Từ Du Mạn lại thấy may mắn, chính mình giúp Cố Uyên đắp kín chăn rồi, cho nên lúc anh lật người, giữa bọn họ còn cách một cái chăn. Ai ngờ, lúc Từ Du Mạn đang cảm thấy may mắn, thì Cố Uyên lại giống như đang bất mãn vì giữa họ còn ngăn cách một cái chăn, nên anh dùng sức kéo ra, cái chăn rất dễ dàng đã bị giật ra rồi. Từ Du Mạn mặc áo ngắn tay, Cố Uyên vừa vặn cũng mặc áo sơ mi mỏng. Tư thế như vậy, cùng với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, mặt kề mặt, Từ Du Mạn bị vây ở dưới thân Cố Uyên, cảm thấy chính mình đã có chút không thở nổi, không thể làm gì khác hơn là dùng mở to miệng hô hấp. Theo hô hấp của Từ Du Mạn, nơi đẫy đà trước ngực đủ để cho Từ Du Mạn kiêu ngạo cũng dao động lên xuống, ma sát với thân thể của Cố Uyên, làm khơi dậy tình cảm mãnh liệt của anh. Bởi vì toàn bộ thân thể của Cố Uyên đè trên người Từ Du Mạn, đầu cũng đặt ở bên cổ của cô, nên cô căn bản không thấy được vẻ mặt của anh.
“Mau dậy đi, để cho em ra ngoài.”
Từ Du Mạn nói xong liền ngây ngẩn cả người, thanh âm của cô sao lại trở nên như vậy rồi? Từ Du Mạn sắp khóc rồi, đẩy qua đẩy lại mà không được. Cô không biết mình nên làm sao? Sức lực của cô không phải rất lớn sao, bây giờ ngay cả Cố Uyên cũng đẩy ra không được, căn bản là không có sức.
“Mau buông em ra, để cho em đi ra ngoài. Thầy Cố. . . . . .”
Lúc Từ Du Mạn mang theo giọng nói có chút nức nở hô lên ‘thầy Cố’, Cố Uyên liền nâng đầu lên, sau đó, che lại miệng của Từ Du Mạn. Nói cũng kỳ quái, Cố Uyên căn bản cũng không có động tác kế tiếp, ngăn chặn miệng của Từ Du Mạn xong, khiến cô tự nhiên nói không ra lời. Cho nên anh cứ giữ nguyên như vậy, cũng không động đậy, giống như mục đích của anh chính là ngăn chặn lại cái miệng lảm nhảm ầm ĩ đến giấc ngủ của anh vậy. Từ Du Mạn không dám nói lời nào, cũng nói không ra lời. Bị hành động bất ngờ của anh dọa sợ, ngay cả hít thở cũng trở nên dè dặt. Hồi lâu, Cố Uyên vẫn không động đậy, hô hấp đều đều, hẳn là ngủ thiếp đi rồi. Từ Du Mạn thử dò xét nhẹ nhàng đẩy Cố Uyên lên một chút, sau đó chuẩn bị chuyển qua bên cạnh. Ai ngờ Từ Du Mạn mới vừa dời đi một chút xíu, Cố Uyên liền động. Lần này Từ Du Mạn không may mắn như thế, Cố Uyên rất nhẹ nhàng liền mở ra hàm răng của cô, tìm được cái lưỡi thơm tho của cô để cô cùng anh triền miên. Nụ hôn của Cố Uyên rất bá đạo, căn bản không cho Từ Du Mạn có cơ hội lùi bước, gần như đoạt lấy toàn bộ hô hấp của cô. Có lẽ là trong miệng Cố Uyên còn lưu lại hơi rượu nên đãlàm tê dại thần kinh của cô, hay có lẽ là kỹ thuật hôn của anh thật sự quá tốt, dù là nguyên nhân gì, tóm lại, Từ Du Mạn rất nhanh liền đắm chìm trong nụ hôn của Cố uyên. Cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Bắt đầu trận triền miên này chính là Cố Uyên, kết thúc trận triền miên này cũng là anh. Đang lúc hai người hôn nhau đến khó tách rời, Cố Uyên chợt ngừng lại. Từ Du Mạn lúc đầu còn không biết Cố Uyên tại sao dừng lại, sau lại bắt đầu ngượng ngùng xấu hổ, sau đó, bắt đầu rất im lặng, bởi vì cô phát hiện, Cố Uyên lại ngủ thiếp đi. Cho dù Cố Uyên đã ngủ rồi, nhưng Từ Du Mạn vẫn không thể nào đi ra ngoài được, không thể làm gì khác hơn là mặc cho Cố Uyên ôm cô. Rất nhanh, Từ Du Mạn cũng dần dần ngủ thiếp đi. Từ Du Mạn không hề phát hiện, khóe miệng Cố Uyên gợi lên một cái mỉm cười đắc ý vì đạt được mục đích.
Chăn hôm nay sao lại nặng như vậy? Từ Du Mạn rất không thoải mái muốn xoay người, nhưng mà xoay không được. Cô không thể làm gì khác hơn là càng không ngừng động, càng không ngừng cố gắng muốn trở mình. Cố Uyên cũng biết ý nghĩ của Từ Du Mạn nên nằm sang bên cạnh. Nhưng mà vẫn không quên ôm cô vào trong ngực. Từ Du Mạn ngủ một mình quen rồi, ngủ cùng Thẩm Mặc Dư đều là lúc đầu thì ôm nhau, sau đó không biết lúc nào thì ai ngủ người nấy. Bị vây như vậy, nhúc nhích cũng không được, cô dĩ nhiên không vui. Vẫn còn đang lộn xộn.
“Cục cưng đừng nhúc nhích, anh sẽ không chịu được.”
Cố Uyên biết rất rõ ràng mình chỉ cần buông ra là được, nhưng mà anh vẫn không thả, chỉ là nới lỏng cái ôm một chút, để cô không còn khó chịu nữa, cho nên, không thể làm gì khác hơn là anh đáng đời bị cô hành hạ đến khó chịu, không chịu nổi. Đây chính là tự làm tự chịu điển hình. Nhuyễn ngọc ôn hương nằm trong ngực, thấy được sờ được lại không thể muốn cô, thật không phải khó chịu bình thường a. Bởi vì nha đầu này anh đã yêu nhiều năm như vậy. Cố Uyên thất thường cơ hồ cả đêm cũng không ngủ. Anh sao có thể ngủ được cơ chứ? Đáng đời tự làm tự chịu. Chỉ là, cả đêm, Từ Du Mạn cũng không biết bị Cố Uyên chiếm bao nhiêu tiện nghi. Hôn từng đó là chưa đủ, anh còn muốn sờ sờ. Càng hôn càng sờ càng khó chịu, càng khó chịu lại càng muốn hôn muốn sờ, sau đó càng thêm khó chịu. Một vòng tuần hoàn ác tính như vậy, tuần hoàn cả một buổi tối.
Aiz, chỉ trách Từ Du Mạn từ trước đến giờ ngủ không sâu, có một chút động tĩnh sẽ tỉnh lại ngay, lần này cư nhiên ngủ ngon ngoài dự đoán, bị quấy rối như vậy cũng không tỉnh. Ngủ thật say. Cô ngủ thẳng giấc tới khi trời sáng. Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Từ Du Mạn liền tỉnh. Theo lệ thường, cô còn có thể nhắm mắt nghỉ ngơi mấy phút. Từ Du Mạn cảm thấy mình bị người ta ôm, hơn nữa, nơi đẫy đà giống như cái bánh màn thầu trước ngực cư nhiên bị một cái tay nắm lại. Từ Du Mạn mơ mơ màng màng đánh một cái lên cái tay không thành thật kia:
“Mau buông ra, A Dư, cậu chừng nào thì trở nên sắc như vậy hả?”
Bàn tay kia không buông ra, ngược lại còn nắm lại. Từ Du Mạn cầm cái tay đặt trước ngực kia lên:
“Cậu...” Không đúng, không phải tay của A Dư. Tay của A Dư không lớn như vậy, đây là…
“A……” Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, Từ Du Mạn không tránh được khuôn mẫu giống như mấy cô gái trong phim thần tượng Đài Loan, hay các loại tiểu thuyết ngôn tình, thét chói tai.
“Đừng ầm ĩ.”
Anh vẫn còn mệt mỏi. Tối hôm qua cơ hồ không ngủ. Cố Uyên một câu ‘đừng ầm ĩ’, Từ Du Mạn thật sự ngừng hét lên. Cô bắt đầu nhớ lại tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến nụ hôn triền miên nhưng cũng mất hứng của tối hôm qua, Từ Du Mạn hiếm thấy lại đỏ mặt. Cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì hả? Không hề cảm thấy tức giận, lại còn vì Cố Uyên ngừng hôn mà cảm thấy mất hứng! Bây giờ nên làm gì? Tiếp tục ngủ hay là đứng lên mặc quần áo? Đúng rồi, quần áo của cô! Tối hôm qua cô rõ ràng mặc quần áo đầy đủ, làm sao bây giờ lại không mảnh vải che thân? Chẳng lẽ Cố Uyên cởi cho cô? Không thể nào, cô nhớ tối hôm qua đang hôn thì Cố Uyên liền ngủ mất rồi, hơn nữa ngủ giống như heo chết vậy. Quần áo của anh đều vẫn còn mặc đầy đủ. Nhưng chẳng lẽ là chính mình cởi hay sao? Có khả năng này. Cô từ trước đến giờ đều không có thói quen mặc quần áo đi ngủ. Có thể là tối hôm qua ngủ thiếp đi, cho là chỉ có một mình một người, cho nên trong mơ mơ màng màng tự mình cởi bỏ cũng không biết chừng. Từ Du Mạn len lén liếc mắt nhìn Cố Uyên, nhỏ giọng kêu:
“Thầy Cố? Thầy Cố?”
Rất tốt, còn là ngủ. Từ Du Mạn lặng lẽ xuống giường, nhặt quần áo của mình rơi trên mặt đất và trên giường lên, cũng không dám mặc trong phòng mình, ngộ nhỡ đang mặc mà Cố Uyên tỉnh lại thì làm thế nào? Từ Du Mạn nhanh chóng chạy đến phòng tắm. Vào phòng tắm, đóng cửa lại. Từ Du Mạn chưa tỉnh hồn vổ vổ ngực, bình phục nhịp tim đang đập dồn dập, sau đó bắt đầu mặc quần áo, rửa mặt. Sau khi làm xong tất cả, cô liền vội vã rời khỏi nhà. Cô thật không biết nên làm sao đối mặt với Cố Uyên. Làm sao lại xảy ra loại chuyện như vậy, sớm biết vậy thì tối hôm qua không nên đến Nghịch Lưu rồi!
“Mau dậy đi, để cho em ra ngoài.”
Từ Du Mạn nói xong liền ngây ngẩn cả người, thanh âm của cô sao lại trở nên như vậy rồi? Từ Du Mạn sắp khóc rồi, đẩy qua đẩy lại mà không được. Cô không biết mình nên làm sao? Sức lực của cô không phải rất lớn sao, bây giờ ngay cả Cố Uyên cũng đẩy ra không được, căn bản là không có sức.
“Mau buông em ra, để cho em đi ra ngoài. Thầy Cố. . . . . .”
Lúc Từ Du Mạn mang theo giọng nói có chút nức nở hô lên ‘thầy Cố’, Cố Uyên liền nâng đầu lên, sau đó, che lại miệng của Từ Du Mạn. Nói cũng kỳ quái, Cố Uyên căn bản cũng không có động tác kế tiếp, ngăn chặn miệng của Từ Du Mạn xong, khiến cô tự nhiên nói không ra lời. Cho nên anh cứ giữ nguyên như vậy, cũng không động đậy, giống như mục đích của anh chính là ngăn chặn lại cái miệng lảm nhảm ầm ĩ đến giấc ngủ của anh vậy. Từ Du Mạn không dám nói lời nào, cũng nói không ra lời. Bị hành động bất ngờ của anh dọa sợ, ngay cả hít thở cũng trở nên dè dặt. Hồi lâu, Cố Uyên vẫn không động đậy, hô hấp đều đều, hẳn là ngủ thiếp đi rồi. Từ Du Mạn thử dò xét nhẹ nhàng đẩy Cố Uyên lên một chút, sau đó chuẩn bị chuyển qua bên cạnh. Ai ngờ Từ Du Mạn mới vừa dời đi một chút xíu, Cố Uyên liền động. Lần này Từ Du Mạn không may mắn như thế, Cố Uyên rất nhẹ nhàng liền mở ra hàm răng của cô, tìm được cái lưỡi thơm tho của cô để cô cùng anh triền miên. Nụ hôn của Cố Uyên rất bá đạo, căn bản không cho Từ Du Mạn có cơ hội lùi bước, gần như đoạt lấy toàn bộ hô hấp của cô. Có lẽ là trong miệng Cố Uyên còn lưu lại hơi rượu nên đãlàm tê dại thần kinh của cô, hay có lẽ là kỹ thuật hôn của anh thật sự quá tốt, dù là nguyên nhân gì, tóm lại, Từ Du Mạn rất nhanh liền đắm chìm trong nụ hôn của Cố uyên. Cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Bắt đầu trận triền miên này chính là Cố Uyên, kết thúc trận triền miên này cũng là anh. Đang lúc hai người hôn nhau đến khó tách rời, Cố Uyên chợt ngừng lại. Từ Du Mạn lúc đầu còn không biết Cố Uyên tại sao dừng lại, sau lại bắt đầu ngượng ngùng xấu hổ, sau đó, bắt đầu rất im lặng, bởi vì cô phát hiện, Cố Uyên lại ngủ thiếp đi. Cho dù Cố Uyên đã ngủ rồi, nhưng Từ Du Mạn vẫn không thể nào đi ra ngoài được, không thể làm gì khác hơn là mặc cho Cố Uyên ôm cô. Rất nhanh, Từ Du Mạn cũng dần dần ngủ thiếp đi. Từ Du Mạn không hề phát hiện, khóe miệng Cố Uyên gợi lên một cái mỉm cười đắc ý vì đạt được mục đích.
Chăn hôm nay sao lại nặng như vậy? Từ Du Mạn rất không thoải mái muốn xoay người, nhưng mà xoay không được. Cô không thể làm gì khác hơn là càng không ngừng động, càng không ngừng cố gắng muốn trở mình. Cố Uyên cũng biết ý nghĩ của Từ Du Mạn nên nằm sang bên cạnh. Nhưng mà vẫn không quên ôm cô vào trong ngực. Từ Du Mạn ngủ một mình quen rồi, ngủ cùng Thẩm Mặc Dư đều là lúc đầu thì ôm nhau, sau đó không biết lúc nào thì ai ngủ người nấy. Bị vây như vậy, nhúc nhích cũng không được, cô dĩ nhiên không vui. Vẫn còn đang lộn xộn.
“Cục cưng đừng nhúc nhích, anh sẽ không chịu được.”
Cố Uyên biết rất rõ ràng mình chỉ cần buông ra là được, nhưng mà anh vẫn không thả, chỉ là nới lỏng cái ôm một chút, để cô không còn khó chịu nữa, cho nên, không thể làm gì khác hơn là anh đáng đời bị cô hành hạ đến khó chịu, không chịu nổi. Đây chính là tự làm tự chịu điển hình. Nhuyễn ngọc ôn hương nằm trong ngực, thấy được sờ được lại không thể muốn cô, thật không phải khó chịu bình thường a. Bởi vì nha đầu này anh đã yêu nhiều năm như vậy. Cố Uyên thất thường cơ hồ cả đêm cũng không ngủ. Anh sao có thể ngủ được cơ chứ? Đáng đời tự làm tự chịu. Chỉ là, cả đêm, Từ Du Mạn cũng không biết bị Cố Uyên chiếm bao nhiêu tiện nghi. Hôn từng đó là chưa đủ, anh còn muốn sờ sờ. Càng hôn càng sờ càng khó chịu, càng khó chịu lại càng muốn hôn muốn sờ, sau đó càng thêm khó chịu. Một vòng tuần hoàn ác tính như vậy, tuần hoàn cả một buổi tối.
Aiz, chỉ trách Từ Du Mạn từ trước đến giờ ngủ không sâu, có một chút động tĩnh sẽ tỉnh lại ngay, lần này cư nhiên ngủ ngon ngoài dự đoán, bị quấy rối như vậy cũng không tỉnh. Ngủ thật say. Cô ngủ thẳng giấc tới khi trời sáng. Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Từ Du Mạn liền tỉnh. Theo lệ thường, cô còn có thể nhắm mắt nghỉ ngơi mấy phút. Từ Du Mạn cảm thấy mình bị người ta ôm, hơn nữa, nơi đẫy đà giống như cái bánh màn thầu trước ngực cư nhiên bị một cái tay nắm lại. Từ Du Mạn mơ mơ màng màng đánh một cái lên cái tay không thành thật kia:
“Mau buông ra, A Dư, cậu chừng nào thì trở nên sắc như vậy hả?”
Bàn tay kia không buông ra, ngược lại còn nắm lại. Từ Du Mạn cầm cái tay đặt trước ngực kia lên:
“Cậu...” Không đúng, không phải tay của A Dư. Tay của A Dư không lớn như vậy, đây là…
“A……” Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, Từ Du Mạn không tránh được khuôn mẫu giống như mấy cô gái trong phim thần tượng Đài Loan, hay các loại tiểu thuyết ngôn tình, thét chói tai.
“Đừng ầm ĩ.”
Anh vẫn còn mệt mỏi. Tối hôm qua cơ hồ không ngủ. Cố Uyên một câu ‘đừng ầm ĩ’, Từ Du Mạn thật sự ngừng hét lên. Cô bắt đầu nhớ lại tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến nụ hôn triền miên nhưng cũng mất hứng của tối hôm qua, Từ Du Mạn hiếm thấy lại đỏ mặt. Cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì hả? Không hề cảm thấy tức giận, lại còn vì Cố Uyên ngừng hôn mà cảm thấy mất hứng! Bây giờ nên làm gì? Tiếp tục ngủ hay là đứng lên mặc quần áo? Đúng rồi, quần áo của cô! Tối hôm qua cô rõ ràng mặc quần áo đầy đủ, làm sao bây giờ lại không mảnh vải che thân? Chẳng lẽ Cố Uyên cởi cho cô? Không thể nào, cô nhớ tối hôm qua đang hôn thì Cố Uyên liền ngủ mất rồi, hơn nữa ngủ giống như heo chết vậy. Quần áo của anh đều vẫn còn mặc đầy đủ. Nhưng chẳng lẽ là chính mình cởi hay sao? Có khả năng này. Cô từ trước đến giờ đều không có thói quen mặc quần áo đi ngủ. Có thể là tối hôm qua ngủ thiếp đi, cho là chỉ có một mình một người, cho nên trong mơ mơ màng màng tự mình cởi bỏ cũng không biết chừng. Từ Du Mạn len lén liếc mắt nhìn Cố Uyên, nhỏ giọng kêu:
“Thầy Cố? Thầy Cố?”
Rất tốt, còn là ngủ. Từ Du Mạn lặng lẽ xuống giường, nhặt quần áo của mình rơi trên mặt đất và trên giường lên, cũng không dám mặc trong phòng mình, ngộ nhỡ đang mặc mà Cố Uyên tỉnh lại thì làm thế nào? Từ Du Mạn nhanh chóng chạy đến phòng tắm. Vào phòng tắm, đóng cửa lại. Từ Du Mạn chưa tỉnh hồn vổ vổ ngực, bình phục nhịp tim đang đập dồn dập, sau đó bắt đầu mặc quần áo, rửa mặt. Sau khi làm xong tất cả, cô liền vội vã rời khỏi nhà. Cô thật không biết nên làm sao đối mặt với Cố Uyên. Làm sao lại xảy ra loại chuyện như vậy, sớm biết vậy thì tối hôm qua không nên đến Nghịch Lưu rồi!
/93
|