Chế Vân thờ thẫn ngóng trông, không khỏi vui vẻ trong lòng thì nghe sau lưng một giọng nữ nhân dịu dàng hỏi “Tiểu muội đang nghĩ đến ý trung nhân?”
Chế Vân quay lại nói “Trúc tỷ đã tỉnh ngủ rồi à?”
Người vừa nói chính là ca kỹ Trúc My Nữ danh trấn thiên. Chỉ là hai nữ nhân không biết đã thắm thiết đến mức gọi nhau tỷ muội từ lúc nào. Nàng nhìn qua mặt Chế Vân không khỏi cười mỉm nói “ Tỷ chỉ chợp mắt một lát đã thấy đủ lắm rồi! Muội đợi gã đến sao vẻ mặt lại có mấy phần phức tạp như vậy.”
Chế Vân lắc đầu nói “Muội không biết nên mừng hay lo nữa. Gã rõ ràng là không để muội trong lòng”
Trúc My Nữ bật cười nói “ Tỷ thật lòng không biết rõ được người khác nghĩ gì.” Nàng khẽ lắc đầu, mặt hiện lến mấy phần thê lương rầu rĩ. Chế Vân thấy vậy không khỏi tò mò hỏi “Trúc tỷ còn chưa nói rõ cho muội hay, tai sao tỷ lại đến đây! Danh tiếng của tỷ đã vang danh khắp thiên hạ, đến các vương công quý tộc cũng hết lòng ngưỡng mộ, cha muội…à!” Nói đên đây nàng chợt tặc lưỡi không nói tiếp nữa, vốn dĩ Trúc My Nữ còn chưa biết rõ thân phận thật của nàng, làm sao tùy ý để lộ ra được. Nàng nghĩ như vậy vẫn tốt hơn nhiều, lại được tự do tự tạ. Nàng hỏi sang chuyện khác “Trúc tỷ đến đây vi ai phải không?”
Trúc My Nữ nghe hỏi không khỏi ngượng đỏ mặt, lắc đầu nói “Phận nữ nhi ca kỹ bạc bẽo muôn trùng, ai lại để mắt đến tỷ kia. Số phận đưa đẩy, người đời khinh bạc, khổ sở, có được ý trung nhân chẳng phải là mơ tưởng quá hay sao!” Nói rồi quay nhìn Chế Vân cười nói “Tỷ làm sao có phúc phận như vậy.”
Chế Vân nghe vậy không khỏi thở dài nói “Trúc tỷ không được bi quan như vậy.”
Truc My Nữ đưa mắt nhìn nàng nhoẻn miệng cười nói “Tỷ thật yếu đuối không giống một phần tính cách muội chút nào. Tỷ suốt đời này chỉ mong có một cuộc sống an nhàn, yên ổn đã là mãn nguyện lắm rồi…chỉ là…!” Nàng còn ấp úng chưa nói thành lời thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Chế Vân thấy lạ thầm nhũ “Không lẽ họ về đây sớm như vậy.” Nghĩ rồi mừng rỡ chạy ra khoan thuyền nhìn xuống bến thuyền không khỏi thất vọng. Chỉ là một đám nam nhân đứng dưới cảng dỏi mắt nhìn vào lâu thuyền, vẻ mặt mấy phần tỏ rõ si mê ngưỡng mộ. Chế Vân lắc đầu nói “Tỷ còn nói không có ý trung nhân để mắt đến mình, chẳng hóa ra là nói dối hay sao! Họ chẳng phải là bọn người ngưỡng mộ Trúc tỷ, họ đến đây vì ai chứ?” Trúc My Nữ nghe nàng nói vậy không khỏi bật cười đáp “Chỉ là tiếng đàn hát của tỷ được họ tán thưởng mà thôi.” Nàng vừa nói vừa bước ra khoan thuyền đến đứng cạnh Chế Vân, nhìn xuống đám nam tử xúm quanh dưới bến, ánh mắt tự nhiên man mác buồn. Đám nam nhân chợt thấy nàng bước ra không khỏi xôn xao, Chế Vân tính khí trẻ con đương nhiên thấy người khác được tán dương không khỏi ghen tỵ chẩu môi lầm bầm “Bọn đàn ông thối các ngươi thật đáng ghét mà, lý nào ta lại không bằng tỷ ấy hay sao.” Chợt nhận ra đám đông có ý phẩn giận khi thấy Trúc My Nữ ra đứng cạnh, nàng mới chợt nhớ ra mình vẫn còn trong trang phục nam nhân không khỏi mỉm cười cợt nhã thích thú đôi phần.
Trúc My Nữ quay sang Chế Vân chợt hỏi “Muội có thấy hối hận khi đã kết nghĩa tỷ muội với tỷ không?”
Chế Vân thình lình nghe hỏi không khỏi khó nghĩ lắc đầu nói “Sao tỷ lại hỏi vậy!”
“Chỉ là tỷ thấy mình thật là…” Nói đến đây khóe mắt nàng chợt rơi lệ, nức nở như muốn bật khóc. Chế Vân trước giờ rất ghét thấy người khác khóc không khỏi thở dài, an ủi “Trúc tỷ làm sao phải khóc! Đám nam nhân đó làm tỷ buồn phải không? Muội đuổi hết họ đi là xong thôi mà.”
Trúc My Nữ xua tay nói “Muội không cần làm thế đâu.” Nàng nói rồi ngước mắt ra trước, ánh mắt đẫm lệ chợt sáng bừng lên có mấy phần vui vẻ, Môi khẽ nhếch lên như muốn nói gì đó. Chế Vân đứng bên cạnh không khỏi ngạc nhiên tò mò, đưa mắt nhìn theo thì giật nảy mình. Phía xa xa trên cầu đá, ba người cưỡi ngựa đi thong thả qua một khúc cua rồi biến mất, đó chẳng ai khác chính là hai chú cháu họ Cao người còn lại kia hẳn là Mai Như rồi.
Chế Vân vội vàng chạy vào trong lâu thuyền, soi lại gương, sửa lại đầu tóc mặt mày cho thật giống một nam nhân mới thở phào nhẹ nhõm nghĩ ‘Họ có gặp nhất quyết sẽ không nhận ra ta.” Nghĩ vậy không khỏi bật cười, chợt lại nhớ đến Lê Hiểu Bình nếu chẳng may gặp phải Cao Bát thì phiền phức to hay sao?
Vốn dĩ nàng còn chưa biết chuyện oan ức của Lê Hiểu Bình trước đó, lúc này gã trốn ba người họ còn không kịp lý nào lại muốn gặp nhau được. Nàng thì ngược lại chỉ sợ hai người huynh đệ họ gặp nhau để lộ tung tích của mình, không khỏi phiền hà. Nghĩ vậy nàng cho gọi một gia đinh tới dặn dò hắn mật báo với Đạt Thanh, nào ngờ thấy Trúc My Nữ đã cho người bắt cầu gỗ chạy lên bờ từ lúc nào rồi, không khỏi ngạc nhiên gọi với theo “Trúc tỷ đi đâu đó?”
Không thấy Truc My Nữ đáp lời, chỉ thấy nàng vội vàng xua đám nam nhân đứng trên bến cảng ra xa chạy vội về phía ba người trước đó đi mất hút. Chế Vân nhìn theo đương nhiên là không hiểu gì sự tình bên trong, đành gọi tên gia đinh lại dặn dò mọi việc, báo cho Đạt Thanh biết chuyện tùy cơ mà ứng biến.
Dặn dò xong đâu đó thì chạy đuổi theo Trúc My Nữ.
Quả nhiên hai người đứng trên lầu thuyền nhìn thấy chính là hai chú cháu họ Cao và Mai Như. Mấy hôm trước cả ba người dò la biết bọn người mang thanh Sắc Tình kiếm về phương bắc, cả ba đuổi suốt mấy ngày liền đến đây thì mất dấu tích, không khỏi thất vọng ngán ngẫm.
Cả ba người vào Lâm Ấp Phố muốn tìm một khách quán nghĩ ngợi, luôn tiện sẽ tra hỏi thêm về cây kiếm Sắc Tình.
Lão Cao Thần từ lúc ở thành Châu Sa đến đây vẻ mặt mấy phần lạnh đãm, khó tính khác thường. Ngày thường Cao Bát tính khí ngổ ngáo, hào sảng là vậy mà mặt lúc này trở nên thất thểu rất khó coi. Đương nhiên là ức chế cùng cực, có Mai Như bên cạnh mà y tuyệt chẳng có giây phút riêng tư càng thêm mấy phần khổ sở. Lần này nghe lão Cao Thần vào Lâm Ấp Phố, ở trọ lại khách quán không khỏi vui vẻ lên mấy phần.
Cả ba vừa đến trước một khách quán nhỏ, xem ra rất vừa mắt, Cao Bát tiêu ý hỏi “Như muội, muội có mệt không?”
Mai Như thấy y quan tâm đến mình thì không khỏi rung động, lắc đầu nói “ Muội chịu được, Bát ca đừng lo cho muội.”
Chợt nghe tiếng hắng giọng của lão Cao Thần không khỏi đỏ mặt. Cả hai lặng im không dám nói gì nữa, vừa lúc thấy tên bảo mã khách quán chạy ra giúp ba người đưa ngựa vào chuồng.
Lão Cao Thần không để tâm đến đi thẳng vào trong khách quán, Cao Bát không khỏi thở dài nói “Khổ cho muội rồi! Từ lúc theo ta muội không ít lần thiệt thòi.” Nói rồi nắm lấy tay Mai Như, khóe mắt đỏ ửng.
Mai Như lắc đầu nói “Được ở bên Bát ca muội đã thấy vui lắm rồi, có gì là thiệt thòi kia chứ!”
Cao Bát cười nói “Chúng ta vào thôi, không thúc bá lại làm mặt giận nữa đó. Đã mấy hôm nay chúng ta không có một chỗ nghỉ ngơi, ăn uống đàng hoàng lần này thì tốt rồi.”
Nói rồi cả hai đi vào trong.
Nấp sau một gốc khuất Chế Vân không khỏi ngờ vực, thấy Trúc My Nữ lại bật khóc thì thở dài nói “Hóa ra là Trúc tỷ đã có ý trung nhân, sao nhất thiết lại chính là tên háo sắc ấy mới được chứ!” Nàng vốn chẳng có mấy cảm tình gì đến Cao Bát, nhìn thấy y đương nhiên vẫn còn nhớ chuyện cũ chỉ muốn một chưởng đánh chết y.
Trúc My Nữ tính tình đa cảm nghe những lời nói đó làm sao vừa lòng được “Muội đừng nói xấu huynh ấy! Không biết vị cô nương đó là ai?” Nàng hỏi đến chỉ để thở dài cảm thông cho chính mình mà thôi, nước mắt lại trào ra.
Chế Vân nghe hỏi không kìm được buồn cười nói “Hóa ra Trúc tỷ đang ghen với vị cô nương đó phải không, để muội giúp tỷ giết chết cô nương đó đi là xong.” Nói rồi định sải bước đi, Trúc My Nữ tặc lưỡi nói “Muội đừng làm bậy, cô nương ấy thì có tội gì.”
Chế Vân lắc đầu nói “Chướng mắt thì giết đi, lúc đó chẳng phải muội với y không còn ai cản trở nữa hay sao.”
Trúc My Nữ tặc lưỡi lắc đầu nói “Ta biết muội có tính nghĩa hiệp nhưng giết người là không tốt.”
Chế Vân bật cười nói “Trúc tỷ nhìn xem, cô nương ấy rõ ràng là rất quyến luyến với y lại xinh đẹp, muội làm sao nỡ ra tay cho được.”
Trúc My Nữ khẽ chọc ngón tay vào người Chế Vân nói “Muội còn đùa nữa. Muội có thể tới gặp huynh ấy được không?”
Chế Vân thấy mình cải trang nam nhân, xem ra rất khó phát hiện ngẫm nghĩ một lúc liền gật đầu. Trúc My Nữ thấy vậy không khỏi vui mừng lấy trong người ra một miếng ngọc bội đặt vào tay Chế Vân nói “Muội mang cái này đưa cho huynh ấy, tất huynh ấy sẽ hiểu ra.”
Chế Vân biết đây là tín vật giữa hai người, đưa lên nhìn thấy ngọc có khắc chữ ‘Cao’ không khỏi rúc rích cười nói “Được rồi, muội sẽ giúp tỷ.” Nói rồi đi vào trong khách quán.
Nàng thấy ba người ngồi nghỉ ngơi ở một góc khuất trong sảnh khách quán, thuận miệng gọi chưởng quỷ mang một ít thức ăn đến bàn trống cách không xa ba người, mắt nhìn Mai Như thầm nhủ “Quả là một cô nương xinh đẹp! Ta cứ giúp Trúc tỷ giết cô ta đi họa may tên háo sắc này với tỷ ấy mới toại nguyện được.” Nghĩ vậy, trong lòng không khỏi đắc ý, chỉ là chưa dám ra tay ngay được. Nàng thấy thần sắc lão Cao Thần đã mấy phần úy kỵ nghĩ “Lão già này ngay đến lão sư gia cũng không phải là đối thủ, ta phải cẩn trọng mới xong!”
Vừa lúc thấy tên tiểu nhị mang thức ăn lên cho ba người không khỏi nảy ra ý nghĩ “Chỉ cần ta dụng độc vào thức ăn, họa may mới đắc dụng được.” Nghĩ vậy nàng lại bất chợt cười thầm.
Tên tiểu nhị quay lại mang ít thức ăn cho nàng, miệng còn hồ hởi “Tới đấy, tới đây…!” Ngón tay nàng lướt nhẹ trên đầu đũa đặt trên bàn, lập tức thấy trong tay một mẫu nho nhỏ rõ là một đoạn ngắn trên đầu đũa bún mạnh vào chân tên tiểu nhị. Hắn đang lúc miệng nói liên láo chợt hú dài một tiếng ngã ngữa ra sàn, khay thức ăn bay tung tóe. Chế Vân mặt lạnh phất tay một cái đứng dậy mắng “Tên khốn ngươi, hậu đầu làm đổ hết thức ăn của ta. Không muốn chết à!”
Tên tiểu nhị té ngã đau quá mà chẳng biết tại sao. Vội vàng hốt thức ăn, chén bát đổ vào khay, miệng mếu máo tế như sao. “Mong nhị vị công tử thứ tội cho. Tại hạ lập tức mang thức ăn mới đến, công tử chớ giận!”
Chế Vân hừ lạnh nói “Còn không mang tới.”
Nàng đang phởn chí lại nghe tiếng lão Cao Thần cười nhạt nói “Quả thật đáng ghét, dám dụng độc với lão phu à.”
Chế Vân nghe vậy không khỏi giật nảy mình, thầm kêu khổ. Quả nhiên vừa rồi trong lúc tên tiểu nhị hất đổ thức ăn khắp nơi, không ai để ý đến tay áo nàng phất về phía ba người, dụng độc nhanh như chớp. Tính khí nàng hiếu thắng trẻ con, chưa biết rõ thế sự trước nay. Có thể một lúc hạ độc bọn người trong đại bản doanh phiệt trấn Ẩn Nam trước kia, qua mắt được Cao Bát, Mai Như còn với Lão Cao thần chẳng phải là trò trẻ ranh hay sao. Nàng nghe nói vậy biết chuyện không xong thì hừ lạnh nói “Thật lợi hại.”
Chế Vân quay lại nói “Trúc tỷ đã tỉnh ngủ rồi à?”
Người vừa nói chính là ca kỹ Trúc My Nữ danh trấn thiên. Chỉ là hai nữ nhân không biết đã thắm thiết đến mức gọi nhau tỷ muội từ lúc nào. Nàng nhìn qua mặt Chế Vân không khỏi cười mỉm nói “ Tỷ chỉ chợp mắt một lát đã thấy đủ lắm rồi! Muội đợi gã đến sao vẻ mặt lại có mấy phần phức tạp như vậy.”
Chế Vân lắc đầu nói “Muội không biết nên mừng hay lo nữa. Gã rõ ràng là không để muội trong lòng”
Trúc My Nữ bật cười nói “ Tỷ thật lòng không biết rõ được người khác nghĩ gì.” Nàng khẽ lắc đầu, mặt hiện lến mấy phần thê lương rầu rĩ. Chế Vân thấy vậy không khỏi tò mò hỏi “Trúc tỷ còn chưa nói rõ cho muội hay, tai sao tỷ lại đến đây! Danh tiếng của tỷ đã vang danh khắp thiên hạ, đến các vương công quý tộc cũng hết lòng ngưỡng mộ, cha muội…à!” Nói đên đây nàng chợt tặc lưỡi không nói tiếp nữa, vốn dĩ Trúc My Nữ còn chưa biết rõ thân phận thật của nàng, làm sao tùy ý để lộ ra được. Nàng nghĩ như vậy vẫn tốt hơn nhiều, lại được tự do tự tạ. Nàng hỏi sang chuyện khác “Trúc tỷ đến đây vi ai phải không?”
Trúc My Nữ nghe hỏi không khỏi ngượng đỏ mặt, lắc đầu nói “Phận nữ nhi ca kỹ bạc bẽo muôn trùng, ai lại để mắt đến tỷ kia. Số phận đưa đẩy, người đời khinh bạc, khổ sở, có được ý trung nhân chẳng phải là mơ tưởng quá hay sao!” Nói rồi quay nhìn Chế Vân cười nói “Tỷ làm sao có phúc phận như vậy.”
Chế Vân nghe vậy không khỏi thở dài nói “Trúc tỷ không được bi quan như vậy.”
Truc My Nữ đưa mắt nhìn nàng nhoẻn miệng cười nói “Tỷ thật yếu đuối không giống một phần tính cách muội chút nào. Tỷ suốt đời này chỉ mong có một cuộc sống an nhàn, yên ổn đã là mãn nguyện lắm rồi…chỉ là…!” Nàng còn ấp úng chưa nói thành lời thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Chế Vân thấy lạ thầm nhũ “Không lẽ họ về đây sớm như vậy.” Nghĩ rồi mừng rỡ chạy ra khoan thuyền nhìn xuống bến thuyền không khỏi thất vọng. Chỉ là một đám nam nhân đứng dưới cảng dỏi mắt nhìn vào lâu thuyền, vẻ mặt mấy phần tỏ rõ si mê ngưỡng mộ. Chế Vân lắc đầu nói “Tỷ còn nói không có ý trung nhân để mắt đến mình, chẳng hóa ra là nói dối hay sao! Họ chẳng phải là bọn người ngưỡng mộ Trúc tỷ, họ đến đây vì ai chứ?” Trúc My Nữ nghe nàng nói vậy không khỏi bật cười đáp “Chỉ là tiếng đàn hát của tỷ được họ tán thưởng mà thôi.” Nàng vừa nói vừa bước ra khoan thuyền đến đứng cạnh Chế Vân, nhìn xuống đám nam tử xúm quanh dưới bến, ánh mắt tự nhiên man mác buồn. Đám nam nhân chợt thấy nàng bước ra không khỏi xôn xao, Chế Vân tính khí trẻ con đương nhiên thấy người khác được tán dương không khỏi ghen tỵ chẩu môi lầm bầm “Bọn đàn ông thối các ngươi thật đáng ghét mà, lý nào ta lại không bằng tỷ ấy hay sao.” Chợt nhận ra đám đông có ý phẩn giận khi thấy Trúc My Nữ ra đứng cạnh, nàng mới chợt nhớ ra mình vẫn còn trong trang phục nam nhân không khỏi mỉm cười cợt nhã thích thú đôi phần.
Trúc My Nữ quay sang Chế Vân chợt hỏi “Muội có thấy hối hận khi đã kết nghĩa tỷ muội với tỷ không?”
Chế Vân thình lình nghe hỏi không khỏi khó nghĩ lắc đầu nói “Sao tỷ lại hỏi vậy!”
“Chỉ là tỷ thấy mình thật là…” Nói đến đây khóe mắt nàng chợt rơi lệ, nức nở như muốn bật khóc. Chế Vân trước giờ rất ghét thấy người khác khóc không khỏi thở dài, an ủi “Trúc tỷ làm sao phải khóc! Đám nam nhân đó làm tỷ buồn phải không? Muội đuổi hết họ đi là xong thôi mà.”
Trúc My Nữ xua tay nói “Muội không cần làm thế đâu.” Nàng nói rồi ngước mắt ra trước, ánh mắt đẫm lệ chợt sáng bừng lên có mấy phần vui vẻ, Môi khẽ nhếch lên như muốn nói gì đó. Chế Vân đứng bên cạnh không khỏi ngạc nhiên tò mò, đưa mắt nhìn theo thì giật nảy mình. Phía xa xa trên cầu đá, ba người cưỡi ngựa đi thong thả qua một khúc cua rồi biến mất, đó chẳng ai khác chính là hai chú cháu họ Cao người còn lại kia hẳn là Mai Như rồi.
Chế Vân vội vàng chạy vào trong lâu thuyền, soi lại gương, sửa lại đầu tóc mặt mày cho thật giống một nam nhân mới thở phào nhẹ nhõm nghĩ ‘Họ có gặp nhất quyết sẽ không nhận ra ta.” Nghĩ vậy không khỏi bật cười, chợt lại nhớ đến Lê Hiểu Bình nếu chẳng may gặp phải Cao Bát thì phiền phức to hay sao?
Vốn dĩ nàng còn chưa biết chuyện oan ức của Lê Hiểu Bình trước đó, lúc này gã trốn ba người họ còn không kịp lý nào lại muốn gặp nhau được. Nàng thì ngược lại chỉ sợ hai người huynh đệ họ gặp nhau để lộ tung tích của mình, không khỏi phiền hà. Nghĩ vậy nàng cho gọi một gia đinh tới dặn dò hắn mật báo với Đạt Thanh, nào ngờ thấy Trúc My Nữ đã cho người bắt cầu gỗ chạy lên bờ từ lúc nào rồi, không khỏi ngạc nhiên gọi với theo “Trúc tỷ đi đâu đó?”
Không thấy Truc My Nữ đáp lời, chỉ thấy nàng vội vàng xua đám nam nhân đứng trên bến cảng ra xa chạy vội về phía ba người trước đó đi mất hút. Chế Vân nhìn theo đương nhiên là không hiểu gì sự tình bên trong, đành gọi tên gia đinh lại dặn dò mọi việc, báo cho Đạt Thanh biết chuyện tùy cơ mà ứng biến.
Dặn dò xong đâu đó thì chạy đuổi theo Trúc My Nữ.
Quả nhiên hai người đứng trên lầu thuyền nhìn thấy chính là hai chú cháu họ Cao và Mai Như. Mấy hôm trước cả ba người dò la biết bọn người mang thanh Sắc Tình kiếm về phương bắc, cả ba đuổi suốt mấy ngày liền đến đây thì mất dấu tích, không khỏi thất vọng ngán ngẫm.
Cả ba người vào Lâm Ấp Phố muốn tìm một khách quán nghĩ ngợi, luôn tiện sẽ tra hỏi thêm về cây kiếm Sắc Tình.
Lão Cao Thần từ lúc ở thành Châu Sa đến đây vẻ mặt mấy phần lạnh đãm, khó tính khác thường. Ngày thường Cao Bát tính khí ngổ ngáo, hào sảng là vậy mà mặt lúc này trở nên thất thểu rất khó coi. Đương nhiên là ức chế cùng cực, có Mai Như bên cạnh mà y tuyệt chẳng có giây phút riêng tư càng thêm mấy phần khổ sở. Lần này nghe lão Cao Thần vào Lâm Ấp Phố, ở trọ lại khách quán không khỏi vui vẻ lên mấy phần.
Cả ba vừa đến trước một khách quán nhỏ, xem ra rất vừa mắt, Cao Bát tiêu ý hỏi “Như muội, muội có mệt không?”
Mai Như thấy y quan tâm đến mình thì không khỏi rung động, lắc đầu nói “ Muội chịu được, Bát ca đừng lo cho muội.”
Chợt nghe tiếng hắng giọng của lão Cao Thần không khỏi đỏ mặt. Cả hai lặng im không dám nói gì nữa, vừa lúc thấy tên bảo mã khách quán chạy ra giúp ba người đưa ngựa vào chuồng.
Lão Cao Thần không để tâm đến đi thẳng vào trong khách quán, Cao Bát không khỏi thở dài nói “Khổ cho muội rồi! Từ lúc theo ta muội không ít lần thiệt thòi.” Nói rồi nắm lấy tay Mai Như, khóe mắt đỏ ửng.
Mai Như lắc đầu nói “Được ở bên Bát ca muội đã thấy vui lắm rồi, có gì là thiệt thòi kia chứ!”
Cao Bát cười nói “Chúng ta vào thôi, không thúc bá lại làm mặt giận nữa đó. Đã mấy hôm nay chúng ta không có một chỗ nghỉ ngơi, ăn uống đàng hoàng lần này thì tốt rồi.”
Nói rồi cả hai đi vào trong.
Nấp sau một gốc khuất Chế Vân không khỏi ngờ vực, thấy Trúc My Nữ lại bật khóc thì thở dài nói “Hóa ra là Trúc tỷ đã có ý trung nhân, sao nhất thiết lại chính là tên háo sắc ấy mới được chứ!” Nàng vốn chẳng có mấy cảm tình gì đến Cao Bát, nhìn thấy y đương nhiên vẫn còn nhớ chuyện cũ chỉ muốn một chưởng đánh chết y.
Trúc My Nữ tính tình đa cảm nghe những lời nói đó làm sao vừa lòng được “Muội đừng nói xấu huynh ấy! Không biết vị cô nương đó là ai?” Nàng hỏi đến chỉ để thở dài cảm thông cho chính mình mà thôi, nước mắt lại trào ra.
Chế Vân nghe hỏi không kìm được buồn cười nói “Hóa ra Trúc tỷ đang ghen với vị cô nương đó phải không, để muội giúp tỷ giết chết cô nương đó đi là xong.” Nói rồi định sải bước đi, Trúc My Nữ tặc lưỡi nói “Muội đừng làm bậy, cô nương ấy thì có tội gì.”
Chế Vân lắc đầu nói “Chướng mắt thì giết đi, lúc đó chẳng phải muội với y không còn ai cản trở nữa hay sao.”
Trúc My Nữ tặc lưỡi lắc đầu nói “Ta biết muội có tính nghĩa hiệp nhưng giết người là không tốt.”
Chế Vân bật cười nói “Trúc tỷ nhìn xem, cô nương ấy rõ ràng là rất quyến luyến với y lại xinh đẹp, muội làm sao nỡ ra tay cho được.”
Trúc My Nữ khẽ chọc ngón tay vào người Chế Vân nói “Muội còn đùa nữa. Muội có thể tới gặp huynh ấy được không?”
Chế Vân thấy mình cải trang nam nhân, xem ra rất khó phát hiện ngẫm nghĩ một lúc liền gật đầu. Trúc My Nữ thấy vậy không khỏi vui mừng lấy trong người ra một miếng ngọc bội đặt vào tay Chế Vân nói “Muội mang cái này đưa cho huynh ấy, tất huynh ấy sẽ hiểu ra.”
Chế Vân biết đây là tín vật giữa hai người, đưa lên nhìn thấy ngọc có khắc chữ ‘Cao’ không khỏi rúc rích cười nói “Được rồi, muội sẽ giúp tỷ.” Nói rồi đi vào trong khách quán.
Nàng thấy ba người ngồi nghỉ ngơi ở một góc khuất trong sảnh khách quán, thuận miệng gọi chưởng quỷ mang một ít thức ăn đến bàn trống cách không xa ba người, mắt nhìn Mai Như thầm nhủ “Quả là một cô nương xinh đẹp! Ta cứ giúp Trúc tỷ giết cô ta đi họa may tên háo sắc này với tỷ ấy mới toại nguyện được.” Nghĩ vậy, trong lòng không khỏi đắc ý, chỉ là chưa dám ra tay ngay được. Nàng thấy thần sắc lão Cao Thần đã mấy phần úy kỵ nghĩ “Lão già này ngay đến lão sư gia cũng không phải là đối thủ, ta phải cẩn trọng mới xong!”
Vừa lúc thấy tên tiểu nhị mang thức ăn lên cho ba người không khỏi nảy ra ý nghĩ “Chỉ cần ta dụng độc vào thức ăn, họa may mới đắc dụng được.” Nghĩ vậy nàng lại bất chợt cười thầm.
Tên tiểu nhị quay lại mang ít thức ăn cho nàng, miệng còn hồ hởi “Tới đấy, tới đây…!” Ngón tay nàng lướt nhẹ trên đầu đũa đặt trên bàn, lập tức thấy trong tay một mẫu nho nhỏ rõ là một đoạn ngắn trên đầu đũa bún mạnh vào chân tên tiểu nhị. Hắn đang lúc miệng nói liên láo chợt hú dài một tiếng ngã ngữa ra sàn, khay thức ăn bay tung tóe. Chế Vân mặt lạnh phất tay một cái đứng dậy mắng “Tên khốn ngươi, hậu đầu làm đổ hết thức ăn của ta. Không muốn chết à!”
Tên tiểu nhị té ngã đau quá mà chẳng biết tại sao. Vội vàng hốt thức ăn, chén bát đổ vào khay, miệng mếu máo tế như sao. “Mong nhị vị công tử thứ tội cho. Tại hạ lập tức mang thức ăn mới đến, công tử chớ giận!”
Chế Vân hừ lạnh nói “Còn không mang tới.”
Nàng đang phởn chí lại nghe tiếng lão Cao Thần cười nhạt nói “Quả thật đáng ghét, dám dụng độc với lão phu à.”
Chế Vân nghe vậy không khỏi giật nảy mình, thầm kêu khổ. Quả nhiên vừa rồi trong lúc tên tiểu nhị hất đổ thức ăn khắp nơi, không ai để ý đến tay áo nàng phất về phía ba người, dụng độc nhanh như chớp. Tính khí nàng hiếu thắng trẻ con, chưa biết rõ thế sự trước nay. Có thể một lúc hạ độc bọn người trong đại bản doanh phiệt trấn Ẩn Nam trước kia, qua mắt được Cao Bát, Mai Như còn với Lão Cao thần chẳng phải là trò trẻ ranh hay sao. Nàng nghe nói vậy biết chuyện không xong thì hừ lạnh nói “Thật lợi hại.”
/176
|