“Ta có nên thánh nhân chăng? Ta có nên tàn nhẫn chăng?”
Lư Cầm Nhân lửng thửng đi ra bến cảng thấy trên đường có một tửu quán nhỏ dựng tạm, chỉ có hai tên bồi bàn đang tranh thủ đốt đèn, kéo bàn ghế ra mé sông cho khách vãng lai tới thưởng rượu hóng mát. Hắn vào quán gọi một bình rượu lớn, cùng mấy món cá hấp nổi tiếng nhất trong vùng.
“Di phục để biết cái khó của thiên hạ mà an bang, biết cái hay giở ở đời thuận theo mà cai trị! Được cái gì chứ? Chẳng phải thêm mấy phần chán ngán thế sự hơn thôi sao, hà…à…!”
Tên bồi bàn thấy hắn chỉ uống không ăn, miệng lại nói luyên thuyên, cái gì là cai trị, cái gì là an bang tự nhiên là biết liên can đến chuyện triều chính không khỏi lo lắng. Tai vách mạch rừng. Chẳng phải mấy tháng qua triều đình đã ra cáo phó cấm tiệc việc tụ họp bàn chính sự, dùng giọng điệu chán ghét mà phỉ báng đều bị vạ phải tội chứ chẳng đùa. Người liên quan chấp chứa cũng liên đới không nhỏ. Tên bồi bàn thấy hắn ăn mặc quan bình đương nhiên là không tiện thưa quan đến, đành tới nói vài lời.
“Đại nhân nên ăn một chút gì đi khéo lại say mất!”
Lư Cầm Nhân cười cợt nhã nói “Cái gì? Ta không ăn thì làm phiền ngươi hay sao.”
Tên bồi bàn cười hề hề nói “Nô tài thấy quan nhân chỉ ăn không uống, lại luôn miệng lẩm bẩm chuyện thế sự không chừng lại vạ phải thân, chỉ là muốn...khuyên…ng…”
Lư Cầm Nhân nhếch miệng, hai mắt chợt đỏ rực lên, có mấy phần sát khí “Ta sợ chăng?”
Tên bồi bàn thấy hắn vẻ mặt chợt đại biến, ngụy dị thì không dám nói tiếp nữa. Hắn thừa biết đắc tội với đám binh lính bất bình thế sự chỉ hại thân mà thôi, vạ nhỡ chúng phát khùng lên một đao chém chết chẳng phải là đại họa sao. Nghĩ vậy hắn bỏ đi ra chỗ khác.
Lư Cầm Nhân thấy tên bồi bàn ra vẻ sợ hãi thì bật cười nói “Người sợ ta à? Ha ha…!” Hắn ngước mắt lên chợt thấy một thiếu niên, váy áo trắng toát, viền chỉ đỏ đứng ngăn trước mặt từ lúc nào, đầu lắc lư bật cười nói “Hóa ra là ngươi!”
Người đó nói “Ngươi nhận ra ta à?”
“Ngươi nghĩ ta là ai.” Lư Cầm Nhân rót rượu ra cốc uống một ngụm nói tiếp “Ngươi theo ta từ trong khu rừng đến tận đây, phải biết bản lĩnh không tệ chút nào.” Nói rồi ngước lên nhìn người trước mắt cười trừ “Còn là một nữ nhi nữa!”
Thì ra người đứng trước mắt hắn chẳng ai khác chính là Chế Vân cải trang nam nhân, nàng đã theo hắn từ tửu quán đến đây. Quan sát một lúc lâu nghĩ hắn đã say rồi, nào ngờ vừa xuất hiện đã nhận ra còn biết có người theo dõi hắn thì không khỏi mất hứng thở dài một tiếng nói “Ngươi biết ta theo sao còn không động thủ?”
Lư Cầm Nhân lắc đầu nói “Ta với cô nương có thù oán gì hay sao!”
“Rõ ràng ta đã thấy hết hành tung của ngươi, không sợ ta báo quan đến làm khó hay sao.”
“Ta xem chúng ra gì!” Lư Cầm Nhân chặc lưỡi.
Chế Vân nghe vậy không khỏi bực mình hỏi “Ngươi tới đại doanh bắt người để làm gì?”
Lư Cầm Nhân bật cười khanh khách nói “ Rõ là cô nương biết hết ý định của bọn ta rồi, nhất thiết phải hỏi hay sao.”
Chế Vân bĩu môi lắc đầu “Rõ ràng là ta chưa biết chuyện gì cả. Ngươi nghĩ ta rảnh lắm hay sao khi đến đây chỉ để hỏi chuyện đã biết rồi!”
Lư Cầm Nhân rót thêm rượu ra cốc, cười sảng khoái “Chuyện cô nương muốn biết ta cũng muốn biết.”
Chế Vân nghe ra không khỏi làm lạ hỏi “Là sao?”
“Con người luôn tham lam vô độ, cô nương hẳn phải hiểu ta muốn nói gì!” Lư Cầm Nhân thở dài một tiếng nói thêm “Biết nhiều chuyện chỉ rước thêm âu lo vào lòng, bất tất phải biết nhiều làm gì.”
Chế Vân không khỏi hứng thú, kéo ghế ngồi, đưa mắt nhìn hắn một lượt rõ ràng là rất tò mò “Ta muốn biết nhiều thì đã sao! Sống trên đời không hiếu kỳ, không tò mò hóng chuyện chẳng thà không sinh ra còn hơn. Ta nhất định thà chết mà biết nhiều chuyện vẫn thú hơn sống mà chẳng biết đến cái gì.”
Lư Cầm Nhân nghe nàng nói vậy không khỏi bật cười “Cô nương nói có ý rất phải. Biết cũng tốt, không biết cũng tốt. Để hợp lẽ thường ta chẳng biết phải nghĩ sao là đúng. Ha ha…ta không có gì để nói cho cô nương biết thêm, nhất thiết phải hỏi đến.”
Chế Vân vẩu môi nói “Rõ ràng là ngươi không muốn cho ta biết mà!”
Nàng tự rót rượu ra cốc, uống một ngụm không khỏi lè lưỡi, nhăn mặt. “Ta thấy ngươi rầu rỉ, hẳn bên trong có tâm trạng khó nói. Ngươi cứ xem ta như một người tri kỷ lâu ngày gặp lại mà giải bày tâm tư. Chuyện của ngươi nhất định ta sẽ giữ bí mật, chết mang theo.”
Lư Cầm Nhân nghe nàng nói mấy phần trẻ con không khỏi bật cười “Cô nương rõ ràng là bức ép ta phải trả lời hay sao.”
Chế Vân nheo mày “Ta có bức ép gì ngươi, thích thì nói, không thích thì thôi, quyền của ngươi ta quản được hay sao.” Nàng lại nhấp thêm chút rượu, thấy khó uống đặt lại bàn nói “Ta tự nhiên muốn xem người là bằng hữu, ta tâm sự với ngươi trước vậy nhé.”
Lư Cầm Nhân khẽ gật đầu nói “Đương nhiên là được!”
Chế Vân bật cười hề hề nói “Ngươi thấy ta là một cô nương thế nào? Nói ta nghe xem!”
Lư Cầm Nhân không khỏi ngạc nhiên khi nghe nàng hỏi vậy, đưa mắt nhìn nàng một lượt không khỏi tiêu ý nói “Quả nhiên là một cô nương xinh đẹp, nhìn qua đã biết là tiểu thư khuê các. Ta chỉ thấy hơi tiếc khi cô nương ăn mặc nam trang, khó đánh giá hết cho được. Ta không muốn đắc tội cô nương, xin phép cho ta nói thật; rõ ràng cô nương là người bướng bỉnh, ương ngạnh, thân lại mang tuyệt kỹ võ công, thân thế rất phức tạp khó mà biết rõ thân phận ra ngay được.” ikienthuc.org
Chế Vân nghe hắn nói có ý khen không khỏi bật cười hề hề nói “Ta thấy ngươi ăn nói lễ độ cũng ra dáng quý phái công tử, rõ là dễ đoán chỉ là người hành sự phức tạp, lại động thủ giết không ít người, chẳng biết ta phải hiểu sao với thân thế của ngươi cho rõ được.”
Lư Câm Nhân nghe nàng nói vậy không khỏi khó chịu “hừ” một tiếng. Chế Vân thấy vậy cười thầm trong bụng nói thêm “ Người áo đen cùng đi với ngươi rõ ràng là người xấu, vậy ngươi là người xấu rồi!’
Lư Cầm Nhân nhếch miệng cười khổ nói “Chuyện xấu tốt bất tất phải bó buộc với nhau, chuyện ta làm có khi xấu với người này nhưng lại tốt với người kia. Ta không muốn thành người xấu cũng không được mà muốn thành ngưới tốt cũng không xong.” Nói tới đây hắn chợt ờ lên một tiếng nói tiếp “Rõ ràng cô nương không phải đang tâm sự với ta mà, ta không mắc lừa nữa đâu!”
Chế Vân bật cười “Rõ là người thông minh hơn ta tưởng, ta thấy mình làm bằng hữu với người cũng không thiệt gì.” Nàng định nói nữa chợt thấy phía xa ngoài bến cảng một tiếng pháo nổ lớn bắn lên trời, sáng rực trong giây lát không khỏi lấy làm lạ. “Chẳng biết ở đó xảy ra chuyện gì?”
Lư Cầm Nhân nhìn theo khẽ lắc đầu nói “Chuyện giang hồ muôn hình muôn vẻ, xấu tốt gì rồi cũng xảy ra một trận hào kiếp…!”
Chế Vân không để tâm đến lời lẩm bẩm của hắn chỉ thầm nhủ ‘Hẳn ở đó xảy ra chuyện gì không hay rồi, rõ ràng đó là pháo hiệu, ta phải tới đó ngay mới đước.” Nàng vội đứng dậy chào tạm biệt Lư Cầm Nhân rồi phi cước chạy máu vào đám đồng người trên đường phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Lư Cầm Nhân nhìn theo không khỏi buột miệng nói “Đúng là tính khí một tiểu cô nương.”
Nhắc tới bọn Lê Hiểu Bình trên thuyền thương buôn của họ Đạt.
Cả bọn từ lúc trong khu rừng quay về, không chút nào là an lòng, ăn uống ngủ nghỉ mất cả hứng thú nào. Lại thấy phiền toái khi Đạt Thanh luôn miệng mắng rủa mấy tên gia đinh không ngớt lời, càng thêm mấy phần lo lắng sốt ruột, ức chế không sao chịu được.
Võ Danh hừ giọng nói “Rõ là tên vô lại, hắn làm ta không sao yên thân được chút nào!” Cả bọn theo hướng mắt Võ Danh nhìn ra thấy Đạt Thanh thuận chân đá mấy tên gia đinh túi bụi, không khỏi thở dài.
Đinh Lỗ tặc lưỡi nói “Trên đời có mấy tên trọc phú tốt lành như hắn rõ là khốn kiếp. Nếu không vì công chúa điện hạ, bọn ta chẳng nhất thiết phải lưu trên thuyền của hắn.”
Võ Danh hư nhạt nói “Để đệ ra ngoài dạy cho hắn bài học nhớ đời vậy.”
Đinh Lỗ xua tay nói “Chớ làm bừa!”
Lê Hiểu Bình vẻ mặt trầm ngâm suy tư không để tâm đến chuyện đó, chợt Đạt Thanh đi vào mặt mày bực bội nói “Ta nghe nói trên bờ xảy ra lắm chuyện chẳng hiểu là chuyện gì, đám người vô dụng chúng kẻ thì nói công chúa ở phía tây, kẻ thì nói ở đằng đông…quả là có điên không. Mấy người chớ trách ta vậy!”
Cả bọn nghe ra chẳng thèm quan tâm đến lời hắn giải bày, chợt Lê Hiểu Bình hỏi “Vậy Đạt huynh có hay chuyện gì khác nữa hay không?”
“Chỉ là mấy chuyện về vị Trúc cô nương mà công chúa đưa về đêm qua, đột nhiên cũng mất tích, hừ…!” Hắn đảo mắt nhìn ra ngoài trời mấy phần than ngắn thở dài, vẻ mặt chợt xám xịt lại “Trời sao lại lâu tối đến như vậy?”
Võ Danh buột miệng hỏi “Này huynh đệ, có thật các người có mật tín riêng không?”
Đạt Thanh gật đầu “Rõ ràng là như vậy mà!” Hắn vừa nói vừa đưa tay lấy trong người ra mấy viên pháo nói “ Chỉ cần thấy nơi nào có pháo sáng bắn lên trời, tất là công chúa đang ở đó.”
Võ Dành hừ giọng nói “Vậy thì người làm gì phải lo lắng quá lên như thế, chẳng bằng ngồi yên đợi tối đến là biết rõ hay sao. Ngươi làm bọn ta cũng không yên tâm lên chút nào, hừm.”
Đạt Thanh gãi đầu gãi tai nói “ Chỉ là, chỉ là…không phải các người nói lão già họ Cao đó rất lợi hại hay sao, chúng ta làm sao đối phó được với lão.”
Lê Hiểu Bình nghe vậy liền nói “Đạt huynh chớ lo lắng chuyện đó. Lão Cao tiền bối chẳng qua chỉ muốn bắt ta mà thôi, ta chịu nhận tội là được rồi.”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Chẳng phải đệ bị oan hay sao! Cái lão già đó thật không biết rõ ràng trắng đen đã muốn giết người rồi. Chúng ta phải khó khăn lắm mới tránh xa được lão, đệ nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết đơn giản như vậy hay sao? Có chết thì cũng phải chết cho chính đang, chưa minh oan xong há chết mang tiếng xấu suốt kiếp sao, hừ.”
Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Võ huynh nói rất phải chỉ là đệ không thể trốn mãi để Chế Vân vì mình mà mang họa vào thân thôi.”
Đinh Lỗ gật đầu nói “Lê đệ nói phải lắm, chuyện này không giải quyết ổn thỏa, làm sao tránh khỏi tai ương về sau. Chỉ cần giải oan cho đệ về chuyện của sư thái may ra..! Khổ nổi là không biết bắt đầu từ đâu để tìm ra chứng cứ. Hôm đó ta có nghe chút ít đến chuyện thanh kiếm Sắc Tình của sư thái bị đánh cắp, chẳng là không biết có liên quan gì đến chuyện của Lê đệ hay không thôi.”
Lê Hiểu Bình vẻ mặt chợt hiện lên mấy phần vui vẻ gật đầu nói “Đúng là chuyện này, hôm đó đệ rõ ràng còn thấy thanh kiếm đó, chỉ là khi tỉnh lại mọi người nói nó đã bị đánh cắp rồi.”
Cả bọn nghe ra không khỏi gật đầu nói. “Chỉ cần tìm ra người đánh cắp thanh kiếm đó, tất sẽ biết ai hại chết sư thái.”
Lư Cầm Nhân lửng thửng đi ra bến cảng thấy trên đường có một tửu quán nhỏ dựng tạm, chỉ có hai tên bồi bàn đang tranh thủ đốt đèn, kéo bàn ghế ra mé sông cho khách vãng lai tới thưởng rượu hóng mát. Hắn vào quán gọi một bình rượu lớn, cùng mấy món cá hấp nổi tiếng nhất trong vùng.
“Di phục để biết cái khó của thiên hạ mà an bang, biết cái hay giở ở đời thuận theo mà cai trị! Được cái gì chứ? Chẳng phải thêm mấy phần chán ngán thế sự hơn thôi sao, hà…à…!”
Tên bồi bàn thấy hắn chỉ uống không ăn, miệng lại nói luyên thuyên, cái gì là cai trị, cái gì là an bang tự nhiên là biết liên can đến chuyện triều chính không khỏi lo lắng. Tai vách mạch rừng. Chẳng phải mấy tháng qua triều đình đã ra cáo phó cấm tiệc việc tụ họp bàn chính sự, dùng giọng điệu chán ghét mà phỉ báng đều bị vạ phải tội chứ chẳng đùa. Người liên quan chấp chứa cũng liên đới không nhỏ. Tên bồi bàn thấy hắn ăn mặc quan bình đương nhiên là không tiện thưa quan đến, đành tới nói vài lời.
“Đại nhân nên ăn một chút gì đi khéo lại say mất!”
Lư Cầm Nhân cười cợt nhã nói “Cái gì? Ta không ăn thì làm phiền ngươi hay sao.”
Tên bồi bàn cười hề hề nói “Nô tài thấy quan nhân chỉ ăn không uống, lại luôn miệng lẩm bẩm chuyện thế sự không chừng lại vạ phải thân, chỉ là muốn...khuyên…ng…”
Lư Cầm Nhân nhếch miệng, hai mắt chợt đỏ rực lên, có mấy phần sát khí “Ta sợ chăng?”
Tên bồi bàn thấy hắn vẻ mặt chợt đại biến, ngụy dị thì không dám nói tiếp nữa. Hắn thừa biết đắc tội với đám binh lính bất bình thế sự chỉ hại thân mà thôi, vạ nhỡ chúng phát khùng lên một đao chém chết chẳng phải là đại họa sao. Nghĩ vậy hắn bỏ đi ra chỗ khác.
Lư Cầm Nhân thấy tên bồi bàn ra vẻ sợ hãi thì bật cười nói “Người sợ ta à? Ha ha…!” Hắn ngước mắt lên chợt thấy một thiếu niên, váy áo trắng toát, viền chỉ đỏ đứng ngăn trước mặt từ lúc nào, đầu lắc lư bật cười nói “Hóa ra là ngươi!”
Người đó nói “Ngươi nhận ra ta à?”
“Ngươi nghĩ ta là ai.” Lư Cầm Nhân rót rượu ra cốc uống một ngụm nói tiếp “Ngươi theo ta từ trong khu rừng đến tận đây, phải biết bản lĩnh không tệ chút nào.” Nói rồi ngước lên nhìn người trước mắt cười trừ “Còn là một nữ nhi nữa!”
Thì ra người đứng trước mắt hắn chẳng ai khác chính là Chế Vân cải trang nam nhân, nàng đã theo hắn từ tửu quán đến đây. Quan sát một lúc lâu nghĩ hắn đã say rồi, nào ngờ vừa xuất hiện đã nhận ra còn biết có người theo dõi hắn thì không khỏi mất hứng thở dài một tiếng nói “Ngươi biết ta theo sao còn không động thủ?”
Lư Cầm Nhân lắc đầu nói “Ta với cô nương có thù oán gì hay sao!”
“Rõ ràng ta đã thấy hết hành tung của ngươi, không sợ ta báo quan đến làm khó hay sao.”
“Ta xem chúng ra gì!” Lư Cầm Nhân chặc lưỡi.
Chế Vân nghe vậy không khỏi bực mình hỏi “Ngươi tới đại doanh bắt người để làm gì?”
Lư Cầm Nhân bật cười khanh khách nói “ Rõ là cô nương biết hết ý định của bọn ta rồi, nhất thiết phải hỏi hay sao.”
Chế Vân bĩu môi lắc đầu “Rõ ràng là ta chưa biết chuyện gì cả. Ngươi nghĩ ta rảnh lắm hay sao khi đến đây chỉ để hỏi chuyện đã biết rồi!”
Lư Cầm Nhân rót thêm rượu ra cốc, cười sảng khoái “Chuyện cô nương muốn biết ta cũng muốn biết.”
Chế Vân nghe ra không khỏi làm lạ hỏi “Là sao?”
“Con người luôn tham lam vô độ, cô nương hẳn phải hiểu ta muốn nói gì!” Lư Cầm Nhân thở dài một tiếng nói thêm “Biết nhiều chuyện chỉ rước thêm âu lo vào lòng, bất tất phải biết nhiều làm gì.”
Chế Vân không khỏi hứng thú, kéo ghế ngồi, đưa mắt nhìn hắn một lượt rõ ràng là rất tò mò “Ta muốn biết nhiều thì đã sao! Sống trên đời không hiếu kỳ, không tò mò hóng chuyện chẳng thà không sinh ra còn hơn. Ta nhất định thà chết mà biết nhiều chuyện vẫn thú hơn sống mà chẳng biết đến cái gì.”
Lư Cầm Nhân nghe nàng nói vậy không khỏi bật cười “Cô nương nói có ý rất phải. Biết cũng tốt, không biết cũng tốt. Để hợp lẽ thường ta chẳng biết phải nghĩ sao là đúng. Ha ha…ta không có gì để nói cho cô nương biết thêm, nhất thiết phải hỏi đến.”
Chế Vân vẩu môi nói “Rõ ràng là ngươi không muốn cho ta biết mà!”
Nàng tự rót rượu ra cốc, uống một ngụm không khỏi lè lưỡi, nhăn mặt. “Ta thấy ngươi rầu rỉ, hẳn bên trong có tâm trạng khó nói. Ngươi cứ xem ta như một người tri kỷ lâu ngày gặp lại mà giải bày tâm tư. Chuyện của ngươi nhất định ta sẽ giữ bí mật, chết mang theo.”
Lư Cầm Nhân nghe nàng nói mấy phần trẻ con không khỏi bật cười “Cô nương rõ ràng là bức ép ta phải trả lời hay sao.”
Chế Vân nheo mày “Ta có bức ép gì ngươi, thích thì nói, không thích thì thôi, quyền của ngươi ta quản được hay sao.” Nàng lại nhấp thêm chút rượu, thấy khó uống đặt lại bàn nói “Ta tự nhiên muốn xem người là bằng hữu, ta tâm sự với ngươi trước vậy nhé.”
Lư Cầm Nhân khẽ gật đầu nói “Đương nhiên là được!”
Chế Vân bật cười hề hề nói “Ngươi thấy ta là một cô nương thế nào? Nói ta nghe xem!”
Lư Cầm Nhân không khỏi ngạc nhiên khi nghe nàng hỏi vậy, đưa mắt nhìn nàng một lượt không khỏi tiêu ý nói “Quả nhiên là một cô nương xinh đẹp, nhìn qua đã biết là tiểu thư khuê các. Ta chỉ thấy hơi tiếc khi cô nương ăn mặc nam trang, khó đánh giá hết cho được. Ta không muốn đắc tội cô nương, xin phép cho ta nói thật; rõ ràng cô nương là người bướng bỉnh, ương ngạnh, thân lại mang tuyệt kỹ võ công, thân thế rất phức tạp khó mà biết rõ thân phận ra ngay được.” ikienthuc.org
Chế Vân nghe hắn nói có ý khen không khỏi bật cười hề hề nói “Ta thấy ngươi ăn nói lễ độ cũng ra dáng quý phái công tử, rõ là dễ đoán chỉ là người hành sự phức tạp, lại động thủ giết không ít người, chẳng biết ta phải hiểu sao với thân thế của ngươi cho rõ được.”
Lư Câm Nhân nghe nàng nói vậy không khỏi khó chịu “hừ” một tiếng. Chế Vân thấy vậy cười thầm trong bụng nói thêm “ Người áo đen cùng đi với ngươi rõ ràng là người xấu, vậy ngươi là người xấu rồi!’
Lư Cầm Nhân nhếch miệng cười khổ nói “Chuyện xấu tốt bất tất phải bó buộc với nhau, chuyện ta làm có khi xấu với người này nhưng lại tốt với người kia. Ta không muốn thành người xấu cũng không được mà muốn thành ngưới tốt cũng không xong.” Nói tới đây hắn chợt ờ lên một tiếng nói tiếp “Rõ ràng cô nương không phải đang tâm sự với ta mà, ta không mắc lừa nữa đâu!”
Chế Vân bật cười “Rõ là người thông minh hơn ta tưởng, ta thấy mình làm bằng hữu với người cũng không thiệt gì.” Nàng định nói nữa chợt thấy phía xa ngoài bến cảng một tiếng pháo nổ lớn bắn lên trời, sáng rực trong giây lát không khỏi lấy làm lạ. “Chẳng biết ở đó xảy ra chuyện gì?”
Lư Cầm Nhân nhìn theo khẽ lắc đầu nói “Chuyện giang hồ muôn hình muôn vẻ, xấu tốt gì rồi cũng xảy ra một trận hào kiếp…!”
Chế Vân không để tâm đến lời lẩm bẩm của hắn chỉ thầm nhủ ‘Hẳn ở đó xảy ra chuyện gì không hay rồi, rõ ràng đó là pháo hiệu, ta phải tới đó ngay mới đước.” Nàng vội đứng dậy chào tạm biệt Lư Cầm Nhân rồi phi cước chạy máu vào đám đồng người trên đường phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Lư Cầm Nhân nhìn theo không khỏi buột miệng nói “Đúng là tính khí một tiểu cô nương.”
Nhắc tới bọn Lê Hiểu Bình trên thuyền thương buôn của họ Đạt.
Cả bọn từ lúc trong khu rừng quay về, không chút nào là an lòng, ăn uống ngủ nghỉ mất cả hứng thú nào. Lại thấy phiền toái khi Đạt Thanh luôn miệng mắng rủa mấy tên gia đinh không ngớt lời, càng thêm mấy phần lo lắng sốt ruột, ức chế không sao chịu được.
Võ Danh hừ giọng nói “Rõ là tên vô lại, hắn làm ta không sao yên thân được chút nào!” Cả bọn theo hướng mắt Võ Danh nhìn ra thấy Đạt Thanh thuận chân đá mấy tên gia đinh túi bụi, không khỏi thở dài.
Đinh Lỗ tặc lưỡi nói “Trên đời có mấy tên trọc phú tốt lành như hắn rõ là khốn kiếp. Nếu không vì công chúa điện hạ, bọn ta chẳng nhất thiết phải lưu trên thuyền của hắn.”
Võ Danh hư nhạt nói “Để đệ ra ngoài dạy cho hắn bài học nhớ đời vậy.”
Đinh Lỗ xua tay nói “Chớ làm bừa!”
Lê Hiểu Bình vẻ mặt trầm ngâm suy tư không để tâm đến chuyện đó, chợt Đạt Thanh đi vào mặt mày bực bội nói “Ta nghe nói trên bờ xảy ra lắm chuyện chẳng hiểu là chuyện gì, đám người vô dụng chúng kẻ thì nói công chúa ở phía tây, kẻ thì nói ở đằng đông…quả là có điên không. Mấy người chớ trách ta vậy!”
Cả bọn nghe ra chẳng thèm quan tâm đến lời hắn giải bày, chợt Lê Hiểu Bình hỏi “Vậy Đạt huynh có hay chuyện gì khác nữa hay không?”
“Chỉ là mấy chuyện về vị Trúc cô nương mà công chúa đưa về đêm qua, đột nhiên cũng mất tích, hừ…!” Hắn đảo mắt nhìn ra ngoài trời mấy phần than ngắn thở dài, vẻ mặt chợt xám xịt lại “Trời sao lại lâu tối đến như vậy?”
Võ Danh buột miệng hỏi “Này huynh đệ, có thật các người có mật tín riêng không?”
Đạt Thanh gật đầu “Rõ ràng là như vậy mà!” Hắn vừa nói vừa đưa tay lấy trong người ra mấy viên pháo nói “ Chỉ cần thấy nơi nào có pháo sáng bắn lên trời, tất là công chúa đang ở đó.”
Võ Dành hừ giọng nói “Vậy thì người làm gì phải lo lắng quá lên như thế, chẳng bằng ngồi yên đợi tối đến là biết rõ hay sao. Ngươi làm bọn ta cũng không yên tâm lên chút nào, hừm.”
Đạt Thanh gãi đầu gãi tai nói “ Chỉ là, chỉ là…không phải các người nói lão già họ Cao đó rất lợi hại hay sao, chúng ta làm sao đối phó được với lão.”
Lê Hiểu Bình nghe vậy liền nói “Đạt huynh chớ lo lắng chuyện đó. Lão Cao tiền bối chẳng qua chỉ muốn bắt ta mà thôi, ta chịu nhận tội là được rồi.”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Chẳng phải đệ bị oan hay sao! Cái lão già đó thật không biết rõ ràng trắng đen đã muốn giết người rồi. Chúng ta phải khó khăn lắm mới tránh xa được lão, đệ nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết đơn giản như vậy hay sao? Có chết thì cũng phải chết cho chính đang, chưa minh oan xong há chết mang tiếng xấu suốt kiếp sao, hừ.”
Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Võ huynh nói rất phải chỉ là đệ không thể trốn mãi để Chế Vân vì mình mà mang họa vào thân thôi.”
Đinh Lỗ gật đầu nói “Lê đệ nói phải lắm, chuyện này không giải quyết ổn thỏa, làm sao tránh khỏi tai ương về sau. Chỉ cần giải oan cho đệ về chuyện của sư thái may ra..! Khổ nổi là không biết bắt đầu từ đâu để tìm ra chứng cứ. Hôm đó ta có nghe chút ít đến chuyện thanh kiếm Sắc Tình của sư thái bị đánh cắp, chẳng là không biết có liên quan gì đến chuyện của Lê đệ hay không thôi.”
Lê Hiểu Bình vẻ mặt chợt hiện lên mấy phần vui vẻ gật đầu nói “Đúng là chuyện này, hôm đó đệ rõ ràng còn thấy thanh kiếm đó, chỉ là khi tỉnh lại mọi người nói nó đã bị đánh cắp rồi.”
Cả bọn nghe ra không khỏi gật đầu nói. “Chỉ cần tìm ra người đánh cắp thanh kiếm đó, tất sẽ biết ai hại chết sư thái.”
/176
|