Đại Ma Vương siêu vi rút thật sự không thể khinh thường, Chu Hiểu Đồng chống chọi hết một ngày, chạng vạng tan làm liền buông tay đầu hàng, vừa đứng lên đã hoa mắt ngã nghiêng.
“Hiểu Đồng, cậu không sao chứ?” Đồng nghiệp lo lắng hỏi.
Chu Hiểu Đồng lắc đầu, cầm lên chiếc túi của mình cố chấp đi ra ngoài. Cô là ai? Cô là nữ siêu nhân mạnh mẽ, làm sao có thể nhịn không được?
Nhưng sự thật chứng minh, nữ siêu nhân cũng có lúc tắt lửa. Chu Hiểu Đồng đứng trong trạm xe buýt, tay bám lấy thành lan can chống đỡ thân mình cho khỏi ngã.
“Cẩn thận!” Phía sau, một bàn tay vội vàng đỡ lấy cô.
Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, ánh mặt trời đối diện có chút chói mắt, cô phải giơ tay lên che lại. Lúc thích ứng dần, người trước mắt mới dần dần rõ ràng, không ngờ lại là Liễu Huệ Thành.
Trong lòng Chu Hiểu Đồng hơi kinh ngạc, nói: “Cám ơn anh, nhưng mà sao anh lại…” Hắn mặc dù không phải cực giàu có nhưng có nhìn cỡ nào cũng khó có thể dùng xe công cộng đi làm.
Liễu Huệ Thành như đoán được nghi hoặc trong lòng cô, mỉm cười một chút nói: “Lúc nãy chạy xe tình cờ qua đây, sau đó thấy người có chút giống em cho nên dừng lại nhìn xem, không nghĩ tới thật là em…”
Ánh mắt của ạnh ta, Chu Hiểu Đồng nhìn cách ăn mặc trên người mình, ngại ngùng nói: “Tôi… Bình thường tôi thật không như vậy, quên đi…”
Liễu Huệ Thành nói: “Rất xinh, nhưng sắc mặt em thoạt nhìn không được tốt lắm, xe công cộng lại đông người, hay là để em đưa em về đi. Em nhiều lần không trả lời tin nhắn của tôi, lần này cũng không thể từ chối đấy”
Chu Hiểu Đồng ngượng ngùng xoa nhẹ mũi, nói: “Vậy làm phiền anh đưa tôi đến nhà cha mẹ tôi đi”
Người vừa nhuốm bệnh liền đặc biệt yếu ớt, thật muốn có người đến che chở chính mình, vì thế Chu Hiểu Đồng muốn về nhà, quay về căn nhà của chính mình.
Liễu Huệ Thành mở cửa xe cho cô, Chu Hiểu Đồng cúi người xuống vừa định lên xe, đột nhiên phía sau một lực mạnh mẽ kéo lấy cánh tay của cô, tách rời khỏi chiếc xe.
Chu Hiểu Đồng bị đau, xoay người nhìn thấy biểu tình giận dữ của Tiền Phong.
Tiền Phong giữ chặt cánh tay Chu Hiểu Đồng, nhìn thẳng Liễu Huệ Thành, lại nhìn Chu Hiểu Đồng, tức giận trên người không ngừng phát ra. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “A, Chu Hiểu Đồng, tôi nói sao em lại không về nhà, thì ra là nương tựa nhờ bảo hiểm cấp hai”
Bảo hiểm cấp hai?
(Các bạn đang trọng truyện tại http://www.truclamsontrang.wordpress.com)
Liễu Huệ Thành nghe xong, mặt nhíu lại, tuy rằng không biết rõ lời này là gì nhưng tuyệt đối không phải là lời hay.
Chu Hiểu Đồng không nghĩ tới hắn lại không chừa mặt mũi cho cô, sắc mặt cô trắng nhợt, dùng sức rút cánh tay của mình ra, nói: “Tiền thiếu, tôi nương nhờ ai cũng không liên quan đến anh, mau buông tay!”
Cả ngày Tiền Phong gọi điện thoại cho cô, tan làm liền vội vàng chạy đi tìm cô, không nghĩ tới cô lại nói một câu như vậy. Hắn quả thật muốn cười lạnh!
“Chuyện không liên quan đến tôi? Ngày hôm qua còn ngủ ở nhà của tôi, còn dám nói chuyện không liên quan đến tôi sao?” Tiền Phong trợn to mắt “A! Thật đúng là không liên quan sao? Rời khỏi nhà tôi chưa đến 24 tiếng, đảo mắt ngay cả cách ăn mặc cũng thay đổi. Chu Hiểu Đồng, tốc độ biến sắc mặt của em đúng là có thể ghi vài kỷ lục Guinness, thật làm cho Tiền thiếu tôi sáng mắt!”
Có đồng nghiệp của Chu Hiểu Đồng đi qua, tò mò dừng bước tụ cùng một chỗ nhỏ giọng bàn tán.
Chu Hiểu Đồng cảm thấy chuyện này thật cẩu huyết, cứ nghĩ đến loại chuyện này sẽ chỉ xảy ra trên người phụ nữ xinh đẹp, không nghĩ tới thế nhưng lại nện ở trên đầu chính mình, lại lấy cách này khiến cho cô mất mặt.
Cô cũng không muốn tiếp tục bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, nhỏ giọng kéo Liễu Huệ Thành, nói: “Anh Liễu, thật xin lỗi, tôi không biết người này, chúng ta đi thôi”
Liễu Huệ Thành gật gật đầu, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ, mở cửa xe mời Chu Hiểu Đồng lên xe.
Tiền Phong quả thật tức điên như bóng xì hơi, chết tiệt! Chết tiệt!
Hắn sải bước, kéo lấy eo Chu Hiểu Đồng. Trong tiếng kêu sợ hãi của cô, hắn đặt cô lên lưng mình.
Chu Hiểu Đồng bị khiêng đi, trong đầu một mảnh choáng váng. Cô dùng sức đấm vào lưng Tiền Phong, giận dữ nói: “Tiền thần kinh, thả xuống!”
Tiền Phong sẽ buông ra sao? Nếu làm thế hắn chính là kẻ ngốc!
Tiền Phong không quan tâm, khiêng Chu Hiểu Đồng hướng về chiếc Porsche của mình. Hắn quyết tâm hôm nay nhất định phải khiêng Chu Hiểu Đồng về nhà.
Liễu Huệ Thành cau mày, ngữ khí tiếp tục ôn hòa: “Vị tiên sinh này, nói vậy anh chính là bạn trai của Hiểu Đồng, nhưng là Hiểu Đồng không muốn, anh hẳn là nên tôn trọng cô ấy”
Tiền Phong nhìn như thế nào cũng cảm thấy người này không vừa mắt, đôi mắt hoa đào nhếch một chút, đáp: “Hiểu Đồng là để chú gọi à? Chuyện hai vợ chồng bọn tôi cũng không có sức cho chú chen vào”
Tiền Phong thoạt nhìn cả ngày cười hì hì nhưng lại lớn lên trong quân khu, tuy rằng rời khỏi đó nhưng khí nhuệ vẫn đeo bám trên người.
Liễu Huệ Thành vươn tay muốn ngăn cản hắn: “Tôi không biết anh có hiểu lầm gì hay không, tôi cùng Hiểu… Chu tiểu thư chỉ là bạn bè bình thường, hôm nay cũng tình cờ gặp nhau nhưng anh lại đối xử với cô ấy như thế, là một người bạn tôi cũng muốn ngăn cản anh”
Tiền Phong nheo đôi mắt hoa đào lại, sát khí bắn ra “Chuyện của chúng tôi, cũng không đến phiên chú xen vào!”
Hắn khiêng Chu Hiểu Đồng nhét vào trong xe của mình, Chu Hiểu Đồng tức thì nóng giận một ngụm cắn lấy lưng hắn, Tiền Phong đau “á” một tiếng nhưng vẫn không buông tay, trực tiếp dùng dây an toàn trên ghế lại phụ thắt chặt, lên xe, phần phật lái đi, không để cho Liễu Huệ Thành một chút cơ hội nào.
Chu Hiểu Đồng giận muốn chết, tên này quá thật không khác gì thổ phỉ!
(Các bạn đang trọng truyện tại http://www.truclamsontrang.wordpress.com)
Cô lại không cam lòng bị ép buộc như vậy, hai tay cố gắng cỡi dây an toàn ra. Dây an toàn này bị Tiền Phong thắt lại một cách đặt biệt, không lo là cô cởi được nó, thật không nghĩ đến Chu Hiểu Đồng dùng hết sức lại bứt đứt luôn sợi dây.
Tiền Phong thấy cô cố gắng đẩy cửa xe ra, vội giẫm mạnh chân ga đem Chu Hiểu Đồng theo quán tính bật lại vào trong xe. Hắn hét lớn: “Em không muốn sống nữa à?”
Chu Hiểu Đồng đúng thật theo quán tính bật vào trong lại bật ra đập đầu vào cửa kính.
Cô mở to mắt, cười: “Đúng là tôi không muốn sống nữa”
Tiền Phong mở to hai mắt nhìn, quả thật không biết nên nói cái gì. Hắn mạnh mẽ ôm Chu Hiểu Đồng vào trong ngực, gắt gao ôm lấy giống như muốn xiết chết cô ngay lập tức.
Chu Hiểu Đồng cũng không giãy dụa, cứ như vậy nhắm mắt lại.
Lúc sau Tiền Phong mới phát hiện Chu Hiểu Đồng hoàn toàn bất động, dựa theo tính cách của cô nhất định sẽ tát hắn một cái. Tiền Phong nghi hoặc buông cô ra, lại phát hiện cả người Chu Hiểu Đồng nóng hầm hập nhắm chặt hai mắt, rơi vào hôn mê.
“Hiểu Đồng!”
“Hiểu Đồng, cậu không sao chứ?” Đồng nghiệp lo lắng hỏi.
Chu Hiểu Đồng lắc đầu, cầm lên chiếc túi của mình cố chấp đi ra ngoài. Cô là ai? Cô là nữ siêu nhân mạnh mẽ, làm sao có thể nhịn không được?
Nhưng sự thật chứng minh, nữ siêu nhân cũng có lúc tắt lửa. Chu Hiểu Đồng đứng trong trạm xe buýt, tay bám lấy thành lan can chống đỡ thân mình cho khỏi ngã.
“Cẩn thận!” Phía sau, một bàn tay vội vàng đỡ lấy cô.
Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, ánh mặt trời đối diện có chút chói mắt, cô phải giơ tay lên che lại. Lúc thích ứng dần, người trước mắt mới dần dần rõ ràng, không ngờ lại là Liễu Huệ Thành.
Trong lòng Chu Hiểu Đồng hơi kinh ngạc, nói: “Cám ơn anh, nhưng mà sao anh lại…” Hắn mặc dù không phải cực giàu có nhưng có nhìn cỡ nào cũng khó có thể dùng xe công cộng đi làm.
Liễu Huệ Thành như đoán được nghi hoặc trong lòng cô, mỉm cười một chút nói: “Lúc nãy chạy xe tình cờ qua đây, sau đó thấy người có chút giống em cho nên dừng lại nhìn xem, không nghĩ tới thật là em…”
Ánh mắt của ạnh ta, Chu Hiểu Đồng nhìn cách ăn mặc trên người mình, ngại ngùng nói: “Tôi… Bình thường tôi thật không như vậy, quên đi…”
Liễu Huệ Thành nói: “Rất xinh, nhưng sắc mặt em thoạt nhìn không được tốt lắm, xe công cộng lại đông người, hay là để em đưa em về đi. Em nhiều lần không trả lời tin nhắn của tôi, lần này cũng không thể từ chối đấy”
Chu Hiểu Đồng ngượng ngùng xoa nhẹ mũi, nói: “Vậy làm phiền anh đưa tôi đến nhà cha mẹ tôi đi”
Người vừa nhuốm bệnh liền đặc biệt yếu ớt, thật muốn có người đến che chở chính mình, vì thế Chu Hiểu Đồng muốn về nhà, quay về căn nhà của chính mình.
Liễu Huệ Thành mở cửa xe cho cô, Chu Hiểu Đồng cúi người xuống vừa định lên xe, đột nhiên phía sau một lực mạnh mẽ kéo lấy cánh tay của cô, tách rời khỏi chiếc xe.
Chu Hiểu Đồng bị đau, xoay người nhìn thấy biểu tình giận dữ của Tiền Phong.
Tiền Phong giữ chặt cánh tay Chu Hiểu Đồng, nhìn thẳng Liễu Huệ Thành, lại nhìn Chu Hiểu Đồng, tức giận trên người không ngừng phát ra. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “A, Chu Hiểu Đồng, tôi nói sao em lại không về nhà, thì ra là nương tựa nhờ bảo hiểm cấp hai”
Bảo hiểm cấp hai?
(Các bạn đang trọng truyện tại http://www.truclamsontrang.wordpress.com)
Liễu Huệ Thành nghe xong, mặt nhíu lại, tuy rằng không biết rõ lời này là gì nhưng tuyệt đối không phải là lời hay.
Chu Hiểu Đồng không nghĩ tới hắn lại không chừa mặt mũi cho cô, sắc mặt cô trắng nhợt, dùng sức rút cánh tay của mình ra, nói: “Tiền thiếu, tôi nương nhờ ai cũng không liên quan đến anh, mau buông tay!”
Cả ngày Tiền Phong gọi điện thoại cho cô, tan làm liền vội vàng chạy đi tìm cô, không nghĩ tới cô lại nói một câu như vậy. Hắn quả thật muốn cười lạnh!
“Chuyện không liên quan đến tôi? Ngày hôm qua còn ngủ ở nhà của tôi, còn dám nói chuyện không liên quan đến tôi sao?” Tiền Phong trợn to mắt “A! Thật đúng là không liên quan sao? Rời khỏi nhà tôi chưa đến 24 tiếng, đảo mắt ngay cả cách ăn mặc cũng thay đổi. Chu Hiểu Đồng, tốc độ biến sắc mặt của em đúng là có thể ghi vài kỷ lục Guinness, thật làm cho Tiền thiếu tôi sáng mắt!”
Có đồng nghiệp của Chu Hiểu Đồng đi qua, tò mò dừng bước tụ cùng một chỗ nhỏ giọng bàn tán.
Chu Hiểu Đồng cảm thấy chuyện này thật cẩu huyết, cứ nghĩ đến loại chuyện này sẽ chỉ xảy ra trên người phụ nữ xinh đẹp, không nghĩ tới thế nhưng lại nện ở trên đầu chính mình, lại lấy cách này khiến cho cô mất mặt.
Cô cũng không muốn tiếp tục bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, nhỏ giọng kéo Liễu Huệ Thành, nói: “Anh Liễu, thật xin lỗi, tôi không biết người này, chúng ta đi thôi”
Liễu Huệ Thành gật gật đầu, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ, mở cửa xe mời Chu Hiểu Đồng lên xe.
Tiền Phong quả thật tức điên như bóng xì hơi, chết tiệt! Chết tiệt!
Hắn sải bước, kéo lấy eo Chu Hiểu Đồng. Trong tiếng kêu sợ hãi của cô, hắn đặt cô lên lưng mình.
Chu Hiểu Đồng bị khiêng đi, trong đầu một mảnh choáng váng. Cô dùng sức đấm vào lưng Tiền Phong, giận dữ nói: “Tiền thần kinh, thả xuống!”
Tiền Phong sẽ buông ra sao? Nếu làm thế hắn chính là kẻ ngốc!
Tiền Phong không quan tâm, khiêng Chu Hiểu Đồng hướng về chiếc Porsche của mình. Hắn quyết tâm hôm nay nhất định phải khiêng Chu Hiểu Đồng về nhà.
Liễu Huệ Thành cau mày, ngữ khí tiếp tục ôn hòa: “Vị tiên sinh này, nói vậy anh chính là bạn trai của Hiểu Đồng, nhưng là Hiểu Đồng không muốn, anh hẳn là nên tôn trọng cô ấy”
Tiền Phong nhìn như thế nào cũng cảm thấy người này không vừa mắt, đôi mắt hoa đào nhếch một chút, đáp: “Hiểu Đồng là để chú gọi à? Chuyện hai vợ chồng bọn tôi cũng không có sức cho chú chen vào”
Tiền Phong thoạt nhìn cả ngày cười hì hì nhưng lại lớn lên trong quân khu, tuy rằng rời khỏi đó nhưng khí nhuệ vẫn đeo bám trên người.
Liễu Huệ Thành vươn tay muốn ngăn cản hắn: “Tôi không biết anh có hiểu lầm gì hay không, tôi cùng Hiểu… Chu tiểu thư chỉ là bạn bè bình thường, hôm nay cũng tình cờ gặp nhau nhưng anh lại đối xử với cô ấy như thế, là một người bạn tôi cũng muốn ngăn cản anh”
Tiền Phong nheo đôi mắt hoa đào lại, sát khí bắn ra “Chuyện của chúng tôi, cũng không đến phiên chú xen vào!”
Hắn khiêng Chu Hiểu Đồng nhét vào trong xe của mình, Chu Hiểu Đồng tức thì nóng giận một ngụm cắn lấy lưng hắn, Tiền Phong đau “á” một tiếng nhưng vẫn không buông tay, trực tiếp dùng dây an toàn trên ghế lại phụ thắt chặt, lên xe, phần phật lái đi, không để cho Liễu Huệ Thành một chút cơ hội nào.
Chu Hiểu Đồng giận muốn chết, tên này quá thật không khác gì thổ phỉ!
(Các bạn đang trọng truyện tại http://www.truclamsontrang.wordpress.com)
Cô lại không cam lòng bị ép buộc như vậy, hai tay cố gắng cỡi dây an toàn ra. Dây an toàn này bị Tiền Phong thắt lại một cách đặt biệt, không lo là cô cởi được nó, thật không nghĩ đến Chu Hiểu Đồng dùng hết sức lại bứt đứt luôn sợi dây.
Tiền Phong thấy cô cố gắng đẩy cửa xe ra, vội giẫm mạnh chân ga đem Chu Hiểu Đồng theo quán tính bật lại vào trong xe. Hắn hét lớn: “Em không muốn sống nữa à?”
Chu Hiểu Đồng đúng thật theo quán tính bật vào trong lại bật ra đập đầu vào cửa kính.
Cô mở to mắt, cười: “Đúng là tôi không muốn sống nữa”
Tiền Phong mở to hai mắt nhìn, quả thật không biết nên nói cái gì. Hắn mạnh mẽ ôm Chu Hiểu Đồng vào trong ngực, gắt gao ôm lấy giống như muốn xiết chết cô ngay lập tức.
Chu Hiểu Đồng cũng không giãy dụa, cứ như vậy nhắm mắt lại.
Lúc sau Tiền Phong mới phát hiện Chu Hiểu Đồng hoàn toàn bất động, dựa theo tính cách của cô nhất định sẽ tát hắn một cái. Tiền Phong nghi hoặc buông cô ra, lại phát hiện cả người Chu Hiểu Đồng nóng hầm hập nhắm chặt hai mắt, rơi vào hôn mê.
“Hiểu Đồng!”
/230
|