Gió đêm vi vu chậm rãi lướt qua, cuốn theo sương trắng se sắt luồn vào trong từng nếp y phục, thế nhưng Cẩm Hoa chẳng hề thấy lạnh chút nào. Những giọt mồ hôi lấm tấm phản chiếu ánh lửa lấp loáng trên vầng trán thanh tú của nàng. Ngọn roi vừa nhanh vừa hiểm như một con linh xà thoắt trái thoắt phải tấn công kẻ địch. Tiếng roi xé gió vun vút, mỗi lần mổ tới là một tên lính bị hạ. Thế nhưng, ở cách nàng không xa, mỗi lần Liễu Bá vung đao, một đệ tử trang Mai Lâm lại bị loại khỏi vòng chiến. Cẩm Hoa nóng ruột vung roi càng nhanh hơn, nhưng quân lính quá đông, hết lớp này đến lớp khác xông lên tưởng như không bao giờ dứt.
Quân đội của huyện Long Biên cùng với người trang Thụy Khuê đột nhiên xuất hiện, không nói không rằng phát lệnh tấn công, Trường Nghĩa và Cẩm Hoa hoàn toàn không kịp đề phòng. Cho nên dù hai trăm đệ tử trang Mai Lâm đều có thân thủ thuộc hạng khá, tổ chức chặt chẽ, tiến lui nhịp nhàng, nhưng với hơn nghìn binh mã có vũ trang của huyện đường Long Biên, phòng tuyến trang Mai Lâm rất nhanh bị phá vỡ. Các đệ tử Mai Lâm vừa đánh vừa lui trong tuyệt vọng, người nào cũng toàn thân đẫm máu.
Tiếng gào vừa lo lắng vừa phẫn nộ của Miêu Miêu càng làm lòng dạ Cẩm Hoa nóng như lửa đốt. Con báo vẫn bị nhốt trong chuồng, từ lúc kẻ địch tấn công, nàng chưa thể bứt ra để mở khóa cho nó được. Cẩm Hoa tăng tốc ngọn roi, đánh dạt mấy tên lính đang nhào tới, tung mình về phía Liễu Bá. Nàng không đành lòng nhìn những đệ tử Mai Lâm cứ lao đến để rồi ngã gục dưới thanh đao của Liễu Bá. Thương thế của Cẩm Hoa tuy chưa hoàn toàn bình phục, nhưng chí ít nàng cũng có thể cầm chân được Liễu Bá, trong khi đợi quân cứu viện. Thần ưng bay từ Mai Lâm đến Cối Giang mất hai khắc, thêm chừng hai khắc để anh Trường Nhân và Cảnh Khôi dẫn người đến Mai Lâm ứng cứu, tổng cộng là nửa giờ. Chỉ cần cầm cự được trong nửa giờ, viện binh ở trang Cối Giang sẽ đến.
Ngọn roi của Cẩm Hoa vừa vặn kéo một nữ đệ tử Mai Lâm tránh thoát đường đao tử thần, cứu mạng cô gái ấy trong đường tơ kẽ tóc. Liễu Bá thấy Cẩm Hoa đến, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn khác thường. Y quét đao xớt đầu một đệ tử Mai Lâm vừa xông đến, tạt ngang lưỡi đao to lớn chém vào hạ bàn Cẩm Hoa. Hai cao thủ quấn lấy nhau, đẩy cục diện trận chiến thành các cao thủ cùng cấp so tài, Cẩm Hoa và Liễu Bá, Trường Nghĩa và Liễu Nguyên Thanh, các đệ tử Mai Lâm và liên minh trang Thụy Khuê, quân đội Long Biên.
Rõ ràng, lực lượng của trang Mai Lâm kém thế hơn nhiều so với liên minh trang Thụy Khuê và quân chính quy huyện Long Biên. Đệ tử trang Mai Lâm giỏi dùng cung tên và nỏ, nhưng chiến đấu ở cự ly gần thì cung và nỏ không có đất dụng võ, vì vậy họ bị buộc phải dùng sở đoản của mình để đấu với sở trường của địch, yếu thế hơn nhiều. Võ công của Cẩm Hoa và Trường Nghĩa cũng không đủ sức đánh bại Liễu Bá và Liễu Nguyên Thanh, chỉ có thể đánh cầm chừng, đợi cứu binh từ trang Cối Giang mà thôi. Trường Nghĩa đã trúng hai chưởng của Liễu Nguyên Thanh, khóe miệng ri rỉ máu, chống đỡ càng lúc càng chật vật. Cẩm Hoa càng thê thảm hơn, trúng liền mấy đao, y phục nhuộm máu tươi loang lổ, ngọn roi càng lúc càng chậm, hoàn toàn ở thế hạ phong so với Liễu Bá. Quân đội Long Biên và thủ hạ trang Thụy Khuê đã dồn đệ tử trang Mai Lâm vào điểm phòng thủ cuối cùng, linh đường thờ tổ sư phái Hoa Lư, Cao Cảnh hầu Cao Nỗ. Đám thủ hạ trang Thụy Khuê và quân lính Long Biên đắc thắng nhìn vẻ tuyệt vọng tràn lên trong mắt những đệ tử Mai Lâm.
Đột nhiên, một tiếng gầm đầy cuồng nộ vang lên làm cho đám quân lính phải giật mình quay lưng nhìn. Một con báo to lớn dị thường có bộ lông đen nhánh như màn đêm đang nhe nang múa vuốt lao tới với tốc độ kinh người. Đám lính còn đang chưa kịp phản ứng, con báo đen đã ghim hai người xuống đất bằng bộ vuốt nhọn hoắt của mình. Có mùi máu, Miêu Miêu càng bộc lộ dã tính của loài thú săn mồi, say máu xông vào giữa đám lính cắn giết điên cuồng.
Cẩm Hoa thấy Miêu Miêu xuất hiện, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng vô hạn, tâm trạng hơi buông lỏng xuống một chút. Đối mặt với kẻ địch mạnh như Liễu Bá, chỉ một thoáng phân tâm thôi cũng đủ để trả giá đắt. Cẩm Hoa vừa buông lỏng, đao của Liễu Bá lập tức xé rách bức tường phòng thủ, quét một đường thật ngọt qua cổ tay nàng, đồng thời một chưởng dời non lấp bể phóng thẳng vào ngực nàng. Cổ tay Cẩm Hoa bị đao cứa tươm máu, cây roi tuột khỏi tay. Cẩm Hoa tuyệt vọng nghe chưởng phong táp vào mặt rát buốt. Miêu Miêu thấy chủ gặp nạn, gầm một tiếng phẫn nộ, xoãi chân xông lên trong tuyệt vọng. Cẩm Hoa biết mình không thể sống sót qua một chưởng này, tuyệt vọng quay đầu tìm Trường Nghĩa. Nàng chỉ hy vọng có thể lưu giữ hình bóng của người mình yêu, để đến kiếp sau đi tìm chàng.
Một thân ảnh quen thuộc vụt xuất hiện trước mặt nàng, nhanh như chớp vung tay gạt chưởng của Liễu Bá.
“Thúc Hiến!”
Cẩm Hoa vừa thoát khỏi bàn tay tử thần, vẫn chưa dám tin người vừa cứu mình là cậu em chồng lém lỉnh thường ngày hay làm nũng với nàng.
Hai tháng trước, Thúc Hiến không thể đỡ nổi mười đao của Liễu Bá, qua vài chiêu đã bị đánh rơi xuống hồ. Trải qua thời gian ở dưới thạch động ngầm, may mắn ngộ được thứ võ công mới, Thúc Hiến đã không còn là Thúc Hiến của ngày xưa nữa. Đây chính là cơ hội rất tốt để kiểm tra uy lực của Linh Quang Bát Nhã chưởng, cũng là trận chiến đầu tiên của Thúc Hiến sau khi rời thạch động.
Một chưởng vừa rồi của Liễu Bá đánh ra uy lực đủ dời non lấp bể, vậy mà Thúc Hiến vừa xuất hiện đã gạt được. Liễu Bá tức giận hoành đao phát chiêu Phong Quyển Liễu Tàn, chém xéo vào hông Thúc Hiến, đồng thời xuất một chưởng đánh thẳng vào ngực gã. Thúc Hiến không hoảng hốt, tung mình lên cao tránh đao, vận lực theo lối mới, phát chiêu Linh Quang Nguyệt Hạ trong Linh Quang Bát Nhã chưởng đỡ chưởng của Liễu Bá.
Hai chưởng chạm nhau nghe xịt một tiếng, Liễu Bá kinh ngạc thấy chưởng của mình mất tăm mất tích, mà Thúc Hiến vẫn ung dung như không có chuyện gì. Y tiếp tục phát một chưởng hung mãnh tấn công, nhưng chưởng vừa chạm tay Thúc Hiến, kình lực đã hóa thành hư không, giống như ném một hòn đá xuống biển vậy, không thấy tăm hơi đâu cả. Liễu Bá tuy có hơi kinh hoảng trong lòng, nhưng trận chiến này không có lối quay đầu bỏ chạy, y vận hết công lực bình sinh xông vào trận quyết đấu với Thúc Hiến, thề phải tiêu diệt gã cho bằng được.
Sự xuất hiện của Thúc Hiến phần nào cải thiện được tình hình của phe Mai Lâm. Liễu Bá bị áp chế, Cẩm Hoa được rảnh tay, lại có thêm Miêu Miêu hỗ trợ, xông vào trận thế của quân địch như hổ giữa bầy dê, chém giết không ngừng. Miêu Miêu say mùi máu điên cuồng, cùng với Cẩm Hoa mình đầy vết thương, đau đớn tận tâm can khi phải nhìn những đệ tử thân thiết của mình ngã xuống, hai hiện thân của tử thần thân nhuộm đẫm máu tươi, ánh mắt rực lửa cuồng nộ, đi đến đâu quân lính Long Biên và thủ hạ trang Thụy Khuê ngã gục đến đó. Nhưng máu của nàng càng lúc càng chảy nhiều, ngọn roi càng chậm mà kẻ địch vẫn lớp sau nối lớp trước xông lên, không để cho nàng kịp thở một hơi.
Ở bên kia, Lý Trường Nghĩa đã lãnh thêm mấy chưởng của Liễu Nguyên Thanh, miệng phun máu tươi, sắp không cầm cự thêm được nữa. Tim Cẩm Hoa như muốn rớt cả ra ngoài, nhưng chính nàng cũng không thể dẹp được những làn sóng quân địch đang ùn ùn kéo tới. Miêu Miêu tuy dũng mãnh nhưng cũng bắt đầu thấm mệt, hoang mang giữa đoàn người gươm đao sáng loáng hò hét ầm trời.
Chỉ có mặt trận của Thúc Hiến là khả quan hơn cả, gã vừa phát một chưởng trong Linh Quang Bát Nhã chưởng đánh bay đao của Liễu Bá, hai người chuyển sang giao đấu hoàn toàn bằng tay không. Liễu Bá càng đánh càng hoảng sợ, mỗi chưởng đánh ra dù vận đến toàn lực cũng không khiến đối phương hề hấn gì, chỉ như đánh vào không khí. Chưởng của Liễu Bá là chưởng dương cương, uy mạnh vô cùng nhưng cũng rất hao công lực. Liễu Bá đã thấy công lực yếu dần, nhưng Thúc Hiến dường như vẫn còn đang đùa giỡn với y, chỉ ung dung nhàn nhã hóa giải chưởng của y mà chưa thực sự tấn công chiêu nào. Đột nhiên Thúc Hiến tăng tốc, tay trái gạt chưởng của Liễu Bá, tay phải phát ra một chiêu có vẻ rất tầm thường, chưởng phong không có gió, trông rất nhẹ nhàng bình hòa. Chưởng không có gió, cũng không có lực thế kia thì đánh ra có tác dụng gì? Liễu Bá còn đang kinh nghi thì chưởng của Thúc Hiến đã tới, vỗ thẳng vào ngực Liễu Bá.
Bình.
Liễu Bá nghe lồng ngực như muốn nổ tung, phải lùi ba bước mới đứng vững được. Đó là thứ chưởng lực kỳ quái gì vậy? Chưởng không gió cũng không có lực, nhưng đánh vào lại uy lực như dời non lấp bể, rốt cuộc là thứ chưởng gì đây? Liễu Bá không có nhiều thời gian để kinh ngạc, vì song chưởng của Thúc Hiến đã lại tới, Linh Quang thủy chiếu không thấy gió, không thấy lực. Liễu Bá đã nếm mùi, không dám chậm trễ, vội vận đủ mười thành công lực lên đỡ.
Ầm.
Thân hình Liễu Bá như con diều đứt dây bắn ngược về phía sau, đập vào tường đá, đổ sụp xuống đất, không thấy đứng dậy nữa. Chính Thúc Hiến cũng không ngờ được uy lực của Linh Quang Bát Nhã chưởng lại đến mức đó, nhất thời ngây ngốc đứng sững ra đó nhìn thân thể bất động của Liễu Bá.
“Thúc Hiến!”
Tiếng kêu hoảng hốt của Cẩm Hoa kéo Thúc Hiến trở về thực tại. Gã quay đầu nhìn qua, thấy Cẩm Hoa đang tuyệt vọng nhìn về phía cửa linh đường, nơi Lý Trường Nghĩa đang liều mạng ngăn cản bước chân của Liễu Nguyên Thanh. Thúc Hiến vội vàng gạt đám quân lính đang bu lại, xông về phía linh đường.
Linh đường là nơi linh thiêng nhất của mỗi chi phái của phái Hoa Lư, là nơi thờ An Dương Vương và tổ sư Cao Cảnh hầu Cao Nỗ. Mỗi đệ tử phái Hoa Lư dù có chết cũng không được để kẻ địch bước vào linh đường nửa bước. Lý Trường Nghĩa thân đã nhuộm đầy máu, bước đi không vững nhưng thà chết cũng không để Liễu Nguyên Thanh bước tới. Lúc này, chàng không còn biết võ công gì nữa, liều mạng xông tới ôm lấy Liễu Nguyên Thanh, muốn đẩy kẻ thù ra xa linh đường. Liễu Nguyên Thanh hừ một tiếng khinh bỉ, vung quyền giáng xuống đầu Trường Nghĩa, muốn nhanh chóng kết liễu kẻ cản đường để tìm “vật ấy”. Hắn biết Lý Trường Nghĩa đã tuyệt vọng lắm rồi, nhưng hắn còn tuyệt vọng hơn. Trận chiến này Liễu Nguyên Thanh đã dốc hết toàn bộ vốn liếng tích góp hai chục năm nay, nếu thất bại, nếu không tìm được “vật ấy” thì không chỉ có hắn mà toàn gia họ Liễu, cả vợ lẫn con hắn đều chết không chỗ chôn. Một quyền này mang theo tất thảy nỗi tuyệt vọng của Liễu Nguyên Thanh, Lý Trường Nghĩa tất phải chết không nghi ngờ gì.
“Dừng tay!”
Thúc Hiến quát lớn, phát chưởng mạnh nhất trong Linh Quang chưởng tấn công Liễu Nguyên Thanh để giải vây cho Lý Trường Nghĩa. Chưởng phong ào ào quất xuống lưng Liễu Nguyên Thanh, nhưng họ Liễu chỉ nhẹ nhàng phất tay, Thúc Hiến đã bị gạt sang bên.
Liễu Nguyên Thanh không thèm để ý đến Thúc Hiến, trở khuỷu tay giáng xuống lưng Lý Trường Nghĩa một đòn. Thúc Hiến nhanh như cắt lộn người trở lại, kêu lớn:
“Liễu Nguyên Thanh, tiếp chiêu!”
Gã bật người lao tới, phát chiêu Linh Quang thủy chiếu theo lối vận công Bát Nhã. Liễu Nguyên Thanh nghe chưởng phong không có gió thì khinh thường, không thèm quay lại, tiếp tục giáng khuỷu tay xuống lưng Lý Trường Nghĩa, để mặc Thúc Hiến đánh tới, tin chắc hai chưởng này không thể làm rung một cọng lông của mình. Nhưng hắn đã lầm!
Bình.
Song chưởng của Thúc Hiến vỗ lên lưng Liễu Nguyên Thanh tựa như hai quả núi giáng xuống, uy lực không thể tưởng tượng nổi. Liễu Nguyên Thanh hoàn toàn bất ngờ, vì coi thường hai chưởng tưởng như vô hại của Thúc Hiến nên chỉ vận kình phòng thủ lấy lệ, bởi vậy ăn phải trái đắng. Thúc Hiến một chiêu đắc thủ dễ dàng là bởi gã đánh chiêu đầu bằng phương thức phát chưởng thông thường, sau đó mới phát chưởng Linh Quang Bát Nhã không có gió, khiến Liễu Nguyên Thanh coi thường mà không đề phòng. Bây giờ họ Liễu đã biết, nên Thúc Hiến phải nhân lúc hắn đang choáng váng mà tấn công liên tục mới mong có cơ hội áp chế được kẻ địch quá mạnh như vậy. Thúc Hiến lại vận lực theo lối mới, đánh ra ba chưởng Linh Quang Bát Nhã với tất cả công lực bình sinh. Thúc Hiến biết rằng, Liễu Nguyên Thanh không phải kẻ mà gã có thể chơi đùa như với Liễu Bá. Chỉ cần gã không tung hết sức một chiêu thôi là có thể mất mạng dưới tay Liễu Nguyên Thanh bất cứ lúc nào. Mỗi chiêu chạm tay Liễu Nguyên Thanh, Thúc Hiến đều nghe cánh tay mình tê rần, nhưng trước cửa linh đường, có chết gã cũng phải ngăn kẻ địch lại.
Thúc Hiến bận rộn với Liễu Nguyên Thanh, Trường Nghĩa và Cẩm Hoa đều bị thương nặng, vòng vây của quân lính cứ khép chặt dần. Với tình hình như hiện nay, chỉ cần một khắc nữa thôi, mấy trăm tên lính còn lại cũng đủ sức băm chả các đệ tử trang Mai Lâm không sót một ai. Hơn chục đệ tử trang Mai Lâm còn lại tuyệt vọng nhìn trang chủ và Cẩm Hoa, liều mạng chém bất cứ ai lại gần linh đường. Nhưng sức họ đã cạn, chỉ đành xuống suối vàng tạ tội với tổ sư mà thôi.
Đột nhiên, một đoàn quân ước chừng hơn nghìn người, giáp mũ chỉnh tề, gươm đao sáng loáng rầm rập cưỡi ngựa tiến tới. Đám quân lính Long Biên đang có mặt thì ngạc nhiên, không biết chuyện gì đang xảy ra, còn đám đệ tử trang Mai Lâm thì rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn, đồng loạt đưa gươm lên cổ chuẩn bị tự sát.
Một giọng nói trầm hùng đầy uy lực gấp gáp vang lên:
“Tất cả dừng tay!”
Quân đội của huyện Long Biên cùng với người trang Thụy Khuê đột nhiên xuất hiện, không nói không rằng phát lệnh tấn công, Trường Nghĩa và Cẩm Hoa hoàn toàn không kịp đề phòng. Cho nên dù hai trăm đệ tử trang Mai Lâm đều có thân thủ thuộc hạng khá, tổ chức chặt chẽ, tiến lui nhịp nhàng, nhưng với hơn nghìn binh mã có vũ trang của huyện đường Long Biên, phòng tuyến trang Mai Lâm rất nhanh bị phá vỡ. Các đệ tử Mai Lâm vừa đánh vừa lui trong tuyệt vọng, người nào cũng toàn thân đẫm máu.
Tiếng gào vừa lo lắng vừa phẫn nộ của Miêu Miêu càng làm lòng dạ Cẩm Hoa nóng như lửa đốt. Con báo vẫn bị nhốt trong chuồng, từ lúc kẻ địch tấn công, nàng chưa thể bứt ra để mở khóa cho nó được. Cẩm Hoa tăng tốc ngọn roi, đánh dạt mấy tên lính đang nhào tới, tung mình về phía Liễu Bá. Nàng không đành lòng nhìn những đệ tử Mai Lâm cứ lao đến để rồi ngã gục dưới thanh đao của Liễu Bá. Thương thế của Cẩm Hoa tuy chưa hoàn toàn bình phục, nhưng chí ít nàng cũng có thể cầm chân được Liễu Bá, trong khi đợi quân cứu viện. Thần ưng bay từ Mai Lâm đến Cối Giang mất hai khắc, thêm chừng hai khắc để anh Trường Nhân và Cảnh Khôi dẫn người đến Mai Lâm ứng cứu, tổng cộng là nửa giờ. Chỉ cần cầm cự được trong nửa giờ, viện binh ở trang Cối Giang sẽ đến.
Ngọn roi của Cẩm Hoa vừa vặn kéo một nữ đệ tử Mai Lâm tránh thoát đường đao tử thần, cứu mạng cô gái ấy trong đường tơ kẽ tóc. Liễu Bá thấy Cẩm Hoa đến, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn khác thường. Y quét đao xớt đầu một đệ tử Mai Lâm vừa xông đến, tạt ngang lưỡi đao to lớn chém vào hạ bàn Cẩm Hoa. Hai cao thủ quấn lấy nhau, đẩy cục diện trận chiến thành các cao thủ cùng cấp so tài, Cẩm Hoa và Liễu Bá, Trường Nghĩa và Liễu Nguyên Thanh, các đệ tử Mai Lâm và liên minh trang Thụy Khuê, quân đội Long Biên.
Rõ ràng, lực lượng của trang Mai Lâm kém thế hơn nhiều so với liên minh trang Thụy Khuê và quân chính quy huyện Long Biên. Đệ tử trang Mai Lâm giỏi dùng cung tên và nỏ, nhưng chiến đấu ở cự ly gần thì cung và nỏ không có đất dụng võ, vì vậy họ bị buộc phải dùng sở đoản của mình để đấu với sở trường của địch, yếu thế hơn nhiều. Võ công của Cẩm Hoa và Trường Nghĩa cũng không đủ sức đánh bại Liễu Bá và Liễu Nguyên Thanh, chỉ có thể đánh cầm chừng, đợi cứu binh từ trang Cối Giang mà thôi. Trường Nghĩa đã trúng hai chưởng của Liễu Nguyên Thanh, khóe miệng ri rỉ máu, chống đỡ càng lúc càng chật vật. Cẩm Hoa càng thê thảm hơn, trúng liền mấy đao, y phục nhuộm máu tươi loang lổ, ngọn roi càng lúc càng chậm, hoàn toàn ở thế hạ phong so với Liễu Bá. Quân đội Long Biên và thủ hạ trang Thụy Khuê đã dồn đệ tử trang Mai Lâm vào điểm phòng thủ cuối cùng, linh đường thờ tổ sư phái Hoa Lư, Cao Cảnh hầu Cao Nỗ. Đám thủ hạ trang Thụy Khuê và quân lính Long Biên đắc thắng nhìn vẻ tuyệt vọng tràn lên trong mắt những đệ tử Mai Lâm.
Đột nhiên, một tiếng gầm đầy cuồng nộ vang lên làm cho đám quân lính phải giật mình quay lưng nhìn. Một con báo to lớn dị thường có bộ lông đen nhánh như màn đêm đang nhe nang múa vuốt lao tới với tốc độ kinh người. Đám lính còn đang chưa kịp phản ứng, con báo đen đã ghim hai người xuống đất bằng bộ vuốt nhọn hoắt của mình. Có mùi máu, Miêu Miêu càng bộc lộ dã tính của loài thú săn mồi, say máu xông vào giữa đám lính cắn giết điên cuồng.
Cẩm Hoa thấy Miêu Miêu xuất hiện, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng vô hạn, tâm trạng hơi buông lỏng xuống một chút. Đối mặt với kẻ địch mạnh như Liễu Bá, chỉ một thoáng phân tâm thôi cũng đủ để trả giá đắt. Cẩm Hoa vừa buông lỏng, đao của Liễu Bá lập tức xé rách bức tường phòng thủ, quét một đường thật ngọt qua cổ tay nàng, đồng thời một chưởng dời non lấp bể phóng thẳng vào ngực nàng. Cổ tay Cẩm Hoa bị đao cứa tươm máu, cây roi tuột khỏi tay. Cẩm Hoa tuyệt vọng nghe chưởng phong táp vào mặt rát buốt. Miêu Miêu thấy chủ gặp nạn, gầm một tiếng phẫn nộ, xoãi chân xông lên trong tuyệt vọng. Cẩm Hoa biết mình không thể sống sót qua một chưởng này, tuyệt vọng quay đầu tìm Trường Nghĩa. Nàng chỉ hy vọng có thể lưu giữ hình bóng của người mình yêu, để đến kiếp sau đi tìm chàng.
Một thân ảnh quen thuộc vụt xuất hiện trước mặt nàng, nhanh như chớp vung tay gạt chưởng của Liễu Bá.
“Thúc Hiến!”
Cẩm Hoa vừa thoát khỏi bàn tay tử thần, vẫn chưa dám tin người vừa cứu mình là cậu em chồng lém lỉnh thường ngày hay làm nũng với nàng.
Hai tháng trước, Thúc Hiến không thể đỡ nổi mười đao của Liễu Bá, qua vài chiêu đã bị đánh rơi xuống hồ. Trải qua thời gian ở dưới thạch động ngầm, may mắn ngộ được thứ võ công mới, Thúc Hiến đã không còn là Thúc Hiến của ngày xưa nữa. Đây chính là cơ hội rất tốt để kiểm tra uy lực của Linh Quang Bát Nhã chưởng, cũng là trận chiến đầu tiên của Thúc Hiến sau khi rời thạch động.
Một chưởng vừa rồi của Liễu Bá đánh ra uy lực đủ dời non lấp bể, vậy mà Thúc Hiến vừa xuất hiện đã gạt được. Liễu Bá tức giận hoành đao phát chiêu Phong Quyển Liễu Tàn, chém xéo vào hông Thúc Hiến, đồng thời xuất một chưởng đánh thẳng vào ngực gã. Thúc Hiến không hoảng hốt, tung mình lên cao tránh đao, vận lực theo lối mới, phát chiêu Linh Quang Nguyệt Hạ trong Linh Quang Bát Nhã chưởng đỡ chưởng của Liễu Bá.
Hai chưởng chạm nhau nghe xịt một tiếng, Liễu Bá kinh ngạc thấy chưởng của mình mất tăm mất tích, mà Thúc Hiến vẫn ung dung như không có chuyện gì. Y tiếp tục phát một chưởng hung mãnh tấn công, nhưng chưởng vừa chạm tay Thúc Hiến, kình lực đã hóa thành hư không, giống như ném một hòn đá xuống biển vậy, không thấy tăm hơi đâu cả. Liễu Bá tuy có hơi kinh hoảng trong lòng, nhưng trận chiến này không có lối quay đầu bỏ chạy, y vận hết công lực bình sinh xông vào trận quyết đấu với Thúc Hiến, thề phải tiêu diệt gã cho bằng được.
Sự xuất hiện của Thúc Hiến phần nào cải thiện được tình hình của phe Mai Lâm. Liễu Bá bị áp chế, Cẩm Hoa được rảnh tay, lại có thêm Miêu Miêu hỗ trợ, xông vào trận thế của quân địch như hổ giữa bầy dê, chém giết không ngừng. Miêu Miêu say mùi máu điên cuồng, cùng với Cẩm Hoa mình đầy vết thương, đau đớn tận tâm can khi phải nhìn những đệ tử thân thiết của mình ngã xuống, hai hiện thân của tử thần thân nhuộm đẫm máu tươi, ánh mắt rực lửa cuồng nộ, đi đến đâu quân lính Long Biên và thủ hạ trang Thụy Khuê ngã gục đến đó. Nhưng máu của nàng càng lúc càng chảy nhiều, ngọn roi càng chậm mà kẻ địch vẫn lớp sau nối lớp trước xông lên, không để cho nàng kịp thở một hơi.
Ở bên kia, Lý Trường Nghĩa đã lãnh thêm mấy chưởng của Liễu Nguyên Thanh, miệng phun máu tươi, sắp không cầm cự thêm được nữa. Tim Cẩm Hoa như muốn rớt cả ra ngoài, nhưng chính nàng cũng không thể dẹp được những làn sóng quân địch đang ùn ùn kéo tới. Miêu Miêu tuy dũng mãnh nhưng cũng bắt đầu thấm mệt, hoang mang giữa đoàn người gươm đao sáng loáng hò hét ầm trời.
Chỉ có mặt trận của Thúc Hiến là khả quan hơn cả, gã vừa phát một chưởng trong Linh Quang Bát Nhã chưởng đánh bay đao của Liễu Bá, hai người chuyển sang giao đấu hoàn toàn bằng tay không. Liễu Bá càng đánh càng hoảng sợ, mỗi chưởng đánh ra dù vận đến toàn lực cũng không khiến đối phương hề hấn gì, chỉ như đánh vào không khí. Chưởng của Liễu Bá là chưởng dương cương, uy mạnh vô cùng nhưng cũng rất hao công lực. Liễu Bá đã thấy công lực yếu dần, nhưng Thúc Hiến dường như vẫn còn đang đùa giỡn với y, chỉ ung dung nhàn nhã hóa giải chưởng của y mà chưa thực sự tấn công chiêu nào. Đột nhiên Thúc Hiến tăng tốc, tay trái gạt chưởng của Liễu Bá, tay phải phát ra một chiêu có vẻ rất tầm thường, chưởng phong không có gió, trông rất nhẹ nhàng bình hòa. Chưởng không có gió, cũng không có lực thế kia thì đánh ra có tác dụng gì? Liễu Bá còn đang kinh nghi thì chưởng của Thúc Hiến đã tới, vỗ thẳng vào ngực Liễu Bá.
Bình.
Liễu Bá nghe lồng ngực như muốn nổ tung, phải lùi ba bước mới đứng vững được. Đó là thứ chưởng lực kỳ quái gì vậy? Chưởng không gió cũng không có lực, nhưng đánh vào lại uy lực như dời non lấp bể, rốt cuộc là thứ chưởng gì đây? Liễu Bá không có nhiều thời gian để kinh ngạc, vì song chưởng của Thúc Hiến đã lại tới, Linh Quang thủy chiếu không thấy gió, không thấy lực. Liễu Bá đã nếm mùi, không dám chậm trễ, vội vận đủ mười thành công lực lên đỡ.
Ầm.
Thân hình Liễu Bá như con diều đứt dây bắn ngược về phía sau, đập vào tường đá, đổ sụp xuống đất, không thấy đứng dậy nữa. Chính Thúc Hiến cũng không ngờ được uy lực của Linh Quang Bát Nhã chưởng lại đến mức đó, nhất thời ngây ngốc đứng sững ra đó nhìn thân thể bất động của Liễu Bá.
“Thúc Hiến!”
Tiếng kêu hoảng hốt của Cẩm Hoa kéo Thúc Hiến trở về thực tại. Gã quay đầu nhìn qua, thấy Cẩm Hoa đang tuyệt vọng nhìn về phía cửa linh đường, nơi Lý Trường Nghĩa đang liều mạng ngăn cản bước chân của Liễu Nguyên Thanh. Thúc Hiến vội vàng gạt đám quân lính đang bu lại, xông về phía linh đường.
Linh đường là nơi linh thiêng nhất của mỗi chi phái của phái Hoa Lư, là nơi thờ An Dương Vương và tổ sư Cao Cảnh hầu Cao Nỗ. Mỗi đệ tử phái Hoa Lư dù có chết cũng không được để kẻ địch bước vào linh đường nửa bước. Lý Trường Nghĩa thân đã nhuộm đầy máu, bước đi không vững nhưng thà chết cũng không để Liễu Nguyên Thanh bước tới. Lúc này, chàng không còn biết võ công gì nữa, liều mạng xông tới ôm lấy Liễu Nguyên Thanh, muốn đẩy kẻ thù ra xa linh đường. Liễu Nguyên Thanh hừ một tiếng khinh bỉ, vung quyền giáng xuống đầu Trường Nghĩa, muốn nhanh chóng kết liễu kẻ cản đường để tìm “vật ấy”. Hắn biết Lý Trường Nghĩa đã tuyệt vọng lắm rồi, nhưng hắn còn tuyệt vọng hơn. Trận chiến này Liễu Nguyên Thanh đã dốc hết toàn bộ vốn liếng tích góp hai chục năm nay, nếu thất bại, nếu không tìm được “vật ấy” thì không chỉ có hắn mà toàn gia họ Liễu, cả vợ lẫn con hắn đều chết không chỗ chôn. Một quyền này mang theo tất thảy nỗi tuyệt vọng của Liễu Nguyên Thanh, Lý Trường Nghĩa tất phải chết không nghi ngờ gì.
“Dừng tay!”
Thúc Hiến quát lớn, phát chưởng mạnh nhất trong Linh Quang chưởng tấn công Liễu Nguyên Thanh để giải vây cho Lý Trường Nghĩa. Chưởng phong ào ào quất xuống lưng Liễu Nguyên Thanh, nhưng họ Liễu chỉ nhẹ nhàng phất tay, Thúc Hiến đã bị gạt sang bên.
Liễu Nguyên Thanh không thèm để ý đến Thúc Hiến, trở khuỷu tay giáng xuống lưng Lý Trường Nghĩa một đòn. Thúc Hiến nhanh như cắt lộn người trở lại, kêu lớn:
“Liễu Nguyên Thanh, tiếp chiêu!”
Gã bật người lao tới, phát chiêu Linh Quang thủy chiếu theo lối vận công Bát Nhã. Liễu Nguyên Thanh nghe chưởng phong không có gió thì khinh thường, không thèm quay lại, tiếp tục giáng khuỷu tay xuống lưng Lý Trường Nghĩa, để mặc Thúc Hiến đánh tới, tin chắc hai chưởng này không thể làm rung một cọng lông của mình. Nhưng hắn đã lầm!
Bình.
Song chưởng của Thúc Hiến vỗ lên lưng Liễu Nguyên Thanh tựa như hai quả núi giáng xuống, uy lực không thể tưởng tượng nổi. Liễu Nguyên Thanh hoàn toàn bất ngờ, vì coi thường hai chưởng tưởng như vô hại của Thúc Hiến nên chỉ vận kình phòng thủ lấy lệ, bởi vậy ăn phải trái đắng. Thúc Hiến một chiêu đắc thủ dễ dàng là bởi gã đánh chiêu đầu bằng phương thức phát chưởng thông thường, sau đó mới phát chưởng Linh Quang Bát Nhã không có gió, khiến Liễu Nguyên Thanh coi thường mà không đề phòng. Bây giờ họ Liễu đã biết, nên Thúc Hiến phải nhân lúc hắn đang choáng váng mà tấn công liên tục mới mong có cơ hội áp chế được kẻ địch quá mạnh như vậy. Thúc Hiến lại vận lực theo lối mới, đánh ra ba chưởng Linh Quang Bát Nhã với tất cả công lực bình sinh. Thúc Hiến biết rằng, Liễu Nguyên Thanh không phải kẻ mà gã có thể chơi đùa như với Liễu Bá. Chỉ cần gã không tung hết sức một chiêu thôi là có thể mất mạng dưới tay Liễu Nguyên Thanh bất cứ lúc nào. Mỗi chiêu chạm tay Liễu Nguyên Thanh, Thúc Hiến đều nghe cánh tay mình tê rần, nhưng trước cửa linh đường, có chết gã cũng phải ngăn kẻ địch lại.
Thúc Hiến bận rộn với Liễu Nguyên Thanh, Trường Nghĩa và Cẩm Hoa đều bị thương nặng, vòng vây của quân lính cứ khép chặt dần. Với tình hình như hiện nay, chỉ cần một khắc nữa thôi, mấy trăm tên lính còn lại cũng đủ sức băm chả các đệ tử trang Mai Lâm không sót một ai. Hơn chục đệ tử trang Mai Lâm còn lại tuyệt vọng nhìn trang chủ và Cẩm Hoa, liều mạng chém bất cứ ai lại gần linh đường. Nhưng sức họ đã cạn, chỉ đành xuống suối vàng tạ tội với tổ sư mà thôi.
Đột nhiên, một đoàn quân ước chừng hơn nghìn người, giáp mũ chỉnh tề, gươm đao sáng loáng rầm rập cưỡi ngựa tiến tới. Đám quân lính Long Biên đang có mặt thì ngạc nhiên, không biết chuyện gì đang xảy ra, còn đám đệ tử trang Mai Lâm thì rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn, đồng loạt đưa gươm lên cổ chuẩn bị tự sát.
Một giọng nói trầm hùng đầy uy lực gấp gáp vang lên:
“Tất cả dừng tay!”
/12
|