Chu Hiểu Đồng nôn hết, cả người như không còn sức lực. Cô chống đỡ bệ bồn rửa tay nhìn hai má mình đỏ bừng, cảm thấy thật chật vật.
Cô vung một quyền đánh vào tấm gương, gượng đứng thẳng thắt lưng liền đi ra ngoài. Trận chiến của cô còn chưa đánh xong.
Đi ra toilet, xuyên qua từng dãy sô pha, một đôi lại một đôi tình nhân. Thế nhưng ở nửa đường lại bị một cái chân dài đột nhiên vươn ra chặn lại. Đôi chân này mang một chiếc giày da đắt tiền bóng loáng.
Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn theo cái chân kia, nhìn thấy Tiền Phong đang ôm lấy Đông Phương Uyển Nhi thẹn thùng ngồi trên sô pha, chân của hắn giang ra, chặn đường đi của cô.
Chu Hiểu Đồng cảm thấy đầu thật đau. Cô quyết định không đếm xỉa đến, bước qua. Ai ngờ cô vừa nhất chân lên, một ly rượu liền bay tới, rơi vỡ trên mặt đất cản lại bước đi của mình.
Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong nháy nháy, tỏ vẻ vô tội như hoàn toàn không phải do hắn cố ý. Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Đồng, tỏ vẻ giờ mới nhận ra cô: “A, Chu tiểu thư lại đến đây bồi rượu, bồi trò chuyện, bồi cười, cuộc sống thật đúng là rất phong phú nha”
Răng nanh trắng loá lộ ra cùng ánh mắt làm chói lóa người khác, nhưng lời nói lại làm cho người ta tức giận.
Tiền Phong cố ý liếc nhìn Chu Hiểu Đồng, nhưng tay lại thân mật quàng qua bả vai Đông Phương Uyển Nhi, nói: “Uyển Nhi, phải nhớ con gái nên dịu dàng một chút, không nên cả ngày ló đầu ra ngoài đường như muốn đàn ông phải chú ý đến mình. Như em là tốt nhất, anh rất thích”
Đông Phương Uyển Nhi đã sớm bị hắn chuốc mê đến thần hồn điên đảo. Vốn dĩ vài ngày không gặp Tiền Phong, cô ta cảm thấy có chút mất mát, không ngờ hôm nay hắn lại gọi điện thoại đến, Đông Phương Uyển Nhi dường như là không chờ được mà chạy đến chỗ hẹn.
Giờ phút này nghe thấy lời ngon tiếng ngọt như vậy, đầu hoa mắt choáng, chỉ biết là không ngừng mà gật đầu.
Chu Hiểu Đồng nhìn bộ dáng cố ý đó của hắn, cười lạnh một tiếng. Cô cố ý giơ chân lên giẫm qua ly rượu kia, chỉ nghe âm thanh thủy tinh vỡ vụn giòn tan, sau đó mặt Chu Hiểu Đồng không đổi sắc bước đi, cứ coi như Tiền Phong hắn là mớ thủy tinh đó, một cước giẫm nát.
Đông Phương Uyển Nhi sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc, Chu Hiểu Đồng không tỏ ra cảm giác gì, chậm rãi đi về phía trước.
Tiền Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn nheo mắt, cầm lên một ly rượu rót vào miệng. Lại nhìn thấy đống thủy tinh trên đất, hắn cực kỳ khó chịu, một tay ném mạnh ly rượu trên tay, một tay cầm chai rượu nốc vào.
Đông Phương Uyển Nhi thấy thế, kinh hãi nhưng không dám khuyên: “Anh Phong…”
Tiền Phong cúi đầu nhìn cô ta nhìn một cái, nở nụ cười, nói: “Uyển Nhi, ngoan” Nhưng ánh mắt lại như vô tình nhìn theo bóng dáng Chu Hiểu Đồng.
Chu Hiểu Đồng vừa trở về chỗ, Ngô quản lí liền lập tức cười, nói: “Tiểu Chu, sao vây, khó chịu sao?”
Chu Hiểu Đồng lắc lắc đầu, nói: “Ngô quản lí, tôi không sao”
Ngô quản lí lập tức vỗ vỗ tay cô, Chu Hiểu Đồng như bị điện giật vội vàng rút tay về.
Ngô quản lí lại như không để ý, cười nói: “Tôi nói rồi, Tiểu Chu thoải mái như vậy, làm sao bị một chút rượu ảnh hưởng được chứ. Nào đến, tôi gọi cho cô một chai rượu trái cây, uống cho thấm giọng” Nói xong, hắn ta tự mình cầm lấy chai, rót một ly đưa đến trước mặt Chu Hiểu Đồng.
Dịch rượu màu đỏ tản ra mùi hương nồng đậm, làm cho người ta phát thèm.
Hắn ta nói với vẻ mặt chân thành, Chu Hiểu Đồng ngừng một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy ly rượu uống vào. Cô cũng không có để ý, ánh mắt Ngô quản lí hiện lên ý cười khác thường.
Uống xong, Chu Hiểu Đồng cũng không cảm thấy có gì khác thường. Ngô quản lí tận mắt nhìn thấy cô uống xong ly rượu kia, ngược lại thoải mái rất nhiều, cũng không tiếp tục ép cô uống nữa.
Chu Hiểu Đồng cho là hắn đã hài lòng, liền lấy ra bản hợp đồng trong túi xách, nói: “Ngô quản lí, phần hợp đồng này, anh xem có thể…”
Ngô quản lí cười nói: “Được, được, được, nhưng mà…” Hắn đột nhiên dời vị trí, ý đặc biệt chuyển qua bên người Chu Hiểu Đồng, càng đến càng gần, thậm chí còn vươn tay quàng lên bả vai cô.
Chu Hiểu Đồng cả kinh, vội muốn lùi ra nhưng không biết sao lại cảm thấy cả người như không còn chút sức lực. Cô kinh ngạc nhìn Ngô quản lí.
Diện mạo nghiêm trang lúc trước đã thay đổi trong nháy mắt, bàn tay đặt trên bả vai Chu Hiểu Đồng, ái muội vuốt ve “Tiểu Chu, em đừng vội, đợi lát nữa em chiều anh xong rồi, anh nhất định sẽ ký hợp đồng này cho em. Không chỉ có nhiêu đó, những bản hợp đồng sau này đều ký cho em”
Hắn vừa nói, cái miệng gớm ghiếc lại tiến gần, muốn hôn lên mặt Chu Hiểu Đồng.
Chu Hiểu Đồng đẩy mạnh hắn ra, muốn vung tay lên tát hắn nhưng không nghĩ đến, cả người mềm nhũn ngã xuống. Ngô quản lí đỡ được cô, ôm thật chặt vào lồng ngực của mình, cười mờ ám “Tiểu Chu à, em cũng đừng từ chối làm gì. Hai chúng ta đều được sung sướng mà em lại còn có bản hợp đồng nữa, em nói có phải hay không?”
Chu Hiểu Đồng hận muốn chết cắn chặt răng, muốn hô to lại thấy mình không còn hơi sức, một câu cũng không nói được. Cô thấy choáng váng, gần như mất đi ý thức. Tại sao lại như vậy?
Chu Hiểu Đồng dùng toàn lực sức lực cũng đều không thể tránh khỏi đôi tay ghê tởm kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt làm cho người ta buồn nôn càng lúc càng đến gần.
Cách đó không xa, Tiền Không chỉ một thoáng không để ý, khi hắn quay đầu lại đã nhìn thấy Chu Hiểu Đồng bị một lão già ghê tởm ôm vào trong ngực. Trên đầu hắn bốc hỏa, ánh mắt tóe lửa, cầm lấy một chai rượu chạy tới.
Đông Phương Uyển Nhi hoảng sợ, vội kéo hắn lại: “Anh Phong, anh muốn làm gì?” Ánh mắt kia của hắn, khiến cô ta sợ tới mức thở dốc vì kinh ngạc.
Tiền Phong đẩy mạnh cô ta vào người một nhân viên, nói: “Đưa cô ấy về nhà”
Phục vụ nơi đây đều biết Tiền Phong, vội đáp: “Dạ, Tiền thiếu”
“Anh Phong…” Đông Phương Uyển Nhi vươn tay, muốn đuổi theo hắn hỏi tại sao, nhưng một lần quay đầu lại nhìn, hắn cũng không cho cô ta.
“Anh còn chưa bao giờ làm tình với một người con gái đặc biệt như em, hay là chúng ta thử một lần đi, nhìn xem trên giường em cũng nóng bỏng như vậy hay không!” Trong mắt Ngô quản lí đã đục ngầu dục vọng.
Nói xong, một phát bắt lấy Chu Hiểu Đồng, muốn kéo cô ra ngoài. Ngay lúc hắn ta tự cho là mình đã thành công, một chai rượu hung hăng nện lên ót hắn, máu văng khắp nơi.
Hắn ta sợ tới mức hô to một tiếng theo bản năng buông tay đang giữ Chu Hiểu Đồng ra mà thay vào đó là cầm máu cho chính mình. Sắc mặt hắn ta trắng nhợt, hô: “Có ai không…”
Nhưng một giây sau đã bị người kéo lấy cổ áo, gắt gao bóp chặt cổ hắn ta. Ánh mắt Tiền Phong híp chặt, tràn ngập sát ý: “Con mẹ nó, mày dám để ý đến người phụ nữ của tao à? Mày rất muốn chết rồi đúng không?”
Cho dù chỉ là một người phụ nữ nhỏ nhoi, nhưng cũng là do Tiền Phong hắn nuôi lấy. Chưa được sự đồng ý của hắn đã muốn làm loạn, muốn chết à?
Cô vung một quyền đánh vào tấm gương, gượng đứng thẳng thắt lưng liền đi ra ngoài. Trận chiến của cô còn chưa đánh xong.
Đi ra toilet, xuyên qua từng dãy sô pha, một đôi lại một đôi tình nhân. Thế nhưng ở nửa đường lại bị một cái chân dài đột nhiên vươn ra chặn lại. Đôi chân này mang một chiếc giày da đắt tiền bóng loáng.
Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn theo cái chân kia, nhìn thấy Tiền Phong đang ôm lấy Đông Phương Uyển Nhi thẹn thùng ngồi trên sô pha, chân của hắn giang ra, chặn đường đi của cô.
Chu Hiểu Đồng cảm thấy đầu thật đau. Cô quyết định không đếm xỉa đến, bước qua. Ai ngờ cô vừa nhất chân lên, một ly rượu liền bay tới, rơi vỡ trên mặt đất cản lại bước đi của mình.
Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong nháy nháy, tỏ vẻ vô tội như hoàn toàn không phải do hắn cố ý. Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Đồng, tỏ vẻ giờ mới nhận ra cô: “A, Chu tiểu thư lại đến đây bồi rượu, bồi trò chuyện, bồi cười, cuộc sống thật đúng là rất phong phú nha”
Răng nanh trắng loá lộ ra cùng ánh mắt làm chói lóa người khác, nhưng lời nói lại làm cho người ta tức giận.
Tiền Phong cố ý liếc nhìn Chu Hiểu Đồng, nhưng tay lại thân mật quàng qua bả vai Đông Phương Uyển Nhi, nói: “Uyển Nhi, phải nhớ con gái nên dịu dàng một chút, không nên cả ngày ló đầu ra ngoài đường như muốn đàn ông phải chú ý đến mình. Như em là tốt nhất, anh rất thích”
Đông Phương Uyển Nhi đã sớm bị hắn chuốc mê đến thần hồn điên đảo. Vốn dĩ vài ngày không gặp Tiền Phong, cô ta cảm thấy có chút mất mát, không ngờ hôm nay hắn lại gọi điện thoại đến, Đông Phương Uyển Nhi dường như là không chờ được mà chạy đến chỗ hẹn.
Giờ phút này nghe thấy lời ngon tiếng ngọt như vậy, đầu hoa mắt choáng, chỉ biết là không ngừng mà gật đầu.
Chu Hiểu Đồng nhìn bộ dáng cố ý đó của hắn, cười lạnh một tiếng. Cô cố ý giơ chân lên giẫm qua ly rượu kia, chỉ nghe âm thanh thủy tinh vỡ vụn giòn tan, sau đó mặt Chu Hiểu Đồng không đổi sắc bước đi, cứ coi như Tiền Phong hắn là mớ thủy tinh đó, một cước giẫm nát.
Đông Phương Uyển Nhi sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc, Chu Hiểu Đồng không tỏ ra cảm giác gì, chậm rãi đi về phía trước.
Tiền Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn nheo mắt, cầm lên một ly rượu rót vào miệng. Lại nhìn thấy đống thủy tinh trên đất, hắn cực kỳ khó chịu, một tay ném mạnh ly rượu trên tay, một tay cầm chai rượu nốc vào.
Đông Phương Uyển Nhi thấy thế, kinh hãi nhưng không dám khuyên: “Anh Phong…”
Tiền Phong cúi đầu nhìn cô ta nhìn một cái, nở nụ cười, nói: “Uyển Nhi, ngoan” Nhưng ánh mắt lại như vô tình nhìn theo bóng dáng Chu Hiểu Đồng.
Chu Hiểu Đồng vừa trở về chỗ, Ngô quản lí liền lập tức cười, nói: “Tiểu Chu, sao vây, khó chịu sao?”
Chu Hiểu Đồng lắc lắc đầu, nói: “Ngô quản lí, tôi không sao”
Ngô quản lí lập tức vỗ vỗ tay cô, Chu Hiểu Đồng như bị điện giật vội vàng rút tay về.
Ngô quản lí lại như không để ý, cười nói: “Tôi nói rồi, Tiểu Chu thoải mái như vậy, làm sao bị một chút rượu ảnh hưởng được chứ. Nào đến, tôi gọi cho cô một chai rượu trái cây, uống cho thấm giọng” Nói xong, hắn ta tự mình cầm lấy chai, rót một ly đưa đến trước mặt Chu Hiểu Đồng.
Dịch rượu màu đỏ tản ra mùi hương nồng đậm, làm cho người ta phát thèm.
Hắn ta nói với vẻ mặt chân thành, Chu Hiểu Đồng ngừng một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy ly rượu uống vào. Cô cũng không có để ý, ánh mắt Ngô quản lí hiện lên ý cười khác thường.
Uống xong, Chu Hiểu Đồng cũng không cảm thấy có gì khác thường. Ngô quản lí tận mắt nhìn thấy cô uống xong ly rượu kia, ngược lại thoải mái rất nhiều, cũng không tiếp tục ép cô uống nữa.
Chu Hiểu Đồng cho là hắn đã hài lòng, liền lấy ra bản hợp đồng trong túi xách, nói: “Ngô quản lí, phần hợp đồng này, anh xem có thể…”
Ngô quản lí cười nói: “Được, được, được, nhưng mà…” Hắn đột nhiên dời vị trí, ý đặc biệt chuyển qua bên người Chu Hiểu Đồng, càng đến càng gần, thậm chí còn vươn tay quàng lên bả vai cô.
Chu Hiểu Đồng cả kinh, vội muốn lùi ra nhưng không biết sao lại cảm thấy cả người như không còn chút sức lực. Cô kinh ngạc nhìn Ngô quản lí.
Diện mạo nghiêm trang lúc trước đã thay đổi trong nháy mắt, bàn tay đặt trên bả vai Chu Hiểu Đồng, ái muội vuốt ve “Tiểu Chu, em đừng vội, đợi lát nữa em chiều anh xong rồi, anh nhất định sẽ ký hợp đồng này cho em. Không chỉ có nhiêu đó, những bản hợp đồng sau này đều ký cho em”
Hắn vừa nói, cái miệng gớm ghiếc lại tiến gần, muốn hôn lên mặt Chu Hiểu Đồng.
Chu Hiểu Đồng đẩy mạnh hắn ra, muốn vung tay lên tát hắn nhưng không nghĩ đến, cả người mềm nhũn ngã xuống. Ngô quản lí đỡ được cô, ôm thật chặt vào lồng ngực của mình, cười mờ ám “Tiểu Chu à, em cũng đừng từ chối làm gì. Hai chúng ta đều được sung sướng mà em lại còn có bản hợp đồng nữa, em nói có phải hay không?”
Chu Hiểu Đồng hận muốn chết cắn chặt răng, muốn hô to lại thấy mình không còn hơi sức, một câu cũng không nói được. Cô thấy choáng váng, gần như mất đi ý thức. Tại sao lại như vậy?
Chu Hiểu Đồng dùng toàn lực sức lực cũng đều không thể tránh khỏi đôi tay ghê tởm kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt làm cho người ta buồn nôn càng lúc càng đến gần.
Cách đó không xa, Tiền Không chỉ một thoáng không để ý, khi hắn quay đầu lại đã nhìn thấy Chu Hiểu Đồng bị một lão già ghê tởm ôm vào trong ngực. Trên đầu hắn bốc hỏa, ánh mắt tóe lửa, cầm lấy một chai rượu chạy tới.
Đông Phương Uyển Nhi hoảng sợ, vội kéo hắn lại: “Anh Phong, anh muốn làm gì?” Ánh mắt kia của hắn, khiến cô ta sợ tới mức thở dốc vì kinh ngạc.
Tiền Phong đẩy mạnh cô ta vào người một nhân viên, nói: “Đưa cô ấy về nhà”
Phục vụ nơi đây đều biết Tiền Phong, vội đáp: “Dạ, Tiền thiếu”
“Anh Phong…” Đông Phương Uyển Nhi vươn tay, muốn đuổi theo hắn hỏi tại sao, nhưng một lần quay đầu lại nhìn, hắn cũng không cho cô ta.
“Anh còn chưa bao giờ làm tình với một người con gái đặc biệt như em, hay là chúng ta thử một lần đi, nhìn xem trên giường em cũng nóng bỏng như vậy hay không!” Trong mắt Ngô quản lí đã đục ngầu dục vọng.
Nói xong, một phát bắt lấy Chu Hiểu Đồng, muốn kéo cô ra ngoài. Ngay lúc hắn ta tự cho là mình đã thành công, một chai rượu hung hăng nện lên ót hắn, máu văng khắp nơi.
Hắn ta sợ tới mức hô to một tiếng theo bản năng buông tay đang giữ Chu Hiểu Đồng ra mà thay vào đó là cầm máu cho chính mình. Sắc mặt hắn ta trắng nhợt, hô: “Có ai không…”
Nhưng một giây sau đã bị người kéo lấy cổ áo, gắt gao bóp chặt cổ hắn ta. Ánh mắt Tiền Phong híp chặt, tràn ngập sát ý: “Con mẹ nó, mày dám để ý đến người phụ nữ của tao à? Mày rất muốn chết rồi đúng không?”
Cho dù chỉ là một người phụ nữ nhỏ nhoi, nhưng cũng là do Tiền Phong hắn nuôi lấy. Chưa được sự đồng ý của hắn đã muốn làm loạn, muốn chết à?
/230
|