Chương 5.2: Cởi sạch nghiệm thân
Cậu chủ Phong nhíu mày, xoay người muốn đi lên tầng!
Anh quay người lại, Lý Uyển Oánh liền sốt ruột, “Con trai, con đợi đã!”
Thương Thanh Thanh cũng tiến lên một bước nói, “Anh Phong! Chuyện này liên quan tới danh dự của chị gái, vẫn mong anh Phong giúp đỡ một chút!”
Chuyện lúc trước anh Phong bị bỏ thuốc, ngủ với Thương Trăn có rất ít người biết, hơn nữa anh Phong tưởng Thương Trăn bỏ thuốc, lại càng ghét cô hơn! Hiện giờ tuy không biết vì sao Thương Trăn muốn anh Phong kiểm tra, nhưng nghĩ tới cảnh anh Phong nhìn thấy Thương Trăn xanh tím đầy người, sau đó càng thêm ghét cô, Thương Thanh Thanh liền cảm thấy sốt ruột khó mà kìm nén nổi!
Có lẽ Thương Trăn muốn cầu xin anh Phong giúp cô một lần? Chỉ tiếc, cô vẫn quá ngu ngốc, anh Phong không có khả năng giúp cô!
Cậu chủ Phong không thèm để ý những lời Thương Thanh Thanh nói, vẫn là Lý Uyển Oánh cầu xin, “Hành Diễm, con giúp mẹ đi!”
Bà ấy nghĩ kỹ rồi, nếu trên người Trăn Trăn thật sự có dấu vết, bà bảo con trai giấu diếm thay Trăn Trăn rồi nói sau!
Phong Hành Diễm nhíu mày.
“Coi như mẹ cầu xin con không được sao!”
Lý Uyển Oánh làm bộ khụ hai tiếng, bà ấy có bệnh tim, cho nên nếu nói ai có thể khiến cậu chủ Phong nghe vài câu, chỉ có Lý Uyển Oánh rồi.
Quả nhiên Phong Hành Diễm dừng bước.
Sau đó anh nhìn dưới lầu, người phụ nữ không ngừng dây dưa với anh từ nhỏ, trong mắt tràn đầy chán ghét!
“Cút lên đây!”
Giọng điệu của anh rất ác liệt! Thương Trăn nở nụ cười đầy cảm kích với Lý Uyển Oánh, sau đó đi lên tầng.
Tất cả mọi người đều rất chờ mong, anh Phong tuyệt đối không nói dối, hơn nữa chỉ cần kiểm tra xem trên người cô có dấu vết không là được rồi, sẽ nhanh thôi.
Thương Trăn đi theo sau người đàn ông, im lặng nhìn bóng lưng anh.
Chính là người đàn ông này, cô yêu anh hai mươi mấy năm, cho dù anh rất ghét cô, cô vẫn từng bước tới gần, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.
Cũng là rất lâu về sau cô mới giác ngộ, với tính cách cực đoan của anh, nhận định một người là tốt hay xấu đều không thay đổi, cho nên đừng nói là mười mấy năm, cho dù trôi qua một trăm năm, một ngàn năm! Anh cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trong lòng cô vốn sẽ đau đớn, không ngờ trọng sinh trở về, đau đớn này lại biến thành sảng khoái.
Sẽ đau, chứng minh còn sống, tình yêu... Có thể so được với tính mạng sao?
Phong Hành Diễm rất cao, vừa vào cửa, anh liền xoay người lại, bao vây Thương Trăn lại.
“Không phải muốn tôi nghiệm thân sao? Cởi đi!”
Cởi sao?
Muốn cô cởi sạch trước mặt anh à?
Thương Trăn cười khẽ, cảm thấy Phong Hành Diễm đang cố ý khiến cô không chịu nổi, dù sao cô từng nhát gan ngượng ngùng.
Nhưng đời trước cơ thể cô bị không biết bao nhiêu người lăn qua lộn lại nghiên cứu, cô đã sớm không còn thẹn thùng rồi.
Thương Trăn quyết đoán kéo khóa kéo, chỉ trong chớp mắt váy rơi xuống.
Dưới ánh đèn sáng rực, tất cả vết thương trên người cô đều không thể che giấu, từng vết sẹo nhỏ rướm máu, còn có vết véo và dấu tay, đều là trước khi cô tỉnh lại, phản kháng để lại.
Hơn nữa bên trong không mặc gì!
Thân hình duyên dáng và da thịt tuyết trắng, khiến những dấu vết này càng thêm chói mắt, nhưng vết thương khiến cô có vẻ điềm đạm đáng yêu, cơ thể mềm mại run rẩy giống như độc dược câu người ta nhập vào lửa, chỉ cần là đàn ông, sẽ không thể không động tâm!
Ánh mắt Phong Hành Diễm tối sầm lại, nhưng một giây sau, anh bị những dấu tay làm cho kích động tới mức lửa giận phun trào! Hai người đàn ông chết tiệt kia, vậy mà dám động vào vị hôn thê của anh!
Mà Thương Trăn rất bình tĩnh càng khiến anh kích động, cô giống như không thèm để ý cảnh ngộ của mình?
Bỗng nhiên anh giơ tay đè cô lên ván cửa, cười mỉa nói, “Toàn thân cô đầy dấu vết còn dám bảo tôi nghiệm? Muốn tôi nói dối thay cô sao? Nằm mơ!”
/1044
|