Mặc dù đã gặp phải tổn thất cực lớn, nhưng thiếu tướng Mạc Nại cũng nhìn thấy được hi vọng thành công, ở trong đợt tấn công lần thứ tư trước đó, thiếu tướng Mạc Nại đã chính mắt nhìn thấy cảnh các kỵ binh của mình dùng mã đao chém nát vỏ xẻ, có mấy vỏ toa xe đã bị kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa bắm vụn, có một số nhìn như sắp sập tới nơi, hơn nữa, lửa trên toa xe của quân Lam Vũ vẫn không ngừng bốc cháy. Hắn tin chắc rằng chỉ cần mình tiếp tục kiên trì tiến công, thì đoàn xe lửa này cuối cùng cũng sẽ bị hắn phá huỷe hoàn toàn.
Huống chi, thiếu tướng Mạc Nại còn có chiêu sát thủ cuối cùng, đó chính là một nghìn khẩu súng trường Chấn Thiên.
Vũ Văn Phân Phương từ chỗ lão hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên của nước Mã Toa kiếm được rất nhiều súng trường Chấn Thiên mới được sản xuất, trừ trọng điểm trang bị cho sư đoàn bộ binh thứ 11 được Vũ Văn Phân Phương sủng ái nhất ra, thì mỗi một sư đoàn bộ binh và một sư đoàn kỵ binh đều được phân một nghìn khẩu, để làm vũ khí sát thủ. Sự thực cho thấy, uy lực của súng trường Chấn Thiên đúng là mạnh hơn súng rãnh xoắn nhiều lắm, cung tiễn cũng có thể bắn xuyên qua được vỏ của đoàn xe lửa này, thì súng trường Chấn Thiên càng chẳng cần nói nữa.
Chỉ cần đoạt được chuyến xe lửa này, tiêu diệt quân Lam Vũ ở bên trên, thì tất cả mọi vấn đề cũng theo đó mà được giải quyết. Ngược lại, lựa chọn rút lui hoặc là đi đường vòng mà tiến lên, thì bản thân đều không thoát được vận mệnh bị tới tòa án quân sự, hơn nữa sĩ khí của quân đội nước Mã Toa cũng không được phép đả kích nữa. Thiếu tướng Mạc Nại tựa hồ nhìn thấy tướng lai tươi đẹp, bản thân đứng bên trên đống thi thể của quân Lam Vũ, mặt mang nụ cười kiêu ngạo, đón nhận phần thưởng tới tự bộ quân vụ, sau đó quay đầu nhìn bả vai mình, trên huân chương của mình đã có thêm một ngôi sao vàng rồi.
Quân Lam Vũ toàn gặp phải đám hoang tưởng…
Mang theo ánh mắt khinh bỉ nhìn tham mưu trưởng của mình, thiếu tướng Mạc Nại hạ mệnh lệnh toàn quân đột kích.
- Hãy để cho cở hoàng kim sử tử tung bay thật cao ở trên vùng đất này!
Thiếu tướng Mạc Nại rút ra đao chỉ huy lấp loang ánh sáng màu lam, tự mình cổ vũ tinh thần cho bộ hạ, sau đó xua toàn bộ bọn chúng lên chiến trường. Trong thoáng chốc, xung quanh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tràn ra vô số thân ảnh của thiết giáp cung kỵ quân Lam Vũ. Bọn chúng dưới sự suất lĩnh của thiếu tướng Mạc Nại, quyết tâm phải sáng tạo ra hào quang chưa từng có trên lịch sử của quân đội nước Mã Toa.
- Các huynh đệ, kịch hay sắp được mở màn rồi! Đứng hết cả lên cho ta, cầm lấy tất cả vũ khí! Là ăn cơm hay ăn cháo, bản thân các ngươi tự nhìn lấy mà làm, đánh xong trận ta còn hi vọng được Phong lĩnh biểu dương chúng ta, nếu như lại giống lần trước, thì đầu của ta phải đút vào trong đũng quần …
Ở trong khoang xe hơi lò mờ, Đồng Vũ vẫn trấn tĩnh như không đi qua đi lại, dùng âm thanh trầm bổng lên xuống trần đầy sự bình tĩnh, đem đấu chí của mỗi chiến sĩ hải quân lục chiến đội đều kích động hết cả lên.
Cho dù là ở vào thời khắc nhiệt huyết sôi trào, vẻ mặt của Đồng Vĩ vẫn tỏ ra rất lãnh đạm, rất bình tĩnh, hắn thi thoảng lại vỗ lên đầu vai của các chiến sĩ hải quân lục chiến đội ở bên cạnh, đem lòng tin mạnh mẽ của mình truyền cho bọn họ, quân đội nước Mã Toa lại một lần nữa tiến công, cũng là đợt tiến công cuối cùng sắp tới rồi, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không cần che dấu thực lực nữa, có thể sử dụng phương thức công kích tự do nhất, có thể sử dụng bất kỳ một thủ đoàn nào, tận dụng tất cả những phương thức của mình để nói cho người Mã Toa biết:
Các ngươi đã mắc lừa rồi!
Đồng Vĩ thản nhiên hạ lệnh toàn quân xuất kích.
- Tất cả sẵn sàng! Chuẩn bị phóng ra pháo hoa mỹ lệ nhất!
Mỗi một chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều sắn sàng đón địch, súng máy cà nông và súng máy cũng đều vào cả vị trí, tất cả các tay súng đều đặt tay sẵn lên nòng, lặng lẽ chờ đợi thời khắc bạo phát.
Đây là đợt tấn công cuối cùng của quân Lam Vũ, cũng là đợt tấn công điên cuồng nhất, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ở trong xe lửa và thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa ở bên ngoài xe lửa, ai có thể mỉm cười sau cùng, thì phải nhìn vào trận quyết chiến này rồi.
- Lão Trần! Đứng vững một chút cho ta! Đừng để lệch đường đạn!
- Lưu Hàng, khoảng cách ngoài năm trăm mét giao hết cho các ngươi đó.
- Đồng chí Tiểu Tiêu, phiền đồng chí đội mũ sắt vào.
- Báo cáo Phong lĩnh, màn cuối cùng sắp diễn ra rồi.
…..
Cùng với thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa từng bước áp sát, tiếng vó ngựa vang vọng chấn động cả mặt đất, cho dù là ở bên trong xe lửa, cũng có thể cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển, thỉnh thoảng còn truyền tới giọng của Đồng Vĩ. Sau khi đem tin tức quân đội của nước Mã Toa phát động tổng công kích, Đồng Vĩ cùng đem mũ sắt đội lên đầu, sau đó múc súng Mauser từ bên hông ra, thuận tay mở chốt bảo hiểm.
Lưu Hàng cười nói:
- Còn một khẩu súng nữa của ngươi đâu?
Lời còn chưa dứt, Đồng Vĩ của quả nhiên là lại rút ra một khẩu súng Mauser nữa, Lưu Hàng nhất thời còn chưa nhìn rõ ràng là khẩu súng Mauser này vừa rồi rốt cuộc là hắn cắm vào chỗ nào, Đồng Vĩ tay cầm hai khẩu súng Mauser, ghé vào vành tay Lưu Hàng, hết sức thần bí nói:
- Lão Lưu này, ta lén nói cho lão biết nhé, kỳ thực là lão tử không giỏi dùng súng lắm, cho nên cố ý dùng hai khẩu súng để dọa người ta đấy ….
Lưu Hàng ngạc nhiên.
Rất mau chóng, thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa đã tiến vào tầm bắn của súng máy cà nông, nhưng dựa theo kiến nghị của Đồng Vĩ, bọn Lưu Hàng chuẩn bị đem thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa cơ bản đều tiến vào trong tầm bắt rồi mới nổ súng, cắt đứt đường lui của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa, hơn nữa tấn công từ xa hướng tới gần, cũng không dễ dàng khiến cho thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa chú ý và sợ hãi, nếu không bọn chúng bỏ chạy tán loạn bốn phía thì phiền rồi.
- Nổ súng!
Cẩn thận phỏng đoán khoảng cách của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa, phát hiện kẻ địch cơ bản đều đã tiến vào tầm bắn, Lưu Hàng kích động ra mệnh lệnh nổ súng, ở trên to axe lửa tới thời gian hai ba tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn cũng đợi được cơ hội để bản thân ra oai, do quá độ kích động, Lưu Hàng càm thấy giọng nói của mình cũng biến đổi.
Đùng đùng đùng….
Súng máy cà nông cỡ nòng 20 ly điên cuồng phun ra những cái lưỡi lửa.
Pháo đạn giống như mưa sa gió giật rơi xuống bên trong thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa ở phía xa nhất, những tiếng nổ liên miên không ngớt vang lên, đem nơi đó biến thành một biển lửa. Bình tâm mà luận, uy lực phát nổ của súng máy cà nông 20 ly đúng là không lớn, có lẽ là không so được với lựu đạn nhưng tốc nộ phát xạ của nó rất nhanh, điểm rơi của pháo đạn vô cùng dày đặc, hoàn toàn không phân biệt được từng phát đạn nổ đơn lẻ, mà là cả một mảng phát nổ kéo dài, hình thành một tuyến phong tỏa cực lớn, thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa ở bên trên tuyến phong tảo, lũ lượt ngã xuống gào thét thảm thiết trên mặt đất.
Keng keng keng …
Theo cùng súng máy cà nông phát xạ tốc độ cao, vỏ đạn cũng không ngừng rơi lên trên ván khoang xe, va chạm vào nhau phát ra tiếng động ngân nga. Khói súng khi đạn pháo phát xạ mau chóng bao phủ lên khoang xe, không khí ở bên trong khoang xe gần như đồng nặc mùi thuốc nổ làm ngẹt cả thở. Nhưng bọn Lưu Hàng chẳng hề phát giác, ngược lại người nào người nấy mặt đều đỏ sậm, đang ở trong sự hưng phấn cao độ giết địch lập công.
Cùng lúc với việc súng máy cà nông nhả đạn, mười hai khẩu súng máy Bạo Phong Tuyết cũng mãnh liệt khai hỏa, các tay súng ngón tay bóp siết lấy cò súng, chưa hề nhả ra, giây đạn dài giống như là dòng nước chảy qua bên trong ổ súng, chúng hình thành hỏa lực đan xen, qua lại đảo lộn ở bên trong đội ngũ của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa, đem mỗi một tên thiết giáp cung kỵ ngăn cản ở trước làn đạn quét sạch xuống mặt đất, lưỡi lửa phun ra ở trong khoảng cách ngắn cơ hồ đã tạo nên một chiếc cầu vồng, một chiếc cầu vồng mang theo màu máu đỏ tử vong.
Nhưng trên thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa xông lên ở phía trên cùng, dường như bị mưa đạn mãnh liệt bắt tung cả lên, chiến mã của bọn chúng, dưới làn đạn điên cuồng, bị bắt cho dựng đứng cả hai vó lên trên trời, sau đó ngả ra nện uỵch mông lên mặt đất, đem chủ nhân ở bên trên lưng ngựa đè chết tươi, có một số tên thiết giáp cung kỵ nước Mão Toa bất hạnh bị đè chết như thế, còn càng có nhiều chiến mã không kịp rên lấy một tiếng đã đổ sập xuống.
Tiếng xé giấy dầu lại một lần nữa cứ kéo dài mãi ở trên chiến trường, thiếu tướng Mạc Nại vừa mới nghe thấy cái tiếng động khủng bố mà quỷ dị này, trái tim đập thình thịch, trong trực giác cảm thấy không ổn. Quả nhiên, quân Lam Vũ phảng phất cũng ý thức đường thời khắc cuối cùng đã tới, súng máy cà nông và súng máy đều bắn đặt biệt hung dữ, những cơn mưa đạn kia tưởng chừng như những cái máy băm thịt, nghiền nát thân thể của mỗi một tên thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa.
Không ngừng có thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa ngã xuống, nhưng những tên còn lại vẫn cứ nối tiếp nhau tiến lên, dưới lực quán tính cực lớn, bọn chúng không thể không tiến lên, nếu không bọn chúng sẽ bị đồng bọn phía sau xô ngã, hoặc là bị mưa đạn trước mặt xé nát hoàn toàn. Mỗi một tên thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa đều nhận thức được, chỉ có trực tiếp phá hủy đoàn xe lửa này, thì bọn chúng mới có đường sống.
- Đại đội thứ chín! Đại đội thứ chín!
Thiếu tướng Mạc Nại sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy kêu gọi đại đội số chín, mắt thấy bộ đội của mình từng mảng từng mảng một ngã xuống, thiếu tướng Mạc Nại cho dù thực sự có là tên ngốc cũng hiểu rõ bản thân trúng phải cạm bẫy ác độc của quân Lam Vũ rồi, đây không phải là một nhóm quân Lam Vũ đang hấp hối, một nhóm bộ đội mà quân đội nước Mã Toa có thể tiêu diệt được, mà là bộ đội tinh nhuệ của quân Lam Vũ được vũ trang toàn bộ bày trận đón địch, bọn chúng cố ý che dấu thực lực của bản thân, chính là muốn dẫn dụ mình mắc bẫy, từ đó mà tiểu hao sinh lực của quân đội nước Mã Toa.
Chỉ đáng tiếc, cho dù hắn hiểu ra những điều này, thì đã muộn rồi.
Sư đoàn kỵ binh thứ mười chín lục quân nước Mã Toa chính là quân đội hùng mạnh nhất dưới sự chỉ huy của thiếu tướng Mạc Nại, bọn chúng được trang bị súng trường Chân Thiên tối tân nhất của nước Mã Toa. Thiếu tướng Mạc Nại lâm vào bước đường cùng chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên súng trừng bộ thương, mong chờ kỳ tích có thể xuất hiện ở đại đội thứ chín, nếu không, hắn chỉ có một con đường chết. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đại đội thứ chín mau chóng tham gia vào trận chiến, bọn chúng giảm bớt tốc độ tiến lên của chiến mã, đem bản thân xếp thành đội ngũ hình rẻ quạt, để càng tiện nổ súng.
Đùng đùng đúng !
Đạn súng trường Chấn Thiên mãnh liệt đem vỏ xe bị bắn cho thủ lỗ chỗ, đạn cơ bản đều xuyên qua vỏ xe, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ chỉ đành cố gắng hạ thấp thân thể của bản thân, để đề phòng bị kẻ địch bắn trung. Mỗi một người trong số bọn họ gần như trong lòng đều đang nguyển rửa toa xe lửa rách nát của đế quốc Đường Xuyên, vỏ xe quá sức mỏng manh. Nếu mà là xe lửa của chính quân Lam Vũ, thì căn bản không cần lo lắng súng trường Chấn Thiên xạ kích rồi.
Quân Lam Vũ máu chóng cũng phát hiện ra sự xuất hiện của đội súng trường Chấn Thiên của nước Mã Toa, súng máy cà nông 20 ly còn cả súng máy Bạo Phong Tuyết của hải quân lục chiến đội, đều không hẹn mà đồng thời lựa chọn bọn chúng làm mục tiêu công kích. Dưới sự oanh tạc điên cuồng của súng máy cà nông, dưới sự chiếu rọi của cầu vồng chết chóc của súng máy Bạo Phong Tuyết, vùng đất đó mau chóng biến thành chỗ không người, nhưng hiển nhiên là pháo binh của hải quân còn chưa đã, cứ đảo qua đảo lại dày vò vị trí sở tại của đội súng trường Chấn Thiên nước Mã Toa, cho tới tận khi nhìn nơi đó không còn một dấu hiệu nào của sự sống nữa mới chậm rãi ngừng tay.
Đồng Vĩ ở trong khoang xe thong thả đi lại, lẩm bẩm tự nói:
- Thường có câu nói nói súng nổ chim bay tan tác, đúng là không sai …
Đạn của súng trường Chấn Thiên đúng là rất lợi hại, quân Lam Vũ cũng có vài chiến sĩ ngã xuống, sau khi đạn của súng trường Chấn Thiên xuyên qua vỏ xe, đã mất đi đại bộ phận uy lực, không còn tạo thành uy hiếp chí mạng được nữa, nhưng do cỡ đạn quá lớn, khi bị bắn trúng vẫn rất nghiêm trọng, có liền mấy thương binh của quân Lam Vũ đều xuất hiện tính huống xuất huyết ào ạt, cầon phải sử dụng rất nhiều băng gạc mới có thể cầm máu.
Đồng Vĩ cúi đầu xem xét thương binh, đột nhiên cảm thấy ở hông của mình tựa hồ bị thứ gì đó cắn cho một cái, sau đó nghe thấy phụt một tiếng, có thứ gì đó từ phía trước hắn xuyên qua, còn chưa kịp hản ứng, Đường Vĩ đã cảm thấy thân thể của mình bất giác mềm đi, không chịu không chế đổ xụp xuống.
Các chiến sĩ ở bên cạnh vội vàng đỡ Đồng Vĩ lên, xé đồng phục ngụy trang, phát hiện bụng của Đồng Vĩ bị đạn của súng trường Chấn Thiên bắn trúng, viên đạn chui vào từ phía trước, xuyên qua đằng sau, vết thương rất lớn, không ngừng chảy máu, bất quá viên đạn không xuyên qua vị trí nội tạng, cho nên hẳn là không nguy hiểm tới tính mạng, quân y vội vàng tới xử lý, sau khi bận rộn tới hai phút mới cầm máu được hoàn toàn.
Đồng Vĩ sắc mặt trắng nhợt, vừa giận lại vừa hận, đám người nước Mã Toa rác rưởi đáng chết, không ngờ vào thời khắc cuối cùng cắn cho mình một phát, thực sự làm người ta quá sức buồn bực, hắn kéo lê vết thương, nhìn các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ở bên cạnh, nói ngắt quãng :
- *** … ai giúp đã làm thịt được Mạc Nại, toàn bộ thuốc lá tháng sau của ta cho hắn hết …
Lời còn chưa dứt, tức thì có bảy tám tay súng bắt tỉa của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tranh thủ tìm kiếm vị trí của Mạc Nại, nhưng tới hơn một phút thời gian qua đi, vẫn không hề phát hiện ra bóng dáng của Mạc Nại, cho tới tận khi tên thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa may mắn chạy thoát thân, cung không phát hiện ra bóng dáng của Mạc Nại.
Lưu Hàng nghe nói Đồng Vĩ bị thương, vội vàng tới xem xét.
- Có thể là hắn chạy mất rồi …
Đồng Vĩ chỉ đành tiếc nuối nói.
- Ta… quân tử báo thù, mười năm chưa muộn …
Thế nhưng, chẳng bao lâu các chiến sĩ quân Lam Vũ đi xuóng kiểm tra chiến trường, phát hiện ra thi thể tự sát của Mạc Nại, tới ngay cả đao chỉ huy cung bị thu lấy giao lên. Lưu Hàng tới kiếm tra chiến trường một lượt, xác định tên quan quân nước Mã Toa tự sát chính là thiếu tướng Mạc Nại quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh thứ mười tám.
Đồng Vĩ lại một lần nữa cảm thấy tiếc nuối.
- Mẹ nó, tiện nghi cho hắn rồi …
Khi tin tức báo tới bên phía Dương Túc Phong, thì Dương Túc Phong chẳng có lấy biểu tỉnh gì đặc biệt, chỉ thuận tay gạch di cái tên của Mạc Nại trong biên chế của quân đội nước Mã Toa, ở bên cạnh cái tên của Mạc Nại còn có ít nhất hai trăm cái tên của quan quân nước Mã Toa, cái tên của Mạc Nại ở trong danh sách này, thực sự là quá bình thường.
Mạc Nại khi phát hiện ra bản thân trúng kể liền tự sát. Lúc hắn phát hiện ra súng trường Chấn Thiên cũng không thể cứu vãn được thất bại của cuộc chiến này, hắn liền lập tức nghĩ tới con đường duy nhất chính là tự sát. Đánh mất đi sư đoàn kỵ binh thứ 18 tinh nhuệ, sẽ không ai tha thứ cho hắn hết.
Bên trong vùng đất hoang khắp nơi là thi thể của kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, thiếu tướng Mạc Nại giơ đao chỉ huy của mình lên.
Xoạt!
Máu tươi tung tóe.
Khi lưỡi đao chỉ huy lạnh ngắt lướt qua cổ của mình, thiếu tướng Mạc Nại cảm thấy toàn thân mình cứ như được giải thoát vậy, hắn buông thanh đao chỉ huy xuống, lần cuối cùng quét mắt qua chiến trường ngổn ngang thi thể, còn cả chiếc xe lửa tựa hồ như sắp đổ xụp kia, rồi tiếc nuối nắm mắt lại. Sau đó ngã phịch xuống mặt đất bị máu tươi thấm đẫm vô cùng mềm xốp. Ở trong ý thưc cuối cùng hắn nhìn phảng phất như ngửi thấy mùi hương thơm của đất đai, cũng phảng phất như nhìn thấy hai ngôi sao vàng sáng lấp lánh ở trên vai mình …
/769
|