“Các vị, bên này. Thỉnh.” Ngày hôm sau, Tiểu Thạch Đầu nghênh đón đám người Diệp Vân lâu, đưa bọn họ đi Di Thấm viện. Nguyễn Tuý Tuyết nhìn bên trong trang toàn cây cối cỏ dại mọc lan tràn, thật sự dường như đã trải qua mấy đời vậy.
“Tiểu Thạch Đầu, trang chủ nhà ngươi không phải ở tại Hạo cư sao, tại sao lại đưa chúng ta đi Di Thấm viện?” Hạ Hà khó hiểu nói.
“Hạ tỷ tỷ, trước kia đúng là như vậy nhưng từ ngày trang chủ gặp chuyện không may liền chuyển người qua bên này. Về phần nguyên nhân gì thì tôi không biết. Các vị tiến vào phía sau viện thì nhỏ giọng một chút, trăm ngàn lần đừng quấy nhiễu trang chủ, nếu không trang chủ tính tình không tốt lại mắng các vị, tôi sẽ phải đến Diệp Vân lâu hướng các ngài tạ tội.”
Nguyễn Tuý Tuyết nghe xong, mắt lơ đễnh nhìn hướng Mai hiên.
“Tiểu Thạch Đầu, ngươi không cần lo lắng cái này.” Hạ Hà cười nói.
Đoàn người Hạ Hà trực tiếp đi vào phòng bếp của Di Thấm viện, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Chỗ này trước đây là nơi Nguyễn Tuý Tuyết đã luyện tập trù nghệ.
Rất nhanh, thời gian bữa tối đã đến, thức ăn của Diệp Vân lâu vẫn còn đang nóng cuối cùng cũng được đưa lên bàn. Hà Quan Nguyệt sau khi nhờ Tiểu Thạch Đầu làm một việc xong, liền cùng Hạ Hà lui đến hậu viện.
Doãn Đông Tinh ở trong mai hiên dùng bữa.
Màn đêm buông xuống, hôm nay đúng là ngày từng nhà đoàn viên xum vầy.
Doãn Đông Tinh ở trong phòng thửong thức đồ ăn của Diệp Vân lâu: thuỷ tinh hào thịt, chỉ bạc thịt bò, hầm thịt cua sư tử đầu (Thu thủy: trời!!! Chị Tuý Tuyết đem đầu sư tử đi hầm àh?! @.@), vịt tứ xuyên, chân giò hun khói, cá nướng.(Thu Thủy: may mà ta đã ăn rồi chứ nếu ko màn hình máy tính nhà ta đầy nước miếng mất!), lộ ra tươi cười vừa lòng – ách, tuy là bề ngoài nhìn không ra.
“Trang chủ, đây là thức ăn của Diệp Vân lâu nổi danh, Tiểu Thạch Đầu đã năn nỉ riêng nội tổng quản lâu làm, không biết có hợp khẩu vị của trang chủ không?” Tiểu Thạch Đầu ở một bên cung kính nói.
“Hương vị vô cùng tốt. Tiểu Thạch Đầu, thức ăn là ngươi hâm nóng qua? Ngươi thật đúng là cẩn thận.” Doãn Đông Tinh chú ý đến thức ăn vẫn còn nóng hôi hổi, nếu là Tiểu Thạch Đầu đem từ Diệp Vân lâu về, kia hẳn là hắn đã đun nóng lại.
“Khởi bẩm trang chủ, Tiểu Thạch Đầu không có khả năng làm việc này, đây là người của Diệp Vân lâu đến làm riêng, đêm giao thừa đến bên trong trang làm.”
Doãn Đông Tinh nghe xong, vừa dùng chiếc đũa gắp miếng chân giò hun khói liền rới xuống dưới, cả người cứng lại ngồi trên vị trí chủ thượng, trong mắt toàn là kinh ngạc, không thể tin được!
“Người của Diệp Vân lâu đến?” Hắn thấp giọng nhắc lại lời nói vừa rồi.
“Đúng vậy, trang chủ. Nội tổng quản lâu, tổng quản phu nhân cùng lâu chủ đến làm riêng vì trang chủ, tại đêm giao thừa ở bên trong trang nấu cơm cho ngài ăn.”
“Lâu chủ?” Doãn Đông Tinh hô hấp dồn dập nói ra hai chữ.
“Đúng vậy. Lâu chủ đang ở ngay bên ngoài nghỉ ngơi, tổng quản cùng tổng quản phu nhân ở tại hậu viện.” Tiểu Thạch Đầu nói xong liền lén lút lui xuống. Không cần nói cũng biết, đây là việc Hà Quan Nguyệt nhờ.
Trong phòng chỉ còn một mình Doãn Dông Tinh.
Hắn không thể tin nổi nhìn cửa phòng. Tuý Tuyết ở bên ngoài? Không, không có khả năng! Hắn hiểu thấu lòng nàng, nàng sẽ không bước vào Doãn gia trang.
Nhưng trước mắt món ngon đầy bàn thì làm thế nào? Thức ăn ngon miệng như vậy chỉ có kinh sư lâu chủ Diệp Vân lâu làm được, hơn nữa lại nóng hầm hập, nếu không phải vừa mới làm ra, hoàn toàn không có khả năng.
Tuý Tuyết nàng…… Ở bên ngoài? Nàng hẳn là đã tha thứ cho hắn? hay vẫn là…… Vẫn là xem Doãn gia trang làm khách nhân, thuần tuý tới cửa nấu cơm?
Trăm ngàn loại cảm xúc đánh sâu vào Doãn Đông Tinh, hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, chỉ cần đẩy cửa phòng ra, chẳng phải sẽ biết tất cả hay sao? Nhưng mặt của hắn…… Doãn Đông Tinh không tự giác sờ khuôn mặt đầy vết sẹo của mình, bàn tay to run rẩy không ngừng.
Không……. Không cần! Hắn không cần Tuý Tuyết nhìn hắn với bộ dạng này!
Doãn Đông Tinh thống khổ đem mặt vùi vào hai bàn tay của mình.
Nhưng hắn rất nhớ nàng a!
Nghĩ đến ẩm thực vô vị, đêm bất thành miên! (Nhớ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.)
Nghĩ đến đâu triệt nội tâm, đau đớn tận cùng!
Thật muốn gặp nàng một lần……
Doãn Đông Tinh trong lòng thống khổ giãy dụa.
Hắn kịch liệt thở phì phò khiến cho khuôn mặt trướng hồng hồng, hai tay nắm chặt lại, nhìn chằm chằm cửa phòng, giống như cửa phòng kia là dã thú hung mãnh vậy.
Bóng dáng yêu kiều ngày nhớ đêm mong đang ở bên ngoài, đẩy cửa phòng ra là có thể nhìn thấy nàng……
“Tiểu Thạch Đầu, trang chủ nhà ngươi không phải ở tại Hạo cư sao, tại sao lại đưa chúng ta đi Di Thấm viện?” Hạ Hà khó hiểu nói.
“Hạ tỷ tỷ, trước kia đúng là như vậy nhưng từ ngày trang chủ gặp chuyện không may liền chuyển người qua bên này. Về phần nguyên nhân gì thì tôi không biết. Các vị tiến vào phía sau viện thì nhỏ giọng một chút, trăm ngàn lần đừng quấy nhiễu trang chủ, nếu không trang chủ tính tình không tốt lại mắng các vị, tôi sẽ phải đến Diệp Vân lâu hướng các ngài tạ tội.”
Nguyễn Tuý Tuyết nghe xong, mắt lơ đễnh nhìn hướng Mai hiên.
“Tiểu Thạch Đầu, ngươi không cần lo lắng cái này.” Hạ Hà cười nói.
Đoàn người Hạ Hà trực tiếp đi vào phòng bếp của Di Thấm viện, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Chỗ này trước đây là nơi Nguyễn Tuý Tuyết đã luyện tập trù nghệ.
Rất nhanh, thời gian bữa tối đã đến, thức ăn của Diệp Vân lâu vẫn còn đang nóng cuối cùng cũng được đưa lên bàn. Hà Quan Nguyệt sau khi nhờ Tiểu Thạch Đầu làm một việc xong, liền cùng Hạ Hà lui đến hậu viện.
Doãn Đông Tinh ở trong mai hiên dùng bữa.
Màn đêm buông xuống, hôm nay đúng là ngày từng nhà đoàn viên xum vầy.
Doãn Đông Tinh ở trong phòng thửong thức đồ ăn của Diệp Vân lâu: thuỷ tinh hào thịt, chỉ bạc thịt bò, hầm thịt cua sư tử đầu (Thu thủy: trời!!! Chị Tuý Tuyết đem đầu sư tử đi hầm àh?! @.@), vịt tứ xuyên, chân giò hun khói, cá nướng.(Thu Thủy: may mà ta đã ăn rồi chứ nếu ko màn hình máy tính nhà ta đầy nước miếng mất!), lộ ra tươi cười vừa lòng – ách, tuy là bề ngoài nhìn không ra.
“Trang chủ, đây là thức ăn của Diệp Vân lâu nổi danh, Tiểu Thạch Đầu đã năn nỉ riêng nội tổng quản lâu làm, không biết có hợp khẩu vị của trang chủ không?” Tiểu Thạch Đầu ở một bên cung kính nói.
“Hương vị vô cùng tốt. Tiểu Thạch Đầu, thức ăn là ngươi hâm nóng qua? Ngươi thật đúng là cẩn thận.” Doãn Đông Tinh chú ý đến thức ăn vẫn còn nóng hôi hổi, nếu là Tiểu Thạch Đầu đem từ Diệp Vân lâu về, kia hẳn là hắn đã đun nóng lại.
“Khởi bẩm trang chủ, Tiểu Thạch Đầu không có khả năng làm việc này, đây là người của Diệp Vân lâu đến làm riêng, đêm giao thừa đến bên trong trang làm.”
Doãn Đông Tinh nghe xong, vừa dùng chiếc đũa gắp miếng chân giò hun khói liền rới xuống dưới, cả người cứng lại ngồi trên vị trí chủ thượng, trong mắt toàn là kinh ngạc, không thể tin được!
“Người của Diệp Vân lâu đến?” Hắn thấp giọng nhắc lại lời nói vừa rồi.
“Đúng vậy, trang chủ. Nội tổng quản lâu, tổng quản phu nhân cùng lâu chủ đến làm riêng vì trang chủ, tại đêm giao thừa ở bên trong trang nấu cơm cho ngài ăn.”
“Lâu chủ?” Doãn Đông Tinh hô hấp dồn dập nói ra hai chữ.
“Đúng vậy. Lâu chủ đang ở ngay bên ngoài nghỉ ngơi, tổng quản cùng tổng quản phu nhân ở tại hậu viện.” Tiểu Thạch Đầu nói xong liền lén lút lui xuống. Không cần nói cũng biết, đây là việc Hà Quan Nguyệt nhờ.
Trong phòng chỉ còn một mình Doãn Dông Tinh.
Hắn không thể tin nổi nhìn cửa phòng. Tuý Tuyết ở bên ngoài? Không, không có khả năng! Hắn hiểu thấu lòng nàng, nàng sẽ không bước vào Doãn gia trang.
Nhưng trước mắt món ngon đầy bàn thì làm thế nào? Thức ăn ngon miệng như vậy chỉ có kinh sư lâu chủ Diệp Vân lâu làm được, hơn nữa lại nóng hầm hập, nếu không phải vừa mới làm ra, hoàn toàn không có khả năng.
Tuý Tuyết nàng…… Ở bên ngoài? Nàng hẳn là đã tha thứ cho hắn? hay vẫn là…… Vẫn là xem Doãn gia trang làm khách nhân, thuần tuý tới cửa nấu cơm?
Trăm ngàn loại cảm xúc đánh sâu vào Doãn Đông Tinh, hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, chỉ cần đẩy cửa phòng ra, chẳng phải sẽ biết tất cả hay sao? Nhưng mặt của hắn…… Doãn Đông Tinh không tự giác sờ khuôn mặt đầy vết sẹo của mình, bàn tay to run rẩy không ngừng.
Không……. Không cần! Hắn không cần Tuý Tuyết nhìn hắn với bộ dạng này!
Doãn Đông Tinh thống khổ đem mặt vùi vào hai bàn tay của mình.
Nhưng hắn rất nhớ nàng a!
Nghĩ đến ẩm thực vô vị, đêm bất thành miên! (Nhớ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.)
Nghĩ đến đâu triệt nội tâm, đau đớn tận cùng!
Thật muốn gặp nàng một lần……
Doãn Đông Tinh trong lòng thống khổ giãy dụa.
Hắn kịch liệt thở phì phò khiến cho khuôn mặt trướng hồng hồng, hai tay nắm chặt lại, nhìn chằm chằm cửa phòng, giống như cửa phòng kia là dã thú hung mãnh vậy.
Bóng dáng yêu kiều ngày nhớ đêm mong đang ở bên ngoài, đẩy cửa phòng ra là có thể nhìn thấy nàng……
/30
|