Thời điểm An Ninh Hề đến Thiên điện thì cô gái đã ngồi ở đầu giường một lúc lâu. Cung nhân vừa thấy An Ninh Hề đi vào liền tự giác lui ra ngoài, Vũ Chi Duệ vốn muốn cùng vào theo nhưng bị An Ninh Hề ngăn lại bên ngoài.
Cô gái nghe tiếng bước chân quay đầu nhìn lại, trông thấy trước mắt xuất hiện một người tướng mạo thanh lệ, ăn mặc tùy tiện thậm chí còn có chút nhếch nhác đang quan sát đánh giá mình.
An Ninh Hề thấy má trái cô gái tuy đã bị hủy dung, nhưng đường nét vẫn rất xinh xắn muôn phần, đặc biệt là cặp mắt kia, mặc dù lúc này trong đó là vẻ mờ mịt ngỡ ngàng, nhưng có vẻ hờ hững khiến người ta cảm giác như có chút phong thái xa lánh thế tục, như thể nàng ta vốn không thuộc về thế giới này.
"Giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?" An Ninh Hề thấy cô gái vẫn nhìn chằm chằm mình không nói gì, đành mở miệng trước để phá vỡ sự im lặng.
Trong mắt cô gái vẫn mang vẻ mờ mịt, nghe hỏi xong hồi lâu mới khẽ gật đầu.
An Ninh Hề bước lên vài bước ngồi xuống cạnh mép giường, cười với nàng ta rất đỗi ôn hòa, "Ngươi tên gì? Là người ở đâu? Bị ai hãm hại đến nông nỗi này?"
Cô gái lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt đã có chút linh động, như thể bị những vấn đề của An Ninh Hề gợi nhớ lại điều gì, bắt đầu nhíu nhíu mày cúi đầu suy tư.
An Ninh Hề thấy nàng vẫn im lặng không lên tiếng, đang hoài nghi không biết có phải là không nói được hay không thì nghe nàng ta đột nhiên mở miệng, giọng nói rất lạnh nhạt cũng hết sức bình tĩnh, "Ta quên rồi."
An Ninh Hề sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, có lẽ do bị thương quá nặng nên mất trí nhớ cũng không chừng, nhưng nàng vẫn hỏi thêm một câu: "Chuyện lúc trước một chút cũng nhớ không được sao?"
Cô gái nhìn nàng rồi lại lắc lắc đầu.
An Ninh Hề nhíu nhíu mày, thở nhẹ một tiếng, cao giọng nói với bên ngoài: "Truyền ngự y đến đây."
Cô gái nghe xong lập tức tỉnh táo hẳn, kinh ngạc nhìn về phía An Ninh Hề, "Ngự y? Đây là đâu?"
An Ninh Hề cười cười trấn an nàng ta, "Nơi này là vương cung Nam Chiêu, bổn cung là quân chủ Nam Chiêu."
Sự kinh ngạc trong mắt cô gái càng sâu, sau đó xốc chăn lên muốn xuống giường, An Ninh Hề đưa tay đè lên mu bàn tay ngăn nàng lại, "Không cần đa lễ, ngươi dưỡng thương cho tốt trước, mọi chuyện để sau hãy nói." Nói xong đứng dậy, vuốt vuốt xiêm y, xoay người nhìn cô gái khẽ cười nói, "Bổn cung còn việc phải xử lý, không ở lâu được, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi." Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Cô gái ở sau lưng nàng vẫn dõi mắt nhìn theo, đến khi An Ninh Hề ra khỏi cửa mới khẽ thở dài, khóe môi mấp máy như tự nỉ non: "Xin lỗi... Dù ngươi có cứu ta, ta cũng không thể nói cho ngươi biết thân phận của ta được..."
An Ninh Hề ra cửa căn dặn Vũ Chi Duệ: "Ngài ở lại trông chừng chỗ này, đợi ngự y chữa trị cho nàng ta xong rồi tới bẩm báo tình huống với bổn cung." Vũ Chi Duệ đáp vâng, đưa mắt nhìn theo nàng đi về hướng chính điện.
Vừa bước vào chính điện, An Ninh Hề đã nhìn thấy Lang Thanh Dạ với một thân quan bào màu lam sẫm, đứng nghiêm chỉnh trong điện, hẳn chờ đã lâu. Thấy nàng vào cửa, Lang Thanh Dạ vội tiến lên chắp tay hành lễ, "Vi thần tham kiến Quân thượng."
An Ninh Hề khẽ gật đầu, "Miễn lễ, Lang ái khanh sao lại đến đây? Mấy phần tấu chương hôm trước khanh trình lên ta vẫn chưa xem xong."
Lang Thanh Dạ vội giải thích: "Vi thần đến đây không phải thúc giục Quân thượng xử lý chính vụ."
An Ninh Hề liếc nhìn hắn rồi ngồi xuống bàn viết ở ngoài phòng, hờ hững hỏi, "Vậy sao lại đến?"
Lang Thanh Dạ hơi do dự, ngập ngưng một hồi lâu mới đáp: "Chuyện này vốn không ở phạm vi chức trách của vi thần, nhưng vi thần được Quân thượng đặc biệt cho phép, có bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể trực tiếp tiến cung bẩm báo. Được sự cho phép đặc biệt này, vi thần đương nhiên toàn tâm ra sức vì nước, huống chi chuyện này còn liên quan trọng đại đến tương lai mai này của Nam Chiêu, vì vậy vi thần không thể không sớm góp ý lên Quân thượng."
An Ninh Hề nghe vậy, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, "Lang ái khanh không cần giải thích lòng vòng, cứ nói thẳng đừng ngại."
Lang Thanh Dạ lần nữa chắp tay với An Ninh Hề, giọng điệu đã thoải mái hơn nhiều, "Vi thần là muốn nói về chuyện triều đình tăng cường quân bị, việc đó Quân thượng nên tránh tai mắt của người khác, để tránh rắc rối phát sinh trước khi đạt được hiệu quả."
An Ninh Hề ngẩn ra, trong nháy mắt bừng tỉnh, sau đó mới nhận thức được điều lợi hại trong đó. Lang Thanh Dạ nói không sai, Nam Chiêu đột nhiên tăng cường quân bị nếu để các nước khác biết được, nói không chừng còn chưa có được kết quả gì đã khiến cho các quốc gia khác kiêng kỵ, thậm chí còn sẽ dẫn tới chiến sự. Nghĩ đến lần trước dẫn theo Vũ Chi Duệ xuất cung, nghe được hai người dân ở Kim Lăng nghị luận chuyện tăng cường quân bị, An Ninh Hề càng cảm thấy lời Lang Thanh Dạ nói rất có đạo lý, nếu dân chúng đều biết cả, cũng rất dễ dàng truyền đến các nước khác.
Là nàng quá sơ suất, trước đó bởi vì đi Đông Việt nên nàng đã giao chuyện này cho Hoắc Tiêu đi làm, sau khi trở lại nàng chỉ một lòng học luyện bắn cung, đã sơ ý lơ là chuyện này, hôm nay nếu không phải được Lang Thanh Dạ nhắc nhở, nàng thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm không nên có này.
An Ninh Hề nhìn Lang Thanh Dạ thở phào một hơi, "Nhờ có Lang ái khanh nhắc nhở, chuyện này bổn cung sẽ lập tức căn dặn xuống dưới, khanh hãy yên tâm."
Dù sao người phụ trách chuyện này chính là Hoắc Tiêu, Lang Thanh Dạ thấy An Ninh Hề không trách cứ chuyện mình can thiệp phận sự của người khác nên cũng yên lòng, thi lễ với An Ninh Hề lần nữa chuẩn bị cáo lui.
An Ninh Hề bỗng gọi hắn lại, cười cười khen ngợi hắn, "Lang ái khanh có ánh mắt độc đáo, quan sát tỉ mỉ, rất xứng đáng được trọng dụng, mong rằng Lang ái khanh về sau vẫn sẽ một lòng một dạ vì nước vì dân như thế."
Lang Thanh Dạ nghe vậy vội vàng hành lễ thêm lần nữa, vẻ mặt như được quá ưu ái mà thất kinh hồn vía. Nữ hầu hôm nay đột nhiên trở nên khôn khéo biết dùng người khiến hắn trong nhất thời khó bề thích ứng nổi, nhưng trong lòng cũng hết sức vui mừng, bởi vì có thể dùng tài hoa của mình để đền đáp cho quốc gia, đó tâm nguyện xưa nay của hắn.
Sau khi Lang Thanh Dạ cáo lui, An Ninh Hề mới cầm lên cuốn sổ gấp lại trên bàn sách bắt đầu phê duyệt, nhưng luyện tên cả một ngày nên lúc này đã thấm mệt, nàng không cố cầm cự thêm nữa cứ thế nằm nghỉ luôn trên bàn sách, chỉ định thiếp đi một lát.
Lúc này ngoài cửa cách đó không xa, Cơ thái hậu đang ôm trong ngực chú mèo trắng nhỏ chậm rãi đi đến, đi theo phía sau là Hồ công công. Cơ thái hậu vừa đi vừa phàn nàn oán trách Hồ công công: "Đứa nhỏ này kể từ khi bị thương tỉnh lại lúc nào cũng bận tối tăm mặt mũi, gần đây lại còn say mê học bắn tên nữa, chẳng thèm để ý đến xem ai gia thế nào nữa."
Hồ công công ở cạnh cười cười, nâng niu chiếc hộp sứ khắc hoa trong tay, "Quân thượng không đến thăm thái hậu, thái hậu không phải vẫn nhớ Quân thượng đó sao? Dược cao này chẳng phải mang đến tặng cho người ư? Đủ để thấy được thái hậu ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng đối với Quân thượng vẫn là yêu thương hết mực đó mà."
Cơ thái hậu thở dài nói: "Lần trước thấy con bé luyện tên xong suốt ngày xoa bóp cánh tay, chắc là đau lắm, đứa nhỏ này, bảo đừng luyện nữa mà nó không chịu nghe."
Cằn nhằn cử nhử suốt đường rồi cũng đến cung Trữ Minh, Cơ thái hậu vừa định vào chính điện, lại liếc nhìn mèo trắng nhỏ ở trong ngực, sau đó nhét mèo trắng vào tay Hồ công công, "Ninh nhi hôm nay hình như không thích con mèo này nữa rồi, ai gia không mang nó theo vào ngươi ôm nó chờ ở đây đi, ai gia vào thăm con bé một chút rồi ra ngay."
Hồ công công đáp vâng, nhận lấy mèo trắng nhỏ, thuận tay đưa dược cao cho Cơ thái hậu.
Cơ thái hậu nhận lấy dược cao, khi đến trước cửa trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, ngay sau đó lập tức sửng sốt, kế tiếp bà hoảng loạn thất thanh thét lên rồi theo bản năng bổ nhào về phía trước.
Hộp sứ đựng dược cao rơi xuống đất phát ta tiếng vang lanh lảnh giữa đại điện vắng lặng, An Ninh Hề nghe được tiếng kêu "Ninh nhi" thất thanh sợ hãi bên tai, bỗng chốc giật mình tỉnh lại, lúc đứng bật dậy đã thấy Cơ thái hậu không biết từ nào lúc lại nằm trên người nàng, sau lưng bị cắm thanh trường kiếm đâm sâu hơn cả tấc, máu thấm ướt cả mảng lớn trên cung trang màu xanh nhạt.
An Ninh Hề mờ mịt nhìn tới hướng khác của chuôi kiếm, cảnh tượng phảng phất như quay lại cái ngày nàng mới tỉnh lại.
Cũng là một thân hắc y, cũng là ánh mắt sắc bén đó, nhất định vẫn là tên thích khách trong tổ chức sát thủ kia.
Có thể là tình cảnh trước mắt quá mức bàng hoàng, An Ninh Hề sửng sốt hồi lâu mới nhớ đến việc gọi người, nhưng trong nháy mắt lại nhớ ra Vũ Chi Duệ bị nàng bảo ở lại Thiên điện trông chừng rồi, tên thích khách này đến đúng lúc như thế hẳn là đã chờ đợi cơ hội này từ lâu.
Đang nghĩ đến đây thì thanh kiếm kia đã rút khỏi lưng Cơ thái hậu, An Ninh Hề chỉ thấy máu tươi sau lưng Cơ thái hậu tuôn ào ào ra như thác lũ, lòng chưa hết bàng hoàng kinh hãi thì lại thấy thanh kiếm kia đang lao về phía nàng.
Ngoài cửa hình như có tiếng bước chân rất khẽ, người đến dường như rất yếu ớt nhưng cũng khiến cho lòng An Ninh Hề khấp khởi tia hy vọng. Vào giờ phút này, nàng hy vọng cũng sẽ có người cứu nàng giống như lần trước vậy.
Thích khách hiển nhiên cũng nghe được tiếng bước chân, lập tức không do dự giơ kiếm đâm thẳng vào nàng, cạnh cửa lại đột nhiên vang lên tiếng động lớn, trước mắt chợt lóe lên, một bóng trắng lướt qua, trường kiếm trong tay thích khách rơi xuống đất, thân hình cũng đổ nhào xuống rồi không nhúc nhích nữa.
Vũ Chi Duệ xông vào trong điện, Hồ công công cũng chạy theo vào, An Ninh Hề nhìn chằm chằm người trước mắt mà không thể nào tưởng tượng nổi.
Đó chính là cô gái vừa được nàng cứu tỉnh, trên người vẫn còn mặc bộ đồ trắng đơn bạc, vết sẹo nơi má trái bị mái tóc rối rung che khuất, im lặng không nói gì chỉ hờ hững nhìn tên thích khách áo đen nằm sóng soài trên mặt đất.
Cô gái nghe tiếng bước chân quay đầu nhìn lại, trông thấy trước mắt xuất hiện một người tướng mạo thanh lệ, ăn mặc tùy tiện thậm chí còn có chút nhếch nhác đang quan sát đánh giá mình.
An Ninh Hề thấy má trái cô gái tuy đã bị hủy dung, nhưng đường nét vẫn rất xinh xắn muôn phần, đặc biệt là cặp mắt kia, mặc dù lúc này trong đó là vẻ mờ mịt ngỡ ngàng, nhưng có vẻ hờ hững khiến người ta cảm giác như có chút phong thái xa lánh thế tục, như thể nàng ta vốn không thuộc về thế giới này.
"Giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?" An Ninh Hề thấy cô gái vẫn nhìn chằm chằm mình không nói gì, đành mở miệng trước để phá vỡ sự im lặng.
Trong mắt cô gái vẫn mang vẻ mờ mịt, nghe hỏi xong hồi lâu mới khẽ gật đầu.
An Ninh Hề bước lên vài bước ngồi xuống cạnh mép giường, cười với nàng ta rất đỗi ôn hòa, "Ngươi tên gì? Là người ở đâu? Bị ai hãm hại đến nông nỗi này?"
Cô gái lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt đã có chút linh động, như thể bị những vấn đề của An Ninh Hề gợi nhớ lại điều gì, bắt đầu nhíu nhíu mày cúi đầu suy tư.
An Ninh Hề thấy nàng vẫn im lặng không lên tiếng, đang hoài nghi không biết có phải là không nói được hay không thì nghe nàng ta đột nhiên mở miệng, giọng nói rất lạnh nhạt cũng hết sức bình tĩnh, "Ta quên rồi."
An Ninh Hề sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, có lẽ do bị thương quá nặng nên mất trí nhớ cũng không chừng, nhưng nàng vẫn hỏi thêm một câu: "Chuyện lúc trước một chút cũng nhớ không được sao?"
Cô gái nhìn nàng rồi lại lắc lắc đầu.
An Ninh Hề nhíu nhíu mày, thở nhẹ một tiếng, cao giọng nói với bên ngoài: "Truyền ngự y đến đây."
Cô gái nghe xong lập tức tỉnh táo hẳn, kinh ngạc nhìn về phía An Ninh Hề, "Ngự y? Đây là đâu?"
An Ninh Hề cười cười trấn an nàng ta, "Nơi này là vương cung Nam Chiêu, bổn cung là quân chủ Nam Chiêu."
Sự kinh ngạc trong mắt cô gái càng sâu, sau đó xốc chăn lên muốn xuống giường, An Ninh Hề đưa tay đè lên mu bàn tay ngăn nàng lại, "Không cần đa lễ, ngươi dưỡng thương cho tốt trước, mọi chuyện để sau hãy nói." Nói xong đứng dậy, vuốt vuốt xiêm y, xoay người nhìn cô gái khẽ cười nói, "Bổn cung còn việc phải xử lý, không ở lâu được, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi." Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Cô gái ở sau lưng nàng vẫn dõi mắt nhìn theo, đến khi An Ninh Hề ra khỏi cửa mới khẽ thở dài, khóe môi mấp máy như tự nỉ non: "Xin lỗi... Dù ngươi có cứu ta, ta cũng không thể nói cho ngươi biết thân phận của ta được..."
An Ninh Hề ra cửa căn dặn Vũ Chi Duệ: "Ngài ở lại trông chừng chỗ này, đợi ngự y chữa trị cho nàng ta xong rồi tới bẩm báo tình huống với bổn cung." Vũ Chi Duệ đáp vâng, đưa mắt nhìn theo nàng đi về hướng chính điện.
Vừa bước vào chính điện, An Ninh Hề đã nhìn thấy Lang Thanh Dạ với một thân quan bào màu lam sẫm, đứng nghiêm chỉnh trong điện, hẳn chờ đã lâu. Thấy nàng vào cửa, Lang Thanh Dạ vội tiến lên chắp tay hành lễ, "Vi thần tham kiến Quân thượng."
An Ninh Hề khẽ gật đầu, "Miễn lễ, Lang ái khanh sao lại đến đây? Mấy phần tấu chương hôm trước khanh trình lên ta vẫn chưa xem xong."
Lang Thanh Dạ vội giải thích: "Vi thần đến đây không phải thúc giục Quân thượng xử lý chính vụ."
An Ninh Hề liếc nhìn hắn rồi ngồi xuống bàn viết ở ngoài phòng, hờ hững hỏi, "Vậy sao lại đến?"
Lang Thanh Dạ hơi do dự, ngập ngưng một hồi lâu mới đáp: "Chuyện này vốn không ở phạm vi chức trách của vi thần, nhưng vi thần được Quân thượng đặc biệt cho phép, có bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể trực tiếp tiến cung bẩm báo. Được sự cho phép đặc biệt này, vi thần đương nhiên toàn tâm ra sức vì nước, huống chi chuyện này còn liên quan trọng đại đến tương lai mai này của Nam Chiêu, vì vậy vi thần không thể không sớm góp ý lên Quân thượng."
An Ninh Hề nghe vậy, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, "Lang ái khanh không cần giải thích lòng vòng, cứ nói thẳng đừng ngại."
Lang Thanh Dạ lần nữa chắp tay với An Ninh Hề, giọng điệu đã thoải mái hơn nhiều, "Vi thần là muốn nói về chuyện triều đình tăng cường quân bị, việc đó Quân thượng nên tránh tai mắt của người khác, để tránh rắc rối phát sinh trước khi đạt được hiệu quả."
An Ninh Hề ngẩn ra, trong nháy mắt bừng tỉnh, sau đó mới nhận thức được điều lợi hại trong đó. Lang Thanh Dạ nói không sai, Nam Chiêu đột nhiên tăng cường quân bị nếu để các nước khác biết được, nói không chừng còn chưa có được kết quả gì đã khiến cho các quốc gia khác kiêng kỵ, thậm chí còn sẽ dẫn tới chiến sự. Nghĩ đến lần trước dẫn theo Vũ Chi Duệ xuất cung, nghe được hai người dân ở Kim Lăng nghị luận chuyện tăng cường quân bị, An Ninh Hề càng cảm thấy lời Lang Thanh Dạ nói rất có đạo lý, nếu dân chúng đều biết cả, cũng rất dễ dàng truyền đến các nước khác.
Là nàng quá sơ suất, trước đó bởi vì đi Đông Việt nên nàng đã giao chuyện này cho Hoắc Tiêu đi làm, sau khi trở lại nàng chỉ một lòng học luyện bắn cung, đã sơ ý lơ là chuyện này, hôm nay nếu không phải được Lang Thanh Dạ nhắc nhở, nàng thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm không nên có này.
An Ninh Hề nhìn Lang Thanh Dạ thở phào một hơi, "Nhờ có Lang ái khanh nhắc nhở, chuyện này bổn cung sẽ lập tức căn dặn xuống dưới, khanh hãy yên tâm."
Dù sao người phụ trách chuyện này chính là Hoắc Tiêu, Lang Thanh Dạ thấy An Ninh Hề không trách cứ chuyện mình can thiệp phận sự của người khác nên cũng yên lòng, thi lễ với An Ninh Hề lần nữa chuẩn bị cáo lui.
An Ninh Hề bỗng gọi hắn lại, cười cười khen ngợi hắn, "Lang ái khanh có ánh mắt độc đáo, quan sát tỉ mỉ, rất xứng đáng được trọng dụng, mong rằng Lang ái khanh về sau vẫn sẽ một lòng một dạ vì nước vì dân như thế."
Lang Thanh Dạ nghe vậy vội vàng hành lễ thêm lần nữa, vẻ mặt như được quá ưu ái mà thất kinh hồn vía. Nữ hầu hôm nay đột nhiên trở nên khôn khéo biết dùng người khiến hắn trong nhất thời khó bề thích ứng nổi, nhưng trong lòng cũng hết sức vui mừng, bởi vì có thể dùng tài hoa của mình để đền đáp cho quốc gia, đó tâm nguyện xưa nay của hắn.
Sau khi Lang Thanh Dạ cáo lui, An Ninh Hề mới cầm lên cuốn sổ gấp lại trên bàn sách bắt đầu phê duyệt, nhưng luyện tên cả một ngày nên lúc này đã thấm mệt, nàng không cố cầm cự thêm nữa cứ thế nằm nghỉ luôn trên bàn sách, chỉ định thiếp đi một lát.
Lúc này ngoài cửa cách đó không xa, Cơ thái hậu đang ôm trong ngực chú mèo trắng nhỏ chậm rãi đi đến, đi theo phía sau là Hồ công công. Cơ thái hậu vừa đi vừa phàn nàn oán trách Hồ công công: "Đứa nhỏ này kể từ khi bị thương tỉnh lại lúc nào cũng bận tối tăm mặt mũi, gần đây lại còn say mê học bắn tên nữa, chẳng thèm để ý đến xem ai gia thế nào nữa."
Hồ công công ở cạnh cười cười, nâng niu chiếc hộp sứ khắc hoa trong tay, "Quân thượng không đến thăm thái hậu, thái hậu không phải vẫn nhớ Quân thượng đó sao? Dược cao này chẳng phải mang đến tặng cho người ư? Đủ để thấy được thái hậu ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng đối với Quân thượng vẫn là yêu thương hết mực đó mà."
Cơ thái hậu thở dài nói: "Lần trước thấy con bé luyện tên xong suốt ngày xoa bóp cánh tay, chắc là đau lắm, đứa nhỏ này, bảo đừng luyện nữa mà nó không chịu nghe."
Cằn nhằn cử nhử suốt đường rồi cũng đến cung Trữ Minh, Cơ thái hậu vừa định vào chính điện, lại liếc nhìn mèo trắng nhỏ ở trong ngực, sau đó nhét mèo trắng vào tay Hồ công công, "Ninh nhi hôm nay hình như không thích con mèo này nữa rồi, ai gia không mang nó theo vào ngươi ôm nó chờ ở đây đi, ai gia vào thăm con bé một chút rồi ra ngay."
Hồ công công đáp vâng, nhận lấy mèo trắng nhỏ, thuận tay đưa dược cao cho Cơ thái hậu.
Cơ thái hậu nhận lấy dược cao, khi đến trước cửa trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, ngay sau đó lập tức sửng sốt, kế tiếp bà hoảng loạn thất thanh thét lên rồi theo bản năng bổ nhào về phía trước.
Hộp sứ đựng dược cao rơi xuống đất phát ta tiếng vang lanh lảnh giữa đại điện vắng lặng, An Ninh Hề nghe được tiếng kêu "Ninh nhi" thất thanh sợ hãi bên tai, bỗng chốc giật mình tỉnh lại, lúc đứng bật dậy đã thấy Cơ thái hậu không biết từ nào lúc lại nằm trên người nàng, sau lưng bị cắm thanh trường kiếm đâm sâu hơn cả tấc, máu thấm ướt cả mảng lớn trên cung trang màu xanh nhạt.
An Ninh Hề mờ mịt nhìn tới hướng khác của chuôi kiếm, cảnh tượng phảng phất như quay lại cái ngày nàng mới tỉnh lại.
Cũng là một thân hắc y, cũng là ánh mắt sắc bén đó, nhất định vẫn là tên thích khách trong tổ chức sát thủ kia.
Có thể là tình cảnh trước mắt quá mức bàng hoàng, An Ninh Hề sửng sốt hồi lâu mới nhớ đến việc gọi người, nhưng trong nháy mắt lại nhớ ra Vũ Chi Duệ bị nàng bảo ở lại Thiên điện trông chừng rồi, tên thích khách này đến đúng lúc như thế hẳn là đã chờ đợi cơ hội này từ lâu.
Đang nghĩ đến đây thì thanh kiếm kia đã rút khỏi lưng Cơ thái hậu, An Ninh Hề chỉ thấy máu tươi sau lưng Cơ thái hậu tuôn ào ào ra như thác lũ, lòng chưa hết bàng hoàng kinh hãi thì lại thấy thanh kiếm kia đang lao về phía nàng.
Ngoài cửa hình như có tiếng bước chân rất khẽ, người đến dường như rất yếu ớt nhưng cũng khiến cho lòng An Ninh Hề khấp khởi tia hy vọng. Vào giờ phút này, nàng hy vọng cũng sẽ có người cứu nàng giống như lần trước vậy.
Thích khách hiển nhiên cũng nghe được tiếng bước chân, lập tức không do dự giơ kiếm đâm thẳng vào nàng, cạnh cửa lại đột nhiên vang lên tiếng động lớn, trước mắt chợt lóe lên, một bóng trắng lướt qua, trường kiếm trong tay thích khách rơi xuống đất, thân hình cũng đổ nhào xuống rồi không nhúc nhích nữa.
Vũ Chi Duệ xông vào trong điện, Hồ công công cũng chạy theo vào, An Ninh Hề nhìn chằm chằm người trước mắt mà không thể nào tưởng tượng nổi.
Đó chính là cô gái vừa được nàng cứu tỉnh, trên người vẫn còn mặc bộ đồ trắng đơn bạc, vết sẹo nơi má trái bị mái tóc rối rung che khuất, im lặng không nói gì chỉ hờ hững nhìn tên thích khách áo đen nằm sóng soài trên mặt đất.
/87
|