Edit: Hạ Hạ
Beta: Mimiko + BB[o]
--------------
- Một lần nữa xin chúc mừng sinh nhật cô Phỉ Tô! – Lãnh Thiên Dục chậm rãi nâng ly rượu lên, làm động tác cụng ly rồi uống cạn.
Khuôn mặt Phỉ Tô đỏ bừng vì ngại ngùng như một cô thiếu nữ, cô tràn đầy vui sướng khi nhìn Lãnh Thiên Dục, đây là người đàn ông mơ ước của cô.
Khi Lãnh Thiên Dục chậm rãi đi xuống sân khấu thì Thượng Quan Tuyền đã đến rất gần hắn...
Cô bất giác sờ vào ám khí đã được giấu dưới khay. Nhưng rõ ràng đây không phải là địa điểm thích hợp để ra tay giết người. Có quá nhiều người đang hướng ánh mắt về phía người đàn ông này, nếu cô ra tay thì sẽ khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn!
Đang lúc suy nghĩ thì đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo...
- Rượu!
Ngay sau đó, một bàn tay to lập tức duỗi ra trước mặt cô, đường số mệnh trong lòng bàn tay cực kì dài!
Thượng Quan Tuyền cảm thấy áp lực đến mức khó có thể hít thở. Cô bất giác nhướn mày nhìn chủ nhân của bàn tay này.
Lãnh Thiên Dục!!!
Cô hít sâu một hơi! Chính là người đàn ông này!
Đúng! Hắn chính là Lãnh Thiên Dục! Tại sao cô lại chưa từng suy nghĩ về mối liên hệ giữa hắn và người đàn ông đêm đó nhỉ?
Trong lòng Thượng Quan Tuyền hơi căng thẳng, cô chưa từng có cảm giác này bao giờ. Bởi vì khi người đàn ông đứng ngay trước mặt cô đây lại khiến cô có cảm giác quen thuộc... trời sinh hắn là người có khí thế có thể khống chế người khác!
Rốt cuộc cô cũng hiểu nguyên nhân tại sao Niếp Ngân lại phải điều thêm một sát thủ nữa đến để hoàn thành nhiệm vụ lần này!
Thượng Quan Tuyền thầm hít sâu một hơi rồi nở nụ cười đầy tiêu chuẩn. Dù sao Thượng Quan Tuyền cũng tiếp nhận đặc huấn từ nhỏ, phản ứng nhanh nhạy là yêu cầu cơ bản của quá trình huấn luyện.
Cô vẫn không quên mình đang cải trang thành một nam phục vụ, như vậy thì cô có thể tiếp xúc với hắn ở cự ly gần hơn.
Lúc này trông cô cực kì có vẻ nho nhã và thư sinh của một cậu thanh niên trẻ tuổi, ngoài giọng nói ra! Cô không thể nói chuyện, nếu nói ra thì chất giọng con gái sẽ lập tức tố cáo thân phận của cô.
Lãnh Thiên Dục nheo đôi mắt chim ưng lại, nhìn người phục vụ trước mặt không hề chớp mắt.
Thượng Quan Tuyền bị nhìn chằm chằm khiến trong lòng thấy hơi chột dạ, chẳng lẽ hắn nhận ra cô rồi sao? Không! Tuyệt đối không có chuyện đó!
Nghĩ vậy, cô liền kính cẩn đưa ly rượu trong khay cho Lãnh Thiên Dục...
Lãnh Thiên Dục không nói gì, hắn như có điều đang suy nghĩ rồi cầm ly rượu lên, sau đó lại đưa mắt quan sát. Chỉ trong chốc lát, hắn nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch!
Ánh mắt của người đàn ông này quá sắc bén khiến Thượng Quan Tuyền không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, sợ bị hắn nghi ngờ. Cô vừa định quay người rời đi...
- Cất ly rượu này đi!
Giọng nói của Lãnh Thiên Dục vang lên, đồng thời định đặt chiếc ly lên khay. Nhưng hắn không ngờ người phục vụ lại định rời đi, trong nháy mắt, chiếc ly được thả ra...
Khi chiếc ly thủy tinh trống không chỉ còn cách khay khoảng một milimet...
Thượng Quan Tuyền sốt ruột, lập tức nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy chiếc ly rỗng...
Ly rượu an toàn nằm ngay ngắn trên khay của Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền làm vậy là có mục đích! Nếu chiếc ly thủy tinh này rơi vỡ xuống đất sẽ tạo ra âm thanh chói tai, thu hút sự chú ý của mọi người. Nghiêm trọng hơn là cô sẽ bị mắng, người mắng sẽ tha hồ chửi bới cô, mà chuyện một người phục vụ không thể mở miệng nói sẽ khiến người khác không thể không nghi ngờ.
Nhưng Thượng Quan Tuyền lại lần nữa ý thức được mình vừa gây ra một chuyện cực kì nghiêm trọng. Dù tránh được sự chú ý của mọi người xung quanh nhưng cô lại thu hút sự chú ý của Lãnh Thiên Dục!
Rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng hiểu ra dù làm thế nào thì cô cũng đều đi vào ngõ cụt!
Lãnh Thiên Dục vừa định xoay người đi nhưng rõ ràng đã bị hành động vừa rồi của người phục vụ khơi lên hứng thú. Hắn dừng bước đánh giá người phục vụ bằng ánh mắt giá lạnh từ trên xuống dưới!
Lần đầu tiên nhìn hắn đã cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng hắn cho rằng chỉ là ảo giác của mình mà thôi! Nhưng hành động vừa rồi của cậu ta rõ ràng đã nói lên rằng cậu ta không phải là một người bình thường.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy bức bách, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
- Cậu thật nhanh nhẹn! – Lãnh Thiên Dục từ tốn mở miệng, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của cậu ta không hề chớp mắt.
Thượng Quan Tuyền thầm than một tiếng, sau đó cô ngước mắt lên rồi nở nụ cười, cung kính nhìn Lãnh Thiên Dục rồi xoay người định đi.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay Thượng Quan Tuyền liền bị Lãnh Thiên Dục giữ chặt.
Thượng Quan Tuyền giật mình rồi dần cảm thấy lo lắng. Cô buộc mình phải tỉnh táo lại, không được hốt hoảng như vậy.
Cô quay đầu, ra dáng một người phục vụ đang chờ đợi yêu cầu của khách.
Nhưng Lãnh Thiên Dục lại chẳng có hành động gì khác, hắn chỉ nhìn người phục vụ trước mặt đầy hứng thú. Khi ánh mắt hắn vô tình nhìn vào chiếc cổ trắng nõn của cậu ta thì liền nhếch môi lên cười khẩy.
Thượng Quan Tuyền còn chưa hiểu ý đồ của hắn thì đã thấy Lãnh Thiên Dục chậm rãi cúi đầu xuống...
Thượng Quan Tuyền mở to hai mắt, hít sâu một hơi nhưng còn chưa kịp thở ra, cô đã cảm nhận được hơi thở đàn ông nồng đậm của Lãnh Thiên Dục phả vào tai mình.
Trái tim cô kêu “Thịch” một tiếng, suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhanh chóng muốn thoát khỏi Lãnh Thiên Dục, tránh xa phạm vi hơi thở nguy hiểm của hắn.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục dần trầm xuống, vẻ mặt cũng lạnh đi, toàn thân hắn tỏa ra khí thế vương giả không ai có thể xâm phạm.
Hắn nhếch mép lên nói: “Đàn ông thì phải có dáng vẻ của đàn ông, đừng có yểu điệu như con gái, như vậy... càng hấp dẫn đàn ông hơn”.
Nói xong, hắn híp đôi mắt chim ưng nhìn gương mặt ngày càng trở nên khó coi của người phục vụ, đôi mắt đen vụt qua tia sáng lạ!
Thượng Quan Tuyền cảm thấy cực kì khó thở, cô có cảm giác không ổn. Người đàn ông này đã phát hiện ra cô không bình thường, có lẽ tồi tệ hơn là hắn đã nhận ra cô!
Cô đưa tay sờ vào Cỏ bốn lá ở dưới khay, bí quá hóa liều, không phải là cô chưa từng áp dụng phương pháp này, mà mỗi lần áp dụng cô đều có thể chạy thoát thuận lợi!
Lúc Thượng Quan Tuyền chuẩn bị làm vậy...
- Ôi, không phải ngài lão đại mà chúng ta nể trọng nhất đây sao? Ngại quá, tôi tới muộn! – Một giọng nói phách lối như ở chốn không người đột nhiên vang lên.
Beta: Mimiko + BB[o]
--------------
- Một lần nữa xin chúc mừng sinh nhật cô Phỉ Tô! – Lãnh Thiên Dục chậm rãi nâng ly rượu lên, làm động tác cụng ly rồi uống cạn.
Khuôn mặt Phỉ Tô đỏ bừng vì ngại ngùng như một cô thiếu nữ, cô tràn đầy vui sướng khi nhìn Lãnh Thiên Dục, đây là người đàn ông mơ ước của cô.
Khi Lãnh Thiên Dục chậm rãi đi xuống sân khấu thì Thượng Quan Tuyền đã đến rất gần hắn...
Cô bất giác sờ vào ám khí đã được giấu dưới khay. Nhưng rõ ràng đây không phải là địa điểm thích hợp để ra tay giết người. Có quá nhiều người đang hướng ánh mắt về phía người đàn ông này, nếu cô ra tay thì sẽ khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn!
Đang lúc suy nghĩ thì đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo...
- Rượu!
Ngay sau đó, một bàn tay to lập tức duỗi ra trước mặt cô, đường số mệnh trong lòng bàn tay cực kì dài!
Thượng Quan Tuyền cảm thấy áp lực đến mức khó có thể hít thở. Cô bất giác nhướn mày nhìn chủ nhân của bàn tay này.
Lãnh Thiên Dục!!!
Cô hít sâu một hơi! Chính là người đàn ông này!
Đúng! Hắn chính là Lãnh Thiên Dục! Tại sao cô lại chưa từng suy nghĩ về mối liên hệ giữa hắn và người đàn ông đêm đó nhỉ?
Trong lòng Thượng Quan Tuyền hơi căng thẳng, cô chưa từng có cảm giác này bao giờ. Bởi vì khi người đàn ông đứng ngay trước mặt cô đây lại khiến cô có cảm giác quen thuộc... trời sinh hắn là người có khí thế có thể khống chế người khác!
Rốt cuộc cô cũng hiểu nguyên nhân tại sao Niếp Ngân lại phải điều thêm một sát thủ nữa đến để hoàn thành nhiệm vụ lần này!
Thượng Quan Tuyền thầm hít sâu một hơi rồi nở nụ cười đầy tiêu chuẩn. Dù sao Thượng Quan Tuyền cũng tiếp nhận đặc huấn từ nhỏ, phản ứng nhanh nhạy là yêu cầu cơ bản của quá trình huấn luyện.
Cô vẫn không quên mình đang cải trang thành một nam phục vụ, như vậy thì cô có thể tiếp xúc với hắn ở cự ly gần hơn.
Lúc này trông cô cực kì có vẻ nho nhã và thư sinh của một cậu thanh niên trẻ tuổi, ngoài giọng nói ra! Cô không thể nói chuyện, nếu nói ra thì chất giọng con gái sẽ lập tức tố cáo thân phận của cô.
Lãnh Thiên Dục nheo đôi mắt chim ưng lại, nhìn người phục vụ trước mặt không hề chớp mắt.
Thượng Quan Tuyền bị nhìn chằm chằm khiến trong lòng thấy hơi chột dạ, chẳng lẽ hắn nhận ra cô rồi sao? Không! Tuyệt đối không có chuyện đó!
Nghĩ vậy, cô liền kính cẩn đưa ly rượu trong khay cho Lãnh Thiên Dục...
Lãnh Thiên Dục không nói gì, hắn như có điều đang suy nghĩ rồi cầm ly rượu lên, sau đó lại đưa mắt quan sát. Chỉ trong chốc lát, hắn nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch!
Ánh mắt của người đàn ông này quá sắc bén khiến Thượng Quan Tuyền không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, sợ bị hắn nghi ngờ. Cô vừa định quay người rời đi...
- Cất ly rượu này đi!
Giọng nói của Lãnh Thiên Dục vang lên, đồng thời định đặt chiếc ly lên khay. Nhưng hắn không ngờ người phục vụ lại định rời đi, trong nháy mắt, chiếc ly được thả ra...
Khi chiếc ly thủy tinh trống không chỉ còn cách khay khoảng một milimet...
Thượng Quan Tuyền sốt ruột, lập tức nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy chiếc ly rỗng...
Ly rượu an toàn nằm ngay ngắn trên khay của Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền làm vậy là có mục đích! Nếu chiếc ly thủy tinh này rơi vỡ xuống đất sẽ tạo ra âm thanh chói tai, thu hút sự chú ý của mọi người. Nghiêm trọng hơn là cô sẽ bị mắng, người mắng sẽ tha hồ chửi bới cô, mà chuyện một người phục vụ không thể mở miệng nói sẽ khiến người khác không thể không nghi ngờ.
Nhưng Thượng Quan Tuyền lại lần nữa ý thức được mình vừa gây ra một chuyện cực kì nghiêm trọng. Dù tránh được sự chú ý của mọi người xung quanh nhưng cô lại thu hút sự chú ý của Lãnh Thiên Dục!
Rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng hiểu ra dù làm thế nào thì cô cũng đều đi vào ngõ cụt!
Lãnh Thiên Dục vừa định xoay người đi nhưng rõ ràng đã bị hành động vừa rồi của người phục vụ khơi lên hứng thú. Hắn dừng bước đánh giá người phục vụ bằng ánh mắt giá lạnh từ trên xuống dưới!
Lần đầu tiên nhìn hắn đã cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng hắn cho rằng chỉ là ảo giác của mình mà thôi! Nhưng hành động vừa rồi của cậu ta rõ ràng đã nói lên rằng cậu ta không phải là một người bình thường.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy bức bách, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
- Cậu thật nhanh nhẹn! – Lãnh Thiên Dục từ tốn mở miệng, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của cậu ta không hề chớp mắt.
Thượng Quan Tuyền thầm than một tiếng, sau đó cô ngước mắt lên rồi nở nụ cười, cung kính nhìn Lãnh Thiên Dục rồi xoay người định đi.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay Thượng Quan Tuyền liền bị Lãnh Thiên Dục giữ chặt.
Thượng Quan Tuyền giật mình rồi dần cảm thấy lo lắng. Cô buộc mình phải tỉnh táo lại, không được hốt hoảng như vậy.
Cô quay đầu, ra dáng một người phục vụ đang chờ đợi yêu cầu của khách.
Nhưng Lãnh Thiên Dục lại chẳng có hành động gì khác, hắn chỉ nhìn người phục vụ trước mặt đầy hứng thú. Khi ánh mắt hắn vô tình nhìn vào chiếc cổ trắng nõn của cậu ta thì liền nhếch môi lên cười khẩy.
Thượng Quan Tuyền còn chưa hiểu ý đồ của hắn thì đã thấy Lãnh Thiên Dục chậm rãi cúi đầu xuống...
Thượng Quan Tuyền mở to hai mắt, hít sâu một hơi nhưng còn chưa kịp thở ra, cô đã cảm nhận được hơi thở đàn ông nồng đậm của Lãnh Thiên Dục phả vào tai mình.
Trái tim cô kêu “Thịch” một tiếng, suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhanh chóng muốn thoát khỏi Lãnh Thiên Dục, tránh xa phạm vi hơi thở nguy hiểm của hắn.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục dần trầm xuống, vẻ mặt cũng lạnh đi, toàn thân hắn tỏa ra khí thế vương giả không ai có thể xâm phạm.
Hắn nhếch mép lên nói: “Đàn ông thì phải có dáng vẻ của đàn ông, đừng có yểu điệu như con gái, như vậy... càng hấp dẫn đàn ông hơn”.
Nói xong, hắn híp đôi mắt chim ưng nhìn gương mặt ngày càng trở nên khó coi của người phục vụ, đôi mắt đen vụt qua tia sáng lạ!
Thượng Quan Tuyền cảm thấy cực kì khó thở, cô có cảm giác không ổn. Người đàn ông này đã phát hiện ra cô không bình thường, có lẽ tồi tệ hơn là hắn đã nhận ra cô!
Cô đưa tay sờ vào Cỏ bốn lá ở dưới khay, bí quá hóa liều, không phải là cô chưa từng áp dụng phương pháp này, mà mỗi lần áp dụng cô đều có thể chạy thoát thuận lợi!
Lúc Thượng Quan Tuyền chuẩn bị làm vậy...
- Ôi, không phải ngài lão đại mà chúng ta nể trọng nhất đây sao? Ngại quá, tôi tới muộn! – Một giọng nói phách lối như ở chốn không người đột nhiên vang lên.
/249
|