Chương 1.2: Chết thảm
Nếu cô sớm nhìn rõ mọi chuyện, sớm thấy rõ bộ mặt thật của Thương Thanh Thanh, cô sẽ không thảm như vậy.
Nếu cô không yêu người đàn ông kia, liều lĩnh không muốn hủy hôn ước của bọn họ, đã không bị hãm hại liên tục, sau đó thiếu chút nữa bị người ta thay nhau cưỡng bức!
Ác mộng lại xuất hiện, hối hận, cuồn cuộn tới mức tận cùng là tuyệt vọng!
Yêu một người có sai sao? Tốt bụng có sai sao? Vì sao cô lại rơi đến nông nỗi này?
“Ra tay đi... Kẻ lừa đảo! Tôi biết trong ống tiêm... Là chất độc!” Thương Trăn giống như bị kích thích quá độ, nói những lời như điên rồi!
Từ lúc Thương Thanh Thanh bước vào cánh cửa này, cô đã không ôm hi vọng, bởi vì đối phương chỉ biết lừa gạt cô, bóc lột giá trị của cô, sau đó để cô chết!
Thấy Thương Trăn thà chết cũng không nói mật mã, gương mặt Thương Thanh Thanh vặn vẹo, lửa giận bắt đầu cuồn cuộn!
Gần đây mọi việc không thuận lợi, cô ta là cô chủ tài giỏi, bị kẻ tiện nhân Nhạc Mộng Như kia đoạt đàn ông thì thôi, ngay cả phế vật bị cô ta ngược từ nhỏ tới lớn cũng dám sẵng giọng với cô ta sao?
“Chị đã muốn chết, vậy thì đi chết đi! Không có chị, Thương Thanh Thanh tôi sẽ không sống được sao?”
Nói xong, cô ta tiến lên hai bước, đâm kim tiêm lên người Thương Trăn! Chỉ cần tiêm thứ này vào, chỉ cần mười giây Thương Trăn sẽ “suy yếu” mà chết!
Trong đôi mắt cô ta đầy tàn nhẫn! Chỉ cần Thương Trăn chết đi, trên thế giới này, sẽ không còn ai vạch trần cô ta nữa rồi! Nhưng cô ta không chú ý tới, trong mắt người phụ nữ suy yếu trên giường hiện lên ánh sáng âm u!
Chỉ trong chớp mắt, Thương Trăn vốn nửa sống nửa chết đột nhiên bùng nổ!
Giống như hồi quang phản chiếu, cô không quan tâm kim tiêm trên tay kéo ra! Dùng sức nắm lấy tay Thương Thanh Thanh, trở tay đâm kim tiêm vào bả vai Thương Thanh Thanh!
“Không!”
Thương Thanh Thanh sợ hãi mở to mắt! Nhưng lúc này, chất lỏng màu vàng nhạt đã tiêm vào rồi! Cô ta muốn kêu cứu, nhưng toàn thân như nhũn ra, lùi về sau vài bước...
Làm sao có thể... Thương Trăn, rõ ràng là Thương Trăn chỉ còn một hơi cuối cùng rồi!
Người bệnh rút kim tiêm ra, cả phòng bệnh đều đang báo động!
Thương Trăn không thèm quan tâm, cuối cùng cô cũng báo được thù rồi!
Nhìn Thương Thanh Thanh nắm chặt cổ ngã xuống đất, cuối cùng chết không nhắm mắt, trong đôi mắt hoảng sợ còn là ảnh ngược tay cô đầy máu tươi, đây là báo ứng!
Sảng khoái khó mà nói nên lời tràn ngập cơ thể ốm yếu! Thương Trăn càng cười tươi hơn, nhìn qua có vài phần dữ tợn!
Cảm ơn ông nội ép cô luyện công từ nhỏ! Khiến cô có thể bùng nổ một làn dưới trạng thái cơ thể suy nhược như vậy - - tự tay đâm chết kẻ thù!
Hóa ra phản kháng cũng không khó như vậy, vậy mà cô mới biết được!
Đầu càng ngày càng choáng váng, tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên, Thương Trăn lại nằm trên giường lần nữa...
Sắp có người tới cứu cô đúng không! Cô muốn sống sót, muốn bắt đầu lại lần nữa! Không còn bất lực như vậy! Không còn yếu đuối như vậy! Bày ra năng lực của bản thân một lần!
Trong mơ hồ, hình như cô nghe thấy có người hốt ha hốt hoảng chạy tới...
Nếu có thể sống sót, cô sẽ không bị tình thân buồn cười kia trói buộc, cũng sẽ không yêu người đàn ông kia nữa, cô chỉ muốn yêu chính mình!
Nếu có thể sống sót, thì tốt rồi...
/1044
|