Giáo Viên Siêu Quậy Trị Lớp Học Siêu Quậy

Chương 27: Phong trở về

/28


Băng nhìn cả lớp ngồi trước mặt, khóe miệng giật giật, tụi nhóc này mang danh là tới thăm bệnh nhưng nhìn đi, có điểm nào giống thăm bệnh không. Hát karaoke ầm ĩ, ăn uống bày biện lung tung. Đây rõ ràng là trả thù vụ đề hồi sáng mà.

Đáng nói hơn là anh mình, bạn mình, chị dâu tương lai cũng tới giúp lớp này góp vui.

- " mấy người có lương tâm không vậy hả, đây là kiểu thăm bệnh gì đây. " Băng cắn răng hỏi đám người vô tâm trước mặt.

- " nhìn em có chỗ nào bị bệnh không. " Quân hờ hững nói.

- " cái bệnh của Băng là bệnh tương tư, với tư cách là viện trưởng bệnh viện lớn nhất thành phố chị thấy em cần nhất là sự đông vui nên mọi người đây là đang giúp em mau hết bệnh đó chứ. " Uyên cười tươi nhìn Băng. Khó khăn lắm mới không có ai kia ở nhà, đương nhiên phải nhân cơ hội chọc Băng một chút.

- " tại sao mấy đứa lại đem mấy người này tới đây vậy. Bộ mấy đứa cảm thấy cả đám 20 người chưa đủ ồn hả. " quay sang dùng ánh mắt liếc xéo cả lớp.

Cả nhóm 6 người hôm nay về trể hơn bình thường. Lúc về còn tỏ ra thần bí , nói cái gì mà có bất ngờ muốn tặng cho Băng bảo Băng mở cửa ra. Kết quả là thế này đây, cả lớp 20 người, cộng thêm 6 người là ai khỏi nói cũng biết, ngoài ra còn có vị hội trưởng hội học sinh chuyên bao che tội lỗi của 11A siêu quậy nữa, bất ngờ thì có bất ngờ nhưng chỉ là lúc đầu, bây giờ Băng chỉ muốn một cước đá bay hết tất cả ra ngoài lấy lại không gian yên tĩnh của mình.

- " tụi em không hề cố ý dẫn mấy anh chị này về đây " chỉ là cố tình thôi. Trang âm thầm bổ sung câu cuối trong lòng.

- " cô cũng kì lạ ghê nha, đây là những người thân của cô mà cô nỡ lòng nào nói vậy. Tất cả cũng chỉ có lòng tốt thôi mà " Châu bĩu môi chu mỏ phản bác.

Thật ra sáng nay Vũ cũng chỉ đem sự thật nói ra với hiệu trưởng, sẵn tiện có lòng tốt cùng hiệu trưởng tạo ra ' bất ngờ ' tặng Băng đáp lễ đề kiểm tra quái gỡ mà Băng tặng cho lớp lúc sáng.

Sau khi Như nghe Vũ đưa ra kế hoạch Như lập tức gọi điện thông báo cho Quân, Quân báo cho Đạt, Đạt gọi cho Uyên, Uyên gửi tin cho Vi đúng lúc Bảo cũng đang trốn việc tại chỗ Vi. Còn Huy, là do bị lớp lôi kéo đi theo góp vui. Về trễ là do kế hoạch giữ đường gặp trục trặc nhỏ.

- " Băng ơi Băng, sao anh thấy em càng càng lụy chồng vậy hả. Nhìn em như vậy đúng là làm mất hoàn toàn hình tượng của của siêu quậy đứng đầu trong nhóm mình mà. " Đạt thở dài, lắc đầu nhìn Băng đầy thương cảm.

- " ờ, nhắc mới nhớ mhóm của anh chị hình như có 9 người mà phải không " Huy lơ đãng hỏi.

Lúc biết được Băng từng là huyền thoại trong trường. Huy có tìm hiểu một chút. Trong album hình của trường rất nhiều hình của nhóm huyền thoại này, Huy chỉ hơi thắc trong hình rõ ràng có 9 người nhưng trước giờ chỉ thấy qua 8 người, còn 1 người thì trước giờ chưa thấy qua.

Sau câu hỏi của Huy, 6 người của Quân hơi mất tự nhiên một chút, nhưng rất nhanh khắc phục.

Băng nghe Huy nói cũng hơi bất ngờ, nhìn qua đúng lúc thấy vẻ bất thường của 6 người.

- " sao hỏi vậy, nhóm mình 8 người thôi mà. " Băng nghi ngờ nhìn 6 người.

- " ờ, 8 người thôi, chắc em hiểu lầm rồi. " Quân cười một cách gượng ép.

- " chắc hiểu lầm gì đó rồi " Bảo hùa theo.

- " trong hình em thấy có 9 người lận mà " Huy ngơ ngác hỏi tiếp.

Băng nheo mắt nhìn qua 6 người bên cạnh. 9 người, sao bản thân không hề nhớ gì về người thứ 9 này.

- " a chắc là Sơn, anh họ của Vi, anh nhớ lúc đó Sơn rất hay đi chung với nhóm. " Bảo phản ứng nhanh nhất, cười nói.

- " ờ... ờ đúng rồi. Là Sơn. Nhưng Sơn không thuộc nhóm mình, nhóm mình chỉ có 8 người thôi. " Như.

- " thôi, tới bài của em kìa, lo hát đi " Đạt lãng qua chuyện khác, cứ vậy lát nữa không chống đỡ nổi mất.

Băng tin chắc người đó không phải Sơn, Sơn tuy có thân, nhưng không thân tới mức như Bảo nói. Huy cũng cho qua, không hỏi nữa, dù sao chuyện này cũng không có gì. Mọi người lại vui cười, quậy phá như cũ, sau 5' mất tự nhiên, giờ mọi thứ lại quay về trạng thái ban đầu, thậm chí còn ồn ào hơn.

Mãi tới chiều, tất cả mới chịu giải tán, ai về nhà nấy, Băng mệt mỏi nằm dài ra giường. Suy nghĩ một chút về lời Huy nói, 9 người, nếu không phải là Sơn thì có thể là người nào đây, sao mình không nhớ được người đó là ai.

- " Băng, dậy đi. Anh đưa em về " một bàn tay vỗ nhẹ lên mặt Băng.

- " ưm.... " Băng trở người, gạt bỏ thứ đang chạm vào mình, tay giơ cao vừa đúng tát vào mặt người đứng bên giường.

Bên ngoài những kẻ xem lén không nhịn được, cười ra tiếng, đặc biệt là Ngọc, Khánh. Hoàn toàn không ngờ anh hai mặt lạnh lại vô tình bị tát như vậy, xem thái độ của anh thì chắt không phải lần đầu.

- " haiz... vợ à, mau dậy đi, anh đưa em về " không để ý cái tát vừa rồi. Phong vẫn tiếp tục kiên nhẫn gọi Băng.

Đang ngủ, chợt có thứ gì ấm ấm chạm vào mình, Băng theo quán tính muốn gạt thứ đó ra, mắt vẫn không mở. Mà thứ ấm ấm đó hình như rất kiên nhẫn, giọng ai nghe quen quen. Băng mơ màng màng mở mắt.

- " Ưm.. Phong anh về rồi " nhìn rõ thứ ấm ấm là bàn tay của Phong, Băng vui mừng nhảy dựng lên ôm cổ Phong.

- " về rồi... về liền tới đây tìm em. " Phong cười, giúp Băng chỉnh lại tóc rối : " gầy một chút rồi, không ăn đủ bữa sao. Còn tóc rối tung như vậy nữa ".

- " á... hìhì. Có ăn đủ bữa mà, chỉ là đồ ăn anh nấu ngon hơn " tươi cười trong sáng, vô tội hết mức.

Người xem lén hóa đá ngay lập tức. Đây là ác quỷ mưu mô quỷ kế, quậy phá hả, nhìn giống con nít hơn.

- " anh... anh hai biết nấu ăn hả... sao .... sao chưa nghe nói qua vậy. " Ngọc kích động nhìn Khánh, tin này đúng là chấn động.

Ngọc sống cùng nhà với anh trai mình suốt 17 năm, mà chưa bao giờ thấy anh mình xuống bếp, chứ đừng nói là nấu ăn. Ngay cả ba mẹ cũng chưa từng ăn qua thức ăn anh nấu, vậy mà....

' Á.... đừng đẩy... phịt... phịt... phịp .... " một tiếng kêu vang lên, tiếp đó là 6 người ngã chồng lên nhau.

Là lúc nãy Ngọc, Khánh bị tin tức kia ảnh hưởng, đơ người, không ngờ phía sau có người chồm lên, và thế là cả nhóm cùng ngả về phía trước.

Hau người trong phòng nhìn cảnh này, chân mày nhíu lại

- " hi... anh hai, anh chị tiếp tục đi, tụi em ra ngoài trước " ba chân bốn cẳng bò dậy, Ngọc cầm đầu kéo nhau ra ngoài.

Thở ra một tiếng, nguy hiểm quá, ở trong đó lát nữa chắc chết mất, ánh mắt kinh khủng quá.

- " mấy đứa sao vậy. " quản gia nhìn 6 người đang đứng ngơ ngác trên cầu thang.

- " bác, con hỏi một chút, bộ anh hai biết nấu ăn hả. " bác quản gia này là người được đưa qua từ nhà bên kia, nên chắc chắn biết.

- " đương nhiên, bữa sáng hầu như đều do cậu ấy chuẩn bị " quản gia chân thật trả lời.

- " vậy... vậy bữa sáng của 2 tụi con lúc ở nhà cũng là anh Phong làm hả " Khánh.

- " không phải, mỗi bữa sáng, cậu ấy chỉ chuẩn bị hai phần ăn thôi. " một phần cho bản thân còn phần kia cho vợ.

Bất công, Ngọc, Khánh thầm than trong lòng, anh hai có cần phân biệt đối xử vậy không.

Chỉ một lúc sau, Băng ăn mặc gọn gàng được Phong ôm xuống, hai người ra xe đi về, chả quan tâm 6 người nào đó đang trợn mắt há mồm.

Phong về, Băng trở lại hăng hái như xưa. Tuy nhiên, Băng vẫn suy nghĩ rất nhiều về chuyện xảy ra, chỉ là trước mặt mọi người Băng vẫn tươi tỉnh bình thường nên không ai phát hiện.

Tranh thủ thời gian, Băng đi vào phòng hội học sinh xem lại hình Huy nói, có lẽ nó sẽ giúp Băng nhớ gì đó.

Giở từng tấm ảnh ra, đúng như Huy nói, trong hình còn một người con trai nữa... người này.... chính là người con trai nằm trên vũng máu trong giấc mơ đó. Cảm giác quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ ra gì hết.

- " mãi mãi là bạn thân. " câu nói này chợt vang lên trong dâu Băng.

/28

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status