Hai tháng cuối lại đúng vào nghỉ hè, cũng may mắn, được nghỉ ngơi suốt. Nhưng bụng to nên cũng chả dám đi đâu, suốt ngày ngồi ôm cái Tivi, ngày ngủ nhiều, đêm lại thức khuya xem phim. Chẳng có trò gì vui cả. Có con thật vất vả. Mấy tháng cuối đã mệt thì chớ, không ăn được nhiều, tí là no rồi. Mà cũng không dám ăn nhiều, tám tháng nó đã ba cân tư rồi, to quá lại không đẻ nổi. Đã thế, thai chèn vào bàng quang, buồn tiểu liên tục. Nằm ngửa khó chịu, nằm nghiêng khó chịu, ngồi cũng khó chịu nốt. Mỗi khi giở người lại phải lấy hai tay đỡ bụng lên. Đến mệt. Chỉ mong nhanh đến ngày, con nó chui ra cho nhẹ người. Thế mà mấy bà ở trường còn bảo, giờ nó ở trong bụng mày còn sướng đấy, muốn bê nó đi đâu thì đi, làm gì thì làm, nó chui ra rồi, phải theo ý nó hết. Trúc hoang mang, còn khổ hơn nữa cơ à..
- Em ngủ đi, cứ lục sục thế?
- Em dậy đi vệ sinh.
- Đi gì mà mấy lần 1 đêm thế. Người ta uống 5-6 lon bia cũng không đến nỗi thế.
- Anh thử có thai xem nào. Đã không phải mang thai còn thắc mắc nhiều. Ngủ đi. Sao mình không là đàn ông nhỉ, phụ nữ thật là khổ.
Đi vệ sinh xong, định vào ngủ tiếp thì thấy nước ối chảy dọc theo chân, thôi xong rồi. Chắc sắp sinh rồi. Trúc hốt hoảng gọi anh dậy:
- Anh ơi, vào viện thôi, nó sắp chui ra rồi
Anh ngóc đầu dậy, nhìn đồng hồ rồi lại nằm xuống lầm bầm:
- Mới có 12h đêm, ai vào viện sớm thế. Em ngủ thêm tí nữa đi, vội gì, chưa sinh được đâu.
- Ô hay, thế tí nữa không kịp thì anh đỡ hử?
Anh vẫn bình tĩnh hỏi:
- Sao em biết là sắp sinh?
- Nước ối chảy ra đây này.
- Có chắc không? Nước tiểu thì sao?
- Hâm à, có cả tí máu này, bụng em, em phải rõ chứ, dạy gọi xe đi.
Thế là lục tục kéo nhau vào viện. Bà mẹ chồng vẫn ngủ say không biết gì. Mà tài thật, anh chưa đẻ bao giờ mà nói chuẩn kinh. Đến tận 6-7h sáng mới bắt đầu xuất hiện cơn đau. Đau khủng khiếp. Bác sĩ bắt đi lại khắp hành lang cho dễ đẻ. Thế là anh một bên, bà chị dâu một bên. Trúc cứ khoác 2 tay vào vai hai người, cơn đau đến là cả người run lên bần bật, đau khủng khiếp, cảm giác kéo cả người xuống mới đỡ đau nên Trúc cứ như tập đu xà, 2 người to vật cố gồng đứng thẳng mà vẫn bị níu cả xuống. Trúc nước mắt nước mũi tùm lum, hét ầm ĩ. Y tá còn quát:
- Không được hét, mất sức tí rặn sao được.
- Ôi giời, đau chết mất còn không cho kêu.
Mấy bà già đi đợi con đẻ động viên:
- Đau thế kia là sinh được, không phải mổ rồi, tốt đấy.
Nhưng cũng lạ, cơn đau cứ vài phút xuất hiện xong lại biến mất, lại nhẹ tênh như không. Cứ như giả vờ vậy. Khóc xong lại ráo hoảnh, ăn cháo giữa các hiệp lấy sức. Đau đến tận trưa, bác sĩ khám vài lần mới tiêm Oxytocin gây co bóp tử cung để thúc đẻ. Cuối cùng tận gần 5h chiều, đau vật vã vẫn không đẻ được, tử cung mở hết cỡ rồi, bụng lại dồn ngược lên. Con bé đạp tung bụng lên rồi, cơn đau càng lúc càng dồn dập hơn. Trúc kiệt sức hơi lả đi, thều thào:
- Mổ đi bác ơi.
- Gần đẻ được rồi, còn mổ gì.
- Cháu mệt lắm rồi, có đẻ được đâu.
Bà bác sĩ như bị ma ám, lúc này nhớ ra mới cho đi siêu âm xong phán xanh rờn:
- Ngược thai, đầu nằm chếch 30 độ rồi, rau quấn cổ. Phải mổ cấp cứu thôi.
Xong hớt hải sang gọi người nhà. Trúc bắt đầu lả đi, thấy họ bê lên cáng đùn đi ầm ầm, mắt mơ màng nhắm tịt. Bác sĩ lại đập vào người:
- Không được ngủ đâu, không được ngủ đâu..
Thấy họ lật nghiêng người bắt nằm cong như con tôm, tiêm gây mê vào thắt lưng rồi họ gõ vào đâu đấy, chắc là chân:
- Có đau không, có cảm giác gì không?
- Không ạ, cháu ngủ được chưa?
- Chưa ngủ được đâu.
Nghe cái rẹt một phát ngang bụng, cảm giác khá dài, bé con bị lôi ra, khóc oe óe.
- Con gái nhé cháu.
Trúc không nhìn thấy gì nữa, thều thào: - Cháu ngủ nhé?
- Ừ, ngủ đi.
Trúc lịm đi, tự nhiên thấy nhẹ bẫng. Không rõ bao lâu, nghe tiếng mẹ, tiếng anh, tiếng ồn ào xung quanh nhưng người như bất động, không cử động được, không mở nổi mắt nữa. Cố gắng mở mắt nhìn con nhưng không nổi.. rồi lại lịm đi..
Lại tỉnh thức, cố gắng mãi mới hé được mắt ra. Vậy là mình còn sống, tưởng ngỏm rồi cơ. Trúc thều thào:
- Mẹ ơi mẹ?
- Con đói không? Ăn tí cháo nhé?
- Cho con nhìn con bé.
Bà ngoại bế ra sát Trúc, nó đang ngủ, mặt nó nhăn nheo như bà lão, mũi mốc trắng, trông đen sì, lơ thơ mấy sợi tóc. Trán dô, mũi tẹt dí. Trúc thều thào, thất vọng:
- Sao nó xấu thế?
Mẹ chồng lườm cho phát, giằng lấy bế, giọng kéo dài ra:
- Cháu tôi chỉ có vậy thôi.
Trúc lại ngất lịm đi.
- Em ngủ đi, cứ lục sục thế?
- Em dậy đi vệ sinh.
- Đi gì mà mấy lần 1 đêm thế. Người ta uống 5-6 lon bia cũng không đến nỗi thế.
- Anh thử có thai xem nào. Đã không phải mang thai còn thắc mắc nhiều. Ngủ đi. Sao mình không là đàn ông nhỉ, phụ nữ thật là khổ.
Đi vệ sinh xong, định vào ngủ tiếp thì thấy nước ối chảy dọc theo chân, thôi xong rồi. Chắc sắp sinh rồi. Trúc hốt hoảng gọi anh dậy:
- Anh ơi, vào viện thôi, nó sắp chui ra rồi
Anh ngóc đầu dậy, nhìn đồng hồ rồi lại nằm xuống lầm bầm:
- Mới có 12h đêm, ai vào viện sớm thế. Em ngủ thêm tí nữa đi, vội gì, chưa sinh được đâu.
- Ô hay, thế tí nữa không kịp thì anh đỡ hử?
Anh vẫn bình tĩnh hỏi:
- Sao em biết là sắp sinh?
- Nước ối chảy ra đây này.
- Có chắc không? Nước tiểu thì sao?
- Hâm à, có cả tí máu này, bụng em, em phải rõ chứ, dạy gọi xe đi.
Thế là lục tục kéo nhau vào viện. Bà mẹ chồng vẫn ngủ say không biết gì. Mà tài thật, anh chưa đẻ bao giờ mà nói chuẩn kinh. Đến tận 6-7h sáng mới bắt đầu xuất hiện cơn đau. Đau khủng khiếp. Bác sĩ bắt đi lại khắp hành lang cho dễ đẻ. Thế là anh một bên, bà chị dâu một bên. Trúc cứ khoác 2 tay vào vai hai người, cơn đau đến là cả người run lên bần bật, đau khủng khiếp, cảm giác kéo cả người xuống mới đỡ đau nên Trúc cứ như tập đu xà, 2 người to vật cố gồng đứng thẳng mà vẫn bị níu cả xuống. Trúc nước mắt nước mũi tùm lum, hét ầm ĩ. Y tá còn quát:
- Không được hét, mất sức tí rặn sao được.
- Ôi giời, đau chết mất còn không cho kêu.
Mấy bà già đi đợi con đẻ động viên:
- Đau thế kia là sinh được, không phải mổ rồi, tốt đấy.
Nhưng cũng lạ, cơn đau cứ vài phút xuất hiện xong lại biến mất, lại nhẹ tênh như không. Cứ như giả vờ vậy. Khóc xong lại ráo hoảnh, ăn cháo giữa các hiệp lấy sức. Đau đến tận trưa, bác sĩ khám vài lần mới tiêm Oxytocin gây co bóp tử cung để thúc đẻ. Cuối cùng tận gần 5h chiều, đau vật vã vẫn không đẻ được, tử cung mở hết cỡ rồi, bụng lại dồn ngược lên. Con bé đạp tung bụng lên rồi, cơn đau càng lúc càng dồn dập hơn. Trúc kiệt sức hơi lả đi, thều thào:
- Mổ đi bác ơi.
- Gần đẻ được rồi, còn mổ gì.
- Cháu mệt lắm rồi, có đẻ được đâu.
Bà bác sĩ như bị ma ám, lúc này nhớ ra mới cho đi siêu âm xong phán xanh rờn:
- Ngược thai, đầu nằm chếch 30 độ rồi, rau quấn cổ. Phải mổ cấp cứu thôi.
Xong hớt hải sang gọi người nhà. Trúc bắt đầu lả đi, thấy họ bê lên cáng đùn đi ầm ầm, mắt mơ màng nhắm tịt. Bác sĩ lại đập vào người:
- Không được ngủ đâu, không được ngủ đâu..
Thấy họ lật nghiêng người bắt nằm cong như con tôm, tiêm gây mê vào thắt lưng rồi họ gõ vào đâu đấy, chắc là chân:
- Có đau không, có cảm giác gì không?
- Không ạ, cháu ngủ được chưa?
- Chưa ngủ được đâu.
Nghe cái rẹt một phát ngang bụng, cảm giác khá dài, bé con bị lôi ra, khóc oe óe.
- Con gái nhé cháu.
Trúc không nhìn thấy gì nữa, thều thào: - Cháu ngủ nhé?
- Ừ, ngủ đi.
Trúc lịm đi, tự nhiên thấy nhẹ bẫng. Không rõ bao lâu, nghe tiếng mẹ, tiếng anh, tiếng ồn ào xung quanh nhưng người như bất động, không cử động được, không mở nổi mắt nữa. Cố gắng mở mắt nhìn con nhưng không nổi.. rồi lại lịm đi..
Lại tỉnh thức, cố gắng mãi mới hé được mắt ra. Vậy là mình còn sống, tưởng ngỏm rồi cơ. Trúc thều thào:
- Mẹ ơi mẹ?
- Con đói không? Ăn tí cháo nhé?
- Cho con nhìn con bé.
Bà ngoại bế ra sát Trúc, nó đang ngủ, mặt nó nhăn nheo như bà lão, mũi mốc trắng, trông đen sì, lơ thơ mấy sợi tóc. Trán dô, mũi tẹt dí. Trúc thều thào, thất vọng:
- Sao nó xấu thế?
Mẹ chồng lườm cho phát, giằng lấy bế, giọng kéo dài ra:
- Cháu tôi chỉ có vậy thôi.
Trúc lại ngất lịm đi.
/35
|