Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 62: Trên biển Ni Tư

/769


Ánh mặt trời ban trưa chiếu lên mặt biển Ni Tư rộng lớn phẳng lặng, đất trời hiện ra thật tĩnh lặng và bình yên. Trên mặt biển bao la bát ngát thỉ thoảng gợn lên từng đợt sóng trắng xóa, bọt sóng nhẹ nhàng trôi đi, cuối cùng biến mất trong biến xanh thăm thẳm.

Một thuyền đội thương thuyền rất bình thường xuất phát từ Bả Châu cảng, lặng lẽ hướng đến bến cảng lớn Ni Tư nằm bên kia của biển Ni Tư. Thuyền đội này có sáu chiếc thuyền bụng tròn được sử dụng rất phổ biến ở vương quốc Cách Mỹ Lai, thương thuyền chở toàn là khoáng thạch địa khu Mỹ Ni Tử sản xuất ra. Trong đội thương thuyền này, có một chiếc thuyền vừa dùng để chở khách lẫn chở hàng, yên ắng bơi ở giữa thuyền đội.

Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm đứng trên sàn tàu, ngắm nhìn phong cảnh biển Ni Tư. Tử Duyệt cô nương quyết tâm đến La Ni Tây Á học y thuật tiên tiến, Dương Túc Phong cũng quyết tâm tới vương quốc Cách Lai Mỹ tự mình xem xét, vì thế bọn họ lên chiếc thương thuyền có bề ngoài rất bình thường này.

Trong mắt của rất nhiều người, biển Ni Tư rất yên bình, mỗi năm nó nổi giận không quá một tháng. Nhưng trong mắt rất nhiều các thủy thủ, biển Ni Tư lại rất hung bạo, bởi vị một khi nó nổi giận, sóng biến có thể đem thương thuyền trọng tải vượt quá một nghìn hai trăm tấn này lật nhào, không có kỹ thuật hàng hải cao siêu, khó tránh khỏi cảnh thuyển lật người chết.

"Ta thấy huynh nên để ý chuyện của Thái Dương thần giáo thêm một chút. Huynh thấy đó mệnh lệnh của Tiết Phức phát ra hết cái này tới cái khác, vậy mà huynh cứ làm thinh, ta gần như có thể tưởng tượng được sắc mặt hắn biến thành giống như gan lợn rồi" Vũ Phi Phàm vuốt ve sợi dấy thừng to chắc, bình thản nói.

Ngày 22 tháng 2 năm 1728 thiên nguyên, giáo chủ Viên Vân Uyên của Thái Dương thần giáo hoạt động tích cực ở Cam Xuyên Đạo đã phát ra tuyên bổ tại Hạ Như phủ nơi chúng chiếm đóng nhiều năm. Tuyên bố thành lập đế quốc Thái Dương thần giáo của chính giáo hợp nhất, tự xưng là nguyên thủ tối cao của đế quốc, nói là có trăm vạn giáo chúng, thập vạn đại quân, người theo như mây. Thái Dương đế quốc hộ quốc quân lực lượng quân sự của Thái Dương thần giáo sắp nam hạ, công chiếm Uông Đan phủ, sau đó chuyển hướng tây, khống chế tất cả địa khu của Dương Xuyên đạo, hơn nữa công chiếm Tử Lam phủ quên nhà của đại đô đốc Mỹ Ni Tử Tiết Phức, đồng thời có rất nhiều dấu hiệu vơ sạch cả vùng phía tây Mỹ Ni Tư.

Đại đô đốc khu tự trị Mỹ Ni Tư trốn trong Phù Phong phủ Tử Xuyên Đạo nơi sư đoàn của Mai Cáp Đức không chế liên tục phát ra tuyên bố. Nói rõ Thái Dương thần giáo là tổ chức phản nghịch, yêu cầu tổng đốc các tỉnh phái binh tiễu trừ, thành một tên hề hống hách hết sức, khiến người ta bật cười. Sauk hi Thái Dương thần giáo ra mặt, nước Y Lan và Y Lệ Nạp lần lượt phát ra tuyên bố, nói ủng hộ sự nghiệp của Thái Dương thần giáo, kẻ đứng đằng sau ủng hộ Thái Dương thần giáo cũng theo đó xuất hiện rồi.

"Y làm như vậy là không đúng, trước đó chẳng phải y nói tất cả các thế lực của địa khu Mi Ni Tư phải sống hòa bình sao? Hiện giờ lại đột nhiên truyền mệnh lệnh cho ta, muốn ta giúp đỡ diệt trừ Thái Dương thần giáo, đây không phải tự mâu thuẫn à? Ta đương nhiên không thể chấp hành" Dương Túc Phong nghiêm túc nói, đối với mệnh lệnh Tiết Phức đưa tới, y xem xong rồi ném thẳng vào thủng rác, nhưng lại bị Phượng Thái y nhặt trở lại, nói giữ lại luôn có ích.

Vũ Phi Phàm lắc đầu thờ dài: "Không ngờ trong cái thời đại này còn có kẻ ngây thơ ấu trĩ đến vậy. Việc chẳng liên quan tới mình cứ kê cao đầu mà ngủ. Hiện tại Thái Dương thần giáo làm loạn tới quê nhà của y, y liền hoảng loạn cả lên. Giờ ta cũng hơi lấy làm lạ, sao Mai Cáp Đức còn ủng hộ y như vậy, ngược lại Tần Tiêu Đình chẳng lên tiếng gì cả, cứ như đã biến mất vậy. Đúng là không hiểu bọn chúng đang nghĩ cái gì, Thái Dương thần giáo không chế được địa khu phía tây Mỹ Ni Tư rồi thì xem ra mười lăm liên đội lục quân của chúng ta còn xa mới đủ dùng".

Dương Túc Phong chỉ gật đầu không tỏ ý kiến gì.

Nói tới cùng thì Vũ Phi Phàm cũng thuần túy là người của quân đội, vì vấn đề quân phí, y và Phượng Thái Y đều thấy tài thuế và dự toán ủy viên hội dưới sự chủ trì của Tài Băng Tiêu đã hạn chế cực lớn sự phát triển của quân đội. Luôn nghĩ cách thoát khỏi sự hạn chết của dự toán quân phí.

Thí Phong rón rén đi tới, trên người y không mang súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, mà dấu dưới y phục súng lục K54 mới sản xuất ra. Nói tới hiểu biết về loại súng này, Dương Túc Phong có nhắm mắt cũng có thể đem mỗi chi tiết kết cấu của nó tả ra rõ ràng rành mạch, chỉ có điều nó không thích hợp sự dụng trong chiến đấu quy mô lớn, nên năm ngoái toàn bộ tâm tư của y đều đặt vào súng trường bán tử động K56. Sau trận đại thắng ở Lệ Xuyên phủ, quân Lam Vũ cuối cùng cũng có một chút thời gian yên bình, vì thế súng lúc K54 liền ứng vận mà ra đời.

Dương Túc Phong thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Thí Phong cẩn thận nói: "Đám hải tặc mà chúng tôi phụ trách giám thị tựa hồ có chuẩn bị động thủ rồi, phía trước là hải vực Ân Đức Tư lởm chởm đá ngầm, bọn chúng rất có khả năng có thuyền tiếp ứng ở đó. Nhân vật mục tiêu của bọn chúng tới tận giờ vẫn không có hề phát giác… chúng ta có nên nhắc nhở họ một chút không?"

Dương Túc Phong lần này đi tới vương quốc Mỹ Cách Lai không hề chức thức thông báo cho chính phủ đối phương, mà là dùng thân phận tư nhân tiến hành, nhưng vì an toàn, người đi theo vẫn không ít, riêng người bảo vệ đã có trên hai mươi, còn những người đã tới nơi và sắp xuất phát ước chừng hơn một trăm. Thí Phong tạm thời giữ chức đội trưởng cảnh vệ, vì Liệp Tống đã bị đưa tới pháo đài Đông Nhật học tập quân sự, chuẩn bị đảm nhiệm quan quân bộ đội cấp cơ sở rồi.

Lên thuyền không lâu, ở trên thương thuyền Vũ Phi Phàm phát hiện hai nhóm người không bình thường. Một nhóm là do hải tặc tổ chức thành, có sáu bày người, đều là những đại hán da thuần một màu đồng, đây là đặc trưng của những người sống lâu năm trên biển không cách nào che dấu được. Còn nhóm còn lại có ba người, một người trong đó là thiếu nữ ít giao du giả trang nam, hai người kia thì đều là thanh niên trên hai mươi tuổi, tựa hồ như là tùy tùng của thiếu nữ giả nam trang này. Thiếu nữ kia tựa hồ cũng có chút lai lịch, cho nên những tên hải tặc kia luôn theo dõi chặt chẽ từng động tĩnh của bọn họ. Không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đã ở đằng sau, bọn chúng sớm đã bị Vũ Phi Phàm bắt chết rồi, đám Thí Phong đều không phải loại chịu yên tĩnh, vừa khéo mượn chuyện này giải khuây.

Dương Túc Phong còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy từ đằng xa truyền lại tiếng pháo đùng đoàng, tựa như có quân hạm đang giao chiến. Người trên thương thuyền tức thì ào cả lên boong thuyền, kinh hoảng nhìn mọi thử ở trước mặt, vốn ở trên biển gặp phải cướp chính là chuyện bất hạnh nhất rồi, không ngờ là gặp phải thật. Nhóm hải tặc kia cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía trước, tựa hộ trận hải chiến này không nằm trong kế hoạch của bọn chúng. Thiếu nữ giả nam trang kia cũng lặng lẽ xuất hiện trên boong thuyền, như không hề nhìn thấy hải tặc giao chiến ở trước mắt, ánh mắt chỉ thầm tình nhìn về phía phương nam xa xôi, nơi đó chính là vương quốc Mỹ Lai Cách.

Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm thì khóc cười không xong, bởi vì hai người đều nhìn thấy rõ phía trước giao chiến, một phe đúng là hải tặc, có khả năng là chuẩn bị tiếp ứng cho nhóm hải tặc trên thuyền. Nhưng phe kia có cờ xi mà họ không thể quen thuộc hơn, cờ sư thứu màu lam.

Phất Lai Triệt.

Từ sau ngày được nếm mật ngọt, Phất Lai Triệt không cam tâm chịu tịch mịch nữa. Lăng Thanh Tư hạ lệnh giam y ba ngày, để y ngẩm nghĩ kỹ lại bản thân, kết quả y vừa từ phòng giam đi ra, lập tức kiếm một chiếc thương thuyền tốc độ cao cỡ lớn, trên thương thuyền bố trí đơn giản hơn mười khẩu bách kích pháo, sau đó chất đống đạn pháo trong thuyền, cũng chẳng hỏi han gì tới Dương Túc Phong, liền đâm thẳng tiến biển Ni Tư. Chẳng ai biết rốt cuộc là y muốn làm gì, không ngờ y lại đi dính dáng tới hải tặc.

Dương Túc Phong khóc dỡ mếu dở nói: "Cái tên Phất Lai Triệt này!"

Vũ Phi Phàm thì chẳng nói chẳng rằng, y là chuyên gia hải chiến, vừa nhìn một cái thấy ngay Phất Lai Triệt có chút không ổn.

Ba chiếc thuyền hải tắc đều là loại thuyền buồm tam giác tốc độ cao cỡ trung ở biển bắc, đây là thuyền lý tưởng nhất để làm hải tặc. Tóc độ nhanh, khống chế linh hoạt, còn thương thuyền của Phất Lai Triệt, mặc dù nói về trọng tải thì hơn của đối phương rất nhiều, nhưng nói về tính linh hoạt và tốc độ thì kém một vạn tám ngàn dặm. Điều này trong hải chiến là thiệt thòi vô cùng.

Đám hải tặc này không treo cờ hải tặc của mình, vì thế không nhìn ra lai lịch của bọn chúng. Dương Túc Phong tò mò hỏi: "Phất Lai Triệt dây dưa với bọn chúng làm gì?"

Vũ Phi Phàm bình thản đáp: "Y đang huấn luyện thủy thủ đấy, huynh nhìn thuyền của y kìa. Bên trên có ba bốn trăm người, hải chiến đâu cần nhiều người như vậy, y là vì sắp thành lập hải quân mà làm chuẩn bị. Huynh nói với y nhất định để y tung hoành thất hải, trở thành danh tướng hải quân lưu danh sử xanh, y đương nhiên là động lòng. Bất quá muốn làm được điều ấy cũng chẳng phải dễ, trừ thuyền vững pháo mạnh ra, còn cần rất nhiều thủy thủ thuần thục và thuyền viên kinh nghiệm phong phú. Về điểm này thì ta rất là bội phục dũng khí của y, mặc dù ta cảm thấy loại phương pháp huấn luyện này quá mạo hiểm".

Lúc này Dương Túc Phong mới yên tâm.

Thuyền đội thương thuyền tất nhiên là không dám vượt qua chiến trường, dần cuộn buồm lại, mà hai bên kịch chiến ở đằng xa tựa hồ chẳng có hứng thú gì với kẻ đứng xem này, vì thế tất cả mọi người trên thuyền được tận mắt chứng kiến đấu pháo trên biển tráng liệt mà đẫm máu no cả mắt.

Phất Lai Triệt đúng là đang huấn luyện thủy thủ, pháo thủ cũng đổi hết nhóm này đến nhóm khác, mặc cho đạn pháo của đối phương rơi lên boong tàu, những pháo thủ và thủy thủ kia không dám lùi nửa bước. Bởi vì Phất Lai Triệt tay cầm Hoàng Kim Nguyệt Nha quân đao đứng đó như hung thần ác sát, như hồ đói nhìn chằm chằm vào từng người. Thanh đao đó là do y lấy được, cuối cùng Dương Túc Phong vẫn trao lại cho y.

"Đùng! Đùng! Đùng!" Sau vài lượt pháo, một chiếc thuyền hải tặc bất hạnh bị bắt trúng, một viên đạn của bách kích pháo rới xuống gần cột buồm của nó, sau một tiếng nổ, đột buồm đứt đoạn đổ sầm xuống, tiếp đó cả con thuyền cùng từ đó gãy ra, hơn nữa rất nhanh trở thành hai đoạn, rồi rất nhanh chìm vào trong biển rộng. Trên mặt biện chỉ lưu lại hai vòng nước xoáy không lớn và đám hải tặc vùng vẫy bơi lội bốn phía.

Tất cả người trên thuyền không kìm được vỗ tay hoan hô rào rào, Dương Túc Phong cũng lộ ra nụ cười khẽ.

Bất quá Phất Lai Triệt lại chẳng có vẻ vui mừng gì, ngược lại như thấy rằng bắn chìm đối phương là quá đáng tiếc, liền nổi trạn lôi đình quát tháo mắng chửi, Hoàng Kim Nguyệt Nha quân đao trong tay cứ như mốn chém đứt đầu mỗi người trước mắt vậy.

Hai chiếc thuyền hải tặc còn lại thế nào cũng không ngờ rằng bị bắn chìm trước chính là thuyền của mình, trên boong thuyền nhất thời xuất hiện hoảng loạn, bọn chúng liều mạng bắn pháo, nhưng Phất Lai Triệt bắt đầu rút lui rồi. Thương thuyền nhiều buồm, thuận gió nên rất nhanh kéo dãn một đoạn khoảng cách, hai chiếc thuyền hải tặc đuổi sát không tha. Đột nhiên Phất Lai Triệt hạ lệnh dừng thuyền khẩn cấp, buồm trên thương thuyền toàn bộ hạ xuống cùng một lúc, thương thuyền tức thì chậm chậm dừng lại.

Hai chiếc thuyền hải tặc cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, thương thuyền dừng lại vừa vặn cho bọn chúng cơ hội giáp chiến, cho nên bọn chúng nhanh như chớp xông thẳng tới chiếc thuyền lớn của Phất Lai Triệt. Ba chiếc thuyền rất mau liền dính lại với nhau, đám hải tặc điêu luyện ném dây thừng, trèo lên trên, nhưng điều này vừa khéo cho Phất Lai Triệt cơ hội tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Trên thương thuyền có một trăm thủy thủ ào ào rút súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, nhưng bọn họ không hề bắn ngay, mà lùi lại mé bên kia của boong tàu, đợi cho đám hải tặc leo lên boong thành công mới bắt đầu xạ kích, đám hải tặc không kịp phòng bị dưới làn mưa đạn dồn dập gục xuống từng mảng.

Những tên hải tặc còn lại cuối cùng phát hiện đã sập bẫy, vội vàng trở lại thuyền của mình, nhưng Hoàng Kim Nguyệt Nha quân đao trong tay Phất Lai Triệt vung lên, đám thủy thủ lũ lượt ào tới, tựa vào mạn thuyền bắn xuống. Dưới uy lực của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, đám hải tặc hoàn toàn không có cơ hội bỏ chạy, những tên hải tặc ở lại trông thuyền cũng bị súng trường Mễ Kỳ Nhi bắn hạ toàn bộ. Sau bốn mươi phút tiếng súng kịch liệt, đám hải tặc không một tên sống sót, hai chiếc thuyền hải tặc cũng thành chiến lợi phẩm của Phất Lai Triệt.

Vũ Phi Phàm nói với chút tiếc nuối: "Hai chiếc thuyền chiến lợi phầm này cũng thủng lỗ chỗ rồi, không thể sử dụng tiếp được nữa. Đáng lẽ y không nên hạ lệnh bắn vào thuyền hải tặc, mà nên ra lệnh chúng đầu hàng, trong hoàn cảnh đám hải tặc đang cực độ kinh hoàng, bọn chúng sẽ lựa chọn đầu hàng".

Dương Túc Phong khẽ gật đầu.

Quả nhiên Phất Lai Triệt rất nhanh cũng phát hiện ra sai lầm của bản thân, y ảo não leo lên hai chiếc thuyền hải tặc sắp bị đắm, hơi hối hận vuốt vuốt trán, nhưng không thể không miễn cưỡng trở về thuyền của mình, mà hai chiếc thuyền kia thì mang theo ngàn vạn lỗ đạn bị nước biển tràn vào từ từ chím xuống đáy biển.

Phất Lai Triệt chỉ huy thương thuyền vũ trang chậm rãi đi qua đội thương thuyền bên cạnh. Thủy binh đứng ở mũi thuyền kiêu ngạo dùng cờ phát ra tín hiệu "hải vực an toàn, có thể thông hành". Sau người y, lá cờ sư thứu màu lam khổng lồ ở trên cột buồm cao vút tung bay theo chiều gió, làm người trên boong tàu bên này cả đời khó quên.

"Hải quân của quân Lam Vũ đấy à?" Dương Túc Phong nghe thấy bên cạnh có người thì thầm nghị luận, tựa hồ tình cảm đầy kích động và hoài nghi.

Vũ Phi Phàm lặng lẽ vỗ tay.

Dương Túc Phong trầm ngâm nói: "Phất Lai Triệt có biết chúng ta ở bên này không?"

Vũ Phi Phàm lắc đầm, trầm tràm nói: "Khi y ra biển huynh còn chưa chuẩn bị tới Cách Lai Mỹ mà, đây hoàn toàn là tình cờ thôi. Bất quá cũng may mà có họ, nếu không chúng ta phải tự mình động thủ rồi, từ nay trở đi, thương thuyền qua hải vực Ni Tư có lẽ lại thêm một phần đảm bảo an toàn rồi, đó chính là hải quân của quân Lam Vũ".

Dương Túc Phong chậm rãi gật đầu, vô ý liếc thấy mấy tên hải tặc hiển nhiên có chút luống cuống không biết làm gì.

Vũ Phi Phàm cũng chú ý tới bọn chúng, lạnh nhạt nói: "Có lẽ bọn Thí Phong có thể động thủ được rồi".

Dương Túc Phong ra hiệu cho Thí Phong ở đằng sau. Đám Thí Phong lập tức rời khỏi boong thuyền, lặng lẽ biến mất sau lưng đám đông. Ước chừng hơn mười phút sau, đám đông trên boong thuyền dần tản đi, Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm nghe thấy hai tiếng súng K54 trầm đục. Một lát sau, Thí Phong trở lại báo cáo, trong sáu tên cướp biển, hai tên bị bắn chết, bốn tên còn lại đã bắt sống.

Dương Túc Phong hỏi: "Chúng ta có thương vong không?"

Thí Phong lắc khẩu súng ngắn trong tay, khinh thường nói: "Có thứ này ở đây, sao có thể thương vong chứ? Người đều ở trong phòng của chúng ta, hai tên bị chết đã ném thẳng xuống biển rồi. Bọn chúng bước đầu đã khai nhận, bọn chúng đều là người của Hải Bá Thiên, bất quá bọn chúng theo đuôi cô nàng giả nam kia hình như không phải vì tiền tài, bọn chúng cũng chẳng biết cô ta rốt cuộc là ai".

Vũ Phi Phàm thản nhiên nói: "Vậy cứ để ta thẩm vấn cho".

Bọn bị bắt đều bị giam trong phòng ngủ chật hẹp, mấy cảnh vệ mặc thường phục canh ở bốn góc trong phòng, trên tay bọn họ cũng cầm súng ngắn K54. Bốn tên hải tắc đều tỏ vẻ có chút sợ hãi và hung dữ, nhìn chòng chọc vào mỗi người đi tới. Khi dương Túc Phong tới, có một tên hải tặc còn nhổ phì một bãi nước bọt xuống đất, Vũ Phi Phàm ra hiệu cho Thí Phong. Thí Phong rút từ trong giày ra một cây dao găm sắn nhọn, khẽ cứa một phát trên cổ tên hải tặc đó, y tức thì tán mạng. Hai cảnh vệ đi lên kéo chân tên cướp biển đó, hai người dùng sức quảng y qua cửa sổ xuống biển, ngay một chút tiếng động cũng chẳng có.

Ba tên hải tặc còn lại bất giác rụt cổ lại, cuối cùng kinh khủng nhìn Thí Phong hờ hững lau mấy giọt máu trên thanh dao găm, sau đó gọn gàng đút vào trong giày.

Dương Túc Phong đứng ở gần cửa sổ, im lặng nhìn Vũ Phu Phàm gây áp lực, cây dao găm đó chính là dùng hợp kip crôm cải tiến rèn ra, cừng rắn và sắc bén. Cùng súng ngắn K54 đồng thời trang bị cho nhân viên cảnh vệ sử dụng.

Vũ Phi Phàm đi một vòng quanh ba tên, đột nhiên lôi từ bên trong ra một tên. Tên bị tóm lấy đó chừng ba bốn chục tuổi, ngoại hình không có chỗ nào đặc biệt, trang phục cũng là thứ hải tặc thường dùng nhất, nhưng Vũ Phi Phàm rất nhanh vạch trần sự ngụy trang của y, bởi vì trên tay y không hề có vết chai phải có của những người quanh năm hoạt động trên biển, mặc dù da của y cũng là màu đồng thường thấy ở hải tặc.

Tên bị tóm ra đó chẳng tỏ ra sợ hải, nhưng có chút lặng đi.

Vũ Phi Phàm lại chẳng hề nói chuyện với y, chỉ hướng hai tên hải tặc còn lại lạnh nhạt nói: "Ta biết y mới là kẻ cầm đầu của các ngươi, nếu như các ngươi muốn sống, thì đem chuyện các ngươi biết nói ra cho sớm, nếu không một khi tên cầm đầu các ngươi mở miệng rồi, các ngươi không còn cơ hội nữa đâu".

Thí Phong vô thanh vô tức rút dao găm im lìm đứng đằng sau hai tên, cả hai tức thì sợ vỡ tim mật, vội vàng khai thật.

Theo lời khai của hai kẻ đó, bọn chúng đều là thủ hạ của trùm hải tặc Hải Bá Thiên hoạt động tại hải vực biển Ni Tư. Hải Bá Thiên vốn tên là Cách Lô Lạp, chính là tướng lĩnh hải quân lưu vong đến từ đế quốc Ngả Phỉ Ni xa xôi, y từng lưu lãng rất nhiều vùng biển, sau này dựa vào năng lực của mình thành trùm hải tặc lớn nhất biển Ni Tư, được gọi là Hải Bá Thiên. Tên thật ngược lại rất ít người biết, tên mà bị Vũ Phi Phàm bắt ra tên là Sử Ngõa Trạch, là tâm phúc của Cách Lôi Lạp. Bọn chúng phụng mệnh theo dõi cô gái giả nam kia, nhưng không biết thân phận thực sự của cô ta cũng nhưng mục đích cụ thể là gì. Bọn chúng chỉ biết nghe theo sắp xếp của Sử Ngõa Trạch, về phần thuyền hải tặc tới tiếp ứng, bọn chúng cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.

Phân phó Thí Phong đưa hai tên hải tặc không còn giá trị lợi dụng đi, Vũ Phi Phàm mới chính thức cùng kẻ tên là Sử Ngõa Trạch giao phong. Ban đầu Sử Ngõa Trạch còn rất cứng miệng, nhưng bị đám Thí Phong dày vò mười mấy phút, cắt đứt mấy ngón tay, đồng thời uy hiếp cắt luôn cả vật gây giống của y, cuối cùng Sử Ngõa Trạch bị khuất phục, bắt đầu tiết lộ bí mật trong lòng.

"Ngươi nói cô ta chính là công chúa Y Toa Bối Nhi của hoàng thất Cách Lai Mỹ lưu vong ở hải ngoại?" Vũ Phi Phàm nửa tin ngửa ngờ nói, căn cứ vào quan sát của bọn họ, nữ nhân kia nhìn qua thần trí tựa hồ có vấn đề, không thuộc phạm trù người bình thường.

"Chính bởi vì thần trí của cô ta có vấn đề, cho nên chúng ta mới có thể xác định được thân phận của cô ta" Sử Ngõa Trạch cười khổ nói, y hiện giờ vẫn không biết rõ người thẩm vấn mình rốt cuộc là ai, nhưng y không hề nghi ngờ, đối phương tinh mình và hung tàn không hề kém mình. Giết người đơn giản như miết chết một con kiến, lúc nói cười có thể tức thì lấy mạng người ta, y nghĩ đi nghĩ lại, thật sự nghĩ không ra đối phương lai lịch thế nào.

Sử Ngõa Trạch thề chắn chắn nữ nhân kia chính là công chúa Y Toa Bối Nhí, người kế thừa duy nhất may mắn còn lại của hoàng thất Cách Lai Mỹ, đã lưu vong ở hải ngoại sáu bảy năm. Nghe nói khi bảy tuổi một trận sốt cao đã làm hư não của nàng, trí lực của nàng vì thế mà ngừng phát triển, hiện giờ nàng thoáng nhìn thì yêu kiều duyên dáng, sự thật thì chỉ có trí thông minh của cô bé mười tuổi.

Vũ Phi Phàm nhíu mày hỏi: "Vì sao các ngươi có ý đồ với cô ta? Vì tiền tài? Vì thù hận? Hay vì cái gì?"

"Đều không phải, lão đại của chúng tôi muốn cái mạng của cô ta".

Sử Trạch Ngôn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn sáng suốt lựa chọn nói thật, bời vì y dần dần cảm thấy mình căn bản đã không còn chỗ nào lừa được Vũ Phi Phàm. Y cũng có thể cảm giác được, mặc dù bề ngoài Vũ Phi Phàm lịch sự nho nhã, nhưng thực tế cũng là kẻ quanh năm kiếm ăn trên biển, am hiểu hải tặc không kém y chút nào. Cũng có lẽ đối phương là người cùng nghề, nếu như nói dối trước mặt người cùng nghề, y dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra hậu quả, đây chẳng phải là vấn đề có chết hay là không, mà là vấn đề chết như thế nào.

Những hải tặc trường kỳ phiêu bạt trên biển, cuộc sống đơn điệu vô cùng, trừ uống rượu đánh bạc ra, dày vò người khác đã thành niềm vui lớn nhất.

Dương Túc Phong nhịn không được xen miệng vào: "Hải Bá Thiên và hoàng thất Cách Lai My có dính líu gì?"

Sử Ngõa Trạch lắc đầu, chỉ biết nói: "Chúng ta và đối phương chẳng có liên quan gì cả, nhưng nhận tiền tài của người ta, phải thay người ta trừ tai họa mà thôi. Là do tướng quân Ô Mạn Lặc Tư muốn mạng của cô ta, trả giá mười vạn kim tệ, lão đại của chúng tôi động lòng vì thế mà nhận lời. Phái tôi tới phụ trách cụ thể, chẳng ngờ nhanh như vậy đã bị các người theo dõi rồi, chúng ta cũng chẳng còn gì để nói".

Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm cùng nhìn nhau, tin chắc rằng Sử Ngõa Trạch không nói dối.

Tướng quân Ô Mạn Lặc Tư hiện giờ chính là người nắm quyền ở vương quốc Cách Lai Mỹ, y đích xác là thông qua chính biến quân sự lật đổ vương thất Cách Lai My đoạt chính quyền. Ban đầu y làm một mồi lửa lớn thiêu tất cả người và vật trong vương cung Cách Lai My thành tro bụi, đồng thời còn bí mật giết hết tất cả những người liên quan tới hoàng thất, hiện giờ y biết được tin tức công chúa Y Toa Bối Nhĩ lọt lưới, muốn giết nàng để nhổ cỏ tận gốc cũng là chuyện quá sức bình thường.

Dương Túc Phong đi qua đi lại trong phòng ngủ chật hẹp, chậm rãi nói: "Ngươi và Hải Bá Thiên truyền đạt tin tức như thế nào? Ngươi nói với y, công chúa Y Toa Nhĩ đã bị các ngươi thành công giết chết…"

Sử Ngõa Trạch lắc đầu cười khổ: "Lão đại của chúng ta thì cũng dễ tin tưởng thôi, nhưng cửa ải phía Ô Mạn Lặc Tư kia thì khó mà lừa qua được. Y là người cực kỳ tinh minh, y đã biết tin tức Y Toa Bối Nhí sắp bí mật trở về Cách Lai Mỹ. Hiện giờ khẳng định đã phái binh đợi ở cảng Ni Tư, sống phải thấy người, chết phải thấy xác…"

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: "Ta bảo sao thì ngươi làm vậy! Dài dòng như vậy làm gì?"

Sử Ngõa Trạch không dám nói nữa.

Phân phó Thí Phong đưa Sử Ngõa Trạch đi, Vũ Phi Phàm nói: "Không ngờ lúc chúng ta đang muốn ngủ, trên trời lại có gối rơi xuống. Xem ra vận khí của chúng ta không tệ, trước đây chúng ta còn lo lắng không có lý do thích đáng khai chiến với Ô Mạn Lặc, giờ xem ra đã có rồi".

Dương Túc Phong gật đầu như suy nghĩ điều gì, bất quá lại nói chút chút tiếc nuối: "Tiếc là cô gái đó thần trí không bình thường lắm…"

Vu Phi Phàm lại không nghĩ vậy: "Điều ấy chẳng phải vừa vặn phù hợp với yêu cầu của chúng ta sao? Chẳng lẽ huynh còn muốn nhìn thấy một nữ vương thực sự?"

Dương Túc Phong lặng lẽ suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

Hành khách trên thương thuyền đều đang sôi nổi đàm luận về trận hải chiến vừa rồi. Có người thậm chí còn nói văng cả nước bọt, bên cạnh có không ít người nghe vây quanh. Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm hờ hững đi qua boong thuyền, theo chiếc thang gần mùi tàu xuống dưới. Theo quan sát của bọn họ, Y Toa Bối Nhĩ luôn ở trong khu vực khống chế của thuyền trưởng, hiển nhiên có quan hệ mật thiết với thuyền trưởng. Hai ngươi xuống tới khoang thuyền, rất nhanh liền phát hiện mục tiêu đang yên lặng dựa vào trong góc phòng thuyền trưởng xem sách. Không ngờ bên cạnh nàng chẳng có một ai, về phần hai người vị khách không mời mà tới, Y Toa Bối Nhĩ không có chút phản ứng nào.

Khi hai người đang lấy làm lạ thì cảm giác cổ hơi hơi phát lạnh, hai thanh loan đao sắc bén đã kề lên người mình. Sự lãnh lẽo trên mũi đao làm trong lòng hai người khẽ rung lên, ngay sau đó bên tai có người thấp giọng quát hỏi: "Không được động đậy! Các ngươi tới đây làm gì?"

Dương Túc Phong chẳng hề lên tiếng.

Vũ Phi Phàm thì bình thản như không nói: "Khắc Lý Tư Đế An, Phất Lan Tây Tư Khoa hai vị huynh đệ, đừng lo lắng, chúng tôi bất qua là tới thăm bằng hữu mà thôi, hà tất phải khẩn trương như thế?"

Hai thanh loan đao bằng thép lạnh hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn buông lỏng ra.

Vũ Phi Phàm cười khẽ: "Như vậy mới đúng chứ, không phải có lời nói mọi chuyện đề có thể thương lượng sao?"

Một thanh niên tóc vàng mắt xanh vóc dáng cao gầy bình tĩnh đứng trước mặt Vũ Phi Phàm, lạnh lùng nói: "Minh Phàn, Đường Túc Xuyên, các ngươi tới nơi này rốt cuộc là muốn làm gì? Ta cảm thấy hai ngươi hôm nay tựa hồ không chịu an phận! Nói, các ngươi rốt cuộc là có âm mưu quỷ kế gì".

Người thanh niên này Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm đều quen biết, tên y là Khắc Lý Tư Đế An, là một trong số tùy tùng của công chúa Y Toa Bối Nhĩ. Lên thuyền không lâu bọn họ đã quen biết rồi, bất quá Dương Túc Phong tất nhiên không dùng tên thật, về phần Vũ Phi Phàm, tên thật của y ngược lại không làm ai chú ý cả.

Dương Túc Phong chậm rãi quay người lại, đối diện với Phất Lan Tây Tư Khoa đằng sau mình, nói: "Phất Lan Tây Tư Khoa lão đệ, chúng ta tới lần này chỉ là vì muốn nói với các vị, chúng ta không cẩn thận bắt được mấy người. Bọn chúng vô ý tiết lộ chút tin tức liên quan tới tướng quân Ô Mạn Lặc Tư và công chúa Y Toa Bối Nhĩ, cho nên chúng ta đặc biệt tới đây là để truyền đạt".

Khắc Lý Tư Đế An hơi biến sắc, còn mày Phất Lan Tây Tư Khoa trước nay trầm tĩnh, nét mặt không chút biến hoa nào, chẳng chút động lòng nói: "Ta không biết các ngươi nói năng lung tung cái gì, nể mặt chúng ta quen biết, ta không làm khó các ngươi. Mời các ngươi rời đi".

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Phất Lan Tây Tư Khoa, ta kiến nghị các ngươi cứ đổi một con thuyền khác đi, tránh rước tới phiền toái không cần thiết…"

Không ai đáp lời. hai thanh niên tóc vàng mắt xanh và cô gái giả nam ngồi khoanh chân ở góc yên lặng đọc sách đều không hề đáp lại.

Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm cười khẽ, xoay người đi lên thang, nhưng ngay trong tích tắc bọn họ bước lên thang, Khắc Lý Tư Đế An đột nhiên trầm giọng quát: "Minh Phàn, Đường Túc Xuyên hai ngươi rốt cuộc là ai? Các ngươi vì sao muốn nói cho chúng ta những điều quái lạ đó".

Dương Túc Phong cũng chẳng quay đầu lại, thản nhiên nói: "Xin lỗi, là chúng ta ăn no lắm chuyện. Các ngươi cứ xem như chúng ta chưa hề nói gì, tốt nhất làm như chúng ta chưa từng tới đây…"

Phất Lan Tây Tư Khoa đột nhiên quát: "Nhưng các ngươi đã tới rồi, các ngươi cũng đã nói rồi". [COLOR="Whiteby Ác Ma- 4vn.eu[/COLOR]

Vũ Phi Phàm lạnh lùng xoay người lại, một tay đặt lên thang, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ hai vị còn mưu giữ chúng tôi lại sao?"

Khắc Lý Tư Đế An biến sắc, Phất Lan Tây Tư Khoa thì đã chụp lấy cổ áo Vũ Phi Phàm, muốn giữ lấy y, nhưng động tác của Vũ Phi Phàm càng nhanh hơn, chẳng hề quay đầu lại đã tung một cược vào bụng y. Phất Lan Tây Tư Khoa đau đớn rên lên một tiếng, đành phải lùi lại ra sau mấy bước, xoạt một tiếng rút loan đao ra, Khắc Lý Tư Đế An gầm lên một tiếng trầm thấp, cũng rút loan đao ra.

Vũ Phi Phàm quay người lại, không hề sợ hãi nhìn loan đao trong tay họ, Dương Túc Phong ở bên cạnh cũng ung dung đút tay vào túi quần, thản nhiên nhìn mọi thứ trước mặt, tựa hồ chẳng hề thấy hai thanh loan đao lấp loáng kia.

Đột nhiên, trên boong thuyền có tiếng bước chân nặng nề, theo đó từ cầu thang có người đi xuống, tuy nhiên đó là thuyền trưởng. Thuyền trưởng là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, nhưng xương cốt còn rất cứng cáp, mặc dù cả người toàn hơi rượu, nhưng tinh thần vẫn hết sức tỉnh táo.

"Phất Lạc Lâm thuyền trường".

Trong khoang thuyền mấy người lần lượt chào hỏi lão thuyền trưởng, duy chỉ có cô gái giả nam ở trong góc không có động tĩnh gì, vẫn yên lặng xem sách.

Lão thuyền trưởng cũng không nói chuyện, nhưng cẩn thận ấn loan đao trong tay Phất Lan Tây Tư và Khắc Lý Tư Đế An xuống, hai người đều tỏ ra hơi kinh ngạc, bất quá cuối cùng vẫn thuận theo cắm loan đao trở lại bên hông.

Dương Túc Phong cũng lơ đãng rút tay trong túi quần ra, không nắm chặt súng nữa.

Lão thuyền trưởng đi đi lại lại mấy vòng ở khoảng trống giữa bốn người, dường như hơi say rượu làm thần trí không được tỉnh táo, khó khắn lắm mới miễn cưỡng ổn định thân thể, đưa ra hai ngón tay ra sức quơ quơ trước mặt Dương Túc Phong, nói nhát gừng: "Ta nghĩ, hai vị… không hề có ác ý… phải không?"

Dương Túc Phong gật đầu: "Phải, chúng tôi đúng là không có ác ý".

Lão thuyền trưởng thở ra hơi rượu nồng nặc, hỏi: "Vậy bọn hải tặc đáng ghét đâu?"

Dương Túc Phong trả lời: "Đã bị chúng tôi đưa xuống biển nuôi cá rồi".

Lão thuyền trưởng gật gù như suy nghĩ điều gì, lấy từ trong lòng ra một bình rượu bẹt làm bằng kim loại, dùng cánh tay run rẩy đưa lên cái miệng râu ria xồm xoàm, uống ực một hơi, sắc mặt càng thêm đỏ, ông ta hỏi đứt quãng: "Như vậy, các ngươi biết hết tất cả rồi".

Dương Túc Phong lắc đầu, thành khẩn nói: "Thuyền trưởng Phất Lạc Lâm, chúng tôi chỉ biết điều chúng tôi nên biết, bọn hải tắc đó kỳ thực cũng chẳng biết bao nhiêu, ta vẫn đề nghị các vị đổi một chiếc thuyền khác, có lẽ các vị có thể bình yên cập bến cảng Ni Tư. Ô Mạn Lặc Tư tướng quân nếu đã có thể hạ độc thủ với lão quốc vương, tin rằng sẽ chẳng nhân từ với nữ nhi của người đầu, hơn nữa nàng còn chẳng phải là nữ nhân đặc biệt xuất sắc gì".

Lão thuyền trưởng thở ra ồ ồ, trong khoang thuyền vốn không thông khí càng thêm nồng nặc mùi rượu, ông ta lắc bình rượu, chẳng tó ý kiến gì, nói: "Các ngươi biết Ô Mạn Lặc Tư? Hay là các ngươi biết công chúa Y Toa Bối Nhĩ? Ngươi, là bằng hữu của họ? Hay là người thân của họ?"

Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: "Không, chúng tôi chẳng là gì cả, có lẽ ông có thể coi chúng tôi như người qua đường là được rồi".

Lão thuyền trưởng loạng choạng giữa bốn người, nói nghe không rõ: "Vậy ta rất muốn biết, các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn giúp chúng ta? Chúng ta có gì đáng để các ngươi giúp đỡ?"

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Chúng tôi chẳng có mục đích gì cả, chỉ là muốn trừng trị đám hải tặc kia một chút mà thôi".

Cô gái giả nam trước giờ luôn ở trong góc cuối cùng cũng chậm rãi đứng lên, từ từ vén khăn trùm đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú, nàng đại khái chừng hai mươi tuổi, đường nét trên khuôn mặt hết sức xinh đẹp, làn da trắng vô cùng, tựa hồ rất ít thấy ánh mắt trường, vóc người cũng rất cao ráo. Vốn nữ nhân ở tuổi này ngực phải rất đầy đặn, nhưng từ trên người nàng lại nhìn không thấy, tựa như có chút dấu hiệu bẩm sinh phát triển không tốt, môi nàng cũng trắng nhợt, không chút huyết sắc.

Đây là một nữ nhân xinh đẹp mang bệnh, nhưng khi Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa nhìn thấy nàng đều tỏ ra vô cùng cung kính, bọn họ cúi đầu đừng ở hai bên của nàng, giống như là kẻ hầu trung thành nhất ân cần nhất.

"Ta chính là công chúa Y Toa Bối Nhĩ" Cô gái xinh đẹp bệnh tật đó giọng nói chẳng có gì đặc biệt, hết sức ôn nhu nữ tính. Khi nàng xưng hô như vậy, nhãn thần không hề có vẻ kiêu ngạo cũng chẳng khiêm nhường, dường như hai từ công chúa cũng chỉ là một phần tên của nàng mà thôi.

Khắc Lý Tư Đế An và Phấ Lan Tây Tư Khoa đều kinh ngạc nhìn nàng, lão thuyền trưởng thì như không hề nghe thấy gì cả.

Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm hơi nghiêng người về phía trước, cung kính nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã làm phiền công chúa".

Hơi dừng lại một chút, Dương Túc Phong bắt đầu tự giới thiệu: "Tôn kính công chúa điện hạ, trước đây chúng tôi đã che dấu thân phân của mình, tôi tên là Dương Túc Phong, y là Vũ Phi Phàm, chúng tôi đều là người địa khu Mỹ Ni Tư Tử Xuyên Đạo…"

"Thì ra ngươi là ngươi chính là tên lĩnh chủ ác danh vang dội của Dương thị gia tộc, trên báo chí thường xuất hiện tên của người. Ấy, tên của ngươi luôn đi cùng cả một đống thư như ác ma bại hoại dâm dục, rốt cục ngươi vì sao lại thế? Chẳng lẽ ngươi thích làm chuyện xấu? Hay là ngươi căn bản chính là một tên xấu xa, ngươi nói xem ngươi là kẻ xấu ư?" Giọng nói công chúa Y Toa Bối Nhĩ nghe không ra hỉ nộ ái lạc, nghĩ gì là nói đấy, ngay cả Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa cũng lo lắng nói như vậy sẽ chạm tới lòng tự tôn của Dương Túc Phong.

Bất quá Dương Túc Phong lại chẳng có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nói: "Đúng vậy".

Tuy nhiên công chúa Y Toa Bối Nhĩ lại chẳng nói gì, thần sắc như có chút mệt mỏi, hờ hững nói: "Ta mệt rồi, các ngươi ra ngoài nói chuyện đi. Phất Lạc Lâm thúc thúc ngươi cũng ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh xem Cách Lâm đồng thoại".

Cũng chẳng đợi người khác có phản ứng gì, nàng đã xoay người đi, mệt mỏi ngồi xuống vị trí ban nãy. Trong tay nàng cầm một quyển Cách Lâm đồng thoại, nhưng trong mấy câu ngắn ngủi vừa rồi, tựa hồ nhìn không ra thần trí nàng có gì khác thường lắm.

Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa khom người đáp lại, lão thuyền trưởng cũng lặng lẽ thở dài, tựa hồ đang vì tao ngộ bất hạnh của công chúa Y Toa Bối Nhĩ mà buồn bã. Sau đó mọi người nhất nhất theo thang leo lên, chỉ nhìn thấy trên boong thuyền có mười mấy người đang đứng, nhìn thấy có ngươi đi ra, bọn họ lập tức tản ra bốn phía, không chế chặt chẽ boong thuyền.

"Đó đều là người của các ngươi?" Phất Lạc Lâm thuyền trượng trầm giọng hỏi, hơi rượu thở ra cũng nhạt dần, bất quá tiếp súc với gió biển ẩm ướt, ánh mắt của ông ta lập tức trở nên sắc bén, không còn vẻ say lướt khướt như vừa rồi.

Dương Túc Phong trầm tư gật đầu, phất tay bảo đám Thí Phong lùi xa thêm ra một chút.

Gió biển hiu hiu, bọt sóng khẽ gợn, nhưng lúc bắt đầu chẳng ai nói gì, ngay cả Khắc Lý Tư Đế An hoạt bát hay nói cũng hết sức trầm tĩnh, bởi vì sự im lặng của bọn họ, thậm chí có hải âu còn dám lên xuống bên người bọn họ, cứ như bên cạnh chẳng có ai.

"Cháu gái của ta có bệnh rất nghiêm trọng. Loại bệnh này cần trị liệu liên tục, cần có thấy thuốc chăm sóc suốt hai tư giờ, nếu không tình hình sẽ xấu đi, thậm chí có thể tới mức làm người ta hết sức lo lắng. Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi, đó là hậu quả nó không được chữa trị, ta dẫn nó trở về Cách Lai Mỹ, chính là muốn đẻ nó tiếp tục được chữa bệnh…" Trầm mặc hồi lâu, lão thuyền trưởng phá vỡ không khí im lặng, khó khăn nói. Gió biển Ni Tư thổi qua tựa hồ cùng vì thế mà trở nên nặng nề.

"Nhưng tướng quân Ô Mạn Lặc Tư thi hành chế độ độc tài, tựa hồ không muốn nhìn thấy nàng thân là hậu duệ vương thất trở vè Cách Lai Mỹ…"

Dương Túc Phong lựa chọn từ ngữ nói, ngón tay khẽ gõ lên mạn thuyền, ánh mắt nhìn hướng về phía tây nam xa xôi. Nơi đó chính là vương quốc Cách Lai Mỹ cùng tồn tại sự giàu có và tội ác, nhưng trong lòng, y lị biết rõ, nếu như không có vị tướng quân Ô Mạn Lặc Tư ở đó tạo ra tội ác, y căn bản không cần phải tới đó tìm kiếm cơ hội.

Khắc Lý Tư Đế An kích động kêu lên: "Y đương nhiên không muốn công chúa trở về Cách Lai Mỹ, y đã đoạt vương vị từ trong tay công chúa, y hận không thể đem công chúa nhổ cỏ tận gốc! Y nhất định sẽ không từ thủ đoạn giết chết công chúa, mua chuộc hải tặc chỉ cùng lắm là một trong số các cách đó mà thôi. Nếu như y biết công chúa còn chưa chết, y có thể trong vòng một giây nghĩ ra sáu chục cách có thể giết chết người".

Vũ Phi Phàm khẽ hỏi: "Sáu mươi loại?"

Khắc Lý Tư Đế An lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi biết Ô Mạn Lặc Tư khi còn trẻ đã từng là quan quân thượng úy của vương thất vệ đội, chuyên môn phục trách chấp hành thẩm vấn và hình phạt với tội phạm, ngươi sẽ không thấy kỳ quái về điều này. Chuyện mà y thích chỉ có hai thứ, một là quyền lực vô hạn, cái còn lại chính là vô hạn thống khổ, quyền lực là của y còn thống khổ lại là của người khác".

Dương Túc Phong đón gió biển, để gió biển thổi qua tóc mình, đó là cảm giác mát lạnh dễ chịu trước này chưa từng có, y bình thản hỏi: "Như vậy nhân dân trong nước các vị thế nào? Bọn họ chấp nhận hay không chấp nhận công chúa của các vị về nước?" Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Khắc Lý Tư Đế An muốn nói lại thôi, Phất Lan Tây Tư Khoa thì giữ vẻ bình tĩnh quen thuộc.

Dương Túc Phong quay đầu lại hồ nghi nhìn y.

Phất Lan Tây Tư Khoa suy nghĩ rồi đáp: "Ta nghĩ, vẫn có một bộ phận người dân muốn nhìn thấy công chúa trở về".

Ánh mắt hồ nghi của Dương Túc Phong chuyển sang lão thuyền trưởng Phất Lạc Lâm, hi vọng ông ta có thể nói rõ ràng hơn một chút.

Lão thuyền trưởng trầm mặc hồi lâi, mỡi từ từ thở dài một tiếng, nặng ngề nói: "Đúng, chỉ có một bộ phận người dân…"

Thì ra bởi vì vị trí địa lý của Cách Lai Mỹ cực kỳ ưu việt, công thương nghiệp cùng mậu dịch trên biển đều hết sức phát đạt, vì thế thúc đẩy một quần thể kinh tế tư bản chủ nghĩa khổng lồ, các loại chứng khoán giao dịch cũng vì thế mà ra đời. Giai cấp tư sản bắt đầu bước lên vũ đài chính trị, nhưng nguyên quốc vương của vương quốc Cách Lai Mỹ cũng chính là phụ thân của công chúa Y Toa Bối Nhĩ lại cực lực chống lại sự phát triển của nền kinh tế tư bản chủ nghĩa. Thậm chí ông ta còn nhiều lần ra lệnh bãi bỏ sở giao dịch chứng khoán, đồng thời gọi giao dịch chứng khoán là " ác ma, lừa đảo, thiên đường cờ bạc", nhiều hạng chính sách của ông ta dẫn tới phản kháng cực lớn của thương nhân và chủ công xưởng. Cuối cùng, tướng quân Ô Mạn Lặc Tư xuất hiện đúng lúc lấy được sự ủng hộ của giai cấp tư sản mới trỗi dậy.

Ô Mạn Lặc Tư vốn chỉ là một quan quân chẳng chút danh tiếng trong hoàng gia vệ đội của hoàng thất Cách Lai Mỹ. Mặc dù luôn tự lấy danh xưng đao phủ cho bản thân, nhưng đích thực là hạng vô danh. Bất quá, y mẫn cảm phát giác được xu hướng chính cục tương lai của Cách Lai Mỹ, phát giác được dục vọng của giai cấp tư sản mới trỗi dậy. Vì thế y và vài đại tư bản gia trong số đó có được liên hệ. Vào năm 1727 thiên nguyên trong một đêm mưa gió đã ngang nhiên phát động chính biến cung đình, tàn sát vương thất, giành lấy quyền lực, bản thân y cũng từ một quan quân nho nhỏ thành kẻ nắm quyền vương quốc Cách Lai Mỹ. Sự thâm trầm và nhân nại, sự giảo hoạt và tàn nhận của y đều biểu lộ hết trong trường chính biến này, thông qua hành động chính biến, hoang thành Cách Lai Mỹ bị tiêu diệt, lấy thương nhân và các nhà tư bản làm chủ tạo thành bộ phận giai cấp tư sản mơi bước lên vũ đài chính trị Cách Lai Mỹ.

Thế nhưng, sau khi Ô Mạn Lặc Tư lên nắm quyền, trong một hai năm đầu tiên còn khá tuân thủ quy củ, nhưng khi y đã đứng vững chân lông cánh đầy đủ rồi, sự tham lam và dục vọng với quyền lực dược giải thoát khiến y bắt đầu tự nhiên biến đổi thành kẻ độc tài. Mặc dù y không có danh quốc vương, nhưng thực tế không còn khác gì quốc vương nữa, thậm chí ở phương diện thô bạo và tàn nhẫn so với hoàng thất trước đó còn quá đáng hơn nhiều. Thuế má y thu được đều dùng hoang phí cho cá nhân, hoặc dùng biếu cho tướng quân Ngã Đức Tư Đặc LA Mô kẻ độc tài của vương quốc Tháp Lâm lân cận, y chính vì được sự giúp đỡ ở lực lượng quân sự của Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ mới phát động chính biến thành công.

Kết quả này làm cho đại bộ phần người dân Cách Lai Mỹ bàng hoàng, bọn họ không biết rốt cuộc là chọn hoàng thất trước đây hay là tiếp tục chọn kẻ đọc tài hiện giờ. Tựa hồ hai loại đều không phải là kết quả mà bọn họ muốn. Vì thế, dưới sự bình yên bề ngoài của chính cục Cách Lai Mỹ, bắt đầu khơi lên đủ các dòng chảy ngầm, trong các dòng chảy ngầm đó, công chúa Y Toa Bối Nhĩ bí mất trở về cũng thành một dòng chyar trong đó. Bộ phận người ủng hộ tiếp tục trung thành với hoàng thất Cách Lai Mỹ hi vọng nàng nắm quyền chấp chính trở lại, để kết thúc chế độ thống trị độc tài của tướng quân Ô Mạn Lặc Tư. Công tước Mặc Linh Đốn chính là một trong số đó, mà lần này Y Toa Bối Nhĩ trở về, chính là một tay Mặc Linh Đốn bày kế.

"Mặc Linh Đốn?" Dương Túc Phong kinh ngạc thốt lên, vừa nghĩ tới tên công tước Mặc Linh Đốn, y liền ngứa ngáy răng lợi, hận không thể đánh cho y một trận hả hê. Chính y vì vấn đề hợp kim crôm bắt chẹt quân Lam Vũ ba mươi vạn kim tệ, làm Dương Túc Phong hiện giờ còn đau lòng muốn chết.

Căn cứ vào lời nói của Phất Lan Tây Tư Khoa, công tước Mặc Linh Đốn là người duy nhất ở vương quốc Cách Lai Mỹ dám đối chọi với Ô Mạn Lặc Tư, bời vì thế lức khổng lồ của gia tộc y ở Cách Lai Mỹ. Ở vương quốc Cách Lai Y y đã kết những mối quan hệ thâm căn cố đế, ngay cả tướng quân Ô Mạn Lặc Tư cũng chẳng làm gì nổi y. Y quanh năm đều đóng ở cảng Ni Tư còn Ô Mạn Lặc Tư thì ở vùng cực nam Tư Đa Khắc. Hai người một nam một bắc, thường đối chọi với nhau, chính cục Cách Lai Mỹ cũng vì thế mà biến thành loạn hết cả lên. Bên cạnh công tước Mặc Linh Đốn tụ tập rất đông người bất mãn với Ô Mạn Lặc Tư, hình thành một lực lượng cường đài. Công chúa lấn này trở về, cũng phải tới cảng Ni Tư trước bái phỏng công tước Mặc Linh Đốn, nàng muốn cùng công tước Mặc Linh Đốn thương lượng rốt cuộc phải làm gì.

Dương Túc Phong trầm tư gật đầu không nói, y tin rằng, tất cả đều là Mặc Linh Đốn sắp đặt đằng sau. Với trí thông minh như cô bé mười tuổi của Y Toa Bối Nhĩ, sao thương lượng được loại quốc gia đại sự này, quá nửa đều là cái cớ của Mặc Linh Đốn mà thôi. Cũng có lẽ Mặc Linh Đốn và minh giống nhau, cái nhìn trúng là huyết mạch công chúa của Y Toa Bối Nhĩ mà thôi.

Trải qua kiểm tra tỉ mỉ của Tử Duyệt cô nương, nàng đối với bệnh của Y Toa Bối Nhĩ công chúa cũng bó tay chịu chết, chỉ có thể đề nghị an tâm tĩnh dưỡng, thông qua dạy dỗ và huấn luyện thời gian dài làm trí lực có thể chậm rãi nâng lên "Y thuật của Cách Lai Mỹ phát triển, có lẽ ở đó tôi có thể tìm được biện pháp trị liệu hữu hiệu" Đây là một tia hi vọng cuối cùng Tử Duyệt cô nương cấp cho mọi người.

Dưới sự giúp đỡ của lão thuyền trưởng Phất Lạc Lâm, bọn họ nửa đường đổi một thương thuyền đến từ cảng Lỗ Đạt của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á xa xôi. Khi đổi thuyền, Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa đều tò mò nhìn đám Dương Túc Phong vận chuyển mấy cái rương lớn, rất muốn biết bên trong rốt cuộc chứa những vật phẩm quý trọng gì, bởi vì có mấy người rõ ràng là cảnh vệ dựa vào rương gỗ bảo vệ chặt chẽ. Bất quá Dương Túc Phong không giải thích gì cả, cho nên bọn họ cũng đành thôi.

Một ngày sau, bọn họ bình yên tới cảng Ni Tử của vương quốc Cách Lai Mỹ, chính thức bước chân lên lãnh thổ vương quốc Cách Lai Mỹ.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status