Chương 13.1
Theo nguồn sáng, chị gái rất nhanh đã tìm lên đến tầng ba, thấy hai người đều ở trong thư phòng, cũng không thấy có gì bất ngờ, cười híp mắt nhìn đống sách trên tay Lục Tri Hạ, nói "Hóa ra là chạy tới đây đọc sách, còn mấy ngày nữa mới khai giảng, học tập không vội, nhân thời gian nghỉ hè phải ra ngoài chơi nhiều hơn mới đúng."
Vành tai Lục Tri Hạ vẫn hơi đỏ, nhỏ giọng nói "Vẫn nên đọc sách một chút, tiếp thêm kiến thức."
Chị gái không cho rằng như vậy, đi qua kéo lấy tay cô, nói "Kiến thức gì chứ, đợi khai giảng rồi tiếp thu kiến thức là được."
Dáng vẻ Tô Cảnh buông lỏng dựa vào lưng ghế, nghe thấy đoạn hội thoại của hai chị em, lông mày không khỏi chau lại, nói với vợ mình "Thế mà còn kiểu phụ huynh ngăn cản không để con trẻ nỗ lực học tập?"
Chị gái mím môi cười, "Đứa trẻ nhà em quá ngoan rồi, nỗ lực học tập đến mất ăn mất ngủ, em phải đốc thúc nó thả lỏng mới được." Nói rồi cô ấy quay đầu nhìn Lục Tri Hạ, nói "Đi, đi thay quần áo, chị dẫn em đi chơi, quán bar của bạn chị hôm nay mới khai trương, chị cố ý quay lại đón em đi chơi đấy."
"Quán bar?" Lục Tri Hạ trừng lớn mắt, cô lớn thế này rồi, còn chưa đến quán bar lần nào, trong nhận thức đơn giản của cô, chỉ có đứa trẻ hư mới đi đến quán bar, "Em có thể đi sao?" Cô có hơi do dự hỏi chị gái.
Lục Tri Mẫn rất hiểu cách nghĩ của cô, nói "Em đã 18 rồi, sao lại không thể đi, nói không chừng lại gặp được trai đẹp ở đó, đi thôi đi thôi."
Nói xong, cô ấy nghĩ đến chồng mình vẫn còn ở đây, thế là quay đầu nhìn Tô Cảnh, hỏi "Chồng, anh thì sao, muốn đến quán rượu không? Có điều từ trước đến giờ anh đều không thích náo nhiệt, không muốn đi em cũng không muốn miễn cưỡng anh."
Tô Cảnh ngước mắt nhìn Lục Tri Hạ, sau khi cô gái nhỏ tiếp xúc với ánh mắt anh thì ngượng ngùng quay đầu đi, anh thở ra một hơi, nói "Anh cũng đi uống một chén."
"Thật sao?" Chị gái có hơi bất ngờ nhìn anh, nói "Vậy anh cũng nhanh đi thay quần áo đi, thay một bộ mặc dễ chịu một chút ấy."
Sau đó chị gái kéo Lục Tri Hạ rời khỏi thư phòng, Tô Cảnh ngồi trên ghế, còn có thể nghe được âm thanh của Lục Tri Mẫn "Bất ngờ thật, anh rể em từ trước đến giờ đều không thích đến quán bar, tối hôm nay lại đáp ứng rồi."
Lục Tri Hạ nói "Chị, em không đi quán bar nữa, em chưa từng đi lần nào."
"Phải đi phải đi, đi, đi đến phòng quần áo của chị, chị phối cho em một bộ thích hợp để đi quán bar."
Giọng nói của hai người càng ngày càng xa, cuối cùng trở nên mơ hồ không rõ, Tô Cảnh lại duy trì tư thế dựa vào lưng ghế, ánh mắt ngây ra, qua một lúc, anh mới chậm rãi nhấc tay, ấn lên đũng quần mình, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực nặng nề đó, ép làm anh có hơi khó chịụ
Trước đó ở phòng bếp, anh đã có phản ứng, nhưng phản ứng đó không tính là lớn lắm, không đủ để làm anh cứng lên, anh có hơi thất vọng, thất vọng qua đi lại cảm thấy xấu hổ, không ngờ anh lại có ý nghĩ đê hèn như vậy với em vợ, thực sự là không nên.
Lục Tri Hạ bước ra từ phòng quần áo của chị gái, có hơi quẫn bách dùng một tay ôm lấy ngực, một tay kia kéo váy, chiếc váy này quả thực là quá ngắn, chỉ giơ tay cao một chút là sẽ lộ ra phần mông, cúi thấp một chút là lộ ngực, nếu không cẩn thận nữa thì trên dưới đều lọt gió hết, càng khoa trương hơn là, bởi vì chiếc váy quá chật, sợ làm lộ mép quần ra ngoài không được đẹp mắt, chị gái còn cứng rắn bắt cô mặc một chiếc quần lót chữ T, sau khi mặc lên, sợi dây đó cứ kẹt vào trong khe mông cô, cảm giác thật sự rất không tự nhiên.
Tô Cảnh đi ra từ trong thư phòng, thì nhìn thấy bộ dạng gợi cảm đến cực điểm này của Lục Tri Hạ, anh không khỏi thất thần, chỉ thấy mái tóc đen nhánh của cô xõa trên bờ vai, trên người mặc một chiếc váy liền áo bằng da, phần thân trên được thiết kế ôm ngực, để lộ ra một phần lớn bầu ngực và vai thon, phần dưới váy ôm lấy mông, độ dài vừa đúng bao hết mông, động tác chỉ hơi lớn một chút là có thể nhìn thấy bóng mờ ám muội giữa hai chân.
"Anh rể..." Nhìn thấy Tô Cảnh, Lục Tri Hạ càng cảm thấy ngại ngùng, lần đầu tiên cô mặc một chiếc váy khêu gợi như thế này, cảm thấy giống như không mặc gì cả vậy.
Lúc này chị gái cũng đi ra từ trong phòng quần áo, chiếc váy trên người cô ấy khá giống với Lục Tri Hạ, nhưng lại là màu đỏ rực hút mắt, cô ấy không sợ hãi rụt rè như Lục Tri Hạ, mà ngẩng đầu ưỡn ngực, phóng khoáng thể hiện dáng người của mình, trên tay cô ấy cầm một chiếc áo sơ mi vải voan mỏng có thể nhìn thấu, đưa cho Lục Tri Hạ, nói "Nếu em cảm thấy quá lộ có thể mặc cái này lên, có điều chị cảm thấy dáng người em rất tốt, chân dài như vậy, nên thể hiện ra mới đúng."
/217
|