Lê Thủy Tinh
Từ sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo, tôi kinh ngạc quay đầu. Người trước mặt tôi không ai khác chính là Thanh Tuyền, Chu Thanh Tuyền! Gặp lại cô ấy, tôi mới biết cũng đã rất lâu rồi tôi chưa quay trở lại nơi mà tôi đã trải qua khoảng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời. Thanh Tuyền không có nhiều thay đổi, chỉ là tóc đã dài ra, khuôn mặt sắc nét hơn, và cũng không còn trẻ con như trước. Gặp được cô ấy tôi mới nhận ra, hóa ra tất cả đều đã thay đổi hết rồi. Chúng tôi cũng hoàn toàn đổi thay theo năm tháng.
Thanh Tuyền, cậu có khỏe không?
Thanh Tuyền vẫn thân thiết như ngày nào, quàng tay ôm cổ tôi: Đơn nhiên, nói cậu biết tớ và Thái Nam sắp kết hôn rồi!
Oa, thì ra là đặc biệt đến thăm tôi chỉ vì mục đích khoe khoang câu chuyện tình của cậu ấy và Thái Nam. Nhưng có điều tôi không ngờ, năm đó cậu ấy và Thái Nam cứ như mèo với chuột, suốt ngày cãi nhau. Còn xém chút nữa chia tay, vậy mà bây giờ cũng sắp kết hôn rồi.
Thanh Tuyền, có phải nên suy nghĩ kĩ một chút không? Cậu còn trẻ như vậy mà đã muốn kết hôn rồi, vả lại năm nay cậu mới 20 tuổi. Kết hôn sớm vậy liệu có tốt không?
Thanh Tuyền không hề phản đối câu nói của tôi, cô ấy chỉ chậm rãi nói: Lúc đầu tớ cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau bao nhiêu lần chia tay rồi lại ở bên nhau, cuối cùng tớ cũng hiểu. Vấn đề không phải là bọn tớ còn trẻ hay không, mà là bọn tớ có bằng lòng tin tưởng nhau hay không?
Hay! Thanh Tuyền nói rất hay. Đã yêu nhau rồi thì cần gì nghĩ đến vấn đề khác chứ, cho nên tôi cũng thành tâm chúc phúc cho cô ấy: Được, nếu cậu đã nói như vậy thì tớ cũng không còn gì để nói nữa. Thanh Tuyền, chúc cậu mãi mãi hạnh phúc!
Cảm ơn cậu!
Tôi và Thanh Tuyền ngồi trong một quán cà phê nhỏ ven đường. Nhật Bản đầu Đông tuyết rơi ngợp trời, thành phố Tokyo cũng chẳng có gì thay đổi cả. Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Cũng đã qua ba năm rồi, tôi đi lâu như vậy sao? Tôi cũng không biết nữa.
Đột nhiên Thanh Tuyền lên tiếng: Cậu không định quay về sao?
Tớ cũng rất muốn về đó chứ, nhưng công việc ở đây còn rất nhiều. Vả lại gần đây, ở chỗ tớ đang thiếu người, tớ không thể xin nghỉ được đâu.
Cậu định bay đi bay lại đến khi nào nữa đây? Ba năm rồi, cậu bay chưa đủ sao? Thủy Tinh, tớ nói cậu cũng thật là... có phải còn nhớ Hàn Thiên không?
Hàn Thiên? Tôi còn nhớ Hàn Thiên sao? Chẳng phải là tôi đã quên bén cậu ấy rồi sao? Nhưng mà sự thật là tôi chưa từng quên cậu ấy, chỉ là tôi cố chấp không chịu chấp nhận thôi. Tôi luôn phủ nhận rằng cậu ấy vẫn chưa rời xa mình, nhưng sự thật, cậu ấy đã đi từ rất lâu rồi. Suy cho cùng, cũng chỉ là tôi cố chấp không chịu thoát ra khỏi cái bóng của chính mình.
Tớ chưa quên? Cũng không phải, chỉ là tớ thật sự còn rất nhiều chuyện phải làm. Ngày mai tớ còn phải bay đi Paris, thật sự không thể về được đâu!
Thanh Tuyền nghe tôi nói như thế liền xị mặt ra: Paris? Ngày mai tớ cũng đi Paris đặt tiệc kết hôn, cậu bay lúc mấy giờ vậy hả?
Lộ rồi, lộ rồi! Là tôi nói dối, có chết tôi cũng không biết mình bay đi Paris lúc mấy giờ. Thanh Tuyền quả thật thông minh, liền nói tiếp: Cậu về đi, Hàn Phong thật sự rất mong cậu trở về. Hôm qua anh ấy tìm tớ, hỏi tớ có biết tin tức của cậu hay không? Tớ cũng chỉ nói là hôm nay đi thăm cậu, anh ấy liền bảo tớ mang theo ít đồ cho cậu. Hàn Phong thật sự rất yêu cậu, biết tu mấy kiếp mới tìm được người đàn ông tốt như vậy chứ. Cậu chấp nhận anh ấy đi.
Không phải tớ không chấp nhận anh ấy. Mà tớ không biết làm sao chấp nhận anh ấy!
Thanh Tuyền không nói gì nữa, chúng tôi cứ ngồi yên như vậy. Lắng nghe ngọn gió đông gào rú trên cành cây. Tuyết lất phất rơi xuống, tựa như những chiếc lông ngỗng càng bay càng xa. Hoàng hôn từ từ buông xuống, tuyết vẫn cứ rơi không dứt. Khi ra về, tôi còn quay đầu nói với Thanh Tuyền một câu: Nếu cậu gặp được Hàn Phong. Hãy thay tớ nói với anh ấy, xin anh ấy đừng đợi nữa, bởi vì chưa chắc tớ đã đợi.
Tôi biết là câu nói này tàn nhẫn đến mức nào. Nhưng tôi buộc phải nói ra thôi, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn là để Hàn Phong đợi tôi mãi mà chẳng nhận được kết quả gì. Rảo bước trên con đường trải nhựa lạnh ngắt, tôi kéo chặt vạt áo khoác len. Những giọt nước lạnh ngắt rơi xuống mặt tôi, mưa rồi! Tôi loay hoay tìm chỗ trú, cuối cùng tìm được một quán ăn nhỏ bên vệ đường 'Tại Thủy'.
Bên dòng nước' cái tên này rất hay. Hôm nay trời cũng mưa, mười năm trước tôi gặp Hàn Thiên trời cũng mưa. Đầu óc tôi quay cuồng, bỗng nhiên mọi ký ức về cậu đột nhiên ùa về, đánh thức mọi xúc cảm trong tôi.
...
Mười năm trước.
Năm ấy tôi mới học lớp 5. Hôm đó là một ngày mưa. Lúc đó tôi đứng ở trước lớp của Dật Quân đợi anh ấy. Kết quả bắt gặp được Hàn Thiên bị phạt đứng ở lớp. Gương mặt cậu ấy ướt đẫm nước mưa, quần áo cũng ướt nhẹp. À, thì ra người bị phạt chạy hai vòng sân trường lúc nãy chính là Hàn Thiên.
Tôi bị phạt!
Đơn nhiên tôi biết cậu ấy bị phạt. Tôi ngước mắt lên khỏi quyển truyện tranh, chậm rãi nói: Tại sao bị phạt?
Hàn Thiên không trả lời tôi, mà hỏi ngược lại: Em gái của Lê Dật Quân?
Em họ.
Tôi còn chưa biết được lí do tại sao cậu ấy bị phạt đứng ở đây mà quần lại ướt nhẹp thì đám học sinh trong lớp đã ùa ra. Hàn Thiên rất ga lăng đứng chắn trước mặt tôi, mà hậu quả của việc được cậu ta che chắn ấy chính là quyển truyện tranh tôi mới mua bị người khác giẫm lên. Trong lòng nổi lên từng cơn gió thét, toi rồi toi rồi! Quyển truyện tranh tốn hết một tháng tiền ăn vặt của tôi. Nhưng mà không sao, ít nhất tôi vẫn còn bảo toàn tính mạng.
Học sinh trong lớp ùa ra được một nửa, tôi mới nhìn thấy Dật Quan chầm chậm đi ra ngoài. Tôi theo bản năng nhảy nhảy lên, bởi vì cái người chắn ở trước mặt tôi quá cao đi.
Dật Quân, em ở đây!
Dật Quân nghe tôi gọi tên thì quay đầu nhìn lại, phát hiện tôi đang được bảo vệ bởi ai đó. Khi nhìn rõ được người chắn trước tôi là ai thì Dật Quân lập tức kéo tôi ra khỏi Hàn Thiên, nói: Đừng ở gần cậu ta, độ sát gái rất cao!
Mãi cho đến sau này tôi mới biết hai người họ là bạn thân. Tôi cũng không biết năm ấy sẽ gặp được Hàn Thiên. Càng không biết cậu ấy lại là một người quan trọng trong cuộc đời tôi.
...
Thoát ra khỏi ký ức, mưa đã tạnh. Tôi tiếp tục đi. Tokyo đã lên đèn, tôi rảo bước nhanh hơn. Những khóm hoa dại bên đường sau cơn mưa trở nên tươi tắn hơn. Đến tận hôm nay tôi không biết rằng mình đã yêu Hàn Thiên từ lúc nào?
Từ sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo, tôi kinh ngạc quay đầu. Người trước mặt tôi không ai khác chính là Thanh Tuyền, Chu Thanh Tuyền! Gặp lại cô ấy, tôi mới biết cũng đã rất lâu rồi tôi chưa quay trở lại nơi mà tôi đã trải qua khoảng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời. Thanh Tuyền không có nhiều thay đổi, chỉ là tóc đã dài ra, khuôn mặt sắc nét hơn, và cũng không còn trẻ con như trước. Gặp được cô ấy tôi mới nhận ra, hóa ra tất cả đều đã thay đổi hết rồi. Chúng tôi cũng hoàn toàn đổi thay theo năm tháng.
Thanh Tuyền, cậu có khỏe không?
Thanh Tuyền vẫn thân thiết như ngày nào, quàng tay ôm cổ tôi: Đơn nhiên, nói cậu biết tớ và Thái Nam sắp kết hôn rồi!
Oa, thì ra là đặc biệt đến thăm tôi chỉ vì mục đích khoe khoang câu chuyện tình của cậu ấy và Thái Nam. Nhưng có điều tôi không ngờ, năm đó cậu ấy và Thái Nam cứ như mèo với chuột, suốt ngày cãi nhau. Còn xém chút nữa chia tay, vậy mà bây giờ cũng sắp kết hôn rồi.
Thanh Tuyền, có phải nên suy nghĩ kĩ một chút không? Cậu còn trẻ như vậy mà đã muốn kết hôn rồi, vả lại năm nay cậu mới 20 tuổi. Kết hôn sớm vậy liệu có tốt không?
Thanh Tuyền không hề phản đối câu nói của tôi, cô ấy chỉ chậm rãi nói: Lúc đầu tớ cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau bao nhiêu lần chia tay rồi lại ở bên nhau, cuối cùng tớ cũng hiểu. Vấn đề không phải là bọn tớ còn trẻ hay không, mà là bọn tớ có bằng lòng tin tưởng nhau hay không?
Hay! Thanh Tuyền nói rất hay. Đã yêu nhau rồi thì cần gì nghĩ đến vấn đề khác chứ, cho nên tôi cũng thành tâm chúc phúc cho cô ấy: Được, nếu cậu đã nói như vậy thì tớ cũng không còn gì để nói nữa. Thanh Tuyền, chúc cậu mãi mãi hạnh phúc!
Cảm ơn cậu!
Tôi và Thanh Tuyền ngồi trong một quán cà phê nhỏ ven đường. Nhật Bản đầu Đông tuyết rơi ngợp trời, thành phố Tokyo cũng chẳng có gì thay đổi cả. Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Cũng đã qua ba năm rồi, tôi đi lâu như vậy sao? Tôi cũng không biết nữa.
Đột nhiên Thanh Tuyền lên tiếng: Cậu không định quay về sao?
Tớ cũng rất muốn về đó chứ, nhưng công việc ở đây còn rất nhiều. Vả lại gần đây, ở chỗ tớ đang thiếu người, tớ không thể xin nghỉ được đâu.
Cậu định bay đi bay lại đến khi nào nữa đây? Ba năm rồi, cậu bay chưa đủ sao? Thủy Tinh, tớ nói cậu cũng thật là... có phải còn nhớ Hàn Thiên không?
Hàn Thiên? Tôi còn nhớ Hàn Thiên sao? Chẳng phải là tôi đã quên bén cậu ấy rồi sao? Nhưng mà sự thật là tôi chưa từng quên cậu ấy, chỉ là tôi cố chấp không chịu chấp nhận thôi. Tôi luôn phủ nhận rằng cậu ấy vẫn chưa rời xa mình, nhưng sự thật, cậu ấy đã đi từ rất lâu rồi. Suy cho cùng, cũng chỉ là tôi cố chấp không chịu thoát ra khỏi cái bóng của chính mình.
Tớ chưa quên? Cũng không phải, chỉ là tớ thật sự còn rất nhiều chuyện phải làm. Ngày mai tớ còn phải bay đi Paris, thật sự không thể về được đâu!
Thanh Tuyền nghe tôi nói như thế liền xị mặt ra: Paris? Ngày mai tớ cũng đi Paris đặt tiệc kết hôn, cậu bay lúc mấy giờ vậy hả?
Lộ rồi, lộ rồi! Là tôi nói dối, có chết tôi cũng không biết mình bay đi Paris lúc mấy giờ. Thanh Tuyền quả thật thông minh, liền nói tiếp: Cậu về đi, Hàn Phong thật sự rất mong cậu trở về. Hôm qua anh ấy tìm tớ, hỏi tớ có biết tin tức của cậu hay không? Tớ cũng chỉ nói là hôm nay đi thăm cậu, anh ấy liền bảo tớ mang theo ít đồ cho cậu. Hàn Phong thật sự rất yêu cậu, biết tu mấy kiếp mới tìm được người đàn ông tốt như vậy chứ. Cậu chấp nhận anh ấy đi.
Không phải tớ không chấp nhận anh ấy. Mà tớ không biết làm sao chấp nhận anh ấy!
Thanh Tuyền không nói gì nữa, chúng tôi cứ ngồi yên như vậy. Lắng nghe ngọn gió đông gào rú trên cành cây. Tuyết lất phất rơi xuống, tựa như những chiếc lông ngỗng càng bay càng xa. Hoàng hôn từ từ buông xuống, tuyết vẫn cứ rơi không dứt. Khi ra về, tôi còn quay đầu nói với Thanh Tuyền một câu: Nếu cậu gặp được Hàn Phong. Hãy thay tớ nói với anh ấy, xin anh ấy đừng đợi nữa, bởi vì chưa chắc tớ đã đợi.
Tôi biết là câu nói này tàn nhẫn đến mức nào. Nhưng tôi buộc phải nói ra thôi, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn là để Hàn Phong đợi tôi mãi mà chẳng nhận được kết quả gì. Rảo bước trên con đường trải nhựa lạnh ngắt, tôi kéo chặt vạt áo khoác len. Những giọt nước lạnh ngắt rơi xuống mặt tôi, mưa rồi! Tôi loay hoay tìm chỗ trú, cuối cùng tìm được một quán ăn nhỏ bên vệ đường 'Tại Thủy'.
Bên dòng nước' cái tên này rất hay. Hôm nay trời cũng mưa, mười năm trước tôi gặp Hàn Thiên trời cũng mưa. Đầu óc tôi quay cuồng, bỗng nhiên mọi ký ức về cậu đột nhiên ùa về, đánh thức mọi xúc cảm trong tôi.
...
Mười năm trước.
Năm ấy tôi mới học lớp 5. Hôm đó là một ngày mưa. Lúc đó tôi đứng ở trước lớp của Dật Quân đợi anh ấy. Kết quả bắt gặp được Hàn Thiên bị phạt đứng ở lớp. Gương mặt cậu ấy ướt đẫm nước mưa, quần áo cũng ướt nhẹp. À, thì ra người bị phạt chạy hai vòng sân trường lúc nãy chính là Hàn Thiên.
Tôi bị phạt!
Đơn nhiên tôi biết cậu ấy bị phạt. Tôi ngước mắt lên khỏi quyển truyện tranh, chậm rãi nói: Tại sao bị phạt?
Hàn Thiên không trả lời tôi, mà hỏi ngược lại: Em gái của Lê Dật Quân?
Em họ.
Tôi còn chưa biết được lí do tại sao cậu ấy bị phạt đứng ở đây mà quần lại ướt nhẹp thì đám học sinh trong lớp đã ùa ra. Hàn Thiên rất ga lăng đứng chắn trước mặt tôi, mà hậu quả của việc được cậu ta che chắn ấy chính là quyển truyện tranh tôi mới mua bị người khác giẫm lên. Trong lòng nổi lên từng cơn gió thét, toi rồi toi rồi! Quyển truyện tranh tốn hết một tháng tiền ăn vặt của tôi. Nhưng mà không sao, ít nhất tôi vẫn còn bảo toàn tính mạng.
Học sinh trong lớp ùa ra được một nửa, tôi mới nhìn thấy Dật Quan chầm chậm đi ra ngoài. Tôi theo bản năng nhảy nhảy lên, bởi vì cái người chắn ở trước mặt tôi quá cao đi.
Dật Quân, em ở đây!
Dật Quân nghe tôi gọi tên thì quay đầu nhìn lại, phát hiện tôi đang được bảo vệ bởi ai đó. Khi nhìn rõ được người chắn trước tôi là ai thì Dật Quân lập tức kéo tôi ra khỏi Hàn Thiên, nói: Đừng ở gần cậu ta, độ sát gái rất cao!
Mãi cho đến sau này tôi mới biết hai người họ là bạn thân. Tôi cũng không biết năm ấy sẽ gặp được Hàn Thiên. Càng không biết cậu ấy lại là một người quan trọng trong cuộc đời tôi.
...
Thoát ra khỏi ký ức, mưa đã tạnh. Tôi tiếp tục đi. Tokyo đã lên đèn, tôi rảo bước nhanh hơn. Những khóm hoa dại bên đường sau cơn mưa trở nên tươi tắn hơn. Đến tận hôm nay tôi không biết rằng mình đã yêu Hàn Thiên từ lúc nào?
/25
|