Yến Uy Nam sắp xếp một viện yên tĩnh cho Lư Nhã Giang và Kim Tiểu Tường, buổi tối lúc Lư Nhã Giang luyện kiếm trong sân, Kim Tiểu Tường chống má ngồi bên bậc tam cấp nhìn y luyện kiếm thì có hai tôi tớ đến.
Lư Nhã Giang thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng đánh giá người tới. Hai người này mỗi người trong tay bưng một khay, một khay đặt hai đĩa bánh tinh xảo, khay còn lại là một quyển sách mỏng. Hai người nói: “Công tử, trang chủ lệnh bọn ta đưa tới.”
Lư Nhã Giang lấy quyển sách mỏng, Kim Tiểu Tường chộp bánh nhét vào miệng, sau đó dán qua nhìn sách trong tay Lư Nhã Giang. Đây là một quyển sách rất cũ, tranh giấy đã ố vàng, phần rìa nhăn nhúm, quăn góc, trên bìa sách còn có dấu mọt gặm. Dưới ánh trăng không thấy rõ tên sách, Lư Nhã Giang nói: “Đồ để lại, các ngươi lui đi.”
Hai người kia rời đi rồi, Lư Nhã Giang cầm sách vào phòng, để dưới nến lật xem. Kim Tiểu Tường cũng tung tăng xán tới, đặt mông ngồi lên đùi y. Lư Nhã Giang đạp hắn xuống, Kim Tiểu Tường bụm mông tức tưởi nhìn y, Lư Nhã Giang lạnh lùng trừng lại.
Kim Tiểu Tường nói thầm trong lòng: Tiểu hỗn đản, ngày nào ngươi chả ngồi trên đùi bản giáo chủ, bản giáo chủ có khi nào ghét bỏ ngươi, mới ngồi xíu đã dám đá ta, chờ đó, sớm muộn gì cũng có một ngày bản giáo chủ cho mông ngươi nở hoa.
Sau đó hắn lại vui vẻ nhào tới, chen ngồi cạnh Lư Nhã Giang.
Thái độ Yến Khê Sơn Trang đối với Lư Nhã Giang quả nhiên khác biệt, lúc trước Cao Thịnh Phong phái người tới, đưa ra một số tiền lớn họ cũng chỉ bằng lòng đổi một tấm bản đồ, tuy rằng tấm bản đồ ấy chi tiết hơn lời đồn đãi nhưng không thể so sánh với thứ Yến Uy Nam đưa cho Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang cùng Kim Tiểu Tường chỉ đọc vài dòng đã kinh sợ —— Đây là sách do một người từng đi qua Mỗ Sơn quần đảo viết lại!
Chuyện có người từng đến Mỗ Sơn quần đảo và trở về đã là của mười năm trước, trên giang hồ chưa từng lưu truyền cuốn tự truyện này, Yến Khê Sơn Trang quả nhiên có bản lãnh. Bản đồ trước đó họ đưa cho Thiên Ninh Giáo cũng là vẽ nên từ cuốn tự truyện này.
Kim Tiểu Tường âm thầm mừng rỡ, phái Lư Nhã Giang đi một chuyến này quá chuẩn, Yến Khê Sơn Trang quả nhiên giấu của riêng, quyển sách này hữu dụng hơn một tấm bản đồ qua quýt nhiều.
Lư Nhã Giang vội lấy tấm bản đồ Cao Thịnh Phong đưa y, so sánh với nội dung viết trong sách.
Hướng gió quanh Mỗ Sơn quần đảo thay đổi theo mùa, rất nhiều người vì không nắm được hướng gió mà chưa leo lên đảo thứ nhất đã táng thân ngoài biển rộng. Chủ nhân tự truyện rời bờ vào tháng tám, tiết thu phân (khoảng ngày 22, 23 tháng 9) thuận lợi đến đảo thứ nhất. Đảo thứ nhất là đảo Độc Xà, trên đảo có đủ loại rắn độc, có loài bảy bước gục khét tiếng, có loài dị vực kinh khủng khác, bị cắn nháy mắt có thể làm toàn thân người thối rửa… Ở đảo Độc Xà qua bảy ngày gió mới thổi về hướng đảo tiếp theo, chủ nhân tự truyện kể ba mươi người tới đảo Độc Xà, lúc rời đi chỉ còn lại mười ba.
Hai người đang đọc chăm chú, Kim Tiểu Tưởng đột nhiên ngẩng đầu liếc ngoài cửa sổ. Tiếp đó Lư Nhã Giang cũng nghe được dường như có người hướng tới viện bọn họ, ước chừng cách trăm mét nữa. Lư Nhã Giang nội lực cực cao lại xuất thân sát thủ nên rất nhạy cảm với động tĩnh xung quanh, nhưng Kim Tiểu Tường lẽ ra không có nội lực, tại sao có thể phát hiện có người nhanh hơn y? Lư Nhã Giang cảm thấy kỳ quái, nhìn chòng chọc hắn, Kim Tiểu Tường bị y nhìn mà sửng sốt, chỉ ngoài cửa sổ: “Hình như ta nghe thấy có tiếng chó con sủa, gâu gâu gâu, ngươi nghe thấy không?”
Lư Nhã Giang hơi nhíu mày.
Lúc này người tới đã vào viện bọn họ, đứng ngoài phòng hô: “Kim Tiểu Tường, ngươi ở đâu?” Là Yến Liễu.
Kim Tiểu Tường vừa nghe thấy hắn, mặt xụ một đống, cực kỳ mất hứng đẩy cửa ra, Yến Liễu hưng phấn đứng bên ngoài, hắn vừa mở cửa lập tức nhào tới lôi kéo: “Tiểu Tường, hóa ra Nguyệt Kiến Thảo rất thú vị! Ta phải theo các ngươi tới Mỗ Sơn quần đảo, ta giúp các ngươi tìm Nguyệt Kiến Thảo!”
.
Lư Nhã Giang thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng đánh giá người tới. Hai người này mỗi người trong tay bưng một khay, một khay đặt hai đĩa bánh tinh xảo, khay còn lại là một quyển sách mỏng. Hai người nói: “Công tử, trang chủ lệnh bọn ta đưa tới.”
Lư Nhã Giang lấy quyển sách mỏng, Kim Tiểu Tường chộp bánh nhét vào miệng, sau đó dán qua nhìn sách trong tay Lư Nhã Giang. Đây là một quyển sách rất cũ, tranh giấy đã ố vàng, phần rìa nhăn nhúm, quăn góc, trên bìa sách còn có dấu mọt gặm. Dưới ánh trăng không thấy rõ tên sách, Lư Nhã Giang nói: “Đồ để lại, các ngươi lui đi.”
Hai người kia rời đi rồi, Lư Nhã Giang cầm sách vào phòng, để dưới nến lật xem. Kim Tiểu Tường cũng tung tăng xán tới, đặt mông ngồi lên đùi y. Lư Nhã Giang đạp hắn xuống, Kim Tiểu Tường bụm mông tức tưởi nhìn y, Lư Nhã Giang lạnh lùng trừng lại.
Kim Tiểu Tường nói thầm trong lòng: Tiểu hỗn đản, ngày nào ngươi chả ngồi trên đùi bản giáo chủ, bản giáo chủ có khi nào ghét bỏ ngươi, mới ngồi xíu đã dám đá ta, chờ đó, sớm muộn gì cũng có một ngày bản giáo chủ cho mông ngươi nở hoa.
Sau đó hắn lại vui vẻ nhào tới, chen ngồi cạnh Lư Nhã Giang.
Thái độ Yến Khê Sơn Trang đối với Lư Nhã Giang quả nhiên khác biệt, lúc trước Cao Thịnh Phong phái người tới, đưa ra một số tiền lớn họ cũng chỉ bằng lòng đổi một tấm bản đồ, tuy rằng tấm bản đồ ấy chi tiết hơn lời đồn đãi nhưng không thể so sánh với thứ Yến Uy Nam đưa cho Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang cùng Kim Tiểu Tường chỉ đọc vài dòng đã kinh sợ —— Đây là sách do một người từng đi qua Mỗ Sơn quần đảo viết lại!
Chuyện có người từng đến Mỗ Sơn quần đảo và trở về đã là của mười năm trước, trên giang hồ chưa từng lưu truyền cuốn tự truyện này, Yến Khê Sơn Trang quả nhiên có bản lãnh. Bản đồ trước đó họ đưa cho Thiên Ninh Giáo cũng là vẽ nên từ cuốn tự truyện này.
Kim Tiểu Tường âm thầm mừng rỡ, phái Lư Nhã Giang đi một chuyến này quá chuẩn, Yến Khê Sơn Trang quả nhiên giấu của riêng, quyển sách này hữu dụng hơn một tấm bản đồ qua quýt nhiều.
Lư Nhã Giang vội lấy tấm bản đồ Cao Thịnh Phong đưa y, so sánh với nội dung viết trong sách.
Hướng gió quanh Mỗ Sơn quần đảo thay đổi theo mùa, rất nhiều người vì không nắm được hướng gió mà chưa leo lên đảo thứ nhất đã táng thân ngoài biển rộng. Chủ nhân tự truyện rời bờ vào tháng tám, tiết thu phân (khoảng ngày 22, 23 tháng 9) thuận lợi đến đảo thứ nhất. Đảo thứ nhất là đảo Độc Xà, trên đảo có đủ loại rắn độc, có loài bảy bước gục khét tiếng, có loài dị vực kinh khủng khác, bị cắn nháy mắt có thể làm toàn thân người thối rửa… Ở đảo Độc Xà qua bảy ngày gió mới thổi về hướng đảo tiếp theo, chủ nhân tự truyện kể ba mươi người tới đảo Độc Xà, lúc rời đi chỉ còn lại mười ba.
Hai người đang đọc chăm chú, Kim Tiểu Tưởng đột nhiên ngẩng đầu liếc ngoài cửa sổ. Tiếp đó Lư Nhã Giang cũng nghe được dường như có người hướng tới viện bọn họ, ước chừng cách trăm mét nữa. Lư Nhã Giang nội lực cực cao lại xuất thân sát thủ nên rất nhạy cảm với động tĩnh xung quanh, nhưng Kim Tiểu Tường lẽ ra không có nội lực, tại sao có thể phát hiện có người nhanh hơn y? Lư Nhã Giang cảm thấy kỳ quái, nhìn chòng chọc hắn, Kim Tiểu Tường bị y nhìn mà sửng sốt, chỉ ngoài cửa sổ: “Hình như ta nghe thấy có tiếng chó con sủa, gâu gâu gâu, ngươi nghe thấy không?”
Lư Nhã Giang hơi nhíu mày.
Lúc này người tới đã vào viện bọn họ, đứng ngoài phòng hô: “Kim Tiểu Tường, ngươi ở đâu?” Là Yến Liễu.
Kim Tiểu Tường vừa nghe thấy hắn, mặt xụ một đống, cực kỳ mất hứng đẩy cửa ra, Yến Liễu hưng phấn đứng bên ngoài, hắn vừa mở cửa lập tức nhào tới lôi kéo: “Tiểu Tường, hóa ra Nguyệt Kiến Thảo rất thú vị! Ta phải theo các ngươi tới Mỗ Sơn quần đảo, ta giúp các ngươi tìm Nguyệt Kiến Thảo!”
.
/134
|