Cao Bát thầm nghĩ mọi chuyện thật mơ mơ hồ hồ, người áo đen kia hẳn sẽ đột nhập vào trong phủ đánh cắp bản danh sách gì đó, mình quay về chặn hắn lại vậy. Cao Bát nghĩ vậy gia tăng cước bộ thẳng hướng phủ Châu Sa mà đi, trong đêm tối sương lạnh thấm vào người rét buốt, y càng lúc càng gia tăng cước bộ vậy mà vẫn không giảm đi cái lạnh phần nào.
Bên ngoài cửa thành vẫn đóng im ỉm, không thấy một tên lính canh giữ nào. Cao Bát phóng thân lên tường thành thì giật mình thấy một bóng đen chạy lướt đến, thân pháp vô cùng mau lẹ, y phi thân qua né qua một bên mà vẫn không sao tránh được một cú đụng nhẹ của bóng đen ấy! Cao Bát kinh người, quay lại nhìn kỹ, nhận ra hắn chính là người mặc áo đen lúc vừa rồi giữa cánh đồng, quả nhiên võ công của người này rất cao cường. Cao Bát hừ một tiếng phóng song chỉ điểm đến giữa mặt người áo đen đó, nhưng người này chỉ lách qua đã tránh được, thuận tay còn vỗ mạnh lên vai y một cái, một cái vỗ không dụng công lực nếu không xương vai đã gãy nát hết rồi.
Cao Bát kêu “hừ” một tiếng nói.
“Ngươi là ai?” Y thừa biết người này chính là người áo đen vừa rồi gặp giữa cánh đồng, chỉ là y giả vờ tản lờ hỏi qua tránh cho hắn nhận ra. Người áo đen chỉ cười khảy nói “Tên tiểu tử ngươi khá lắm! Hẳn ngươi là người gia tộc họ Cao ở núi Đông Lai?”
Cao Bát giật mình nghĩ “Hắn chỉ qua một chiêu mà đã nhận ra gia thế của mình, quả nhiên không phải là người tầm thường, liền gật đầu nói. “Chính là ta!”
Cao Bát vừa nói dứt lời thì nghe tiếng bước chân, đèn đuốc sáng rực phía xa đang tiến đến, y vừa rảo mắt nhìn qua, khi quay lại thì giật mình không còn thấy người áo đen đâu nữa. Định thần phi thân xuống chạy trốn, thì thấy ánh đao chớp nhoáng chém tới trước mặt lộn người ra sau né tránh. Cao Bát đưa mắt nhìn rõ, đã nhận ra ngay đó là Đinh Ngô Tự, gã định lên đao chém tiếp thì như nhận ra Cao Bát hét lên “Thì ra là tên tiểu tử ngươi!”
Cao Bát định phi thân chạy đi, nghe hắn nói vậy than thầm nói “Ta đây!”
Đinh ngô Tự quát lớn “Ngươi làm gì ở đây?”
Cao Bát chưa kịp nói đã thấy dưới chân thành, quân lính chạy đến vây kín, đèn đuốc cháy sáng rực, dưới đó còn có cả La Chấn và công chúa Lệ Qua, mọi người đều ngước mắt nhìn y vẻ ngạc nhiên.
Cao Bát hét lớn nói “Các ngươi còn không mau đuổi theo địch nhân, còn đứng ngây ra đó làm gì!” Y vừa nói vừa chỉ tay về phía người áo đen vừa đứng lúc nãy.
Chẳng ai nói gì chỉ chằm chằm nhìn vào cuộn giấy gài bên hông Cao Bát, đến khi y cựa quậy thì nó mới rơi xuống đất. Đinh Ngô Tự bước đến lấy lên xem qua, mặt sầm lại nói lớn cho mọi người cùng nghe rõ “Chính là bản danh sách trong thư phòng của tướng quân!” nói rồi hắn đưa mắt nhìn Cao Bát hỏi“Ngươi đánh cắp nó là có ý gì?”
Nói rồi hắn đưa cuộn giấy lên cao nói thêm “Chính là nó!”
Mọi người đứng dưới chân thành đều ngạc nhiên, Cao Bát thấy vậy nói “Là cái gì!”
Đinh Ngô Tự gằn giọng nói “Ngươi còn giả vờ làm bộ làm tịch nữa, nó từ trong người ngươi lý nào ngươi không biết!”
Cao Bát giận dữ nói “Ta không biết, vừa rồi một người áo đen đụng ta, hẳn là hắn lựa lúc ta không phòng bị đã nhét vào người ta. Nó đương nhiên là không phải do ta đánh cắp!”
Lý Nhạn đứng dưới chân thành nói vóng lên “Lý nào hắn ta sống chết xông vào trong thư phòng tướng quân đánh cắp ra ngoài, lại nhét vào người ngươi, không là ngươi! thì cũng chính ngươi là đồng phạm. Bằng chứng rành rành như vậy còn chối hay sao!”
Cao Bát còn chưa kịp lên tiếng thì Đinh Ngô Tự lại nói tiếp “Bản danh sách đại tỷ thí Võ lâm minh chủ Nam Quốc được bảo quản rất cẩn thận, được tướng quân cho người bảo vệ rất nghiệm mật. Nó đang là vật chứng rất quan trọng cho những sóng gió mấy năm qua trên giang hồ, rất nhiều hảo hán đã bị giết đều có tên trong bản danh sách, vì vậy mà tướng quân vô tình trở thành nơi dị nghị của thiên hạ. Tướng quân đã dày công bảo vệ cất giấu, ai đụng đến nó ít nhiều đều có liên quan đến những án mạng trên giang hồ. Vừa rồi người bịt mặt dùng Huyệt Tịch Thần Công để động thủ với bọn ta, ban đầu bọn ta không tin là do ngươi nhưng bản danh sách lại nằm trong người ngươi, giờ ngươi làm sao chối cải được!” Định Ngô Tự vừa nói vừa quay xuống nhìn công chúa Lệ Qua và La Chấn nói “Vừa rồi trong phủ tướng quân các vị cũng đã nhìn rõ chiêu thức của y, đích thị là dùng Huyệt Tịch Thần Công của gia tộc họ Cao.”
Cao Bát thất thần khi nghe hắn nói, thầm nghĩ “Không lẽ nào tên áo đen ấy cũng biết võ học của gia tộc họ Cao của mình, vậy là như thế nào?” Cao Bát nghĩ đến chuyện đó mà người đờ đẩn nhớ lại những gì mình nghe thấy giửa cánh đồng, vừa rồi chỉ qua một chiêu mập mờ của mình, hắn đã đoán được chiêu thức của gia tộc họ Cao. Mấy phần quả nhiên người này biết rất rõ đến mình, lý nào lại là người trong nhà của gia tộc họ Cao ta, từ trước đến giờ thúc bá chưa từng nói đến! Là ai?.
Cao Bát hừ một tiếng, khi nghe tiếng nói lớn của Đinh Ngộ Tự thúc bên tai “Nói mau!” y đáp liền mà không nhắc đến người áo đen đó nữa “Các ngươi đổ vạ lên đầu ta thì thiếu gì cách!”
Đinh Ngô Tự lại nói “Rõ rành rành ra đó còn không thừa nhận đi!” Nói rồi tay trái vung chảo chụp lên vai Cao Bát, y chỉ lách người qua bên né tránh, thì đã bị lưởi đao bên phải chém vào hông bên trái của y vô cùng mau lẹ. Vốn Cao Bát không coi Đinh Ngô Tự ra gì, nhưng nội thương trong người chưa lành hẳn, y lách người qua bên né tránh thì đã thấy tay trái lại chụp đến lần nữa, y không muốn động thủ, đầu óc lại còn đang lẩn quẩn nghỉ đến người áo đen, không biết người đó là ai? Tai sao lại biết rõ Huyệt Tịch Thần Công! Ngoài thúc bá ra còn ai khác nữa hay sao? Cao Bát đứng yên để mặc Đinh Ngô Tự nắm lấy vai giữ chặt.
Đinh ngô Tự qua chưa đầy năm chiêu đã giữ được vai Cao Bát thì đắc ý lắm, nhưng chính hắn cũng không muốn bắt Cao Bát dễ dàng như vậy hừ lạnh nói “Người giỏi lắm, ngươi nghĩ không chống trả lại thì người khác sẽ tin ngươi vô tội hay sao!”
Cao Bát mắng, nói “Cái tên thối ngươi muốn bắt thì bắt đừng nói xỏ xiên ta.”
Đinh Ngô Tự mím môi định vung đao chém vào lưng y thì Lệ Qua đưa tay lên ngăn lại, nói lớn “Khoan đã! Sự tình chưa rõ ràng ngươi không được làm càn!”
Đinh ngô Tự hạ đao xuống, hắn không muốn đắc tội với nàng, đành nắm lấy vai Cao Bát nhảy xuống chân thành. La Chấn khẽ nói vào tai Lệ Qua.
“Mọi chuyện rắc rối này ta không nên dính vào làm gì! Chẳng may lại làm hỏng đại sự trước mắt!”
Lệ Qua hừ một tiếng nói “Nói gì hắn vẫn mang danh nghĩa là người của ta, để hắn lọt vào tay của La Khải chẳng phải là mất uy danh của ta quá hay sao. Ngươi nghĩ đến chuyện trước mắt nhưng không nghĩ đến danh dự của ta à!” Nàng liền nói lớn “Cứ nhốt hắn trong đại lao chờ xét hỏi rõ sự tình hãy tính sau, dù gì hắn cũng là người của ta đưa đến, không suy xét rõ thì chẳng phải ta vồ tình cũng trở thành đồng lõa hay sao!”
Cả bọn nghe nàng nói vậy đều gật đầu tán thành, Đinh Ngô Tự nói “Tùy ý công chúa định đoạt, nhưng bọn thuộc hạ sẽ bẩm báo với tướng quân rõ ràng. Chuyện đánh cắp bản danh sách tỷ thí võ lâm minh chủ không phải là nhỏ, ảnh hưởng đến rất nhiều nhân mạng và uy danh của tướng quân. Mong công chúa không vì niệm tình riêng mà gây ra chuyện đại kỵ trong võ lâm, hẳn họ sẽ mang phiền toái đến cho công chúa!”
“Ta biết rồi!” Nàng đáp cộc lốc vẻ khó chịu kiểu dạy đời của Đinh Ngô Tự.
La Chấn nói khẽ “Chuyện này rất phiền phức, mấy năm qua đã gây ra không biết bao nhiêu nghi kỵ, ai dính dáng đến đều gặp đại họa, rước cừu địch vào thân, chủ nhân cứ để mặt cho chúng xử lý!”
Lệ Qua sầm nét mặt nói “Ta hiểu rồi!” Nàng đưa mắt nhìn Đinh Ngô Tự nói “Ta sẽ nói chuyện này với tướng quân của các ngươi!”
Cao Bát vẫn ngây ngây dại dại nghĩ đến chuyện khác, không hề để tâm đến những lời đối đáp của mọi người. Nhìn ra thì ai cũng tưởng y đã cúi đầu nhận tội, không chút gì là kháng cự.***
Cao Bát bị nhốt vào một lao ngục nằm sâu dưới lòng đất, tuy không tối và u ám nhưng lại lạnh, bên trong chỉ độc có rơm cỏ khô để làm nệm lót, vậy nhưng vẫn tốt hơn lần bị nhốt trước kia ở thành Indrapura rất nhiều, lại còn được ăn uống ngon lành.
Tên cai ngục mang đến cho Cao Bát một con gà hấp và một bầu rượu hâm nóng y vui vẻ hỏi.
“Ta ở đây được mấy hôm rồi?”
Tên cai ngục đặt thức ăn cạnh cửa sắt nói.
“Công tử ở đây năm ngày rồi!”
Cao Bát thở dài nói “Chà, vậy mà khá nhỉ.”
Tên cai ngục vừa đi ra, Cao Bát lấy bầu rượu uống một hớp, rồi xé thịt gà nhai ngấu nghiến nghĩ “Không biết người áo đen đó là ai, rõ ràng là hắn ta muốn hại mình nhưng làm sao hắn lại dùng chiêu thức gia tộc họ Cao của mình! Quả là có ẩn tình gì bên trong đây? Hừm, còn đám người vương công quý tộc Khmer ấy không cứu ta ra khỏi đây hay là có chuyện gì xảy ra rồi! Chẳng phải đây chỉ là chuyện nhỏ thôi sao, đâu đến mức quan trọng như vậy!” Cao Bát vừa ăn, vừa uống đầu óc thì nghĩ đơn giản như vậy, thật tình thì y không hề hay biết gì tính quan trọng của bản danh sách tỷ tí võ lâm đó. Chính La Khải người đại chủ trì cuộc tỷ thí minh chủ Nam Quốc sắp tới, vì chuyện này mà bị người giang hồ ruồng rẫy cho là có thâm đồ muốn giúp phiệt trấn Âm Môn độc bá thiên hạ, làn sóng phản đối ngấm ngầm luôn rình rập y không phải là nhỏ.
La Khải mấy năm qua cho người điều tra Thất Sát Truy Long đều không chút manh mối, các nhân sỹ võ lâm có tên trong bản danh sách đều bị sát thủ Thất Sát Truy Long ám hại, nhưng không có chút tin tức gì về người này. Y vì chuyện này gặp rất nhiều phiền toái, nay lại bắt được Cao Bát đánh cắp bản dánh sách, quả nhiên tốt biết bao nhiêu, chuyện này như đã gở mối tờ vò cho y rất nhiều. Ngay trong đêm Cao Bát nhốt vào thất ngục, y đã chuyền lệnh cho người dán cáo thị khắp trong ngoài thành tuyên cáo đã bắt được Thất Sát Truy Long. Xem chừng lần này Cao Bát gặp chuyện chẳng lành mà chẳng mảy may biết đến.***
Trong thất ngục Cao Bát an an nhàn nhàn, ăn ngủ ngon lành, chẳng hay gì bên ngoài chính vì chuyện của y mà các hảo hán giang hồ các nước đua nhau kéo về thành Châu Sa mà hạch tội y .
Công chúa Lệ Qua vì chuyện của Cao Bát lo lắng không biết làm cách nào để cứu y, nàng không nói chuyện đó ra cho La Chấn nghe nhưng thật tình hắn rất bực bội chuyện này, giám sát luôn ngăn cản không cho nàng đến gặp Cao Bát.
Bên ngoài cửa thành vẫn đóng im ỉm, không thấy một tên lính canh giữ nào. Cao Bát phóng thân lên tường thành thì giật mình thấy một bóng đen chạy lướt đến, thân pháp vô cùng mau lẹ, y phi thân qua né qua một bên mà vẫn không sao tránh được một cú đụng nhẹ của bóng đen ấy! Cao Bát kinh người, quay lại nhìn kỹ, nhận ra hắn chính là người mặc áo đen lúc vừa rồi giữa cánh đồng, quả nhiên võ công của người này rất cao cường. Cao Bát hừ một tiếng phóng song chỉ điểm đến giữa mặt người áo đen đó, nhưng người này chỉ lách qua đã tránh được, thuận tay còn vỗ mạnh lên vai y một cái, một cái vỗ không dụng công lực nếu không xương vai đã gãy nát hết rồi.
Cao Bát kêu “hừ” một tiếng nói.
“Ngươi là ai?” Y thừa biết người này chính là người áo đen vừa rồi gặp giữa cánh đồng, chỉ là y giả vờ tản lờ hỏi qua tránh cho hắn nhận ra. Người áo đen chỉ cười khảy nói “Tên tiểu tử ngươi khá lắm! Hẳn ngươi là người gia tộc họ Cao ở núi Đông Lai?”
Cao Bát giật mình nghĩ “Hắn chỉ qua một chiêu mà đã nhận ra gia thế của mình, quả nhiên không phải là người tầm thường, liền gật đầu nói. “Chính là ta!”
Cao Bát vừa nói dứt lời thì nghe tiếng bước chân, đèn đuốc sáng rực phía xa đang tiến đến, y vừa rảo mắt nhìn qua, khi quay lại thì giật mình không còn thấy người áo đen đâu nữa. Định thần phi thân xuống chạy trốn, thì thấy ánh đao chớp nhoáng chém tới trước mặt lộn người ra sau né tránh. Cao Bát đưa mắt nhìn rõ, đã nhận ra ngay đó là Đinh Ngô Tự, gã định lên đao chém tiếp thì như nhận ra Cao Bát hét lên “Thì ra là tên tiểu tử ngươi!”
Cao Bát định phi thân chạy đi, nghe hắn nói vậy than thầm nói “Ta đây!”
Đinh ngô Tự quát lớn “Ngươi làm gì ở đây?”
Cao Bát chưa kịp nói đã thấy dưới chân thành, quân lính chạy đến vây kín, đèn đuốc cháy sáng rực, dưới đó còn có cả La Chấn và công chúa Lệ Qua, mọi người đều ngước mắt nhìn y vẻ ngạc nhiên.
Cao Bát hét lớn nói “Các ngươi còn không mau đuổi theo địch nhân, còn đứng ngây ra đó làm gì!” Y vừa nói vừa chỉ tay về phía người áo đen vừa đứng lúc nãy.
Chẳng ai nói gì chỉ chằm chằm nhìn vào cuộn giấy gài bên hông Cao Bát, đến khi y cựa quậy thì nó mới rơi xuống đất. Đinh Ngô Tự bước đến lấy lên xem qua, mặt sầm lại nói lớn cho mọi người cùng nghe rõ “Chính là bản danh sách trong thư phòng của tướng quân!” nói rồi hắn đưa mắt nhìn Cao Bát hỏi“Ngươi đánh cắp nó là có ý gì?”
Nói rồi hắn đưa cuộn giấy lên cao nói thêm “Chính là nó!”
Mọi người đứng dưới chân thành đều ngạc nhiên, Cao Bát thấy vậy nói “Là cái gì!”
Đinh Ngô Tự gằn giọng nói “Ngươi còn giả vờ làm bộ làm tịch nữa, nó từ trong người ngươi lý nào ngươi không biết!”
Cao Bát giận dữ nói “Ta không biết, vừa rồi một người áo đen đụng ta, hẳn là hắn lựa lúc ta không phòng bị đã nhét vào người ta. Nó đương nhiên là không phải do ta đánh cắp!”
Lý Nhạn đứng dưới chân thành nói vóng lên “Lý nào hắn ta sống chết xông vào trong thư phòng tướng quân đánh cắp ra ngoài, lại nhét vào người ngươi, không là ngươi! thì cũng chính ngươi là đồng phạm. Bằng chứng rành rành như vậy còn chối hay sao!”
Cao Bát còn chưa kịp lên tiếng thì Đinh Ngô Tự lại nói tiếp “Bản danh sách đại tỷ thí Võ lâm minh chủ Nam Quốc được bảo quản rất cẩn thận, được tướng quân cho người bảo vệ rất nghiệm mật. Nó đang là vật chứng rất quan trọng cho những sóng gió mấy năm qua trên giang hồ, rất nhiều hảo hán đã bị giết đều có tên trong bản danh sách, vì vậy mà tướng quân vô tình trở thành nơi dị nghị của thiên hạ. Tướng quân đã dày công bảo vệ cất giấu, ai đụng đến nó ít nhiều đều có liên quan đến những án mạng trên giang hồ. Vừa rồi người bịt mặt dùng Huyệt Tịch Thần Công để động thủ với bọn ta, ban đầu bọn ta không tin là do ngươi nhưng bản danh sách lại nằm trong người ngươi, giờ ngươi làm sao chối cải được!” Định Ngô Tự vừa nói vừa quay xuống nhìn công chúa Lệ Qua và La Chấn nói “Vừa rồi trong phủ tướng quân các vị cũng đã nhìn rõ chiêu thức của y, đích thị là dùng Huyệt Tịch Thần Công của gia tộc họ Cao.”
Cao Bát thất thần khi nghe hắn nói, thầm nghĩ “Không lẽ nào tên áo đen ấy cũng biết võ học của gia tộc họ Cao của mình, vậy là như thế nào?” Cao Bát nghĩ đến chuyện đó mà người đờ đẩn nhớ lại những gì mình nghe thấy giửa cánh đồng, vừa rồi chỉ qua một chiêu mập mờ của mình, hắn đã đoán được chiêu thức của gia tộc họ Cao. Mấy phần quả nhiên người này biết rất rõ đến mình, lý nào lại là người trong nhà của gia tộc họ Cao ta, từ trước đến giờ thúc bá chưa từng nói đến! Là ai?.
Cao Bát hừ một tiếng, khi nghe tiếng nói lớn của Đinh Ngộ Tự thúc bên tai “Nói mau!” y đáp liền mà không nhắc đến người áo đen đó nữa “Các ngươi đổ vạ lên đầu ta thì thiếu gì cách!”
Đinh Ngô Tự lại nói “Rõ rành rành ra đó còn không thừa nhận đi!” Nói rồi tay trái vung chảo chụp lên vai Cao Bát, y chỉ lách người qua bên né tránh, thì đã bị lưởi đao bên phải chém vào hông bên trái của y vô cùng mau lẹ. Vốn Cao Bát không coi Đinh Ngô Tự ra gì, nhưng nội thương trong người chưa lành hẳn, y lách người qua bên né tránh thì đã thấy tay trái lại chụp đến lần nữa, y không muốn động thủ, đầu óc lại còn đang lẩn quẩn nghỉ đến người áo đen, không biết người đó là ai? Tai sao lại biết rõ Huyệt Tịch Thần Công! Ngoài thúc bá ra còn ai khác nữa hay sao? Cao Bát đứng yên để mặc Đinh Ngô Tự nắm lấy vai giữ chặt.
Đinh ngô Tự qua chưa đầy năm chiêu đã giữ được vai Cao Bát thì đắc ý lắm, nhưng chính hắn cũng không muốn bắt Cao Bát dễ dàng như vậy hừ lạnh nói “Người giỏi lắm, ngươi nghĩ không chống trả lại thì người khác sẽ tin ngươi vô tội hay sao!”
Cao Bát mắng, nói “Cái tên thối ngươi muốn bắt thì bắt đừng nói xỏ xiên ta.”
Đinh Ngô Tự mím môi định vung đao chém vào lưng y thì Lệ Qua đưa tay lên ngăn lại, nói lớn “Khoan đã! Sự tình chưa rõ ràng ngươi không được làm càn!”
Đinh ngô Tự hạ đao xuống, hắn không muốn đắc tội với nàng, đành nắm lấy vai Cao Bát nhảy xuống chân thành. La Chấn khẽ nói vào tai Lệ Qua.
“Mọi chuyện rắc rối này ta không nên dính vào làm gì! Chẳng may lại làm hỏng đại sự trước mắt!”
Lệ Qua hừ một tiếng nói “Nói gì hắn vẫn mang danh nghĩa là người của ta, để hắn lọt vào tay của La Khải chẳng phải là mất uy danh của ta quá hay sao. Ngươi nghĩ đến chuyện trước mắt nhưng không nghĩ đến danh dự của ta à!” Nàng liền nói lớn “Cứ nhốt hắn trong đại lao chờ xét hỏi rõ sự tình hãy tính sau, dù gì hắn cũng là người của ta đưa đến, không suy xét rõ thì chẳng phải ta vồ tình cũng trở thành đồng lõa hay sao!”
Cả bọn nghe nàng nói vậy đều gật đầu tán thành, Đinh Ngô Tự nói “Tùy ý công chúa định đoạt, nhưng bọn thuộc hạ sẽ bẩm báo với tướng quân rõ ràng. Chuyện đánh cắp bản danh sách tỷ thí võ lâm minh chủ không phải là nhỏ, ảnh hưởng đến rất nhiều nhân mạng và uy danh của tướng quân. Mong công chúa không vì niệm tình riêng mà gây ra chuyện đại kỵ trong võ lâm, hẳn họ sẽ mang phiền toái đến cho công chúa!”
“Ta biết rồi!” Nàng đáp cộc lốc vẻ khó chịu kiểu dạy đời của Đinh Ngô Tự.
La Chấn nói khẽ “Chuyện này rất phiền phức, mấy năm qua đã gây ra không biết bao nhiêu nghi kỵ, ai dính dáng đến đều gặp đại họa, rước cừu địch vào thân, chủ nhân cứ để mặt cho chúng xử lý!”
Lệ Qua sầm nét mặt nói “Ta hiểu rồi!” Nàng đưa mắt nhìn Đinh Ngô Tự nói “Ta sẽ nói chuyện này với tướng quân của các ngươi!”
Cao Bát vẫn ngây ngây dại dại nghĩ đến chuyện khác, không hề để tâm đến những lời đối đáp của mọi người. Nhìn ra thì ai cũng tưởng y đã cúi đầu nhận tội, không chút gì là kháng cự.***
Cao Bát bị nhốt vào một lao ngục nằm sâu dưới lòng đất, tuy không tối và u ám nhưng lại lạnh, bên trong chỉ độc có rơm cỏ khô để làm nệm lót, vậy nhưng vẫn tốt hơn lần bị nhốt trước kia ở thành Indrapura rất nhiều, lại còn được ăn uống ngon lành.
Tên cai ngục mang đến cho Cao Bát một con gà hấp và một bầu rượu hâm nóng y vui vẻ hỏi.
“Ta ở đây được mấy hôm rồi?”
Tên cai ngục đặt thức ăn cạnh cửa sắt nói.
“Công tử ở đây năm ngày rồi!”
Cao Bát thở dài nói “Chà, vậy mà khá nhỉ.”
Tên cai ngục vừa đi ra, Cao Bát lấy bầu rượu uống một hớp, rồi xé thịt gà nhai ngấu nghiến nghĩ “Không biết người áo đen đó là ai, rõ ràng là hắn ta muốn hại mình nhưng làm sao hắn lại dùng chiêu thức gia tộc họ Cao của mình! Quả là có ẩn tình gì bên trong đây? Hừm, còn đám người vương công quý tộc Khmer ấy không cứu ta ra khỏi đây hay là có chuyện gì xảy ra rồi! Chẳng phải đây chỉ là chuyện nhỏ thôi sao, đâu đến mức quan trọng như vậy!” Cao Bát vừa ăn, vừa uống đầu óc thì nghĩ đơn giản như vậy, thật tình thì y không hề hay biết gì tính quan trọng của bản danh sách tỷ tí võ lâm đó. Chính La Khải người đại chủ trì cuộc tỷ thí minh chủ Nam Quốc sắp tới, vì chuyện này mà bị người giang hồ ruồng rẫy cho là có thâm đồ muốn giúp phiệt trấn Âm Môn độc bá thiên hạ, làn sóng phản đối ngấm ngầm luôn rình rập y không phải là nhỏ.
La Khải mấy năm qua cho người điều tra Thất Sát Truy Long đều không chút manh mối, các nhân sỹ võ lâm có tên trong bản danh sách đều bị sát thủ Thất Sát Truy Long ám hại, nhưng không có chút tin tức gì về người này. Y vì chuyện này gặp rất nhiều phiền toái, nay lại bắt được Cao Bát đánh cắp bản dánh sách, quả nhiên tốt biết bao nhiêu, chuyện này như đã gở mối tờ vò cho y rất nhiều. Ngay trong đêm Cao Bát nhốt vào thất ngục, y đã chuyền lệnh cho người dán cáo thị khắp trong ngoài thành tuyên cáo đã bắt được Thất Sát Truy Long. Xem chừng lần này Cao Bát gặp chuyện chẳng lành mà chẳng mảy may biết đến.***
Trong thất ngục Cao Bát an an nhàn nhàn, ăn ngủ ngon lành, chẳng hay gì bên ngoài chính vì chuyện của y mà các hảo hán giang hồ các nước đua nhau kéo về thành Châu Sa mà hạch tội y .
Công chúa Lệ Qua vì chuyện của Cao Bát lo lắng không biết làm cách nào để cứu y, nàng không nói chuyện đó ra cho La Chấn nghe nhưng thật tình hắn rất bực bội chuyện này, giám sát luôn ngăn cản không cho nàng đến gặp Cao Bát.
/176
|