Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 47: Thân phận tiết lộ

/875


Ngụy Đức miệng ngậm đầy bánh, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hàm hàm hồ hồ nói: "Lưu đại nhân, tại hạ là nhân sĩ Hà Gian".

"Ồ?" Lưu Vũ Chu ánh mắt chợt lóe, khẽ cười rộ lên, "Thật là trùng hợp, Lưu mỗ cũng là nhân sĩ Hà Gian. Không biết huynh đài là người nơi nào ở Hà Gian?"

Ngụy Đức ngẩn ra rồi nói: "Cũng thật khéo, nhưng tại hạ chỉ là thảo dân, cũng không dám cùng một chỗ với đại nhân".

Hắn lúng búng nói, Lưu Vũ Chu cười rộ lên, xua xua tay: "Huynh đài cứ nói thế, anh hùng thiên hạ, không luận xuất thân. Nếu có thểở cùng một nơi với huynh đài, Lưu mỗ thạt ra cũng vinh hạnh. Lưu mỗ là nhân sĩ Cảnh Thành Hà Gian, không biết Ngụy huynh là người địa phương nào ở Hà Gian?"

Lưu Vũ Chu truy hỏi không tha, Ngụy Đức không thể chối từ, đành lúng búng nói: "Lưu đại nhân, tại hạ là người Dịch Huyền Hà Gian, là vùng nghèo nàn đá sỏi, đại nhân quá nửa là không biết".

Lưu Vũ Chu thần sắc chợt động, lại cười nói: "Như thế lại càng vừa khéo, người ở Dịch Huyền Hà Gian Lưu mỗ cũng biết một số nhân vật, Ngụy huynh võ công cao cường, ta nghe nói tại Dịch Huyền có Ngụy Đao Nhi, cũng là người tinh thông võ nghệ, đánh khắp phạm vi trăm dặm không đối thủ, không biết có quan hệ gì với Ngụy huynh không?"

Ngụy Đức vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, hồi lâu mới nói: "Ngụy Đao Nhi là hào kiệt, tại hạ làm sao có duyên gặp mặt. Nơi tại hạởlà một thôn tại Dịch Huyền, lâu nay vẫn chỉ cày cấy, quen biết cũng không nhiều lắm".

Tiêu Bố Y cũng nghe ra Ngụy Đức chỉ nói lấy lệ, hướng tới mấy huynh đệ ra hiệu, ý bảo bọn họ không cần lắm miệng.

Mấy huynh đệ tuy không biết Lưu Vũ Chu, nhưng cũng biết hắn là quan sai, đều ngồi sang một bên. người ta là quan, bọn họ là tặc, trời sinh là đã bài xích nhau.

Thực khách còn chưa đi thấy cảnh như vậy, cũng đã sớm tính tiền chuồn mất. Ông chủ tiệm tuy ca thán thở dài, nhưng đã tìm không ra lưu manh, chỉ có thểtự nhận là xui xẻo mà thôi, hô hào đám tiểu nhị thu thập bàn ghế, lại đem lên cho Lưu Vũ Chu một ấm trà.

"Thì ra là thế" Lưu Vũ Chu vẻ tươi cười cũng không giảm, "Không biết huynh đài đến nơi này, có ý định gì?"

Hắn thân là Giáo úy, nói chuyện lại khách khí, mấy huynh đệ Tiêu Bố Y cũng đều sinh hảo cảm, cảm thấy người này cũng đáng để kết giao.

Tiêu Bố Y chợt như nghĩ đến cái gì, chủ động thay Ngụy Đức nói: "Ngụy Đức huynh hiện cũng là thành viên của Bùi Gia thương đội, nói vậy cũng có ý định buôn bán".

"Ồ?" Lưu Vũ Chu có chút tiếc hận, "Với thân thủ của Ngụy huynh, theo nghiệp buôn bán thật sự là đáng tiếc".

Lại liếc nhìn Tiêu Bố Y, cảm thấy lời mình nói cũng có chút không ổn, Lưu Vũ Chu lại cười rộ lên, "Chẳng qua Tiêu huynh khí độ bất phàm, một khi đã được Bùi Gia tiểu thư thưởng thức, nhất định sẽ làm nên một phen sự nghiệp".

Mấy huynh đệ có chút kích động, thầm nghĩ đi theo Thiếu đương gia đúng là không sai, nhìn xem người ta mới đến chưa bao lâu, cho dù là Võ quan Thái Thú cũng đều đối với Thiếu đương gia khách khách khí khí, cái này trước kia, cũng là chuyện không thể tưởng tượng ra được.

Hàn Tuyết cúi đầu, trong lòng ngẫm nghĩ, lúc mới biết Tiêu Bố Y này, nghĩ đến hắn chẳng qua chỉ là tội phạm, không nghĩ đến khi ở chung, mới cảm thấy hắn thấu hiểu suy nghĩ của người khác. Là phụ nữ, có thể được chăm sóc một nam nhân như vậy cũng đã là có phúc khí, mình bởi vì chuyện tộc nhân nên không thể gả cho hắn được, cũng là chuyện đáng tiếc. Nhưng hôm nay xem ra, Tiêu Bố Y người tốt được báo đáp, được Bùi Gia tiểu thư thưởng thức, như vậy cũng phải nên chúc phúc cho bọn họ hạnh phúc mỹ mãn.

Nàng vốn không phải là nhân sĩ Trung Nguyên, lại sớm nghe nhiều chuyện về tài tử giai nhân, trong tưởng tượng Bùi Gia tiểu thư đương nhiên là động lòng người, nghĩ đến mình cũng không khỏi có chút tự ti.

Nếu nàng đã gặp qua Bùi Minh Thúy, quá nửa là sẽ không nghĩ như vậy mà lại cảm thấy Tiêu Bố Y đáng thương.

Tiêu Bố Y nghe Lưu Vũ Chu khích lệ, khách khí vài câu để giữ hòa khí.

Lưu Vũ Chu thân là Giáo úy, quan tới lục phẩm, lại cùng với người khác chuyện trò như thế, thân là kẻ áo vải, nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Nhưng Ngụy Đức nhiều ít có chút không kiên nhẫn, xem bộ dáng hận Lưu Vũ Chu sao không sớm rời đi.

Lưu Vũ Chu kinh nghiệm lão luyện, vừa nói vừa xem sắc mặt, làm sao không biết Ngụy Đức không kiên nhẫn, thần sắc trên mặt lại không chút không vừa lòng nào, lại nói thêm vài câu rồi đứng lên, ôm quyền thi lễ, rất có khí tức giang hồ, "Lưu mỗ còn có chuyện, hôm nay cáo biệt trước".

Tất cả mọi người đều khách khí một phen, Tiêu Bố Y muốn đứng dậy đưa tiễn, Lưu Vũ Chu tươi cười cự tuyệt.

Lưu Vũ Chu ra khỏi quán cơm, chậm rãi đi trước, xuyên qua mấy góc phố, tới trước một tòa đại viện thì đẩy cửa đi vào.

Tòa nhà đơn giản, không hào hoa như Bùi Gia, Lưu Vũ Chu đi đến một gian phòng, đẩy cửa mà vào, câu đầu tiên là hỏi: "Các ngươi thương thế ra sao rồi?"

Trong phòng có một người đang nằm trên giường, lại chính là tên lưu manh đội mũ lệch trong quán cơm.

Hắn giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Lưu Vũ Chu giữ lại, người bên cạnh thì đang ôm chân, xoa xoa lòng bàn chân, ngồi ở trên ghế cười khổ, "Không sao, không chết được, nhưng chúng ta không nghĩ đến tiểu tử kia nắm đấm lại cứng đến như vậy".

"Ta cho hai ngươi đi thử thân thủ của đám người Tiêu Bố Y, ta biết bọn họ cũng không có liên quan gì đến Ngụy Đức kia" Lưu Vũ Chu cau mày, "Các ngươi sao lại giao thủ với Ngụy Đức?"

Người ngồi trên ghế có chút kỳ quái, "Hắn gọi là Ngụy Đức sao? Chúng ta cũng không rõ lắm. Giáo úy bảo chúng ta thử mấy người kia, chúng ta cũng giả làm lưu manh, bọn họ quả nhiên bất bình mà đánh. Ta cùng Hồ Phong đánh ngã hai tên, vốn tưởng đã có thể thử Tiêu Bố Y cùng Dương Đắc Chí kia, nhưng không nghĩ đến phát sinh việc Ngụy Đức đứng ra đánh bị thương chúng ta. Chẳng qua tuy không thử được Tiêu Bố Y, nhưng căn cứ theo hai huynh đệ của hắn ra tay, thì bọn họ cũng chỉ bình thường, không có gì đáng sợ".

Lưu Vũ Chu gật gật đầu, "Tiêu Bố Y người này tuyệt không phải là vật trong ao, hắn làm cho người ta cẩn trọng chính là đầu óc của hắn chứ không phải là võ công. Mới vừa rồi ta cùng hắn nói chuyện với nhau, người này không sợ không nịnh, không kiêu không kháng, là người làm đại sự".

Cửa phòng kêu lên, Lưu Vũ Chu cũng không quay lại, chỉ hỏi, "Sự tình tra thế nào rồi?" Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Đẩy cửa đi vào là Trần Bình, là một trong hai thủ hạ Lưu Vũ Chu phái đi ra ngoài quán cơm.

Trần Bình chắp tay, cung kính nói: "Đại ca, Ngụy Đức kia quả nhiên là người của Bùi Gia thương đội, hắn còn ở cùng một chỗ với Tiêu Bố Y, chắc là bởi vì vậy mới quen nhau. Chẳng qua chúng tôi nghe nói hắn khi đi vào Bùi Gia thương đội thì cũng không có đi ra ngoài, hơn nữa cũng không ai để ý tới, hắn hôm nay ra tay giúp Tiêu Bố Y, thật ra cũng là chuyện làm cho người ta kinh ngạc".

"Ngụy Đức, Ngụy Đức?" Lưu Vũ Chu thì thầm tự nói, "Tuy nhiên nói trong thảo mãng, cũng có kẻ hào kiệt, nhưng ta tại Hà Gian tuyệt đối chưa từng nghe nói qua Ngụy Đức này. Hắn có thể dễ dàng đánh bị thương hai người các ngươi, võ công cao không cần nói cũng biết, nhưng người như thế sao ta lại chưa từng nghe thấy, chẳng phải là buồn cười sao?"

"Có lẽ là hắn dùng tên giả, cũng có lẽ là, hắn căn bản không phải là người Hà Gian" Trần Bình suy đoán.

Lưu Vũ Chu ngẫm nghĩ, gật đầu nói: "Ta lúc ấy cũng có hoài nghi này, hắn nói mình là người Hà Gian, nhưng khẩu âm lại hoàn toàn không giống, hắn thậm chí cố ý ngậm thức ăn cùng ta nói chuyện, hiển nhiên là không muốn ta nhận ra khẩu âm của hắn, ta cũng thật không ngờ hắn trông như vậy, mà tâm cơ lại tinh tế, phi thường cẩn thận".

"Hắn vì cái gì không muốn cho đại ca nghe ra khẩu âm?" Trần Bình ánh mắt nhìn Lưu Vũ Chu rất tôn kính, cũng không phải là vì quan chức, mà hiển nhiên là do quan hệ cùng với Lưu Vũ Chu.

"Cái này cũng có thể hắn sợ ta nghe được khẩu âm của hắn, mà nhận ra thân phận của hắn" Lưu Vũ Chu cười nói: "Thật ra ta có cảm giác, hắn nhất cử nhất động đều rất cẩn thận, không quan hệ với quan phủ. Ta nghĩ hắn có lẽ phạm án rồi mới trốn đến Mã ấp, dựa vào Bùi Gia thương đội để vượt biên giới trốn tránh".

"Đại ca nói rất đúng" Trần Bình cười rộ lên.

Cửa phòng lại vang lên, Chu Chánh đi vào, trong tay cầm một tờ giấy, hơi thở hổn hển nói, "Đại ca, công văn truy nã của Thiện Dương đến, người nhìn xem bức họa này đi".

Lưu Vũ Chu tiếp nhận bức họa rồi liếc mắt xem, cũng đã nhận ra người trong bức họa chính là Ngụy Đức, sau khi đọc kỹ thì không khỏi cười nói, "Thì ra hắn tại Thiện Dương giết người, nên mới trốn đến đây, sợ ta là người bản địa, nghe ra khẩu âm Thiện Dương của hắn, lúc này mới nói xa tít tại Hà Bắc, lại không biết đó là nhà của ta, nói như vậy…"

"Đại ca có muốn lập tức thông tri cho nha môn bắt hắn không?" Trần Chánh cùng Chu Bình hưng phấn nói: "Khi đó, Tiêu Bố Y cùng Ngụy Đức có quan hệ cũng khó thoát, hơn nữa nói không chừng có thể đem Bùi Gia kéo xuống nước, như vậy chẳng phải là một công ba chuyện sao?"

Lưu Vũ Chu xua tay, hơi khép mắt nhìn bức họa kia, "Như vậy chúng ta có thể có được cái gì? Cho dù Bùi phiệt rơi đài, trước mắt cùng với chúng ta có liên quan gì? Càng huống chi bọn họ vốn đã thâm căn cố đế, chúng ta đắc tội với Bùi Minh Thúy cũng là việc không khô ngoan chút nào. Các ngươi phải biết rằng, hiện nay thêm một bằng hữu so với có nhiều cừu địch thig tốt hơn nhiều. Người này võ công cao minh, cực kỳ hữu dụng, nhốt hắn chém đầu không phải rất là đáng tiếc sao?"


/875

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status