Hai ngày sau, một hàng bốn người đến Yến Khê Sơn Trang.
Cố Hoa Linh từng hứa, chỉ cần Lư Nhã Giang mang theo ngọc bội Hàn gia tìm tới cửa, cả sơn trang sẽ mặc y sai khiến. Quả nhiên, trang chủ Yến Khê Sơn Trang Yến Uy Nam nhìn thấy ngọc bội bên hông Lư Nhã Giang thì sắc mặt thay đổi, nhìn chằm chằm mặt y rồi lẩm bẩm: “Không ngờ là thật… Ta nghe Hoa Linh nói mà không tin, hôm nay gặp ngươi mới biết không phải giả.”
Lư Nhã Giang không thích người khác nhìn mình chằm chằm như vậy, càng không thích người đó thông qua mình nhìn đến một người khác, dù người khác đó là cha ruột mình đi nữa. Y nghiêm mặt nói: “Trang chủ, ngươi đã biết mục đích chuyến này của ta?”
Yến Uy Nam nói: “Không vội, hiền chất, ngươi tới đây ngồi, để ta nhìn kỹ người.”
Lư Nhã Giang không kiên nhẫn tiến tới ngồi xuống.
Yến Uy Nam ôn hòa hỏi thăm: “Hiền chất, hai mươi năm trước, phu nhân của ta, Hoa Linh và mấy nữ quyến bị Tây Sơn Cửu Quái bắt đi, cha ngươi cứu bọn họ, hộ tống an toàn về sơn trang. Cha ngơi năm dó cũng chừng tuổi ngươi bây giờ, bộ dáng hăng hái của y, tới nay ta vẫn nhớ rõ. Hôm nay gặp được ngươi, lại nhớ tới y năm đó…” Đang nói lại rầu rĩ, rũ mắt thở dài trong im lặng, nói, “Hiền chất, cha ngươi an táng ở nơi nào? Ta muốn đi bái tế y.”
Lư Nhã Giang lạnh lùng nói: “Không biết.”
Yến Uy Nam sửng sốt, nói: “Cũng đúng, đứa nhỏ ngươi từ nhỏ đã thất lạc đến Ma Giáo, cũng là một đứa nhỏ số khổ.”
Lư Nhã Giang không cho là mình khổ, càng không thích Yến Uy Nam tự cho là đúng. Y không kiên nhẫn nói: “Trang chủ, ta phụng mệnh giáo chủ làm việc, không biết trang chủ có thể cho ta biết chuyện về Nguyệt Kiến Thảo không.”
Yến Uy Nam dừng một chút, thở dài, nói: “Hiền chất, nói vậy hiền chất đã biết, Nguyệt Kiến Thảo mọc ở quần đảo Mỗ Sơn, nơi đó địa thế hiểm trở, căn cứ tư liệu sơn trang ta có trong tay, ba trăm năm trước có mấy ngàn người tới hái thuốc, có thể sống sót quay về chỉ mười mấy người, chân chính lấy được Nguyệt Kiến Thảo lại không quá năm người. Hiền chất, chuyến này quá nguy hiểm, nếu không bất đắc dĩ, hiền chất ngươi…”
Lư Nhã Giang cực không thích nghe ông ta lải nhải, khổ nỗi cần nắm được tin tức trong tay ông nên không tiện phát tác, tuy nhiên sự khó chịu vẫn hiện nơi đầu mày. Yến Uy Nam thấy y tâm tình không tốt, thôi không khuyên bảo nữa, nói: “Như vậy đi, hiền chất, ngươi đi đường mệt mỏi, nghỉ ngơi ở sơn trang ta trước đã, chuyện này ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, ta sẽ phái người chỉnh sửa tư liệu mang cho ngươi, xem qua rồi ngươi lại cân nhắc lần nữa.”
Lư Nhã Giang lập tức đứng lên, nói: “Vậy cám ơn trước.” Dứt lời bước ra ngoài, không thèm nể mặt Yến Uy Nam.
.
Cố Hoa Linh từng hứa, chỉ cần Lư Nhã Giang mang theo ngọc bội Hàn gia tìm tới cửa, cả sơn trang sẽ mặc y sai khiến. Quả nhiên, trang chủ Yến Khê Sơn Trang Yến Uy Nam nhìn thấy ngọc bội bên hông Lư Nhã Giang thì sắc mặt thay đổi, nhìn chằm chằm mặt y rồi lẩm bẩm: “Không ngờ là thật… Ta nghe Hoa Linh nói mà không tin, hôm nay gặp ngươi mới biết không phải giả.”
Lư Nhã Giang không thích người khác nhìn mình chằm chằm như vậy, càng không thích người đó thông qua mình nhìn đến một người khác, dù người khác đó là cha ruột mình đi nữa. Y nghiêm mặt nói: “Trang chủ, ngươi đã biết mục đích chuyến này của ta?”
Yến Uy Nam nói: “Không vội, hiền chất, ngươi tới đây ngồi, để ta nhìn kỹ người.”
Lư Nhã Giang không kiên nhẫn tiến tới ngồi xuống.
Yến Uy Nam ôn hòa hỏi thăm: “Hiền chất, hai mươi năm trước, phu nhân của ta, Hoa Linh và mấy nữ quyến bị Tây Sơn Cửu Quái bắt đi, cha ngươi cứu bọn họ, hộ tống an toàn về sơn trang. Cha ngơi năm dó cũng chừng tuổi ngươi bây giờ, bộ dáng hăng hái của y, tới nay ta vẫn nhớ rõ. Hôm nay gặp được ngươi, lại nhớ tới y năm đó…” Đang nói lại rầu rĩ, rũ mắt thở dài trong im lặng, nói, “Hiền chất, cha ngươi an táng ở nơi nào? Ta muốn đi bái tế y.”
Lư Nhã Giang lạnh lùng nói: “Không biết.”
Yến Uy Nam sửng sốt, nói: “Cũng đúng, đứa nhỏ ngươi từ nhỏ đã thất lạc đến Ma Giáo, cũng là một đứa nhỏ số khổ.”
Lư Nhã Giang không cho là mình khổ, càng không thích Yến Uy Nam tự cho là đúng. Y không kiên nhẫn nói: “Trang chủ, ta phụng mệnh giáo chủ làm việc, không biết trang chủ có thể cho ta biết chuyện về Nguyệt Kiến Thảo không.”
Yến Uy Nam dừng một chút, thở dài, nói: “Hiền chất, nói vậy hiền chất đã biết, Nguyệt Kiến Thảo mọc ở quần đảo Mỗ Sơn, nơi đó địa thế hiểm trở, căn cứ tư liệu sơn trang ta có trong tay, ba trăm năm trước có mấy ngàn người tới hái thuốc, có thể sống sót quay về chỉ mười mấy người, chân chính lấy được Nguyệt Kiến Thảo lại không quá năm người. Hiền chất, chuyến này quá nguy hiểm, nếu không bất đắc dĩ, hiền chất ngươi…”
Lư Nhã Giang cực không thích nghe ông ta lải nhải, khổ nỗi cần nắm được tin tức trong tay ông nên không tiện phát tác, tuy nhiên sự khó chịu vẫn hiện nơi đầu mày. Yến Uy Nam thấy y tâm tình không tốt, thôi không khuyên bảo nữa, nói: “Như vậy đi, hiền chất, ngươi đi đường mệt mỏi, nghỉ ngơi ở sơn trang ta trước đã, chuyện này ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, ta sẽ phái người chỉnh sửa tư liệu mang cho ngươi, xem qua rồi ngươi lại cân nhắc lần nữa.”
Lư Nhã Giang lập tức đứng lên, nói: “Vậy cám ơn trước.” Dứt lời bước ra ngoài, không thèm nể mặt Yến Uy Nam.
.
/134
|