Lúc Tô Mộc Vũ quỳ một gối xuống, trực giác cho rằng mình có thể thành công.
Màn cầu hôn của nữ giới lần đầu tiên trong lịch sử, nếu có phóng viên ở đây, tin tức này ngày mai nhất định sẽ bay đầy trời.
Cô mặc kệ, dọa người liền dọa người đi. Trong tình yêu, không phải ngươi tiến tới thì cũng là ta tiến tới, cho nên lần này cô chủ động cũng không ảnh hưởng gì.
Thật không nghĩ đến, cô mới vừa quỳ xuống, hắn lại nói ra một câu như thế, Tô Mộc Vũ nhất thời ngây ngốc.
Tô Mộc Vũ hận không thể lập tức nhào lên liều mạng với hắn, hắn lại đang chỉnh cô đúng không? Đúng hay không? Ánh mắt mọi người giờ phút này đều tập trung trên người cô, nếu hiện tại có cái hố, cô nhất định không do dự mà nhảy vào.
Ngay lúc Tô Mộc Vũ lúng túng, bàn tay mạnh mẽ của Phong Kính kéo cô dậy. Trong nháy mắt, giống như có một cơn gió đẩy mạnh cô vào lồng ngực hắn.
Đôi mắt của hắn đen như vậy, giống như bầu trời đêm đầy ánh sao thu hút mọi người. Hắn nói: “Tiểu thư Evelyn, cô quá nhiệt tình trước mặt nhiều người như vậy có vẻ không tốt lắm”
Ngay khoảnh khắc Tô Mộc Vũ muốn phản bác, hắn giữ lấy gáy cô, đem môi của cô kéo về phía chính mình.
Trong phút chốc, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, Tô Mộc Vũ cái gì cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy hai bờ môi mỏng đang gắt gao kề nhau, ấm áp.
Hắn… hắn thật sự… trước mặt nhiều người như vậy… Tô Mộc Vũ không thể nghĩ được bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy bàn tay của hắn giữ thật chặt lưng mình, nụ hôn của hắn miên như thế, nhẹ nhàng đẩy ra hàm răng cô, từ từ xâm nhập vào bên trong.
Phát minh vĩ đại nhất của loài người nhất định là nụ hôn. Môi cùng môi, lưỡi với lưỡi trực tiếp tiếp xúc mang đến cảm giác thân mật, thậm chí núi lửa bùng nổ cũng không thể mang ra so sánh với điều này. Nó như sự trao đổi thân mật nhất, đem tâm cùng tâm hoàn toàn kết nối vào một chỗ.
Trong đầu Tô Mộc Vũ trống trơn, đã quên mình là ai, cũng đã quên đây là nơi nào, chỉ cảm thấy có một tia ánh sáng dẫn dắt cô tiến về phía trước, cùng nhau nhảy múa. Bàn chân của cô không biết từ khi nào thì bị từng nhịp nhảy của hắn kéo theo, mà đầu lưỡi của hắn vẫn quấn quanh miệng cô, âm thanh lưỡi giao lưỡi, răng chạm răng khiến cô mặt đỏ tai hồng.
Cô dường như là không cách nào hình dung được một nụ hôn như vậy, cảm giác như là đang lênh đênh trên đám mây, mỗi một tế bào trong thân thể đều như bay lượn.
Hơi thở đâu? Đã sớm nín lại rồi. Thần trí đâu? Đã sớm rơi vào tay giặc rồi. Trái của cô đâu? Đừng hỏi nữa, ngàn vạn lần đừng hỏi cô nữa, chỉ có thể hỏi người đàn ông bá đạo lại khiến cho người ta không thể hận được trước mặt cô đây.
Tô Mộc Vũ thậm chí là không biết mình bị đưa ra khỏi buổi lễ như thế nào, lúc tỉnh lại đã thấy mình ngồi trên xe.
Bên ngoài tối đen một mảnh, bên trong xe cũng không có đèn, nhưng trong đôi mắt của Tô Mộc Vũ vẫn có thể quan sát hết người Phong Kính. Chân mày của hắn, mắt của hắn, môi của hắn, hô hấp của hắn, giống như năng lực bẩm sinh, cho dù nhắm mắt lại vẫn có thể phác hoạ ra hình dáng hoàn mỹ kia.
Hai bờ môi lại kề nhau một lần nữa.
Tô Mộc Vũ cảm thấy đầu óc của mình giờ phút này giống như một cỗ máy bị ném đi, chỉ có thể dựa vào bản năng mà vươn tay ôm lấy cổ của hắn.
Hơi thở của hắn rất nóng, từng luồng nóng hâm hấp phả trên mặt cô, khiến cả người cô nóng lên, nhịn không được mà khẽ rên lên một tiếng. Cả người Phong Kính căng thẳng, bàn tay ôm lấy vòng eo của cô lại siết chặt, ôm trọn hết cơ thể cô, giạng hai chân cô trên đùi mình.
Không gian chật chội, Tô Mộc Vũ không thể không khom người dính sát vào hắn. Cô cảm thấy mình như điên rồi, nếu không tại sao lại ở chỗ này tùy ý cho hắn đụng chạm?
Đây là trên xe, sao có thể làm chuyện này trên xe chứ? Thế nhưng… điên vậy điên luôn đi! Đời người mấy ai điên được vài lần?
Áo khoác bị kéo ra, ném xuống băng ghế sau, tấm lưng trần sau lớp váy đỏ tươi hiển lộ ra, cô hoàn toàn trở thành chú thỏ nhỏ tùy người xẻ thịt.
Con ngươi Phong Kính giờ phút này tối đen, mang theo sắc thái dày đặc. Hắn thở hổn hển, lập tức cúi xuống hôn lên xương quai xanh cô, sau đó dịch chuyển xuống phía dưới đùa giỡn với gò ngực đầy đặn.
Hắn như một nghệ sĩ dương cầm, lần đầu tiên Tô Mộc Vũ nhận ra hắn là một nghệ sĩ dương cầm. Chiếc lưỡi của hắn cùng bàn tay to lớn không ngừng dịch chuyển trên da thịt cô, tấu nên một giai điệu tuyệt vời.
Cho đến khi ngón tay của hắn đi xuống phía dưới, nhẹ nhàng xâm nhập vào vườn hoa bí mật của cô. Cấm địa gần ba năm qua không ai chạm vào rồi đột nhiên bị xâm lấn, hai má Tô Mộc Vũ theo bản năng đỏ bừng, tìm cách rút lui, trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.
“Mộc Vũ, đừng sợ…” Thanh âm của hắn vang lên bên tai cô.
Sau đó hắn mạnh mẽ ôm lấy cô, thả người tiến sâu vào!
Tô Mộc Vũ không chịu nổi phát ra một tiếng rên rỉ nhưng lại bị hắn nuốt vào miệng. Toàn thân cô đều phát run nhưng không biết rốt cuộc là đau hay… khoái cảm.
Yết hầu Phong Kính phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó gấp gáp hôn lấy cô, từ xương quai xanh đến vòng eo quyến rũ, rồi từ từ dịch chuyển xuống phía dưới.
Tô Mộc Vũ cảm thấy xương cốt mình như bị rút đi, tê liệt ngã xuống dưới thân hắn, nó giống như được lên dây cót, chỉ biết chấp nhận gắt gao ôm lấy hắn như được lập trình sẵn.
“Về sau nếu em dám rời khỏi anh… anh sẽ… anh sẽ giam em… cả đời…” Tiếng nói mang theo hơi thở gấp gáp, mang theo tàn ác lại nồng đậm yêu thương, quả thật khiến cho người ta cam tâm sa vào.
Tô Mộc Vũ liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt: “Không đâu… em sẽ không rời đi… đánh chết em cũng sẽ không rời khỏi anh… cùng Nhạc Nhạc…”
Hai tay ôm lấy cổ của hắn, lưu lại một đường đỏ dấu tay sau tấm lưng trần màu đồng, chiếc cổ trắng nõn của Tô Mộc Vũ ưỡn lên thật cao như đang cất lên giọng ca thánh thót.
Cô như nhìn thấy giữa biển cả bao la, ánh trăng cong cong như lộ mỉm cười. Cô như nhìn thấy từng áng mây lững lờ trôi che lấy ánh sáng trắng xinh đẹp.
Đêm thoáng lạnh, đêm nóng bỏng, đêm lại như u mê.
Một đêm như vậy, sung sướng đến nỗi khiến cho tâm hồn người ta muốn bay theo.
Hàm ý của từ “cả đời” chính là… cả đời, cho dù thiếu một năm, một tháng, một ngày, một phút hay thậm chí một giây, cũng không được tính là “cả đời”.
Màn cầu hôn của nữ giới lần đầu tiên trong lịch sử, nếu có phóng viên ở đây, tin tức này ngày mai nhất định sẽ bay đầy trời.
Cô mặc kệ, dọa người liền dọa người đi. Trong tình yêu, không phải ngươi tiến tới thì cũng là ta tiến tới, cho nên lần này cô chủ động cũng không ảnh hưởng gì.
Thật không nghĩ đến, cô mới vừa quỳ xuống, hắn lại nói ra một câu như thế, Tô Mộc Vũ nhất thời ngây ngốc.
Tô Mộc Vũ hận không thể lập tức nhào lên liều mạng với hắn, hắn lại đang chỉnh cô đúng không? Đúng hay không? Ánh mắt mọi người giờ phút này đều tập trung trên người cô, nếu hiện tại có cái hố, cô nhất định không do dự mà nhảy vào.
Ngay lúc Tô Mộc Vũ lúng túng, bàn tay mạnh mẽ của Phong Kính kéo cô dậy. Trong nháy mắt, giống như có một cơn gió đẩy mạnh cô vào lồng ngực hắn.
Đôi mắt của hắn đen như vậy, giống như bầu trời đêm đầy ánh sao thu hút mọi người. Hắn nói: “Tiểu thư Evelyn, cô quá nhiệt tình trước mặt nhiều người như vậy có vẻ không tốt lắm”
Ngay khoảnh khắc Tô Mộc Vũ muốn phản bác, hắn giữ lấy gáy cô, đem môi của cô kéo về phía chính mình.
Trong phút chốc, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, Tô Mộc Vũ cái gì cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy hai bờ môi mỏng đang gắt gao kề nhau, ấm áp.
Hắn… hắn thật sự… trước mặt nhiều người như vậy… Tô Mộc Vũ không thể nghĩ được bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy bàn tay của hắn giữ thật chặt lưng mình, nụ hôn của hắn miên như thế, nhẹ nhàng đẩy ra hàm răng cô, từ từ xâm nhập vào bên trong.
Phát minh vĩ đại nhất của loài người nhất định là nụ hôn. Môi cùng môi, lưỡi với lưỡi trực tiếp tiếp xúc mang đến cảm giác thân mật, thậm chí núi lửa bùng nổ cũng không thể mang ra so sánh với điều này. Nó như sự trao đổi thân mật nhất, đem tâm cùng tâm hoàn toàn kết nối vào một chỗ.
Trong đầu Tô Mộc Vũ trống trơn, đã quên mình là ai, cũng đã quên đây là nơi nào, chỉ cảm thấy có một tia ánh sáng dẫn dắt cô tiến về phía trước, cùng nhau nhảy múa. Bàn chân của cô không biết từ khi nào thì bị từng nhịp nhảy của hắn kéo theo, mà đầu lưỡi của hắn vẫn quấn quanh miệng cô, âm thanh lưỡi giao lưỡi, răng chạm răng khiến cô mặt đỏ tai hồng.
Cô dường như là không cách nào hình dung được một nụ hôn như vậy, cảm giác như là đang lênh đênh trên đám mây, mỗi một tế bào trong thân thể đều như bay lượn.
Hơi thở đâu? Đã sớm nín lại rồi. Thần trí đâu? Đã sớm rơi vào tay giặc rồi. Trái của cô đâu? Đừng hỏi nữa, ngàn vạn lần đừng hỏi cô nữa, chỉ có thể hỏi người đàn ông bá đạo lại khiến cho người ta không thể hận được trước mặt cô đây.
Tô Mộc Vũ thậm chí là không biết mình bị đưa ra khỏi buổi lễ như thế nào, lúc tỉnh lại đã thấy mình ngồi trên xe.
Bên ngoài tối đen một mảnh, bên trong xe cũng không có đèn, nhưng trong đôi mắt của Tô Mộc Vũ vẫn có thể quan sát hết người Phong Kính. Chân mày của hắn, mắt của hắn, môi của hắn, hô hấp của hắn, giống như năng lực bẩm sinh, cho dù nhắm mắt lại vẫn có thể phác hoạ ra hình dáng hoàn mỹ kia.
Hai bờ môi lại kề nhau một lần nữa.
Tô Mộc Vũ cảm thấy đầu óc của mình giờ phút này giống như một cỗ máy bị ném đi, chỉ có thể dựa vào bản năng mà vươn tay ôm lấy cổ của hắn.
Hơi thở của hắn rất nóng, từng luồng nóng hâm hấp phả trên mặt cô, khiến cả người cô nóng lên, nhịn không được mà khẽ rên lên một tiếng. Cả người Phong Kính căng thẳng, bàn tay ôm lấy vòng eo của cô lại siết chặt, ôm trọn hết cơ thể cô, giạng hai chân cô trên đùi mình.
Không gian chật chội, Tô Mộc Vũ không thể không khom người dính sát vào hắn. Cô cảm thấy mình như điên rồi, nếu không tại sao lại ở chỗ này tùy ý cho hắn đụng chạm?
Đây là trên xe, sao có thể làm chuyện này trên xe chứ? Thế nhưng… điên vậy điên luôn đi! Đời người mấy ai điên được vài lần?
Áo khoác bị kéo ra, ném xuống băng ghế sau, tấm lưng trần sau lớp váy đỏ tươi hiển lộ ra, cô hoàn toàn trở thành chú thỏ nhỏ tùy người xẻ thịt.
Con ngươi Phong Kính giờ phút này tối đen, mang theo sắc thái dày đặc. Hắn thở hổn hển, lập tức cúi xuống hôn lên xương quai xanh cô, sau đó dịch chuyển xuống phía dưới đùa giỡn với gò ngực đầy đặn.
Hắn như một nghệ sĩ dương cầm, lần đầu tiên Tô Mộc Vũ nhận ra hắn là một nghệ sĩ dương cầm. Chiếc lưỡi của hắn cùng bàn tay to lớn không ngừng dịch chuyển trên da thịt cô, tấu nên một giai điệu tuyệt vời.
Cho đến khi ngón tay của hắn đi xuống phía dưới, nhẹ nhàng xâm nhập vào vườn hoa bí mật của cô. Cấm địa gần ba năm qua không ai chạm vào rồi đột nhiên bị xâm lấn, hai má Tô Mộc Vũ theo bản năng đỏ bừng, tìm cách rút lui, trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.
“Mộc Vũ, đừng sợ…” Thanh âm của hắn vang lên bên tai cô.
Sau đó hắn mạnh mẽ ôm lấy cô, thả người tiến sâu vào!
Tô Mộc Vũ không chịu nổi phát ra một tiếng rên rỉ nhưng lại bị hắn nuốt vào miệng. Toàn thân cô đều phát run nhưng không biết rốt cuộc là đau hay… khoái cảm.
Yết hầu Phong Kính phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó gấp gáp hôn lấy cô, từ xương quai xanh đến vòng eo quyến rũ, rồi từ từ dịch chuyển xuống phía dưới.
Tô Mộc Vũ cảm thấy xương cốt mình như bị rút đi, tê liệt ngã xuống dưới thân hắn, nó giống như được lên dây cót, chỉ biết chấp nhận gắt gao ôm lấy hắn như được lập trình sẵn.
“Về sau nếu em dám rời khỏi anh… anh sẽ… anh sẽ giam em… cả đời…” Tiếng nói mang theo hơi thở gấp gáp, mang theo tàn ác lại nồng đậm yêu thương, quả thật khiến cho người ta cam tâm sa vào.
Tô Mộc Vũ liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt: “Không đâu… em sẽ không rời đi… đánh chết em cũng sẽ không rời khỏi anh… cùng Nhạc Nhạc…”
Hai tay ôm lấy cổ của hắn, lưu lại một đường đỏ dấu tay sau tấm lưng trần màu đồng, chiếc cổ trắng nõn của Tô Mộc Vũ ưỡn lên thật cao như đang cất lên giọng ca thánh thót.
Cô như nhìn thấy giữa biển cả bao la, ánh trăng cong cong như lộ mỉm cười. Cô như nhìn thấy từng áng mây lững lờ trôi che lấy ánh sáng trắng xinh đẹp.
Đêm thoáng lạnh, đêm nóng bỏng, đêm lại như u mê.
Một đêm như vậy, sung sướng đến nỗi khiến cho tâm hồn người ta muốn bay theo.
Hàm ý của từ “cả đời” chính là… cả đời, cho dù thiếu một năm, một tháng, một ngày, một phút hay thậm chí một giây, cũng không được tính là “cả đời”.
/230
|