Hây da, biết trả lời thằng Tùng thế nào bây giờ. Công bằng mà nói có thằng bạn đẹp trai cũng không thiệt thòi gì, nó nói chuyện lại khá thú vị, trẻ trung, lại có vẻ dễ bảo. Nhược điểm là gì nhỉ, lập ma trận SWOT xem nào (SWOT – phương pháp phân tích điểm mạnh, điểm yếu). Mà nó vào Đảng chưa nhỉ, thấy anh Lam bảo muốn vào Đảng phải tư cách, phấn đấu lắm ý, mà lý lịch sẽ ổn áp, phải điều tra thêm vụ này xem thế nào. Nó ở tỉnh biên giới, nhỡ đâu tham gia buôn lậu hay phá rừng gì thì chết bỏ mịa. Hehe mình thật sáng suốt. Nghĩ sao làm vậy, nhắn tin luôn:
- Anh Tùng là đảng viên không?
Thằng Tùng nhắn lại một lũ mặt cười, kèm theo một câu trả đũa:
- Trúc bị hâm à, đảng viên hay không thì liên quan gì. Tùng không định đi theo con đường chính trị.
Ơ, thằng này, người ta hỏi nghiêm túc, hâm cái méo gì. Bực mình, không nói chuyện nữa. Chắc sốt ruột nên ku cậu mạnh dạn alo. Trúc tắt máy, nó lại gọi lại. Trúc làu nhàu:
- Gì nữa nào, mấy giờ rồi mà còn gọi hử, không đi ngủ mai nhỡ xe thì ngồi đấy mà cười.
Nó cười kiểu phải bụm miệng hay sao ý, nhưng giọng vừa ấm vừa nhẹ nhàng:
- Mới có mười giờ chứ mấy, Trúc là bà già hay em bé thế? Hôm nào cũng thấy tắt điện đi ngủ sớm, không chán à?
Ô, chưa kết bạn đã muốn cãi nhau, Trúc bắt đầu nóng mặt, gầm lên:
- Là gì kệ người ta, đứa nào chán cứ đi mà thức.
Nó cười phá lên rồi vội vàng:
- Ấy, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng cúp máy.
- Cứ cúp đấy. Không ngoan khỏi kết bạn, nghe chưa. Đừng nhắn tin nữa, không trả lời đâu. Ngủ đây. Phiền chết đi được.
Trúc tắt máy luôn, hậm hực đi ngủ, thằng điên, bực cả mình. Nằm mãi không ngủ được, sao tự nhiên lại nảy nòi ra cái thằng Tùng ở đây nhỉ. Mà cái Thảo nói, kể cũng đúng, mình có ăn nói duyên dáng gì đâu, người thì ba mét bẻ đôi, chả có gì đặc biệt, chỉ được cái nghĩ gì nói đấy. Ông bà già còn đe cứ cái kiểu nghĩ gì nói đấy, làm vậy rồi ế con ạ, không thích thì cũng phải nhu mì, khéo léo, cứ từ chối thẳng thừng rồi người ta bảo kiêu căng đấy, lại mang tiếng ra, dốt lắm cơ.
Đang mải mê nghĩ thì thằng kia lại nhắn tin bảo đang ở ngoài sân rồi, gần thảm cỏ, bạn mang theo đàn Ghi-ta rồi, mở cửa sổ ra, người ta hát cho mà nghe. Ôi trời ơi. Có nhất thiết phải thế không.
Trúc sợ quá, bật dậy như lò xo, nó mà ông ổng hát bây giờ thì cả ký túc biết. Rồi cái Thảo nó sẽ mở cửa phi ngay ra ngoài, ngày mai cả trường sẽ biết mất thôi. Đấy là chưa kể nó lại gào thêm tên mình vào nữa thì có mà sông Hoàng Hà không rửa hết tội.. mà tội lỗi không phải của mình.
Thôi xong rồi, làm thế nào bây giờ, nghĩ đi, nghĩ đi. Trúc ơi nghĩ đi, thể diện của tôi, oai phong của tôi. Huhu, thằng kia, tao hận không thể oánh cho mày một trận ngay lúc này.
À, nghĩ ra rồi, Ơ - rê - ca, thay đổi chiến thuật ngay. Trúc túm lấy cái điện thoại, gọi khẩn cấp, tranh thủ hít vào thở ra, điều hòa tâm trạng, bình tĩnh nào, bây giờ phải nhẹ nhàng không là hỏng bét hết cả.
- Tùng nghe đây. Thằng Tùng giọng lả lướt, có vẻ đang khoái trá.
Thôi kệ nó, xử nó sau, bây giờ phải chơi bài tình cảm đã. Trúc im lặng một chút, đợi bình tĩnh hẳn, cũng đợi nó tí cho nó bớt hí hửng, rồi thỏ thẻ:
- Tùng biết hát à?
Thằng Tùng phấn khởi, hào hứng: - Tùng hát hay lắm, toàn đi biểu diễn văn nghệ ở cơ quan đấy.
- Thật à?
- Thật mà, để hát luôn cho mà nghe.
- Khoan đã, Trúc bảo này.
Trúc vẫn cố nhẹ nhàng: - Tùng định hát bài gì vậy?
Nó bảo bài gì đấy, thú thật là không nghe ra nó nói bài gì, ai hơi đâu mà quan tâm. Đợi nó nói xong là giả bộ, ái chà, bài đấy hay đấy. Xong tiếp tục ra vẻ vờ vịt:
- Tùng ơi, nói thật, Trúc chưa từng được nghe ai hát tặng bao giờ, thế tặng riêng cho tớ à?
- Ừ, chứ ai nữa.
- Nhưng mà bây giờ đêm rồi, hát bé thì không nghe thấy đâu mà hát to thì ký túc xá nghe thấy hết mất, đâu phải tặng riêng cho Trúc nữa chứ?
Thấy nó im lặng, có vẻ thành công bước đầu rồi, Trúc phải bồi thêm phát nữa cho tắt hẳn:
- Mà bây giờ hát to, bọn ký túc nghe thấy lại trêu ầm lên, chú bảo vệ mà vào thì mất hay.
Nó lại im lặng, có vẻ đang suy nghĩ. Trúc tiếp tục nhỏ nhẹ, ra vẻ quan tâm:
- Thôi Tùng về đi, nghỉ sớm, mai về quê cho kịp xe, về nhà hát qua điện thoại cũng được mà, Trúc bật loa ngoài, một mình Trúc nghe thôi, nhá?
Cuối cùng thì nó cũng đồng ý. Ôi sao là may, hú hồn.
- Anh Tùng là đảng viên không?
Thằng Tùng nhắn lại một lũ mặt cười, kèm theo một câu trả đũa:
- Trúc bị hâm à, đảng viên hay không thì liên quan gì. Tùng không định đi theo con đường chính trị.
Ơ, thằng này, người ta hỏi nghiêm túc, hâm cái méo gì. Bực mình, không nói chuyện nữa. Chắc sốt ruột nên ku cậu mạnh dạn alo. Trúc tắt máy, nó lại gọi lại. Trúc làu nhàu:
- Gì nữa nào, mấy giờ rồi mà còn gọi hử, không đi ngủ mai nhỡ xe thì ngồi đấy mà cười.
Nó cười kiểu phải bụm miệng hay sao ý, nhưng giọng vừa ấm vừa nhẹ nhàng:
- Mới có mười giờ chứ mấy, Trúc là bà già hay em bé thế? Hôm nào cũng thấy tắt điện đi ngủ sớm, không chán à?
Ô, chưa kết bạn đã muốn cãi nhau, Trúc bắt đầu nóng mặt, gầm lên:
- Là gì kệ người ta, đứa nào chán cứ đi mà thức.
Nó cười phá lên rồi vội vàng:
- Ấy, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng cúp máy.
- Cứ cúp đấy. Không ngoan khỏi kết bạn, nghe chưa. Đừng nhắn tin nữa, không trả lời đâu. Ngủ đây. Phiền chết đi được.
Trúc tắt máy luôn, hậm hực đi ngủ, thằng điên, bực cả mình. Nằm mãi không ngủ được, sao tự nhiên lại nảy nòi ra cái thằng Tùng ở đây nhỉ. Mà cái Thảo nói, kể cũng đúng, mình có ăn nói duyên dáng gì đâu, người thì ba mét bẻ đôi, chả có gì đặc biệt, chỉ được cái nghĩ gì nói đấy. Ông bà già còn đe cứ cái kiểu nghĩ gì nói đấy, làm vậy rồi ế con ạ, không thích thì cũng phải nhu mì, khéo léo, cứ từ chối thẳng thừng rồi người ta bảo kiêu căng đấy, lại mang tiếng ra, dốt lắm cơ.
Đang mải mê nghĩ thì thằng kia lại nhắn tin bảo đang ở ngoài sân rồi, gần thảm cỏ, bạn mang theo đàn Ghi-ta rồi, mở cửa sổ ra, người ta hát cho mà nghe. Ôi trời ơi. Có nhất thiết phải thế không.
Trúc sợ quá, bật dậy như lò xo, nó mà ông ổng hát bây giờ thì cả ký túc biết. Rồi cái Thảo nó sẽ mở cửa phi ngay ra ngoài, ngày mai cả trường sẽ biết mất thôi. Đấy là chưa kể nó lại gào thêm tên mình vào nữa thì có mà sông Hoàng Hà không rửa hết tội.. mà tội lỗi không phải của mình.
Thôi xong rồi, làm thế nào bây giờ, nghĩ đi, nghĩ đi. Trúc ơi nghĩ đi, thể diện của tôi, oai phong của tôi. Huhu, thằng kia, tao hận không thể oánh cho mày một trận ngay lúc này.
À, nghĩ ra rồi, Ơ - rê - ca, thay đổi chiến thuật ngay. Trúc túm lấy cái điện thoại, gọi khẩn cấp, tranh thủ hít vào thở ra, điều hòa tâm trạng, bình tĩnh nào, bây giờ phải nhẹ nhàng không là hỏng bét hết cả.
- Tùng nghe đây. Thằng Tùng giọng lả lướt, có vẻ đang khoái trá.
Thôi kệ nó, xử nó sau, bây giờ phải chơi bài tình cảm đã. Trúc im lặng một chút, đợi bình tĩnh hẳn, cũng đợi nó tí cho nó bớt hí hửng, rồi thỏ thẻ:
- Tùng biết hát à?
Thằng Tùng phấn khởi, hào hứng: - Tùng hát hay lắm, toàn đi biểu diễn văn nghệ ở cơ quan đấy.
- Thật à?
- Thật mà, để hát luôn cho mà nghe.
- Khoan đã, Trúc bảo này.
Trúc vẫn cố nhẹ nhàng: - Tùng định hát bài gì vậy?
Nó bảo bài gì đấy, thú thật là không nghe ra nó nói bài gì, ai hơi đâu mà quan tâm. Đợi nó nói xong là giả bộ, ái chà, bài đấy hay đấy. Xong tiếp tục ra vẻ vờ vịt:
- Tùng ơi, nói thật, Trúc chưa từng được nghe ai hát tặng bao giờ, thế tặng riêng cho tớ à?
- Ừ, chứ ai nữa.
- Nhưng mà bây giờ đêm rồi, hát bé thì không nghe thấy đâu mà hát to thì ký túc xá nghe thấy hết mất, đâu phải tặng riêng cho Trúc nữa chứ?
Thấy nó im lặng, có vẻ thành công bước đầu rồi, Trúc phải bồi thêm phát nữa cho tắt hẳn:
- Mà bây giờ hát to, bọn ký túc nghe thấy lại trêu ầm lên, chú bảo vệ mà vào thì mất hay.
Nó lại im lặng, có vẻ đang suy nghĩ. Trúc tiếp tục nhỏ nhẹ, ra vẻ quan tâm:
- Thôi Tùng về đi, nghỉ sớm, mai về quê cho kịp xe, về nhà hát qua điện thoại cũng được mà, Trúc bật loa ngoài, một mình Trúc nghe thôi, nhá?
Cuối cùng thì nó cũng đồng ý. Ôi sao là may, hú hồn.
/35
|