Tiền Phong cắn vành tai cô, nhiệt khí cuồn cuộn mang theo thanh âm tê dại lao vào trong tai.
Chu Hiểu Đồng chịu không nổi, hắn chỉ cần khẽ cắn chặt vành tai mình, cả người đều giống như không còn sức lực. Chu Hiểu Đồng vung tay lên vỗ vào trên đầu của hắn “Này… Buông ra”
Rõ ràng lời nói rất có khí thế nhưng giờ phút này lại hoàn toàn thay đổi ngữ điệu, không có một chút lực sát thương.
Tiền Phong làm nũng đem đầu cọ cọ hõm vai cô “Bà xã…”. Đôi mắt hoa đào cho dù trong bóng đêm cũng có lực sát thương vô cùng lớn, chợt lóe chợt lóe làm hoa mắt người khác.
Không nghe thấy lời cự tuyệt của Chu Hiểu Đồng, Tiền Phong đắc ý nhếch môi lộ ra hàm răng trắng, tay hắn nhẹ nhàng mở ra áo ngủ trên người cô, cúi đầu xuống khẽ hôn từng chỗ, ngậm chặt xương quai xanh cô.
Dáng người Chu Hiểu Đồng hơi gầy, có lẽ là do trước kia hay thức khuya làm việc, chịu khổ khá nhiều cho nên không mập mạp lên được. Thế nhưng xương quai xanh trên dáng người như vậy lại xinh đẹp vô cùng.
Tiền Phong vừa hôn vừa nói: “Bà xã, anh phải nuôi em cho thật béo mới được, như thế này anh thật đau lòng”
Chu Hiểu Đồng thật muốn đập vào ót hắn nhưng cả người cô không còn sức lực. Khi Tiền Phong ngậm lấy bầu ngực, hai tay cô ngay lập tức giữ chặt hai cánh tay hắn, kiềm nén phát ra một tiếng than khẽ.
Chiếc lưỡi của Tiền Phong linh hoạt từ trước ngực cô trượt đến bụng bằng phẳng, lưu lại một chuỗi dài dấu vết. Chu Hiểu Đồng theo bản năng ôm cổ của hắn, ưỡn người lên tạo nên một độ cong xinh đẹp.
Lúc thân thể bị một vật lạ xâm nhập, Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu lên, cắn lên trên vai hắn.
Chuyện còn lại cứ giao cho bóng đêm ghi chép đi…
Sáng ngày thứ hai lại là Chu Hiểu Đồng tỉnh lại trước. Cô nghiêng đầu nhìn Tiền Phong an lành ngủ, khóe miệng hình như là còn có vết nước miếng. Tuấn nhan vốn dĩ anh tuấn nhưng khi ngủ lại cứ như một đứa trẻ con.
Chu Hiểu Đồng nhớ lúc hai người vừa mới bắt đầu ở chung, mỗi đêm Tiền Phong lại theo bản năng đá cô rớt xuống giường. Thế nhưng bây giờ cả hai đều có thói quen, cô sẽ ngủ bên phải còn hắn sẽ ngủ bên trái, nếu hắn đạp thì Chu Hiểu Đồng cũng không còn rớt xuống giường nữa.
Tô Mộc Vũ từng nói, cô ấy cùng Phong Kính đôi khi cũng có mâu thuẫn, nhưng trong tình yêu thứ đáng quý nhất chính là lòng bao dung.
Chu Hiểu Đồng nghiêng người, khẽ hôn lên má Tiền Phong, sau đó đứng dậy đánh răng rửa mặt. Cô nghĩ: có lẽ bọn họ cũng không có vấn đề gì lớn lao, chỉ cần cô tiếp tục bao dung là được.
Thời gian còn sớm, Chu Hiểu Đồng làm bữa sáng, bản thân cũng ăn một chút, để một phần khác lên bàn rồi xách túi đi làm.
Đồng nghiệp nhìn thấy cô, cười nhạo: “Ơ, Hiểu Đồng, hôm này nhìn cậu thật tươi tắn, hôm qua kích thích lắm sao?”
Dù là Chu Hiểu Đồng tuỳ tiện, tính cách hào sảng nhưng cũng bị cười nhạo trực tiếp như vậy làm cho đỏ mặt. Cô vung chiếc giỏ hướng bọn họ, khuôn mặt đỏ hồng, cố gắng tĩnh tâm làm việc.
Giữa trưa Tiền Phong gọi điện thoại nói có một vụ kiện tụng quan trọng nên không thể cùng nhau ăn cơm. Chu Hiểu Đồng gật đầu, đi ăn cùng đồng nghiệp, lúc ăn cơm lại nói chuyện phiếm.
“Hiểu Đồng à, trong chúng ta chỉ có cậu là có bạn trai giàu có, hâm mộ chết đi được. Thế nhưng sao không thấy hắn ta mua cho cậu cái gì hết vậy?”
Chu Hiểu Đồng kinh ngạc một chút, nói: “Mình không thích cái gì nên cũng không cần”
Tiền Phong không phải không mua gì cho cô, thậm chí có đoạn thời gian đặc biệt thích mua tùm lum thứ mang về cho cô. Thế nhưng chính là hắn ra tay quá trớn, động một tí là hơn một vạn, hơn nữa hắn mua những thứ như váy áo hay giày cao gót cũng không phải là thứ cô thích, vì thế tủ quần áo chứa đủ thứ đồ tới bây giờ cũng chưa dùng qua. Kế hoạch cố gắng cải tạo cô của Tiền Phong thất bại, hắn ủ rũ đến hai ngày, từ đó… cũng không mua gì cho cô nữa.
Đồng nghiệp nói: “Ngốc mới không cần. Như bạn trai mình này, một chiếc vòng cổ cũng phải để dành cả nửa tháng, nếu mình có bạn trai giống như cậu, mình liền vui đến phát điên lên cho coi”
Người khác lại nói: “Bọn mình đều chờ uống rượu cưới của cậu, đến lúc đó cũng đừng quên giới thiệu cho bọn mình vài anh chàng dễ nhìn nha”
Một đoàn người cười rộ lên, Chu Hiểu Đồng cũng cười cười theo, không đáp.
Rượu cưới? Tận thế 2012 đã sắp đến, rượu cưới cũng theo đó mà nằm mơ thôi.
Liễu Huệ Thành có gửi đến mấy tin ngắn, Chu Hiểu Đồng cố ý không gần gũi với anh ta, dù sao kết quả chuyện này cũng không có thì cần gì dây dưa với người ta, phải không? Vì thế cứ ít liên lạc lại đi.
Tiền Phong thật bận rộn, hai đêm liên tiếp không về nhà.
Chu Hiểu Đồng tắm rửa xong, lấy khănlau tóc. Điện thoại nhà vang lên, cô còn tưởng rằng Tiền Phong có chuyện gì gấp gọi về, kết quả là một dãy số xa lạ. Cô bắt máy: “Xin hỏi là ai đấy ạ?”
Đầu bên kia điện thoại dừng nửa khắc, một thanh âm của phụ nữ trung niên vang lên, trong giọng nói mang theo cao ngạo cùng uy nghiêm tích lũy được theo kinh nghiệm: “Cô chính là tình nhân Tiểu Phong nuôi bên ngoài sao?”
Một câu này, thiếu chút nữa khiến tính tình hung hăn của Chu Hiểu Đồng bạo phát, cái gì gọi là “tình nhân nuôi bên ngoài”? Coi cô là động vật, con hề hay vẫn là một con người đây?
Tính tình Chu Hiểu Đồng nóng nảy nhưng không phải kẻ ngu, cô rất nhanh liền đoán được người này nếu không phải mẹ Tiền Phong thì cũng là vai vế người lớn hơn. Người cao quý cùng người bình thương chính là không giống nhau, khẩu khí nói chuyện là trời sinh mang theo khí thế vương giả.
Chu Hiểu Đồng áp chế lửa nóng trong người, nói: “Bác gái, nếu bác muốn gặp Tiền Phong thì thật xin lỗi, anh ấy không có ở nhà, bác nên gọi vào di động của anh ấy. Tạm biệt bác”
Bà Tiền lập tức nhíu mày, nói: “Cô nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Chu Hiểu Đồng quả thật muốn cười, không nói như vậy chẳng lẽ còn chó vẩy đuôi mừng chủ nói với bà ta: Bác gái, bác khỏe chứ? Xin bác đồng ý chuyện của cháu và Tiền Phong.
Bà Tiền thấy cô không đáp, hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo cảnh cáo nghiêm túc: “Con trai tôi chính là ham chơi nhưng nó chơi cũng đến ba mươi năm rồi, tôi khuyên cô nên sớm chặt đứt những ý niệm không tốt ý trong đầu đi, cứ an phận là sống cuộc sống của cô. Có nhiều thứ không phải là thứ cô nên mong muốn, con trai tôi tuyệt đối sẽ không là của cô! Tiền gia chúng tôi cũng không muốn làm khó một người phụ nữ không hiểu chuyện như cô!”
Chu Hiểu Đồng đáp: “Những lời này bác nên nói cùng con trai của mình, nói với cháu cũng vô ích. Thật xin lỗi, cháu còn có việc phải làm, tạm biệt” Nói xong, cô không hề chờ người bên kia đáp một chữ đã trực tiếp cúp điện thoại.
Cô cũng không phải không biết, lúc này nên ôn hòa để có thể lưu lại một chút ấn tượng tốt với mẹ của hắn, nhưng cô không làm được, không nén giận được, không hạ thân nghiêm mặt dùng đầu lưỡi của mình liếm chân của bọn họ được.
Chỉ sợ với tính tình của cô, leo lên một nửa bậc thang Tiền gia cũng không có cửa. Cũng không phải ai cũng có vận tốt như Mộc Vũ, gặp được một người như Phong Kính, có khả năng chống lại cả gia tộc vì người mình yêu.
Chu Hiểu Đồng xoa nhẹ cái đầu hơi đau, ngã mình vào trong chăn, ngủ! Yêu để làm gì? Cô không hầu được!
Chu Hiểu Đồng mới vừa ngủ không bao lâu đã bị Tiền Phong lay tỉnh.
Gương mặt hắn lạnh lùng, một tay xốc mền Chu Hiểu Đồng lên, ném xuống đất, đối với cô còn mơ mơ màng màng, nói: “Em lại dám nói chuyện như vậy với mẹ anh sao? Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm!”
Chu Hiểu Đồng như là bị một thùng nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu, nháy mắt lay tỉnh cả người “Tiền Phong, anh lay tỉnh em chỉ vì chuyện này?” Quả nhiên là tâm người mẹ, chân trước mới cùng cô nói chuyện điện thoại, uy hiếp một trận, chân sau liền khóc lóc kể lể với con trai.
Tiền Phong trợn to mắt nhìn cô, ánh mắt kia tựa hồ cũng cảm thấy Chu Hiểu Đồng hết sức quái dị: “Cái gì gọi là chỉ vì chuyện này? Bà ấy là mẹ anh, là mẹ của anh!”
Chu Hiểu Đồng cười, đem mền nhấc lên giường “Em cũng có mẹ, còn có cả cha nữa, rồi sao? Cũng không có đến gặp Tiền thiếu tươi cười chào hỏi”
Chu Hiểu Đồng có đôi khi không rõ, đám công tử như bọn hắn đang nghĩ cái gì trong lòng, chẳng lẽ bọn hắn chỉ quan tâm đến cha mẹ của chính mình thôi sao?Chỉ cần biết người khác phải phụng dưỡng tôn trọng cha mẹ bọn hắn, không cần quan tâm đến người khác có cha mẹ hay không sao?
“Em!!!” Tiền Phong giận đến nổi trận lôi đình, nói không ra lời. Hắn cầm một cái chén ném xuống đất “Em muốn anh đến gặp cha mẹ em, thì em nói đi! Anh có nói anh không đi sao? Anh có nói anh không muốn gặp, không muốn chào hỏi sao? Chu Hiểu Đồng, đừng ép anh vạch trần em, hai ngày trước em còn ăn cơm với một gã đàn ông khác, đừng cho là anh không biết!”
Sắc mặt Chu Hiểu Đồng bỗng dưng thay đổi: “Anh cho người theo dõi em?”
Tiền Phong cười lạnh, đôi mắt hoa đào lại giống như dao găm “Theo dõi em? Tiền Phong đây còn không có rảnh rỗi như vậy, chính em làm chuyện này thật đúng là đừng tưởng rằng có thể dối gạt ai. Ngày đó Bân Tử tình chờ đi ngang qua nhìn thấy em cùng một gã đàn ông khác ăn tối thân mật, em dám nói không có?”
Hai người đều nổi nóng, mồi lửa chớm thành lửa, kết quả chính là thế lửa càng lúc càng lớn.
Chu Hiểu Đồng nhìn cái chén bị ném nát vụn trên mặt đất, thanh âm cũng nâng lên: Tại sao em không dám nói? Tại sao anh đi tin những người bạn nhậu kia mà không hỏi em liền tự mình cho là đúng rồi?”
“Hỏi em?”Âm thanh Tiền Phong cũng lớn hơn, cả tầng lầu đều là gọi nói của bọn họ “Em sẽ nói sao? Đêm hôm đó anh còn đi giải thích với em, thế nhưng em đã sớm đèo bồng thêm một gã đàn ông khác, Chu Hiểu Đồng, anh thật đã xem thường em rồi!”
Ngực Chu Hiểu Đồng kịch liệt phập phồng, giống như là ghẹn họng.
Dưới chân lung lay, cầm lấy quần áo bên cạnh mình, bước đi đến trong phòng khách cầm lấy giỏ của mình liền đi ra ngoài.
Theo đạo lý, thông thường hai vợ chồng cãi nhau nhất định sẽ có người xuống nước trước. Thế nhưng Tiền Phong lại không có, hắn càng gây càng hăng, trực tiếp quát: “Chu Hiểu Đồng, anh nói cho em biết, nếu em dám bước ra khỏi cánh cửa này, cũng đừng tiếp tục trở lại tìm anh!”
Trả lời hắn chính là âm thanh đóng cửa.
Trong mắt Tiền Phong toàn lửa giận, nhìn thấy cái gì cũng không thích, một lượt ném nát hết đồ vật trong phòng.
Chu Hiểu Đồng đứng ở ngoài cửa nghe thấy thanh âm bên trong, cúi người ngồi xuống một lúc. Sau đó cô ngẩng đầu mở to hai mắt, lại cầm lấy giỏ xách đi ra ngoài, căn bản mặc kệ trời bên ngoài đã tối, mà chính mình, hiện tại căn bản không có chỗ nào để đi.
Chu Hiểu Đồng chịu không nổi, hắn chỉ cần khẽ cắn chặt vành tai mình, cả người đều giống như không còn sức lực. Chu Hiểu Đồng vung tay lên vỗ vào trên đầu của hắn “Này… Buông ra”
Rõ ràng lời nói rất có khí thế nhưng giờ phút này lại hoàn toàn thay đổi ngữ điệu, không có một chút lực sát thương.
Tiền Phong làm nũng đem đầu cọ cọ hõm vai cô “Bà xã…”. Đôi mắt hoa đào cho dù trong bóng đêm cũng có lực sát thương vô cùng lớn, chợt lóe chợt lóe làm hoa mắt người khác.
Không nghe thấy lời cự tuyệt của Chu Hiểu Đồng, Tiền Phong đắc ý nhếch môi lộ ra hàm răng trắng, tay hắn nhẹ nhàng mở ra áo ngủ trên người cô, cúi đầu xuống khẽ hôn từng chỗ, ngậm chặt xương quai xanh cô.
Dáng người Chu Hiểu Đồng hơi gầy, có lẽ là do trước kia hay thức khuya làm việc, chịu khổ khá nhiều cho nên không mập mạp lên được. Thế nhưng xương quai xanh trên dáng người như vậy lại xinh đẹp vô cùng.
Tiền Phong vừa hôn vừa nói: “Bà xã, anh phải nuôi em cho thật béo mới được, như thế này anh thật đau lòng”
Chu Hiểu Đồng thật muốn đập vào ót hắn nhưng cả người cô không còn sức lực. Khi Tiền Phong ngậm lấy bầu ngực, hai tay cô ngay lập tức giữ chặt hai cánh tay hắn, kiềm nén phát ra một tiếng than khẽ.
Chiếc lưỡi của Tiền Phong linh hoạt từ trước ngực cô trượt đến bụng bằng phẳng, lưu lại một chuỗi dài dấu vết. Chu Hiểu Đồng theo bản năng ôm cổ của hắn, ưỡn người lên tạo nên một độ cong xinh đẹp.
Lúc thân thể bị một vật lạ xâm nhập, Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu lên, cắn lên trên vai hắn.
Chuyện còn lại cứ giao cho bóng đêm ghi chép đi…
Sáng ngày thứ hai lại là Chu Hiểu Đồng tỉnh lại trước. Cô nghiêng đầu nhìn Tiền Phong an lành ngủ, khóe miệng hình như là còn có vết nước miếng. Tuấn nhan vốn dĩ anh tuấn nhưng khi ngủ lại cứ như một đứa trẻ con.
Chu Hiểu Đồng nhớ lúc hai người vừa mới bắt đầu ở chung, mỗi đêm Tiền Phong lại theo bản năng đá cô rớt xuống giường. Thế nhưng bây giờ cả hai đều có thói quen, cô sẽ ngủ bên phải còn hắn sẽ ngủ bên trái, nếu hắn đạp thì Chu Hiểu Đồng cũng không còn rớt xuống giường nữa.
Tô Mộc Vũ từng nói, cô ấy cùng Phong Kính đôi khi cũng có mâu thuẫn, nhưng trong tình yêu thứ đáng quý nhất chính là lòng bao dung.
Chu Hiểu Đồng nghiêng người, khẽ hôn lên má Tiền Phong, sau đó đứng dậy đánh răng rửa mặt. Cô nghĩ: có lẽ bọn họ cũng không có vấn đề gì lớn lao, chỉ cần cô tiếp tục bao dung là được.
Thời gian còn sớm, Chu Hiểu Đồng làm bữa sáng, bản thân cũng ăn một chút, để một phần khác lên bàn rồi xách túi đi làm.
Đồng nghiệp nhìn thấy cô, cười nhạo: “Ơ, Hiểu Đồng, hôm này nhìn cậu thật tươi tắn, hôm qua kích thích lắm sao?”
Dù là Chu Hiểu Đồng tuỳ tiện, tính cách hào sảng nhưng cũng bị cười nhạo trực tiếp như vậy làm cho đỏ mặt. Cô vung chiếc giỏ hướng bọn họ, khuôn mặt đỏ hồng, cố gắng tĩnh tâm làm việc.
Giữa trưa Tiền Phong gọi điện thoại nói có một vụ kiện tụng quan trọng nên không thể cùng nhau ăn cơm. Chu Hiểu Đồng gật đầu, đi ăn cùng đồng nghiệp, lúc ăn cơm lại nói chuyện phiếm.
“Hiểu Đồng à, trong chúng ta chỉ có cậu là có bạn trai giàu có, hâm mộ chết đi được. Thế nhưng sao không thấy hắn ta mua cho cậu cái gì hết vậy?”
Chu Hiểu Đồng kinh ngạc một chút, nói: “Mình không thích cái gì nên cũng không cần”
Tiền Phong không phải không mua gì cho cô, thậm chí có đoạn thời gian đặc biệt thích mua tùm lum thứ mang về cho cô. Thế nhưng chính là hắn ra tay quá trớn, động một tí là hơn một vạn, hơn nữa hắn mua những thứ như váy áo hay giày cao gót cũng không phải là thứ cô thích, vì thế tủ quần áo chứa đủ thứ đồ tới bây giờ cũng chưa dùng qua. Kế hoạch cố gắng cải tạo cô của Tiền Phong thất bại, hắn ủ rũ đến hai ngày, từ đó… cũng không mua gì cho cô nữa.
Đồng nghiệp nói: “Ngốc mới không cần. Như bạn trai mình này, một chiếc vòng cổ cũng phải để dành cả nửa tháng, nếu mình có bạn trai giống như cậu, mình liền vui đến phát điên lên cho coi”
Người khác lại nói: “Bọn mình đều chờ uống rượu cưới của cậu, đến lúc đó cũng đừng quên giới thiệu cho bọn mình vài anh chàng dễ nhìn nha”
Một đoàn người cười rộ lên, Chu Hiểu Đồng cũng cười cười theo, không đáp.
Rượu cưới? Tận thế 2012 đã sắp đến, rượu cưới cũng theo đó mà nằm mơ thôi.
Liễu Huệ Thành có gửi đến mấy tin ngắn, Chu Hiểu Đồng cố ý không gần gũi với anh ta, dù sao kết quả chuyện này cũng không có thì cần gì dây dưa với người ta, phải không? Vì thế cứ ít liên lạc lại đi.
Tiền Phong thật bận rộn, hai đêm liên tiếp không về nhà.
Chu Hiểu Đồng tắm rửa xong, lấy khănlau tóc. Điện thoại nhà vang lên, cô còn tưởng rằng Tiền Phong có chuyện gì gấp gọi về, kết quả là một dãy số xa lạ. Cô bắt máy: “Xin hỏi là ai đấy ạ?”
Đầu bên kia điện thoại dừng nửa khắc, một thanh âm của phụ nữ trung niên vang lên, trong giọng nói mang theo cao ngạo cùng uy nghiêm tích lũy được theo kinh nghiệm: “Cô chính là tình nhân Tiểu Phong nuôi bên ngoài sao?”
Một câu này, thiếu chút nữa khiến tính tình hung hăn của Chu Hiểu Đồng bạo phát, cái gì gọi là “tình nhân nuôi bên ngoài”? Coi cô là động vật, con hề hay vẫn là một con người đây?
Tính tình Chu Hiểu Đồng nóng nảy nhưng không phải kẻ ngu, cô rất nhanh liền đoán được người này nếu không phải mẹ Tiền Phong thì cũng là vai vế người lớn hơn. Người cao quý cùng người bình thương chính là không giống nhau, khẩu khí nói chuyện là trời sinh mang theo khí thế vương giả.
Chu Hiểu Đồng áp chế lửa nóng trong người, nói: “Bác gái, nếu bác muốn gặp Tiền Phong thì thật xin lỗi, anh ấy không có ở nhà, bác nên gọi vào di động của anh ấy. Tạm biệt bác”
Bà Tiền lập tức nhíu mày, nói: “Cô nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Chu Hiểu Đồng quả thật muốn cười, không nói như vậy chẳng lẽ còn chó vẩy đuôi mừng chủ nói với bà ta: Bác gái, bác khỏe chứ? Xin bác đồng ý chuyện của cháu và Tiền Phong.
Bà Tiền thấy cô không đáp, hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo cảnh cáo nghiêm túc: “Con trai tôi chính là ham chơi nhưng nó chơi cũng đến ba mươi năm rồi, tôi khuyên cô nên sớm chặt đứt những ý niệm không tốt ý trong đầu đi, cứ an phận là sống cuộc sống của cô. Có nhiều thứ không phải là thứ cô nên mong muốn, con trai tôi tuyệt đối sẽ không là của cô! Tiền gia chúng tôi cũng không muốn làm khó một người phụ nữ không hiểu chuyện như cô!”
Chu Hiểu Đồng đáp: “Những lời này bác nên nói cùng con trai của mình, nói với cháu cũng vô ích. Thật xin lỗi, cháu còn có việc phải làm, tạm biệt” Nói xong, cô không hề chờ người bên kia đáp một chữ đã trực tiếp cúp điện thoại.
Cô cũng không phải không biết, lúc này nên ôn hòa để có thể lưu lại một chút ấn tượng tốt với mẹ của hắn, nhưng cô không làm được, không nén giận được, không hạ thân nghiêm mặt dùng đầu lưỡi của mình liếm chân của bọn họ được.
Chỉ sợ với tính tình của cô, leo lên một nửa bậc thang Tiền gia cũng không có cửa. Cũng không phải ai cũng có vận tốt như Mộc Vũ, gặp được một người như Phong Kính, có khả năng chống lại cả gia tộc vì người mình yêu.
Chu Hiểu Đồng xoa nhẹ cái đầu hơi đau, ngã mình vào trong chăn, ngủ! Yêu để làm gì? Cô không hầu được!
Chu Hiểu Đồng mới vừa ngủ không bao lâu đã bị Tiền Phong lay tỉnh.
Gương mặt hắn lạnh lùng, một tay xốc mền Chu Hiểu Đồng lên, ném xuống đất, đối với cô còn mơ mơ màng màng, nói: “Em lại dám nói chuyện như vậy với mẹ anh sao? Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm!”
Chu Hiểu Đồng như là bị một thùng nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu, nháy mắt lay tỉnh cả người “Tiền Phong, anh lay tỉnh em chỉ vì chuyện này?” Quả nhiên là tâm người mẹ, chân trước mới cùng cô nói chuyện điện thoại, uy hiếp một trận, chân sau liền khóc lóc kể lể với con trai.
Tiền Phong trợn to mắt nhìn cô, ánh mắt kia tựa hồ cũng cảm thấy Chu Hiểu Đồng hết sức quái dị: “Cái gì gọi là chỉ vì chuyện này? Bà ấy là mẹ anh, là mẹ của anh!”
Chu Hiểu Đồng cười, đem mền nhấc lên giường “Em cũng có mẹ, còn có cả cha nữa, rồi sao? Cũng không có đến gặp Tiền thiếu tươi cười chào hỏi”
Chu Hiểu Đồng có đôi khi không rõ, đám công tử như bọn hắn đang nghĩ cái gì trong lòng, chẳng lẽ bọn hắn chỉ quan tâm đến cha mẹ của chính mình thôi sao?Chỉ cần biết người khác phải phụng dưỡng tôn trọng cha mẹ bọn hắn, không cần quan tâm đến người khác có cha mẹ hay không sao?
“Em!!!” Tiền Phong giận đến nổi trận lôi đình, nói không ra lời. Hắn cầm một cái chén ném xuống đất “Em muốn anh đến gặp cha mẹ em, thì em nói đi! Anh có nói anh không đi sao? Anh có nói anh không muốn gặp, không muốn chào hỏi sao? Chu Hiểu Đồng, đừng ép anh vạch trần em, hai ngày trước em còn ăn cơm với một gã đàn ông khác, đừng cho là anh không biết!”
Sắc mặt Chu Hiểu Đồng bỗng dưng thay đổi: “Anh cho người theo dõi em?”
Tiền Phong cười lạnh, đôi mắt hoa đào lại giống như dao găm “Theo dõi em? Tiền Phong đây còn không có rảnh rỗi như vậy, chính em làm chuyện này thật đúng là đừng tưởng rằng có thể dối gạt ai. Ngày đó Bân Tử tình chờ đi ngang qua nhìn thấy em cùng một gã đàn ông khác ăn tối thân mật, em dám nói không có?”
Hai người đều nổi nóng, mồi lửa chớm thành lửa, kết quả chính là thế lửa càng lúc càng lớn.
Chu Hiểu Đồng nhìn cái chén bị ném nát vụn trên mặt đất, thanh âm cũng nâng lên: Tại sao em không dám nói? Tại sao anh đi tin những người bạn nhậu kia mà không hỏi em liền tự mình cho là đúng rồi?”
“Hỏi em?”Âm thanh Tiền Phong cũng lớn hơn, cả tầng lầu đều là gọi nói của bọn họ “Em sẽ nói sao? Đêm hôm đó anh còn đi giải thích với em, thế nhưng em đã sớm đèo bồng thêm một gã đàn ông khác, Chu Hiểu Đồng, anh thật đã xem thường em rồi!”
Ngực Chu Hiểu Đồng kịch liệt phập phồng, giống như là ghẹn họng.
Dưới chân lung lay, cầm lấy quần áo bên cạnh mình, bước đi đến trong phòng khách cầm lấy giỏ của mình liền đi ra ngoài.
Theo đạo lý, thông thường hai vợ chồng cãi nhau nhất định sẽ có người xuống nước trước. Thế nhưng Tiền Phong lại không có, hắn càng gây càng hăng, trực tiếp quát: “Chu Hiểu Đồng, anh nói cho em biết, nếu em dám bước ra khỏi cánh cửa này, cũng đừng tiếp tục trở lại tìm anh!”
Trả lời hắn chính là âm thanh đóng cửa.
Trong mắt Tiền Phong toàn lửa giận, nhìn thấy cái gì cũng không thích, một lượt ném nát hết đồ vật trong phòng.
Chu Hiểu Đồng đứng ở ngoài cửa nghe thấy thanh âm bên trong, cúi người ngồi xuống một lúc. Sau đó cô ngẩng đầu mở to hai mắt, lại cầm lấy giỏ xách đi ra ngoài, căn bản mặc kệ trời bên ngoài đã tối, mà chính mình, hiện tại căn bản không có chỗ nào để đi.
/230
|