Túc Tử Nguyệt mất hồn ngồi dựa đầu giường, trong đầu tất cả đều hình ảnh nam nhân mà nàng yêu thương.
Từ ngày cãi nhau, hắn không có tới tìm nàng.
Đúng vậy, nàng đã sớm nghe tên kia nói nữ nhân ấy dịu dàng như thế nào, biết rõ đạo lý ra sao. . . . . . Cho nên, có thể vì vậy mà hắn sẽ không nhớ nữ nhân luôn la lối om sòm như nàng? Khóe môi xinh đẹp nhếch lên nụ cười khổ sở.
"Cô nương, người ăn một chút đi, tiếp tục như vậy nữa, thân thể người sẽ không chịu nổi." Bảo Nhi bưng chén cháo nghĩ dụ nàng ăn, nhưng Túc Tử Nguyệt không để ý.
"Cô nương, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, nhìn bộ dáng người kìa, làm sao tham gia đám cưới vương. . . . . ."
Đám cưới? Hắn đám cưới? Ánh mắt Túc Tử Nguyệt chuyển đến trên trên người Bảo Nhi.
"Ngươi nói gì?" Túc Tử Nguyệt khó khăn mở miệng hỏi .
"Cô nương, người hồi hồn rồi sao?" Bảo Nhi thật vui vẻ kêu.
"Ta hỏi ngươi, ngươi mới vừa nói gì?" Túc Tử Nguyệt nắm chặt tay Bảo Nhi, không quan tâm sẽ làm lật chén cháo nóng hổi kia.
"Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ là nói, người phải dưỡng thân thể tốt một chút, nếu không đợi đến lúc tham gia hôn lễ vương thì không đẹp." Sao cô nương là lạ?
"Ai nói ta muốn tham gia?" Lòng của nàng vắt thành một cục, đau đến nàng cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn.
"Là vương nói ." Bảo Nhi đáp lời.
Túc Tử Nguyệt vô lực rũ tay xuống, không nhìn Bảo Nhi nữa , nàng nhỏ giọng ra lệnh : "Đi ra ngoài."
Nàng không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, không muốn nghe đến bất kỳ âm thanh gì, nàng chỉ muốn một người yên lặng. . . . . .
"Cô nương?" Bảo Nhi lo sợ nhìn dung nhan Túc Tử Nguyệt tái nhợt.
"Ngươi đi ra ngoài được không?" Túc Tử Nguyệt ngã vào giường, đem gương mặt vùi vào cái mền, không muốn nghe bất kỳ âm thanh gì.
"Vâng" Bảo Nhi thu dọn mọi thứ, liền vội vàng lui ra, vội vàng bẩm báo.
Cho đến khi trong phòng khôi phục yên tĩnh lần nữa, nàng mới cho phép mình khóc lên. Ngoan độc, hắn thật ngoan độc! Đả thương nàng còn không ngại thiếu, lại còn muốn nàng tham gia đám cưới hắn.
"Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy? Sao ngươi có thể. . . . . ."
Nếu như yêu một người phải khổ sở như vậy, nàng tình nguyện không yêu, nếu như nàng đã không cách nào né ra, như vậy nàng có nên tìm giải thoát hay không?
"Cha, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Nàng không có cách nào dũng cảm nữa, thật không có biện pháp.
Chậm rãi ngồi dậy, nàng rời giường, đi tới trước gương đồng, vươn tay, vuốt dung nhan tái nhợt trong kính, nàng cười thê lương.
"Cha, người nói đúng, cá tính của con thật quá mức cực đoan, cho nên con nếu không chiếm được, như vậy có thể lựa chọn không thấy được chứ?"
"Viêm Hoàng a Viêm Hoàng, ngươi nói, trừ phi chết, mới bằng lòng buông ta ra sao?"
Trừ phi chết à. . . . . . Túc Tử Nguyệt kéo một cái ghế giơ cao gõ hướng gương đồng, kính lập tức vỡ thành từng mãnh, như lòng của nàng, nàng khom người xuống, run rẩy nhặt lên một mảnh thủy tinh, nàng nhìn cổ tay tay trái của mình cùng miếng thủy tinh.
"Chết rồi, ngươi cũng sẽ không ràng buộc. . . . . . Sẽ không. . . . . ." Thủy tinh sắc bén khứa một đường lên cổ tay, tạo ra một vệt đỏ dài kinh người, nhưng nàng không quan tâm, nàng một lần lại một lần vẫn bất động nhìn vết thương.
Rất đau, thật rất đau, nhưng nàng không rõ, rốt cuộc là vết thương đau, hay là lòng đang đau đớn, không quan trọng, rất nhanh nàng sẽ không đau đớn, rất nhanh. . . . . .
"A ——" Tiếng Bảo Nhi thét chói tai truyền khắp cả tòa uyển, Viêm Hoàng giật mình bước vào trong.
Viêm Hoàng nhanh chóng vọt vào nội thất, thấy Túc Tử Nguyệt ngồi ở đó, trên đất dính đầy vết máu, tay phải của nàng vẫn nắm miếng thủy tinh, máu cũng không ngừng chảy xuống, chất lỏng màu đỏ dính đầy khuỷu tay trắng noãn. . .
"Không!" Viêm Hoàng xông tới, đánh rơi hung khí trên tay nàng, ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo, "Mau truyền thái y, mau truyền!" Âm thanh hắn điên cuồng gào thét trong đó rõ ràng có sợ hãi.
Hắn ôm nàng lên, đặt trên giường, nghĩ cách để máu ngừng chảy, tay hắn run rẩy rõ ràng hiển lộ ra hốt hoảng.
Túc Tử Nguyệt giơ tay lên, vuốt gương mặt tuấn tú tràn ngập lo lắng của hắn, sau đó nàng cười, cười đến rực rỡ, cười đến hài lòng.
"Ngươi nói. . . . . . Trừ phi chết. . . . . . Nếu không sẽ không buông tay. . . . . . Ta làm được. . . . . . Ta thật sự làm được. . . . . . Cho nên ngươi phải. . . . . . Buông tay để cho ta. . . . . . Đi. . . . . ." Nàng khó khăn nuốt nước miếng, chậm rãi nói qua.
"Không, nàng sẽ không chết, nàng không thể chết được! Ta không có chấp thuận nàng rời đi ta, nàng không thể chết!" Trong âm thanh Viêm Hoàng rống giận, có quá nhiều đau thương.
"Ta không muốn. . . . . . chịu đựng ngươi nữa. . . . . . Ràng buộc rồi. . . . . . Yêu ngươi. . . . . . Là một việc. . . . . . Mệt quá. . . . . . Mệt quá. . . . . . Ta không muốn. . . . . . Không cần. . . . . . Nếu. . . . . . Không có cách nào. . . . . . Lấy được ngươi thật. . . . . . Thật lòng. . . . . . Vậy ít nhất ta có thể chọn. . . . . . Chọn rời đi ngươi. . . . . ."
Túc Tử Nguyệt mí mắt chậm rãi đóng lại, tay nhỏ bé vuốt mặt hắn cũng rơi xuống.
"Không! Nàng không thể cứ như vậy rời đi, nàng không được!" Viêm Hoàng ôm chặt thân thể càng lúc càng lạnh lẽo của nàng, "Ta nói cho nàng, nếu như nàng dám bỏ lại ta như vậy, ta sẽ phá hủy tất cả tất cả, ta thật sự sẽ làm như vậy. . . . . ."
"Ta. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Có thể. . . . . . Giải thoát. . . . . . Rồi. . . . . ." Dứt lời, Túc Tử Nguyệt - ý thức cũng theo đó bay xa.
"Không. . . . . ." Viêm Hoàng điên cuồng rống giận.
"Vương, thái y tới, ngươi để thái y xem một chút đi." Viêm Huyên đã sớm hạy tới, hắn chỉ có thể trầm mặt nhìn một màn này.
Viêm Hoàng ngay sau đó lui ra, để thái y tiến lên dò xét, trong miệng không ngừng kêu: "Nàng nhất định phải sống lại, nếu như có cái gì, ta muốn các ngươi mọi người chôn theo!"
"Vương, không có việc gì, chúng ta chờ đáp án thái y thôi." Viêm Huyên thấy Viêm Hoàng giận dữ, kéo hắn ra bên ngoài sảnh, tránh hắn ảnh hưởng đến thái y làm việc.
Một lát sau, thái y mới mệt đi ra, hướng Viêm Hoàng bẩm báo tình trạng.
"Bẩm báo vương, vị cô nương này thân thể thật sự rất suy yếu, hơn nữa lại mất máu quá nhiều, sợ rằng. . . . . ." Mặt thái y lộ vẻ khó khăn lắc đầu một cái.
"Ngươi nói cái gì?" Viêm Hoàng một thanh xách lão thái y lên, đôi mắt khát máu dọa sợ thái y.
"Vương. . . . . ."
" Nếu không cứu nàng sống được, ta liền muốn mọi người chôn theo." Ánh lửa màu tím nhẹ nhàng vây quanh thân thể Viêm Hoàng.
"Vương. . . . . . Xin tha mạng. . . . . ." Tất cả nô bộc, thị vệ quỳ đầy đất, liền lão thái y cũng bị sợ đến liều chết cầu cạnh.
"Không cần nhiều lời, còn không nhanh đưa thuốc lên."
"Đúng, đúng, lão thân lập tức sai người đi làm." Thật vất vả Viêm Hoàng mới buông lỏng tay, lão thái y lập tức thoát ra ngoài phòng, sai người sắc thuốc đi.
Viêm Huyên lắc đầu nhìn Viêm Hoàng gần như điên cuồng, trong lòng có rất nhiều cảm thán. Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như thế? Vương nếu có thể sớm ngày biết được tâm ý của mình, cũng sẽ không đến mức này.
"Tiên tri" a"Tiên tri" , mệnh sách có nói chuyện không may không? Lão ngài giờ phút này lại đi đâu chứ? Hi vọng tiểu cô nương này không có việc gì, nếu không theo tính tình Viêm Hoàng, sẽ đại khai sát giới , aizz. . . . . .
***
Yên Nhu đi cùng Viêm Huyên, lần đầu tiên đến hoa uyển dò hỏi, không có dụng ý khác, chỉ là muốn xem một chút cô gái có thể làm hoàng ca cả kinh thất sắc , không phải là thu oán quan tình, nàng cũng chỉ muốn biết, là ai lại có khả năng lớn như vậy, có thể thay đổi Viêm Hoàng? Nàng chân thành bội phục người kia.
Hai người bọn họ đi vào trong phòng, thấy chính là Viêm Hoàng mớm thuốc, Yên Nhu không khỏi kinh ngạc, mặc dù hoàng ca thương nàng, cũng chưa từng thấy hắn hết lòng che chở như thế, khóe môi xinh đẹp lộ ra nụ cười lúm đồng tiền mê người.
"Cầu xin nàng, uống thuốc đi. . . . . ."
"Cầu xin nàng, uống thuốc đi. . . . . ."
Viêm Hoàng nhìn miệng nàng không ngừng tràn thuốc ra ngoài, hắn cực kỳ nóng nảy, đã mười ngày, nàng chưa tỉnh lại, nếu không phải còn có mạch tượng hơi yếu, hắn cơ hồ cho là nàng đã chết.
"Nàng tỉnh lại đi, tỉnh lại liếc ta một cái, chỉ cần nàng chịu tỉnh lại, cái gì ta cũng đồng ý nàng, chỉ cần nàng mở mắt ra. . . . . ." Hắn mấy ngày liên tiếp canh giữ ở bên người nàng, nhưng bất luận hắn gọi thế nào, nàng cũng không chịu đáp lại hắn.
Nhìn thấy hoàng ca tình sâu như vậy , Yên Nhu cảm động muốn rơi lệ, nàng bước nhẹ tiến lên, vỗ vỗ bờ vai Viêm Hoàng .
"Hoàng ca, chúng ta nên giải trừ hôn ước thôi." Nàng không phải muốn trở thành người vĩ đại, chỉ vì nàng biết chỉ có nữ nhân đang nằm trên giường này là mới thích hợp với hoàng ca, nàng không xứng với huynh ấy, cả người của nàng đã không tinh khiết rồi, nàng quyến luyến là lồng ngực một người đàn ông khác, cho nên nàng muốn giải thoát cho tất cả mọi người.
Viêm Hoàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Yên Nhu, ngay sau đó lại đem tầm mắt quay về trên người Túc Tử Nguyệt.
"Hoàng ca, ca biết tại sao muội muốn đào hôn không? Bởi vì muội không cảm thấy ca thật lòng yêu thích muội, ít nhất không giống như ca đối với nữ nhân này, rất thắm thiết, thâm tình, còn đối với muội, ca chẳng qua là tình cảm huynh muội mà thôi, nhưng ca đối với nàng ấy, là tình yêu giữa nam nữ , lòng của ca ở trên người nàng, mà. . . . . . muội cũng yêu người khác rồi, cho nên hãy để mọi người được giải thoát thôi."
Viêm Hoàng đối với lời nói của Yên Nhu một phen có lĩnh ngộ. Đúng vậy, sớm nên để tất cả mọi người tự do, hắn đối với Yên Nhu cho tới bây giờ cũng chưa có cảm giác như vậy, có đúng là chỉ có nàng không. . . . . . Thế nhưng hắn lại có tất cả tình cảm, là hắn đả thương nàng, chẳng trách nàng nói thương hắn rất vất vả. . . . . . Đây tất cả đều do hắn tạo thành.
Viêm Huyên đưa tay đè lại vai Viêm Hoàng đang có chút phát run , hắn không biết nên nói những gì, chỉ có thể im lặng dùng hành động mà an ủi.
"Bẩm báo vương, 『 tiên tri 』 cùng vương của『 Thủy quốc 』 cầu kiến." Ngoài cửa truyền tới âm thanh.
"Vào đi." Viêm Hoàng dẫn đầu đi ra, sau đó là Viêm Huyên , chỉ thấy Yên Nhu nửa bước cũng không động.
"Tham kiến vương." "Tiên tri" cung kính tham bái.
"Đã lâu không gặp." vương "Thủy quốc" —— Hải Tuyển theo lễ nghi chào hỏi.
"Có chuyện gì?" Viêm Hoàng không cho là Hải Tuyển đã quên, trước đó vài ngày hai nước giao chiến.
"Vì đón nữ nhân của ta về, cũng vì cứu nữ nhân của ngươi , vì vậy ta tới cầu kiến."
Lời nói Hải Tuyển truyền vào trong tai Yên Nhu, thân thể nàng phát run đi ra, mắt đẹp oán hận nhìn người yêu.
"Ngươi. . . . . . Không phải không cần ta sao ?" Nàng vẫn cho là, hắn trả nàng lại cho hoàng ca, là bởi vì hắn chán ghét nàng.
"Ta làm sao có thể không cần nàng? Nàng. . . . . ." Hải Tuyển lời tâm tình còn chưa nói hết, đã bị người cắt đứt.
"Các ngươi hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi nói ngươi có thể cứu người?" Viêm Hoàng chặn lại tầm mắt hai người nhìn nhau , hắn nóng nảy vì có thể cứu Túc Tử Nguyệt được hay không.
"Đương nhiên là nắm chặt mới dám cầu kiến, muốn ta cứu nữ nhân của ngươi, có thể, chỉ là ngươi phải đồng ý điều kiện của ta trước." Hải Tuyển đôi tay ôm ngực nói.
"Ngươi muốn cái gì?"
"Ta muốn Yên Nhu, cho nên ngươi phải giải trừ hôn ước giữa các ngươi."
"Chỉ cần Yên Nhu chịu đi theo ngươi, ta không có ý kiến, hiện tại, ngươi có thể cứu người chưa?"
Hải Tuyển không ngờ Viêm Hoàng sẽ dễ dàng đồng ý như thế, nhưng mà hắn rất nhanh móc từ trong ngực ra một bình thuốc, giao cho Viêm Hoàng.
"Để cho nàng nuốt vào, không tới chốc lát nàng sẽ tỉnh táo lại, " Hải Tuyển bảo đảm nói.
Viêm Hoàng vừa lấy đan dược, lập tức chạy trở về bên cạnh Túc Tử Nguyệt, hoàn toàn không quan tâm có vài đôi mắt ngó nhìn phía sau.
Hải Tuyển ôm mỹ nhân mình yêu thích trở về, không khỏi buồn bực nói: "Quái, hắn nếu yêu nữ nhân kia sâu như vậy, ban đầu vì sao tốn công tốn sức đem nàng bắt trở lại?"
"Thì ra thời gian này không thấy bóng dáng『 tiên tri 』, là đến 『 Thủy quốc 』 tìm viện binh." Viêm Huyên hiểu rõ gật đầu.
"Chuyện này rất khó lý giải, nhưng nếu may mắn cởi ra, nhất định là lương duyên." Lời "Tiên tri" nói làm người ta cái hiểu cái không rồi quay người rời đi.
Viêm Huyên lẩm bẩm nhớ tới lời "Tiên tri", biết chân lý trong đó, liền vỗ tay cười lớn rời đi, xem ra phải làm không khí khá hơn một chút mới được.
Hải Tuyển ôm giai nhân, không rõ chân tướng nhìn về hai người trước sau rời đi.
"Bọn họ là đang tính cái gì bí hiểm sao?"
"Bọn họ luôn luôn như thế, thay vì quan tâm bọn hắn, ta thà đặt tâm tư trên người." Yên Nhu nghiêm túc nói.
"Ha ha ha. . . . . . Đó là chuyện nhà của người ta, nàng cùng với ta tương đối thỏa đáng." Hải Tuyển lôi kéo giai nhân không thuận theo , quyết định đến"Viêm quốc" du ngoạn.
***
Viêm Hoàng chăm chú nhìn Túc Tử Nguyệt còn đang hôn mê, mong đợi nàng có thể từ trong mộng tỉnh lại.
"Đáng chết, Hải Tuyển sẽ không lừa ta chứ?" Hắn rõ ràng đã cho nàng uống đan dược, tại sao nàng vẫn
"Ưm. . . . . ."chưa tỉnh lại?
Một tiếng ưm nho nhỏ trong miệng tự Túc Tử Nguyệt truyền ra, Viêm Hoàng lo lắng tiến lên ngó nhìn.
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, nhanh lên một chút tỉnh lại. . . . . ." Viêm Hoàng liên tiếp kêu lên .
Là ai kêu nàng? Âm thanh kia rất quen thuộc, nhưng không thể nào, hắn chưa từng như thế kêu nàng êm ái như vậy . . . . . . Chậm rãi mở ra cặp mắt mờ mịch, nàng men theo âm thanh thấy được Viêm Hoàng thâm tình khẩn thiết .
Không, nàng nhất định là nhìn lầm rồi, nàng lần nữa nhắm mắt, cho rằng mình thấy được ảo mộng.
"Tỉnh lại, không cho phép nàng ngủ tiếp, ta không cho. . . . . ." Viêm Hoàng vỗ nhẹ gương mặt Túc Tử Nguyệt.
Thật sự là hắn? ! Túc Tử Nguyệt lập tức mở to cặp mắt, trừng mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt.
Chẳng lẽ nàng không có chết? Túc Tử Nguyệt nâng lên tay trái đau đớn, vải màu trắng cuốn lấy vết thương của nói, này rõ ràng là cảm giác đau, tự nói với mình —— nàng vẫn còn sống.
Nàng thế nhưng không có chết? ! Chẳng lẽ nàng nhất định trốn không thoát hắn sao? Hơi nước chậm rãi theo khóe mắt rơi xuống.
"Tại sao? Tại sao muốn cứu sống ta?" Hắn thật là tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn, tại sao không chịu buông tha nàng? Nàng không có biện pháp tận mắt nhìn hắn cưới người khác làm vợ, làm bạn cả đời , hắn làm sao lại phải không chịu thả nàng?
"Đừng khóc, cầu xin nàng đừng khóc." Tuy mất mà được, hắn nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng chịu nở nụ cười.
"Ngươi thật tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn. . . . . ." Nàng cầu chỉ là một loại giải thoát, hắn vì sao không chịu cho?
"Đúng, đều là ta sai lầm, là ta thương nàng quá sâu, cho ta cơ hội, để cho ta có thể dùng yêu thương bồi thường sai lầm, được không?" Viêm Hoàng nhẹ nhàng hôn lên tóc của nàng.
"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Ngươi không phải là muốn cưới người khác làm vợ. . . . . ." Túc Tử Nguyệt khó có thể tin nhìn hắn.
"Không có, không có, trừ nàng, ai ta không muốn!" Viêm Hoàng vội vàng hướng nàng bảo đảm.
"Nhưng là . . . . . ." Nàng nhớ hắn nói qua muốn thành hôn mà?
"Không có nhưng nhị gì hết, cho dù có tiệc cưới, vậy cũng sẽ là ta cùng nàng ."
"Vậy nàng ta sẽ như thế nào? Ngươi đã nói nàng là trách nhiệm của ngươi." Túc Tử Nguyệt không thể tin được hắn sẽ làm như vậy.
"Từ nay về sau, nàng ta sẽ là trách nhiệm của người khác, không còn là của ta." Viêm Hoàng hôn trán của nàng, hôn mắt của nàng.
"Tại sao? Ngươi thậm chí vì nàng khởi binh, vậy không chứng minh nàng ta với ngươi mà nói, là vô cùng quan trọng sao?" Nàng thậm chí cho là hắn yêu cô gái kia .
"Đối với ta mà nói, nàng ta là rất quan trọng, thế nhưng không gọi yêu, ta đối với Yên Nhu chỉ có tình huynh muội, đối với nàng mới là tình yêu nam nữ."
"Đối với ta mà nói, nàng ta rất quan trọng, thế nhưng không gọi yêu, ta đối với Yên Nhu chỉ có tình huynh muội, đối với nàng mới là tình yêu nam nữ."
"Không thể nào, không thể nào. . . . . . Ngươi thậm chí còn tàn nhẫn muốn ta tham gia đám cưới của ngươi, làm sao ngươi có thể. . . . . ." Túc Tử Nguyệt lắc đầu liên tục.
Viêm Hoàng nghiêng người hôn nàng, ý đồ muốn dùng thâm tình hôn nàng, để cho nàng hiểu lòng của hắn rất chân thành, một lát sau hắn mới thoáng lui, trong con mắt màu tím chở đầy thu tình.
"Nàng không biết ta rất sợ mất đi nàng, nàng không biết mười mấy ngày nay , một tấc cũng không rời nàng, ở bên cạnh nàng khổ sở canh giữ, nàng biết không? Ta thật sự vô cùng sợ mất đi nàng, nếu như không có nàng, vậy ta tất nhiên cũng sẽ theo nàng, . . . . ."
Túc Tử Nguyệt nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, nàng không thể nào tin nổi, nàng có thể có được lòng hắn, khi hắn tổn thương nàng nhiều lần như vậy, nàng còn có thể tin tưởng hắn cái gì?
"Ta không tin, ta không tin. . . . . ." Hắn làm sao có thể cho nàng thật lòng? Nàng đã thử dò xét, lấy được cũng chỉ là đau lòng, làm sao có thể tỉnh dậy, hắn liền dâng lên chân tình? Nàng không tin, nhất định chỉ là giấc mộng —— một giấc mơ đẹp.
"Như thế nào nàng mới nguyện ý tin tưởng ta?" Viêm Hoàng có chút gấp rồi, hắn thật lòng nàng không tin, hắn nên làm như thế nào?
Mặc cho lệ rơi chảy, Túc Tử Nguyệt xoay người lại không muốn nhìn lại hắn, sợ tâm sẽ đau hơn.
Viêm Hoàng nhìn nàng cự tuyệt, môi cương nghị nâng lên cười khổ, hắn đứng lên, lấy ra chủy thủ tùy thân, hướng cổ tay trái của mình cắt, rồi sau đó giơ tay tới trước mắt nàng, khiến máu tươi nhiễm đỏ cái mền màu trắng.
"Là ta thiếu nàng , vậy thì trả lại cho nàng, như vậy có đủ hay không?" Hắn không biết được mình có thể vì tình yêu mà cuồng nhiệt, hiện nay hắn biết rồi, biết mình thì ra cũng là người ——một người có máu, có thịt, có tình cảm, mà tất cả là bởi vì nàng.
"Ngươi điên rồi!" Túc Tử Nguyệt giùng giằng bò dậy, cầm tay trái hắn vẫn đang ứa máu kêu khóc.
"Có đủ hay không? Không đủ khiến nàng tha thứ cho ta, ta có thể cho nàng nhiều hơn. . . . . ." Viêm Hoàng cầm lên chủy thủ liền muốn cắt đi.
"Không...không nên, van cầu ngươi không cần như vậy, van cầu ngươi. . . . . ." Túc Tử Nguyệt dùng cái mền che tay của hắn thật chặt , hi vọng máu ngừng chảy ra.
"Tin tưởng ta, ta thật sự yêu nàng, tin tưởng ta." Viêm Hoàng lần nữa hướng nàng xác nhận tâm ý của mình, chỉ mong chờ nàng có thể tin tưởng.
"Thiếp tin, thiếp tin tưởng chàng, van cầu chàng không cần như vậy." Đao kia cắt trên tay hắn, lại giống như là đâm vào trong lòng nàng .
(hết giận rồi, thế là gương vỡ lại lành rồi nha, tung bông)
Viêm Hoàng vứt bỏ chủy thủ trong tay, giơ tay lên lau mặt của nàng, nhẹ nhàng nói với nàng: "Nàng đau lòng sao?"
Túc Tử Nguyệt khóc gật đầu, rất dùng sức, rất dùng sức gật đầu.
"Nàng có biết, khi ta thấy nàng trong biển máu thì ta so với nàng hiện tại đau hơn mấy phần? Cũng không cần làm như vậy, cũng đừng làm vậy nữa. . . . . ." Viêm Hoàng nhẹ nhàng hôn trán của nàng.
"Thiếp. . . . . ." Túc Tử Nguyệt nghẹn ngào nói không ra lời.
"Hừ, hãy nghe ta nói, nàng muốn tình cảm thủy chung, ta cho nàng; nàng muốn ta chỉ có thể có nàng, ta cũng đồng ý, nhưng nàng phải đồng ý; vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên cạnh ta, được không?" Lòng bàn tay của hắn dịu dàng vuốt ve da thịt ấm áp của nàng, vành mắt hắn cảm động hồng hồng, nàng chân chân thật thật còn sống và đang ở trong ngực hắn.
Nhìn vành mắt hắn đỏ, bộ dáng thâm tình, Túc Tử Nguyệt cười, nàng biết mình rốt cuộc không cần sợ sẽ mất đi hắn.
"Chàng sẽ yêu thiếp trọn đời trọn kiếp?" Trán của nàng nhẹ nhàng chạm vào hắn .
"Không, ta muốn yêu nàng đời đời kiếp kiếp." Viêm Hoàng chóp mũi khẽ chạm vào nàng.
"Thiếp rất xảo quyệt, tính khí lại không tốt, lão yêu với chàng gây gổ, có lúc còn có thể cố tình gây sự, như vậy. . . . . . chàng còn yêu thiếp không?" Túc Tử Nguyệt đưa tay ra vừa nói vừa đếm khuyết điểm của mình.
"Ta biết rõ, những thứ này ta đều biết, ta chính là thích nàng xảo quyệt, chính là thích nàng xấu tính, ta cũng vậy yêu nàng, người cả gan cùng ta cãi vả, trùng hợp cố tình gây sự, ta cũng vậy có thể tiếp nhận, vô luận như thế nào, ta nhất định muốn nàng."
Túc Tử Nguyệt cười đến rất thỏa mãn, nàng nhẹ nhàng đưa lên môi đỏ mọng, tuyên cáo khế ước hai người thành lập.
Đại kết cục
Đoàn người đang lẫn nhau nói lời từ biệt , mọi người trên mặt đều là nụ cười vui sướng .
"Hải Tuyển, ngươi phải chăm sóc muội ta, nàng nếu bị uất ức, ta nhất định cùng ngươi tính sổ." Viêm Hoàng ôm giai nhân yêu thích, hôm nay đã học được như thế nào" Trên mặt nụ cười" đối đãi người.
"Yên tâm đi, ngược lại ngươi phải chăm sóc tốt chị dâu nhỏ, vị này mới vừa phục hồi như cũ bằng không đã có thể một người bệnh, hai người khổ sao." Dứt lời, còn có hàm nghĩa khác liếc một cái hai người giống nhau vải trắng bao quanh tay trái.
Yên Nhu nhẹ nhàng đẩy Hải Tuyển một cái, muốn hắn đừng nhạo báng người nữa.
"Chị dâu, nàng phải hảo hảo dưỡng thương, như vậy hoàng ca mới không cần nữa lo lắng."
"Yên tâm đi, ta rất tốt." Mặc dù đã biết Yên Nhu có cuộc sống khá hơn, nhưng nàng vẫn là đối với khuôn mặt xinh đẹp của Yên Nhu cảm thấy than thở.
"Vậy chúng ta nên cáo từ." Hải Tuyển đỡ giai nhân đi lên xe ngựa.
"Chúng ta đi." Yên Nhu hướng mọi người phất tay.
"Nhớ, rãnh rỗi mang Yên Nhu trở lại đi một chút." Viêm Huyên không quên ở phía sau kêu.
"Được rồi." Hải Tuyển đáp lời, liền bỏ màn vải xuống, phân phó phu xe hướng"Thủy quốc" đi đến.
Viêm Hoàng, Viêm Huyên hai huYên Nhuh đệ cùng với Túc Tử Nguyệt và"Tiên tri" , đều ở phía sau đưa mắt nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Túc Tử Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt Viêm Hoàng còn đang phương xa, lấy khuỷu tay đụng ngực của hắn.
"Yên Nhu đẹp như thế, ngươi bỏ qua nàng không cảm thấy đáng tiếc?"
"Nếu không như thế nào, muốn ta đoạt về nàng?" Viêm Hoàng gảy nhẹ lông mày, biết tiểu nữ nhân này bệnh đa nghi lại tái phát.
"Ngươi dám?" Túc Tử Nguyệt quắc mắt trừng mi nhìn chằm chằm Viêm Hoàng.
"Yên tâm đi, ta không phải đã nhận nàng làm nghĩa muội rồi sao? Đối với ta mà nói, nàng ta chỉ là muội muội thôi." Viêm Hoàng liên tục bảo đảm.
"Ừ." Túc Tử Nguyệt rất nhanh lại khôi phục nụ cười ngọt ngào, nàng biết tại nơi này mình rất hạnh phúc.
Cha, cha, con rất hạnh phúc, con thật sự vô cùng hạnh phúc, cám ơn người đưa con tới nơi đây, cám ơn người để cho con gặp hắn. . . . . . Túc Tử Nguyệt lòng đầy cảm kích, chỉ hy vọng những tin tức này, có thể truyền về cho cha nàng.
"Vương bộ dáng thế kia, về sau rất khó làm người ta sợ !" Viêm Huyên tầm mắt đặt ở trên người hai người tương thân tương ái .
"Đây cũng là chuyện tốt, đúng không?" "Tiên tri" cười cười cất bước rời đi.
Viêm Huyên lắc đầu nhìn cô dâu mới còn đang nói chuyện yêu đương , hắn hoài nghi Viêm Hoàng như vậy, thật sự có tương đối tốt sao? Đúng á, là giống người một chút, ít nhất không hề có khuôn mặt lạnh băng, nhưng vẻ mặt của Viêm Hoàng như vậy, có chút không quen.
Không sao, nói tóm lại, lúc này không có chuyện lớn xảy ra, đối với cái này dạng tình tiết có chút ghê tởm, hắn còn có thể chịu được ! Mang theo nụ cười thỏa mãn, Viêm Huyên từ từ cách xa đôi người tình kia.
Ngoài ra, một thời không khác, Túc Dịch, khi biết bọn họ có một kết cục hạnh phúc, tỉnh táo đi khỏi rừng núi tu hành, hắn biết nhiệm vụ của mình đã thuận lợi đạt thành, có thể lui thân được rồi.
--- ------oOo---- -----
TOÀN VĂN HOÀN
Từ ngày cãi nhau, hắn không có tới tìm nàng.
Đúng vậy, nàng đã sớm nghe tên kia nói nữ nhân ấy dịu dàng như thế nào, biết rõ đạo lý ra sao. . . . . . Cho nên, có thể vì vậy mà hắn sẽ không nhớ nữ nhân luôn la lối om sòm như nàng? Khóe môi xinh đẹp nhếch lên nụ cười khổ sở.
"Cô nương, người ăn một chút đi, tiếp tục như vậy nữa, thân thể người sẽ không chịu nổi." Bảo Nhi bưng chén cháo nghĩ dụ nàng ăn, nhưng Túc Tử Nguyệt không để ý.
"Cô nương, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, nhìn bộ dáng người kìa, làm sao tham gia đám cưới vương. . . . . ."
Đám cưới? Hắn đám cưới? Ánh mắt Túc Tử Nguyệt chuyển đến trên trên người Bảo Nhi.
"Ngươi nói gì?" Túc Tử Nguyệt khó khăn mở miệng hỏi .
"Cô nương, người hồi hồn rồi sao?" Bảo Nhi thật vui vẻ kêu.
"Ta hỏi ngươi, ngươi mới vừa nói gì?" Túc Tử Nguyệt nắm chặt tay Bảo Nhi, không quan tâm sẽ làm lật chén cháo nóng hổi kia.
"Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ là nói, người phải dưỡng thân thể tốt một chút, nếu không đợi đến lúc tham gia hôn lễ vương thì không đẹp." Sao cô nương là lạ?
"Ai nói ta muốn tham gia?" Lòng của nàng vắt thành một cục, đau đến nàng cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn.
"Là vương nói ." Bảo Nhi đáp lời.
Túc Tử Nguyệt vô lực rũ tay xuống, không nhìn Bảo Nhi nữa , nàng nhỏ giọng ra lệnh : "Đi ra ngoài."
Nàng không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, không muốn nghe đến bất kỳ âm thanh gì, nàng chỉ muốn một người yên lặng. . . . . .
"Cô nương?" Bảo Nhi lo sợ nhìn dung nhan Túc Tử Nguyệt tái nhợt.
"Ngươi đi ra ngoài được không?" Túc Tử Nguyệt ngã vào giường, đem gương mặt vùi vào cái mền, không muốn nghe bất kỳ âm thanh gì.
"Vâng" Bảo Nhi thu dọn mọi thứ, liền vội vàng lui ra, vội vàng bẩm báo.
Cho đến khi trong phòng khôi phục yên tĩnh lần nữa, nàng mới cho phép mình khóc lên. Ngoan độc, hắn thật ngoan độc! Đả thương nàng còn không ngại thiếu, lại còn muốn nàng tham gia đám cưới hắn.
"Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy? Sao ngươi có thể. . . . . ."
Nếu như yêu một người phải khổ sở như vậy, nàng tình nguyện không yêu, nếu như nàng đã không cách nào né ra, như vậy nàng có nên tìm giải thoát hay không?
"Cha, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Nàng không có cách nào dũng cảm nữa, thật không có biện pháp.
Chậm rãi ngồi dậy, nàng rời giường, đi tới trước gương đồng, vươn tay, vuốt dung nhan tái nhợt trong kính, nàng cười thê lương.
"Cha, người nói đúng, cá tính của con thật quá mức cực đoan, cho nên con nếu không chiếm được, như vậy có thể lựa chọn không thấy được chứ?"
"Viêm Hoàng a Viêm Hoàng, ngươi nói, trừ phi chết, mới bằng lòng buông ta ra sao?"
Trừ phi chết à. . . . . . Túc Tử Nguyệt kéo một cái ghế giơ cao gõ hướng gương đồng, kính lập tức vỡ thành từng mãnh, như lòng của nàng, nàng khom người xuống, run rẩy nhặt lên một mảnh thủy tinh, nàng nhìn cổ tay tay trái của mình cùng miếng thủy tinh.
"Chết rồi, ngươi cũng sẽ không ràng buộc. . . . . . Sẽ không. . . . . ." Thủy tinh sắc bén khứa một đường lên cổ tay, tạo ra một vệt đỏ dài kinh người, nhưng nàng không quan tâm, nàng một lần lại một lần vẫn bất động nhìn vết thương.
Rất đau, thật rất đau, nhưng nàng không rõ, rốt cuộc là vết thương đau, hay là lòng đang đau đớn, không quan trọng, rất nhanh nàng sẽ không đau đớn, rất nhanh. . . . . .
"A ——" Tiếng Bảo Nhi thét chói tai truyền khắp cả tòa uyển, Viêm Hoàng giật mình bước vào trong.
Viêm Hoàng nhanh chóng vọt vào nội thất, thấy Túc Tử Nguyệt ngồi ở đó, trên đất dính đầy vết máu, tay phải của nàng vẫn nắm miếng thủy tinh, máu cũng không ngừng chảy xuống, chất lỏng màu đỏ dính đầy khuỷu tay trắng noãn. . .
"Không!" Viêm Hoàng xông tới, đánh rơi hung khí trên tay nàng, ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo, "Mau truyền thái y, mau truyền!" Âm thanh hắn điên cuồng gào thét trong đó rõ ràng có sợ hãi.
Hắn ôm nàng lên, đặt trên giường, nghĩ cách để máu ngừng chảy, tay hắn run rẩy rõ ràng hiển lộ ra hốt hoảng.
Túc Tử Nguyệt giơ tay lên, vuốt gương mặt tuấn tú tràn ngập lo lắng của hắn, sau đó nàng cười, cười đến rực rỡ, cười đến hài lòng.
"Ngươi nói. . . . . . Trừ phi chết. . . . . . Nếu không sẽ không buông tay. . . . . . Ta làm được. . . . . . Ta thật sự làm được. . . . . . Cho nên ngươi phải. . . . . . Buông tay để cho ta. . . . . . Đi. . . . . ." Nàng khó khăn nuốt nước miếng, chậm rãi nói qua.
"Không, nàng sẽ không chết, nàng không thể chết được! Ta không có chấp thuận nàng rời đi ta, nàng không thể chết!" Trong âm thanh Viêm Hoàng rống giận, có quá nhiều đau thương.
"Ta không muốn. . . . . . chịu đựng ngươi nữa. . . . . . Ràng buộc rồi. . . . . . Yêu ngươi. . . . . . Là một việc. . . . . . Mệt quá. . . . . . Mệt quá. . . . . . Ta không muốn. . . . . . Không cần. . . . . . Nếu. . . . . . Không có cách nào. . . . . . Lấy được ngươi thật. . . . . . Thật lòng. . . . . . Vậy ít nhất ta có thể chọn. . . . . . Chọn rời đi ngươi. . . . . ."
Túc Tử Nguyệt mí mắt chậm rãi đóng lại, tay nhỏ bé vuốt mặt hắn cũng rơi xuống.
"Không! Nàng không thể cứ như vậy rời đi, nàng không được!" Viêm Hoàng ôm chặt thân thể càng lúc càng lạnh lẽo của nàng, "Ta nói cho nàng, nếu như nàng dám bỏ lại ta như vậy, ta sẽ phá hủy tất cả tất cả, ta thật sự sẽ làm như vậy. . . . . ."
"Ta. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Có thể. . . . . . Giải thoát. . . . . . Rồi. . . . . ." Dứt lời, Túc Tử Nguyệt - ý thức cũng theo đó bay xa.
"Không. . . . . ." Viêm Hoàng điên cuồng rống giận.
"Vương, thái y tới, ngươi để thái y xem một chút đi." Viêm Huyên đã sớm hạy tới, hắn chỉ có thể trầm mặt nhìn một màn này.
Viêm Hoàng ngay sau đó lui ra, để thái y tiến lên dò xét, trong miệng không ngừng kêu: "Nàng nhất định phải sống lại, nếu như có cái gì, ta muốn các ngươi mọi người chôn theo!"
"Vương, không có việc gì, chúng ta chờ đáp án thái y thôi." Viêm Huyên thấy Viêm Hoàng giận dữ, kéo hắn ra bên ngoài sảnh, tránh hắn ảnh hưởng đến thái y làm việc.
Một lát sau, thái y mới mệt đi ra, hướng Viêm Hoàng bẩm báo tình trạng.
"Bẩm báo vương, vị cô nương này thân thể thật sự rất suy yếu, hơn nữa lại mất máu quá nhiều, sợ rằng. . . . . ." Mặt thái y lộ vẻ khó khăn lắc đầu một cái.
"Ngươi nói cái gì?" Viêm Hoàng một thanh xách lão thái y lên, đôi mắt khát máu dọa sợ thái y.
"Vương. . . . . ."
" Nếu không cứu nàng sống được, ta liền muốn mọi người chôn theo." Ánh lửa màu tím nhẹ nhàng vây quanh thân thể Viêm Hoàng.
"Vương. . . . . . Xin tha mạng. . . . . ." Tất cả nô bộc, thị vệ quỳ đầy đất, liền lão thái y cũng bị sợ đến liều chết cầu cạnh.
"Không cần nhiều lời, còn không nhanh đưa thuốc lên."
"Đúng, đúng, lão thân lập tức sai người đi làm." Thật vất vả Viêm Hoàng mới buông lỏng tay, lão thái y lập tức thoát ra ngoài phòng, sai người sắc thuốc đi.
Viêm Huyên lắc đầu nhìn Viêm Hoàng gần như điên cuồng, trong lòng có rất nhiều cảm thán. Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như thế? Vương nếu có thể sớm ngày biết được tâm ý của mình, cũng sẽ không đến mức này.
"Tiên tri" a"Tiên tri" , mệnh sách có nói chuyện không may không? Lão ngài giờ phút này lại đi đâu chứ? Hi vọng tiểu cô nương này không có việc gì, nếu không theo tính tình Viêm Hoàng, sẽ đại khai sát giới , aizz. . . . . .
***
Yên Nhu đi cùng Viêm Huyên, lần đầu tiên đến hoa uyển dò hỏi, không có dụng ý khác, chỉ là muốn xem một chút cô gái có thể làm hoàng ca cả kinh thất sắc , không phải là thu oán quan tình, nàng cũng chỉ muốn biết, là ai lại có khả năng lớn như vậy, có thể thay đổi Viêm Hoàng? Nàng chân thành bội phục người kia.
Hai người bọn họ đi vào trong phòng, thấy chính là Viêm Hoàng mớm thuốc, Yên Nhu không khỏi kinh ngạc, mặc dù hoàng ca thương nàng, cũng chưa từng thấy hắn hết lòng che chở như thế, khóe môi xinh đẹp lộ ra nụ cười lúm đồng tiền mê người.
"Cầu xin nàng, uống thuốc đi. . . . . ."
"Cầu xin nàng, uống thuốc đi. . . . . ."
Viêm Hoàng nhìn miệng nàng không ngừng tràn thuốc ra ngoài, hắn cực kỳ nóng nảy, đã mười ngày, nàng chưa tỉnh lại, nếu không phải còn có mạch tượng hơi yếu, hắn cơ hồ cho là nàng đã chết.
"Nàng tỉnh lại đi, tỉnh lại liếc ta một cái, chỉ cần nàng chịu tỉnh lại, cái gì ta cũng đồng ý nàng, chỉ cần nàng mở mắt ra. . . . . ." Hắn mấy ngày liên tiếp canh giữ ở bên người nàng, nhưng bất luận hắn gọi thế nào, nàng cũng không chịu đáp lại hắn.
Nhìn thấy hoàng ca tình sâu như vậy , Yên Nhu cảm động muốn rơi lệ, nàng bước nhẹ tiến lên, vỗ vỗ bờ vai Viêm Hoàng .
"Hoàng ca, chúng ta nên giải trừ hôn ước thôi." Nàng không phải muốn trở thành người vĩ đại, chỉ vì nàng biết chỉ có nữ nhân đang nằm trên giường này là mới thích hợp với hoàng ca, nàng không xứng với huynh ấy, cả người của nàng đã không tinh khiết rồi, nàng quyến luyến là lồng ngực một người đàn ông khác, cho nên nàng muốn giải thoát cho tất cả mọi người.
Viêm Hoàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Yên Nhu, ngay sau đó lại đem tầm mắt quay về trên người Túc Tử Nguyệt.
"Hoàng ca, ca biết tại sao muội muốn đào hôn không? Bởi vì muội không cảm thấy ca thật lòng yêu thích muội, ít nhất không giống như ca đối với nữ nhân này, rất thắm thiết, thâm tình, còn đối với muội, ca chẳng qua là tình cảm huynh muội mà thôi, nhưng ca đối với nàng ấy, là tình yêu giữa nam nữ , lòng của ca ở trên người nàng, mà. . . . . . muội cũng yêu người khác rồi, cho nên hãy để mọi người được giải thoát thôi."
Viêm Hoàng đối với lời nói của Yên Nhu một phen có lĩnh ngộ. Đúng vậy, sớm nên để tất cả mọi người tự do, hắn đối với Yên Nhu cho tới bây giờ cũng chưa có cảm giác như vậy, có đúng là chỉ có nàng không. . . . . . Thế nhưng hắn lại có tất cả tình cảm, là hắn đả thương nàng, chẳng trách nàng nói thương hắn rất vất vả. . . . . . Đây tất cả đều do hắn tạo thành.
Viêm Huyên đưa tay đè lại vai Viêm Hoàng đang có chút phát run , hắn không biết nên nói những gì, chỉ có thể im lặng dùng hành động mà an ủi.
"Bẩm báo vương, 『 tiên tri 』 cùng vương của『 Thủy quốc 』 cầu kiến." Ngoài cửa truyền tới âm thanh.
"Vào đi." Viêm Hoàng dẫn đầu đi ra, sau đó là Viêm Huyên , chỉ thấy Yên Nhu nửa bước cũng không động.
"Tham kiến vương." "Tiên tri" cung kính tham bái.
"Đã lâu không gặp." vương "Thủy quốc" —— Hải Tuyển theo lễ nghi chào hỏi.
"Có chuyện gì?" Viêm Hoàng không cho là Hải Tuyển đã quên, trước đó vài ngày hai nước giao chiến.
"Vì đón nữ nhân của ta về, cũng vì cứu nữ nhân của ngươi , vì vậy ta tới cầu kiến."
Lời nói Hải Tuyển truyền vào trong tai Yên Nhu, thân thể nàng phát run đi ra, mắt đẹp oán hận nhìn người yêu.
"Ngươi. . . . . . Không phải không cần ta sao ?" Nàng vẫn cho là, hắn trả nàng lại cho hoàng ca, là bởi vì hắn chán ghét nàng.
"Ta làm sao có thể không cần nàng? Nàng. . . . . ." Hải Tuyển lời tâm tình còn chưa nói hết, đã bị người cắt đứt.
"Các ngươi hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi nói ngươi có thể cứu người?" Viêm Hoàng chặn lại tầm mắt hai người nhìn nhau , hắn nóng nảy vì có thể cứu Túc Tử Nguyệt được hay không.
"Đương nhiên là nắm chặt mới dám cầu kiến, muốn ta cứu nữ nhân của ngươi, có thể, chỉ là ngươi phải đồng ý điều kiện của ta trước." Hải Tuyển đôi tay ôm ngực nói.
"Ngươi muốn cái gì?"
"Ta muốn Yên Nhu, cho nên ngươi phải giải trừ hôn ước giữa các ngươi."
"Chỉ cần Yên Nhu chịu đi theo ngươi, ta không có ý kiến, hiện tại, ngươi có thể cứu người chưa?"
Hải Tuyển không ngờ Viêm Hoàng sẽ dễ dàng đồng ý như thế, nhưng mà hắn rất nhanh móc từ trong ngực ra một bình thuốc, giao cho Viêm Hoàng.
"Để cho nàng nuốt vào, không tới chốc lát nàng sẽ tỉnh táo lại, " Hải Tuyển bảo đảm nói.
Viêm Hoàng vừa lấy đan dược, lập tức chạy trở về bên cạnh Túc Tử Nguyệt, hoàn toàn không quan tâm có vài đôi mắt ngó nhìn phía sau.
Hải Tuyển ôm mỹ nhân mình yêu thích trở về, không khỏi buồn bực nói: "Quái, hắn nếu yêu nữ nhân kia sâu như vậy, ban đầu vì sao tốn công tốn sức đem nàng bắt trở lại?"
"Thì ra thời gian này không thấy bóng dáng『 tiên tri 』, là đến 『 Thủy quốc 』 tìm viện binh." Viêm Huyên hiểu rõ gật đầu.
"Chuyện này rất khó lý giải, nhưng nếu may mắn cởi ra, nhất định là lương duyên." Lời "Tiên tri" nói làm người ta cái hiểu cái không rồi quay người rời đi.
Viêm Huyên lẩm bẩm nhớ tới lời "Tiên tri", biết chân lý trong đó, liền vỗ tay cười lớn rời đi, xem ra phải làm không khí khá hơn một chút mới được.
Hải Tuyển ôm giai nhân, không rõ chân tướng nhìn về hai người trước sau rời đi.
"Bọn họ là đang tính cái gì bí hiểm sao?"
"Bọn họ luôn luôn như thế, thay vì quan tâm bọn hắn, ta thà đặt tâm tư trên người." Yên Nhu nghiêm túc nói.
"Ha ha ha. . . . . . Đó là chuyện nhà của người ta, nàng cùng với ta tương đối thỏa đáng." Hải Tuyển lôi kéo giai nhân không thuận theo , quyết định đến"Viêm quốc" du ngoạn.
***
Viêm Hoàng chăm chú nhìn Túc Tử Nguyệt còn đang hôn mê, mong đợi nàng có thể từ trong mộng tỉnh lại.
"Đáng chết, Hải Tuyển sẽ không lừa ta chứ?" Hắn rõ ràng đã cho nàng uống đan dược, tại sao nàng vẫn
"Ưm. . . . . ."chưa tỉnh lại?
Một tiếng ưm nho nhỏ trong miệng tự Túc Tử Nguyệt truyền ra, Viêm Hoàng lo lắng tiến lên ngó nhìn.
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, nhanh lên một chút tỉnh lại. . . . . ." Viêm Hoàng liên tiếp kêu lên .
Là ai kêu nàng? Âm thanh kia rất quen thuộc, nhưng không thể nào, hắn chưa từng như thế kêu nàng êm ái như vậy . . . . . . Chậm rãi mở ra cặp mắt mờ mịch, nàng men theo âm thanh thấy được Viêm Hoàng thâm tình khẩn thiết .
Không, nàng nhất định là nhìn lầm rồi, nàng lần nữa nhắm mắt, cho rằng mình thấy được ảo mộng.
"Tỉnh lại, không cho phép nàng ngủ tiếp, ta không cho. . . . . ." Viêm Hoàng vỗ nhẹ gương mặt Túc Tử Nguyệt.
Thật sự là hắn? ! Túc Tử Nguyệt lập tức mở to cặp mắt, trừng mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt.
Chẳng lẽ nàng không có chết? Túc Tử Nguyệt nâng lên tay trái đau đớn, vải màu trắng cuốn lấy vết thương của nói, này rõ ràng là cảm giác đau, tự nói với mình —— nàng vẫn còn sống.
Nàng thế nhưng không có chết? ! Chẳng lẽ nàng nhất định trốn không thoát hắn sao? Hơi nước chậm rãi theo khóe mắt rơi xuống.
"Tại sao? Tại sao muốn cứu sống ta?" Hắn thật là tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn, tại sao không chịu buông tha nàng? Nàng không có biện pháp tận mắt nhìn hắn cưới người khác làm vợ, làm bạn cả đời , hắn làm sao lại phải không chịu thả nàng?
"Đừng khóc, cầu xin nàng đừng khóc." Tuy mất mà được, hắn nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng chịu nở nụ cười.
"Ngươi thật tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn. . . . . ." Nàng cầu chỉ là một loại giải thoát, hắn vì sao không chịu cho?
"Đúng, đều là ta sai lầm, là ta thương nàng quá sâu, cho ta cơ hội, để cho ta có thể dùng yêu thương bồi thường sai lầm, được không?" Viêm Hoàng nhẹ nhàng hôn lên tóc của nàng.
"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Ngươi không phải là muốn cưới người khác làm vợ. . . . . ." Túc Tử Nguyệt khó có thể tin nhìn hắn.
"Không có, không có, trừ nàng, ai ta không muốn!" Viêm Hoàng vội vàng hướng nàng bảo đảm.
"Nhưng là . . . . . ." Nàng nhớ hắn nói qua muốn thành hôn mà?
"Không có nhưng nhị gì hết, cho dù có tiệc cưới, vậy cũng sẽ là ta cùng nàng ."
"Vậy nàng ta sẽ như thế nào? Ngươi đã nói nàng là trách nhiệm của ngươi." Túc Tử Nguyệt không thể tin được hắn sẽ làm như vậy.
"Từ nay về sau, nàng ta sẽ là trách nhiệm của người khác, không còn là của ta." Viêm Hoàng hôn trán của nàng, hôn mắt của nàng.
"Tại sao? Ngươi thậm chí vì nàng khởi binh, vậy không chứng minh nàng ta với ngươi mà nói, là vô cùng quan trọng sao?" Nàng thậm chí cho là hắn yêu cô gái kia .
"Đối với ta mà nói, nàng ta là rất quan trọng, thế nhưng không gọi yêu, ta đối với Yên Nhu chỉ có tình huynh muội, đối với nàng mới là tình yêu nam nữ."
"Đối với ta mà nói, nàng ta rất quan trọng, thế nhưng không gọi yêu, ta đối với Yên Nhu chỉ có tình huynh muội, đối với nàng mới là tình yêu nam nữ."
"Không thể nào, không thể nào. . . . . . Ngươi thậm chí còn tàn nhẫn muốn ta tham gia đám cưới của ngươi, làm sao ngươi có thể. . . . . ." Túc Tử Nguyệt lắc đầu liên tục.
Viêm Hoàng nghiêng người hôn nàng, ý đồ muốn dùng thâm tình hôn nàng, để cho nàng hiểu lòng của hắn rất chân thành, một lát sau hắn mới thoáng lui, trong con mắt màu tím chở đầy thu tình.
"Nàng không biết ta rất sợ mất đi nàng, nàng không biết mười mấy ngày nay , một tấc cũng không rời nàng, ở bên cạnh nàng khổ sở canh giữ, nàng biết không? Ta thật sự vô cùng sợ mất đi nàng, nếu như không có nàng, vậy ta tất nhiên cũng sẽ theo nàng, . . . . ."
Túc Tử Nguyệt nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, nàng không thể nào tin nổi, nàng có thể có được lòng hắn, khi hắn tổn thương nàng nhiều lần như vậy, nàng còn có thể tin tưởng hắn cái gì?
"Ta không tin, ta không tin. . . . . ." Hắn làm sao có thể cho nàng thật lòng? Nàng đã thử dò xét, lấy được cũng chỉ là đau lòng, làm sao có thể tỉnh dậy, hắn liền dâng lên chân tình? Nàng không tin, nhất định chỉ là giấc mộng —— một giấc mơ đẹp.
"Như thế nào nàng mới nguyện ý tin tưởng ta?" Viêm Hoàng có chút gấp rồi, hắn thật lòng nàng không tin, hắn nên làm như thế nào?
Mặc cho lệ rơi chảy, Túc Tử Nguyệt xoay người lại không muốn nhìn lại hắn, sợ tâm sẽ đau hơn.
Viêm Hoàng nhìn nàng cự tuyệt, môi cương nghị nâng lên cười khổ, hắn đứng lên, lấy ra chủy thủ tùy thân, hướng cổ tay trái của mình cắt, rồi sau đó giơ tay tới trước mắt nàng, khiến máu tươi nhiễm đỏ cái mền màu trắng.
"Là ta thiếu nàng , vậy thì trả lại cho nàng, như vậy có đủ hay không?" Hắn không biết được mình có thể vì tình yêu mà cuồng nhiệt, hiện nay hắn biết rồi, biết mình thì ra cũng là người ——một người có máu, có thịt, có tình cảm, mà tất cả là bởi vì nàng.
"Ngươi điên rồi!" Túc Tử Nguyệt giùng giằng bò dậy, cầm tay trái hắn vẫn đang ứa máu kêu khóc.
"Có đủ hay không? Không đủ khiến nàng tha thứ cho ta, ta có thể cho nàng nhiều hơn. . . . . ." Viêm Hoàng cầm lên chủy thủ liền muốn cắt đi.
"Không...không nên, van cầu ngươi không cần như vậy, van cầu ngươi. . . . . ." Túc Tử Nguyệt dùng cái mền che tay của hắn thật chặt , hi vọng máu ngừng chảy ra.
"Tin tưởng ta, ta thật sự yêu nàng, tin tưởng ta." Viêm Hoàng lần nữa hướng nàng xác nhận tâm ý của mình, chỉ mong chờ nàng có thể tin tưởng.
"Thiếp tin, thiếp tin tưởng chàng, van cầu chàng không cần như vậy." Đao kia cắt trên tay hắn, lại giống như là đâm vào trong lòng nàng .
(hết giận rồi, thế là gương vỡ lại lành rồi nha, tung bông)
Viêm Hoàng vứt bỏ chủy thủ trong tay, giơ tay lên lau mặt của nàng, nhẹ nhàng nói với nàng: "Nàng đau lòng sao?"
Túc Tử Nguyệt khóc gật đầu, rất dùng sức, rất dùng sức gật đầu.
"Nàng có biết, khi ta thấy nàng trong biển máu thì ta so với nàng hiện tại đau hơn mấy phần? Cũng không cần làm như vậy, cũng đừng làm vậy nữa. . . . . ." Viêm Hoàng nhẹ nhàng hôn trán của nàng.
"Thiếp. . . . . ." Túc Tử Nguyệt nghẹn ngào nói không ra lời.
"Hừ, hãy nghe ta nói, nàng muốn tình cảm thủy chung, ta cho nàng; nàng muốn ta chỉ có thể có nàng, ta cũng đồng ý, nhưng nàng phải đồng ý; vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên cạnh ta, được không?" Lòng bàn tay của hắn dịu dàng vuốt ve da thịt ấm áp của nàng, vành mắt hắn cảm động hồng hồng, nàng chân chân thật thật còn sống và đang ở trong ngực hắn.
Nhìn vành mắt hắn đỏ, bộ dáng thâm tình, Túc Tử Nguyệt cười, nàng biết mình rốt cuộc không cần sợ sẽ mất đi hắn.
"Chàng sẽ yêu thiếp trọn đời trọn kiếp?" Trán của nàng nhẹ nhàng chạm vào hắn .
"Không, ta muốn yêu nàng đời đời kiếp kiếp." Viêm Hoàng chóp mũi khẽ chạm vào nàng.
"Thiếp rất xảo quyệt, tính khí lại không tốt, lão yêu với chàng gây gổ, có lúc còn có thể cố tình gây sự, như vậy. . . . . . chàng còn yêu thiếp không?" Túc Tử Nguyệt đưa tay ra vừa nói vừa đếm khuyết điểm của mình.
"Ta biết rõ, những thứ này ta đều biết, ta chính là thích nàng xảo quyệt, chính là thích nàng xấu tính, ta cũng vậy yêu nàng, người cả gan cùng ta cãi vả, trùng hợp cố tình gây sự, ta cũng vậy có thể tiếp nhận, vô luận như thế nào, ta nhất định muốn nàng."
Túc Tử Nguyệt cười đến rất thỏa mãn, nàng nhẹ nhàng đưa lên môi đỏ mọng, tuyên cáo khế ước hai người thành lập.
Đại kết cục
Đoàn người đang lẫn nhau nói lời từ biệt , mọi người trên mặt đều là nụ cười vui sướng .
"Hải Tuyển, ngươi phải chăm sóc muội ta, nàng nếu bị uất ức, ta nhất định cùng ngươi tính sổ." Viêm Hoàng ôm giai nhân yêu thích, hôm nay đã học được như thế nào" Trên mặt nụ cười" đối đãi người.
"Yên tâm đi, ngược lại ngươi phải chăm sóc tốt chị dâu nhỏ, vị này mới vừa phục hồi như cũ bằng không đã có thể một người bệnh, hai người khổ sao." Dứt lời, còn có hàm nghĩa khác liếc một cái hai người giống nhau vải trắng bao quanh tay trái.
Yên Nhu nhẹ nhàng đẩy Hải Tuyển một cái, muốn hắn đừng nhạo báng người nữa.
"Chị dâu, nàng phải hảo hảo dưỡng thương, như vậy hoàng ca mới không cần nữa lo lắng."
"Yên tâm đi, ta rất tốt." Mặc dù đã biết Yên Nhu có cuộc sống khá hơn, nhưng nàng vẫn là đối với khuôn mặt xinh đẹp của Yên Nhu cảm thấy than thở.
"Vậy chúng ta nên cáo từ." Hải Tuyển đỡ giai nhân đi lên xe ngựa.
"Chúng ta đi." Yên Nhu hướng mọi người phất tay.
"Nhớ, rãnh rỗi mang Yên Nhu trở lại đi một chút." Viêm Huyên không quên ở phía sau kêu.
"Được rồi." Hải Tuyển đáp lời, liền bỏ màn vải xuống, phân phó phu xe hướng"Thủy quốc" đi đến.
Viêm Hoàng, Viêm Huyên hai huYên Nhuh đệ cùng với Túc Tử Nguyệt và"Tiên tri" , đều ở phía sau đưa mắt nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Túc Tử Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt Viêm Hoàng còn đang phương xa, lấy khuỷu tay đụng ngực của hắn.
"Yên Nhu đẹp như thế, ngươi bỏ qua nàng không cảm thấy đáng tiếc?"
"Nếu không như thế nào, muốn ta đoạt về nàng?" Viêm Hoàng gảy nhẹ lông mày, biết tiểu nữ nhân này bệnh đa nghi lại tái phát.
"Ngươi dám?" Túc Tử Nguyệt quắc mắt trừng mi nhìn chằm chằm Viêm Hoàng.
"Yên tâm đi, ta không phải đã nhận nàng làm nghĩa muội rồi sao? Đối với ta mà nói, nàng ta chỉ là muội muội thôi." Viêm Hoàng liên tục bảo đảm.
"Ừ." Túc Tử Nguyệt rất nhanh lại khôi phục nụ cười ngọt ngào, nàng biết tại nơi này mình rất hạnh phúc.
Cha, cha, con rất hạnh phúc, con thật sự vô cùng hạnh phúc, cám ơn người đưa con tới nơi đây, cám ơn người để cho con gặp hắn. . . . . . Túc Tử Nguyệt lòng đầy cảm kích, chỉ hy vọng những tin tức này, có thể truyền về cho cha nàng.
"Vương bộ dáng thế kia, về sau rất khó làm người ta sợ !" Viêm Huyên tầm mắt đặt ở trên người hai người tương thân tương ái .
"Đây cũng là chuyện tốt, đúng không?" "Tiên tri" cười cười cất bước rời đi.
Viêm Huyên lắc đầu nhìn cô dâu mới còn đang nói chuyện yêu đương , hắn hoài nghi Viêm Hoàng như vậy, thật sự có tương đối tốt sao? Đúng á, là giống người một chút, ít nhất không hề có khuôn mặt lạnh băng, nhưng vẻ mặt của Viêm Hoàng như vậy, có chút không quen.
Không sao, nói tóm lại, lúc này không có chuyện lớn xảy ra, đối với cái này dạng tình tiết có chút ghê tởm, hắn còn có thể chịu được ! Mang theo nụ cười thỏa mãn, Viêm Huyên từ từ cách xa đôi người tình kia.
Ngoài ra, một thời không khác, Túc Dịch, khi biết bọn họ có một kết cục hạnh phúc, tỉnh táo đi khỏi rừng núi tu hành, hắn biết nhiệm vụ của mình đã thuận lợi đạt thành, có thể lui thân được rồi.
--- ------oOo---- -----
TOÀN VĂN HOÀN
/10
|