Hoàng Phủ Sơn vốn có ý định truy sát Đàm Bình nhưng nhìn sang thấy Tiểu Ngọc Nhi đang vùng vẫy trên tay Biện Bất Nghi liền bỏ ngay ý định đuổi theo, hỏi :
- Tiểu Ngọc Nhi thế nào? Cô ta trúng phải thứ tà môn nào vậy?
Biện Bất Nghi đáp :
- Ta chưa tìm ra nguyên nhân. Hoàng Phủ Sơn, trước hết chúng ta hãy đi khỏi đây tìm chỗ nào xem xét thật kỹ mới biết được!
Vạn Phi Điệp kêu lên :
- Các ngươi còn định mang người đi nữa hay sao? Lão nương còn chưa ra tay, đừng tưởng các ngươi muốn tùy tiện gì cũng được đâu!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Ngươi đã bức hiếp cô nương của chúng ta tới đây còn vu vạ cho chúng ta làm điều trái, há có lý đâu như vậy?
Vạn Phi Điệp càng tức thét lên the thé :
- Thế các ngươi đúng ở chỗ nào? Thấy cô nương kỹ viện xinh đẹp thì nổi máu dê định cướp không, lại còn gọi nó là Tiểu Ngọc Nhi vớ vẩn nào đó... Các ngươi cứ hỏi nó xem? Nếu đúng là Tiểu Ngọc Nhi của các ngươi, Vạn Phi Điệp này sẽ đưa kiệu rước về tận nơi! Nếu không phải là Tiểu Ngọc Nhi, hôm nay ta quyết đòi cho được công đạo mới nghe!
Hoàng Phủ Sơn thấy đối phương mồm loa mép giải như vậy thì mặt đỏ bừng vì tức giận.
Nhưng Biện Bất Nghi không chút giận dữ, chỉ cười hắc hắc nói :
- Vạn lâu chủ! Ta thấy ngươi mù mất rồi! Đàm Bình là người thế nào chứ? Nếu ta đoán không sai thì tên lùn đó chuyên đi dắt mối lừa phỉnh nữ nhân. Ta hỏi ngươi: hôm nay hắn đã phỉnh phờ vị cô nương nào mang về đây?
Vạn Phi Điệp là một nữ nhân rất có bản lĩnh, tuy kinh hãi nhưng không để lộ ra nét mặt.
Thị chỉ giẫm chân đành đạch kêu lên :
- Các ngươi không dính dáng gì vào việc của ta cả!
Một tên đại hán giữ ở chính môn tuốt đao hùng hổ nói :
- Đương gia! Chúng đã không phải khách làng chơi bình thường mà là kẻ tới đây nhiễu sự, chúng tôi sẽ không để sót một mống!
Vạn Phi Điệp còn do dự.
Câu nói mới rồi của Đàm Bình khiến thị phải suy tính, tên lùn nói rằng cả Qua Trường Giang cùng bọn thủ hạ đắc lực nhất của lão cũng không thắng được người này, vậy chắc gì thị cùng bảy tên hán tử này địch nổi?
Việc gì không chắc ăn thì Vạn Phi Điệp quyết không làm. Cũng giống như làm nghề buôn bán, ai lại mạo hiểu kinh doanh những món hàng mà dễ bị lỗ vốn?
Thị bất giác cúi nhìn tên đại hán mình bết máu đang nằm bất động ruột lòi ra lòng thòng, cau mày bảo :
- Đưa nó ra đại sảnh, xem còn chữa được thì chữa, bằng không cứ cho vào quan tài mang ra khỏi thành!
Biện Bất Nghi chú ý nhìn vào đôi mắt của Tiểu Ngọc Nhi.
Đôi mắt mở to, tuyệt mỹ nhưng không tìm ra trong đó có gì khả nghi, hình như cả thần trí cũng vậy.
Hoàng Phủ Sơn thấy Vạn Phi Điệp không đồng ý để bọn hán tử vọng động mà ra lệnh đưa người bị thương ra ngoài, cho rằng đối phương chịu nhân nhượng liền vẫy Biện Bất Nghi nói :
- Nào chúng ta đi!
Nào ngờ Vạn Phi Điệp cười nhạt nói :
- Ta có thể để cho các ngươi đi, nhưng không được mang theo vị cô nương đó của ta!
Hoàng Phủ Sơn tức giận quát :
- Lại còn dám lải nhải bảo rằng cô nương của ngươi ư? Nếu Tiểu Ngọc Nhi có mệnh hệ nào hay không chữa khỏi thì ta quyết san bằng tòa thanh lâu này. Vạn Phi Điệp ngươi...
Nhưng chàng còn chưa dứt câu thì chợt một vầng hào quang ập tới!
Vạn Phi Điệp vừa xuất thủ!
Thị chọn rất đúng thời cơ khi đối phương phân thân và tin rằng mình không xuất thủ.
Hơn nữa lúc đó Hoàng Phủ Sơn đang hướng sang Tiểu Ngọc Nhi thì Vạn Phi Điệp như cánh bướm xòe xuống trước mặt, chiếc kim thoa tỏa sắc màu óng ánh chọc vào hai mắt chàng.
Thủ đoạn thật vô cùng tàn độc!
Nữ nhân mà xuất thủ hủy đôi mắt đối phương thì nhất định đó là nữ nhân hiểm ác!
Tuy vậy Hoàng Phủ Sơn cũng phản ứng cực nhanh.
Hai chân vẫn không di động, chàng hơi quay người xuất một chiêu Kim Thủ Tỏa Hầu, hai ngón tay đã kẹp chặt được chiếc kim thoa.
Vốn đã được Biện Bất Nghi cảnh cáo về Tiên Nhân Mê Lộ Thảo trong người đối phương, Hoàng Phủ Sơn rất cảnh giác với ánh hào quang trên chiếc kim thoa, đồng thời mắt không rời hai tay đối thủ.
Quả nhiên chiếc kim thoa vừa bị Hoàng Phủ Sơn kẹp chặt thì một thứ phấn bột màu hồng bay tạt vào mặt chàng.
Thế nhưng Hoàng Phủ Sơn không có phản ứng gì, hai ngón tay vẫn kẹp chặt chiếc kim thoa bỗng đẩy mạnh!
Vạn Phi Điệp kinh hãi, bị đẩy bật lại, mặt biến sắc vì tức tối.
Căn bản thị không thể biết được Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi đã ngầm thi triển Cục Bộ Quy Tử đại pháp phong bế hô hấp nên mê dược không có tác dụng gì.
Mới đẩy lui, Hoàng Phủ Sơn lại giật tới, Vạn Phi Điệp vẫn giữ chặt chiếc kim thoa nên bị buộc phải bước dấn lên.
Hoàng Phủ Sơn buông tay chộp lấy hàm Vạn Phi Điệp lật ngược lên, chỉ thấy một lớp mặt nạ bong ra rách bay lả tả!
Biện Bất Nghi cầm chiếc mặt nạ cười hô hô nói :
- Nguyên là thế! Chiếc mặt nạ này được tinh chế vô cùng khéo léo và công phu khó phát hiện ra!
Vạn Phi Điệp giận đến nỗi tái mặt, nghiến răng quát to :
- Giết!
Bọn đại hán lập tức vây lại tấn công.
Hiển nhiên mục đích của chúng là ngăn không để cho Hoàng Phủ Sơn truy sát Vạn Phi Điệp.
Thực ra Hoàng Phủ Sơn không có ý định truy theo tên chủ lầu xanh mà chỉ quan tâm đến Tiểu Ngọc Nhi mà thôi, quyết bảo vệ cô ta rời khỏi Vạn Nhân Mê Kỹ Viện.
Còn đối với sáu tên đại hán kia, chàng có coi vào đâu? Chàng biết đó chỉ là những tên sát thủ của Kỹ viện được Vạn Phi Điệp thao túng mà thôi, chỉ cần vài chiêu là thu thập được.
Nhưng chàng không định giết người.
Nên liền trầm giọng bảo Biện Bất Nghi :
- Đại ca cứ bình tĩnh đưa Tiểu Ngọc Nhi đi đi, bọn này để tôi đối phó được rồi!
Biện Bất Nghi gật đầu làm theo, không ngờ bị Tiểu Ngọc Nhi kháng cự.
Biện Bất Nghi cho rằng cô ta bị mê thất thần trí nên điểm vào hai chỗ huyệt đạo rồi cắp vào nách rồi đi ra khỏi đại sảnh.
Không tên đại hán nào ngăn cản.
Nhưng có hai tên vung đao bổ tới Hoàng Phủ Sơn!
Chàng thấy Biện Bất Nghi đưa Tiểu Ngọc Nhi ra tới cửa tiền viện rồi mới quay lại quát to một tiếng xuất thủ điểm vào cổ tay một tên đại hán đang lao tới, thừa thế đoạt ngay được thanh đao, quát lớn :
- Dừng tay!
Tiếng gầm như mãnh hổ khiến cả sáu tên hán tử sửng người lại.
Chàng dùng tay trái cầm ngang thanh đại đao rồi dụng lực xiết lại.
“Rắc” một tiếng, lưỡi đao đứt ngọt chẳng khác gì người ta dùng kéo cắt một cọng cỏ!
Cả sáu hán tử đứng trố mắt sững sờ!
Hoàng Phủ Sơn vứt thanh đao đi, lạnh giọng nói :
- Người ta cần phải biết tiến thoái. Nếu các ngươi muốn chết thì ta cũng chẳng hẹp hòi gì!
Dứt lời điềm tĩnh bước đi.
Sáu tên đại hán đứng như chôn chân xuống đất, chỉ đưa mắt thất thần nhìn theo.
* * * * *
Bên ngoài trời đã tối đen.
Trên các phố ở Thương Châu thành đèn đuốc đã sáng lên.
Biện Bất Nghi đưa Tiểu Ngọc Nhi về khách điếm, chỉ thấy trong phòng Bộc Phu đang rầu rĩ ngồi uống rượu một mình, còn Vưu Tam Lang nằm dưỡng thương trên giường.
Tuy không còn sợ độc chất phát tác, chẳng có gì nguy hiểm nhưng cánh tay phải sau một thời gian dài mới bình phục, hiện vẫn phải dùng băng treo lên cổ.
Biện Bất Nghi mới đặt Tiểu Ngọc Nhi lên một chiếc giường thì Bộc Phu liền buông chén tới gần.
Cả Vưu Tam Lang cũng ngồi nhổm dậy.
Bộc Phu thở dài hỏi :
- Cô nương này trông thật xinh đẹp. Hình như đang gặp phải điều gì nguy hiểm, đúng không?
Vưu Tam Lang tỏ vẻ quan tâm nói :
- Biện đại phu, cô nương đó là...
Biện Bất Nghi đáp :
- Tôi không biết cô nương này là ai!
Bấy giờ Hoàng Phủ Sơn đã theo vào phòng, nghe câu nói đó liền tỏ ra bất bình nói :
- Biện đại ca! Ngươi nói hồ đồ gì thế? Sao lại bảo không biết Tiểu Ngọc Nhi?
Biện Bất Nghi cười bí hiểm :
- Ta đồ rằng không phải...
Hoàng Phủ Sơn kêu lên :
- Làm sao ngươi lại giở trò quỷ gì thế? Đã cất công cứu từ kỹ viện ra đây. Chẳng lẽ còn đùa được?
Biện Bất Nghi vẻ mặt vẫn thản nhiên nói :
- Chỉ sợ rằng không phải Tiểu Ngọc Nhi!
Hoàng Phủ Sơn vội bổ tới, vừa giải huyệt cho thiếu nữ vừa lay gọi :
- Tiểu Ngọc! Đúng muội rồi phải không? Nói đi!
Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt đẹp rồi mở ra, cười hỏi :
- Tiểu Ngọc Nhi đối với chàng quan trọng vậy sao?
Hoàng Phủ Sơn há hốc mồm lùi lại.
Thiếu nữ lại hỏi :
- Chẳng lẽ Tiểu Ngọc Nhi xinh đẹp hơn tôi?
Biện Bất Nghi “hừ” một tiếng nói :
- Cô nương, tốt nhất hãy tự mình động thủ đi! Nếu để ta động thủ thì chỉ e làm sây sướt da mặt ngươi mất đó!
Hoàng Phủ Sơn rất kinh ngạc, thấy tim mình như nhảy dựng lên. Vưu Tam Lang mở to mắt hỏi :
- Cô ta đeo mặt nạ ư?
Còn Bộc Phu đứng ngẩn ra, lắc lắc đầu.
Thiếu nữ hoàn toàn giống Tiểu Ngọc Nhi, cả về vóc người, khuôn mặt và giọng nói cũng không khác chút nào.
Vậy chẳng lẽ vẫn không phải?
Biện Bất Nghi vẫn đăm đăm nhìn vào hai mắt thiếu nữ.
Chợt thấy cô ta xát nhẹ vào hai mí mắt khiến lớp da bong ra một chút rồi kéo thẳng xuống!
Lát sau lớp mặt nạ mỏng được bóc ra.
Tiểu Ngọc Nhi bỗng biến thành một nữ nhân không lấy gì làm đẹp, hơn nữa tuổi đã ngoài ba mươi, thậm chí hơn bốn mươi cũng chưa biết chừng!
Hoàng Phủ Sơn thất vọng thở dài một tiếng.
Nữ nhân cười nói :
- Như vậy ta không phải là Tiểu Ngọc Nhi của các ngươi. Nhưng dù sao ta cũng đúng là một nữ nhân...
Biện Bất Nghi ngắt lời :
- Nếu chúng ta buộc ngươi khai ra kẻ nào đã buộc ngươi giả dạng Tiểu Ngọc Nhi, ta đoán rằng ngươi không chịu nói thật...
Nữ nhân lắc đầu :
- Tôi có biết gì đâu? Chỉ biết người ta chụp một miếng khăn đen kín đầu rồi mang tới một nơi nào đó, sau đó chúng dùng thuốc mê cho thiếp đi rồi cải trang thế nào đó mới đưa tới đây. Nếu có biết gì thì chỉ biết rằng tên quái nhân lùn tịt ném lên kiệu kín mít đi một quãng đường thật xa!
Hoàng Phủ Sơn tức giận quát :
- Hạng nữ nhân như ngươi sao vẫn đang tâm cải biến thành thiếu nữ để lừa gạt khách nhân?
Không ngờ thiếu phụ thản nhiên đáp :
- Trước đây ta cũng xuất thân là kỹ nữ. Hồi trẻ ta xinh đẹp kém gì ai? Nhưng tuế nguyệt qua đi, sắc đẹp phai tàn, mà nam nhân thì ai chẳng thích người trẻ đẹp? Vậy thì ta làm gì để sống đây? Hừ! Nữ nhân ai mà chẳng như nhau chứ? Chỉ cần khi lên giường chụp chiếc mặt nạ lên trở thành một cô nương trẻ đẹp là ổn tất, biết đâu ta còn mang lạc thú cho họ nhiều hơn cả hạng gái tơ. Họ chẳng mất gì, còn ta thì kiếm được miếng ăn... còn được họ ngọt ngào gọi ta là tiểu nữ nữa...
Hoàng Phủ Sơn ngán ngẩm ngồi phịch xuống ghế.
Biện Bất Nghi nhẹ giọng :
- Còn may chưa phải là Tiểu Ngọc Nhi...
Hoàng Phủ Sơn tức giận vỗ mạnh xuống bàn gầm lên :
- Bây giờ biết phải làm gì? Chúng ta đi tìm Vạn Phi Điệp! Nhất định nữ nhân mặt thớt đó biết mọi chuyện!
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Chắc thị đã trốn mất rồi!
Hoàng Phủ Sơn buột miệng :
- Trốn mất rồi?
Biện Bất Nghi khẳng định :
- Đương nhiên!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Làm sao biết được?
Biện Bất Nghi đáp :
- Vì ngươi đã bóc mất chiếc mặt nạ của thị, lúc đó mới chập choạng nên không nhìn rõ, nhưng ta đoán chắc rằng Vạn Phi Điệp là một mụ già!
Hoàng Phủ Sơn nghiến răng giận dữ :
- Quân hèn hạ! Sao dám hèn hạ lừa người, vậy thì còn đạo lý gì nữa? Nhưng nhân vật nào có thuật hóa trang cao minh đến thế? Thật không sao nhận ra nữa!
Chàng thất vọng thừ mặt ra.
Chẳng dễ dàng gì mới tìm thấy được Tiểu Ngọc Nhi, không ngờ khi tìm thấy thì lại chỉ là mụ nạ dòng giả dạng!
Biện Bất Nghi nói, ra vẻ am hiểu :
- Nếu nói về thuật hóa trang thì trên giang hồ có ai bằng Trang chủ Mai Hoa sơn trang Kha Phương Đạt? Y được người trên giang hồ xưng là Thiên Diện Thái Tuế quả không ngoa!
Bộc Phu chen lời :
- Đừng nói chuyện đó nữa. Trước mắt chúng ta cần phải làm gì đối với nữ nhân này?
Hoàng Phủ Sơn chỉ tay ra cửa quát to :
- Cút đi! Ta chẳng thèm giết ngươi đâu!
Nữ nhân không có gì sợ sệt, lý sự :
- Các ngươi vô cớ bắt ta tới đây, còn ta không làm gì đắc tội cả, lấy lý do gì mà giết ta chứ?
Hoàng Phủ Sơn gầm lên :
- Nếu không đi nhanh thì sẽ hối hận đây! Cút!
Có lẽ chàng đã bốc hỏa lên đầu, mắt long lên thật đáng sợ, còn cung tay như chực đánh.
Nữ nhân vội vã bỏ đi, nhưng ra tới cửa còn quay lại nói :
- Ta thật rủi ro, đã chịu thiệt thòi còn bị dọa đánh! Sao khổ thế này?
Chờ nữ nhân đi khỏi, Vưu Tam Lang mới nhẹ giọng nói :
- Biện huynh, hai vị lẽ ra không nên để cho tên lùn Đàm Bình đi như thế. Nhất định hắn biết nhiều chuyện bí mật.
Hoàng Phủ Sơn đồng tình :
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Biện đại ca, hãy nghĩ xem nên làm cách nào? Chúng ta phải bắt cho được tên lùn đó.
Biện Bất Nghi hướng sang Vưu Tam Lang hỏi :
- Vưu huynh cảm thấy vết thương bây giờ thế nào?
Vưu Tam Lang đáp :
- Đỡ đau nhiều rồi.
Biện Bất Nghi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Tôi cho rằng tốt nhất chúng ta đi tìm Vạn Phi Điệp. Nữ nhân này nhất định biết nhiều bí mật hơn cả Đàm Bình.
Vưu Tam Lang suy nghĩ một lát rồi gật đầu :
- Như thế cũng có lý. Những cô nương được hóa trang rồi đưa tới Vạn Nhân Mê Kỹ Viện và rất có thể tất cả cũng đều hóa trang như thế cả, nhất định Vạn Phi Điệp phải biết từng người, và họ được mang từ đâu tới.
Bộc Phu liền vác đại đao lên vai, giục mọi người :
- Nào đi thôi! Chúng ta cứ xông vào thanh lâu xem những cô nương mỹ miều có phải tất cả đều mang mặt nạ cả không?
* * * * *
Dưới tấm biển lớn của Vạn Nhân Mê Kỹ Viện, bên cổng đóng chặt có treo một tấm bảng viết :
- Vạn Nhân Mê Kỹ Viện chỉnh tu nội bộ, nghỉ việc kinh doanh trong ba ngày.
Nghỉ kinh doanh được hiểu là kỹ nữ không tiếp khách.
Cửa đóng chặt, Vạn Nhân Mê Kỹ Viện vắng hiu, ngay cả đèn đóm cũng không có.
Tuy kỹ viện thông báo nghỉ kinh doanh, nhưng trên phố vẫn có bốn người xấn xổ đi vào.
Chính là Biện Bất Nghi, Hoàng Phủ Sơn, Bộc Phu và Vưu Tam Lang.
Hiển nhiên không phải bốn người đó tới đây tìm khoái lạc. Đối với họ, kỹ viện có kinh doanh hay không cũng chẳng có gì phân biệt, bởi vì họ tới đây với mục đích gây náo loạn!
Hiển nhiên theo kế hoạch đã bàn là chỉ gây sự với một mình Vạn lâu chủ Vạn Phi Điệp.
Hoàng Phủ Sơn có chủ tâm, nếu Vạn Phi Điệp không chịu khai thật Tiểu Ngọc Nhi ở đâu thì phải thẳng tay trừng trị khiến thị muốn sống cũng khó, muốn chết chẳng xong!
Vưu Tam Lang tuy tay vẫn còn đau nhưng vì Vưu Nhị Thư mà cố nén đau tới đây hy vọng từ Vạn Phi Điệp mà khai thác được nơi chúng giấu nhi nữ.
Bốn người dừng lại trước cổng đóng chặt, tối om.
Biện Bất Nghi bĩu môi hỏi :
- Có vẻ như chúng đóng cửa để đề phòng chúng ta?
Hoàng Phủ Sơn đề nghị :
- Cứ vượt tường rào mà vào!
Bộc Phu phản đối :
- Cần gì phải vượt tường? Chúng ta tới đây là để đánh nhau! Tránh ra để ta làm cho!
Dứt lời đứng ngay giữa cổng vận công vung chân đá mạnh vào cánh cổng chính!
- Rầm!
Tấm gỗ lim lớn sơn son đã bị đá vỡ tan bay vào trong tiền viện!
Biện Bất Nghi dẫn đầu cả bọn vào thẳng bên trong.
Chợt thấy hai vị cô nương hớt hải chạy ra la toáng lên :
- Trời đất ơi! Còn có vương pháp nào không hả? Chúng ta hôm nay định không tiếp khách mà cũng không được hay sao?
Biện Bất Nghi giang thẳng cánh tay gạt hai cô nương sang hai bên nhưng chợt thấy hai tên phân thành tả hữu hai bên vung tay phóng ra mấy chiếc ám khí vàng chóe!
Biện Bất Nghi không nói không rằng vung tay áo phất mạnh. Hai vị cô nương bị đánh bật đi và vào tận lan can trước đại sảnh!
Từ trên bậc thềm đại sảnh cũng có mấy tên hắc y đại hán, một tên trỏ đao quát :
- Gì thế? Các ngươi định tới đây bức hiếp sao?
Trong bóng tối, có người la lên :
- Ui chao! Chẳng phải hai tên vừa đến lúc tối sao? Bây giờ có tới bốn tên lận!
Hoàng Phủ Sơn trầm giọng bảo :
- Mau vào gọi Vạn Phi Điệp ra đây nếu không muốn hoành thi đầy kỹ viện!
Một tên đại hán liền xuống giọng :
- Chủ nhân chúng ta không làm gì đắc tội với các vị. Việc gì cũng phải có đầu có vỹ chứ?
Biện Bất Nghi lên tiếng :
- Bằng hữu! Chẳng phải chúng ta đến đây gây sự đâu! Chẳng qua chỉ muốn hỏi rõ mấy vấn đề, hy vọng quý chủ nhân trả lời thật mấy việc.
- Các vị muốn hỏi gì?
- Chẳng lẽ bằng hữu có thể thay chủ nhân quản mọi việc sao?
Tên kia “hừ” một tiếng, xẵng giọng :
- Quản gì chứ? Các ngươi cho rằng chân to đùi lớn là có thể bức ép được người hay sao?
Hoàng Phủ Sơn đanh giọng :
- Nếu ngươi không làm chủ được thì dẹp sang bên mau!
Tên hán tử cười hắc hắc chửi đổng :
- Con mẹ nó! Thì ra các ngươi tới đây kiếm chuyện! Muốn đánh nhau ư? Huynh đệ chúng ta xin phụng bồi ngay!
Lập tức từ trong bóng tối lao ra chín tên đại hán trùm khăn kín mặt.
Đồng thời hai bên đại môn cũng xuất hiện mấy vị cô nương, trong tay cầm lăm lăm trường kiếm.
Cô nương nào cũng đẹp như thiên tiên, nhưng lúc này mặt lạnh lùng đến khó coi.
Bộc Phu cười kha kha nói :
- Các ngươi cứ mở to mắt mà xem thanh đại đao nặng ba mươi hai cân của ta giết người kỳ diệu như thế nào!
Vừa dứt lời đã múa đao nhằm bọn hắc y hán tử chém loạn lên!
Cả Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn đều đứng nguyên vị. Cả hai đưa mắt quan sát chung quanh, hy vọng vào lúc này Vạn Phi Điệp sẽ xuất hiện.
Vì mục đích chính là mụ chủ.
Biện Bất Nghi tin rằng một mình Bộc Phu có thể đối phó được với chín tên đại hán, cũng như lần trước một mình lão giết sạch tám tên cao thủ nhị lưu của Khoái Lạc bảo.
Quả thật thanh đại đao của Bộc Phu xé gió roàn roạt nghe buốt lạnh cả sống lưng!
Cả chín tên đại hán vây kín xung quanh nhưng không tên nào dám liều mạng xông vào một bước!
Một trong các cô nương đứng bên cổng mỉa mai :
- Thật là lũ ăn hại! Ngày thường thấy uy phong như thế sao nay đâu mất cả?
Hiển nhiên câu đó để khích chín tên đại hán. Ở Vạn Nhân Mê Kỹ Viện tốn của nuôi bọn sát thủ này, hằng ngày ức hiếp bọn kỹ nữ hoạnh họe đủ điều, mà nay gặp phải Tây Lương Đao Hồn thì khựng lại cả đùn đẩy nhau, không tên nào dám xông vào vì sợ ăn đao!
Biện Bất Nghi hướng sang mấy cô nương đứng chặn ở đại môn, lạnh giọng nói :
- Gọi chủ nhân của các ngươi ra đây, chúng ta sẽ chẳng làm hại gì các ngươi đâu!
Y đếm có tới mười mấy người, cô nào cũng xinh đẹp, “xì” một tiếng lẩm bẩm :
- Thì ra toàn bọn quái nhân giả dạng để lừa người, nay cầm kiếm trong tay mới lộ mặt gian manh, toàn hàng sát thủ cả!
Hoàng Phủ Sơn không rõ y nói gì, bảo :
- Để tôi vào tóm hắn ra đây. Các vị cứ ở đây chờ một lúc!
Miệng nói chân đi, nhún mình phi qua đầu bọn đại hán đang bao vây Bộc Phu xông thẳng vào đại sảnh.
Có tới năm cô nương thấy vậy truy theo, nhưng chúng đâu phải là đối thủ của Hoàng Phủ Sơn.
Chàng chỉ đánh lại một chưởng, cả năm tên đều phân phân lùi lại.
Hoàng Phủ Sơn không muốn đả thương các thiếu nữ, thấy ai cũng mỹ lệ như thế, chàng chợt nghĩ đến Tiểu Ngọc Nhi.
Nàng mất tích lâu như thế, không biết đã gặp phải những bất hạnh thế nào. Lòng chàng rối lên như tơ vò khi nghĩ đến điều này.
Khi vừa lên hành lang thì chợt có thêm ba cô nương cũng xinh đẹp như thế từ trong đại sảnh xông ra, tay cầm trường kiếm.
Nhưng họ vừa xuất thủ là chặn ngay được Hoàng Phủ Sơn lại!
Một cô nương dáng người hơi cao dong dỏng, vừa đâm tới một kiếm vừa quát :
- Lùi ra!
Hoàng Phủ Sơn giật mình, bước tránh sang bên xuất Kim Thủ chỉ như đao “hừ” một tiếng nói :
- Hãy tiếp ta một chưởng, cô nương, cẩn thận!
Đâu ngờ cô nương đó chỉ cười nhạt nói :
- Cho ngươi biết thế nào là lợi hại!
Dứt lời kiếm biến chiêu tỏa ra ánh sáng chói lòa như cả màu tuyết trắng!
Đó là kiếm pháp gì vậy?
Hoàng Phủ Sơn bụng bỗng thấy kinh hãi.
Kiếm pháp vừa lợi hại vừa kỳ dị, so với Khấp Huyết Kiếm của Qua Trường Giang có lẽ còn có phần hơn.
Hoàng Phủ Sơn chợt hiểu là cô nương này không phải đối thủ tầm thường, võ công so với Vạn Phi Điệp còn cao hơn nhiều!
Chàng không dám khinh thị nữa mà trở nên thận trọng.
Lúc này hai cô nương khác đứng giữ hai bên cửa đại sảnh, kiếm vung lên sáng quắc, chỉ nhìn cũng biết họ xuất chiêu liều mạng để tỏ ý rằng nếu Hoàng Phủ Sơn muốn vào cửa ải ắt phải bước qua tử thi của hai người!
Biện Bất Nghi liền lướt thân vào đứng cạnh Hoàng Phủ Sơn.
Vưu Tam Lang cũng theo đến.
Bấy giờ giữa tiền viện chỉ còn một mình Bộc Phu.
Tây Lương Đao Hồn theo thói quen vác thanh đại đao nặng ba mươi hai cân trên vai nhưng không dám xông vào.
Có mấy cô nương án ngữ ở đại môn sốt ruột giẫm chân thúc giục nhưng không một tên đại hán nào dám liều mạng xông lên.
Trước đại sảnh Hoàng Phủ Sơn bắt đầu công kích.
Chỉ thấy thân pháp chàng chợt biến, phóng chưởng vào giữa màn kiếm ảnh!
- Roạt!
- Rắc!
Hai thanh âm gần như tiếp nhau, một tiếng như xé vải, tiếng kia khô khan như thép gãy.
Vị cô nương đang múa kiếm la lên “chao ôi” một tiếng rồi bị bật thẳng vào đại sảnh tới tận bình phong!
Trường kiếm cô ta vừa bị Kim Thủ chỉ của Hoàng Phủ Sơn kẹp gãy, tuy vậy trường bào của chàng cũng bị rách một mảng, suýt chút nữa là chạm vào da thịt.
Biện Bất Nghi kinh dị hỏi :
- Cô nương, hình như kiếm pháp của ngươi ta đã thấy rồi, có phải là Hổ Bôn kiếm pháp không?
Cô ta bị đập sườn vào bình phong đau nhói, tuy vậy nghe hỏi liền quay lại nói :
- Ngươi thật kiến thức đa quảng!
Biện Bất Nghi lại tiếp :
- Hổ Bôn kiếm pháp do Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo độc truyền. Sư Thiên Hạo là sư huynh của Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt. Sau khi phát sinh vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang thì vị sư huynh của Kha Phương Đạt cũng đột nhiên thất tích. Cô nương đã biết Hổ Bôn kiếm pháp tất cũng biết Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo ở đâu?
Cô nương trả lời cộc lốc :
- Ta không biết!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Tôi cho rằng vị Sư Thiên Hạo nên xuất hiện, hãy vì sư đệ Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt của mình mà truy tìm hung thủ.
Vị cô nương lạnh lùng nói :
- Chuyện đó và ta có quan hệ gì đâu? Và cũng việc gì đến ngươi chứ?
Biện Bất Nghi sửng sốt chưa biết trả lời sao thì Vưu Tam Lang chợt kêu lên :
- Hài nhi! Vưu Nhị Thư của cha! Làm sao đến nỗi con rơi vào kỹ viện thế?
Mới rồi đối đáp với Biện Bất Nghi, cô ta tới gần cửa nên Vưu Tam Lang nhận ra đó là nhi nữ của mình.
Lão cấp thiết bổ về phía con gái nhưng chỉ được trả lời bằng một kiếm chém thẳng vào đầu!
Vưu Tam Lang tay phải bị thương nặng đến lúc đó còn đau, thấy nhi nữ đối xử với mình như vậy vội lùi lại một bước kêu lên :
- Nhị Thư, ta là cha con đây mà!
Thiếu nữ quát trả lại :
- Còn ta là mẹ ngươi!
Rồi tiếp tục đâm ra một kiếm!
Kiếm nhằm thẳng ngực lão nhanh như chớp, còn may mũi kiếm đã bị Hoàng Phủ Sơn kẹp đứt nếu không đã thủng ngực rồi.
Đến lượt Biện Bất Nghi xuất thủ.
Y gầm lên một tiếng, tả thủ phất mạnh cuốn phăng lưỡi kiếm gãy của thiếu nữ sang một bên khiến cô ta phải lạng người đi, thừa thế ống tay phải quét vào mặt, chỉ nghe chát một tiếng, thiếu nữ bị bạt trúng mặt, miệng bị hộc ra một búng máu tươi!
Vưu Tam Lang đau đớn thốt lên :
- Biện huynh đừng đánh nhi nữ ta! Thân nó hãm vào kỹ viện như thế cũng đủ thống khổ lắm rồi!
Biện Bất Nghi dằn thanh kiếm gãy của đối phương vứt đi, lắc đầu nói :
- Vưu huynh, nó không phải là nhi nữ của Vưu huynh đi. Hãy nhìn lại cho kỹ!
Vưu Tam Lang đỡ lấy thiếu nữ rối rít :
- Đúng mà! Chính nhi nữ tôi mà! Nhị Thư!
Lại còn vỗ vai thiếu nữ âu yếm nói :
- Nhị Thư! Tên súc sinh Lương Tâm bị giết rồi! Như thế cũng coi là thù của con đã được báo. Ôi, con gái của cha thật đáng thương!
Nữ nhân kia chợt định thần lại, đột nhiên xuất thủ như chớp đánh ra một chưởng khiến Vưu Tam Lang chút nữa thì ngã phịch xuống, mặt đỏ bừng phun máu thành vòi!
Tuy vậy lão không chút tức giận cũng không phàn nàn gì chỉ đưa tay quệt máu trào ra mũi miệng, nhìn Biện Bất Nghi khẩn khoản :
- Biện huynh, nữ nhi tôi bị ám toán nên thất thần trí, xin Biện huynh mau cứu giúp nó! Tôi chỉ có nó là người thân duy nhất trên đời, nếu gặp mệnh hệ nào thì tôi biết ăn nói thế nào với vong linh mẹ nó?
Biện Bất Nghi không đáp, chăm chú nhìn mặt nữ nhân rồi nhìn Hoàng Phủ Sơn ra hiệu.
Hoàng Phủ Sơn nhẹ giọng :
- Vưu thúc xin nhớ lại chuyện Tiểu Ngọc Nhi đó...
Vưu Tam Lang lắc đầu :
- Nó nhất định là Vưu Nhị Thư mà! Tôi nhận được con gái mình mà!
Biện Bất Nghi không biết làm gì hơn, đành thở dài nói :
- Thôi được, tôi sẽ tìm cách cứu lệnh ái...
Lại đưa mắt cho Hoàng Phủ Sơn.
Hoàng Phủ Sơn hiểu ý, lập tức xuất thủ.
Hữu chưởng của chàng nhằm mặt của thiếu nữ phát một chiêu rồi tả thủ bất ngờ vung ngũ trảo quét thẳng vào lớp da trên mặt đối phương.
Bàn tay chàng chộp ngay được một lớp đồ vật xốp mỏng mềm như bông.
Nữ nhân vội đưa tay bưng mặt, rú lên một tiếng kinh hãi rồi lao người vào hậu sảnh.
Chỉ chớp mắt hai cô nương khác cũng biến đâu mất dạng!
Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn vừa kịp định thần thì đã không thấy đối phương đâu nữa cũng ngẩn người ra!
Hoàng Phủ Sơn đưa vật mình vừa đoạt được tới trước mặt Vưu Tam Lang.
Thì ra đó là một lớp mặt nạ được chế tạo vô cùng tinh xảo đến phải khâm phục!
Biện Bất Nghi nói :
- Vưu huynh hãy nhìn cho rõ. Tấm mặt nạ này được chế như thật. Người làm ra nó không những bản lĩnh cái thế mà đã thấy mặt lệnh ái mới làm được giống như vậy được!
Vưu Tam Lang cầm chiếc mặt nạ nhìn kỹ rồi chợt hỏi :
- Vậy nhi nữ tôi đâu? Vì sao chúng lại bắt Nhị Thư đem giấu đi làm gì chứ?
Hiển nhiên không ai trả lời được câu đó.
Lão quay ra tiền viện quát :
- Bộc huynh, giết!
Bộc Phu cùng Vưu Tam Lang giao tình sâu đậm, sau khi Vưu Nhị Thư thất tích, Bộc Phu cũng thương xót không kém gì Vưu Tam Lang.
Nay nghe Vưu Tam Lang gọi giết, Bộc Phu như được bốc khỏi mình tảng đá nghìn cân, cười to nói :
- Tuyệt lắm! Lão tử đã ghìm nén từ lâu!
Dứt lời vung đại đao như những ánh cầu vồng xông vào bọn hắc y hán tử không khác gì hổ đói xông vào bầy dê.
Trong tiếng thét vang trời như hổ gầm, đã thấy ba tên hắc y hán tử lăn lộn trong vũng máu.
Hai tên khác vung đao định chống đỡ thì nghe choang một tiếng, cả hai thanh đao bị đánh vút lên trời!
Lúc này bọn nữ nhân trấn thủ ở đại môn tự lượng sức mình không bằng bọn đại hán, bởi vì chúng đã chứng kiến từ đầu, ngay cả vị cô nương họ Sư được miễn tiếp khách vì có bản lĩnh cao cường hơn chúng cũng bị bại trận chạy tháo thân thì còn ai dám chống đỡ nữa?
Sáu tên đại hán chạy trốn, chỉ chốc lát sau mười mấy nữ nhân được bố trí trấn giữ đại môn cũng co chân chạy biến.
Biện Bất Nghi, Hoàng Phủ Sơn và Vưu Tam Lang ra tới hành lang thì không thấy bóng dáng địch nhân đâu nữa!
Bộc Phu không truy kích, chỉ rê thanh bảo đao trên vai tiến tới bậc thềm nhìn Vưu Tam Lang nói :
- Vưu huynh, cứ tưởng là Vưu huynh đã tìm được Vưu Nhị Thư nên tiểu đệ tới chúc mừng, hóa ra không phải!
Vưu Tam Lang giận sôi lên chửi rủa :
- Mẹ nó! Mọi việc đều do tên súc sinh Lương Tâm mà ra cả! Không biết bây giờ chúng giấu nhi nữ ở đâu...
Biện Bất Nghi ôn tồn nói :
- Đừng quên rằng chúng ta tới đây để tìm Vạn Phi Điệp, chỉ cần tìm được yêu nữ đó, chúng ta sẽ hỏi rõ mọi chuyện.
Vưu Tam Lang liền phụ họa :
- Đúng thế! Phải tìm cho được Vạn Phi Điệp! Chẳng phải vô cớ trước khi chết tiểu tử Lương Tâm đã nói ra tên yêu nữ đó! Mau đi tìm cho được hắn!
Lúc này vì nhi nữ thất tích mà Vưu Tam Lang bấn loạn. Còn ngày thường thì lão rất tin vào bản lĩnh của nhi nữ, vì thế mới cho phép Vưu Nhị Thư thâm nhập vào Hòa Khí Hiệu nhằm mục đích khống chế Lương Tâm để vạch trần những việc làm ám muội của hắn.
Thế nhưng lần này lão không ngờ Vưu Nhị Thư đi mà không trở lại.
Bây giờ có hối hận lo lắng bao nhiêu cũng là việc đã rồi!
Biện Bất Nghi dặn Vưu Tam Lang và Bộc Phu :
- Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm Vạn Phi Điệp. Nhưng hai vị phải hết sức cẩn thận với loại mê dược của yêu nữ đó là Tiên Nhân Mê Lộ Thảo.
* * * * *
Vạn Nhân Mê Kỹ Viện theo nhận xét của Biện Bất Nghi chẳng kém gì cung điện của các bậc vương hầu cả về quy mô lẫn cách bài trí bên trong.
Bốn người qua không biết bao nhiêu hành lang tới tận sân viện thứ năm thì thấy một ngôi lầu nhỏ đứng biệt lập giữa viện.
Đây hoàn toàn không giống một kỹ viện mà giống hệt tòa lương đình với một con đường rải đá độc nhất dẫn đến một tiểu lâu và xung quanh là hồ nước với những cầu đá rất ngoạn mục.
Tiểu lâu có hai tầng.
Nhìn bên ngoài đã tráng lệ, trần thiết bên trong lại cực kỳ sang trọng!
Đây là nơi ở của Vạn lâu chủ Vạn Phi Điệp.
Cả bốn người Biện Bất Nghi phải truy tìm khá lâu mới đến tiểu lâu này.
Không phải vẻ diễm lệ của tòa lâu làm họ chú ý mà bởi vì thấy bên trong có ánh đèn hắt hiu chiếu ra.
Biện Bất Nghi là người túc trí đa mưu hơn cả, dừng lại xua tay nói :
- Hãy cẩn thận, nhất định Vạn Phi Điệp đã đặt cạm bẫy!
Vưu Tam Lang vốn nóng lòng lo cho tính mạng của nhi nữ liền lao vào tiểu lâu nhưng bị Biện Bất Nghi giữ lại.
Bộc Phu nói :
- Ba vị cứ ở ngoài này để tôi vào loạn sát một trận.
Biện Bất Nghi can :
- Nếu vào ngay tất bị mắc lừa. Bên trong có vân vụ ẩn hiện, nhất định tàng giấu mê dược, trúng phải là ngã ngay!
Hoàng Phủ Sơn đề nghị :
- Vậy thì để tôi vào trước, vận Cục Bộ Quy Tức Đại Pháp không dùng mũi hô hấp sẽ không việc gì.
Biện Bất Nghi xua tay :
- Ba vị cứ chờ ở đây, tôi có biện pháp.
Hoàng Phủ Sơn tin rằng Biện Bất Nghi sẽ biết cách khu xử. Đúng là có vân vụ thỉnh thoảng tỏa ra từ các cửa sổ, đúng là bên trong có độc hoặc mê dược chẳng sai, biết đâu chính là Tiên Nhân Mê Lộ Thảo, loại độc đó rất lợi hại, chỉ cần ngửi vào mũi là lập tức thâm nhập não bộ hôn mê ngay.
Vưu Tam Lang tuy vội cũng không dám xông vào, đành giẫm chân một cách bất lực.
Biện Bất Nghi không biết lấy đâu ra mấy chiếc khăn đưa cho mỗi người một chiếc bảo :
- Hãy lấy khăn áp vào mũi và miệng, chúng ta xông và đi bắt mụ tú bà kia!
Y vừa buộc khăn vào mũi vừa dặn thêm :
- Tuy vậy vẫn không thể duy trì được lâu. Chỉ cần bắt được Vạn Phi Điệp là chạy ra ngay!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Nếu mụ phản kháng thì lấy mạng luôn!
Biện Bất Nghi ngăn lại :
- Không được! Chúng ta cần tìm người nên phải để mụ sống. Tôi tin rằng nhất định Vạn Phi Điệp biết Tiểu Ngọc Nhi và hai nữ nhân kia hiện ở đâu.
Tuy giọng nói có vẻ bình thản nhưng Biện Bất Nghi rất lo lắng cho người vợ mới của mình và hối hận là đã để nàng thất tích.
Nếu gặp phải bà nhạc Âu Dương Ngọc Hoàng đã giao phó Tiểu Thanh một đêm, hai người đã thành phu thê mà Biện Bất Nghi để vợ mất tích thế này, nhất định lão chửi con rể té tát!
Chẳng phải do Biện Bất Nghi ngu ngốc mà vì y quá thông minh nên mới xảy ra cơ sự đó.
Người quá thông minh nhiều khi trở thành kẻ thậm ngốc!
Đúng thế! Nhiều khi Biện Bất Nghi đã rủa mình là đồ lợn.
Còn bây giờ nếu dùng khăn bịt miệng và mũi, giá không có gì bất trắc thì cũng coi y quá thông minh.
Khi mọi người vào tiểu lâu thì chợt thấy chính Vạn Phi Điệp đang ngồi trên một chiếc ghế thái sư ỷ.
Nhất định là Vạn Phi Điệp rồi, bởi vì chính bộ mặt mà họ đã trông thấy nay bị bóc mất một nửa lớp hóa trang và cũng với bộ y phục đó.
Biện Bất Nghi xông vào phòng trước tiên đến trước mặt mụ lâu chủ, nhưng không hiểu vì lý do gì đột nhiên quay ngoắt lại đưa tay vẫy mọi người theo mình rồi nhảy bổ ra khỏi phòng.
Hoàng Phủ Sơn tuy không rõ ất giáp gì cũng vội vã ra theo.
Vưu Tam Lang định dùng cánh tay lành lặn độc nhất để chộp Vạn Phi Điệp nhưng bị Bộc Phu sấn tới kéo tuột lão chạy nhanh ra cửa phòng.
Biện Bất Nghi vẫn chạy thục mạng, vừa vứt tấm khăn đi vừa nói hổn hển :
- Mau vứt khăn đi! Chúng ta bị lừa rồi!
Bọn Hoàng Phủ Sơn, Vưu Tam Lang và Bộc Phu nghe vậy đều rất kinh hoảng.
Biện Bất Nghi lại gấp giọng nói :
- Hãy mau theo ta về khách điếm, nếu để chậm là muộn mất đấy!
Cả bốn người thi triển hết thân pháp, không cần theo đường phố mà chuyền trên các nóc nhà.
Không ai thốt lên tiếng nào cho tới khi về đến khách điếm.
Mới vào điếm, Biện Bất Nghi gọi một tên tiểu nhị đến bảo :
- Mau mang tới đây một chậu nước bồ kết thật to! Nếu chậm trễ ta sẽ lấy đầu ngươi đó!
Tên điếm tiểu nhị vừa thấy cả bốn người vừa từ nóc nhà nhảy xuống nên biết rằng đều là cao thủ, vì thế vâng dạ rối rít rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Chẳng bao lâu hắn mang đến một chậu nước lớn đen kịt.
Biện Bất Nghi quay sang bảo Hoàng Phủ Sơn :
- Mau dùng nước bồ kết tẩy mũi miệng cho kỹ! Mẹ nó, suýt nữa thì bị mắc lừa chết cả nút rồi!
Bốn người liền xúm vào chậu rửa mặt mũi bằng thứ nước bồ kết đen kịt đó.
Chợt Vưu Tam Lang kinh hãi kêu lên :
- Ui chao! Sao ngứa thế này?
Cả Hoàng Phủ Sơn và Bộc Phu cũng nói :
- Ngứa quá, giống như bị cả một đàn kiến xúm vào mà đốt trong mũi vậy!
Biện Bất Nghi dùng nước bồ kết xát hoài cho đến khi ngứa ran lên mới thôi, thở phào một tiếng.
Tuy vậy mặt y vẫn còn xám ngoét.
Hoàng Phủ Sơn chưa bao giờ thấy Biện Bất Nghi thất cảm đến vậy, trố mắt nhìn mà không dám hỏi.
Cuối cùng Biện Bất Nghi ngẩng lên nhìn ba người :
- Ngứa là còn tốt đấy! Nếu không ngứa mới là hết cách cứu chữa. Chỉ nhớ là đừng lấy tay gãi!
Vưu Tam Lang vừa định gãi, nghe vậy vội rụt tay về.
Bộc Phu rền rĩ :
- Nhưng có chuyện gì vậy chứ? Ngứa thế này thì chịu sao nổi?
Biện Bất Nghi ôn tồn :
- Tôi cũng ngứa rần lên đây, tưởng chừng chịu hết thấu. Nhưng các vị có biết nguyên do là đâu không?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Đại ca khi ở Bách Linh cương chuyên nghiên cứu y lý, lưu hoàng và trăm loại dược thảo cũng như bách độc. Chúng ta không ai chuyên nghề ấy làm sao biết được?
Biện Bất Nghi giảng giải :
- Thi Cốt độc được tán thành mê hương, chỉ cần chỗ nào thấm nước trên cơ thể, giống khói độc này sẽ làm thối rữa da thịt đến tận xương.
Y ngừng một lúc cho hoàn hồn, lại tiếp :
- Chúng ta thấm ướt khăn bịt miệng và mũi là trúng kế địch nhân. Nếu tôi không phát giác sớm thì cả bốn người miệng mũi đều thối rữa hết cả rồi!
Vưu Tam Lang kinh hãi kêu lên :
- Có thứ chất kịch độc quái dị đến thế sao?
Bộc Phu chửi tục :
- Mả mẹ con đĩ nó! Thật là ác độc!
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Vạn Phi Điệp chết rồi!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Có phải đại ca phát hiện thấy thân thể Vạn Phi Điệp khả nghi mới biết chúng ta gặp nguy hiểm không?
- Đúng thế! Ta phát hiện thấy miệng Vạn Phi Điệp thối rữa và người đã chết đi, đương nhiên có liên quan đến khói độc.
Vưu Tam Lang không chịu nổi phàn nàn :
- Nhưng bây giờ ngứa như thế này thì làm sao?
Biện Bất Nghi giảng giải :
- Trong cơ thể chúng ta mỗi người đều có chất kháng độc bẩm sinh. Chúng ta cảm thấy ngứa chính là do chất kháng độc đang chống lại chất độc thâm nhập vào. Chỉ sau chừng nửa canh giờ, tự khắc hết ngứa.
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Vạn Phi Điệp chết là vì sao?
Biện Bất Nghi đáp :
- Đó là chuyện rất bí ẩn. Chúng ta đã bị đánh lạc hướng mất rồi! Xem ra manh mối cuối cùng đã bị đứt.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- À... tôi chợt nghĩ đến cô nương sử dụng kiếm pháp khác thường lúc nãy... Biện đại ca, nhân vật đó chẳng tầm thường đâu, chúng ta hãy đi bắt nữ nhân đó!
- Chỉ e nữ nhân đó đã chạy mất rồi. Ngươi nghĩ xem, Vạn Phi Điệp chết thì sao nữ nhân đó còn dám ở lại?
Hoàng Phủ Sơn thở dài :
- Tiếc thật! Vì mãi theo Vạn Phi Điệp mà để cho Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình tẩu thoát mất...
- Ta cũng hối hận là để cho Đàm Bình tẩu thoát. Xem chừng hắn biết ba vị nữ nhân ở đâu...
Vưu Tam Lang lại nói :
- Biện huynh, các vị còn ngứa không? Tôi thì cảm thấy đỡ nhiều rồi.
- Tôi đã nói qua, chỉ cần đừng gãi tự khắc sẽ hết ngứa, còn may tôi phát hiện sớm mới chạy về được đây. Nếu không mũi sẽ lở loét và biến dạng lúc còn ở trong phòng, nhất định sẽ chết thảm!
- Trên giang hồ có nhân vật nào chế ra thứ độc thất đức như vậy?
Biện Bất Nghi đáp :
- Trên đời có nhiều chuyện không sao hiểu được, ví dụ như làm sao có thứ kịch độc này xuất hiện ở trong Vạn Nhân Mê Kỹ Viện.
Hoàng Phủ Sơn nhận xét :
- Vạn Phi Điệp nhất định chết do chính tay mình!
Chợt ngay lúc đó tên điếm tiểu nhị bước ra sân nghênh đón một tên hán tử bận quần đi ngựa, cười hì hì nói :
- Mã gia! Ngài đã về rồi!
Tên hán tử họ Mã đi ngoài gió lạnh nên mũi đỏ bừng như trái cà chua.
Thông thường mồng mười tháng chạp là kỳ đại tuyết.
Năm đó đã mồng mười tháng chạp. Tuy tuyết chưa rơi nhưng ngoài trời lạnh cóng, gió rét căm căm như cứa vào da thịt.
Tên họ Mã đút bàn tay vào túi áo, quát bảo tên tiểu nhị :
- Mang bếp lò tới phòng! Thêm một bình rượu và ba cân thịt nữa!
Tên tiểu nhị cười nịnh bợ :
- Mã gia nhất định trúng to. Xin chúc mừng!
Không ngờ tên họ Mã trừng mắt nạt nộ :
- Trúng cái con khỉ! Không biết một tên lùn tịt ở đâu tự nhiên chui vào sòng, người hắn cao chưa tới hai thước. Tức chết đi được! Trên bàn một mình hắn lùa cả! Ta mất tong cả mười tám con ngựa và không biết bao nhiêu tiền bạc...
Tên tiểu nhị rụt cổ lại, im bặt.
Người thua bạc đang cơn tức thì đừng nên xía miệng vào.
Tên điếm tiểu nhị vào phòng bếp, lát sau mang đến một bếp lò than cháy rực.
Trong phòng, Biện Bất Nghi vô cùng phấn chấn vì y vừa nghe cuộc đối thoại mới rồi.
Theo lời tên họ Mã, có một tên lùn cao chưa tới hai thước, nếu không phải là Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình thì còn ai nữa?
Nhưng điều bất ngờ và rất thú vị là gã lùn Đàm Bình cũng rất mê đánh bạc!
Đánh bạc phải là người máu me, cũng là thiên tính. Trên đời chẳng ai không biết cứ mười người đánh bạc thì chín người thua, thế nhưng chẳng ai trong số con bạc lại chẳng kỳ vọng rằng mình sẽ thuộc vào một trong số mười người vận đỏ ấy.
Cũng có thể hắn tin vào trí tuệ mình.
Thực ra trí tuệ là giả, lừa dối mới là thật.
Người ta vẫn nói cờ gian bạc lận mà!
Đàm Bình là tay gian lận thặng thừa!
Hiện tên lùn đó đang ở trong sòng bạc.
Hắn rất được vì nể trong sòng bạc nổi tiếng ở Thương Châu gọi là Đại Gia Lạc Đổ Trường này.
Mọi người đều xưng hắn là Oải gia.
Tên họ Mã nói không sai, cả sòng một mình hắn lùa hết.
Chỉ cần nhìn những ngón tay ngắn mập ú của hắn trang bài thành thạo thế nào là người ta không ngớt buông lời thán phục.
Ba mươi hai con bài chừng như biết nghe lời Đàm Bình, hiểu và chiều theo ý nghĩ của hắn!
* * * * *
Tuy hắn lùn tịt giữa đám người và rất khó thấy nhưng với cái đầu to tướng và bóng loáng lại khá dễ nhận ra.
Chạy một mạch ra khỏi Vạn Nhân Mê Kỹ Viện, Đàm Bình không ra khỏi thành mà len lỏi qua các phố lần đến sòng bạc.
Mỗi lần dắt gái đến Thương Châu, Đàm Bình đều có ghé vào Đại Gia Lạc Đổ Trường đánh vài ván.
Tên chủ sòng Hắc Báo Tử Tả Thuận Tâm cũng là kẻ hùng bá một phương.
Tên họ Tả này tịnh không sợ lão lùn Đàm Bình, chỉ vì sòng bạc cách Vạn Nhân Mê Kỹ Viện không xa, mà Tả Thuận Tâm lại mê tít bà chủ Vạn Phi Điệp, về sắc đẹp không thua kém bất kỳ một kỹ nữ nào dưới quyền.
Giá như Tả Thuận Tâm biết rằng sắc đẹp của Vạn Phi Điệp chỉ nhờ vào thuật hóa trang thì có chắc hắn đã ngán ngẩm mất rồi, mà có lẽ còn phát khùng lên nữa.
Trên đời có nam nhân nào không thích thiếu nữ trẻ đẹp?
Bởi vì có ai đến kỹ viện lại tìm đến một nữ nhân bốn năm mươi tuổi mà hành lạc bao giờ, nếu không phải là vài lão nhân râu tóc bạc hoặc kẻ mất trí?
Ngoài ra nhiều lão nhân bảy tám mươi vẫn ưng mèo mỡ với gái đôi mươi mười chín thì sao?
Tả Thuận Tâm không phải là kẻ lập dị. Hắn thích những vị cô nương trên dưới đôi mươi, và chính việc này Đàm Bình sẵn sàng giúp hắn mang đến tận nhà!
Tả Thuận Tâm chỉ cần vừa mắt là lập tức kéo được cô nương đó lên giường.
Thế nhưng hắn đã từng hành lạc với rất nhiều cô nương, thậm chí còn quá trẻ nhưng tiếc rằng không hề thỏa mãn, vì không có cô nương nào vẫn còn trinh nguyên.
- Việc đó thì chỉ có hỏi Đàm Bình mới biết!
Tuy vậy hắn với Đàm Bình có cùng chung đụng với những người này đều mang lại khoái lạc bất tận!
Đêm trước Tả Thuận Tâm đến kỹ viện, hôm nay Đàm Bình lại tới sòng bạc, mà hình như điệu bộ còn có vẻ hớt hải thế nào ấy!
Tuy dạ không yên nhưng khi bàn tay ngắn cũn cầm lấy bộ bài là lập tức hắn quên khuấy chuyện vì sao mà mình chạy khỏi kỹ viện.
Nhiều người chỉ cần một bữa đánh bạc là đủ quên hết mọi phiền não của mình.
Bởi vì người đó đã tự tạo ra cho mình một điều phiền não mới. Lúc này Đàm Bình đang trang bài.
Mười mấy cặp mắt đổ dồn vào mấy ngón tay múp míp của hắn.
- Nào, xuống bài đi!
Bất chợt một giọng nói khác lạ vang lên, từ bên ngoài bàn.
Đó cũng là chuyện thường, vì ngoài sòng lúc nào cũng đông khán giả.
Đàm Bình ngẩng lên nhìn và chợt trở nên sửng sốt.
Bởi vì hắn không bao giờ muốn gặp người đứng đối diện vừa nói ra câu đó.
Người đó còn cười với hắn, thân thiện như bằng hữu lâu ngày mới gặp nhau dưới chòm râu ngắn.
Thù Nho Đàm Bình không cần nhìn cũng biết chắc rằng người kia không phải chỉ có một mình.
Hiển nhiên tên trẻ tuổi cao gầy có võ công lợi hại thế nào cũng đến!
Bọn người vây quanh sòng bài không thấy vẻ hoang mang của Đàm Bình.
Bất cứ con bạc nào lại chẳng chú ý đến ba mươi hai quân bài? Ngoài ra còn biết nhìn đâu nữa?
Người đứng đối diện lại cười nói :
- Quân tử không ngăn cản người đang vào cầu, Đàm Bình, hãy gieo xúc xắc đi!
Đưa mắt nhìn đống bạc trên bàn, Đàm Bình lắc lắc mấy cái rồi gieo xuống.
Con xúc xắc ngửa mặt lên chỉ bảy điểm.
Đàm Bình cầm bài trên tay, hầu như không thèm nhìn, xòe ra dần.
Hai quân bài chỉ bốn điểm, đúng một đôi!
Đàm Bình lẽ ra nên cao hứng mới phải.
Thế nhưng hắn lại không vui chút nào, tay lùa hết chỗ bạc trên bàn mà mặt không cười một tiếng.
Không sai, chính là Biện Bất Nghi!
Hoàng Phủ Sơn đứng sau lưng Đàm Bình. Chàng nghe rõ tên lùn dùng mánh lới vô cùng điệu nghệ. Hắn giấu sẵn bài trong tay áo và đổi rất nhanh, không kịp ai nhìn thấy.
Chỉ cần sờ đến quân bài là biến ngay thành con khác rồi!
Người đánh bài vốn vận dụng trí nhớ và mối liên hệ giữa từng con sau khi xóc bài, phải tính sao cho thật chuẩn xác.
Thế nhưng trí tuệ đối với trò lừa bịp chỉ trở thành tấn trò hề!
Biện Bất Nghi thấy Đàm Bình đã lùa hết tiền trên bàn xong, cười nói :
- Ăn thế đủ rồi! Hãy nhường lại cho người khác một ít. Đàm Bình, chúng ta hãy đàm luận vài vấn đề.
Cầm trong tay túi bạc lớn, Đàm Bình đột nhiên đứng phắt lên giữa bàn!
Hắn đứng lên bàn còn thấp hơn Biện Bất Nghi đứng dưới đất, mãi tới lúc đó mới phát hiện thấy Hoàng Phủ Sơn đứng đằng sau mình.
Đàm Bình chợt la toáng lên :
- Tả chủ sòng! Có người định cướp sòng bạc! Đây là loại đổ trường gì vậy?
Lập tức từ phía cửa có ba tên đại hán mặt mũi dữ dằn, tay cầm đoản côn xông tới.
Một tên sừng sộ hỏi :
- Ở đâu? Tên nào ăn gan hùm hay sao dám đến đổ trường của Tả gia làm bậy?
Đàm Bình thừa hiểu ba tên đó không làm được trò trống gì nhưng vẫn chỉ tay vào Biện Bất Nghi nói :
- Bọn này đây! Mau đi gọi Tả chủ sòng đến, ba ngươi không đủ sức dẹp chúng đâu!
Biện Bất Nghi vẫn điềm nhiên nhếch môi cười.
Hoàng Phủ Sơn cũng cười, bởi vì lúc đó điệu bộ Đàm Bình khó mà nhịn cười được.
Nếu là hạng vô lại tất phải biểu lộ sự vô sỉ.
Đàm Bình không phải hạng người cần giữ sĩ diện hay không. Về võ công hắn thuộc nhân vật nhị lưu, nhưng sau khi gặp Biện Bất Nghi, Hoàng Phủ Sơn chẳng cần đến sĩ diện gì nữa.
Bởi thế hắn đứng lên bàn kêu cứu!
Hắc Báo Tử Tả Thuận Tâm xồng xộc lao vào phòng, thét vang như sấm :
- Vị bằng hữu nào thế? Nếu cần gì thì cứ vào tệ cư nói một tiếng, họ Tả này sẵn sàng hai tay dâng phụng, cho dù dăm ba chục lạng cũng không sao. Đây là trường đánh bạc chứ đâu phải nơi kết giao bằng hữu?
Toàn trường bạc với cả thảy bảy bàn tới năm sáu chục người bấy giờ đã đứng cả lên nhưng ai nấy đưa mắt tìm kiếm vì chưa nhận ra kẻ gây rối cũng như không nhận ra dấu hiệu gì chứng tỏ sẽ xảy ra một cuộc ẩu đả.
Đàm Bình chỉ tay vào Biện Bất Nghi nói :
- Tả chủ sòng! Hãy cho người vây tên này lại! Hắn định đến tìm tôi gây sự đấy!
Lại quay sang Hoàng Phủ Sơn tiếp :
- Tên này! Chúng là đồng bọn!
Tả Thuận Tâm là một tên đại hán mình đen chắc, vốn trước đây từng làm quan võ nhưng do bất đắc chí nên tới Thương Châu mở sòng bạc.
Y kết giao không ít bằng hữu, và Thù Nho Đàm Bình là một trong những bằng hữu cũ.
Y lên đến trước Biện Bất Nghi, nhìn một hồi lâu vẻ dò xét rồi chợt cười nói :
- Bằng hữu trông thanh thoát thế này mà...
Biện Bất Nghi ngắt lời :
- Tôi không phải là người thông minh nên không tới đổ trường bao giờ.
Tả Thuận Tâm cười hô hô rồi nhìn lại Biện Bất Nghi một lần nữa, không hiểu sao gã lùn Đàm Bình phải sợ một nhân vật trông hết sức bình thường này.
Tuy vậy Tả Thuận Tâm rất hiểu rằng trên giang hồ có những người thân tàng bất lộ. Nếu một người như Đàm Bình mà còn sợ đến thế tất là nhân vật chẳng dễ dây vào.
Nghĩ đoạn, y liền ôm quyền hướng sang Biện Bất Nghi nói :
- Bằng hữu cứ việc nêu giá đi. Chỉ cần để yên cho sòng bạc này. Đại Gia Lạc Đổ Trường kể từ khi khai trương tới nay còn chưa bị ai gây phiền phức. Đây là các vị trên giang hồ còn nể Hắc Báo Tử này đôi chút. Bây giờ cho dù bằng hữu cũng xin bỏ quá cho.
Biện Bất Nghi hoàn lễ xong cười nói :
- Tả chủ sòng thật là cao minh giữ thể diện cho tại hạ, nếu tại hạ động thủ ở đây thì không phải dễ. Thật ra chuyện chẳng phải phiền phức gì, hay thế này vậy... Các vị bảo vị họ Đàm này đi với chúng ta thì ở đây sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Thế nào?
Hắc Báo Tử Tả Thuận Tâm cười kha khá nói :
- Bằng hữu! Thế sao được? Đàm gia tới đây tức thành khách nhân của Hắc Báo Tử này. Nếu ở chỗ khác thì tôi chẳng dám can thiệp. Nhưng ở Đại Gia Lạc Đổ Trường, ta có nhiệm vụ bảo vệ khách!
Biện Bất Nghi cười nhạt :
- Ngươi không có nhiệm vụ mà chỉ có quyền lợi là làm nhẹ bớt hầu bao của các con bạc thôi!
Tả Thuận Tâm thật là người lão luyện!
Y không hề tức giận, trái lại còn cười!
Biện Bất Nghi thấy vậy hơi ân hận vì câu nói hơi nóng nảy vừa rồi.
Lát sau Tả Thuận Tâm cười nói :
- Đại Gia Lạc Đổ Trường khai nghiệp tới nay đã bảy tám năm nhưng chưa hề cưỡng chiếm tiền bạc của bất cứ khách nhân nào. Không ít người mang về nguyên lành một túi tiền lớn...
Dừng lại một lúc, y chợt nhíu mày hỏi :
- Có thể bằng hữu vì thấy Đàm Bình thắng nhiều nên nảy lòng tham?
Biện Bất Nghi nghiêm giọng :
- Tả chủ sòng! Nếu ngươi cản trở tất sẽ hối hận đấy!
Tả Thuận Tâm chợt trở nên lạnh lùng, đôi mắt quắc lên, “hừ” một tiếng nói :
- Ta đã hết lời. Nếu bằng hữu cố tình định làm náo loạn thì cứ việc xuất thủ đi!
Trong sảnh tất cả khách nhân nghe câu đó của Tả Thuận Tâm thì đều đứng túm tụm lại sát tường, không người nào chịu bỏ đi.
Ở thành Thương Châu này phần đông đều biết lão chủ sòng bạc Đại Gia Lạc Đổ Trường là Hắc Báo Tử Tả Thuận Tâm võ công cao cường nhưng chưa ai được thấy y giao thủ với người khác.
Bây giờ chính là cơ hội muôn một, ai chịu bỏ qua?
Biện Bất Nghi nói với Hoàng Phủ Sơn :
- Việc này do ngươi sai lầm mà ra. Nay Tả chủ sòng muốn giãn gân cốt một chút, ngươi hãy phụng bồi cho cẩn thận!
Đàm Bình vẫn đứng trên bàn buông lời cảnh cáo :
- Tả chủ sòng, đối với bọn này không thể khinh xuất...
Tả Thuận Tâm cười đáp :
- Giữa chúng ta không có oán cừu gì, chỉ là quá chiêu so cao hạ thôi, có gì mà ngại?
Câu đó đủ thấy Hắc Báo Tử là người lịch lãm. Cũng là tự mình cao hơn đối thủ.
Hoàng Phủ Sơn đối diện với Tả Thuận Tâm nói :
- Ta không tán thưởng cách nói của ngươi là có trách nhiệm bảo vệ khách nhân. Tuy vậy cũng bằng lòng với cách tỷ đấu vừa nói. Tả chủ sòng, xuất thủ đi!
Dứt lời vận Kim Thủ chỉ vào song thủ.
Phút chốc đôi tay phủ một lớp vàng rực mịn như tơ.
Tả Thuận Tâm thấy vậy thất kinh, không biết đó là thứ võ công gì.
Y chưa từng gặp người nào vận công lại vàng rực cả song thủ như vậy, thật là chuyện bất khả tư nghị!
Tả Thuận Tâm ngầm vận công đủ công lực vào song chưởng rồi ôm quyền chào.
Khi Hoàng Phủ Sơn vừa hoàn lễ thì bất ngờ hắn xuất thủ, hữu thủ đã đánh thẳng tới diện môn đối phương một chiêu Mãnh Hổ Đấu Ác Long. Chiêu này buộc đối phương phải hoàn thủ mà không có cơ hội tránh vì chưởng uy hiếp cả ba phía, khi chưa nhận ra thực chưởng này thì rất ít người tránh được.
Tả Thuận Tâm võ công quả thật cao cường, chỉ tiếc rằng vận khí thiếu may mắn vì gặp ngay Hoàng Phủ Sơn!
Không thấy Hoàng Phủ Sơn có hành động gì, thậm chí đôi chân vẫn đứng yên vị mà thân ảnh cũng bất động.
Chỉ hình như có hành động một cánh tay nhưng rất khó nhận ra vì không sao tin được hành động lại nhanh quá như vậy.
Nhưng quả thật Hoàng Phủ Sơn có hoàn thủ!
Nắm tay của Tả Thuận Tâm bị nắm chặt.
Thế nhưng chỉ thấy hắn xoay nhẹ nắm tay, từ lòng bàn tay lộ ra một mũi thép nhọn hoắt!
Tả Thuận Tâm biến chiêu, mũi thép trong lòng bàn tay chỉ dài chừng vài tấc đâm ngược vào uyển mạch đối phương!
Hoàng Phủ Sơn “hừ” một tiếng, quét mạnh tả thủ chộp lấy cổ tay phải đang nắm mũi thép đâm ra với những ngón tay óng ánh.
Máu tuôn ra xối xả, Tả Thuận Tâm kinh hoảng lùi lại ôm lấy cánh tay phải nhưng miệng còn gào lên :
- Giết!
Bảy tên đại hán lập tức vây lấy Hoàng Phủ Sơn, đao quang óng ánh, khí thế vô cùng hung hãn!
Cũng ngay lúc đó, đôi chân ngắn cũn của Đàm Bình cũng vung lên liên hồi.
Hắn dùng liên hoàn cước dùng ba mươi hai lá bài làm ám khí bắn về phía Biện Bất Nghi!
Y Tử Nhân không chút sợ hãi cười hô hô một tràng dài rồi phất mạnh hai ống tay áo.
Bên phất tay bên đá chân, cảnh tượng thật là nghịch mắt và ngộ nghĩnh.
Tất cả những lá bài bay tới không tấm nào chạm được vào người Biện Bất Nghi!
Chúng nhân đứng xung quanh quan chiến chợt vỗ tay rộ cả lên!
- Tiểu Ngọc Nhi thế nào? Cô ta trúng phải thứ tà môn nào vậy?
Biện Bất Nghi đáp :
- Ta chưa tìm ra nguyên nhân. Hoàng Phủ Sơn, trước hết chúng ta hãy đi khỏi đây tìm chỗ nào xem xét thật kỹ mới biết được!
Vạn Phi Điệp kêu lên :
- Các ngươi còn định mang người đi nữa hay sao? Lão nương còn chưa ra tay, đừng tưởng các ngươi muốn tùy tiện gì cũng được đâu!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Ngươi đã bức hiếp cô nương của chúng ta tới đây còn vu vạ cho chúng ta làm điều trái, há có lý đâu như vậy?
Vạn Phi Điệp càng tức thét lên the thé :
- Thế các ngươi đúng ở chỗ nào? Thấy cô nương kỹ viện xinh đẹp thì nổi máu dê định cướp không, lại còn gọi nó là Tiểu Ngọc Nhi vớ vẩn nào đó... Các ngươi cứ hỏi nó xem? Nếu đúng là Tiểu Ngọc Nhi của các ngươi, Vạn Phi Điệp này sẽ đưa kiệu rước về tận nơi! Nếu không phải là Tiểu Ngọc Nhi, hôm nay ta quyết đòi cho được công đạo mới nghe!
Hoàng Phủ Sơn thấy đối phương mồm loa mép giải như vậy thì mặt đỏ bừng vì tức giận.
Nhưng Biện Bất Nghi không chút giận dữ, chỉ cười hắc hắc nói :
- Vạn lâu chủ! Ta thấy ngươi mù mất rồi! Đàm Bình là người thế nào chứ? Nếu ta đoán không sai thì tên lùn đó chuyên đi dắt mối lừa phỉnh nữ nhân. Ta hỏi ngươi: hôm nay hắn đã phỉnh phờ vị cô nương nào mang về đây?
Vạn Phi Điệp là một nữ nhân rất có bản lĩnh, tuy kinh hãi nhưng không để lộ ra nét mặt.
Thị chỉ giẫm chân đành đạch kêu lên :
- Các ngươi không dính dáng gì vào việc của ta cả!
Một tên đại hán giữ ở chính môn tuốt đao hùng hổ nói :
- Đương gia! Chúng đã không phải khách làng chơi bình thường mà là kẻ tới đây nhiễu sự, chúng tôi sẽ không để sót một mống!
Vạn Phi Điệp còn do dự.
Câu nói mới rồi của Đàm Bình khiến thị phải suy tính, tên lùn nói rằng cả Qua Trường Giang cùng bọn thủ hạ đắc lực nhất của lão cũng không thắng được người này, vậy chắc gì thị cùng bảy tên hán tử này địch nổi?
Việc gì không chắc ăn thì Vạn Phi Điệp quyết không làm. Cũng giống như làm nghề buôn bán, ai lại mạo hiểu kinh doanh những món hàng mà dễ bị lỗ vốn?
Thị bất giác cúi nhìn tên đại hán mình bết máu đang nằm bất động ruột lòi ra lòng thòng, cau mày bảo :
- Đưa nó ra đại sảnh, xem còn chữa được thì chữa, bằng không cứ cho vào quan tài mang ra khỏi thành!
Biện Bất Nghi chú ý nhìn vào đôi mắt của Tiểu Ngọc Nhi.
Đôi mắt mở to, tuyệt mỹ nhưng không tìm ra trong đó có gì khả nghi, hình như cả thần trí cũng vậy.
Hoàng Phủ Sơn thấy Vạn Phi Điệp không đồng ý để bọn hán tử vọng động mà ra lệnh đưa người bị thương ra ngoài, cho rằng đối phương chịu nhân nhượng liền vẫy Biện Bất Nghi nói :
- Nào chúng ta đi!
Nào ngờ Vạn Phi Điệp cười nhạt nói :
- Ta có thể để cho các ngươi đi, nhưng không được mang theo vị cô nương đó của ta!
Hoàng Phủ Sơn tức giận quát :
- Lại còn dám lải nhải bảo rằng cô nương của ngươi ư? Nếu Tiểu Ngọc Nhi có mệnh hệ nào hay không chữa khỏi thì ta quyết san bằng tòa thanh lâu này. Vạn Phi Điệp ngươi...
Nhưng chàng còn chưa dứt câu thì chợt một vầng hào quang ập tới!
Vạn Phi Điệp vừa xuất thủ!
Thị chọn rất đúng thời cơ khi đối phương phân thân và tin rằng mình không xuất thủ.
Hơn nữa lúc đó Hoàng Phủ Sơn đang hướng sang Tiểu Ngọc Nhi thì Vạn Phi Điệp như cánh bướm xòe xuống trước mặt, chiếc kim thoa tỏa sắc màu óng ánh chọc vào hai mắt chàng.
Thủ đoạn thật vô cùng tàn độc!
Nữ nhân mà xuất thủ hủy đôi mắt đối phương thì nhất định đó là nữ nhân hiểm ác!
Tuy vậy Hoàng Phủ Sơn cũng phản ứng cực nhanh.
Hai chân vẫn không di động, chàng hơi quay người xuất một chiêu Kim Thủ Tỏa Hầu, hai ngón tay đã kẹp chặt được chiếc kim thoa.
Vốn đã được Biện Bất Nghi cảnh cáo về Tiên Nhân Mê Lộ Thảo trong người đối phương, Hoàng Phủ Sơn rất cảnh giác với ánh hào quang trên chiếc kim thoa, đồng thời mắt không rời hai tay đối thủ.
Quả nhiên chiếc kim thoa vừa bị Hoàng Phủ Sơn kẹp chặt thì một thứ phấn bột màu hồng bay tạt vào mặt chàng.
Thế nhưng Hoàng Phủ Sơn không có phản ứng gì, hai ngón tay vẫn kẹp chặt chiếc kim thoa bỗng đẩy mạnh!
Vạn Phi Điệp kinh hãi, bị đẩy bật lại, mặt biến sắc vì tức tối.
Căn bản thị không thể biết được Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi đã ngầm thi triển Cục Bộ Quy Tử đại pháp phong bế hô hấp nên mê dược không có tác dụng gì.
Mới đẩy lui, Hoàng Phủ Sơn lại giật tới, Vạn Phi Điệp vẫn giữ chặt chiếc kim thoa nên bị buộc phải bước dấn lên.
Hoàng Phủ Sơn buông tay chộp lấy hàm Vạn Phi Điệp lật ngược lên, chỉ thấy một lớp mặt nạ bong ra rách bay lả tả!
Biện Bất Nghi cầm chiếc mặt nạ cười hô hô nói :
- Nguyên là thế! Chiếc mặt nạ này được tinh chế vô cùng khéo léo và công phu khó phát hiện ra!
Vạn Phi Điệp giận đến nỗi tái mặt, nghiến răng quát to :
- Giết!
Bọn đại hán lập tức vây lại tấn công.
Hiển nhiên mục đích của chúng là ngăn không để cho Hoàng Phủ Sơn truy sát Vạn Phi Điệp.
Thực ra Hoàng Phủ Sơn không có ý định truy theo tên chủ lầu xanh mà chỉ quan tâm đến Tiểu Ngọc Nhi mà thôi, quyết bảo vệ cô ta rời khỏi Vạn Nhân Mê Kỹ Viện.
Còn đối với sáu tên đại hán kia, chàng có coi vào đâu? Chàng biết đó chỉ là những tên sát thủ của Kỹ viện được Vạn Phi Điệp thao túng mà thôi, chỉ cần vài chiêu là thu thập được.
Nhưng chàng không định giết người.
Nên liền trầm giọng bảo Biện Bất Nghi :
- Đại ca cứ bình tĩnh đưa Tiểu Ngọc Nhi đi đi, bọn này để tôi đối phó được rồi!
Biện Bất Nghi gật đầu làm theo, không ngờ bị Tiểu Ngọc Nhi kháng cự.
Biện Bất Nghi cho rằng cô ta bị mê thất thần trí nên điểm vào hai chỗ huyệt đạo rồi cắp vào nách rồi đi ra khỏi đại sảnh.
Không tên đại hán nào ngăn cản.
Nhưng có hai tên vung đao bổ tới Hoàng Phủ Sơn!
Chàng thấy Biện Bất Nghi đưa Tiểu Ngọc Nhi ra tới cửa tiền viện rồi mới quay lại quát to một tiếng xuất thủ điểm vào cổ tay một tên đại hán đang lao tới, thừa thế đoạt ngay được thanh đao, quát lớn :
- Dừng tay!
Tiếng gầm như mãnh hổ khiến cả sáu tên hán tử sửng người lại.
Chàng dùng tay trái cầm ngang thanh đại đao rồi dụng lực xiết lại.
“Rắc” một tiếng, lưỡi đao đứt ngọt chẳng khác gì người ta dùng kéo cắt một cọng cỏ!
Cả sáu hán tử đứng trố mắt sững sờ!
Hoàng Phủ Sơn vứt thanh đao đi, lạnh giọng nói :
- Người ta cần phải biết tiến thoái. Nếu các ngươi muốn chết thì ta cũng chẳng hẹp hòi gì!
Dứt lời điềm tĩnh bước đi.
Sáu tên đại hán đứng như chôn chân xuống đất, chỉ đưa mắt thất thần nhìn theo.
* * * * *
Bên ngoài trời đã tối đen.
Trên các phố ở Thương Châu thành đèn đuốc đã sáng lên.
Biện Bất Nghi đưa Tiểu Ngọc Nhi về khách điếm, chỉ thấy trong phòng Bộc Phu đang rầu rĩ ngồi uống rượu một mình, còn Vưu Tam Lang nằm dưỡng thương trên giường.
Tuy không còn sợ độc chất phát tác, chẳng có gì nguy hiểm nhưng cánh tay phải sau một thời gian dài mới bình phục, hiện vẫn phải dùng băng treo lên cổ.
Biện Bất Nghi mới đặt Tiểu Ngọc Nhi lên một chiếc giường thì Bộc Phu liền buông chén tới gần.
Cả Vưu Tam Lang cũng ngồi nhổm dậy.
Bộc Phu thở dài hỏi :
- Cô nương này trông thật xinh đẹp. Hình như đang gặp phải điều gì nguy hiểm, đúng không?
Vưu Tam Lang tỏ vẻ quan tâm nói :
- Biện đại phu, cô nương đó là...
Biện Bất Nghi đáp :
- Tôi không biết cô nương này là ai!
Bấy giờ Hoàng Phủ Sơn đã theo vào phòng, nghe câu nói đó liền tỏ ra bất bình nói :
- Biện đại ca! Ngươi nói hồ đồ gì thế? Sao lại bảo không biết Tiểu Ngọc Nhi?
Biện Bất Nghi cười bí hiểm :
- Ta đồ rằng không phải...
Hoàng Phủ Sơn kêu lên :
- Làm sao ngươi lại giở trò quỷ gì thế? Đã cất công cứu từ kỹ viện ra đây. Chẳng lẽ còn đùa được?
Biện Bất Nghi vẻ mặt vẫn thản nhiên nói :
- Chỉ sợ rằng không phải Tiểu Ngọc Nhi!
Hoàng Phủ Sơn vội bổ tới, vừa giải huyệt cho thiếu nữ vừa lay gọi :
- Tiểu Ngọc! Đúng muội rồi phải không? Nói đi!
Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt đẹp rồi mở ra, cười hỏi :
- Tiểu Ngọc Nhi đối với chàng quan trọng vậy sao?
Hoàng Phủ Sơn há hốc mồm lùi lại.
Thiếu nữ lại hỏi :
- Chẳng lẽ Tiểu Ngọc Nhi xinh đẹp hơn tôi?
Biện Bất Nghi “hừ” một tiếng nói :
- Cô nương, tốt nhất hãy tự mình động thủ đi! Nếu để ta động thủ thì chỉ e làm sây sướt da mặt ngươi mất đó!
Hoàng Phủ Sơn rất kinh ngạc, thấy tim mình như nhảy dựng lên. Vưu Tam Lang mở to mắt hỏi :
- Cô ta đeo mặt nạ ư?
Còn Bộc Phu đứng ngẩn ra, lắc lắc đầu.
Thiếu nữ hoàn toàn giống Tiểu Ngọc Nhi, cả về vóc người, khuôn mặt và giọng nói cũng không khác chút nào.
Vậy chẳng lẽ vẫn không phải?
Biện Bất Nghi vẫn đăm đăm nhìn vào hai mắt thiếu nữ.
Chợt thấy cô ta xát nhẹ vào hai mí mắt khiến lớp da bong ra một chút rồi kéo thẳng xuống!
Lát sau lớp mặt nạ mỏng được bóc ra.
Tiểu Ngọc Nhi bỗng biến thành một nữ nhân không lấy gì làm đẹp, hơn nữa tuổi đã ngoài ba mươi, thậm chí hơn bốn mươi cũng chưa biết chừng!
Hoàng Phủ Sơn thất vọng thở dài một tiếng.
Nữ nhân cười nói :
- Như vậy ta không phải là Tiểu Ngọc Nhi của các ngươi. Nhưng dù sao ta cũng đúng là một nữ nhân...
Biện Bất Nghi ngắt lời :
- Nếu chúng ta buộc ngươi khai ra kẻ nào đã buộc ngươi giả dạng Tiểu Ngọc Nhi, ta đoán rằng ngươi không chịu nói thật...
Nữ nhân lắc đầu :
- Tôi có biết gì đâu? Chỉ biết người ta chụp một miếng khăn đen kín đầu rồi mang tới một nơi nào đó, sau đó chúng dùng thuốc mê cho thiếp đi rồi cải trang thế nào đó mới đưa tới đây. Nếu có biết gì thì chỉ biết rằng tên quái nhân lùn tịt ném lên kiệu kín mít đi một quãng đường thật xa!
Hoàng Phủ Sơn tức giận quát :
- Hạng nữ nhân như ngươi sao vẫn đang tâm cải biến thành thiếu nữ để lừa gạt khách nhân?
Không ngờ thiếu phụ thản nhiên đáp :
- Trước đây ta cũng xuất thân là kỹ nữ. Hồi trẻ ta xinh đẹp kém gì ai? Nhưng tuế nguyệt qua đi, sắc đẹp phai tàn, mà nam nhân thì ai chẳng thích người trẻ đẹp? Vậy thì ta làm gì để sống đây? Hừ! Nữ nhân ai mà chẳng như nhau chứ? Chỉ cần khi lên giường chụp chiếc mặt nạ lên trở thành một cô nương trẻ đẹp là ổn tất, biết đâu ta còn mang lạc thú cho họ nhiều hơn cả hạng gái tơ. Họ chẳng mất gì, còn ta thì kiếm được miếng ăn... còn được họ ngọt ngào gọi ta là tiểu nữ nữa...
Hoàng Phủ Sơn ngán ngẩm ngồi phịch xuống ghế.
Biện Bất Nghi nhẹ giọng :
- Còn may chưa phải là Tiểu Ngọc Nhi...
Hoàng Phủ Sơn tức giận vỗ mạnh xuống bàn gầm lên :
- Bây giờ biết phải làm gì? Chúng ta đi tìm Vạn Phi Điệp! Nhất định nữ nhân mặt thớt đó biết mọi chuyện!
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Chắc thị đã trốn mất rồi!
Hoàng Phủ Sơn buột miệng :
- Trốn mất rồi?
Biện Bất Nghi khẳng định :
- Đương nhiên!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Làm sao biết được?
Biện Bất Nghi đáp :
- Vì ngươi đã bóc mất chiếc mặt nạ của thị, lúc đó mới chập choạng nên không nhìn rõ, nhưng ta đoán chắc rằng Vạn Phi Điệp là một mụ già!
Hoàng Phủ Sơn nghiến răng giận dữ :
- Quân hèn hạ! Sao dám hèn hạ lừa người, vậy thì còn đạo lý gì nữa? Nhưng nhân vật nào có thuật hóa trang cao minh đến thế? Thật không sao nhận ra nữa!
Chàng thất vọng thừ mặt ra.
Chẳng dễ dàng gì mới tìm thấy được Tiểu Ngọc Nhi, không ngờ khi tìm thấy thì lại chỉ là mụ nạ dòng giả dạng!
Biện Bất Nghi nói, ra vẻ am hiểu :
- Nếu nói về thuật hóa trang thì trên giang hồ có ai bằng Trang chủ Mai Hoa sơn trang Kha Phương Đạt? Y được người trên giang hồ xưng là Thiên Diện Thái Tuế quả không ngoa!
Bộc Phu chen lời :
- Đừng nói chuyện đó nữa. Trước mắt chúng ta cần phải làm gì đối với nữ nhân này?
Hoàng Phủ Sơn chỉ tay ra cửa quát to :
- Cút đi! Ta chẳng thèm giết ngươi đâu!
Nữ nhân không có gì sợ sệt, lý sự :
- Các ngươi vô cớ bắt ta tới đây, còn ta không làm gì đắc tội cả, lấy lý do gì mà giết ta chứ?
Hoàng Phủ Sơn gầm lên :
- Nếu không đi nhanh thì sẽ hối hận đây! Cút!
Có lẽ chàng đã bốc hỏa lên đầu, mắt long lên thật đáng sợ, còn cung tay như chực đánh.
Nữ nhân vội vã bỏ đi, nhưng ra tới cửa còn quay lại nói :
- Ta thật rủi ro, đã chịu thiệt thòi còn bị dọa đánh! Sao khổ thế này?
Chờ nữ nhân đi khỏi, Vưu Tam Lang mới nhẹ giọng nói :
- Biện huynh, hai vị lẽ ra không nên để cho tên lùn Đàm Bình đi như thế. Nhất định hắn biết nhiều chuyện bí mật.
Hoàng Phủ Sơn đồng tình :
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Biện đại ca, hãy nghĩ xem nên làm cách nào? Chúng ta phải bắt cho được tên lùn đó.
Biện Bất Nghi hướng sang Vưu Tam Lang hỏi :
- Vưu huynh cảm thấy vết thương bây giờ thế nào?
Vưu Tam Lang đáp :
- Đỡ đau nhiều rồi.
Biện Bất Nghi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Tôi cho rằng tốt nhất chúng ta đi tìm Vạn Phi Điệp. Nữ nhân này nhất định biết nhiều bí mật hơn cả Đàm Bình.
Vưu Tam Lang suy nghĩ một lát rồi gật đầu :
- Như thế cũng có lý. Những cô nương được hóa trang rồi đưa tới Vạn Nhân Mê Kỹ Viện và rất có thể tất cả cũng đều hóa trang như thế cả, nhất định Vạn Phi Điệp phải biết từng người, và họ được mang từ đâu tới.
Bộc Phu liền vác đại đao lên vai, giục mọi người :
- Nào đi thôi! Chúng ta cứ xông vào thanh lâu xem những cô nương mỹ miều có phải tất cả đều mang mặt nạ cả không?
* * * * *
Dưới tấm biển lớn của Vạn Nhân Mê Kỹ Viện, bên cổng đóng chặt có treo một tấm bảng viết :
- Vạn Nhân Mê Kỹ Viện chỉnh tu nội bộ, nghỉ việc kinh doanh trong ba ngày.
Nghỉ kinh doanh được hiểu là kỹ nữ không tiếp khách.
Cửa đóng chặt, Vạn Nhân Mê Kỹ Viện vắng hiu, ngay cả đèn đóm cũng không có.
Tuy kỹ viện thông báo nghỉ kinh doanh, nhưng trên phố vẫn có bốn người xấn xổ đi vào.
Chính là Biện Bất Nghi, Hoàng Phủ Sơn, Bộc Phu và Vưu Tam Lang.
Hiển nhiên không phải bốn người đó tới đây tìm khoái lạc. Đối với họ, kỹ viện có kinh doanh hay không cũng chẳng có gì phân biệt, bởi vì họ tới đây với mục đích gây náo loạn!
Hiển nhiên theo kế hoạch đã bàn là chỉ gây sự với một mình Vạn lâu chủ Vạn Phi Điệp.
Hoàng Phủ Sơn có chủ tâm, nếu Vạn Phi Điệp không chịu khai thật Tiểu Ngọc Nhi ở đâu thì phải thẳng tay trừng trị khiến thị muốn sống cũng khó, muốn chết chẳng xong!
Vưu Tam Lang tuy tay vẫn còn đau nhưng vì Vưu Nhị Thư mà cố nén đau tới đây hy vọng từ Vạn Phi Điệp mà khai thác được nơi chúng giấu nhi nữ.
Bốn người dừng lại trước cổng đóng chặt, tối om.
Biện Bất Nghi bĩu môi hỏi :
- Có vẻ như chúng đóng cửa để đề phòng chúng ta?
Hoàng Phủ Sơn đề nghị :
- Cứ vượt tường rào mà vào!
Bộc Phu phản đối :
- Cần gì phải vượt tường? Chúng ta tới đây là để đánh nhau! Tránh ra để ta làm cho!
Dứt lời đứng ngay giữa cổng vận công vung chân đá mạnh vào cánh cổng chính!
- Rầm!
Tấm gỗ lim lớn sơn son đã bị đá vỡ tan bay vào trong tiền viện!
Biện Bất Nghi dẫn đầu cả bọn vào thẳng bên trong.
Chợt thấy hai vị cô nương hớt hải chạy ra la toáng lên :
- Trời đất ơi! Còn có vương pháp nào không hả? Chúng ta hôm nay định không tiếp khách mà cũng không được hay sao?
Biện Bất Nghi giang thẳng cánh tay gạt hai cô nương sang hai bên nhưng chợt thấy hai tên phân thành tả hữu hai bên vung tay phóng ra mấy chiếc ám khí vàng chóe!
Biện Bất Nghi không nói không rằng vung tay áo phất mạnh. Hai vị cô nương bị đánh bật đi và vào tận lan can trước đại sảnh!
Từ trên bậc thềm đại sảnh cũng có mấy tên hắc y đại hán, một tên trỏ đao quát :
- Gì thế? Các ngươi định tới đây bức hiếp sao?
Trong bóng tối, có người la lên :
- Ui chao! Chẳng phải hai tên vừa đến lúc tối sao? Bây giờ có tới bốn tên lận!
Hoàng Phủ Sơn trầm giọng bảo :
- Mau vào gọi Vạn Phi Điệp ra đây nếu không muốn hoành thi đầy kỹ viện!
Một tên đại hán liền xuống giọng :
- Chủ nhân chúng ta không làm gì đắc tội với các vị. Việc gì cũng phải có đầu có vỹ chứ?
Biện Bất Nghi lên tiếng :
- Bằng hữu! Chẳng phải chúng ta đến đây gây sự đâu! Chẳng qua chỉ muốn hỏi rõ mấy vấn đề, hy vọng quý chủ nhân trả lời thật mấy việc.
- Các vị muốn hỏi gì?
- Chẳng lẽ bằng hữu có thể thay chủ nhân quản mọi việc sao?
Tên kia “hừ” một tiếng, xẵng giọng :
- Quản gì chứ? Các ngươi cho rằng chân to đùi lớn là có thể bức ép được người hay sao?
Hoàng Phủ Sơn đanh giọng :
- Nếu ngươi không làm chủ được thì dẹp sang bên mau!
Tên hán tử cười hắc hắc chửi đổng :
- Con mẹ nó! Thì ra các ngươi tới đây kiếm chuyện! Muốn đánh nhau ư? Huynh đệ chúng ta xin phụng bồi ngay!
Lập tức từ trong bóng tối lao ra chín tên đại hán trùm khăn kín mặt.
Đồng thời hai bên đại môn cũng xuất hiện mấy vị cô nương, trong tay cầm lăm lăm trường kiếm.
Cô nương nào cũng đẹp như thiên tiên, nhưng lúc này mặt lạnh lùng đến khó coi.
Bộc Phu cười kha kha nói :
- Các ngươi cứ mở to mắt mà xem thanh đại đao nặng ba mươi hai cân của ta giết người kỳ diệu như thế nào!
Vừa dứt lời đã múa đao nhằm bọn hắc y hán tử chém loạn lên!
Cả Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn đều đứng nguyên vị. Cả hai đưa mắt quan sát chung quanh, hy vọng vào lúc này Vạn Phi Điệp sẽ xuất hiện.
Vì mục đích chính là mụ chủ.
Biện Bất Nghi tin rằng một mình Bộc Phu có thể đối phó được với chín tên đại hán, cũng như lần trước một mình lão giết sạch tám tên cao thủ nhị lưu của Khoái Lạc bảo.
Quả thật thanh đại đao của Bộc Phu xé gió roàn roạt nghe buốt lạnh cả sống lưng!
Cả chín tên đại hán vây kín xung quanh nhưng không tên nào dám liều mạng xông vào một bước!
Một trong các cô nương đứng bên cổng mỉa mai :
- Thật là lũ ăn hại! Ngày thường thấy uy phong như thế sao nay đâu mất cả?
Hiển nhiên câu đó để khích chín tên đại hán. Ở Vạn Nhân Mê Kỹ Viện tốn của nuôi bọn sát thủ này, hằng ngày ức hiếp bọn kỹ nữ hoạnh họe đủ điều, mà nay gặp phải Tây Lương Đao Hồn thì khựng lại cả đùn đẩy nhau, không tên nào dám xông vào vì sợ ăn đao!
Biện Bất Nghi hướng sang mấy cô nương đứng chặn ở đại môn, lạnh giọng nói :
- Gọi chủ nhân của các ngươi ra đây, chúng ta sẽ chẳng làm hại gì các ngươi đâu!
Y đếm có tới mười mấy người, cô nào cũng xinh đẹp, “xì” một tiếng lẩm bẩm :
- Thì ra toàn bọn quái nhân giả dạng để lừa người, nay cầm kiếm trong tay mới lộ mặt gian manh, toàn hàng sát thủ cả!
Hoàng Phủ Sơn không rõ y nói gì, bảo :
- Để tôi vào tóm hắn ra đây. Các vị cứ ở đây chờ một lúc!
Miệng nói chân đi, nhún mình phi qua đầu bọn đại hán đang bao vây Bộc Phu xông thẳng vào đại sảnh.
Có tới năm cô nương thấy vậy truy theo, nhưng chúng đâu phải là đối thủ của Hoàng Phủ Sơn.
Chàng chỉ đánh lại một chưởng, cả năm tên đều phân phân lùi lại.
Hoàng Phủ Sơn không muốn đả thương các thiếu nữ, thấy ai cũng mỹ lệ như thế, chàng chợt nghĩ đến Tiểu Ngọc Nhi.
Nàng mất tích lâu như thế, không biết đã gặp phải những bất hạnh thế nào. Lòng chàng rối lên như tơ vò khi nghĩ đến điều này.
Khi vừa lên hành lang thì chợt có thêm ba cô nương cũng xinh đẹp như thế từ trong đại sảnh xông ra, tay cầm trường kiếm.
Nhưng họ vừa xuất thủ là chặn ngay được Hoàng Phủ Sơn lại!
Một cô nương dáng người hơi cao dong dỏng, vừa đâm tới một kiếm vừa quát :
- Lùi ra!
Hoàng Phủ Sơn giật mình, bước tránh sang bên xuất Kim Thủ chỉ như đao “hừ” một tiếng nói :
- Hãy tiếp ta một chưởng, cô nương, cẩn thận!
Đâu ngờ cô nương đó chỉ cười nhạt nói :
- Cho ngươi biết thế nào là lợi hại!
Dứt lời kiếm biến chiêu tỏa ra ánh sáng chói lòa như cả màu tuyết trắng!
Đó là kiếm pháp gì vậy?
Hoàng Phủ Sơn bụng bỗng thấy kinh hãi.
Kiếm pháp vừa lợi hại vừa kỳ dị, so với Khấp Huyết Kiếm của Qua Trường Giang có lẽ còn có phần hơn.
Hoàng Phủ Sơn chợt hiểu là cô nương này không phải đối thủ tầm thường, võ công so với Vạn Phi Điệp còn cao hơn nhiều!
Chàng không dám khinh thị nữa mà trở nên thận trọng.
Lúc này hai cô nương khác đứng giữ hai bên cửa đại sảnh, kiếm vung lên sáng quắc, chỉ nhìn cũng biết họ xuất chiêu liều mạng để tỏ ý rằng nếu Hoàng Phủ Sơn muốn vào cửa ải ắt phải bước qua tử thi của hai người!
Biện Bất Nghi liền lướt thân vào đứng cạnh Hoàng Phủ Sơn.
Vưu Tam Lang cũng theo đến.
Bấy giờ giữa tiền viện chỉ còn một mình Bộc Phu.
Tây Lương Đao Hồn theo thói quen vác thanh đại đao nặng ba mươi hai cân trên vai nhưng không dám xông vào.
Có mấy cô nương án ngữ ở đại môn sốt ruột giẫm chân thúc giục nhưng không một tên đại hán nào dám liều mạng xông lên.
Trước đại sảnh Hoàng Phủ Sơn bắt đầu công kích.
Chỉ thấy thân pháp chàng chợt biến, phóng chưởng vào giữa màn kiếm ảnh!
- Roạt!
- Rắc!
Hai thanh âm gần như tiếp nhau, một tiếng như xé vải, tiếng kia khô khan như thép gãy.
Vị cô nương đang múa kiếm la lên “chao ôi” một tiếng rồi bị bật thẳng vào đại sảnh tới tận bình phong!
Trường kiếm cô ta vừa bị Kim Thủ chỉ của Hoàng Phủ Sơn kẹp gãy, tuy vậy trường bào của chàng cũng bị rách một mảng, suýt chút nữa là chạm vào da thịt.
Biện Bất Nghi kinh dị hỏi :
- Cô nương, hình như kiếm pháp của ngươi ta đã thấy rồi, có phải là Hổ Bôn kiếm pháp không?
Cô ta bị đập sườn vào bình phong đau nhói, tuy vậy nghe hỏi liền quay lại nói :
- Ngươi thật kiến thức đa quảng!
Biện Bất Nghi lại tiếp :
- Hổ Bôn kiếm pháp do Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo độc truyền. Sư Thiên Hạo là sư huynh của Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt. Sau khi phát sinh vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang thì vị sư huynh của Kha Phương Đạt cũng đột nhiên thất tích. Cô nương đã biết Hổ Bôn kiếm pháp tất cũng biết Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo ở đâu?
Cô nương trả lời cộc lốc :
- Ta không biết!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Tôi cho rằng vị Sư Thiên Hạo nên xuất hiện, hãy vì sư đệ Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt của mình mà truy tìm hung thủ.
Vị cô nương lạnh lùng nói :
- Chuyện đó và ta có quan hệ gì đâu? Và cũng việc gì đến ngươi chứ?
Biện Bất Nghi sửng sốt chưa biết trả lời sao thì Vưu Tam Lang chợt kêu lên :
- Hài nhi! Vưu Nhị Thư của cha! Làm sao đến nỗi con rơi vào kỹ viện thế?
Mới rồi đối đáp với Biện Bất Nghi, cô ta tới gần cửa nên Vưu Tam Lang nhận ra đó là nhi nữ của mình.
Lão cấp thiết bổ về phía con gái nhưng chỉ được trả lời bằng một kiếm chém thẳng vào đầu!
Vưu Tam Lang tay phải bị thương nặng đến lúc đó còn đau, thấy nhi nữ đối xử với mình như vậy vội lùi lại một bước kêu lên :
- Nhị Thư, ta là cha con đây mà!
Thiếu nữ quát trả lại :
- Còn ta là mẹ ngươi!
Rồi tiếp tục đâm ra một kiếm!
Kiếm nhằm thẳng ngực lão nhanh như chớp, còn may mũi kiếm đã bị Hoàng Phủ Sơn kẹp đứt nếu không đã thủng ngực rồi.
Đến lượt Biện Bất Nghi xuất thủ.
Y gầm lên một tiếng, tả thủ phất mạnh cuốn phăng lưỡi kiếm gãy của thiếu nữ sang một bên khiến cô ta phải lạng người đi, thừa thế ống tay phải quét vào mặt, chỉ nghe chát một tiếng, thiếu nữ bị bạt trúng mặt, miệng bị hộc ra một búng máu tươi!
Vưu Tam Lang đau đớn thốt lên :
- Biện huynh đừng đánh nhi nữ ta! Thân nó hãm vào kỹ viện như thế cũng đủ thống khổ lắm rồi!
Biện Bất Nghi dằn thanh kiếm gãy của đối phương vứt đi, lắc đầu nói :
- Vưu huynh, nó không phải là nhi nữ của Vưu huynh đi. Hãy nhìn lại cho kỹ!
Vưu Tam Lang đỡ lấy thiếu nữ rối rít :
- Đúng mà! Chính nhi nữ tôi mà! Nhị Thư!
Lại còn vỗ vai thiếu nữ âu yếm nói :
- Nhị Thư! Tên súc sinh Lương Tâm bị giết rồi! Như thế cũng coi là thù của con đã được báo. Ôi, con gái của cha thật đáng thương!
Nữ nhân kia chợt định thần lại, đột nhiên xuất thủ như chớp đánh ra một chưởng khiến Vưu Tam Lang chút nữa thì ngã phịch xuống, mặt đỏ bừng phun máu thành vòi!
Tuy vậy lão không chút tức giận cũng không phàn nàn gì chỉ đưa tay quệt máu trào ra mũi miệng, nhìn Biện Bất Nghi khẩn khoản :
- Biện huynh, nữ nhi tôi bị ám toán nên thất thần trí, xin Biện huynh mau cứu giúp nó! Tôi chỉ có nó là người thân duy nhất trên đời, nếu gặp mệnh hệ nào thì tôi biết ăn nói thế nào với vong linh mẹ nó?
Biện Bất Nghi không đáp, chăm chú nhìn mặt nữ nhân rồi nhìn Hoàng Phủ Sơn ra hiệu.
Hoàng Phủ Sơn nhẹ giọng :
- Vưu thúc xin nhớ lại chuyện Tiểu Ngọc Nhi đó...
Vưu Tam Lang lắc đầu :
- Nó nhất định là Vưu Nhị Thư mà! Tôi nhận được con gái mình mà!
Biện Bất Nghi không biết làm gì hơn, đành thở dài nói :
- Thôi được, tôi sẽ tìm cách cứu lệnh ái...
Lại đưa mắt cho Hoàng Phủ Sơn.
Hoàng Phủ Sơn hiểu ý, lập tức xuất thủ.
Hữu chưởng của chàng nhằm mặt của thiếu nữ phát một chiêu rồi tả thủ bất ngờ vung ngũ trảo quét thẳng vào lớp da trên mặt đối phương.
Bàn tay chàng chộp ngay được một lớp đồ vật xốp mỏng mềm như bông.
Nữ nhân vội đưa tay bưng mặt, rú lên một tiếng kinh hãi rồi lao người vào hậu sảnh.
Chỉ chớp mắt hai cô nương khác cũng biến đâu mất dạng!
Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn vừa kịp định thần thì đã không thấy đối phương đâu nữa cũng ngẩn người ra!
Hoàng Phủ Sơn đưa vật mình vừa đoạt được tới trước mặt Vưu Tam Lang.
Thì ra đó là một lớp mặt nạ được chế tạo vô cùng tinh xảo đến phải khâm phục!
Biện Bất Nghi nói :
- Vưu huynh hãy nhìn cho rõ. Tấm mặt nạ này được chế như thật. Người làm ra nó không những bản lĩnh cái thế mà đã thấy mặt lệnh ái mới làm được giống như vậy được!
Vưu Tam Lang cầm chiếc mặt nạ nhìn kỹ rồi chợt hỏi :
- Vậy nhi nữ tôi đâu? Vì sao chúng lại bắt Nhị Thư đem giấu đi làm gì chứ?
Hiển nhiên không ai trả lời được câu đó.
Lão quay ra tiền viện quát :
- Bộc huynh, giết!
Bộc Phu cùng Vưu Tam Lang giao tình sâu đậm, sau khi Vưu Nhị Thư thất tích, Bộc Phu cũng thương xót không kém gì Vưu Tam Lang.
Nay nghe Vưu Tam Lang gọi giết, Bộc Phu như được bốc khỏi mình tảng đá nghìn cân, cười to nói :
- Tuyệt lắm! Lão tử đã ghìm nén từ lâu!
Dứt lời vung đại đao như những ánh cầu vồng xông vào bọn hắc y hán tử không khác gì hổ đói xông vào bầy dê.
Trong tiếng thét vang trời như hổ gầm, đã thấy ba tên hắc y hán tử lăn lộn trong vũng máu.
Hai tên khác vung đao định chống đỡ thì nghe choang một tiếng, cả hai thanh đao bị đánh vút lên trời!
Lúc này bọn nữ nhân trấn thủ ở đại môn tự lượng sức mình không bằng bọn đại hán, bởi vì chúng đã chứng kiến từ đầu, ngay cả vị cô nương họ Sư được miễn tiếp khách vì có bản lĩnh cao cường hơn chúng cũng bị bại trận chạy tháo thân thì còn ai dám chống đỡ nữa?
Sáu tên đại hán chạy trốn, chỉ chốc lát sau mười mấy nữ nhân được bố trí trấn giữ đại môn cũng co chân chạy biến.
Biện Bất Nghi, Hoàng Phủ Sơn và Vưu Tam Lang ra tới hành lang thì không thấy bóng dáng địch nhân đâu nữa!
Bộc Phu không truy kích, chỉ rê thanh bảo đao trên vai tiến tới bậc thềm nhìn Vưu Tam Lang nói :
- Vưu huynh, cứ tưởng là Vưu huynh đã tìm được Vưu Nhị Thư nên tiểu đệ tới chúc mừng, hóa ra không phải!
Vưu Tam Lang giận sôi lên chửi rủa :
- Mẹ nó! Mọi việc đều do tên súc sinh Lương Tâm mà ra cả! Không biết bây giờ chúng giấu nhi nữ ở đâu...
Biện Bất Nghi ôn tồn nói :
- Đừng quên rằng chúng ta tới đây để tìm Vạn Phi Điệp, chỉ cần tìm được yêu nữ đó, chúng ta sẽ hỏi rõ mọi chuyện.
Vưu Tam Lang liền phụ họa :
- Đúng thế! Phải tìm cho được Vạn Phi Điệp! Chẳng phải vô cớ trước khi chết tiểu tử Lương Tâm đã nói ra tên yêu nữ đó! Mau đi tìm cho được hắn!
Lúc này vì nhi nữ thất tích mà Vưu Tam Lang bấn loạn. Còn ngày thường thì lão rất tin vào bản lĩnh của nhi nữ, vì thế mới cho phép Vưu Nhị Thư thâm nhập vào Hòa Khí Hiệu nhằm mục đích khống chế Lương Tâm để vạch trần những việc làm ám muội của hắn.
Thế nhưng lần này lão không ngờ Vưu Nhị Thư đi mà không trở lại.
Bây giờ có hối hận lo lắng bao nhiêu cũng là việc đã rồi!
Biện Bất Nghi dặn Vưu Tam Lang và Bộc Phu :
- Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm Vạn Phi Điệp. Nhưng hai vị phải hết sức cẩn thận với loại mê dược của yêu nữ đó là Tiên Nhân Mê Lộ Thảo.
* * * * *
Vạn Nhân Mê Kỹ Viện theo nhận xét của Biện Bất Nghi chẳng kém gì cung điện của các bậc vương hầu cả về quy mô lẫn cách bài trí bên trong.
Bốn người qua không biết bao nhiêu hành lang tới tận sân viện thứ năm thì thấy một ngôi lầu nhỏ đứng biệt lập giữa viện.
Đây hoàn toàn không giống một kỹ viện mà giống hệt tòa lương đình với một con đường rải đá độc nhất dẫn đến một tiểu lâu và xung quanh là hồ nước với những cầu đá rất ngoạn mục.
Tiểu lâu có hai tầng.
Nhìn bên ngoài đã tráng lệ, trần thiết bên trong lại cực kỳ sang trọng!
Đây là nơi ở của Vạn lâu chủ Vạn Phi Điệp.
Cả bốn người Biện Bất Nghi phải truy tìm khá lâu mới đến tiểu lâu này.
Không phải vẻ diễm lệ của tòa lâu làm họ chú ý mà bởi vì thấy bên trong có ánh đèn hắt hiu chiếu ra.
Biện Bất Nghi là người túc trí đa mưu hơn cả, dừng lại xua tay nói :
- Hãy cẩn thận, nhất định Vạn Phi Điệp đã đặt cạm bẫy!
Vưu Tam Lang vốn nóng lòng lo cho tính mạng của nhi nữ liền lao vào tiểu lâu nhưng bị Biện Bất Nghi giữ lại.
Bộc Phu nói :
- Ba vị cứ ở ngoài này để tôi vào loạn sát một trận.
Biện Bất Nghi can :
- Nếu vào ngay tất bị mắc lừa. Bên trong có vân vụ ẩn hiện, nhất định tàng giấu mê dược, trúng phải là ngã ngay!
Hoàng Phủ Sơn đề nghị :
- Vậy thì để tôi vào trước, vận Cục Bộ Quy Tức Đại Pháp không dùng mũi hô hấp sẽ không việc gì.
Biện Bất Nghi xua tay :
- Ba vị cứ chờ ở đây, tôi có biện pháp.
Hoàng Phủ Sơn tin rằng Biện Bất Nghi sẽ biết cách khu xử. Đúng là có vân vụ thỉnh thoảng tỏa ra từ các cửa sổ, đúng là bên trong có độc hoặc mê dược chẳng sai, biết đâu chính là Tiên Nhân Mê Lộ Thảo, loại độc đó rất lợi hại, chỉ cần ngửi vào mũi là lập tức thâm nhập não bộ hôn mê ngay.
Vưu Tam Lang tuy vội cũng không dám xông vào, đành giẫm chân một cách bất lực.
Biện Bất Nghi không biết lấy đâu ra mấy chiếc khăn đưa cho mỗi người một chiếc bảo :
- Hãy lấy khăn áp vào mũi và miệng, chúng ta xông và đi bắt mụ tú bà kia!
Y vừa buộc khăn vào mũi vừa dặn thêm :
- Tuy vậy vẫn không thể duy trì được lâu. Chỉ cần bắt được Vạn Phi Điệp là chạy ra ngay!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Nếu mụ phản kháng thì lấy mạng luôn!
Biện Bất Nghi ngăn lại :
- Không được! Chúng ta cần tìm người nên phải để mụ sống. Tôi tin rằng nhất định Vạn Phi Điệp biết Tiểu Ngọc Nhi và hai nữ nhân kia hiện ở đâu.
Tuy giọng nói có vẻ bình thản nhưng Biện Bất Nghi rất lo lắng cho người vợ mới của mình và hối hận là đã để nàng thất tích.
Nếu gặp phải bà nhạc Âu Dương Ngọc Hoàng đã giao phó Tiểu Thanh một đêm, hai người đã thành phu thê mà Biện Bất Nghi để vợ mất tích thế này, nhất định lão chửi con rể té tát!
Chẳng phải do Biện Bất Nghi ngu ngốc mà vì y quá thông minh nên mới xảy ra cơ sự đó.
Người quá thông minh nhiều khi trở thành kẻ thậm ngốc!
Đúng thế! Nhiều khi Biện Bất Nghi đã rủa mình là đồ lợn.
Còn bây giờ nếu dùng khăn bịt miệng và mũi, giá không có gì bất trắc thì cũng coi y quá thông minh.
Khi mọi người vào tiểu lâu thì chợt thấy chính Vạn Phi Điệp đang ngồi trên một chiếc ghế thái sư ỷ.
Nhất định là Vạn Phi Điệp rồi, bởi vì chính bộ mặt mà họ đã trông thấy nay bị bóc mất một nửa lớp hóa trang và cũng với bộ y phục đó.
Biện Bất Nghi xông vào phòng trước tiên đến trước mặt mụ lâu chủ, nhưng không hiểu vì lý do gì đột nhiên quay ngoắt lại đưa tay vẫy mọi người theo mình rồi nhảy bổ ra khỏi phòng.
Hoàng Phủ Sơn tuy không rõ ất giáp gì cũng vội vã ra theo.
Vưu Tam Lang định dùng cánh tay lành lặn độc nhất để chộp Vạn Phi Điệp nhưng bị Bộc Phu sấn tới kéo tuột lão chạy nhanh ra cửa phòng.
Biện Bất Nghi vẫn chạy thục mạng, vừa vứt tấm khăn đi vừa nói hổn hển :
- Mau vứt khăn đi! Chúng ta bị lừa rồi!
Bọn Hoàng Phủ Sơn, Vưu Tam Lang và Bộc Phu nghe vậy đều rất kinh hoảng.
Biện Bất Nghi lại gấp giọng nói :
- Hãy mau theo ta về khách điếm, nếu để chậm là muộn mất đấy!
Cả bốn người thi triển hết thân pháp, không cần theo đường phố mà chuyền trên các nóc nhà.
Không ai thốt lên tiếng nào cho tới khi về đến khách điếm.
Mới vào điếm, Biện Bất Nghi gọi một tên tiểu nhị đến bảo :
- Mau mang tới đây một chậu nước bồ kết thật to! Nếu chậm trễ ta sẽ lấy đầu ngươi đó!
Tên điếm tiểu nhị vừa thấy cả bốn người vừa từ nóc nhà nhảy xuống nên biết rằng đều là cao thủ, vì thế vâng dạ rối rít rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Chẳng bao lâu hắn mang đến một chậu nước lớn đen kịt.
Biện Bất Nghi quay sang bảo Hoàng Phủ Sơn :
- Mau dùng nước bồ kết tẩy mũi miệng cho kỹ! Mẹ nó, suýt nữa thì bị mắc lừa chết cả nút rồi!
Bốn người liền xúm vào chậu rửa mặt mũi bằng thứ nước bồ kết đen kịt đó.
Chợt Vưu Tam Lang kinh hãi kêu lên :
- Ui chao! Sao ngứa thế này?
Cả Hoàng Phủ Sơn và Bộc Phu cũng nói :
- Ngứa quá, giống như bị cả một đàn kiến xúm vào mà đốt trong mũi vậy!
Biện Bất Nghi dùng nước bồ kết xát hoài cho đến khi ngứa ran lên mới thôi, thở phào một tiếng.
Tuy vậy mặt y vẫn còn xám ngoét.
Hoàng Phủ Sơn chưa bao giờ thấy Biện Bất Nghi thất cảm đến vậy, trố mắt nhìn mà không dám hỏi.
Cuối cùng Biện Bất Nghi ngẩng lên nhìn ba người :
- Ngứa là còn tốt đấy! Nếu không ngứa mới là hết cách cứu chữa. Chỉ nhớ là đừng lấy tay gãi!
Vưu Tam Lang vừa định gãi, nghe vậy vội rụt tay về.
Bộc Phu rền rĩ :
- Nhưng có chuyện gì vậy chứ? Ngứa thế này thì chịu sao nổi?
Biện Bất Nghi ôn tồn :
- Tôi cũng ngứa rần lên đây, tưởng chừng chịu hết thấu. Nhưng các vị có biết nguyên do là đâu không?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Đại ca khi ở Bách Linh cương chuyên nghiên cứu y lý, lưu hoàng và trăm loại dược thảo cũng như bách độc. Chúng ta không ai chuyên nghề ấy làm sao biết được?
Biện Bất Nghi giảng giải :
- Thi Cốt độc được tán thành mê hương, chỉ cần chỗ nào thấm nước trên cơ thể, giống khói độc này sẽ làm thối rữa da thịt đến tận xương.
Y ngừng một lúc cho hoàn hồn, lại tiếp :
- Chúng ta thấm ướt khăn bịt miệng và mũi là trúng kế địch nhân. Nếu tôi không phát giác sớm thì cả bốn người miệng mũi đều thối rữa hết cả rồi!
Vưu Tam Lang kinh hãi kêu lên :
- Có thứ chất kịch độc quái dị đến thế sao?
Bộc Phu chửi tục :
- Mả mẹ con đĩ nó! Thật là ác độc!
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Vạn Phi Điệp chết rồi!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Có phải đại ca phát hiện thấy thân thể Vạn Phi Điệp khả nghi mới biết chúng ta gặp nguy hiểm không?
- Đúng thế! Ta phát hiện thấy miệng Vạn Phi Điệp thối rữa và người đã chết đi, đương nhiên có liên quan đến khói độc.
Vưu Tam Lang không chịu nổi phàn nàn :
- Nhưng bây giờ ngứa như thế này thì làm sao?
Biện Bất Nghi giảng giải :
- Trong cơ thể chúng ta mỗi người đều có chất kháng độc bẩm sinh. Chúng ta cảm thấy ngứa chính là do chất kháng độc đang chống lại chất độc thâm nhập vào. Chỉ sau chừng nửa canh giờ, tự khắc hết ngứa.
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Vạn Phi Điệp chết là vì sao?
Biện Bất Nghi đáp :
- Đó là chuyện rất bí ẩn. Chúng ta đã bị đánh lạc hướng mất rồi! Xem ra manh mối cuối cùng đã bị đứt.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- À... tôi chợt nghĩ đến cô nương sử dụng kiếm pháp khác thường lúc nãy... Biện đại ca, nhân vật đó chẳng tầm thường đâu, chúng ta hãy đi bắt nữ nhân đó!
- Chỉ e nữ nhân đó đã chạy mất rồi. Ngươi nghĩ xem, Vạn Phi Điệp chết thì sao nữ nhân đó còn dám ở lại?
Hoàng Phủ Sơn thở dài :
- Tiếc thật! Vì mãi theo Vạn Phi Điệp mà để cho Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình tẩu thoát mất...
- Ta cũng hối hận là để cho Đàm Bình tẩu thoát. Xem chừng hắn biết ba vị nữ nhân ở đâu...
Vưu Tam Lang lại nói :
- Biện huynh, các vị còn ngứa không? Tôi thì cảm thấy đỡ nhiều rồi.
- Tôi đã nói qua, chỉ cần đừng gãi tự khắc sẽ hết ngứa, còn may tôi phát hiện sớm mới chạy về được đây. Nếu không mũi sẽ lở loét và biến dạng lúc còn ở trong phòng, nhất định sẽ chết thảm!
- Trên giang hồ có nhân vật nào chế ra thứ độc thất đức như vậy?
Biện Bất Nghi đáp :
- Trên đời có nhiều chuyện không sao hiểu được, ví dụ như làm sao có thứ kịch độc này xuất hiện ở trong Vạn Nhân Mê Kỹ Viện.
Hoàng Phủ Sơn nhận xét :
- Vạn Phi Điệp nhất định chết do chính tay mình!
Chợt ngay lúc đó tên điếm tiểu nhị bước ra sân nghênh đón một tên hán tử bận quần đi ngựa, cười hì hì nói :
- Mã gia! Ngài đã về rồi!
Tên hán tử họ Mã đi ngoài gió lạnh nên mũi đỏ bừng như trái cà chua.
Thông thường mồng mười tháng chạp là kỳ đại tuyết.
Năm đó đã mồng mười tháng chạp. Tuy tuyết chưa rơi nhưng ngoài trời lạnh cóng, gió rét căm căm như cứa vào da thịt.
Tên họ Mã đút bàn tay vào túi áo, quát bảo tên tiểu nhị :
- Mang bếp lò tới phòng! Thêm một bình rượu và ba cân thịt nữa!
Tên tiểu nhị cười nịnh bợ :
- Mã gia nhất định trúng to. Xin chúc mừng!
Không ngờ tên họ Mã trừng mắt nạt nộ :
- Trúng cái con khỉ! Không biết một tên lùn tịt ở đâu tự nhiên chui vào sòng, người hắn cao chưa tới hai thước. Tức chết đi được! Trên bàn một mình hắn lùa cả! Ta mất tong cả mười tám con ngựa và không biết bao nhiêu tiền bạc...
Tên tiểu nhị rụt cổ lại, im bặt.
Người thua bạc đang cơn tức thì đừng nên xía miệng vào.
Tên điếm tiểu nhị vào phòng bếp, lát sau mang đến một bếp lò than cháy rực.
Trong phòng, Biện Bất Nghi vô cùng phấn chấn vì y vừa nghe cuộc đối thoại mới rồi.
Theo lời tên họ Mã, có một tên lùn cao chưa tới hai thước, nếu không phải là Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình thì còn ai nữa?
Nhưng điều bất ngờ và rất thú vị là gã lùn Đàm Bình cũng rất mê đánh bạc!
Đánh bạc phải là người máu me, cũng là thiên tính. Trên đời chẳng ai không biết cứ mười người đánh bạc thì chín người thua, thế nhưng chẳng ai trong số con bạc lại chẳng kỳ vọng rằng mình sẽ thuộc vào một trong số mười người vận đỏ ấy.
Cũng có thể hắn tin vào trí tuệ mình.
Thực ra trí tuệ là giả, lừa dối mới là thật.
Người ta vẫn nói cờ gian bạc lận mà!
Đàm Bình là tay gian lận thặng thừa!
Hiện tên lùn đó đang ở trong sòng bạc.
Hắn rất được vì nể trong sòng bạc nổi tiếng ở Thương Châu gọi là Đại Gia Lạc Đổ Trường này.
Mọi người đều xưng hắn là Oải gia.
Tên họ Mã nói không sai, cả sòng một mình hắn lùa hết.
Chỉ cần nhìn những ngón tay ngắn mập ú của hắn trang bài thành thạo thế nào là người ta không ngớt buông lời thán phục.
Ba mươi hai con bài chừng như biết nghe lời Đàm Bình, hiểu và chiều theo ý nghĩ của hắn!
* * * * *
Tuy hắn lùn tịt giữa đám người và rất khó thấy nhưng với cái đầu to tướng và bóng loáng lại khá dễ nhận ra.
Chạy một mạch ra khỏi Vạn Nhân Mê Kỹ Viện, Đàm Bình không ra khỏi thành mà len lỏi qua các phố lần đến sòng bạc.
Mỗi lần dắt gái đến Thương Châu, Đàm Bình đều có ghé vào Đại Gia Lạc Đổ Trường đánh vài ván.
Tên chủ sòng Hắc Báo Tử Tả Thuận Tâm cũng là kẻ hùng bá một phương.
Tên họ Tả này tịnh không sợ lão lùn Đàm Bình, chỉ vì sòng bạc cách Vạn Nhân Mê Kỹ Viện không xa, mà Tả Thuận Tâm lại mê tít bà chủ Vạn Phi Điệp, về sắc đẹp không thua kém bất kỳ một kỹ nữ nào dưới quyền.
Giá như Tả Thuận Tâm biết rằng sắc đẹp của Vạn Phi Điệp chỉ nhờ vào thuật hóa trang thì có chắc hắn đã ngán ngẩm mất rồi, mà có lẽ còn phát khùng lên nữa.
Trên đời có nam nhân nào không thích thiếu nữ trẻ đẹp?
Bởi vì có ai đến kỹ viện lại tìm đến một nữ nhân bốn năm mươi tuổi mà hành lạc bao giờ, nếu không phải là vài lão nhân râu tóc bạc hoặc kẻ mất trí?
Ngoài ra nhiều lão nhân bảy tám mươi vẫn ưng mèo mỡ với gái đôi mươi mười chín thì sao?
Tả Thuận Tâm không phải là kẻ lập dị. Hắn thích những vị cô nương trên dưới đôi mươi, và chính việc này Đàm Bình sẵn sàng giúp hắn mang đến tận nhà!
Tả Thuận Tâm chỉ cần vừa mắt là lập tức kéo được cô nương đó lên giường.
Thế nhưng hắn đã từng hành lạc với rất nhiều cô nương, thậm chí còn quá trẻ nhưng tiếc rằng không hề thỏa mãn, vì không có cô nương nào vẫn còn trinh nguyên.
- Việc đó thì chỉ có hỏi Đàm Bình mới biết!
Tuy vậy hắn với Đàm Bình có cùng chung đụng với những người này đều mang lại khoái lạc bất tận!
Đêm trước Tả Thuận Tâm đến kỹ viện, hôm nay Đàm Bình lại tới sòng bạc, mà hình như điệu bộ còn có vẻ hớt hải thế nào ấy!
Tuy dạ không yên nhưng khi bàn tay ngắn cũn cầm lấy bộ bài là lập tức hắn quên khuấy chuyện vì sao mà mình chạy khỏi kỹ viện.
Nhiều người chỉ cần một bữa đánh bạc là đủ quên hết mọi phiền não của mình.
Bởi vì người đó đã tự tạo ra cho mình một điều phiền não mới. Lúc này Đàm Bình đang trang bài.
Mười mấy cặp mắt đổ dồn vào mấy ngón tay múp míp của hắn.
- Nào, xuống bài đi!
Bất chợt một giọng nói khác lạ vang lên, từ bên ngoài bàn.
Đó cũng là chuyện thường, vì ngoài sòng lúc nào cũng đông khán giả.
Đàm Bình ngẩng lên nhìn và chợt trở nên sửng sốt.
Bởi vì hắn không bao giờ muốn gặp người đứng đối diện vừa nói ra câu đó.
Người đó còn cười với hắn, thân thiện như bằng hữu lâu ngày mới gặp nhau dưới chòm râu ngắn.
Thù Nho Đàm Bình không cần nhìn cũng biết chắc rằng người kia không phải chỉ có một mình.
Hiển nhiên tên trẻ tuổi cao gầy có võ công lợi hại thế nào cũng đến!
Bọn người vây quanh sòng bài không thấy vẻ hoang mang của Đàm Bình.
Bất cứ con bạc nào lại chẳng chú ý đến ba mươi hai quân bài? Ngoài ra còn biết nhìn đâu nữa?
Người đứng đối diện lại cười nói :
- Quân tử không ngăn cản người đang vào cầu, Đàm Bình, hãy gieo xúc xắc đi!
Đưa mắt nhìn đống bạc trên bàn, Đàm Bình lắc lắc mấy cái rồi gieo xuống.
Con xúc xắc ngửa mặt lên chỉ bảy điểm.
Đàm Bình cầm bài trên tay, hầu như không thèm nhìn, xòe ra dần.
Hai quân bài chỉ bốn điểm, đúng một đôi!
Đàm Bình lẽ ra nên cao hứng mới phải.
Thế nhưng hắn lại không vui chút nào, tay lùa hết chỗ bạc trên bàn mà mặt không cười một tiếng.
Không sai, chính là Biện Bất Nghi!
Hoàng Phủ Sơn đứng sau lưng Đàm Bình. Chàng nghe rõ tên lùn dùng mánh lới vô cùng điệu nghệ. Hắn giấu sẵn bài trong tay áo và đổi rất nhanh, không kịp ai nhìn thấy.
Chỉ cần sờ đến quân bài là biến ngay thành con khác rồi!
Người đánh bài vốn vận dụng trí nhớ và mối liên hệ giữa từng con sau khi xóc bài, phải tính sao cho thật chuẩn xác.
Thế nhưng trí tuệ đối với trò lừa bịp chỉ trở thành tấn trò hề!
Biện Bất Nghi thấy Đàm Bình đã lùa hết tiền trên bàn xong, cười nói :
- Ăn thế đủ rồi! Hãy nhường lại cho người khác một ít. Đàm Bình, chúng ta hãy đàm luận vài vấn đề.
Cầm trong tay túi bạc lớn, Đàm Bình đột nhiên đứng phắt lên giữa bàn!
Hắn đứng lên bàn còn thấp hơn Biện Bất Nghi đứng dưới đất, mãi tới lúc đó mới phát hiện thấy Hoàng Phủ Sơn đứng đằng sau mình.
Đàm Bình chợt la toáng lên :
- Tả chủ sòng! Có người định cướp sòng bạc! Đây là loại đổ trường gì vậy?
Lập tức từ phía cửa có ba tên đại hán mặt mũi dữ dằn, tay cầm đoản côn xông tới.
Một tên sừng sộ hỏi :
- Ở đâu? Tên nào ăn gan hùm hay sao dám đến đổ trường của Tả gia làm bậy?
Đàm Bình thừa hiểu ba tên đó không làm được trò trống gì nhưng vẫn chỉ tay vào Biện Bất Nghi nói :
- Bọn này đây! Mau đi gọi Tả chủ sòng đến, ba ngươi không đủ sức dẹp chúng đâu!
Biện Bất Nghi vẫn điềm nhiên nhếch môi cười.
Hoàng Phủ Sơn cũng cười, bởi vì lúc đó điệu bộ Đàm Bình khó mà nhịn cười được.
Nếu là hạng vô lại tất phải biểu lộ sự vô sỉ.
Đàm Bình không phải hạng người cần giữ sĩ diện hay không. Về võ công hắn thuộc nhân vật nhị lưu, nhưng sau khi gặp Biện Bất Nghi, Hoàng Phủ Sơn chẳng cần đến sĩ diện gì nữa.
Bởi thế hắn đứng lên bàn kêu cứu!
Hắc Báo Tử Tả Thuận Tâm xồng xộc lao vào phòng, thét vang như sấm :
- Vị bằng hữu nào thế? Nếu cần gì thì cứ vào tệ cư nói một tiếng, họ Tả này sẵn sàng hai tay dâng phụng, cho dù dăm ba chục lạng cũng không sao. Đây là trường đánh bạc chứ đâu phải nơi kết giao bằng hữu?
Toàn trường bạc với cả thảy bảy bàn tới năm sáu chục người bấy giờ đã đứng cả lên nhưng ai nấy đưa mắt tìm kiếm vì chưa nhận ra kẻ gây rối cũng như không nhận ra dấu hiệu gì chứng tỏ sẽ xảy ra một cuộc ẩu đả.
Đàm Bình chỉ tay vào Biện Bất Nghi nói :
- Tả chủ sòng! Hãy cho người vây tên này lại! Hắn định đến tìm tôi gây sự đấy!
Lại quay sang Hoàng Phủ Sơn tiếp :
- Tên này! Chúng là đồng bọn!
Tả Thuận Tâm là một tên đại hán mình đen chắc, vốn trước đây từng làm quan võ nhưng do bất đắc chí nên tới Thương Châu mở sòng bạc.
Y kết giao không ít bằng hữu, và Thù Nho Đàm Bình là một trong những bằng hữu cũ.
Y lên đến trước Biện Bất Nghi, nhìn một hồi lâu vẻ dò xét rồi chợt cười nói :
- Bằng hữu trông thanh thoát thế này mà...
Biện Bất Nghi ngắt lời :
- Tôi không phải là người thông minh nên không tới đổ trường bao giờ.
Tả Thuận Tâm cười hô hô rồi nhìn lại Biện Bất Nghi một lần nữa, không hiểu sao gã lùn Đàm Bình phải sợ một nhân vật trông hết sức bình thường này.
Tuy vậy Tả Thuận Tâm rất hiểu rằng trên giang hồ có những người thân tàng bất lộ. Nếu một người như Đàm Bình mà còn sợ đến thế tất là nhân vật chẳng dễ dây vào.
Nghĩ đoạn, y liền ôm quyền hướng sang Biện Bất Nghi nói :
- Bằng hữu cứ việc nêu giá đi. Chỉ cần để yên cho sòng bạc này. Đại Gia Lạc Đổ Trường kể từ khi khai trương tới nay còn chưa bị ai gây phiền phức. Đây là các vị trên giang hồ còn nể Hắc Báo Tử này đôi chút. Bây giờ cho dù bằng hữu cũng xin bỏ quá cho.
Biện Bất Nghi hoàn lễ xong cười nói :
- Tả chủ sòng thật là cao minh giữ thể diện cho tại hạ, nếu tại hạ động thủ ở đây thì không phải dễ. Thật ra chuyện chẳng phải phiền phức gì, hay thế này vậy... Các vị bảo vị họ Đàm này đi với chúng ta thì ở đây sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Thế nào?
Hắc Báo Tử Tả Thuận Tâm cười kha khá nói :
- Bằng hữu! Thế sao được? Đàm gia tới đây tức thành khách nhân của Hắc Báo Tử này. Nếu ở chỗ khác thì tôi chẳng dám can thiệp. Nhưng ở Đại Gia Lạc Đổ Trường, ta có nhiệm vụ bảo vệ khách!
Biện Bất Nghi cười nhạt :
- Ngươi không có nhiệm vụ mà chỉ có quyền lợi là làm nhẹ bớt hầu bao của các con bạc thôi!
Tả Thuận Tâm thật là người lão luyện!
Y không hề tức giận, trái lại còn cười!
Biện Bất Nghi thấy vậy hơi ân hận vì câu nói hơi nóng nảy vừa rồi.
Lát sau Tả Thuận Tâm cười nói :
- Đại Gia Lạc Đổ Trường khai nghiệp tới nay đã bảy tám năm nhưng chưa hề cưỡng chiếm tiền bạc của bất cứ khách nhân nào. Không ít người mang về nguyên lành một túi tiền lớn...
Dừng lại một lúc, y chợt nhíu mày hỏi :
- Có thể bằng hữu vì thấy Đàm Bình thắng nhiều nên nảy lòng tham?
Biện Bất Nghi nghiêm giọng :
- Tả chủ sòng! Nếu ngươi cản trở tất sẽ hối hận đấy!
Tả Thuận Tâm chợt trở nên lạnh lùng, đôi mắt quắc lên, “hừ” một tiếng nói :
- Ta đã hết lời. Nếu bằng hữu cố tình định làm náo loạn thì cứ việc xuất thủ đi!
Trong sảnh tất cả khách nhân nghe câu đó của Tả Thuận Tâm thì đều đứng túm tụm lại sát tường, không người nào chịu bỏ đi.
Ở thành Thương Châu này phần đông đều biết lão chủ sòng bạc Đại Gia Lạc Đổ Trường là Hắc Báo Tử Tả Thuận Tâm võ công cao cường nhưng chưa ai được thấy y giao thủ với người khác.
Bây giờ chính là cơ hội muôn một, ai chịu bỏ qua?
Biện Bất Nghi nói với Hoàng Phủ Sơn :
- Việc này do ngươi sai lầm mà ra. Nay Tả chủ sòng muốn giãn gân cốt một chút, ngươi hãy phụng bồi cho cẩn thận!
Đàm Bình vẫn đứng trên bàn buông lời cảnh cáo :
- Tả chủ sòng, đối với bọn này không thể khinh xuất...
Tả Thuận Tâm cười đáp :
- Giữa chúng ta không có oán cừu gì, chỉ là quá chiêu so cao hạ thôi, có gì mà ngại?
Câu đó đủ thấy Hắc Báo Tử là người lịch lãm. Cũng là tự mình cao hơn đối thủ.
Hoàng Phủ Sơn đối diện với Tả Thuận Tâm nói :
- Ta không tán thưởng cách nói của ngươi là có trách nhiệm bảo vệ khách nhân. Tuy vậy cũng bằng lòng với cách tỷ đấu vừa nói. Tả chủ sòng, xuất thủ đi!
Dứt lời vận Kim Thủ chỉ vào song thủ.
Phút chốc đôi tay phủ một lớp vàng rực mịn như tơ.
Tả Thuận Tâm thấy vậy thất kinh, không biết đó là thứ võ công gì.
Y chưa từng gặp người nào vận công lại vàng rực cả song thủ như vậy, thật là chuyện bất khả tư nghị!
Tả Thuận Tâm ngầm vận công đủ công lực vào song chưởng rồi ôm quyền chào.
Khi Hoàng Phủ Sơn vừa hoàn lễ thì bất ngờ hắn xuất thủ, hữu thủ đã đánh thẳng tới diện môn đối phương một chiêu Mãnh Hổ Đấu Ác Long. Chiêu này buộc đối phương phải hoàn thủ mà không có cơ hội tránh vì chưởng uy hiếp cả ba phía, khi chưa nhận ra thực chưởng này thì rất ít người tránh được.
Tả Thuận Tâm võ công quả thật cao cường, chỉ tiếc rằng vận khí thiếu may mắn vì gặp ngay Hoàng Phủ Sơn!
Không thấy Hoàng Phủ Sơn có hành động gì, thậm chí đôi chân vẫn đứng yên vị mà thân ảnh cũng bất động.
Chỉ hình như có hành động một cánh tay nhưng rất khó nhận ra vì không sao tin được hành động lại nhanh quá như vậy.
Nhưng quả thật Hoàng Phủ Sơn có hoàn thủ!
Nắm tay của Tả Thuận Tâm bị nắm chặt.
Thế nhưng chỉ thấy hắn xoay nhẹ nắm tay, từ lòng bàn tay lộ ra một mũi thép nhọn hoắt!
Tả Thuận Tâm biến chiêu, mũi thép trong lòng bàn tay chỉ dài chừng vài tấc đâm ngược vào uyển mạch đối phương!
Hoàng Phủ Sơn “hừ” một tiếng, quét mạnh tả thủ chộp lấy cổ tay phải đang nắm mũi thép đâm ra với những ngón tay óng ánh.
Máu tuôn ra xối xả, Tả Thuận Tâm kinh hoảng lùi lại ôm lấy cánh tay phải nhưng miệng còn gào lên :
- Giết!
Bảy tên đại hán lập tức vây lấy Hoàng Phủ Sơn, đao quang óng ánh, khí thế vô cùng hung hãn!
Cũng ngay lúc đó, đôi chân ngắn cũn của Đàm Bình cũng vung lên liên hồi.
Hắn dùng liên hoàn cước dùng ba mươi hai lá bài làm ám khí bắn về phía Biện Bất Nghi!
Y Tử Nhân không chút sợ hãi cười hô hô một tràng dài rồi phất mạnh hai ống tay áo.
Bên phất tay bên đá chân, cảnh tượng thật là nghịch mắt và ngộ nghĩnh.
Tất cả những lá bài bay tới không tấm nào chạm được vào người Biện Bất Nghi!
Chúng nhân đứng xung quanh quan chiến chợt vỗ tay rộ cả lên!
/30
|