Từ sau khi ông già và anh chốt phương án gỡ bom. Trúc thật sự hoang mang. Mình tiêu thật rồi. Chẳng cảm thấy vui vẻ gì cả.
- Sao cưới vội thế, không để sang năm, gần tết rồi, em có em bé rồi à?
Hơ hơ, miệng cười mà trong lòng rách nát. Bây giờ thì mình đã hiểu tại sao trong phim lại có cảnh cô dâu bỏ trốn.
- Bao giờ cưới?
- Em không biết.
- Sao lại không biết?
- Thì còn xem ngày, kiểu gì cuối năm chẳng vĩnh biệt tự do. Mệt thế, thôi chị đừng hỏi nữa.
- Ô hay, cái con này. – Bà Hiền cười nhăn nhở.
- Chụp ảnh ở nhà nào?
- Em không biết
- Lại không biết. Thế mày biết gì nào để tao còn hỏi?
- Em chẳng biết gì cả, em chỉ chưa muốn cưới.
- Hâm, cưới đi chứ đợi đến bao giờ nữa. Con gái có thì.
Sao bà này hỏi lắm thế nhỉ, đang điên cả đầu, làm sao hoãn lại được bây giờ nhỉ. Cưới với chả xin, rách việc thế, đang yên đang lành. Bực cả mình. Về đến phòng, Trúc nằm bò ra giường, nhìn trần nhà thở dài.
- Sao mặt chị khó đăm đăm thế? Chị thì phải lo lắng cái gì nhỉ? Chỉ việc cưới.
- Tao đang lo cho tự do của mình.
Cái Thảo phá lên cười. Trông cái mặt nó thấy ghét. Nó sắp được một mình tận hai phòng, chắc nó vui lắm. Trúc quay sang làu nhàu:
- Mày vui thế à?
- Ô, vui chứ, sắp được ăn cỗ mà chị.
- Ăn lắm thì béo chứ vui gì.
Nó lại cười nhăn nhở. Sao mình chẳng thấy vui gì cả. Tự nhiên lại phải đi hỏi về chào. Rồi lại một lũ nhóc lóc chóc, khóc suốt ngày và đi tiểu khắp nơi. Ôi trời ơi.
Anh tự quyết mọi việc rồi lôi đi chụp ảnh. Họ bôi vẽ cả mấy tiếng đồng hồ, ngồi ê cả mông, như tra tấn. Đến lúc nhìn vào gương, trời ơi, đứa nào vừa ngã vào thùng phấn kia? Khiếp quá. Trúc làu nhàu:
- Chị make up lại đi, làm nhẹ nhàng thôi. Trông không giống em tẹo nào cả.
- Chụp ảnh phải trang điểm đậm mới đẹp em ạ.
Trúc thở dài, bây giờ còn đi chụp nữa. Thằng bé chụp ảnh dẫn ra chỗ toàn cây là cây, nền đất thì có cả rác, chai lọ loằng ngoằng.
- Cười tươi lên chị. Anh cười đi, đừng nheo mắt nhé.
Nháy liên hồi. Xong nó có vẻ vẫn chưa ưng, chỉ trỏ mãi không vừa ý, nó ra tận nơi làm mẫu.
- Chị ngẩng mặt cao lên chút, cười tươi hết cỡ nhé, hơi cong lưng, ưỡn chút về phía trước. Nhìn em này.
Bố khỉ, cười đến đau cả miệng, uốn lượn đau cả lưng. Mệt thế nhờ.
- Thôi giờ mình đi ra vườn hoa chụp.
Mùa hoa cải, vàng đẹp rực rỡ, thằng kia ra lệnh ngước lên rồi nhìn xuống, giơ tay chỉ rồi lại tựa vào vai rồi cúi mặt, lại nhắm mắt. Chóng cả mặt với nó.
- Giờ về thay bộ khác, làm tóc lại rồi ra hồ chụp nữa là xong.
- Chụp lắm thế em?
- Mai còn chụp mấy kiểu trong nhà nữa chị, nếu chị không mệt thì chụp luôn.
- Chụp luôn cho xong đi. Mai lại trang điểm mấy tiếng nữa thì chết.
Anh tủm tỉm cười. Trúc thở dài, bọn đàn ông sướng thật, chẳng phải trang điểm gì cả, nó tô cho anh tí son là xong. Tưởng chụp trong nhà thế nào, có cái phông trắng mà hết đứng lại ngồi. Sau chuyển sang cái bình hoa. Hết ôm lại tựa lại cầm hoa giả ngửi ngửi hít hít. Như trò hề.
- Mình chụp cạnh cái cây này, dáng ngả xuống hồ, đẹp chị ạ.
- Chị ôm anh, anh hơi ngả vào cây nhé. Rồi, em chụp ạ, cười nào.
- Anh trèo lên cây đi rồi cúi nhìn xuống..
Xong thằng bé mượn cả cái xe đạp cạnh đấy ra chụp cùng, bảo cho nó thơ mộng. Trúc làu nhàu:
- Người ta chụp ô tô còn mình chụp xe đạp. Mất hết cả thể diện. Thơ với mộng.
Anh không nhịn được cười ngoác cả miệng. Thằng bé hét lên:
- Ôi anh cười nhẹ nhàng thôi.
Mất gần ngày làm diễn viên hí kịch. Hai giờ chiều thì xong, ăn như con chết đói. Xong anh lại gạ đi thử váy cưới luôn. Đứng trên bục hơn mười phân, váy buông dài phủ mặt đất. Tự dưng thấy mình cao thế nhỉ. Haha. Đứa nào trông cũng như công chúa thật. Anh vào nhòm, ngây ngốc ngắm.
Không nhịn được cười, hỏi anh có đẹp không mà anh cứ đơ người mãi không trả lời. Trúc phải nhấc cao chân váy rồi phi xuống. Chiều cao giảm đột ngột làm anh tỉnh giấc mộng.
- Sao hử, giờ còn đẹp không anh? Haha.
Anh cũng phì cười:
- À, thảo nào tự nhiên hôm nay thấy em cao thế.
Xong lượt mình, bây giờ đến lượt ông kia đi đo quần áo. To thế kia thì mặc gì chả béo, mua đại cho nhanh, còn phải may nữa. Lắm chuyện. Anh ta ngắm lên ngắm xuống vẫn không chọn được vải. Trúc tê cả chân, hết đứng lại ngồi.
- Em thấy màu nào đẹp?
- Màu nào cũng đẹp.
Ông thợ may tủm tỉm cười:
- Em chọn giúp chồng đi.
Trúc ngao ngán:
- Anh có những màu gì rồi?
- Đa phần màu đen với xanh sẫm.
- Vậy chọn màu ghi đi, cho khác kiểu.
Trúc chỉ tay lên hàng treo cao nhất. Rồi quay ra nhìn năn nỉ. Mệt chết tôi rồi, có nhanh lên không thì bảo.
Anh lật lên lật xuống rồi ướm vào người, tươi cười hỏi:
- Đẹp không em?
Trúc gật gật, thật là, quấn tấm vải rồi hỏi thì ai tưởng tượng ra được bộ vest nó thế nào.
- Anh trông nó hơi sáng nhỉ, sợ hơi béo.
Trời ơi, cái ông này, béo thì mặc gì chả béo. Cũng có giảm được cân nào nếu đổi màu đâu. Trúc quay sang, tủm tỉm cười:
- Nhưng màu sáng trông trẻ hơn anh ạ.
Thế là chốt vội. Anh hào hứng đưa về, dọc đường tíu tít nói chuyện. Trúc chẳng bảo sao. Xe vừa đỗ, nhảy thẳng xuống, đi vào phòng nằm lăn ra giường.
- Em mệt thế à?
- Anh về đi, đóng cửa vào, em phải ngủ đây. Hết chịu nổi rồi.
- Ừ, vậy nghỉ đi, 7h đi ăn tối nhé.
- Vầng. Cầm khóa rồi khóa ngoài vào hộ em.
Ôi, cái giường thân yêu. Trúc ngất luôn tắp lự.
- Sao cưới vội thế, không để sang năm, gần tết rồi, em có em bé rồi à?
Hơ hơ, miệng cười mà trong lòng rách nát. Bây giờ thì mình đã hiểu tại sao trong phim lại có cảnh cô dâu bỏ trốn.
- Bao giờ cưới?
- Em không biết.
- Sao lại không biết?
- Thì còn xem ngày, kiểu gì cuối năm chẳng vĩnh biệt tự do. Mệt thế, thôi chị đừng hỏi nữa.
- Ô hay, cái con này. – Bà Hiền cười nhăn nhở.
- Chụp ảnh ở nhà nào?
- Em không biết
- Lại không biết. Thế mày biết gì nào để tao còn hỏi?
- Em chẳng biết gì cả, em chỉ chưa muốn cưới.
- Hâm, cưới đi chứ đợi đến bao giờ nữa. Con gái có thì.
Sao bà này hỏi lắm thế nhỉ, đang điên cả đầu, làm sao hoãn lại được bây giờ nhỉ. Cưới với chả xin, rách việc thế, đang yên đang lành. Bực cả mình. Về đến phòng, Trúc nằm bò ra giường, nhìn trần nhà thở dài.
- Sao mặt chị khó đăm đăm thế? Chị thì phải lo lắng cái gì nhỉ? Chỉ việc cưới.
- Tao đang lo cho tự do của mình.
Cái Thảo phá lên cười. Trông cái mặt nó thấy ghét. Nó sắp được một mình tận hai phòng, chắc nó vui lắm. Trúc quay sang làu nhàu:
- Mày vui thế à?
- Ô, vui chứ, sắp được ăn cỗ mà chị.
- Ăn lắm thì béo chứ vui gì.
Nó lại cười nhăn nhở. Sao mình chẳng thấy vui gì cả. Tự nhiên lại phải đi hỏi về chào. Rồi lại một lũ nhóc lóc chóc, khóc suốt ngày và đi tiểu khắp nơi. Ôi trời ơi.
Anh tự quyết mọi việc rồi lôi đi chụp ảnh. Họ bôi vẽ cả mấy tiếng đồng hồ, ngồi ê cả mông, như tra tấn. Đến lúc nhìn vào gương, trời ơi, đứa nào vừa ngã vào thùng phấn kia? Khiếp quá. Trúc làu nhàu:
- Chị make up lại đi, làm nhẹ nhàng thôi. Trông không giống em tẹo nào cả.
- Chụp ảnh phải trang điểm đậm mới đẹp em ạ.
Trúc thở dài, bây giờ còn đi chụp nữa. Thằng bé chụp ảnh dẫn ra chỗ toàn cây là cây, nền đất thì có cả rác, chai lọ loằng ngoằng.
- Cười tươi lên chị. Anh cười đi, đừng nheo mắt nhé.
Nháy liên hồi. Xong nó có vẻ vẫn chưa ưng, chỉ trỏ mãi không vừa ý, nó ra tận nơi làm mẫu.
- Chị ngẩng mặt cao lên chút, cười tươi hết cỡ nhé, hơi cong lưng, ưỡn chút về phía trước. Nhìn em này.
Bố khỉ, cười đến đau cả miệng, uốn lượn đau cả lưng. Mệt thế nhờ.
- Thôi giờ mình đi ra vườn hoa chụp.
Mùa hoa cải, vàng đẹp rực rỡ, thằng kia ra lệnh ngước lên rồi nhìn xuống, giơ tay chỉ rồi lại tựa vào vai rồi cúi mặt, lại nhắm mắt. Chóng cả mặt với nó.
- Giờ về thay bộ khác, làm tóc lại rồi ra hồ chụp nữa là xong.
- Chụp lắm thế em?
- Mai còn chụp mấy kiểu trong nhà nữa chị, nếu chị không mệt thì chụp luôn.
- Chụp luôn cho xong đi. Mai lại trang điểm mấy tiếng nữa thì chết.
Anh tủm tỉm cười. Trúc thở dài, bọn đàn ông sướng thật, chẳng phải trang điểm gì cả, nó tô cho anh tí son là xong. Tưởng chụp trong nhà thế nào, có cái phông trắng mà hết đứng lại ngồi. Sau chuyển sang cái bình hoa. Hết ôm lại tựa lại cầm hoa giả ngửi ngửi hít hít. Như trò hề.
- Mình chụp cạnh cái cây này, dáng ngả xuống hồ, đẹp chị ạ.
- Chị ôm anh, anh hơi ngả vào cây nhé. Rồi, em chụp ạ, cười nào.
- Anh trèo lên cây đi rồi cúi nhìn xuống..
Xong thằng bé mượn cả cái xe đạp cạnh đấy ra chụp cùng, bảo cho nó thơ mộng. Trúc làu nhàu:
- Người ta chụp ô tô còn mình chụp xe đạp. Mất hết cả thể diện. Thơ với mộng.
Anh không nhịn được cười ngoác cả miệng. Thằng bé hét lên:
- Ôi anh cười nhẹ nhàng thôi.
Mất gần ngày làm diễn viên hí kịch. Hai giờ chiều thì xong, ăn như con chết đói. Xong anh lại gạ đi thử váy cưới luôn. Đứng trên bục hơn mười phân, váy buông dài phủ mặt đất. Tự dưng thấy mình cao thế nhỉ. Haha. Đứa nào trông cũng như công chúa thật. Anh vào nhòm, ngây ngốc ngắm.
Không nhịn được cười, hỏi anh có đẹp không mà anh cứ đơ người mãi không trả lời. Trúc phải nhấc cao chân váy rồi phi xuống. Chiều cao giảm đột ngột làm anh tỉnh giấc mộng.
- Sao hử, giờ còn đẹp không anh? Haha.
Anh cũng phì cười:
- À, thảo nào tự nhiên hôm nay thấy em cao thế.
Xong lượt mình, bây giờ đến lượt ông kia đi đo quần áo. To thế kia thì mặc gì chả béo, mua đại cho nhanh, còn phải may nữa. Lắm chuyện. Anh ta ngắm lên ngắm xuống vẫn không chọn được vải. Trúc tê cả chân, hết đứng lại ngồi.
- Em thấy màu nào đẹp?
- Màu nào cũng đẹp.
Ông thợ may tủm tỉm cười:
- Em chọn giúp chồng đi.
Trúc ngao ngán:
- Anh có những màu gì rồi?
- Đa phần màu đen với xanh sẫm.
- Vậy chọn màu ghi đi, cho khác kiểu.
Trúc chỉ tay lên hàng treo cao nhất. Rồi quay ra nhìn năn nỉ. Mệt chết tôi rồi, có nhanh lên không thì bảo.
Anh lật lên lật xuống rồi ướm vào người, tươi cười hỏi:
- Đẹp không em?
Trúc gật gật, thật là, quấn tấm vải rồi hỏi thì ai tưởng tượng ra được bộ vest nó thế nào.
- Anh trông nó hơi sáng nhỉ, sợ hơi béo.
Trời ơi, cái ông này, béo thì mặc gì chả béo. Cũng có giảm được cân nào nếu đổi màu đâu. Trúc quay sang, tủm tỉm cười:
- Nhưng màu sáng trông trẻ hơn anh ạ.
Thế là chốt vội. Anh hào hứng đưa về, dọc đường tíu tít nói chuyện. Trúc chẳng bảo sao. Xe vừa đỗ, nhảy thẳng xuống, đi vào phòng nằm lăn ra giường.
- Em mệt thế à?
- Anh về đi, đóng cửa vào, em phải ngủ đây. Hết chịu nổi rồi.
- Ừ, vậy nghỉ đi, 7h đi ăn tối nhé.
- Vầng. Cầm khóa rồi khóa ngoài vào hộ em.
Ôi, cái giường thân yêu. Trúc ngất luôn tắp lự.
/35
|