Tiểu đệ được Tiêu Bố Y khẳng định, nét mặt sáng lên, nhưng lại không quên hỏi một câu, "Vậy ta đến kinh thành có thể làm chuyện gì?"
Uyển Nhi lại muốn trách cứ, đệ đệ này ngày thường ở trước mặt nàng, không dám nói nhiều, cũng biết Tiêu Bố Y đối với hắn không tệ, nên lúc này đây lộ ra bản tính trẻ con vô lại.
Tiêu Bố Y đưa tay gõ gõ trán, mỉm cười nói: "Ta nghĩ thật ra tiểu đệ có thể bắt đầu làm từ Điển Mục Thừa".
Tất cả mọi người ngẩn ra, tiểu đệ khó hiểu nói: "Điển Mục Thừa là làm cái gì?"
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Thái Phó tự có bốn thự, mỗi thự đều đều lập ra Lệnh, Thừa, Điển Mục Thừa chủ yếu phụ trách chuyện cũng cấp gia súc, thịt các loại".
"Còn ngựa thì sao?" Tiểu đệ cau mày hỏi.
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ta chỉ có một việc này là thích hợp cho đệ, nếu như không muốn. Ta cũng tuyệt không miễn cưỡng".
Tôn Thiếu Phương nhìn ra tiểu đệ tâm cao khí ngạo, thầm nghĩ tiểu đệ tuổi như thế làm một Điển Mục Thừa, thật ra tại Đại Tùy cũng xem như ít có. Tiêu Bố Y cho tiểu đệ từ tầng dưới làm cho thuần thục, thật ra cũng là một phen ý tốt, chỉ sợ tiểu đệ không biết nặng nhẹ, phụ ý tốt của Tiêu Bố Y, thật không ngờ tiểu đệ nở nụ cười, "Vậy cứ để đệ đi làm, tỷ tỷ nói, Tiêu đại ca nói cái gì thì cũng là vì tốt cho đệ. Đệ tin tỷ tỷ, cũng tin Tiêu đại ca!"
Uyển Nhi mặt đỏ lên, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, Tiêu Bố Y lúc này mới lộ ra nụ cười, trầm giọng nói: "Đều lại đây đi, uống rượu ăn cơm" Đối với một số đề tài mẫn cảm cũng tránh không nói chuyện. Hòe mập ngồi ở trong bữa tiệc, trong mắt không có người nào, không ngừng gắp đồ ăn cho Uyển Nhi. Uyển Nhi mặt đỏ lên, nhưng cũng không tiện cự tuyệt, tiểu đệ bĩu môi muốn nói cái gì, lại bị tỷ tỷ ngăn lại.
Đợi được mọi người rượu đủ cơm no, Tôn Thiếu Phương là người đầu tiên ôm quyền nói: "Tiêu lão Đại, huynh đệ tới Đông Đô, có mấy người muốn đi bái phỏng, trước hướng tới người xin nghỉ ba ngày, không biết có được không?"
Tiêu Bố Y cười gật đầu, Tôn Thiếu Phương hưng phấn rời đi, Bùi Bội nhẹ giọng nói: "Thiếp có chút mệt mỏi, cũng đi nghỉ ngơi trước" Nàng đứng dậy, Viên Xảo Hề đứng lên theo, "Tỷ tỷ, muội đỡ tỷ" Bùi Bội khi bệnh nặng, nàng vẫn chiếu cố Bùi Bội, nhưng hiện tại Bùi Bội đã sớm chuyển tốt hơn, nhưng thói quen ngày xưa vẫn không thay đổi. Bùi Bội nhìn về phía Viên Lam, mỉm cười nói: "Chỉ sợ Viên tiên sinh có việc".
"Ta có một số việc muốn cùng Viên huynh nói chuyện riêng" Tiêu Bố Y trầm giọng nói.
Viên Xảo Hề sắc mặt ửng đỏ, trong lòng chợt động, thầm nghĩ Tiêu đại ca muốn cùng cha nói chuyện gì, sau khi đi tới Đông Đô, đại ca đối với mình hình như có hơi xa cách, nghĩ tới đây, trong lòng hơi không an tâm.
Viên Lam gật đầu, "Xảo Hề, con đỡ Bùi tiểu thư về phòng trước đi" Uyển Nhi đã sớm hiểu chuyện mà kéo tiểu đệ cáo lui, Hòe mập hiển nhiên sớm đi theo, Bùi Bội thấy cũng lắc đầu.
Đợi khi mọi người lui ra, Tiêu Bố Y phân phó hạ nhân dọn tiệc rượu, sau khi dâng lên hai chén trà thơm, trầm giọng nói: "Viên… huynh…"
"Lương Quốc Công xưng hô như thế thật sự là giết ta" Viên Lam vội vàng nói: "Gọi ta Viên tiên sinh là quá tốt rồi".
Tiêu Bố Y cười cười, "Ta làm người thật ta cũng rất phóng đãng, cũng không quen làm quan. Bất quá nếu làm, vậy công là công, tư là tư, bất cứ lúc nào, đối với Viên huynh, ta vẫn luôn vô cùng cảm kích, một tiếng Viên huynh này là mười phần vàng thật, thật tình chân ý".
Hắn cười cười đùa đùa nói ra, Viên Lam trong lòng lại cảm động, "Bố Y rộng rãi hậu đãi người khác, mặc dù ngồi ở cao vị, nhưng không kiêu ngạo, thật sự làm cho ta vui mừng".
Tiêu Bố Y sau khi cười thì nhẹ thở dài một hơi, "Bất quá ta có vài chuyện suy nghĩ đã lâu, trong lòng rất có nghi ngờ, luôn tồn tại ở trong lòng, khó tránh khỏi có chút nan giải, cũng hy vọng Viên huynh cho ta giải đáp".
Viên Lam gật đầu, "Bố Y mời nói".
Tiêu Bố Y vẫn ngóng nhìn vẻ mặt của Viên Lam, nhìn thấy hắn hai mắt chân thành, sắc mặt như thường, do dự chốc lát mới nói: "Bấm tay tính toán, huynh và ta đã quen biết bốn năm, ta đi tới… nơi này, kết giao huynh đệ vô số, Viên huynh đối với ta vừa là thầy vừa là bạn, cũng là người giúp đỡ đắc lực. Ta có thể có hôm nay, quảthật được Viên huynh tương trợ rất nhiều…"
Hắn nói lòng vòng, Viên Lam có chút bất an, thầm nghĩ mình mang Xảo Hề đến đây, cũng là chuyện phải làm, mình đã đem hết toàn lực tương trợ Tiêu Bố Y, hôm nay hắn ngồi ở cao vị, nắm giữ đại quyền sinh sát Đông Đô. Nói vậy làm hoàng đế cũng là chuyện sớm muộn, nếu không vì Xảo Hề mà định một danh phận, vậy một phen khổ cực thật sự là uổng phí, làm việc lại càng không yên tâm, nhưng Tiêu Bố Y nói lòng vòng như vậy, chẳng lẽ là có ý hối hận?
"Lương Quốc Công có chuyện gì xin cứ nói thẳng".
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Lúc đi thảo nguyên, thương nhân có bốn người, Lâm Sĩ Trực, Trầm Nguyên Côn, ân Thiên Tứ cùng Viên huynh, khi đó ta cảm thấy Viên huynh cũng không có gì đặc biệt, nhưng sau đó mới phát giác mình đã nhìn sai, Viên huynh có thể vì ta mà điều độ không chút sơ sót, nhưng loại năng lực này mà đi thảo nguyên buôn bán, khó tránh khỏi đại tài tiểu dụng?"
Viên Lam nghe được nghi vấn của Tiêu Bố Y, ngược lại nở nụ cười, "Ta tưởng rằng Bố Y nghi hoặc cái gì, thì ra là vì thế. Cái này trong đó đích thật là có huyền cơ, nhưng Bố Y có thể nghĩ tới điểm này, cũng đủ thấy cao minh. Ta ở tại Viên gia thật ra cũng không nổi danh, Viên gia tại Nhữ Nam bảy họ cũng không tính là đệ nhất, cho nên bị các thương nhân còn lại khinh thịcũng là bình thường. Bất quá có câu nói, chó không sủa thường thường là chó cắn người, thật ra nếu nói tiềm lực hùng hậu, Lâm Sĩ Trực, Trầm Nguyên Côn đại biểu cho hoa tộc Giang Nam cũng không bằng Nhữ Nam bảy họ, bất quá chúng ta làm việc đều có chừng mực, để cho bọn họ cầm đầu cũng không sao".
Tiêu Bố Y gật đầu, thầm nghĩ Viên Lam nói không sai, thương nhân trọng lợi chứ không trọng tiếng, Viên Lam làm như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
"Về phần đi thảo nguyên, đám người Lâm Sĩ Trực đi làm cái gì thì ta không biết. Nhưng ta thì xác thực không phải đi buôn bán, mà mang chút hàng hóa bất quá là muốn che dấu ý đồ mà thôi".
"Vậy là đi làm cái gì?" Tiêu Bố Y kỳ quái hỏi.
Viên Lam nghiêm nghị nói: "Ta đi thảo nguyên thật ra là vì vấn đề sinh tử tồn vong của gia tộc, Bố Y quá nửa không biết, trong loạn thế, đạo phỉ hoành hành, cựu phiệt cát cứ, thiên hạ Đại Tùy này thật ra đã không còn chỗ để chúng ta an thân. Mỗi lần động loạn xảy ra, thật ra rất nhiều thương cổ đều xuất ngoại để tránh họa".
Tiêu Bố Y chợt hiểu nói: "Thì ra Viên huynh lúc đầu đi thảo nguyên là vì tìm kiếm chỗ dung thân?"
Viên Lam gật đầu, "Đích xác là như thế, thật ra Bố Y nếu như lại đi thảo nguyên sẽ hiểu rõ chuyện này, hiện nay người ở Đại Tùy đến thảo nguyên tránh họa đã không dưới mười vạn. Dựa theo suy nghĩ của chúng ta lúc đầu, vốn cũng đã chuẩn bị đi tránh họa, đợi khi thiên hạ bình tĩnh lại thì mới có thể quay về Trung Nguyên. Lúc này Viên gia mới để cho ta ra tay, ta coi trọng Bố Y người, cũng là bởi vì cảm thấy người có năng lực, hơn nữa có thân phận Mã thần, đối với chúng ta đi thảo nguyên tránh họa cũng có rất nhiều ích lợi".
"Cho nên huynh vẫn không đồng ý ta làm quan?" Tiêu Bố Y cười khổ nói.
Viên Lam cũng cười khổ, "Đích xác là như thế, ta lúc đầu thầm nghĩ cùng người liên thủ đi thảo nguyên, nào nghĩ đến rất nhiều chuyện không thể thay đổi. Sau lại nhìn thấy người xuôi gió xuôi nước, chỉ có thể thuận thế mà làm, người có thể lấy thân phận bình dân mà lấy được thành tựu như hôm nay, đó là ta nằm mơ cũng không ngờ tới".
Tiêu Bố Y lại hỏi, "Nhưng mặc dù Viên gia chừng mực, nhưng theo ta được biết, năng lực mà huynh đã thể hiện ra trước mắt, đã vượt xa thực lực mà Nhữ Nam Viên gia biểu hiện ra".
Thật ra Tiêu Bố Y khi hỏi vấn đề này, trong lòng cũng lo sợ bất an, hắn vẫn rất nghi hoặc vấn đề này, thậm chí hoài nghi qua lai lịch của Viên Lam. Nhưng hắn rất nhiều khi là lựa chọn tín nhiệm, hơn nữa Viên Lam đích xác cũng không có phụ tín nhiệm của hắn, điều này làm cho hắn không thể không cẩn thận trong vấn đề đối đãi với Viên Lam.
Viên Lam nở nụ cười, "Bố Y thật sự đối với ta hết sức tín nhiệm, cũng không quan tâm phần lớn những chuyện mà ta xử lý, cho nên có nghi hoặc này cũng không có gì lạ, nhưng đến bây giờ người vẫn còn tưởng rằng ta chỉ đại biểu cho Viên gia sao?"
Tiêu Bố Y đã tỉnh ngộ ra, "Viên huynh ý nói hiện tại Nhữ Nam bảy họ đã liên hợp lại?"
Viên Lam gật đầu, "Đích xác là như thế. Thật ra Nhữ Nam bảy họ vinh nhục cùng hưởng, lúc đầu người ở tại thương đội, Nhữ Nam bảy họ lấy tiền tài mượn sức người, Mai gia, ân gia, còn có Viên gia chúng ta lấy tiền của tặng cho người… đương nhiên bây giờ nhìn lại, thì tiền này cũng không coi là gì, nhưng người ứng đối với mánh khóe gặp gỡ của bảy nhà chúng ta liên thủ, đương nhiên tiền tặng cho người cũng không phải là mục đích, làm cho Bùi tiểu thư chứng kiến chúng ta đối với người coi trọng, sau đó ở các phương diện khác đối với Nhữ Nam chúng ta chiếu cố mới là quan trọng. Sau lại ta thấy người một bước lên mây, cũng có ý lấy thiên hạ, lúc này mới chậm rãi trước phát động thế lực Viên gia trợ giúp người. Vốn các nhà còn lại đối với điều này cũng không đồng ý, bởi vì Nhữ Nam bảy nhà tuy gia tài khổng lồ, nhưng vẫn luôn rất cẩn thận, tuy quen biết với không ít người trong triều, nhưng cũng không đồng ý người trong gia tộc vào triều làm quan".
"Vậy lần này là vì sao?" Tiêu Bố Y khó hiểu hỏi.
Viên Lam lộ ra nụ cười, "Bố Y đương nhiên biết kỳ nhân Lã Bất Vi?"
Tiêu Bố Y gật đầu, "Người này ta đương nhiên biết, Lã Bất Vi cũng là phú thương, ủng hộ Tần công tử Dị Nhân lên làm vua, phú khả địch quốc, là một nhân vật nổi danh hiển hách".
Viên Lam khẽ thở dài: "Thật ra Lã Bất Vi cùng cách làm của chúng ta cũng không khác nhau, ẩn mặt mà làm, giỏi về kinh doanh, bất quá hắn xen vào chính sự, công cao hơn chủ, rốt cuộc chịu họa sát thân, chẳng những thân không may mắn thoát khỏi, cho dù gia tộc cũng chịu liên lụy, một số gần như diệt tuyệt. Nhữ Nam bảy họ vì tránh dẫm vào vết xe đổ, lúc này mới lập hạ tổ huấn không vào triều làm quan. Như vậy cho dù một số người được chúng ta tương trợ, đối với chúng ta nghi kỵ cũng ít hơn, chúng ta mặc dù tạm thời tổn thất, nhưng có thể an thân lập mệnh, mấy trăm năm yên ổn vô sự".
Tiêu Bố Y chợt hiểu, đứng lên thi lễ nói: "Viên huynh hôm nay đã giải đáp hết những nghi ngờ của ta, tại hạ cho tới nay đối với Viên huynh vẫn có nhiều hoài nghi, cũng xin thứ lỗi".
Viên Lam cười rộ lên, cũng lấy lễ nghênh đón, "Bố Y đối với ta chân thành tương kiến, ta sao trách cho được. Lúc đầu cũng chỉ có Viên gia chúng ta trợ giúp người, bất quá thấy người được nước được gió, các gia tộc còn lại cũng không chậm trễ mà tham dự vào. Đợi khi người nhập chủ Tương Dương, không cần nói cũng biết, Nhữ Nam bảy họ đối với người lại thêm vài phần kính trọng, nhưng lại chỉ âm thầm ủng hộ, bởi vì cũng có nguyên do khác, cho nên nếu Lương Quốc Công đại nghiệp có thể thành, cũng mong đừng quên chuyện hôm nay. Chúng ta không dám vào triều xin làm quan, chỉ cầu sinh ý thông thoáng, vì nước vì dân vi bản thân là tốt rồi".
Tiêu Bố Y mắt lộ ra vẻ cảm động, "Tiêu mỗ được Viên tiên sinh tương trợ, thật sự là tam sinh hữu hạnh".
"Ta có thể gặp được Lương Quốc Công, làm sao mà không phải như thế?" Viên Lam cười đáp. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Tiêu Bố Y kéo tay Viên Lam ngồi xuống, "Nếu chúng ta đã nói ra tâm sự, cũng vừa lúc có người đề nghị, Đông Đô cũng nên nhanh chóng khôi phục thông thương vãng lai, đến lúc đó cũng mong Viên huynh cho nhiều người tới giúp đỡ".
Viên Lam gật đầu, "Phải nên như thế" hắn nói nhiều ít cũng có chút không yên lòng, Tiêu Bố Y đã nhìn ra tâm sự của hắn, "Viên huynh, thật ra ta đã sớm nghĩ tới chuyện cưới xin với Xảo Hề, chỉ là ta từng hứa qua một người, cũng muốn kết hôn với nàng, hơn nữa là hứa đầu tiên, không thể nuốt lời!"
Viên Lam trước mắt sáng ngời, "Là Bùi tiểu thư sao?" Thấy Tiêu Bố Y gật đầu, Viên Lam mỉm cười nói: "Ta dẫn Bùi tiểu thư tới đây chính là ý này, Xảo Hề không dám tranh, chỉ cầu Bố Y đối xử như nhau. Bố Y thật ra có thể hỏi Bùi tiểu thư, nếu có thể, đồng thời cưới về thì có gì là không được?"
Tiêu Bố Y buông tâm sự, mỉm cười nói: "Được, hôm nay Đông Đô nhiều chuyện phải làm, mà ta đang mưu đồ Ngõa Cương, đại hôn không hợp thời điểm. Nếu Bội nhi đồng ý, chờ khi ta đại phá Ngõa Cương, thì chính là lúc nghênh đón lệnh thiên kim về!"
Viên Lam rốt cuộc thở phào một hơi, đứng dậy thi lễ nói: "Tạ Lương Quốc Công!"
/875
|