Loại lạnh giá này là đến sâu từ trong linh hồn lẫn cả thể xác.
Là cái lạnh khiến linh hồn rét buốt, rét buốt như chết đi sống lại, như tử vong ập xuống.
Cái lạnh giá đến với cơ thể đó là xuất phát từ lực lượng, mọi lực lượng trong cơ thể đều như bị cực hạn băng lạnh này đống kết, tế bào trên thân đều như bị đình trệ, gân mạch cốt tủy bị rút sạch nhiệt năng.
Lạnh giá...là một cái lạnh giá vô hạn của nhân thể đến từ cả linh hồn, lực lượng lẫn cả cốt nhục.
Là cái lạnh giá cực đoan của cả thiên mệnh, khí vận lẫn cả vĩnh hằng địa ý
Không gì không thể đống kết, không gì thoát khỏi được phạm vi giá buốt phủ tới.
"Lạch cạch.... lạch cạch... " tam nữ lạnh run co mình nép vào người Thiên, sắc mặt trắng bệch, hàm răng nhẹ va vào nhau
Ở bên cạnh Thiên, các nàng chỉ nhận lấy một chút lực ảnh hưởng này mà đã suýt chút kết thành băng khối, nếu như không phải có Vô Sắc Lĩnh Vực phòng hộ thì e rằng các nàng đã sớm hóa thành những bộ băng thi.
Vô Sắc Lĩnh Vực phòng hộ sẽ chỉ ngăn cách đi 9 phần ngoại lực tác động đạt đến trình độ không thể ảnh hưởng tới chủ nhân mà thôi, nhưng ở mức độ đó Thiên không bị ảnh hưởng nhưng không có nghĩa là các nàng cũng không.
Thiên vội vàng trở tay khắc ra một đám phù tự ngăn cách toàn bộ lực lượng này ra khỏi phạm vi quanh thân lúc này mới khiến các nàng đỡ hơn.
"Tiêu...tiêu ca....đây là vật gì, sao lại đáng sợ như vậy....quá lạnh đi.." Doãn Kế Anh vẫn còn run run nói
Thiên cũng không trả lời nàng tại vì thứ ở bên trong là gì...chính hắn cũng đang rất muốn biết.
Chỉ thấy tinh thần lực của hắn tuôn ra như sóng lũ, tay phải hóa thành một đám phù văn kỳ lạ kết thành một dòng năng lượng chói mắt, sau đó tay hắn liên tiếp họa lên những chỗ đặc thù trên hộp rất có trình tự.
"Cạch...cạch...tinh...tinh.." những âm thanh phá vỡ không ngừng vang lên, bảo quang trên hộp dần tán đi từng cái một nhưng cũng vì vậy mà khí tức băng hàn đó phả ra lại càng ngày càng thêm đáng sợ.
"Cách....cách...cách...cách...." nguyên cả gian mật thất cứ như vậy liền bị đống kết thành băng tinh trong suốt.
Nguyên cả gian mật thất chỉ còn lại 4 người Thiên cùng 2 cái hộp còn lại nằm trên đất là còn nguyên vẹn.
"Cạch..." rốt cuộc một âm thanh phá vỡ cuối cùng vang lên báo hiệu cho tầng phong cấm cuối cùng trên hộp đã bị phá vỡ.
"Bành....phụt..." kinh khủng băng hàn lực lượng bộc phát ra ngoài khiến cả bề mặt khắp gian mật thất lập tức bị đống kết mà vỡ tung thành băng vụn, các loại trận văn phù tự trên đó cũng vì vậy mà bị xóa tan vỡ nát.
Thiên cũng không hề biết rằng một cái nghịch ngợm thả cây búa xuống đất vừa rồi đã phá vỡ một phần thiết yếu của trận pháp khiến nó phá vỡ trọng tâm mà yếu đi sau đó bây giờ lại mở ra bảo vật này khiến băng hàn phá nát hết mọi trận văn ở đây đã khiến cho toàn bộ trận pháp phòng hộ lẫn tấn công cùng ảo trận bên ngoài đều bị kịch liệt giảm xuống uy lực.
Với uy lực của chúng bây giờ thậm chí còn không bằng được 1% của trước đây lúc Thiên đi vào và rất vừa vặn lại là lúc khiến một đám người tự xem là đúng bên ngoài kia thoát chết một mạng.
Ánh bạch quang dần tán đi để lại một mảnh băng vụn tán loạn, một cái hộp gỗ đang chậm rãi rã thành từng khối băng vụn sau đó bị kinh khủng nhiệt độ thiêu đốt thành hư vô.
Trước cặp mắt sợ hãi của tam nữ, một ngọn lửa màu trắng tinh lóe ánh vàng ngạo nghễ, cao ngạo lấp lóe nằm trên bàn tay Thiên.
"Là hơi thở của Nhân loại sao....là ngươi giải phóng cho ta...." một giọng nói uy nghiêm mà bá khí vang lên, khi nó hỏi Thiên lại tựa như hỏi tựa như ra lệnh
Thiên cũng không trả lời nó mà chỉ hơi nhíu mày, chậm rãi nhìn sang Doãn Kế Anh đang nhút nhát trốn bên cạnh
"Vừa nãy...nàng nói có 1 quyển bút ký mà...đâu rồi"
"Ah..ah...đây..." Doãn Kế Anh lấy ra một quyển bút ký dầy ra xem, đáng tiếc quyển bút ký này lại bị băng hàn lướt qua đã sớm biến thành một mảnh băng vụn lả tả rơi xuống.
"Ah...chết rồi, tan rã rồi...đáng tiếc ah, dù sao cũng chỉ là một quyển sách bình thường...yếu ớt quá đi"
Bút ký này bình thường được làm bằng giấy thường rất mỏng manh cho nên lúc băng hàn hơi phát tiết nó đã không chịu nổi, dù sao thì so với thân thể của 1 bán thánh thì giấy thường vẫn quá mỏng manh.
Lúc này Thiên chợt nói.
"Chưa cháy hết đâu, không phải còn mấy trang đó sao?"
Mấy nàng Doãn Kế Anh liền bới đống băng vụn ra, rất nhanh chóng liền tìm ra mười mấy trang giấy còn nguyên vẹn bên trong.
Doãn Kế Anh cầm 1 tờ giấy trong suốt lên trước mặt khó hiểu nhìn.
"Kỳ lạ, sao lại trong suốt như vậy ah..."
"Không đâu, đây không phải loại giấy bình thường...nhất định là bảo vật " Doãn Lục Anh trí tuệ nói
Lúc này, một trận áp lực ngột ngạt truyền đến, giọng nói đầy bá đạo kia lại vang lên.
"Nhân loại vô tri, ngay cả Lục Đại Thiên Thư cũng không biết...đây là một phần của Thông Thiên Trận Đồ ngự danh Trận Thư"
"Uhm....tiểu hỏa diễm, ngươi có vẻ rất có hiểu biết ah" Thiên thích thú nhìn ngọn lửa trên tay.
"Ah...thì ra là ngươi đang nói" Doãn Kế Anh che miệng nhỏ nhìn nó
"Hừ, bổn vương sinh mệnh dài dằng dặc, thứ nhân loại biết ta đều biết mà thứ nhân loại không biết...ta cũng biết"
"Uhm...làm dáng rất tốt, gần đủ làm ta tin rồi đó. Ngươi thông thái như vậy thì nói đi Trận Thư này sử dụng làm sao?"
"Hừ, nhân loại ngu si còn dám dở trò khôn vặt với bổn vương....trả lời cũng được, nhưng ngươi trả lời ta 1 câu...ta sẽ trả lời ngươi 1 câu"
"Được...ngươi trả lời trước" Thiên nhanh miệng liền nói
"Hừ...nhìn cái mặt ngươi không có một chút đáng tin, nhân loại ta hỏi...ngươi trả lời ta trước"
"Ngu ngốc, một đốm lửa như ngươi cũng dám bêu xấu ta, chính ngươi mới không đáng tin đó...ta hỏi, ngươi trả lời trước"
"Ngu ngốc, bổn vương bảo hộ qua bao nhiêu đời ký chủ, có nhân vật nào không xưng bá một góc trời, trẻ con miệng còn hôi sữa như ngươi cũng dám nói ta không đáng tin...con mẹ nó, cả nhà ngươi đều không đáng tin..."
"Há, làm chó cho người ta mà thôi..cao quý cái gì ah, còn dám lên mặt thanh cao coi chừng ta lấy nước tiểu dội tắt ngươi..."
"Hừ....bổn vương từ khi khai sinh đến nay đã mấy vạn năm còn chưa từng có ai dám láo toét chửi bới ta như vậy, muốn ta ăn thiệt thòi sao...còn lâu, tiểu tử biết điều thì mau trả lời vấn đề của ta"
"Con mẹ nó, một đốm lửa bé xíu mà còn không biết thân biết phận dám lên mặt với ta...còn dám tự xưng bổn vương này bổn vương kia lắm chuyện, ngươi ngon sao còn bị người ta phong bế vào đây...hừ, mau lên trả lời câu hỏi của ta, nếu không bổn công tử sẽ xuất ra tuyệt chiêu "Vạch thiên môn - Xuất hoàng thủy" (móa vạch quần - đi đái đó) dội ngập ngươi"
"hừ...hừ...bổn vương hoành hành thiên địa mấy vạn năm còn chưa từng bị ai làm cho tức tới như vậy, khốn nạn...con mẹ nó..lão tử..phi...ta khinh thường không thèm cãi nhau với loại trẻ con vắt mũi chưa sạch ngươi"
"Á....sợ rồi sao....há há..."
......
Thế là một cuôc cãi vã nảy lửa cứ như vậy liền diễn ra mức độ trẻ con nghịch ngợm khiến 3 vị mỹ nữ bên ngoài nhìn vào đều cười nghiêng ngả
"Tiểu tử thối...bổn vương không thèm cãi nhau với ngươi, bổn vương..."
"Con mẹ nó...chịu thua mà không nhận hả, nói mau...lai lịch cuốn Trận Thư Này là gì?"
"Hừ....đây là thái độ cầu người của ngươi đó sao, muốn cầu ta trả lời thì phải có thành ý chút"
"Thành ý con mẹ nó...xem tuyệt chiêu của ta..." sau đó Thiên đứng lên làm động tác vạch quần khiến 3 vị mỹ nữ đỏ mặt sợ hãi quay đầu đi
"Ah...không...coi như bổn vương sợ ngươi, ta trả lời không được sao..."
"Hừ...lục đại thiên thư đại diện cho tối cao chí cường pháp tắc trong thiên đạo, mỗi loại thiên thư đều dựng dục từ vô tận pháp tắc lực là tập hợp tinh hoa áo nghĩa trong một mảng lĩnh vực của mình..."
"Trận thư này chính là đại diện cho trận đạo tối cao, mang theo nghịch thiên vô địch sức mạnh từ thiên đạo, người muốn mở được trận thư ra nhất định phải là người có duyên với nó....kẻ khác dù có thực lực cỡ nào đều vô ích, dù là thiên nhân, thần nhân cũng vô pháp mở ra"
"Oh....vậy nếu người có duyên thì làm sao để nhận Trận Thư làm chủ..."
"Nhân loại đê tiện...câu hỏi của ngươi ta đã trả lời bây giờ đến lượt ta hỏi..."
Nhưng mà Thiên mặc kệ hắn hò hét cứ vậy liền quay mặt sang các đại mỹ nhân.
"Các nàng thử nhận chủ xem..."
"Không Tiêu ca, vật này phải là huynh nhận chủ mới đúng chứ...ta tin rằng huynh nhất định sẽ là người trong vạn người có một đó, nhất định sẽ có duyên với thần thư..."
"Hừm...nàng cũng quá tự đề cao ta rồi đi, ta lại cảm thấy mình nhất định không thể là người đó"
Đùa sao, hắn là người mang nghịch thiên chi mạng, dị biến chi số thì lấy đâu ra mà cơ duyên định sẵn, thiên đạo đùa bỡn hắn sao lại có thể cho hắn đồ tốt như vậy chứ.
"Tiểu tặc ngươi nói không sai...loại người không biết kính già mến trẻ nhân phẩm thấp kém như ngươi làm sao có thể Trận Thư chọn được chứ..."
"Ê...ngươi không nói thì chết ah, trật tự đi..." Thiên chửi nó.
"Hi...Tiêu ca, huynh cầm đi..."
"Không cần, bất quá chỉ là một tờ giấy mà thôi, ta không cần nhận chủ cũng có thể thu được thứ bên trong nó....các nàng thử đi"
"Uhm...nếu vậy thì để ta thử"
Nói xong các nàng mỗi người giữ một tờ giấy trong suốt bắt đầu đưa vào lực lượng cùng với ý chí câu thông.
Cũng ngay lúc này, Vô Sắc Lĩnh Vực của Thiên liền âm thầm ra tay, miệng hắn nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Ở bên, đạo tiểu hỏa diễm kia lại âm thầm xem thường
Là cái lạnh khiến linh hồn rét buốt, rét buốt như chết đi sống lại, như tử vong ập xuống.
Cái lạnh giá đến với cơ thể đó là xuất phát từ lực lượng, mọi lực lượng trong cơ thể đều như bị cực hạn băng lạnh này đống kết, tế bào trên thân đều như bị đình trệ, gân mạch cốt tủy bị rút sạch nhiệt năng.
Lạnh giá...là một cái lạnh giá vô hạn của nhân thể đến từ cả linh hồn, lực lượng lẫn cả cốt nhục.
Là cái lạnh giá cực đoan của cả thiên mệnh, khí vận lẫn cả vĩnh hằng địa ý
Không gì không thể đống kết, không gì thoát khỏi được phạm vi giá buốt phủ tới.
"Lạch cạch.... lạch cạch... " tam nữ lạnh run co mình nép vào người Thiên, sắc mặt trắng bệch, hàm răng nhẹ va vào nhau
Ở bên cạnh Thiên, các nàng chỉ nhận lấy một chút lực ảnh hưởng này mà đã suýt chút kết thành băng khối, nếu như không phải có Vô Sắc Lĩnh Vực phòng hộ thì e rằng các nàng đã sớm hóa thành những bộ băng thi.
Vô Sắc Lĩnh Vực phòng hộ sẽ chỉ ngăn cách đi 9 phần ngoại lực tác động đạt đến trình độ không thể ảnh hưởng tới chủ nhân mà thôi, nhưng ở mức độ đó Thiên không bị ảnh hưởng nhưng không có nghĩa là các nàng cũng không.
Thiên vội vàng trở tay khắc ra một đám phù tự ngăn cách toàn bộ lực lượng này ra khỏi phạm vi quanh thân lúc này mới khiến các nàng đỡ hơn.
"Tiêu...tiêu ca....đây là vật gì, sao lại đáng sợ như vậy....quá lạnh đi.." Doãn Kế Anh vẫn còn run run nói
Thiên cũng không trả lời nàng tại vì thứ ở bên trong là gì...chính hắn cũng đang rất muốn biết.
Chỉ thấy tinh thần lực của hắn tuôn ra như sóng lũ, tay phải hóa thành một đám phù văn kỳ lạ kết thành một dòng năng lượng chói mắt, sau đó tay hắn liên tiếp họa lên những chỗ đặc thù trên hộp rất có trình tự.
"Cạch...cạch...tinh...tinh.." những âm thanh phá vỡ không ngừng vang lên, bảo quang trên hộp dần tán đi từng cái một nhưng cũng vì vậy mà khí tức băng hàn đó phả ra lại càng ngày càng thêm đáng sợ.
"Cách....cách...cách...cách...." nguyên cả gian mật thất cứ như vậy liền bị đống kết thành băng tinh trong suốt.
Nguyên cả gian mật thất chỉ còn lại 4 người Thiên cùng 2 cái hộp còn lại nằm trên đất là còn nguyên vẹn.
"Cạch..." rốt cuộc một âm thanh phá vỡ cuối cùng vang lên báo hiệu cho tầng phong cấm cuối cùng trên hộp đã bị phá vỡ.
"Bành....phụt..." kinh khủng băng hàn lực lượng bộc phát ra ngoài khiến cả bề mặt khắp gian mật thất lập tức bị đống kết mà vỡ tung thành băng vụn, các loại trận văn phù tự trên đó cũng vì vậy mà bị xóa tan vỡ nát.
Thiên cũng không hề biết rằng một cái nghịch ngợm thả cây búa xuống đất vừa rồi đã phá vỡ một phần thiết yếu của trận pháp khiến nó phá vỡ trọng tâm mà yếu đi sau đó bây giờ lại mở ra bảo vật này khiến băng hàn phá nát hết mọi trận văn ở đây đã khiến cho toàn bộ trận pháp phòng hộ lẫn tấn công cùng ảo trận bên ngoài đều bị kịch liệt giảm xuống uy lực.
Với uy lực của chúng bây giờ thậm chí còn không bằng được 1% của trước đây lúc Thiên đi vào và rất vừa vặn lại là lúc khiến một đám người tự xem là đúng bên ngoài kia thoát chết một mạng.
Ánh bạch quang dần tán đi để lại một mảnh băng vụn tán loạn, một cái hộp gỗ đang chậm rãi rã thành từng khối băng vụn sau đó bị kinh khủng nhiệt độ thiêu đốt thành hư vô.
Trước cặp mắt sợ hãi của tam nữ, một ngọn lửa màu trắng tinh lóe ánh vàng ngạo nghễ, cao ngạo lấp lóe nằm trên bàn tay Thiên.
"Là hơi thở của Nhân loại sao....là ngươi giải phóng cho ta...." một giọng nói uy nghiêm mà bá khí vang lên, khi nó hỏi Thiên lại tựa như hỏi tựa như ra lệnh
Thiên cũng không trả lời nó mà chỉ hơi nhíu mày, chậm rãi nhìn sang Doãn Kế Anh đang nhút nhát trốn bên cạnh
"Vừa nãy...nàng nói có 1 quyển bút ký mà...đâu rồi"
"Ah..ah...đây..." Doãn Kế Anh lấy ra một quyển bút ký dầy ra xem, đáng tiếc quyển bút ký này lại bị băng hàn lướt qua đã sớm biến thành một mảnh băng vụn lả tả rơi xuống.
"Ah...chết rồi, tan rã rồi...đáng tiếc ah, dù sao cũng chỉ là một quyển sách bình thường...yếu ớt quá đi"
Bút ký này bình thường được làm bằng giấy thường rất mỏng manh cho nên lúc băng hàn hơi phát tiết nó đã không chịu nổi, dù sao thì so với thân thể của 1 bán thánh thì giấy thường vẫn quá mỏng manh.
Lúc này Thiên chợt nói.
"Chưa cháy hết đâu, không phải còn mấy trang đó sao?"
Mấy nàng Doãn Kế Anh liền bới đống băng vụn ra, rất nhanh chóng liền tìm ra mười mấy trang giấy còn nguyên vẹn bên trong.
Doãn Kế Anh cầm 1 tờ giấy trong suốt lên trước mặt khó hiểu nhìn.
"Kỳ lạ, sao lại trong suốt như vậy ah..."
"Không đâu, đây không phải loại giấy bình thường...nhất định là bảo vật " Doãn Lục Anh trí tuệ nói
Lúc này, một trận áp lực ngột ngạt truyền đến, giọng nói đầy bá đạo kia lại vang lên.
"Nhân loại vô tri, ngay cả Lục Đại Thiên Thư cũng không biết...đây là một phần của Thông Thiên Trận Đồ ngự danh Trận Thư"
"Uhm....tiểu hỏa diễm, ngươi có vẻ rất có hiểu biết ah" Thiên thích thú nhìn ngọn lửa trên tay.
"Ah...thì ra là ngươi đang nói" Doãn Kế Anh che miệng nhỏ nhìn nó
"Hừ, bổn vương sinh mệnh dài dằng dặc, thứ nhân loại biết ta đều biết mà thứ nhân loại không biết...ta cũng biết"
"Uhm...làm dáng rất tốt, gần đủ làm ta tin rồi đó. Ngươi thông thái như vậy thì nói đi Trận Thư này sử dụng làm sao?"
"Hừ, nhân loại ngu si còn dám dở trò khôn vặt với bổn vương....trả lời cũng được, nhưng ngươi trả lời ta 1 câu...ta sẽ trả lời ngươi 1 câu"
"Được...ngươi trả lời trước" Thiên nhanh miệng liền nói
"Hừ...nhìn cái mặt ngươi không có một chút đáng tin, nhân loại ta hỏi...ngươi trả lời ta trước"
"Ngu ngốc, một đốm lửa như ngươi cũng dám bêu xấu ta, chính ngươi mới không đáng tin đó...ta hỏi, ngươi trả lời trước"
"Ngu ngốc, bổn vương bảo hộ qua bao nhiêu đời ký chủ, có nhân vật nào không xưng bá một góc trời, trẻ con miệng còn hôi sữa như ngươi cũng dám nói ta không đáng tin...con mẹ nó, cả nhà ngươi đều không đáng tin..."
"Há, làm chó cho người ta mà thôi..cao quý cái gì ah, còn dám lên mặt thanh cao coi chừng ta lấy nước tiểu dội tắt ngươi..."
"Hừ....bổn vương từ khi khai sinh đến nay đã mấy vạn năm còn chưa từng có ai dám láo toét chửi bới ta như vậy, muốn ta ăn thiệt thòi sao...còn lâu, tiểu tử biết điều thì mau trả lời vấn đề của ta"
"Con mẹ nó, một đốm lửa bé xíu mà còn không biết thân biết phận dám lên mặt với ta...còn dám tự xưng bổn vương này bổn vương kia lắm chuyện, ngươi ngon sao còn bị người ta phong bế vào đây...hừ, mau lên trả lời câu hỏi của ta, nếu không bổn công tử sẽ xuất ra tuyệt chiêu "Vạch thiên môn - Xuất hoàng thủy" (móa vạch quần - đi đái đó) dội ngập ngươi"
"hừ...hừ...bổn vương hoành hành thiên địa mấy vạn năm còn chưa từng bị ai làm cho tức tới như vậy, khốn nạn...con mẹ nó..lão tử..phi...ta khinh thường không thèm cãi nhau với loại trẻ con vắt mũi chưa sạch ngươi"
"Á....sợ rồi sao....há há..."
......
Thế là một cuôc cãi vã nảy lửa cứ như vậy liền diễn ra mức độ trẻ con nghịch ngợm khiến 3 vị mỹ nữ bên ngoài nhìn vào đều cười nghiêng ngả
"Tiểu tử thối...bổn vương không thèm cãi nhau với ngươi, bổn vương..."
"Con mẹ nó...chịu thua mà không nhận hả, nói mau...lai lịch cuốn Trận Thư Này là gì?"
"Hừ....đây là thái độ cầu người của ngươi đó sao, muốn cầu ta trả lời thì phải có thành ý chút"
"Thành ý con mẹ nó...xem tuyệt chiêu của ta..." sau đó Thiên đứng lên làm động tác vạch quần khiến 3 vị mỹ nữ đỏ mặt sợ hãi quay đầu đi
"Ah...không...coi như bổn vương sợ ngươi, ta trả lời không được sao..."
"Hừ...lục đại thiên thư đại diện cho tối cao chí cường pháp tắc trong thiên đạo, mỗi loại thiên thư đều dựng dục từ vô tận pháp tắc lực là tập hợp tinh hoa áo nghĩa trong một mảng lĩnh vực của mình..."
"Trận thư này chính là đại diện cho trận đạo tối cao, mang theo nghịch thiên vô địch sức mạnh từ thiên đạo, người muốn mở được trận thư ra nhất định phải là người có duyên với nó....kẻ khác dù có thực lực cỡ nào đều vô ích, dù là thiên nhân, thần nhân cũng vô pháp mở ra"
"Oh....vậy nếu người có duyên thì làm sao để nhận Trận Thư làm chủ..."
"Nhân loại đê tiện...câu hỏi của ngươi ta đã trả lời bây giờ đến lượt ta hỏi..."
Nhưng mà Thiên mặc kệ hắn hò hét cứ vậy liền quay mặt sang các đại mỹ nhân.
"Các nàng thử nhận chủ xem..."
"Không Tiêu ca, vật này phải là huynh nhận chủ mới đúng chứ...ta tin rằng huynh nhất định sẽ là người trong vạn người có một đó, nhất định sẽ có duyên với thần thư..."
"Hừm...nàng cũng quá tự đề cao ta rồi đi, ta lại cảm thấy mình nhất định không thể là người đó"
Đùa sao, hắn là người mang nghịch thiên chi mạng, dị biến chi số thì lấy đâu ra mà cơ duyên định sẵn, thiên đạo đùa bỡn hắn sao lại có thể cho hắn đồ tốt như vậy chứ.
"Tiểu tặc ngươi nói không sai...loại người không biết kính già mến trẻ nhân phẩm thấp kém như ngươi làm sao có thể Trận Thư chọn được chứ..."
"Ê...ngươi không nói thì chết ah, trật tự đi..." Thiên chửi nó.
"Hi...Tiêu ca, huynh cầm đi..."
"Không cần, bất quá chỉ là một tờ giấy mà thôi, ta không cần nhận chủ cũng có thể thu được thứ bên trong nó....các nàng thử đi"
"Uhm...nếu vậy thì để ta thử"
Nói xong các nàng mỗi người giữ một tờ giấy trong suốt bắt đầu đưa vào lực lượng cùng với ý chí câu thông.
Cũng ngay lúc này, Vô Sắc Lĩnh Vực của Thiên liền âm thầm ra tay, miệng hắn nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Ở bên, đạo tiểu hỏa diễm kia lại âm thầm xem thường
/1029
|