Chương 26: Hạnh phúc của cô.
“Tổng giám đốc, ngài suy nghĩ nhiều rồi. Tôi đứng cao như vậy là muốn thay bóng đèn thôi, không phải vì muốn quyến rũ anh, cũng không phải vì muốn anh yêu tôi. Chắc Triển tổng vẫn chưa nghe rõ những lời tôi đã nói với Mạn Thanh, tôi có thể nói lại một lần nữa. Tôi. . . . . .”
Cô nói đến đây liền hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn đôi mắt thâm thúy kia, liếm liếm đôi môi nhỏ, mới tiếp tục nói: “Tôi không yêu anh. . . . . . Cho nên, Tổng giám đốc không cần phải cảm thấy phiền toái.”
Đôi mắt Triển Mộ Nham hơi trầm xuống, bên trong như được phủ thêm một lớp sương mù, anh lạnh lùng nhìn cô gái đang giả vờ bình tĩnh rời khỏi ngực mình.
Không hiểu sao lúc thân thể mềm mại kia rời khỏi người anh thì anh lại cảm thấy có chút lạnh. Chẳng lẽ ngã đến hỏng đầu sao?
Hai người một trước một sau đứng lên, Lương Yên liếc anh một cái, nhanh chóng cúi đầu sửa sang lại quần áo. Lúc này, điện thoại của cô chợt vang lên.
Cô liếc mắt nhìn màn hình một cái, liền nhìn thấy số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình là số nhà. Nhất định là bọn nhỏ gọi điện nhắc cô về nhà!
Cô cảm thấy hoảng sợ, không dám nhìn Triển Mộ Nham, chỉ sợ anh biết được gì đó. Chỉ đành phải xoay người sang chỗ khác, cẩn thận áp điện thoại lên tai.
“Alo. . . . . .”
“Yên Yên, chừng nào mẹ trở về? Đã khuya lắm rồi, bà nội nói buổi tối sẽ có chó săn ẩn hiện nha.” Là giọng nói non nớt dễ nghe của QQ.
“Không phải Yên Yên bị con sói tha đi mất chứ? Cậu còn nói muốn đi cứu mẹ a! Con cũng muốn đi!” Giọng của Vi Vi đang trách móc ở đầu bên kia truyền đến.
Lời nói ngây thơ khiến Lương Yên nhịn không được ‘ xì ’ một tiếng cười lên, lập tức quên bên cạnh còn có người khác, cười nói: “Bé ngốc. Ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ, mẹ sẽ về ngay.”
“Con muốn ăn chocolate. Yên Yên mua chocolate cho con được không?” Vi Vi mềm giọng năn nỉ, đáng thương đến mức khiến Lương Yên không biết phải cự tuyệt như thế nào. Nhưng lập tức đã có người phản đối thay cô, “Không được! Tiểu ngu ngốc, em muốn răng của em bị sâu nhỏ gặm hết sao! Chú bác sĩ đã nói Vi Vi không được ăn đồ ngọt nữa!”
“Ô ô, QQ thật đáng ghét! Đồ quỷ sứ đáng ghét!” Vi Vi không vui khi bị anh trai dạy dỗ, uất ức muốn chết.
Ngay sau đó, Tịch Khuynh Viễn đã cầm lấy điện thoại, cười không ngừng nói, “Có hai đứa nhỏ ở đây, trong nhà náo nhiệt hơn hẳn. À, khi nào thì em về? Anh đi đón em.”
“Dọn dẹp một cái là có thể đi ngay.”
“Vậy em chờ anh hai phút, anh đưa bọn nhỏ đến đón em. Hai đứa không yên tâm, đã lảm nhảm cả buổi tối rồi.”
Lương Yên vui mừng cười, “Ừ. Vậy em đứng dưới công ty chờ mọi người.”
Cô vừa nói xong câu đó liền cúp điện thoại. Lương Yên chỉ cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo, lúc này mới đột nhiên nhớ ra Mộ Nham còn đang đứng sau lưng. Cô quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt u ám của anh. Anh cứ nhìn thẳng vào cô, như muốn nhìn xuyên qua người cô.
Lương Yên đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Chẳng lẽ anh đã nghe thấy cái gì rồi sao?! Nhưng dù anh có biết cô đã có con, anh cũng sẽ không biết hai đứa là con của anh đi!
Lương Yên chỉ cảm thấy tự mình hù dọa mình, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, cô đang muốn nói gì đó nhưng anh đã lạnh lùng mở miệng: “Bạn trai?”
Cách xưng hô ngọt ngào như vậy, không phải là bạn trai còn có thể là ai? Còn nữa... nụ cười của cô rực rỡ ngọt ngào như vậy. . . . . .
Tất cả đều khiến Triển Mộ Nham cảm thấy chói mắt!
/746
|