Liên Tĩnh Bạch gật đầu, đứng lên đi tới, cất giọng nói với Mịch Nhi: "Mịch Nhi , đưa cho Dĩ Mặc thuốc giải đi, em ấy đã biết sai rồi."
"Anh xin tha cho em ấy?" Mịch Nhi nhíu mày, dự tính một hồi trong lòng, sau đó hai tay khoanh trước ngực ngẩng đầu hỏi Liên Tĩnh Bạch, "Vậy em có ích lợi gì? Em vẫn chưa hết tức giận đâu, em đưa cho anh thuốc giải, vậy anh lấy cái gì trao đổi?"
Mặc dù không tiếp quản công ty của cha, nhưng Mịch Nhi vẫn đi theo bên người Liên Tĩnh Bạch, không nhận thức được cũng học được một chút thủ đoạn của bọn gian thương. Nếu như anh Tiểu Bạch muốn giúp đỡ, cô dĩ nhiên làm việc nghĩa không được chùn bước tuyệt đối không tiếc rẻ thành phẩm, nhưng bây giờ muốn cô bỏ qua cho việc làm sai lầm của Triển Dĩ Mặc, cô sẽ vô duyên vô cớ mà lên giá rồi...!
"Em muốn cái gì?" Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng cười một tiếng, buông tay nói, "Mọi thứ anh có đều là của em, em còn muốn cái gì?"
"Hả. . . . . ." Mịch Nhi bị lời nói của anh làm cho sững sờ, cái này đúng là không sai, cái gì của anh Tiểu Bạch đều là của cô, tuyệt đối không có giấu giếm, hưởng thụ của cải một mình, cô còn có thể trao đổi cái gì?
Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi chớp chớp, đột nhiên vỗ tay nói: "Em biết rồi! Trao đổi anh không được phép trở lại trường học đón em! Đúng, trước khi em kết thúc hạng mục thí nghiệm tiến hành hiện tại, anh không được phép đến viện y học một lần nữa!"
"Em còn bao lâu mới có thể kết thúc hạng mục?" Lông mày Liên Tĩnh Bạch hơi nhíu lại, "Nếu như quá lâu thì không được, em vừa vào phòng thí nghiệm liền mất ăn mất ngủ quên về nhà, nếu như quá lâu anh không đi đến kéo em ra ngoài, thân thể của em sẽ không chịu nổi!"
Anh cũng không thể chịu đựng được thời gian dài không được thấy cô, nếu như không phải là Mịch Nhi thật sự kiên trì muốn đi theo bên cạnh người thầy hiện tại, anh nhất định sẽ không chịu sự hạn chế của thời tiết mang cô theo trên người!
Mịch Nhi tính toán sơ qua, đưa ra ba ngón tay: "Ba tuần, nhiều nhất ba tuần, chỉ không biết sớm hay muộn! Em cam đoan sẽ cố gắng hết sức nhớ phải về nhà, chỉ là không cho phép anh đến trường học ——"
Liên Tĩnh Bạch nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, rốt cuộc gian nan gật đầu một cái: "Được, anh đồng ý với em."
"Tốt! Một lời đã định, giao dịch thành công!" Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi phóng ra tia sáng đắc ý, ha ha, cô đánh cược thắng!
Hôm nay anh Tiểu Bạch chờ ở trước cửa viện y học, cơ hồ thu hút toàn bộ nữ sinh trong các khoa của học viện đi đến vây xem, nghe được ... lời nói hy vọng có được người đàn ông của cô của những người con gái này, cảm nhận được họ ảo tưởng kiểu này kiểu kia với người đàn ông của cô, cô không thế nào nhịn được nữa!
Có lẽ rất nhiều người đều không hiểu, tại sao Mịch Nhi để ý nhiều nữ sinh quấy rầy Liên Tĩnh Bạch như thế, so với việc thỉnh thoảng đến viện y học một lần, rõ ràng thời gian anh ở ngoài xã hội nhiều hơn, đối mặt hấp dẫn lớn hơn nữa mới đúng.
Nhưng Mịch Nhi phân biệt rất rõ ràng, mặc dù anh Tiểu Bạch hiện tại chính thức tiến vào Triển Thị giao thiệp với thương trường, nhưng cô thật sự không sợ anh sẽ say mê những người phụ nữ trên thương trường ấy. Anh sẽ có một loại phòng bị và ngăn cách tự nhiên với những người trưởng thành nhiều kinh nghiệm ấy, tiềm thức sẽ vô ý tránh né nguy hiểm.
"Anh xin tha cho em ấy?" Mịch Nhi nhíu mày, dự tính một hồi trong lòng, sau đó hai tay khoanh trước ngực ngẩng đầu hỏi Liên Tĩnh Bạch, "Vậy em có ích lợi gì? Em vẫn chưa hết tức giận đâu, em đưa cho anh thuốc giải, vậy anh lấy cái gì trao đổi?"
Mặc dù không tiếp quản công ty của cha, nhưng Mịch Nhi vẫn đi theo bên người Liên Tĩnh Bạch, không nhận thức được cũng học được một chút thủ đoạn của bọn gian thương. Nếu như anh Tiểu Bạch muốn giúp đỡ, cô dĩ nhiên làm việc nghĩa không được chùn bước tuyệt đối không tiếc rẻ thành phẩm, nhưng bây giờ muốn cô bỏ qua cho việc làm sai lầm của Triển Dĩ Mặc, cô sẽ vô duyên vô cớ mà lên giá rồi...!
"Em muốn cái gì?" Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng cười một tiếng, buông tay nói, "Mọi thứ anh có đều là của em, em còn muốn cái gì?"
"Hả. . . . . ." Mịch Nhi bị lời nói của anh làm cho sững sờ, cái này đúng là không sai, cái gì của anh Tiểu Bạch đều là của cô, tuyệt đối không có giấu giếm, hưởng thụ của cải một mình, cô còn có thể trao đổi cái gì?
Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi chớp chớp, đột nhiên vỗ tay nói: "Em biết rồi! Trao đổi anh không được phép trở lại trường học đón em! Đúng, trước khi em kết thúc hạng mục thí nghiệm tiến hành hiện tại, anh không được phép đến viện y học một lần nữa!"
"Em còn bao lâu mới có thể kết thúc hạng mục?" Lông mày Liên Tĩnh Bạch hơi nhíu lại, "Nếu như quá lâu thì không được, em vừa vào phòng thí nghiệm liền mất ăn mất ngủ quên về nhà, nếu như quá lâu anh không đi đến kéo em ra ngoài, thân thể của em sẽ không chịu nổi!"
Anh cũng không thể chịu đựng được thời gian dài không được thấy cô, nếu như không phải là Mịch Nhi thật sự kiên trì muốn đi theo bên cạnh người thầy hiện tại, anh nhất định sẽ không chịu sự hạn chế của thời tiết mang cô theo trên người!
Mịch Nhi tính toán sơ qua, đưa ra ba ngón tay: "Ba tuần, nhiều nhất ba tuần, chỉ không biết sớm hay muộn! Em cam đoan sẽ cố gắng hết sức nhớ phải về nhà, chỉ là không cho phép anh đến trường học ——"
Liên Tĩnh Bạch nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, rốt cuộc gian nan gật đầu một cái: "Được, anh đồng ý với em."
"Tốt! Một lời đã định, giao dịch thành công!" Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi phóng ra tia sáng đắc ý, ha ha, cô đánh cược thắng!
Hôm nay anh Tiểu Bạch chờ ở trước cửa viện y học, cơ hồ thu hút toàn bộ nữ sinh trong các khoa của học viện đi đến vây xem, nghe được ... lời nói hy vọng có được người đàn ông của cô của những người con gái này, cảm nhận được họ ảo tưởng kiểu này kiểu kia với người đàn ông của cô, cô không thế nào nhịn được nữa!
Có lẽ rất nhiều người đều không hiểu, tại sao Mịch Nhi để ý nhiều nữ sinh quấy rầy Liên Tĩnh Bạch như thế, so với việc thỉnh thoảng đến viện y học một lần, rõ ràng thời gian anh ở ngoài xã hội nhiều hơn, đối mặt hấp dẫn lớn hơn nữa mới đúng.
Nhưng Mịch Nhi phân biệt rất rõ ràng, mặc dù anh Tiểu Bạch hiện tại chính thức tiến vào Triển Thị giao thiệp với thương trường, nhưng cô thật sự không sợ anh sẽ say mê những người phụ nữ trên thương trường ấy. Anh sẽ có một loại phòng bị và ngăn cách tự nhiên với những người trưởng thành nhiều kinh nghiệm ấy, tiềm thức sẽ vô ý tránh né nguy hiểm.
/227
|