Ngoài thành Khai Phong Đông Việt.
Bam trăm cấm vệ quân Nam Chiêu phân chia xếp thành hai hàng chỉnh tề đâu ra đó, một chiếc xe ngựa cao quý xinh đẹp đỗ lại giữa con đường, khi gió thổi tung bay bức rèm che buông rũ, loáng thoáng có thể thấy bên trong hoàn toàn trốn rỗng, không một bóng người.
Bách tính vây xem đều bị cấm vệ quân cung Đông Việt vương ngăn lại phía bên ngoài, chen lấn nhau ló đầu nhìn vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, trên mặt ai nấy đều tỏ ra nghi hoặc khó hiểu, sau đó đồng loạt chuyển tầm mắt sang hướng chiếc xa liễn ở cạnh cửa thành.
Sở Nghiệp Kỳ ngồi nghiêm chỉnh bên trong, khẽ cau mày chờ đợi. Hôm nay hắn cố tình hạ triều sớm đến tiễn Nữ hầu về nước, vậy mà ngay cả cấm vệ quân Nam Chiêu cũng không biết rốt cuộc nàng ta đang ở đâu.
Giương mắt nhìn sắc trời thấy đã sắp tới giờ trưa, nghĩ đến trong triều còn nhiều việc cần xử lý, hắn căn dặn Tiêu Như Trung đi theo hộ tống ở bên cạnh: "Khanh ở lại đây đợi, khi nào Nữ hầu về thì thay mặt quả nhân giải thích một chút, quả nhân phải hồi cung trước..."
Tiêu Như Trung vội vàng khom người thưa vâng.
Thế nhưng xe ngựa vừa mới chuyển động, xa xa bỗng có vài người giục ngựa chạy tới, tiếng vó ngựa náo loạn rầm rầm rung chuyển cả mặt đất bỗng chốc gây sự chú ý cho mọi người.
Lời căn dặn của Sở Nghiệp Kỳ cũng bị gián đoạn bởi âm thanh này, nheo mắt nhìn lại, khoảng hơn mười trượng ngay phía trước một nhóm năm người cùng nhau phóng như bay đến, cho tới khi đến trước mặt cấm vệ quân Nam Chiêu mới ghìm dây cương lại, tiếp tục tạo nên một trận tiếng ngựa hý vang trời, lúc này hắn mới nhìn rõ người ở giữa trung tâm chính là Nữ hầu đã để hắn chờ đợi bấy lâu.
Nhóm người An Ninh Hề đúng ra có thể đến sớm hơn, nhưng nàng, Tri Ngọc và Vũ thái phó cả ba đều một thân bùn đất, thật sự nhìn chẳng ra làm sao. Đương nhiên nàng không muốn rời khỏi Đông Việt với bộ dạng như thế này. Tri Ngọc thấy vậy liền bảo Tần Hạo chạy vào thành mua vài bộ quần áo, tiện thể tìm thêm mấy thớt ngựa và mua thức ăn, sau đó cả nhóm tìm một con sông rửa ráy tươm tất rồi mới giục ngựa quay về.
An Ninh Hề nhìn hoàn cảnh chung quanh, kẹp nhẹ bụng ngựa di chuyển lên vài bước, còn chưa lên tiếng thì ba trăm cấm vệ quân trước mặt đã chỉnh tề quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô vang: "Tham kiến Quân thượng!"
An Ninh Hề nhướn mắt, nhếch môi cười lạnh nhìn người đàn ông ngồi trong xa liễn ở hướng cửa thành.
Cảm xúc hiện tại của nàng đã hoàn toàn khác với lúc đến Đông Việt không lâu trước đó.
An Ninh Hề xoay người xuống ngựa, bốn người ở phía sau nàng cũng xuống ngựa theo. Sở Nghiệp Kỳ vốn còn tưởng nàng muốn đến nói lời tạm biệt với mình, nào ngờ An Ninh Hề lại chỉ vừa đi vừa chắp tay chào hắn từ xa, sau đó đi thẳng một mạch bước lên xe ngựa đợi sẵn, Tri Ngọc theo sát ở phía sau nàng cũng leo lên xe ngựa.
Sở Nghiệp Kỳ sửng sốt ngây người, dân chúng Khai Phong đang vây xem cũng ngỡ ngàng chưng hửng.
Tiêu Như Trung thấy thế, vội vàng nói khẽ với hắn: "Vương thượng đừng để ý, Nữ hầu xưa nay là người hoang đường vô lối, những chuyện thất lễ thế này chẳng phải là lần đầu tiên."
Sở Nghiệp Kỳ chỉ cau mày chứ không nói gì, hắn có cảm giác không phải vì nguyên nhân ngày thường nàng ta ngang tàng muốn gì làm đó. Bởi vì sau lần gặp này, hắn đã phát hiện ra sự thay đổi của Nữ hầu, nếu nói lúc này nàng có hành động như thế là do bản tính bừa bãi thì hình như có chút gượng ép.
Có điều, nói thật là trong lòng hắn cảm thấy rất không vui, dầu gì bản hân cũng đợi ở đây đã lâu, Nữ hầu làm vậy có thể nói là nàng ta chẳng hề tôn trọng hắn chút nào. Sở dĩ hắn sửng sốt ngạc nhiên là vì ý cười thâm sâu khó đoán trên môi cùng cái chắp tay bái chào từ xa của An Ninh Hề, dường như còn mang theo ý nghĩ khác. Giống như đang ngấm ngầm tuyên bố điều gì đó, nhưng hắn thật sự không rõ ý nàng muốn tuyên bố điều chi.
Trong lúc Sở Nghiệp Kỳ còn đang rối rắm, xe ngựa của An Ninh Hề đã chậm rãi lăn bánh được một đoạn, Vũ Chi Duệ đánh xe ở phía trước, Tần Hạo và Lật Anh Thiến cưỡi ngựa bảo hộ hai bên, ba trăm cấm vệ quân theo sát ở phía sau.
Sở Nghiệp Kỳ cẩn thận nhìn kỹ bóng lưng của hai người Tần Hạo và Lật Anh Thiến, không hiểu tại sao đột nhiên có thêm hai người này. Trước kia hắn chưa từng gặp Lật Anh Thiến, nên không biết nữ tử này chính là nữ tướng quân của Tây Hoa, đồng thời cùng vị cố nhân kia được xưng là hai đại kỳ nữ trong thiên hạ.
Thấy xe ngựa An Ninh Hề đã đi rất xa, Sở Nghiệp Kỳ phất phất tay phân phó người ở bên cạnh: "Hồi cung thôi." Trong giọng nói vẫn còn có chút không vui.
Xe ngựa Sở Nghiệp Kỳ vừa rời khỏi, dân chúng vây xem lập tức bàn luận xôn xao. Hầu hết đều nói là Nữ hầu không biết cấp bậc lễ nghĩa, cũng có người suy đoán nói là bởi vì Nữ hầu cùng nam sủng của mình mải mê ra ngoài dạo chơi để lỡ giờ quay về nước, sợ dân chúng Đông Việt đàm tiếu chê cười, cho nên mới vội vã lên xe rời đi, cùng một thời điểm nhưng đủ lý do khác nhau.
Mãi đến nhiều năm sau, dân chúng Đông Việt có mặt trong buổi nghi luận hôm nay mới chợt hiểu ra, hành động đó của Nữ hầu thực ra không phải là thiếu lễ độ không hiểu lễ nghĩa, cũng chẳng phải sợ bị ai đàm tiếu chê cười, mà là một kiểu quyết tuyệt thách thức tuyên chiến.
Dân chúng đang thảo luận hăng say cứ như dầu sôi trong chảo, thế nhưng người đang bị dân chúng mang ra bàn tán thì lúc này lại ngồi dựa vào buồng xe ngủ ngon lành. Bệnh nàng vẫn chưa khỏi, cộng thêm gấp rút giục ngựa lên đường không nghỉ, lúc này hẳn đã thấm mệt.
Tri Ngọc ở cạnh quan sát kỹ càng ngũ quan tinh tế của nàng một lúc, trong đầu bỗng nhớ đến mấy lời mê sảng khó hiểu lúc nàng phát sốt, sau đó gắn kết lại hàng loạt biểu hiện từ sau khi nàng tỉnh lại đến nay, trong lòng bỗng xẹt qua một ý tưởng.
Có lẽ Nữ hầu hôm nay vốn đã không còn là Nữ hầu của ngày xưa nữa, mà hoàn toàn là một người khác. Mặc dù rất không tin nhưng hắn chỉ nghĩ ra được duy nhất mỗi điều này.
Hắn khẽ rũ mắt, trong đôi con ngươi đen nhánh như có sóng dữ cuộn trào. Ban đầu hắn vốn định đợi Nữ hầu tự để bại lộ sơ hở, để hắn dễ dàng tìm hiểu được nguyên nhân thật sự cho sự thay đổi của nàng, nhưng hôm nay dấu vết dần hé lộ lại là kết quả mà hắn không thể nào tưởng tượng được.
Hồi lâu sau, hắn mới ngẩng đầu khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng: Vẫn nên chờ đợi thêm mới có thể biết rõ ràng hơn. Nghĩ xong có chút tiếc nuối cười cười, sau đó dựa lưng vào buồng xe bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vũ Chi Duệ bên ngoài xe lo sợ bệnh tình của An Ninh Hề gặp bất trắc gì, nên giục ngựa chạy rất nhanh, nếu không phải lo lắng còn có ba trăm cấm vệ quân chạy bộ theo, chắc chắn hắn sẽ còn phóng nhanh hơn.
Chớp mắt đã trôi qua mấy canh giờ, mặt trời ngả về hướng Tây, bóng chiều chạng vạng, sắc trời dần mờ tối. Vũ Chi Duệ đang vội vàng đánh xe, mắt thấy sắp đến gần bờ Hoài Thủy, bất chợt thấy một bóng người đứng thẳng tắp phía xa xa ngán ngay giữa lộ, đến khi thấy rõ hình dáng của người nọ, hắn nhất thời kinh hãi, vội giảm tốc độ cho xe ngựa dừng lại.
Tần Hạo và Lật Anh Thiến theo ở hai bên cũng ngừng lại theo, có phần ngạc nhiên không hiểu nhìn Vũ Chi Duệ, lại thấy Vũ Chi Duệ xoay người lại phía sau nói với người bên trong xe ngựa: "Quân thượng, đại sư Đồ Di Ca đến."
Tần Hạo cùng Lật Anh Thiến đồng thời sửng sốt, cùng nhìn về phía giữa lộ, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc tột độ. Thì ra đây chính là cao tăng Đồ Di Ca nổi danh khắp thiên hạ.
Hai người còn suy nghĩ chưa thông đã thấy rèm xe ngựa bị xốc nhẹ lên, ngay sau đó An Ninh Hề ló người ra, mặt vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ vừa tỉnh ngủ, nhưng khi nhìn thấy Đồ Di Ca, nàng dường như lập tức tỉnh hẳn cơn buồn ngủ, kế tiếp được Vũ Chi Duệ chầm chầm dìu xuống xe.
Đồ Di Ca thấy An Ninh Hề đi về phía ông, trên mặt vẫn nở nụ cười từ bi trước sau như một, sau đó chắp tay trước ngực khom người với nàng, "A Di Đà Phật, Nữ hầu hữu lễ."
Đồ Di Ca vừa hành lễ với nàng xong, An Ninh Hề không nhịn được cười giễu cợt, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng đại sư cũng không gọi ta là cố nhân nữa rồi."
Đồ Di Ca hơi mỉm cười nói: "Thí chủ đã là con người mới, bần tăng chỉ hy vọng thí chủ nếu có thể thì đừng chấp nhất quá khứ, chi bằng cứ chính thức tiếp nhận thân phận mới của ngày hôm nay và sống cuộc sống yên lành mới này..."
An Ninh Hề ho nhẹ một tiếng ngắt lời ông, sắc mặt dần biến lạnh, "Đại sư có gì cứ nói thẳng đi, cần gì phải nói linh tinh những thứ này, ông biết là ta sẽ không nghe."
Đồ Di Ca lắc đầu thở dài một hơi, bất lực nói, "Nếu đã như vậy, thì bần tăng sẽ nói thẳng mục đích mình đến đây."
An Ninh Hề mặt không cảm xúc gật đầu.
Đồ Di Ca giương mắt nhìn tới mấy người phía sau nàng, như đang tìm kiếm gì đó, chốc sau mới thu hồi tầm mắt, cười nhạt nói: "Nữ hầu còn nhớ bần tăng từng đề cập với người về sao tử vi không?"
An Ninh Hề sửng sốt, rồi lập tức nhớ ra ngay, quả thật ông ta có từng nhắc tới vào hôm Đông Việt đãi tiệc, nhưng khi đó đúng lúc bị cắt ngang, khiến nàng gần như đã muốn quên luôn chuyện này. Nghĩ tới đây nàng gật đầu nói, "Nhớ chứ, đại sư còn chưa giải thích cho ta hiểu sao tử vi đó là gì nữa mà."
Vẻ mặt Đồ Di Ca lập tức trở nên nghiêm túc, bình tĩnh nói như đang trần thuật: "Sao tử vi ấy chính là sao Đế Vương."
An Ninh Hề đột nhiên trợn to hai mắt, giống như không thể tin nổi lời ông ta nói, sau đó vô cùng tức giận nhìn trừng trừng ông hỏi, “Vậy ông nói sao Đế Vương xuất hiện ở Đông Việt là có ý gì?"
Trong câu nói này bao hàm quá nhiều hận ý, Đồ Di Ca nghe xong không khỏi giật mình.
"A Di Đà Phật, lần này bần tăng đến đây chính là muốn nói về việc này, Nữ hầu không cần phải khẩn trương như thế."
An Ninh Hề nghe vậy miễn cưỡng dằn xuống cảm xúc sục sôi trong lòng nhất thời không kiềm chế được, gật đầu với ông, "Đại sư mời nói."
Đồ Di Ca thở dài nói: "Mấy hôm bần tăng ở Đông Việt vẫn luôn quan sát thiên tượng, ngôi sao tử vi kia cứ khi ẩn khi hiện không sao thấy rõ được, mãi đến khi gần đây nó mới hiện ra một cách vô cùng rõ ràng."
An Ninh Hề siết chặt nắm tay, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất buộc mình phải kiên nhẫn lắng nghe.
"Vì vậy cho nên bần tăng mới đuổi theo đến tận đây."
Vừa dứt lời, An Ninh Hề bỗng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ông, sự tức giận trong mắt đã hoàn toàn biến mất, giọng nói cũng trở nên hoang mang, "Ý đại sư muốn nói là... Sao tử vi đó là một người ở trong số chúng tôi?"
Đồ Di Ca khẽ gật đầu, biểu cảm trên mặt đã khôi phục vẻ nhu hòa vốn có, sau đó từ từ chuyển tầm mắt ra phía sau lưng An Ninh Hề.
An Ninh Hề xoay người lại nhìn theo tầm mắt của ông, gió thẹ thổi tung rèm xe ngựa, vừa vặn cho thấy bóng dáng màu trắng ngồi nghiêm chỉnh bên trong đang khép hờ hai mắt, có lẽ đã ngủ. Chung quanh không một tiếng động, khoảnh khắc ấy cả thế giới như thể chìm vào im lặng bởi cảnh tượng này.
Bam trăm cấm vệ quân Nam Chiêu phân chia xếp thành hai hàng chỉnh tề đâu ra đó, một chiếc xe ngựa cao quý xinh đẹp đỗ lại giữa con đường, khi gió thổi tung bay bức rèm che buông rũ, loáng thoáng có thể thấy bên trong hoàn toàn trốn rỗng, không một bóng người.
Bách tính vây xem đều bị cấm vệ quân cung Đông Việt vương ngăn lại phía bên ngoài, chen lấn nhau ló đầu nhìn vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, trên mặt ai nấy đều tỏ ra nghi hoặc khó hiểu, sau đó đồng loạt chuyển tầm mắt sang hướng chiếc xa liễn ở cạnh cửa thành.
Sở Nghiệp Kỳ ngồi nghiêm chỉnh bên trong, khẽ cau mày chờ đợi. Hôm nay hắn cố tình hạ triều sớm đến tiễn Nữ hầu về nước, vậy mà ngay cả cấm vệ quân Nam Chiêu cũng không biết rốt cuộc nàng ta đang ở đâu.
Giương mắt nhìn sắc trời thấy đã sắp tới giờ trưa, nghĩ đến trong triều còn nhiều việc cần xử lý, hắn căn dặn Tiêu Như Trung đi theo hộ tống ở bên cạnh: "Khanh ở lại đây đợi, khi nào Nữ hầu về thì thay mặt quả nhân giải thích một chút, quả nhân phải hồi cung trước..."
Tiêu Như Trung vội vàng khom người thưa vâng.
Thế nhưng xe ngựa vừa mới chuyển động, xa xa bỗng có vài người giục ngựa chạy tới, tiếng vó ngựa náo loạn rầm rầm rung chuyển cả mặt đất bỗng chốc gây sự chú ý cho mọi người.
Lời căn dặn của Sở Nghiệp Kỳ cũng bị gián đoạn bởi âm thanh này, nheo mắt nhìn lại, khoảng hơn mười trượng ngay phía trước một nhóm năm người cùng nhau phóng như bay đến, cho tới khi đến trước mặt cấm vệ quân Nam Chiêu mới ghìm dây cương lại, tiếp tục tạo nên một trận tiếng ngựa hý vang trời, lúc này hắn mới nhìn rõ người ở giữa trung tâm chính là Nữ hầu đã để hắn chờ đợi bấy lâu.
Nhóm người An Ninh Hề đúng ra có thể đến sớm hơn, nhưng nàng, Tri Ngọc và Vũ thái phó cả ba đều một thân bùn đất, thật sự nhìn chẳng ra làm sao. Đương nhiên nàng không muốn rời khỏi Đông Việt với bộ dạng như thế này. Tri Ngọc thấy vậy liền bảo Tần Hạo chạy vào thành mua vài bộ quần áo, tiện thể tìm thêm mấy thớt ngựa và mua thức ăn, sau đó cả nhóm tìm một con sông rửa ráy tươm tất rồi mới giục ngựa quay về.
An Ninh Hề nhìn hoàn cảnh chung quanh, kẹp nhẹ bụng ngựa di chuyển lên vài bước, còn chưa lên tiếng thì ba trăm cấm vệ quân trước mặt đã chỉnh tề quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô vang: "Tham kiến Quân thượng!"
An Ninh Hề nhướn mắt, nhếch môi cười lạnh nhìn người đàn ông ngồi trong xa liễn ở hướng cửa thành.
Cảm xúc hiện tại của nàng đã hoàn toàn khác với lúc đến Đông Việt không lâu trước đó.
An Ninh Hề xoay người xuống ngựa, bốn người ở phía sau nàng cũng xuống ngựa theo. Sở Nghiệp Kỳ vốn còn tưởng nàng muốn đến nói lời tạm biệt với mình, nào ngờ An Ninh Hề lại chỉ vừa đi vừa chắp tay chào hắn từ xa, sau đó đi thẳng một mạch bước lên xe ngựa đợi sẵn, Tri Ngọc theo sát ở phía sau nàng cũng leo lên xe ngựa.
Sở Nghiệp Kỳ sửng sốt ngây người, dân chúng Khai Phong đang vây xem cũng ngỡ ngàng chưng hửng.
Tiêu Như Trung thấy thế, vội vàng nói khẽ với hắn: "Vương thượng đừng để ý, Nữ hầu xưa nay là người hoang đường vô lối, những chuyện thất lễ thế này chẳng phải là lần đầu tiên."
Sở Nghiệp Kỳ chỉ cau mày chứ không nói gì, hắn có cảm giác không phải vì nguyên nhân ngày thường nàng ta ngang tàng muốn gì làm đó. Bởi vì sau lần gặp này, hắn đã phát hiện ra sự thay đổi của Nữ hầu, nếu nói lúc này nàng có hành động như thế là do bản tính bừa bãi thì hình như có chút gượng ép.
Có điều, nói thật là trong lòng hắn cảm thấy rất không vui, dầu gì bản hân cũng đợi ở đây đã lâu, Nữ hầu làm vậy có thể nói là nàng ta chẳng hề tôn trọng hắn chút nào. Sở dĩ hắn sửng sốt ngạc nhiên là vì ý cười thâm sâu khó đoán trên môi cùng cái chắp tay bái chào từ xa của An Ninh Hề, dường như còn mang theo ý nghĩ khác. Giống như đang ngấm ngầm tuyên bố điều gì đó, nhưng hắn thật sự không rõ ý nàng muốn tuyên bố điều chi.
Trong lúc Sở Nghiệp Kỳ còn đang rối rắm, xe ngựa của An Ninh Hề đã chậm rãi lăn bánh được một đoạn, Vũ Chi Duệ đánh xe ở phía trước, Tần Hạo và Lật Anh Thiến cưỡi ngựa bảo hộ hai bên, ba trăm cấm vệ quân theo sát ở phía sau.
Sở Nghiệp Kỳ cẩn thận nhìn kỹ bóng lưng của hai người Tần Hạo và Lật Anh Thiến, không hiểu tại sao đột nhiên có thêm hai người này. Trước kia hắn chưa từng gặp Lật Anh Thiến, nên không biết nữ tử này chính là nữ tướng quân của Tây Hoa, đồng thời cùng vị cố nhân kia được xưng là hai đại kỳ nữ trong thiên hạ.
Thấy xe ngựa An Ninh Hề đã đi rất xa, Sở Nghiệp Kỳ phất phất tay phân phó người ở bên cạnh: "Hồi cung thôi." Trong giọng nói vẫn còn có chút không vui.
Xe ngựa Sở Nghiệp Kỳ vừa rời khỏi, dân chúng vây xem lập tức bàn luận xôn xao. Hầu hết đều nói là Nữ hầu không biết cấp bậc lễ nghĩa, cũng có người suy đoán nói là bởi vì Nữ hầu cùng nam sủng của mình mải mê ra ngoài dạo chơi để lỡ giờ quay về nước, sợ dân chúng Đông Việt đàm tiếu chê cười, cho nên mới vội vã lên xe rời đi, cùng một thời điểm nhưng đủ lý do khác nhau.
Mãi đến nhiều năm sau, dân chúng Đông Việt có mặt trong buổi nghi luận hôm nay mới chợt hiểu ra, hành động đó của Nữ hầu thực ra không phải là thiếu lễ độ không hiểu lễ nghĩa, cũng chẳng phải sợ bị ai đàm tiếu chê cười, mà là một kiểu quyết tuyệt thách thức tuyên chiến.
Dân chúng đang thảo luận hăng say cứ như dầu sôi trong chảo, thế nhưng người đang bị dân chúng mang ra bàn tán thì lúc này lại ngồi dựa vào buồng xe ngủ ngon lành. Bệnh nàng vẫn chưa khỏi, cộng thêm gấp rút giục ngựa lên đường không nghỉ, lúc này hẳn đã thấm mệt.
Tri Ngọc ở cạnh quan sát kỹ càng ngũ quan tinh tế của nàng một lúc, trong đầu bỗng nhớ đến mấy lời mê sảng khó hiểu lúc nàng phát sốt, sau đó gắn kết lại hàng loạt biểu hiện từ sau khi nàng tỉnh lại đến nay, trong lòng bỗng xẹt qua một ý tưởng.
Có lẽ Nữ hầu hôm nay vốn đã không còn là Nữ hầu của ngày xưa nữa, mà hoàn toàn là một người khác. Mặc dù rất không tin nhưng hắn chỉ nghĩ ra được duy nhất mỗi điều này.
Hắn khẽ rũ mắt, trong đôi con ngươi đen nhánh như có sóng dữ cuộn trào. Ban đầu hắn vốn định đợi Nữ hầu tự để bại lộ sơ hở, để hắn dễ dàng tìm hiểu được nguyên nhân thật sự cho sự thay đổi của nàng, nhưng hôm nay dấu vết dần hé lộ lại là kết quả mà hắn không thể nào tưởng tượng được.
Hồi lâu sau, hắn mới ngẩng đầu khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng: Vẫn nên chờ đợi thêm mới có thể biết rõ ràng hơn. Nghĩ xong có chút tiếc nuối cười cười, sau đó dựa lưng vào buồng xe bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vũ Chi Duệ bên ngoài xe lo sợ bệnh tình của An Ninh Hề gặp bất trắc gì, nên giục ngựa chạy rất nhanh, nếu không phải lo lắng còn có ba trăm cấm vệ quân chạy bộ theo, chắc chắn hắn sẽ còn phóng nhanh hơn.
Chớp mắt đã trôi qua mấy canh giờ, mặt trời ngả về hướng Tây, bóng chiều chạng vạng, sắc trời dần mờ tối. Vũ Chi Duệ đang vội vàng đánh xe, mắt thấy sắp đến gần bờ Hoài Thủy, bất chợt thấy một bóng người đứng thẳng tắp phía xa xa ngán ngay giữa lộ, đến khi thấy rõ hình dáng của người nọ, hắn nhất thời kinh hãi, vội giảm tốc độ cho xe ngựa dừng lại.
Tần Hạo và Lật Anh Thiến theo ở hai bên cũng ngừng lại theo, có phần ngạc nhiên không hiểu nhìn Vũ Chi Duệ, lại thấy Vũ Chi Duệ xoay người lại phía sau nói với người bên trong xe ngựa: "Quân thượng, đại sư Đồ Di Ca đến."
Tần Hạo cùng Lật Anh Thiến đồng thời sửng sốt, cùng nhìn về phía giữa lộ, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc tột độ. Thì ra đây chính là cao tăng Đồ Di Ca nổi danh khắp thiên hạ.
Hai người còn suy nghĩ chưa thông đã thấy rèm xe ngựa bị xốc nhẹ lên, ngay sau đó An Ninh Hề ló người ra, mặt vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ vừa tỉnh ngủ, nhưng khi nhìn thấy Đồ Di Ca, nàng dường như lập tức tỉnh hẳn cơn buồn ngủ, kế tiếp được Vũ Chi Duệ chầm chầm dìu xuống xe.
Đồ Di Ca thấy An Ninh Hề đi về phía ông, trên mặt vẫn nở nụ cười từ bi trước sau như một, sau đó chắp tay trước ngực khom người với nàng, "A Di Đà Phật, Nữ hầu hữu lễ."
Đồ Di Ca vừa hành lễ với nàng xong, An Ninh Hề không nhịn được cười giễu cợt, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng đại sư cũng không gọi ta là cố nhân nữa rồi."
Đồ Di Ca hơi mỉm cười nói: "Thí chủ đã là con người mới, bần tăng chỉ hy vọng thí chủ nếu có thể thì đừng chấp nhất quá khứ, chi bằng cứ chính thức tiếp nhận thân phận mới của ngày hôm nay và sống cuộc sống yên lành mới này..."
An Ninh Hề ho nhẹ một tiếng ngắt lời ông, sắc mặt dần biến lạnh, "Đại sư có gì cứ nói thẳng đi, cần gì phải nói linh tinh những thứ này, ông biết là ta sẽ không nghe."
Đồ Di Ca lắc đầu thở dài một hơi, bất lực nói, "Nếu đã như vậy, thì bần tăng sẽ nói thẳng mục đích mình đến đây."
An Ninh Hề mặt không cảm xúc gật đầu.
Đồ Di Ca giương mắt nhìn tới mấy người phía sau nàng, như đang tìm kiếm gì đó, chốc sau mới thu hồi tầm mắt, cười nhạt nói: "Nữ hầu còn nhớ bần tăng từng đề cập với người về sao tử vi không?"
An Ninh Hề sửng sốt, rồi lập tức nhớ ra ngay, quả thật ông ta có từng nhắc tới vào hôm Đông Việt đãi tiệc, nhưng khi đó đúng lúc bị cắt ngang, khiến nàng gần như đã muốn quên luôn chuyện này. Nghĩ tới đây nàng gật đầu nói, "Nhớ chứ, đại sư còn chưa giải thích cho ta hiểu sao tử vi đó là gì nữa mà."
Vẻ mặt Đồ Di Ca lập tức trở nên nghiêm túc, bình tĩnh nói như đang trần thuật: "Sao tử vi ấy chính là sao Đế Vương."
An Ninh Hề đột nhiên trợn to hai mắt, giống như không thể tin nổi lời ông ta nói, sau đó vô cùng tức giận nhìn trừng trừng ông hỏi, “Vậy ông nói sao Đế Vương xuất hiện ở Đông Việt là có ý gì?"
Trong câu nói này bao hàm quá nhiều hận ý, Đồ Di Ca nghe xong không khỏi giật mình.
"A Di Đà Phật, lần này bần tăng đến đây chính là muốn nói về việc này, Nữ hầu không cần phải khẩn trương như thế."
An Ninh Hề nghe vậy miễn cưỡng dằn xuống cảm xúc sục sôi trong lòng nhất thời không kiềm chế được, gật đầu với ông, "Đại sư mời nói."
Đồ Di Ca thở dài nói: "Mấy hôm bần tăng ở Đông Việt vẫn luôn quan sát thiên tượng, ngôi sao tử vi kia cứ khi ẩn khi hiện không sao thấy rõ được, mãi đến khi gần đây nó mới hiện ra một cách vô cùng rõ ràng."
An Ninh Hề siết chặt nắm tay, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất buộc mình phải kiên nhẫn lắng nghe.
"Vì vậy cho nên bần tăng mới đuổi theo đến tận đây."
Vừa dứt lời, An Ninh Hề bỗng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ông, sự tức giận trong mắt đã hoàn toàn biến mất, giọng nói cũng trở nên hoang mang, "Ý đại sư muốn nói là... Sao tử vi đó là một người ở trong số chúng tôi?"
Đồ Di Ca khẽ gật đầu, biểu cảm trên mặt đã khôi phục vẻ nhu hòa vốn có, sau đó từ từ chuyển tầm mắt ra phía sau lưng An Ninh Hề.
An Ninh Hề xoay người lại nhìn theo tầm mắt của ông, gió thẹ thổi tung rèm xe ngựa, vừa vặn cho thấy bóng dáng màu trắng ngồi nghiêm chỉnh bên trong đang khép hờ hai mắt, có lẽ đã ngủ. Chung quanh không một tiếng động, khoảnh khắc ấy cả thế giới như thể chìm vào im lặng bởi cảnh tượng này.
/87
|