Hình Thiên ôm chặt Đạo Mai âu yếm nửa ngày mới phát hiện “mỹ nhân” đã hôn mê, rốt cuộc nhận ra mình hơi bị nhiệt tình, lưu luyến thả mỹ nhân xuống.
Hình Thiên vừa đặt Đạo Mai xuống đất, Đỗ Húy lập tức vọt tới kéo Đạo Mai vào bụi cỏ, chuyển lưng y về phía Hình Thiên, tạm thời tránh đi.
Cao Thịnh Phong đắt ý hừ hừ: “Ta đường đường giáo chủ Thiên Ninh giáo, há để cho ngươi khinh thường?”
Sắc mặt Lư Nhã Giang không tốt lắm, “Giáo chủ xem ra khá là để ý Linh Lung Tiên Tử nhỉ, bức họa dung mạo nàng lại giống như đúc.”
Cao Thịnh Phong xoay tròng mắt, ngoắc ngoắc tay y, ép đầu y xuống, ghé sát lỗ tai y nói: “Ngươi ghen hả?”
Lư Nhã Giang nhớ lúc trước Hàn Sính mở miệng là muốn tìm Thủy Linh Lung sinh con cho mình, lòng cực kỳ khó chịu, nếu không phải Hàn Sính nhiều lần xuất hiện đồng thời với Linh Lung Tiên Tử, y tám phần cho rằng Thủy Linh Lung cũng là Cao Thịnh Phong giả trang.
Cao Thịnh Phong nựng cằm y, nhéo ra hai dấu tay lại vội vàng vuốt vuốt, trêu đùa cười nhạo: “Thừa nhận đi, ngươi đang ghen.”
Lư Nhã Giang hừ khẽ, mặt không được tự nhiên.
Cao Thịnh Phong cười: “Thủy Linh Lung cũng là người của Thiên Ninh Giáo ta, một trong bốn Tôn Sứ ngoài giáo, ngày sau có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi tới gặp mặt. Đó là một tuồng kịch nàng phối hợp diễn với ta mà thôi, ta sẽ không tìm nữ nhân tới sinh con cho mình.”
Lư Nhã Giang bĩu môi không nói lời nào.
Cao Thịnh Phong niết mông y, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc ngươi không sinh được.”
Lư Nhã Giang vuốt ve tay hắn, trừng mắt liếc một cái. Lát sau, y muốn vùi mặt vào ngực Cao Thịnh Phong, đáng tiếc trên mặt toàn bùn, vì thế y ghé tới thủ thỉ bên tai Cao Thịnh Phong: “Thịnh Phong, ngươi đừng thích người khác.”
Cao Thịnh Phong lại niết mông y, lúc này Lư Nhã Giang không đẩy ra mà vặn vẹo khó nhịn. Cao Thịnh Phong vừa tán thưởng thịt mông mỗi lần nhéo cảm xúc vẫn như một, vừa nói: “Nếu ngươi toàn tâm toàn ý với bản giáo chủ, bản giáo chủ có thể suy nghĩ xem, cho ngươi hầu hạ bản giáo chủ cả đời.”
Lư Nhã Giang véo véo tay hắn.
Bên kia Hình Thiên âu yếm mỹ nhân xong, dọa mỹ nhân ngất xỉu, vô cùng mất mác chạy về uống rượu ăn thịt cùng bọn họ. Đỗ Húy đã kiểm tra rượu và thị của gã, đều bình thường, không có độc. Cao Thịnh Phong vẫn không dám uống, Yến Liễu thì nhịn không nổi, tò mò uống trộm vài ngụm, nửa ngày sau không thấy có gì khác thường, lúc này Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang mới dám hưởng dụng mỹ thực của Hình Thiên. Chẳng qua không thể quang mình chính đại ăn bằng miệng được mà trước tiên là để xuống bụng, sau đó thừa dịp Hình Thiên không chú ý lén bỏ lên miệng.
Đến buổi tối, bọn họ muốn nghỉ ngơi. Đỗ Húy và Đạo Mai có hơi lo lắng, vả lại Đạo Mai cũng bị Hình Thiên cầu yêu dọa sợ, tối chạy về bờ biển ngủ, còn ba người vẫn ở trên bờ. Chờ bọn họ ngủ cả rồi, Hình Thiên ngồi một mình chán, thế là nằm xuống nghỉ ngơi.
Cao Thịnh Phong không ngủ. Hắn và Lư Nhã Giang nhờ bụi cỏ che giấu mà quay cuồng trong đó.
Cao Thịnh Phong nói: “Màu ‘mắt’ của ngươi nhạt rồi, để ta vẽ lại.” Nói xong quết chu sa lên ngón tay chà lên đầu v* Lư Nhã Giang. Chất chu sa thô ráp, Nơi kia của Lư Nhã Giang lại cực kỳ mẫn cảm, bị hắn xoa hai vòng đã không chịu nổi mà hít sâu, cong người muốn né tránh, bị Cao Thịnh Phong đè chặt không cho trốn.
Lư Nhã Giang khó chịu giãy dụa cơ thể: “Thịnh Phong… Thịnh Phong… Đừng…”
Cao Thịnh Phong cười khà khà, lau bùn đất trên môi hắn và mình, hôn lên.
Lư Nhã Giang ôm lưng hắn hôn say sưa, Cao Thịnh Phong luồn tay dưới váy cỏ xoa nắn thứ kia của y. Lư Nhã Giang nâng gối cũng cọ thứ giữa hai chân Cao Thịnh Phong, hơi thở ồ ồ, Cao Thịnh Phong để y nằm nghiêng, gạt tà váy cỏ qua một bên, ngón tay đút vào kiên nhẫn khai phá, lát sau, cảm thấy được rồi thì lập tức thúc vật của mình vào.
Lư Nhã Giang hừ khẽ một tiếng, tay vươn ra sau quờ quạng, Cao Thịnh Phong vội bắt lấy tay y. Lư Nhã Giang khó khăn nghiêng đầu muốn hôn hắn. Cao Thịnh Phong cố định hông y thúc tới dồn dập, áp tới quấn đầu lưỡi y, nuốt xuống tất cả tiếng rên rỉ của y.
Không biết qua bao lâu, Lư Nhã Giang chỉ thấy cơ thể mình nhẹ bỗng, rồi lại nặng trĩu, tựa như đang lâng lâng trên mây thì bị một đôi tay bắt lấy kéo y xuống, lưng chừng lên xuống, vừa sung sướng vừa đau đớn, chỉ thiếu chút nữa, thiếu một chút nữa là có thể tìm được cửa đột phá, đạt tới đỉnh…
Đột nhiên, y phát hiện trong bóng tối tựa như có cặp mắt thật to đang nhìn chòng chọc mình, thuận theo tầm mắt trông qua, một bóng đen to lớn đang ngồi xổm cạnh bụi cỏ, hai đầu v* (mắt) lăm lăm, thu hết hành vi của bọn họ vào mắt.
Lư Nhã Giang giật thót, đạp chân đá vào ống quyển của Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong giật mình, thứ đang cắm một nửa trong cơ thể y giật mấy cái rồi bắn thẳng vào trong.
Lư Nhã Giang vỗ ngực, chưa hết hoảng hồn, “Hình Thiên… Hình Thiên đang nhìn.”
Cao Thịnh Phong liếc thoáng qua chỗ Hình Thiên, bĩu môi, “Nhìn thì nhìn, tên này từ thời thượng cổ chắc hẳn chưa từng hưởng thụ tư vị mỹ diệu này, quá đáng thương, để gã nhìn có sao.” Dứt lới, lấy bụng cọ nhẹ bụng Lư Nhã Giang, trong mắt Hình Thiên, bọn họ như đang “hôn” nhau.
Hình Thiên không nháy mắt nhìn chằm chằm.
Lư Nhã Giang bị nhìn như thế thấy cực kỳ mất tự nhiên, lăn vào ngực Cao Thịnh Phong, chôn giấu mặt.
Cao Thịnh Phong đào một nắm bùn, quết lên phần mặt bị bôi nhạt, nói: “Ngủ đi.”
Sáng hôm sau, Đỗ Húy cùng Đạo Mai ngủ no, vào đảo hái trái cây ăn. Đạo Mai vừa rời bở biển, Hình Thiên đột nhiên lao tới, hù y hét lên, trốn sau lưng Đỗ Húy, Đỗ Húy giang tay bảo bộ y sau lưng. Hình Thiên ngồi xổm trước mặt bọn họ, dè dặt dùng hai ngón tay kẹp lưng Đỗ Húy, nhấc hắn lên xê dịch qua một bên xa xa. Đỗ Húy ở trước vị thần thượng cổ cường tráng khổng lồ căn bản không thể giãy dụa.
Loại bỏ chướng ngại Đỗ Húy xong, Hình Thiên nâng Đạo Mai lên, như hôm qua “hôn” y. Hình Thiên vạn năm không đánh răng, lại ăn thịt uống rượu, há miệng một cái, mùi bay ra thiếu chút làm Đạo Mai hôn mê. Hôn xong, gã không như hôm qua thả Đạo Mai xuống mà là vén vảy cỏ của mình lên, cúi đầu nhìn cây trụ giữa chân mình. Hình Thiên vóc người vốn to lớn gấp sáu bảy lần người thường, thứ kia to chừng một cái đùi Đạo Mai, vừa đen vừa dài, hơi ngẩng đầu giữa không trung. Đạo Mai trợn mắt nhìn, đột nhiên có cảm giác không hay, phát điên gào thét: “Không! Không!! Sư phụ cứu ta!!!”
Hình Thiên nhìn đồ chơi của mình rồi vén váy cỏ của Đạo Mai để lộ cặp mông trắng trắng, cẩn thận dùng hai ngón đẩy ra nhìn vào bên trong, ánh mắt hoang mang.
Lúc này Đỗ Húy cũng sắp hôn mê, miễn cưỡng đứng dậy, quay đầu giận dữ trừng Cao Thịnh Phong, “Cao giáo chủ!!!”
Nét cười trên mặt Yến Liễu cứng đờ, “Không, không phải chứ…”
Cao Thịnh Phong cười đau thắt lưng, “Đừng lo, gã nhét không lọt.”
Đỗ Húy mắt phun lửa, muốn tới bóp chết Cao Thịnh Phong.
Cao Thịnh Phong ráng nhịn cười, bả vai run run, nhặt búa, vận khí bổ xuống vò rượu của Hình Thiên, “bang” một tiếng, vò rượu cao lớn bị đập bể tung.
Hình Thiên xoay người nhìn về nơi phát ra âm thanh, thả Đạo Mai xuống, đi qua. Đạo Mai mặt toàn là nước mắt, té nhào chạy về biển, cạp một miệng bùn đất cũng không nhả ra. Đỗ Húy hung tợn trừng Cao Thịnh Phong, vội vàng chạy tới kiểm tra tình trạng tiểu đồ nhi.
Hình Thiên chạy đến bên vò rượu bị đập bể. nhìn mảnh vò tức giận, Cao Thịnh Phong lại nhặt lên một mảnh xem như chén, làm một động tác mời rượu với Hình Thiên. Hình Thiên lập tức hết giận, học theo hắn, nhặt một mảnh tới uống.
Náo loạn như vậy, Cao Thịnh Phong cuối cùng cũng phát thiện tâm, chỉnh hóa trang trên bụng Đạo Mai. Mỹ nhân không còn, mấy ngày sau Hình Thiên thất hồn lạc phách vòng vài vòng quanh đảo nhưng mãi không tìm thấy.
Thời gian qua nhanh chớp mắt, bảy ngày cuối cùng đã tới, mắt thấy hướng gió đổi, bọn họ chuẩn bị ra biển.
Hình Thiên không nỡ chia tay những huynh đệ này, đến lúc bọn Cao Thịnh Phong khiêng bè trúc chuẩn bị xuống biển, gã lấy ra một đống thịt dị thú cho bạn họ. Chẳng qua thịt quá lớn, cả bọn không thể mang hết, chỉ cắt lấy phần đủ ăn nửa tháng, dư lại trả Hình Thiên.
Yến Liễu cũng không nỡ chia tay Hình Thiên, mỗi bước lại quay đầu nhìn, miệng lẩm bẩm: “Đây là Hình Thiên trong truyền thuyết đó, thật phải đi rồi, ta sẽ nghĩ mấy ngày nay là mơ mất.”
Đạo Mai Đỗ Húy thì như mông bị lửa dí nhảy thẳng xuống biển, Hình Thiên cho thịt cũng không lấy.
Năm người tiếp tục trôi tới đảo thứ tám.
Hình Thiên vừa đặt Đạo Mai xuống đất, Đỗ Húy lập tức vọt tới kéo Đạo Mai vào bụi cỏ, chuyển lưng y về phía Hình Thiên, tạm thời tránh đi.
Cao Thịnh Phong đắt ý hừ hừ: “Ta đường đường giáo chủ Thiên Ninh giáo, há để cho ngươi khinh thường?”
Sắc mặt Lư Nhã Giang không tốt lắm, “Giáo chủ xem ra khá là để ý Linh Lung Tiên Tử nhỉ, bức họa dung mạo nàng lại giống như đúc.”
Cao Thịnh Phong xoay tròng mắt, ngoắc ngoắc tay y, ép đầu y xuống, ghé sát lỗ tai y nói: “Ngươi ghen hả?”
Lư Nhã Giang nhớ lúc trước Hàn Sính mở miệng là muốn tìm Thủy Linh Lung sinh con cho mình, lòng cực kỳ khó chịu, nếu không phải Hàn Sính nhiều lần xuất hiện đồng thời với Linh Lung Tiên Tử, y tám phần cho rằng Thủy Linh Lung cũng là Cao Thịnh Phong giả trang.
Cao Thịnh Phong nựng cằm y, nhéo ra hai dấu tay lại vội vàng vuốt vuốt, trêu đùa cười nhạo: “Thừa nhận đi, ngươi đang ghen.”
Lư Nhã Giang hừ khẽ, mặt không được tự nhiên.
Cao Thịnh Phong cười: “Thủy Linh Lung cũng là người của Thiên Ninh Giáo ta, một trong bốn Tôn Sứ ngoài giáo, ngày sau có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi tới gặp mặt. Đó là một tuồng kịch nàng phối hợp diễn với ta mà thôi, ta sẽ không tìm nữ nhân tới sinh con cho mình.”
Lư Nhã Giang bĩu môi không nói lời nào.
Cao Thịnh Phong niết mông y, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc ngươi không sinh được.”
Lư Nhã Giang vuốt ve tay hắn, trừng mắt liếc một cái. Lát sau, y muốn vùi mặt vào ngực Cao Thịnh Phong, đáng tiếc trên mặt toàn bùn, vì thế y ghé tới thủ thỉ bên tai Cao Thịnh Phong: “Thịnh Phong, ngươi đừng thích người khác.”
Cao Thịnh Phong lại niết mông y, lúc này Lư Nhã Giang không đẩy ra mà vặn vẹo khó nhịn. Cao Thịnh Phong vừa tán thưởng thịt mông mỗi lần nhéo cảm xúc vẫn như một, vừa nói: “Nếu ngươi toàn tâm toàn ý với bản giáo chủ, bản giáo chủ có thể suy nghĩ xem, cho ngươi hầu hạ bản giáo chủ cả đời.”
Lư Nhã Giang véo véo tay hắn.
Bên kia Hình Thiên âu yếm mỹ nhân xong, dọa mỹ nhân ngất xỉu, vô cùng mất mác chạy về uống rượu ăn thịt cùng bọn họ. Đỗ Húy đã kiểm tra rượu và thị của gã, đều bình thường, không có độc. Cao Thịnh Phong vẫn không dám uống, Yến Liễu thì nhịn không nổi, tò mò uống trộm vài ngụm, nửa ngày sau không thấy có gì khác thường, lúc này Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang mới dám hưởng dụng mỹ thực của Hình Thiên. Chẳng qua không thể quang mình chính đại ăn bằng miệng được mà trước tiên là để xuống bụng, sau đó thừa dịp Hình Thiên không chú ý lén bỏ lên miệng.
Đến buổi tối, bọn họ muốn nghỉ ngơi. Đỗ Húy và Đạo Mai có hơi lo lắng, vả lại Đạo Mai cũng bị Hình Thiên cầu yêu dọa sợ, tối chạy về bờ biển ngủ, còn ba người vẫn ở trên bờ. Chờ bọn họ ngủ cả rồi, Hình Thiên ngồi một mình chán, thế là nằm xuống nghỉ ngơi.
Cao Thịnh Phong không ngủ. Hắn và Lư Nhã Giang nhờ bụi cỏ che giấu mà quay cuồng trong đó.
Cao Thịnh Phong nói: “Màu ‘mắt’ của ngươi nhạt rồi, để ta vẽ lại.” Nói xong quết chu sa lên ngón tay chà lên đầu v* Lư Nhã Giang. Chất chu sa thô ráp, Nơi kia của Lư Nhã Giang lại cực kỳ mẫn cảm, bị hắn xoa hai vòng đã không chịu nổi mà hít sâu, cong người muốn né tránh, bị Cao Thịnh Phong đè chặt không cho trốn.
Lư Nhã Giang khó chịu giãy dụa cơ thể: “Thịnh Phong… Thịnh Phong… Đừng…”
Cao Thịnh Phong cười khà khà, lau bùn đất trên môi hắn và mình, hôn lên.
Lư Nhã Giang ôm lưng hắn hôn say sưa, Cao Thịnh Phong luồn tay dưới váy cỏ xoa nắn thứ kia của y. Lư Nhã Giang nâng gối cũng cọ thứ giữa hai chân Cao Thịnh Phong, hơi thở ồ ồ, Cao Thịnh Phong để y nằm nghiêng, gạt tà váy cỏ qua một bên, ngón tay đút vào kiên nhẫn khai phá, lát sau, cảm thấy được rồi thì lập tức thúc vật của mình vào.
Lư Nhã Giang hừ khẽ một tiếng, tay vươn ra sau quờ quạng, Cao Thịnh Phong vội bắt lấy tay y. Lư Nhã Giang khó khăn nghiêng đầu muốn hôn hắn. Cao Thịnh Phong cố định hông y thúc tới dồn dập, áp tới quấn đầu lưỡi y, nuốt xuống tất cả tiếng rên rỉ của y.
Không biết qua bao lâu, Lư Nhã Giang chỉ thấy cơ thể mình nhẹ bỗng, rồi lại nặng trĩu, tựa như đang lâng lâng trên mây thì bị một đôi tay bắt lấy kéo y xuống, lưng chừng lên xuống, vừa sung sướng vừa đau đớn, chỉ thiếu chút nữa, thiếu một chút nữa là có thể tìm được cửa đột phá, đạt tới đỉnh…
Đột nhiên, y phát hiện trong bóng tối tựa như có cặp mắt thật to đang nhìn chòng chọc mình, thuận theo tầm mắt trông qua, một bóng đen to lớn đang ngồi xổm cạnh bụi cỏ, hai đầu v* (mắt) lăm lăm, thu hết hành vi của bọn họ vào mắt.
Lư Nhã Giang giật thót, đạp chân đá vào ống quyển của Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong giật mình, thứ đang cắm một nửa trong cơ thể y giật mấy cái rồi bắn thẳng vào trong.
Lư Nhã Giang vỗ ngực, chưa hết hoảng hồn, “Hình Thiên… Hình Thiên đang nhìn.”
Cao Thịnh Phong liếc thoáng qua chỗ Hình Thiên, bĩu môi, “Nhìn thì nhìn, tên này từ thời thượng cổ chắc hẳn chưa từng hưởng thụ tư vị mỹ diệu này, quá đáng thương, để gã nhìn có sao.” Dứt lới, lấy bụng cọ nhẹ bụng Lư Nhã Giang, trong mắt Hình Thiên, bọn họ như đang “hôn” nhau.
Hình Thiên không nháy mắt nhìn chằm chằm.
Lư Nhã Giang bị nhìn như thế thấy cực kỳ mất tự nhiên, lăn vào ngực Cao Thịnh Phong, chôn giấu mặt.
Cao Thịnh Phong đào một nắm bùn, quết lên phần mặt bị bôi nhạt, nói: “Ngủ đi.”
Sáng hôm sau, Đỗ Húy cùng Đạo Mai ngủ no, vào đảo hái trái cây ăn. Đạo Mai vừa rời bở biển, Hình Thiên đột nhiên lao tới, hù y hét lên, trốn sau lưng Đỗ Húy, Đỗ Húy giang tay bảo bộ y sau lưng. Hình Thiên ngồi xổm trước mặt bọn họ, dè dặt dùng hai ngón tay kẹp lưng Đỗ Húy, nhấc hắn lên xê dịch qua một bên xa xa. Đỗ Húy ở trước vị thần thượng cổ cường tráng khổng lồ căn bản không thể giãy dụa.
Loại bỏ chướng ngại Đỗ Húy xong, Hình Thiên nâng Đạo Mai lên, như hôm qua “hôn” y. Hình Thiên vạn năm không đánh răng, lại ăn thịt uống rượu, há miệng một cái, mùi bay ra thiếu chút làm Đạo Mai hôn mê. Hôn xong, gã không như hôm qua thả Đạo Mai xuống mà là vén vảy cỏ của mình lên, cúi đầu nhìn cây trụ giữa chân mình. Hình Thiên vóc người vốn to lớn gấp sáu bảy lần người thường, thứ kia to chừng một cái đùi Đạo Mai, vừa đen vừa dài, hơi ngẩng đầu giữa không trung. Đạo Mai trợn mắt nhìn, đột nhiên có cảm giác không hay, phát điên gào thét: “Không! Không!! Sư phụ cứu ta!!!”
Hình Thiên nhìn đồ chơi của mình rồi vén váy cỏ của Đạo Mai để lộ cặp mông trắng trắng, cẩn thận dùng hai ngón đẩy ra nhìn vào bên trong, ánh mắt hoang mang.
Lúc này Đỗ Húy cũng sắp hôn mê, miễn cưỡng đứng dậy, quay đầu giận dữ trừng Cao Thịnh Phong, “Cao giáo chủ!!!”
Nét cười trên mặt Yến Liễu cứng đờ, “Không, không phải chứ…”
Cao Thịnh Phong cười đau thắt lưng, “Đừng lo, gã nhét không lọt.”
Đỗ Húy mắt phun lửa, muốn tới bóp chết Cao Thịnh Phong.
Cao Thịnh Phong ráng nhịn cười, bả vai run run, nhặt búa, vận khí bổ xuống vò rượu của Hình Thiên, “bang” một tiếng, vò rượu cao lớn bị đập bể tung.
Hình Thiên xoay người nhìn về nơi phát ra âm thanh, thả Đạo Mai xuống, đi qua. Đạo Mai mặt toàn là nước mắt, té nhào chạy về biển, cạp một miệng bùn đất cũng không nhả ra. Đỗ Húy hung tợn trừng Cao Thịnh Phong, vội vàng chạy tới kiểm tra tình trạng tiểu đồ nhi.
Hình Thiên chạy đến bên vò rượu bị đập bể. nhìn mảnh vò tức giận, Cao Thịnh Phong lại nhặt lên một mảnh xem như chén, làm một động tác mời rượu với Hình Thiên. Hình Thiên lập tức hết giận, học theo hắn, nhặt một mảnh tới uống.
Náo loạn như vậy, Cao Thịnh Phong cuối cùng cũng phát thiện tâm, chỉnh hóa trang trên bụng Đạo Mai. Mỹ nhân không còn, mấy ngày sau Hình Thiên thất hồn lạc phách vòng vài vòng quanh đảo nhưng mãi không tìm thấy.
Thời gian qua nhanh chớp mắt, bảy ngày cuối cùng đã tới, mắt thấy hướng gió đổi, bọn họ chuẩn bị ra biển.
Hình Thiên không nỡ chia tay những huynh đệ này, đến lúc bọn Cao Thịnh Phong khiêng bè trúc chuẩn bị xuống biển, gã lấy ra một đống thịt dị thú cho bạn họ. Chẳng qua thịt quá lớn, cả bọn không thể mang hết, chỉ cắt lấy phần đủ ăn nửa tháng, dư lại trả Hình Thiên.
Yến Liễu cũng không nỡ chia tay Hình Thiên, mỗi bước lại quay đầu nhìn, miệng lẩm bẩm: “Đây là Hình Thiên trong truyền thuyết đó, thật phải đi rồi, ta sẽ nghĩ mấy ngày nay là mơ mất.”
Đạo Mai Đỗ Húy thì như mông bị lửa dí nhảy thẳng xuống biển, Hình Thiên cho thịt cũng không lấy.
Năm người tiếp tục trôi tới đảo thứ tám.
/134
|