảnh như Thành Thông Thiên không chịu nổi, hắn là thiên thần vậy thì Thiên sẽ là cái gì, không lẽ....
Một ý nghĩ đáng sợ dâng lên trong lòng hắn.
"Thiên Thần cấp cường giả gọi hắn là..."chủ nhân"...như vậy không phải...
Một cơn sợ hãi lẫn kích động trào vào trong huyết quản.
Đầu gối Hoa Chiếu Ngữ mềm nhũn quỳ ra đất sau đó gập lưng cúi đầu
"Cộp...cộp..." từng lậy...từng lậy hắn mọp ra như con ếch mà lậy tới sắp dán sát mặt đất
7 lậy cha mẹ, 8 lậy sư phụ...9 lậy ân nhân....10 lậy..như thần
Hắn trọn vẹn lậy đủ 10 lậy, thể hiện sự tôn kính tuyệt đối của mình, hạ xuống đầu lâu và uy nghiêm của đế vương đem 10 lậy này cúi sát đất mà đối với một nam nhân vừa gặp lần đầu.
"Thần...thần Nhân ở trên, Chiếu Ngữ xin dâng lên ngài niềm tôn kính lớn nhất, xin đại diện toàn bộ con dân Hoa Linh hướng tới ngài thể hiện thành kính, khẩn xin ngài được cho bách tính Hoa Linh được tín ngưỡng ngài, dùng nghi lễ cao cấp nhất tín ngưỡng ngài"
Tín ngưỡng, là một cách khác của xin nhờ sự che chở, đem thần nhân tín nguyện phủ xuống toàn quốc ngày ngày lễ bái, hết lòng phục vụ, cầu lấy sự che chở và ban phát phúc duyên.
Truyền phát pháp tắc, thu nhận tín đồ.
Chân Thần cấp cường giả có thể làm được điều này.
Được quỳ dưới chân Chân Thần, đối với phàm nhân bình thường đó là phúc lớn, đối với võ giả đó là vinh hạnh, đối với cường giả đó là Cơ Duyên.
"Không phải không được, ngươi có thời gian 3 ngày"
Từ đầu đến cuối, Thiên không động không ngăn, mặc cho lão từng lậy từng lậy quỳ mọp cho tới bây giờ. Nhưng mà một lời như thần âm rung động, như cam lộ rót vào tai.
Hoa Chiếu Ngữ lập tức như tìm thấy khoản trúng số cực lớn rớt trúng đầu, vui đến tay chân cũng quýnh lên run rẩy.
Tay Thiên vẩy ra một cái tựa như vô ý, nhưng mà lúc này một đạo tia sáng mầu xanh bắn ra lại dĩ nhiên bắn vào mi tâm hắn nhập vào thể nội.
Hoa Chiếu Ngữ rung lên, một lát sau hoa văn này hiển lộ giữa trán, chính là đặc thù ấn ký truyền thừa của Thảo Mộc Tông.
"Thần Nhân ở trên, xin nhận của ta một lậy, tạ thần nhân thành toàn, Hoa Chiếu Ngữ xin thề tuyệt đối làm tốt"
"Cộp..." đầu lão va tới nền gỗ rõ vang.
"Thần nhân, đấu giá hội này mọi chi phí xin được để tín thần lo, đó là vinh hạnh lớn nhất của tín thần, xin ngài thành toàn"
"Được..."
"Haha...tạ Thần Nhân ân chuẩn, tín thần xin được đi trước lo việc, khấu tạ thần ân"
Nói xong, ông ta một nhà 3 người liền kính cẩn quỳ lùi 10 bước mới cam tâm rút đi, có thể thấy rõ ràng bước chân ông ta có bao nhiêu gấp gáp.
Sự việc này diễn ra cũng có chút nằm ngoài dự liệu của Thiên, tuy nhiên đây là việc tốt, có thể không mất công sức thu một quốc gia vào tay đó dĩ nhiên là hắn vô cùng tình nguyện.
"Oanh....oanh...oanh..."
Luc này tại bên dưới, cũng lần lượt bộc phát từng đạo hơi thở mạnh mẽ, từng đạo từng đạo lĩnh vực bị kích phát ra sau đó chồng chất lên nhau, đè nén lên nhau.
Cấm kỵ lực trong trời đất tức thì bộc phát như muốn phá tan một loại gông cùm gì đó như có thể hàng lâm bất cứ lúc nào.
Một loại ý chí trời đất không thêt nào kháng cự như phún dũng ra từ khe rãnh cấm kỵ.
Là loại ý chí vô thượng mà khủng bố đến cực điểm muốn nhân loại vô điều kiện tuần phục dưới dâm uy và quyền sinh sát tuyệt đối của nó.
Một đám nhân loại cường giả cũng theo đó mà như gặp phải trọng phạt, cả người tức thì bị ép cho quỳ mọp dưới đất.
Vô số đạo hà quang như pháo hoa tung tóe một vùng trời.
Thiên đạo uy nghiêm tựa như nhận lấy phẫn nộ mà phủ xuống, chẻ dọc thương khung, phá dỡ hết mọi quy tắc, rọc phá hư không nghiền nát nhân tâm cao thượng của con người nát vụn như giấy mỏng.
Một đạo vòng tròn hào quang mầu xanh từ đó trực tiếp chỉ xéo đâm xuống, trong nháy mắt liền tới gần người Thiên muốn đem hắn bọc lại.
Nhưng mà bỗng nhiên lúc này, một đạo vô hình lực lượng từ trên người hắn bỗng nhiên tràn ra, trong nháy mắt liền phủ trọn ngàn dặm hư không, bọc lấy gần 400 thánh nhân lĩnh vực vào trong.
Một loại lực lượng hỗn loạn kỳ dị mà bá đạo bộc phát, tức thì phá dỡ hư không vặn vẹo, trong nháy mắt liền thôn phệ đồng hóa đi cấm kỵ thiên đạo.
Thiên đạo ý chí còn chưa kịp phủ xuống liền sựng lại tại chỗ, gầm gừ phẫn nộ.
/1029
|